Bạn đang đọc Tung Hoành Nam Hạ – Chương 4: Chốn kỹ viện tranh gái kết oan gia
Sáng hôm sau, mọi người lại lên đường. Cả đoàn người chỉ có gã và A Tủn tỏ ra hứng khởi, những người còn lại không thích thú lắm, cũng phải thôi những việc này cứ lập đi lập lại mà bọn họ lại không thích nơi ồn ào náo nhiệt… Đến giờ ngọ thì tới trấn, trước trấn có một cái cổng nhỏ, phía trên có ba chữ to: Hoang Kỹ trấn.
Theo hắn được biết thị trấn này cũng khá rộng lớn, cổng đông, tây, bắc thì giống nhau, cổng phía nam thì lớn gấp đôi dùng để thông thương lên miền nam, một vùng đất rộng lớn, danh lam thắng cảnh đều được tạo hóa ưu đãi, đều có ở đây. Nhắc tới miền nam này ai cũng biết ở đó có Cổ thành, một toà thành có lịch sử lâu đời, rất vững chắc, lưng dựa vào núi Thiên Hỏa, nếu có chiến tranh, ở trong thành sẽ không ai phải lo lắng gì cả. Mà núi Thiên Hỏa cũng là danh lam thắng cảnh của miền nam, nếu đi sâu vào trong núi sẽ cảm thấy như bị thiêu đốt, vì vậy được gọi là núi Thiên Hỏa. Ngoài ra còn có bến Tam Kiều trao đổi hàng hóa rất nhộn nhịp, còn có du thuyền trên sông, Trà quán…nếu từ trấn Hoang Kỹ lên phía nam sẽ gặp đồi Long Phụng trước, theo lời đồn thì từ rất lâu rồi, nơi đó long phụng thi nhau đến đó ngủ, dần trở thành truyền thuyết và có được cái tên như vậy.
Khi mọi người cùng nhau tụ tập tại một góc trong trấn, cùng nhau vác đồ xuống, thì Bạch Vân nói là đi dạo một vòng quanh trấn rồi sẽ quay lại, không chờ A Tủn trả lời gã đi một mạch đến đường lớn.
“Phải như vậy mới được chứ, haha.” quang cảnh làm Bạch Vân thích thú cười lớn.
Con đường nối dài đến tận cửa phía nam, hai bên đường có các dãy nhà san sát nhau, trên lòng đường thì có nhiều chỗ rao bán rất nhiều thứ: nào là hồ lô ngào đường, nào là bán đồ trang sức, nào là bán trái cây, có xạp hủ tíu nữa chứ, buồn cười là còn có cả xạp xem tướng nữa, rất đông khách xem ra làm ăn rất khấm khá. Còn phía trong nhà thì bán vải có, bán thuốc có…có khách điếm nữa. Các bảng hiệu treo trước nhà trong thật bắt mắt, thu hút người mua.
Bỗng có tiếng cười nham nhở rồi có tiếng giả vờ trách móc vang lên, Bạch Vân nhìn qua, bên con đường nhỏ có một gã đi cùng với hai cô nàng đi phía trước, mỗi tay gã ôm eo một người cứ thế ngênh ngang mà cười đùa cợt nhả. Căn nhà bên tay trái thì nhộn nhịp vô cùng, trên lầu mấy ả kỹ nữ đang phe phẩy chiếc khăn của mình kêu kêu gọi gọi mấy người qua đường, mà phía dưới thì đa số là đàn ông đi vào, trước cửa thì có hai gã đại hán đứng hai bên lối vào giống như bảo vệ ở thời hiện đại vậy.
“Đây là kỹ viện sao? Thật là sảng khoái, thế này mới là hưởng thụ chứ.” Tim Bạch Vân đập nhanh hơn, bước về phía cửa ra vào, gã muốn biết kỹ viện thật ra là nơi thế nào. Khi đi ngang qua hai tên đại hán, Bạch Vân mỉm cười chào chúng, chúng nhìn Bạch Vân mà hai hàng lông mày nhăn lại. Gã cũng không biết tại sao bọn chúng lại có phản ứng như vậy, gã không để tâm lắm liền đi thẳng vào trong. Bên trong bàn ghế rất nhiều, trong đại sảnh có năm, sáu bàn đã có người ngồi. Bàn thì bốn, năm người cả nam lẫn nữ đang to nhỏ vui vẻ, có bàn chỉ có một người nhưng bên cạnh lại có hai ả kỹ nữ đang ngồi rót rượu, hai ả khác thì vịn vai làm nũng, ở cầu thang thì có mấy ả đang dẫn khách lên lầu, không khí rất là tất bật.
“Vị công tử này lần đầu đến sao?” thấy dáng vẻ lóng ngóng nhìn quanh của Bạch Vân, một ả kỷ nữ đã quá ba mươi cái xuân bước tới hỏi nhưng càng tới gần vẻ tươi cười càng biết mất. Thấy Bạch Vân cười cười nhìn mình, ả hỏi lại: “đến chơi sao?”, nhìn Bạch Vân từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, ả thay đổi cách xưng hô và cả cái vẻ mời gọi lúc ban đầu.
Bạch Vân cũng không tệ lắm gã cao 1m76, thân hình cũng cân đối nhưng vì hắn mặc y phục của A Tủn đưa cho hắn nên nhìn chẳng giống ai, trông rất là bùn cười. Đôi giày vải cũng sắp rách nữa chứ, ai nhìn gã cũng khó hiểu không biết vì sao gã lại ăn mặc kỳ quái như thế. Bạch Vân thấy mọi người nhìn mình thì cũng hiểu đại khái, gã cũng định khi thắng bạc sẽ mua một bộ y phục mới.
“Không có tiền thì xéo ra ngoài, ngươi làm mất nhã hứng của bổn công tử đó.”
Bạch Vân không để ý đến ai nói lời khó nghe đó, gã nói với ả kỷ nữ: “ta đến tham quan.”
“Nhưng mà…” ả nhăn tít cặp lông mày và nói gằn thành tiếng, thấy vậy Bạch Vân liền quay người đi ra ngoài, lúc nãy phấn khích quá mà quên mất là trong người không có tiền, trên mặt giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lần hối hận không thôi, lần này chịu nhục cũng là rút được bài học kinh nghiệm đầu tiên.
“Bò lại đây giả tiếng chó sủa, nếu thấy tốt công tử cho ngươi một lượng bạc hahaha.”, sau khi hắn nói, mấy ả kỷ nữ nghe được cười khúc khích.
Bạch Vân thấy đó là tên thanh niên mặt trắng, cũng đẹp trai, gã cười mỉm hỏi lại: “giả tiếng chó sủa là như thế nào?”
“Gâu gâu gâu, làm như vậy đó.”
“Sủa rất hay, nhưng không có một lượng bạc cho ngươi rồi.”
Nghe hai người đối thoại cả đại sảnh cười ầm lên, tên công tử mặt mày đỏ bừng đứng dậy, tay run run chỉ theo Bạch Vân lúc này đã đi khỏi. Hắn giận rung cả người nhưng nhẫn nhịn lại, ngồi xuống uống rượu tiếp.
Ngay góc hẻm có lão khất cái, lão thấy cái vẻ phấn khởi, hối hả khi đi vào của Bạch Vân, ung dung khi đi ra và khi khuất con hẻm thì đi nhanh như bỏ chạy thì cười mỉa mai. Bạch Vân quay về nơi của Bình Công thôn thì thấy nhiều người tụ tập, gã vội vàng chen lấn vào. Bên trong có hai gã đang đánh nhau với A Tủn, khi hắn đang bóp mạnh nấm đấm vừa mới bắt được của một tên thì tên còn lại đã đánh trúng sườn hắn một quyền, tên bị nắm chặt tay thì la oai oái, trên mặt đổ cả mồ hôi, sau khi bị quăng mạnh sang một bên, liểng xiểng lui về sau mất bước mới đứng vững, tên còn lại thấy mình chuẩn bị là đối tượng bị tấn công thì chạy về phía đồng bọn rồi nói: “ngươi chờ đấy.”, cả hai tên rủ nhau bỏ chạy. Mọi người cùng nhau tản ra, ai lại về chỗ nấy, Bạch Vân chạy lại hỏi: “có chuyện gì thế?”
“Bọn hắn muốn chúng ta dời đi chỗ khác, hừ,chỗ này chúng ta tới trước sao lại dọn đi chứ, mà ngươi cũng phụ mọi người một tay đi.” Bạch Vân cười cười, gã phụ mọi người khiêng cây xuống, đưa cho gia nhân của một gia đình nào đó đã mua được, mang đưa về nhà.
Đến chập choạng tối, từng nhà đã đem đèn lồng treo trước nhà, A Tủn kéo Bạch Vân tới chỗ đỗ phường. Nó nằm ở con hẻm nhỏ phải quẹo hai con hẻm mới tìm thấy. Không có cửa ra vào chỉ có một tấm màng đen phủ xuống mà thôi, bên trong cũng chẳng nghe âm thanh gì cả. Thấy A Tủn vén màng đi vào, Bạch Vân cũng theo vào.
“Nè, nè đặt xong lấy tay lên, khui, 15 điểm, tài.”
“Haha, ta thắng rồi.”
“Tài, tài ,tài con bà nó, sao ra xỉu hoài thế.”
Bạch Vân đi vào thì thấy một tấm vách, phải quẹo sang một trong hai bên rồi mới có thể đi thẳng vào. Ánh sáng thì chập chờn, xung quanh bốn gốc phòng có ba bàn tài xỉu, tiếng reo hò, than thở, chưởi rủa vang đầy phòng. Bên một gốc phòng có một gã đang ngồi trên ghế nhâm nhi tẩu thuốc, ánh mắt khép hờ như không quan tâm chuyện thắng thua ở ba bàn tài xỉu bên kia, kế bên gã là lối vào phòng trong, cũng được che phủ bởi tấm màn màu đen. Bạch Vân tìm một lúc thấy A Tủn, gã chạy lại thấy vẻ mặt hắn thì biết hắn đã thua mấy ván rồi, gã cười bảo với A Tủn:
“Đưa tiền cho ta.”
Leng keng leng keng, vù vù…
“Đặt tiền xong lấy tay lên.”
“Khui, 16 điểm, tài.”
A Tủn cười rộ lên, hắn có ba lạng bạc, đã thua hết hai, khi nãy là một lạng bạc cuối của hắn, thấy Bạch Vân đặt tiền vào cửa tài, tim hắn đập liên hồi, nãy giờ hai ván tài rồi mà. Khi thấy khui ra thì tim hắn lại đập mạnh hơn vì vui sướng, thật may mắn là có Bạch Vân đi cùng. Ván tiếp theo cũng là “tài” nữa nhưng Bạch Vân không đặt, ba ván tiếp theo hắn cũng không đặt, rồi kéo A Tủn qua bàn kế bên, khi nghe xí ngầu đã dừng hẳn thì gã mới đặt “xỉu”.
“5 điểm, xỉu.”
“Trời ơi, tí nữa là “bão” rồi hên quá.”
“Trời ơi, chết ta rồi.”
Khi kiếm được mười lượng bạc, hai người cùng qua bàn thứ ba, bàn này có đặt “điểm”, có đặt “bão” nữa, Bạch Vân mắt sáng lên nhưng lại rủ A Tủn đi về. Ra khỏi đỗ phường, A Tủn còn tiếc nuối nhưng lại cảm thấy vui vẻ vì lời nói của nghe Bạch Vân: “tham thì thâm, hôm nay như vậy thì đã là may mắn lắm rồi.” Đi mua hai bình rượu mang về, trên đường A Tủn cười đến không ngậm miệng lại được, Bạch Vân thì lấy một lượng bạc cho lão khất cái ở dọc đường. Gã chỉ lấy hai lượng bạc còn bảy lượng hắn đưa hết cho A Tủn.
Sáng hôm sau, đoàn người Bình Công thôn rủ nhau về, lần này trao đổi khá thuận lợi, chỉ một ngày đã xong tất cả. Bạch Vân nói với A tủn là muốn ở lại đây, khi nào chán sẽ quay về Bình Công thôn lén uống rượu với hắn nữa. A Tủn cười haha gật đầu, nói rằng nếu không nhớ đường về thì chờ ba tháng sau hắn lên sẽ dắt gã về. Nhìn đoàn người Bình Công thôn xa dần, gã cũng thấy vắng vẻ trong long. Thế là Bạch vân chia tay với những người đầu tiên mà gã gặp trên Đại Nam đế quốc.
…
Trên lầu của kỹ viện duy nhất ở Hoang Kỹ trấn này có một vị công tử đang ngồi, gã gác chéo chân, đang chờ ả kỷ nữ lên tiếp rượu. Từ trên tới dưới y phục của gã chỉ một màu trắng, mái tóc được cột cao tận xuống cổ, đôi chân mày thẳng tắp nằm song song với đôi mắt, cùng khuôn mặt không lớn lắm tạo vẻ thu hút khi nhìn vào.
“Bạch công tử, sao hôm nay công tử mới tới, làm tiểu nữ nhớ mong muốn chết.”
“Haha nếu ngày nào cũng gặp nàng chẳng phải ta sẽ phá sản sao.”
“Bạch công tử thật biết đùa mà.”
Bạch Vân những ngày qua sống cuộc sống như ước nguyện của hắn, đi đến đâu cũng có người gọi Bạch đại gia, Bạch công tử. Khi vừa chia tay với đám người Bình Công thôn, gã quay vào đỗ phường, đi ngay đến bàn lớn nhất, gã đặt cửa “điểm”, 15 điểm (ở đây khi đặt điểm mà khui ra đúng số điểm đã đặt thì là 1 ăn 70). Gã đặt hai lượng bạc, khi khui ra đúng là 15 điểm, gã thắng một trăm bốn mươi hai lượng bạc. Gã chỉ chơi một ván rồi đi tới khách điếm, gã giơ giơ một lượng bạc trước mặt tiểu nhị làm tròng đen của hắn cứ đưa qua đưa lại. Đến phòng của mình, gã ném một lượng bạc cho tên tiểu nhị nhờ hắn mua cho gã bộ y phục màu trắng, mang thức ăn và nước nóng lên cho gã tắm.
Tối hôm đó, trên đường đến kỹ viện lại cho lão khất cái một lạng bạc, gã đến kỹ viện náo loạn một trận làm bây giờ trong kỹ viện không ai không biết là mới xuất một vị Bạch công tử xài tiền rất là phóng khoáng, rộng rãi, mấy ả kỹ nữ cứ tranh giành mà rót rượu cho gã. Một, hai ngày Bạch Vân lại đến kỹ viện một lần, mà trước khi đi kỹ viện thì gã lại ghé đỗ phường kiếm chút vốn. Lần thứ ba khi Bạch Vân ra khỏi đỗ phường thì gã ngậm tẩu thuốc ở góc phòng cũng mở mắt ra nhìn hắn.
Hôm nay Bạch Vân quyết định ngủ lại kỹ viện một đêm, gã muốn thử “hương vị” cũng như cách “phục vụ” của kỹ nữ thời phong kiến. Gã bao ả kỹ nữ có tiếng nhất, muốn thử cũng phải thử người có tiếng tăm chứ. Ả kỷ nữ đút rượu cho Bạch Vân một hồi thì bị gã kéo mạnh ả vào trong lòng, đang ôm ấp thì bên ngoài phòng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa phòng hắn bị người xô mạnh làm mở toang cả ra. Ả kỹ nữ thấy nhiều người xông vào liền giãy người ra khỏi lòng của Bạch Vân, mặt ra chiều e thẹn, xấu hổ lắm vậy.
“Ngọc Hương là của ta, nếu ta có mặt ở đây thì nàng phải hầu rượu cho ta.” Một gã mặt trắng xông vào nhìn Bạch Vân nói, đi theo sau hắn còn có hai tên gia nhân.
“Bạch công tử, lão nương đã nói với Tiêu công tử là Ngọc Hương đã được công tử bao tối nay rồi, nhưng Tiêu công tử cứ xông vào.” Hồng Đào là người quản lý cái kỹ viện này, ả ta thấy khó chịu khi có người không nghe lời của mình, cười với Bạch Vân giải thích, vì mấy lần Bạch Vân ghé chơi đều phóng tay rất rộng rãi nên ai cũng muốn lấy lòng gã.
“Đào nương nương chẵng lẽ đã quên ta là khách quen ở đây sao?” Tiêu công tử này chính là tên mặt trắng mà Bạch Vân đã gặp khi lần đầu tiên đến kỹ viện. Bây giờ nhìn Bạch Vân khá giống một vị công tử con nhà quyền quý nên hắn không nhận ra là phải.
“Tiêu công tử cũng phải để cho lão nương làm ăn chứ.”
Lúc này hai tên đại hán gác cửa đã lên tới, họ Tiêu cau mày, hắn không muốn đụng chạm đến nơi này nên hắn phất tay áo quay người bỏ đi, hai tên gia nhân của y lườm Bạch Vân rồi đi theo họ Tiêu. Bạch Vân mất hứng, tuy Đào nương nương kêu thêm hai ả kỹ nữ hầu rượu cho gã nhưng gã ngồi thêm một chút liền ra về. Trên đường vẫn nhộn nhịp người qua lại, những ánh đèn lồng như tạo điểm nhấn cho con đường, Bạch Vân lại cho lão khất cái một lượng bạc. Gã thấy cuộc sống bây giờ thật thoải mái hơn lúc làm công nhân rất, rất nhiều. Khi quẹo vào một con hẻm thì có ba bóng người chặn đường của Bạch Vân
“Haha, ta tưởng ngươi trốn luôn trong cái kỹ viện đó rồi chứ.”
“Thì ra là Tiêu công tử, không biết chờ ta có việc gì?” Bạch Vân cười nói.
“Ta cho ngươi biết, muốn giành đàn bà với bổn công tử thì ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
Hai tên gia nhân sau lưng hắn bước ra, trên tay mỗi người cầm một khúc gỗ dài.