Đọc truyện Từng Niên Thiếu – Chương 12: Chồi non (4)
— —— —— —— —-
Việc Hồng Kông được trao trả là một việc lớn trước nay chưa từng có, cả trường trung học cơ sở Đăng Hoa đều tham gia vào hoạt động biểu diễn chúc mừng buổi tối định mệnh ấy. Nhiệm vụ của học sinh khối tám là đến quảng trường Thiên An Môn nhảy tập thể, toàn bộ học sinh trong khối đều tham gia diễn tập, chỉ có một số ít những bạn có thể hình đặc biệt hoặc kết quả học tập kém quá mới bị loại ra ngoài, mà tôi lại nằm trong số đó.
Tôi không có thể hình đặc biệt, học tập cũng chẳng kém cỏi gì, nhưng trong danh sách học sinh nộp cho trường, Lưu Văn Văn ở cương vị lớp phó văn thể đã không ghi tên tôi vào đó. Cô ấu không hỏi ý kiến của chủ nhiệm lớp cũng chẳng hỏi ý kiến tôi, nghiễm nhiên loại tôi ra, đương nhiên, sau này chẳng ai vì chuyện ấy mà đứng ra tranh chấp bất bình thay tôi.
Chỉ có tôi là tức tối đi tìm Tần Xuyên oán thán, nhưng cậu ta lại chẳng thấy có gì ghê gớm, đối với Tần Xuyên, ngày ngày phơi nắng, dầm mưa để nhảy cái bài gì mà Vén khăn trùm đầu của em lên mới là việc cần phải phản đối.
Ngày mùng 1 tháng 7, các bạn đến trường tập trung từ rất sớm, một mình tôi buồn bã ở nhà cùng Tiểu Du đếm hạt của hoa loa kèn. Tiểu Du là con gái của chú tôi, là cô bé được sinh ra vào cái năm nhà Tần Xuyênđi và ít hơn chúng tôi một giáp. Con bé bị ngắn lưỡi, nên từ nhỏ không thể gọi chính xác tên của tôi, nó luôn gọi “chị Kiều Kiều” thành “Kiều Kiều Zai Zai”, thật sự tôi buốn chán tới phát điên.
Đang buồn bực, đột nhiên cửa cổng mở hé, giọng ai đó cố tình bóp mũi để nói vọng vào: “Kiều Kiều Zai Zai, đi chơi thôi!”
Là Tần Xuyên.
Cậu ta biết bà nội tôi không thích cậu ta, hễ gặp thế nào cũng bị bà giáo huấn cho vài câu, nếu không cằn nhằn cậu ta để tóc quá dài thì cũng mắng quần áo lôi thôi, mấy lần còn suýt bị bà ngửi ra mùi thuốc trên quần áo.
Vì vậy, mỗi lần tới tìm tôi cậu ta đều không dám vào nhà, ban đầu phải quan sát địa hình, xác nhận bà nội tôi không ở đâu đó xung quanh mới dám lên tiếng gọi.
Tôi đang rất buồn chán, thấy cậu ta đến, vội vội vàng vàng bế Tiểu Du vào phòng, sau đó quay người chạy ra ngoài. Bà nội đang gói sủi cảo, đi từ bếp ra suýt thì bị tôi xô ngã, bà tức tối quát: “Lại đi chơi linh tinh! Cẩn thận đường Trường An giới nghiêm là không về được nhà đâu!”
Tôi như không nghe thấy lời bà, vừa ra khỏi cổng là vỗ vai Tần Xuyên, “Đi thôi! Đi đâu chơi.”
“Đi nhảy chứ đi đâu!” Tần Xuyên khoác vai Đại Long đang dắt xe đứng bên cạnh.
Bọn Tần Xuyên bảo đi nhảy, không phải nhảy tập thể, mà là sàn nhảy, đó chính là sàn disco JJ nổi nhất Bắc Kinh thời bấy giờ.
Muốn vào sàn disco JJ phải mua vé, một vé năm mươi tệ, năm mươi tệ hồi đó còn giá trị hơn năm trăm tệ bây giờ, chúng tôi không mua nổi, có điều tới cuối tuần bọn họ thường phát một số ít vé miễn phí để tăng thêm không khí náo nhiệt, Tần Xuyên và đám đệ tử của cậu ta thường xuyên đợi những ngày phát vé miễn phí thế này. Học sinh trường 421 sành điệu hơn học sinh trường Đăng Hoa nhiều, cứ thứ Sáu là bay về cửa sàn JJ nhiều hơn nhặng, ám hiệu chuyện dùng là: “Hi, người anh em, có vé không?” Tần Xuyên thì không cần phải thế, cậu ta là lão đại mà, dùng bạo lực kiểu gì cũng giành được vài vé.
Trước kia tôi từng theo họ đến JJ mấy lần, thực sự được mở rộng tầm mắt, so với cuộc sống hằng ngày của tooil, nơi đây quả thật là một thế giới hoàn toàn khác. Có lẽ là vì những người đến đây đều lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn, khiến chúng tôi có cảm giác đột nhiên như lớn hẳn lên. Tôi thấy đám con trai tụ tập lại một chỗ hút thuốc lá ngoại, đám con gái nhuộm tóc, trang điểm rất đậm, còn thấy cả những người săm mình, đeo khuyên mũi, có người uống rượu đánh nhau, người thì thi nhảy, kẻ lắc qua lắc lại như bị điên. Trên sân khấu cao cao ia, ánh đèn mờ ảo xuyên qua làn khói thuốc mịt mùng soi rõ hình dạng của thế giới người lớn, vẻ mặt của đám đàn ông, đàn bà trong đó dần dần biến thành giống hệt nhau. Phồn hoa nảy sinh dục vọng, dục vọng sẽ đồng hành với hoang mang.
Hôm đó, tôi vẫn ngồi rúm vào một góc uống Coca cola và gặm đá. Tần Xuyên và Đại Long đã lên sàn nhảy, Tần Xuyên nhảy tạm được, còn Đại Long trông không khác cương thi là mấy. Đợi mãi tiết tấu điên cuồng kia mới chấm dứt, Tần Xuyên nhào tới bên cạnh tôi, cậu ta vừa mới nhảy với một cô gái mặt áo hở rốn, xuống tới nơi rồi còn thở hồng hộc, cậu ta vuốt tóc, nói như hét: “Đừng ngồi mãi một chỗ! Cùng lên đi!”
“Không! Mình không biết nhảy!” Tôi cũng hét trả lời lại.
“Cậu bị ngốc à, lắc qua lắc lại là biết thôi! Đi! Tôi dẫn cậu!”
“Không, mình không đi!”
Tần Xuyên kéo bằng được tôi lên sàn, Đại Long đẩy đẩy kéo kéo cuối cùng cũng giành được cho chúng tôi được một khoảng trống.
Trên sàn đang chơi bài Beat it của Michael Jackson, Tần Xuyên làm mặt xấu với tôi sau đó bắt đầu nhảy Moonwalk, mọi người đều dừng lại để cổ vũ cậu ta, động tác kết thúc của Tần Xuyên chính là bàn tay đeo găng màu trắng chỉ lên trời của Michael Jackson, nhưng cậu ta lại chỉ vào tôi, nheo mắt nhìn tôi cười, cuối cùng tôi cũng bắt đầu thấy vui, ra sức vỗ tay cổ vũ cậu ta.
Màn biểu diễn của Tần Xuyên chẳng kéo dài được lâu vì đột nhiên bị những tiếng lao xao đột ngột chen ngang. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy mọi người ngẩng đầu nhìn về phía cửa sàn JJ, có ai đó nói: “Cửu Long Nhất Phượng đến rồi!”
Tôi không biết ai là Cửu Long Nhất Phượng, đang định nhón chân nhìn cho rõ thì Tần Xuyên kéo giật lại, Đại Long đứng phía sau đẩy vào lưng tôi bảo: “Kiều Kiều, mau đi thôi!”
Tôi theo Tần Xuyên và Đại Long chen lấn khỏi đám người đông đúc kia để ra ngoài, ánh mặt trời chói lóa khiến tôi hoa mắt. Tôi thở không ra hơi hỏi: “Chạy gì chứ, Cửu Long Nhất Phượng là cái thứ gì?”
Đại Long trừng mắt, khoa trương đáp: “Cậu chẳng biết gì cả! Cửa Long Nhất Phượng là lão đại của cả Đông Thành này!”
“Lại là lão đại à?” Tôi dùng bàn tay làm quạt chán nản than, từ khi tôi biết ngay cả Tần Xuyên cũng có thể làm lão đại, tôi không còn thấy sợ hãi khi nghe thấy hai từ ấy nữa. “Thế vì sao chúng ta lại phải chạy? Tần Thủy Hoàng, không phải cậu lại đánh người ta đấy chứ? Lần này thì vì sao? Vì món thịt viên à?”
“Không có.”
Tôi trêu Tần Xuyên, nhưng lần này cậu ta không cãi lại, chỉ sầm mặt, ủ rũ cuối đầu bước đi.
Tôi nghi hoặc nhìn Đại Long, Đại Long hễ nhắc tới lão đại trong giang hồ là lại có hứng, bắt đầu nói tía lia giảng giải cho tôi nghe: “Trời ơi trời, cậu thật chẳng biết gì cả, đó là Cửu Long Nhất Phượng! Cho dù là lão đại cũng không thể đánh được đâu! Kiều Kiều, tôi choh cậu biết, Đông Thành của chúng ta, tự cổ đã có đã có danh hiệu giang hồ Cửu Long Nhất Phượng này rồi.”
“Từ thời cổ nào?” Tần Xuyên hừ mũi.
“Tóm lại thì là từ rất lâu rất lâu về trước, mỗi đời Cửu Long Nhất Phượng đều không giống nhau, nhưng có một điểm chúng: Cửu Long chắc chắn là ông trùm lợi hại nhất Đông Thành! Nhất Phượng chắc chắn là người con gái xinh đẹp nhất trong địa bàn Đông Thành!”
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Họ làm những gì?” Tôi nghe thấy hay, chẳng buồn đếm xỉa tới chuyện kiến thức cơ bản của Đại Long rất có vấn đề, mà chỉ chăm chú truy hỏi nghe cho đã.
“Sau đó thì xưng bá Đông Thành chứ sao! Hiện nay người đứng đầu Cửu Long là Đàm Huy, giang hồ xưng tụng là Nhất Huy hay Huy ca. Cậu có biết tại sao không?”
“Bất Tử Điểu – Nhất Huy!”
Mắt tôi sáng lên. Trong Áo giáp vàng, nhân vật tôi thích nhất chính là Nhất Huy, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, trang phục cũng đẹp. Đại Long thích Tử Long, cậu ta nói hai người đều có dính chữ Long coi như có duyên, nhưng tôi thấy cậu ta chẳng giống Tử Long chút nào, xấu hơn người ta quá nhiều.
Tần Xuyên quê nhất, thích Tinh Tiễn (Seiya), cậu ta bảo thích kiểu người đánh không chết như Seiya, mà mỗi lần được tái sinh lại lợi hại hơn.
“Đúng đấy! Đàm Huy lợi hại thế đấy!”
“Oa, người ta mới là lão đại thật sự!” Tôi liếc Tần Xuyên một cái nói mát, rồi sau đó hỏi tiếp: “Vậy còn Nhất Phượng thì sao? Đẹp không?”
“Thì cũng tương đối… đẹp!” Đại Long lắc qua lắc lại nói chẳng có khí thế gì cả.
“Đẹp hơn cả Athena chứ?”
“Đẹp hơn Athena!” Đại Long chắc chắn.
“Chém bừa, mày gặp bao giờ chưa?” Tần Xuyên khinh miệt cắt ngang.
“Nhiều người ở JJ gặp rồi! Ai cũng bảo Phượng tỷ rất giống Vương Tổ Hiề, mà còn đẹp hơn Vương Tổ Hiền cơ!” Đại Long vẻ mặt sùng bái, so với Athena, Nhất Phượng mới là nữ thần trong lòng cậu ta.
“Vậy chúng ta quay lại xem đi!” Tôi bị Đại Long làm cho tò mò, mong ngóng muốn gặp Huy ca và Phượng tỷ trong truyền thuyết.
Đại Long vội lắc đầu, “Không được không được! Tôi và lão đại đã thống nhất rồi, không thể chạm mặt họ, trừ phi…”
“Trừ phi gì?” Tôi buồn bã hỏi.
“Trù phi…có ngày bọn tôi vượt qua họ!” Ánh mắt Tần Xuyên sáng rực, vòng tay siết chặt vai Đại Long. “Một núi không thể chứa hai hổ, sau này đợi tao chiếm được địa bàn JJ, lúc ấy sẽ đường đường chính chính gặp mặt họ!”
“Được!” Đại Long đưa nắm tay lên trời.
“Chinh phục!”
“Được!”
“Một chân đạp Đông Thành!”
“Được.”
“Xông lên!”
“Được.”
Chiều muộn nhuộm đỏ ánh tà dương, những cây cột điện bên đường sừng sững vươn mình lên trời chìa những sợi dây điện thẳng tắp đi muôn nơi, mấy chú chim sẽ bay lên, nhìn thấy hai thiếu niên đang chạy về phía mặt trời, tôi đột nhiên…không muốn chơi cùng bọn họ nữa…
Hôm sau, cả trường đều bàn luận về ngày 1 tháng 7 Hồng Kông được trả về Trung Quốc. Từ lá quốc kỳ tự động tung bay trong gió đến mái tóc ngắn của hoàng tử Charles, rồi cảm giác sung sướng khi được mất ngủ cùng cả nước, cuối cùng là việc nhà trường hào phóng phát cho mỗi học sinh một phần KFC. Tất cả mọi người tập trung lại một chỗ bàn tán rôm rả, trong lớp chỉ có tôi và mấy bạn béo khác cộng thêm một bạn có thành tích học siêu tệ, luôn xếp thứ nhất từ dưới lên đang ngồi ngay cạnh bục giảng kia là chẳng có chuyện gì để nói, buốn chán nhìn đông ngó tây. Hòng biểu dương toàn bộ học sinh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chính trị lần này, nhà trường còn tặng cho mỗi học sinh tham gia đại lễ chúc mừng ngày trở về của Hồng Kông một tấm bưu thiếp, Lưu Văn Văn phát cho từng người một, khi đến cạnh tôi cô ấy liền lướt qua luôn chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, đôi mắt xinh đẹp ấy chẳng liếc về phía tôi dù chỉ một giây.
Không biết tại sao, tôi có thể cảm nhận được Lưu Văn Văn không thích mình. Có lẽ đối với một nàng thiên nga trắng mà nói, chú vịt xấu xí là tôi đây không đáng để cô ta bận tâm. Hoặc có lẽ, đơn giản hơn, cô ta không thích tôi vì tôi đã làm cả lớp mất mặt trong chuyện liên quan tới Tôn Thái, một người luôn đứng tít ở trên cao như cô ta không bao giờ có thể hiểu nổi, và vì thế mà cho rằng tôi thật ngu ngốc. Tôi mãi mãi không thể quên được ánh mắt lạnh lẽo cao ngạo và chán ghét của cô ta nhìn tôi khi cuốn nhật ký ST bị bọn con trai truyền đọc trong lớp. Cũng vì chuyện đó mà tôi không thích Lưu Văn Văn, không thích việc cô ta được các thầy cô giáo cưng chiều, không thích bộ dạng kiêu ngạo khi đứng trước mặt các bạn cùng lớp của cô ta, không thích cái kiểu cô ta đối xử tốt với bạn nam này nhưng vẫn nhận quà của bạn nam khác, đồng thời lúc nào cũng mập mờ chẳng rõ ràng với ai. Có điều, tôi thích cô ta hay không cũng không quan trọng, bởi Lưu Văn Văn là “người nổi tiếng” còn tôi lại là kẻ chẳng được ai quan tâm, tôi nghĩ giữa hai chúng tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau.