Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 8


Đọc truyện Túng Ngã Triêu Mộ FULL – Chương 8


EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
– —————————
Bên trong phim trường, các diễn viên đứng thành vòng tròn nghe Chu Nghê giải thích, thỉnh thoảng gật đầu như đã hiểu.
“Lăng Ỷ, ánh mắt vừa nãy của em chưa thích hợp.

Em nghỉ ngơi một lúc, lát nữa sẽ quay lại đoạn này.” – Chu Nghê cường điệu nói thêm – “Dưới góc nhìn của em đối với nhân vật nha hoàn này, thì cô ta vẫn chưa có bại lộ thân phận sát thủ trrước mặt em.

Bây giờ em vẫn còn coi cô ta như tỷ muội tốt của mình, đối với tỷ muội tốt thì ánh mắt nên lạnh nhạt như vậy sao?”
Ánh mắt của Lăng Ỷ lấp lóe, trả lời, “Em biết.”
Nàng giương ánh mắt nhìn về phía Úc Uyển Ương, phát hiện Úc Uyển Ương cũng không vì lời nói của Chu Nghê mà quay đầu nhìn về phía mình một chút.

Chu Nghê lại nhìn sang Úc Uyển Ương, ngữ khí nhẹ nhàng, “Biểu hiện vừa rồi của em rất tốt, cứ giữ vững trạng thái này cho tôi.”
Chu Nghê nàng sẽ không bao giờ đối với diễn viên thiếu sự tán thưởng cùng phê bình.

Biểu hiện tốt thì nàng sẽ cổ vũ, trạng thái nào không vừa ý vì nàng sẽ phê bình rõ ràng.

Nhưng trong dàn diễn viên mà nàng gặp qua ở trong giới giải trí này, có quá nhiều người chỉ nghe hiểu được lời khen mà không hiểu được sự nhắc nhở của nàng, khiến cho những cảnh quay sau đó không đạt được hiệu quả như nàng mong muốn.

Úc Uyển Ương gật đầu biểu thị chính mình đã hiểu rõ.

Chu Nghê vừa ý, phất tay giải tán mọi người, để cho các nàng có thời gian nghỉ ngơi.
Lăng Ý làm như là bình thường đi tới bên cạnh Úc Uyển Ương, bờ vai nhẹ nhàng sượt qua nhau, tạo ra một sự ma xát rất vừa vặn.

“Úc Uyển Ương, cô cũng thật là giỏi, có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy.” – Lăng Ỷ nhỏ giọng, sắc mặt so với lúc nãy ở trước mặt Chu Nghê ác liệt hơn mấy phần.
Sự rùng mình thoáng qua trong ánh mắt của Úc Uyển Ương.

Nàng liếc nhìn, miễn cưỡng nhịn xuống sự tức giận đang nảy sinh trong lòng, xoay người lạnh lùng nói, “Đó là bởi vì tôi không giống như cô quá mức tẻ nhạt cùng nhàm chán.”
Ý tứ chính là, tôi không có rảnh rỗi giống như cô, sợ không có việc thì liền đi tìm việc.
“Cô..” – Khuôn mặt Lăng Khinh được trang điểm tinh xảo hiện lên một tia vặn vẹo khó coi.

Nàng muốn nói thêm gì nữa, nhưng tự nhiên tầm mắt lại chuyển đến phía sau lưng của Úc Uyển Ương.

“Uyển Ương.” – Ánh mắt của Cố Thấm Phong rất ôn hòa, nàng trực tiếp lướt qua Lăng Ỷ, hướng Úc Uyển Ương mỉm cười.
“Thấm Phong, chị đã về rồi? Tại sao không nói cho em biết trước?” – Úc Uyển Ương tiến lên đón nàng, trong nháy mắt đem Lăng Ỷ quăng đến sau đầu.

“Nói cho em biết trước thì làm sao có thể cho em kinh hỉ?” – Nụ cười của Cố Thấm Phong vẫn chưa phai đi.

Nàng giả vờ vô ý liếc nhìn sang Lăng Ỷ, ngữ khí trầm xuống một chút – “Chẳng lẽ tôi đến không đúng lúc sao, Lăng tiểu thư?”

Nhìn giống lời chào, nhưng không thể gọi là chào, càng không phải là lời chào.

Từ khi Úc Uyển Ương cùng Lăng Ỷ cắt đứt.

Cố Thấm Phong cũng sẽ không có bất kì thăm hỏi qua lại nào cùng với Lăng Ỷ, xưng hô cũng đổi thành rất khách sáo, ba từ Lăng tiểu thư.
Lăng Ỷ chỉ còn biết đem nụ cười miễn cưỡng treo lên trên miệng.

Nàng không phải người ngu, nếu như ở trước mặt Cố Thấm Phong mà cư xử không tốt với Úc Uyển Ương, đối với bản thân chỉ có thể là tai hại mà thôi.

Cố Thấm Phong cũng không tiếp tục để ý Lăng Ỷ, nàng đem Úc Uyển Ương kéo đến bên cạnh rồi hỏi, “Lúc nào thì em có thể rời khỏi đây?”
“Còn một phân cảnh nữa, rất nhanh sẽ xong ngay.” – Úc Uyển Ương đáp.

“Được, vậy chị ở chỗ này đợi em.

Đêm nay cùng nhau ăn cơm.” – Cố Thấm Phong đặt cặp táp xuống, vỗ vỗ lưng của nàng, cũng không nhắc đến chuyện của Úc Uyển Ương cùng Lăng Ỷ vừa nãy.
“Ừ, vậy em đi đây.” – Úc Uyển Ương nói xong thì liền rời đi.

Cố Thấm Phong đã từng đến thăm nàng nhiều lần ở trường quay rồi, nàng cũng không lo lắng cái gì, huống chi còn có Mạc Quý ở đây.

Vừa vặn Mạc Quý không biết đi nơi nào vừa trở về, nàng nhìn thấy Cố Thấm Phong chờ ở góc kia, giống như được ăn thuốc kích thích mà hừng hừng khí lực, đi một đường thật nhanh đến bên Cố Thấm Phong.
“Chị Thấm Phong, chị đến thăm chị Uyển Ương hả?”
“Ừ, em lại chạy đi chơi chỗ nào đấy?” – Cố Thấm Phong mang theo ngữ khí trêu chọc hỏi nàng.

Trong trí nhớ của Cố Thấm Phong, ấn tượng mà Mạc Quý mang lại cho nàng phi thường đơn thuần, giống như một cô gái nhỏ, cho nên nàng không có phản cảm sự thân cận của Mạc Quý.
“Em nào có chạy đi chơi đâu…” – Mạc Quý chép miệng, chính mình bất quá là đi một vòng tới nhà vệ sinh rửa tay thôi a.

Cố Thấm Phong liếc mắt nhìn một màn diễn của Úc Uyển Ương cùng với Lăng Ỷ ở bên trong sân kia.

Nàng ôn hòa nói với Mạc Quý, “Chị đi công tác một đoạn thời gian, có rất nhiều chuyện mà chị không thể biết hết được.

Thừa dịp hiện tại, em nói cho chị nghe một chút đi.”
Mạc Quý tuy rằng mới vừa tốt nghiệp không lâu, nhưng là ở trong làng giải trí này, có một ít chuyện mà nàng đã từng nghe qua.

Hơn nữa trước đó vài ngày thì chị Uyển Ương còn gặp sự cố, còn có ánh mắt của Cố Thấm Phong vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào nơi kia, cho nên Mạc Quý ngay lập tức hiểu ý của Cố Thấm Phong.

“Chị Thấm Phong, chuyện này như vầy, ngày đó…”
Ánh mắt của Cố Thấm Phong nhìn thẳng vào phim trường, nơi mà Lăng Ỷ đang đứng.

Không biết Mạc Quý ở bên tai nàng nói những câu gì, mà ánh mắt của nàng ngược lại liền trầm xuống, giống như một loại hồ sâu không thể thăm dò.


Phân cảnh diễn cuối cùng của ngày hôm nay là cảnh đối thoại giữa Lăng Ỷ và Úc Uyển Ương.

Trải qua sự chỉ điểm của Chu Nghê thì Lăng Ỷ đã rất nhanh tiến nhập trạng thái, nâng cao cải thiện đóng phim.

Sau khi kết thúc cảnh quay thì nàng liền không ở lại quá lâu, trực tiếp thay đổi quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi phim trường.

Úc Uyển Ương hôm nay không có lái xe lại đây.

Hôm nay nàng không biết bản thân suy nghĩ cái gì, chỉ đơn giản mang một chiếc kính râm cùng khẩu trang mà ngồi tàu điện ngầm rồi đến phim trường.

Phải biết tuy rằng nàng không phải nổi tiếng đến mức được giải Ảnh hậu, nhưng là dựa vào tên tuổi đóng một bộ web drama trước kia của nàng, thì cũng đã vô cùng thành công rồi.

Dám ra ngoài theo cách như vậy, chỉ sợ giới minh tinh không có mấy người.

Cố Thấm Phong nghe xong, liền nói với Mạc Quý, “Mạc Quý, hôm nay em đi về trước.

Lần tới chị sẽ mời em ăn cơm, được không?”
Mạc Quý hiểu là trong lòng Cố Thấm Phong có chuyện riêng muốn nói với Úc Uyển Ương, cho nên nàng vô cùng hiểu chuyện mà níu lấy cánh tay của Cố Thấm Phong, mở to mắt chớp chớp, một bộ dáng đáng yêu khéo léo, “Chị Thấm Phong, đây chính là chị nói nha.

Lần sau chị chỉ được mời riêng em thôi, không được mang theo chị Uyển Ương đó.”
Cho dù đã đi theo Úc Uyển Ương được một thời gian, nhưng Mạc Quý ngoại trừ sùng bái thì cũng không có bị Úc Uyển Ương cuốn hút quá nhiều, nhưng ngược lại là đối với Cố Thấm Phong, nàng có rất nhiều sự ngưỡng mộ cùng sự yêu thích đối với người này.

Hơn nữa so sánh với chị Uyển Ương, thì Cố Thấm Phong ôn nhu hơn một chút, nàng tự nhiên cũng dám làm một ít hành động nũng nịu với Cố Thấm Phong, loại hành động mà nàng không dám làm với Úc Uyển Ương bao giờ.
“Được, chị đã nhớ.” – Cố Thấm Phong xoa xoa đầu cô bé.

“Vậy, em trở về.

Chị Uyển Ương, mai gặp nha.” – Đạt được sự bảo đảm của Cố Thấm Phong.

Mạc Quý so với lúc được Úc Uyển Ương biểu dương xem ra còn hưng phấn hơn nhiều.

Úc Uyển Ương cùng Cố Thấm Phong nhìn theo Mạc Quý, sau khi cô bé rời khỏi bãi đỗ xe thì Úc Uyển Ương mới cười như không cười mà liếc nhìn Cố Thấm Phong một cái rồi nói, “Hình như chị so với em còn được hoan nghênh hơn thì phải?”
Cố Thấm Phong đè xuống chìa khóa điều khiển từ xa, để cho chiếc xe vang lên tick tick hai tiếng.

Nàng nở nụ cười thanh thúy, “Có thể là do em bình thường hung dữ, cho nên chị thay em bù đắp lại sai lầm, em còn không mau cám ơn chị?”
Lên xe, Úc Uyển Ương tự nhiên ngồi ở vị trí phụ lái.


Hai người đã quen biết nhiều năm, tự nhiên
không cần giả vờ khách sáo.

“Chị là muốn hỏi em cái gì sao?” – Úc Uyển Ương lấy điện thoại di động ra, nhìn vài cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, lông mày khẽ nhíu lại – “Mạc Quý có phải đã nói cái gì với chị rồi?”
Ánh mắt của Cố Thấm Phong không chuyển, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi nàng, “Chị nếu không hỏi, thì em sẽ chủ động nói cho chị biết sao?”
Úc Uyển Ương hiểu nàng, đồng dạng như vậy, nàng cũng hiểu Úc Uyển Ương.
Xe thong thả mà chạy, Úc Uyển Ương hơi hơi nghiêng đầu nhìn qua lớp cửa kính, thấy được khuôn mặt lãnh ngạo của Cố Thấm Phong có vài phần thu hút, tư thái mềm mại mà dán vào trên cửa kính xe.

Úc Uyển Ương hoảng hốt nhớ lại, mấy ngày trước nàng cũng ngồi ở ghế phụ lái như vậy, xuyên ánh mắt của mình qua cửa kính xe để mà nhìn một người.

“Em chỉ là không biết nói cho chị như thế nào.

Hơn nữa, em nghĩ để tự mình đi xử lý.” – Úc Uyển Ương quay đầu, thấp giọng nói.
Nàng cũng không thể ỷ lại mọi chuyện vào Cố Thấm Phong.

Cố Thấm Phong có cuộc sống của riêng chị ấy, chị ấy bận đi công tác, đôi lúc sẽ không có thời gian mà để ý đến chuyện xung quanh.

Nàng nhất định phải hiểu được điều này.

Cố Thấm Phong không quay đầu nhìn nàng mà tiếp tục lái xe, tóc đen mềm mại thả dài, phủ lên vai, lên lưng của nàng.

Nàng không nói gì, chỉ đơn giản là nhíu mày, sau đó lại buông một tiếng thở dài, “Em vẫn luôn là như vậy, cái khác chị sẽ nghe theo em, nhưng lần này em là bị thương.

Nếu như ngày đó thứ ném đến không phải là chân em mà là chỗ khác thì sao, em từng nghĩ qua những điều này chưa?”
Qua nhiều năm như vậy, Úc Uyển Ương vẫn một mình một người chịu đựng những thứ vốn không cần phải chịu đựng.

Cố Thấm Phong nguyện giúp nàng, Cố gia cũng nguyện giúp nàng, nhưng là từ đầu tới cuối Úc Uyển Ương đều không muốn nhận quá nhiều sự giúp đỡ.

“Em bảo đảm, sẽ không có lần sau.” – Úc Uyển Ương nhìn gò má của Cố Thấm Phong, nàng sẽ không phải là người chuyên lấy ân báo oán, và dĩ nhiên nàng cũng không phải là người chuyên nén giận vào lòng.

Ngày xưa Lăng ỷ vẫn còn chưa tính là thực chất hành động tổn hại nàng, còn hiện tại, nếu như không phải để ý đến tình cảm bạn bè cũ giữa hai người, thì nàng cũng không giữ im lặng lâu đến như vậy.
“Cuối cùng chị lại phải tin em một lần nữa.” – Cố Thấm Phong đạp phanh, khuôn mặt không còn ẩn chứa sự ôn hòa, thay vào đó là sự nghiêm túc được cường điệu hóa lên.

Đáng tiếc, câu nói này nàng đã nói nhiều lần lắm rồi.
Úc Uyển Ương đưa tay vỗ vỗ chân nàng, cười nói, “Đây thật sự là lần cuối cùng em nói với chị câu này.

Em bảo đảm, một lần cuối cùng.”
Mỗi người đều không nên vì bất cứ lý do gì mà để cho người mình thân của mình, phải từng chút từng chút một lo lắng cho mình, đề phòng mọi chuyện thay mình.

Mặc dù là vì nguyên nhân Lăng Ỷ là chị em tốt, hay là bạn bè thân cận của nàng đi nữa, thì đó đều là chuyện khi xưa.

Nàng sẽ không thờ ơ với bản thân mình như vậy nữa.
“Ngày hôm nay ăn cơm Tây đi, đồng ý không?” – Cố Thấm Phong một lần nữa khởi động xe chạy, thuận miệng hỏi một câu.


“Đều giao cho Cố tổng quyết định.

Em chỉ phụ trách ăn là tốt rồi.” – Úc Uyển Ương ngữ khí nhẹ nhàng không ít, đem điện thoại di động đặt vào túi, sau đó nhìn gò má của Cố Thấm Phong đang chuyên tâm lái xe.
Nàng vẫn là cảm thấy, nói về tướng mạo hay là tác phong, thì chị ấy đều rất xứng đáng, là loại phụ nữ đàng hoàng và đứng đắn nhất trong những loại phụ nữ, khó trách có thể lấy được lòng của một tên chuyên đi trêu hoa chọc bướm là Đường Quân Hạo.

Người phụ nữ như thế này, rất thích hợp để lấy về nhà.

Cố Thấm Phong chọn một nhà hàng Tây mà nàng thường hay đi.

Sau khi xe dừng lại thì nàng cùng Úc Uyển Ương sóng vai mà đi lên lầu.

Thái độ phục vụ ở nơi này khiến khách hàng vô cùng hài lòng, quan trọng nhất là đối xử vô cùng bình đẳng, không quá quan tâm kĩ càng đến nhân vật công chúng, cho nên có dịp thì sẽ tình cờ gặp qua một số tinh anh trong giới thương trường hoặc là minh tinh trong giới nghệ sĩ.
Nhưng là, giờ phút này lại gặp Thư Hoài Đạt cùng Trầm Mộ Ngôn ở đây, trái lại khiến cho Úc Uyển Ương bất ngờ vô cùng.

Nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh bàn ăn, chờ đợi khách gọi món.

Trầm Mộ Ngôn cầm thực đơn nghiên cứu, bỗng nhiên ngay lúc ngẩng đầu phát hiện được ánh mắt của Thư Hoài Đạt đặt ngay phía sau lưng mình.
“Ái chà.” – Trầm Mộ Ngôn giương lên lông mày – “Đây không phải là Úc tiểu thư sao? Ôi, còn có vị này, Cố Thấm Phong, Cố tổng đây đúng không? Tôi ngưỡng mộ đại danh của cô đã lâu rồi nha.”
Cùng là tinh anh trong giới kinh doanh đã lâu, tuy rằng nàng không cùng Cố Thấm Phong có qua lại nhiều lần, nhưng ở trên thương trường dĩ nhiên phải có các bữa tiệc xã giao.

Ở những nơi đó, nàng có chạm mặt cô ấy mấy lần, cho nên tự nhiên là quen mắt.
Nghe Trầm Mộ Ngôn bắt chuyện, Cố Thấm Phong ngay lập tức dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Úc Uyển Ương.

Tự mình biết hai người này thì cũng thôi đi, nhưng thế nào Úc Uyển Ương lại cũng trêu chọc vào Trầm Mộ Ngôn đây? Phải biết rằng thanh danh của Trầm Mộ Ngôn thực sự không được tốt cho lắm.
Úc Uyển Ương bất đắc dĩ mím môi.

Sau vài lần gặp mặt, nàng dĩ nhiên sẽ không phản cảm tiếp xúc với Thư Hoài Đạt, nhưng đây chỉ là lần thứ hai nàng gặp Trầm Mộ Ngôn, ngữ khí của cô ấy thân thiết như vậy khiến cho nàng thật không quá thích.

Thư Hoài Đạt không bỏ sót biểu hiện của Úc Uyển Ương cùng với Cố Thấm Phong, tất cả đều được nàng đặt vào trong mắt, đang ý muốn bảo Trầm Mộ Ngôn không cần nhiều lời, thì Trầm Mộ Ngôn lại nhanh hơn nàng mà lên tiếng trước, “Nếu ở nơi này gặp gỡ rồi, không bằng cùng nhau ăn cơm đi? Dù sao cũng là người quen của nhau hết, không phải không biết, mọi người cảm thấy sao?”
Lời tuy là như thế, nhưng là Trầm Mộ Ngôn lại chỉ nhìn về phía Cố Thấm Phong cùng Úc Uyển Ương, cũng không thèm trưng cầu ý kiến của Thư Hoài Đạt.

Đáy mắt của Cố Thấm Phong có một tia bất mãn chợt lóe lên nhưng rất nhanh liền biến mất.

Nàng không lập tức từ chối, mà lần thứ hai nhìn về phía Úc Uyển Ương.
Cùng Trầm Mộ Ngôn ngồi cùng bàn, Úc Uyển Ương chỉ muốn từ chối, nhưng là nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Thư Hoài Đạt, người nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng.

Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Úc Uyển Ương thấy được, mới trả lời, “Được rồi, hi vọng không quấy rầy đến hai vị.”
Editor: Cặp đôi phụ lên sóng.

Trầm yêu tinh và Cố mặt lạnh, hai người này đáng yêu không kém cặp chính.
Có ai thấy Uyển Ương muội muội đã bắt đầu để ý đến Thư tổng ôn nhu rồi chưa? TvT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.