Bạn đang đọc Tung Hoành Nam Hạ – Chương 27: Giết người diệt khẩu
Bạch Vân thầm nghĩ chắc hẳn là lão muốn chiếm đoạt tấm bản đồ Nam Yên vương rồi. Nhưng gã vẫn cố ý hỏi:
“Đáp ứng bà chuyện gì?”
Thi độc lão nhân nheo mắt nói từng chữ:
“Thả Trần Minh Trí, đưa tấm bản đồ cho ta.”
Bạch Vân cười mỉa nói:
“Đó là hai chuyện. Ta đáp ứng thả lão già này ra, một người đổi một người.”
Thi độc lão nhân cười lạnh lẽo:
“Ngươi có quyền mặc cả với ta sao?”
Bạch Vân lắc đầu nói:
“Hai đổi một, làm ăn lỗ vốn như vậy sao ta có thể đáp ứng bà được?”
Thi độc lão nhân xoay người lại nhìn Nguyễn Thanh Trúc đang nằm trên giường, lão như chẳng đề phòng Bạch Vân ở sau lưng sẽ thừa cơ ám toán. Lão nhìn qua nhìn lại, thở dài thườn thượt. Bạch Vân thấy lão như vậy thì kinh ngạc, không biết lão đang định giở trò gì. Thi độc lão nhân ngồi xuống giường, lão lấy tay sờ khuôn mặt của Nguyễn Thanh Trúc nói:
“Nếu sắc đẹp này trở nên xấu xí, ngươi còn quan tâm đến nàng chăng?”
Bạch Vân chẳng hiểu gì cả, nhưng lại cảm nhận dường như có cái gì đó không tốt lành cho lắm, gã gấp gáp hỏi:
“Bà có đồng ý đổi người không?”
Thi độc lão nhân vẫn không nhìn đến Bạch Vân, lão tiếp:
“Ngươi có nghe qua Hắc Ngọc đoạn tuyệt tán chưa? Chắc chắn là chưa rồi. Để lão cho ngươi biết: kẻ trúng phải chất độc này thì dung nhan sẽ tàn phai rất nhanh chóng, sau đó sẽ chết dần chết mòn vì chất độc thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng của kẻ đó. Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm, tánh mạng sẽ không còn.”
Bạch Vân hiểu ra chút chút nhưng vẫn chưa hiểu hết, gã ngập ngừng hỏi:
“Bà…bà đã làm gì nàng rồi?”
Tuy sắc mặt Trần Minh Trí trắng bệch nhưng lão cười rất khoái trá. Cái kế dùng độc này là do lão nghĩ ra, mà Thi độc lão nhân cũng là do lão mời tới. Thi độc lão nhân tuy là phận đàn bà nhưng ai ai trong giang hồ cũng đều kiêng kị lão cả. Một: lão rất nham hiểm, hành sự lại ác độc, có thù tất sẽ báo. Hai: thủ đoạn dùng độc rất quỷ dị. Ba: công phu cầm nã đánh giáp lá cà của lão rất cao cường. Lão từ khi còn là một tiểu cô nương thì bản tính đã chua ngoa, háo thắng rồi. Lão được Độc Quỷ Ảnh thu làm đệ tử, bao nhiêu cách thức dùng độc đều đã được chân truyền. Lão độc lai độc vãng trên giang hồ, lấy việc hạ độc người khác làm thú vui, nhưng lại dẫn đến sự căm phẫn của không ít người trong võ lâm. Khi lão bị quần hùng của các bang các phái cùng nhau đuổi giết thì bị trọng thương, cũng may trên đường chạy trốn, lão gặp được Trần Minh Trí ra tay giúp đỡ nên lão mới thoát được một kiếp. Lão thấy Trần Minh Trí phong lưu tiêu sái, lại suy tính sâu xa nên rất mến mộ lão. Nhưng hơn ba chục năm nay, Trần Minh Trí vẫn chỉ xem lão như là tri kỷ mà thôi.
Ngày đó, Trần Minh Trí gặp Kiều Tam Nương xuất hiện bên cạnh Bạch Vân thì lão biết cơ hội độc chiếm được tấm bản đồ là rất thấp. Cái danh Hắc bảng ở vị trí thứ năm là điều mà bất cứ kẻ nào trong giang hồ đều phải kiêng kị, lão bỏ đi nhưng vẫn âm thầm theo dõi và tính toán kế sách chu đáo nhất. Ngày Bạch Vân đi cứu Nguyễn Thanh Trúc bên đồng cỏ thì cũng là ngày lão hội họp cùng Thi độc lão nhân, vì thế lão không biết bên cạnh Bạch Vân còn có một cao thủ như Đỗ Hoàng. Lão đưa tin mời Thi độc lão nhân đến chẳng qua cũng vì muốn Thi độc lão nhân đối phó với Kiều Tam Nương mà thôi, về tấm bản đồ thì lão muốn chiếm trọn một mình, không muốn chia phần với ai cả. Lão và Thi độc lão nhân đã bàn bạc rất kĩ lưỡng: hai lão tá túc trong một căn nhà bỏ hoang ở bên ngoài Cổ thành để tiện cho việc thám thính mà cũng tiện cho việc nếu có biến xảy ra cũng dễ bề bỏ trốn. Ban đêm hai lão sẽ cùng nhau vào thành, Thi độc lão nhân sẽ dùng độc để cầm chân Kiều Tam Nương, còn lão sẽ ra tay bắt Bạch Vân.
Lão phát hiện Kiều Tam Nương đã ra ngoài hai ngày chưa thấy trở lại nên buổi trưa hôm nay lão muốn đi bắt Bạch Vân đoạt bản đồ. Thi độc lão nhân muốn đi cùng nhưng lão quyết định hành động một mình. Nào ngờ kết quả lại nằm ngoài dự liệu của lão, không chịu buông tha, lão đuổi theo Bạch Vân tới tận khu rừng. Lão bị trúng một kiếm rất nặng, cố gắng chạy thục mạng về căn nhà này thì kiệt sức ngất xỉu ngoài cửa. Thi độc lão nhân khi phát hiện liền điểm huyệt cầm máu, băng bó, đắp thuốc cho lão ngay. Khi lão tỉnh lại, chưa kịp nói vài câu thì liền nghe có tiếng vó ngựa dồn dập từ phía xa truyền tới. Lão đoán đó là Bạch Vân đang quay trở lại, lão liền bày kế cho Thi độc lão nhân mang đèn lồng ra treo trước cửa nhà.
Thi độc lão nhân vẻ mặt ngạc nhiên nói:
“Ta có làm gì nàng đâu, cô gái xinh đẹp thế này thì có ai lại nỡ gây tổn hại cho nàng chứ?”
Bạch Vân tim đập thình thịch, gã nói:
“Chỉ cần thả nàng ra, tấm bản đồ liền giao cho các ngươi.”
Trần Minh Trí sáng mắt lên, lão biết Bạch Vân nói thật vì bàn tay của gã đã không còn đặt nơi cổ của lão nữa rồi. Thi độc lão nhân thấy vậy cũng thầm thở ra một hơi, lão cười tủm tỉm nói:
“Giao tấm bản đồ cho ta trước, bọn ta sẽ rời đi ngay. Không tổn thương đến một cọng tóc của nàng.”
Bạch Vân không muốn giữ tấm bản đồ, món đồ này đem đến quá nhiều phiền phức cho gã, huống chi nó cũng không phải là vật của gã. Gã không nói nhảm, móc ngay tấm vải trong áo ra, cầm trên tay nói:
“Ta muốn xem nàng trước.”
Thi độc lão nhân nói:
“Tự nhiên.”
Bạch Vân lạng mình đến bên giường. Gã thấy Nguyễn Thanh Trúc nằm im bất động liền quay lại nhìn Thi độc lão nhân nói:
“Bà đã động thủ?”
Lúc Bạch Vân lách người đến bên giường, Thi độc lão nhân vẫn đứng yên tại chỗ. Lão rất tự tin vào công phu cầm nã của mình, nên khoảng cách càng gần càng có lợi cho lão. Lão cười nói:
“Ta điểm huyệt cho nàng bớt đau khổ. Việc này là rất cần thiết trong việc cứu người.”
Lão thấy Bạch Vân nửa tin nửa ngờ thì nói tiếp:
“Giao bản đồ cho ta.”
Bạch Vân nghe Thi độc lão nhân nói vậy liền nhớ đến các phim về võ hiệp trên tivi. Thấy cũng có lý, nhưng lại rất ngạc nhiên: Thi độc lão nhân sao lại ra tay giúp Nguyễn Thanh Trúc chữa trị vết thương? Gã đứng dậy đưa tấm bản đồ ra thì nghe vù một tiếng, tấm bản đồ đã bị Thi độc lão nhân lấy đi. Thế nhưng lại thấy quyền phong hướng tới ngực của mình, Bạch Vân vội vàng sử cầm nã thủ ra ứng phó. Thi độc lão nhân tấn công liền ba chiêu, nhưng thấy không ổn liền nhảy ngược trở lại nơi Trần Minh Trí đang ngồi. Lão ra tay bất ngờ muốn giết người diệt khẩu, lão không muốn kẻ khác biết tin tức lão đang giữ tấm bản đồ trong tay. Nhưng lão không ngờ công phu cầm nã của Bạch Vân lại inh như vậy, ba chiêu không đắc thủ lão liền rút lui.
Bạch Vân giận lắm, gã muốn xông tới đánh một trận với Thi độc lão nhân. Gã không ngờ tấm bản đồ đã tới tay rồi mà lão vẫn muốn giết người diệt khẩu. Ba chiêu cầm nã này gã đã luyện đi luyện lại rất thuần thục, huống hồ nội công của gã lại hùng hậu nên mỗi chiêu đều phát sau mà tới trước, kình lực lại như thái sơn làm Thi độc lão nhân thấy kinh ngạc vô cùng. Gã nhìn Thi độc lão nhân cùng Trần Minh Trí nói:
“Ta đã giao bản đồ cho các ngươi, nếu còn muốn động thủ, ta dù có chết cũng cố lôi các ngươi theo.”
Thi độc lão nhân nghe Bạch Vân xuất khẩu cuồng ngôn thì lửa giận bốc lên. Một tên mới bước chân ra giang hồ như gã mà lại dám đem ra so sánh với lão thì lão làm sao không nổi giận cho được? Vừa định động thủ thì Trần Minh Trí giơ tay cản lại, lão chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn, liền nheo mắt nói:
“Tiểu tử, ta sống mấy chục năm mới thấy một kẻ ngông cuồng như ngươi đó. Ngày sau nhất định sẽ gặp lại.”
Thi độc lão nhân nói xong thì dìu Trần Minh Trí đứng lên rời đi. Bạch Vân không để tâm đến lời đe dọa của lão, gã ngồi xuống bên giường xem xét Nguyễn Thanh Trúc, đang giơ tay lên gạt lọn tóc trên khuôn mặt của nàng thì nghe ầm một tiếng. Gã giật mình, quay phắt người lại thủ thế.
Cảnh tượng trước mặt làm gã đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng. Thi độc lão nhân đang nằm trên cái bàn đã vỡ nát mà lúc nãy Trần Minh Trí ngồi. Trần Minh Trí thì đang loạng choạng lui từng bước một vào trong phòng. Một tiếng nói âm trầm vang lên sau cánh cửa phòng:
“Các ngươi không ai có thể rời khỏi nơi này cả.”
Một người chậm rãi đi vào, người này có đôi mắt hẹp và dài, trên mái tóc đen có hai đường đã bị bạc đi theo năm tháng, sắc mặt lão vô cùng lạnh lùng. Bạch Vân thấy người bước vào liền biết đó là ai, lão là Tôn Sơn – một trong tứ đại hộ pháp của Đông Phương giáo, người mà gã đã từng gặp qua ở bụi lau đêm đó. Gã thấy đây là kẻ mà Bạch Không Tự còn phải nếm trái đắng thì gã liền chau mày, kẻ này hiển nhiên là muốn cướp bản đồ rồi giết hết mọi người ở đây để diệt khẩu. Bạch Vân đang suy nghĩ, tính toán kế sách vẹn toàn thì bỗng nhiên nghe Tôn Sơn nói:
“Tiểu tử, ngươi lấy tấm bản đồ trong người mụ kia mang qua đây cho ta.”
Bạch Vân đi đến trước người Thi độc lão nhân. Gã thấy khóe miệng lão vẫn không ngừng chảy máu tươi, cả người nhúc nhích cũng không nổi, thì thở dài ngao ngán. Thấy ánh mắt oán độc của lão đang nhìn Tôn Sơn thì Bạch Vân cũng hả lòng hả dạ nói:
“Ngươi ám toán chúng ta thì có kẻ khác ám toán ngươi, nhân quả tuần hoàn mà thôi.”
Nói xong thì Bạch Vân đưa tay vào trong vạt áo của Thi độc lão nhân mò mẫm. Hồi lâu gã đứng lên, ánh mắt kinh ngạc nói:
“Không tìm thấy tấm bản đồ.” (Nguồn: VipTruyen.Vn)