Bạn đang đọc Tung Hoành Nam Hạ – Chương 73: Cuộc chiến dưới chân núi
Dưới chân núi cây cối mọc um tùm, mùi hương của cây cỏ làm cho người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Nhưng khi mà đêm buông xuống, không gian nơi đây lại tạo cho người qua đường cảm giác hiu quạnh, lạnh lẽo đến tột độ. Ở nơi đó, trong cái sự lạnh lẽo, âm u đó: có hai người giao đấu với nhau rất ác liệt. Một bóng trắng và một bóng đen cứ thay đổi vị trí cho nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều rất hung hiểm.
Binh binh, vù vù.
Bạch Vân giơ tay đỡ được một cước của hắc y nhân kia rồi xoay người vung một quyền vào mặt của hắn. Hắc y nhân rất nhanh nhẹn. Hắn thu chân về, rụt người xuống, quét một cước vào chân trụ của Bạch Vân. Ba bước, nhưng hắn thi triển chỉ trong một tíc tắc mà thôi. Bạch Vân không né tránh, gã cúi người, vung tay phải xuống, dùng hai ngón tay đâm vào một cước đó. Hắc y nhân như không để ý đến chiêu thức của Bạch Vân, một cước đó đi được nửa đường liền ngừng lại, làm điểm tựa để hắn nhảy người lên, đánh một gối vào mặt Bạch Vân. Bạch Vân đưa tay trái lên chắn. Binh một tiếng, gã bị đẩy lùi về sau ba bước. Thấy hắc y nhân bộ dáng thong dong, Bạch Vân phủi phủi tay hỏi:
“Các hạ mấy lần theo dõi tại hạ, không biết là có ý gì?”
Bạch Vân đoán hắc y nhân sẽ không trả lời. Vì lúc hắc y nhân xuất hiện, gã cũng hỏi vài câu nhưng hắc y nhân chẳng nói một câu một chữ nào liền ra tay đánh ngay. Bạch Vân lâm trận không loạn nhưng lối đánh phủ đầu này: gã lần đầu được lãnh giáo nên có phần bị rơi xuống thế hạ phong. Bây giờ, gã cố ý hỏi để kéo dài một chút thời gian, nhằm chuyển lại chân khí trong người, đánh một trận với hắc y nhân kia. Hắc y nhân từ đầu đến giờ chẳng nói câu nào nhưng ánh mắt nhìn Bạch Vân lại sắc bén lạ thường. Vừa nghe câu hỏi xong, lại thấy bóng người nhoáng đến trước mặt. Hắc y nhân vội lộn người ra sau, nhưng vừa tiếp đất đã thấy một quyền đến giữa ngực. Hắn giơ tay lên gạt, lại thấy một chỉ khác điểm tới. Hắn đá một cước lên nhằm hóa giải một chỉ đó nhưng chân mới vừa nhấc lên đã bị trúng chỉ rồi. Vừa bị trúng chiêu, hắn lui một bước, xoay người đá một cước toàn lực nhằm phá giải thế công. Nhưng Bạch Vân đã cúi người xuống, điểm một chỉ vào chân trụ của hắn. Hắc y nhân ngã xuống đất, bật người dậy, thi triển khinh công lui ra xa. Hắn nói:
“Tiểu tử, giảo hoạt lắm.”
Bạch Vân nghe giọng hắn ồm ồm liền biết hắn cố ý che giấu thân phận của mình. Gã đoán hắc y nhân này: chắc chắn là người mà mình đã gặp qua. Gã nói:
“Các hạ quá khen.”
Hắc y nhân nói:
“Ta ra tay trước, ngươi thua. Ngươi ra tay trước, ta bại. Hay là cùng lên để phân cao thấp?”
Bạch Vân cười nói:
“Các hạ thật sự muốn chiến một trận?”
Hắc y nhân gật đầu. Bạch Vân cười to nói:
“Được.”
Tiếng cười của Bạch Vân làm những chiếc lá dưới chân gã phải bay lên. Tiếng cười vừa dứt, Bạch Vân cùng hắc y nhân đồng loạt tấn công đối phương. Vù vèo, vù vèo… bây giờ mỗi chiêu mỗi thức của hai người đều vận nội lực mạnh mẽ hơn lúc trước. Hắc y nhân phóng một cước. Chân khí trong người hắn phát ra, làm cuốn theo những chiếc lá khô bay vùn vụt lao thẳng về phía Bạch Vân. Bạch Vân lách người né tránh, gã vận dụng cầm nã thủ đánh giáp lá cà với hắc y nhân. Quyền, chỉ các thứ đều thi triển ra. Hắc y nhân dường như đang che giấu võ công thật sự của mình hoặc giả hắn chỉ biết một môn liên hoàn cước mà thôi. Quyền hay chỉ của Bạch Vân tấn công đến đều bị hắn xuất cước cản trở, những cước liên hoàn của hắn không hoa mỹ nhưng độ chính xác rất cao. Cả hai đã giao thủ với nhau một lần nên không còn bỡ ngỡ về chiêu thức của nhau như lúc đầu. Cả hai vừa đánh vừa né, vừa công vừa thủ đã qua hơn trăm chiêu. Rồi binh, binh hai tiếng. Bạch Vân bị trúng một cước ngã mạnh xuống đất, hắc y nhân thì bị trúng quyền dội vào một gốc cây. Cả hai lại lao vào nhau. Lần này nghe bùm một tiếng vang vọng. Bạch Vân thu chưởng nhìn hắc y nhân bị chấn lui một trượng. Sau khi bị trượt ra sau, hắn đưa chân ra trụ lại. Sau khi đứng vững lại thì đám cây phía sau lưng hắc y nhân bị lực phản chấn mà gãy toạc ra hai bên. Hắc y nhân thấy hiện trạng như vậy liền đưa mắt nhìn Bạch Vân. Một lúc sau, hắn hỏi:
“Tiểu tử, ngươi chỉ có bấy nhiêu?”
Bạch Vân nói:
“Các hạ không phục?”
Hắc y nhân lắc đầu nói:
“Võ công của ngươi rất tầm thường, tuy nhiên nội lực thì… Ngươi còn trẻ mà nội lực lại thâm hậu như thế hiển nhiên có minh sư chỉ điểm.”
Bạch Vân nói:
“Chuyện đó không quan trọng. Nhưng từ bây giờ các hạ đừng làm trò “theo đuôi” nữa. Nếu không, tại hạ sẽ không nương tay đâu.”
Hắc y nhân ngẩn người. Ánh mắt hắn như không tin vào tai của mình, hắn cười lên:
“Haha, có chút bản lĩnh đã ngông cuồng như thế. Hay, hay lắm. Từ khi lão phu ra giang hồ đến nay chưa từng thấy người trẻ tuổi nào có “tương lai” như ngươi. Được. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết: thực lực thế nào mới có thể tung hoành trong giang hồ.”
Hắc y nhân nói xong liền rút trong người ra một ống kim loại. Hắn vung tay một cái, ống kim loại đó dài ra như một ngọn thương. Hắn xoay cây thương mấy vòng rồi cắm xuống đất. Tay trái đưa ra ngoắt ngoắt Bạch Vân. Bạch Vân nghe lão nói giọng thật của mình liền cảm thấy rất quen tai, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đó là người nào. Hắc y nhân tự xưng “lão phu” làm Bạch Vân càng như người trong sương mù, không thể đoán ra đó là ai cả. Thấy hắc y nhân lấy binh khí, Bạch Vân sực nhớ mình không mang kiếm theo. Nhưng chẳng lẽ bây giờ lâm trận thối lui? Gã thở một hơi liền quyết định liều một phen. Gã thi triển khinh công tấn công hắc y nhân. Nhưng lần này không đơn giản như mấy lần trước đã thi triển khinh công với mấy tên: Hầu Lạc, Long Phi Long,… Bạch Vân còn cách hắc y nhân một mét thì “một rừng” thương bắn thẳng về phía gã. Bạch Vân né sang hướng khác, tấn công tiếp. Nhưng cây thương của hắc y nhân như con độc xà đang săn mồi vậy. Bạch Vân đến đâu là ngọn thương phóng đến đó ngăn cản, không để Bạch Vân tiếp cận. Gã không thể nào xông qua phòng tuyến của cây thương kia nên chỉ biết lách bên này, lạng bên kia chờ sơ hở để tấn công. Qua ba chục chiêu, Bạch Vân nhảy ra sau. Hắc y nhân xuống tấn, chỉ mũi thương về phía Bạch Vân hỏi:
“Thế nào?”
Bạch Vân khen:
“Thương pháp rất tuyệt.”
Hắc y nhân quát “tiếp chiêu” rồi phóng thương đến tấn công. Bạch Vân nghiêng người sang trái, né một thương ngang ngực. Vừa định phản công thì cây thương quét ngang khiến gã phải ngửa người ra sau né tránh. Lúc này hắc y nhân thuận theo thế, đá một cước từ trái sang. Bạch Vân nhảy lên, đạp hai chân vào một cước của hắc y nhân, mượn đà nhảy ra xa. Vừa ngồi dậy thì mũi thương đã đến trước ngực gã rồi. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, có một tiếng quát mạnh mẽ vang lên:
“Dừng tay.”
Lời vừa dứt thì một người mặc áo đen xuất hiện. Nhưng chiếc áo đen của người này rất nổi bật. Trên ngực phải, có thêu hình ánh trăng bị khuyết màu đỏ, nơi cổ tay áo và dưới vạt áo có họa tiết cũng màu đỏ nốt. Người này vừa đến thì Bạch Vân và hắc y nhân đều kinh ngạc. Tuy nhiên sự kinh ngạc của hai người lại hoàn toàn trái ngược.