Bạn đang đọc Tung Hoành Nam Hạ – Chương 19: Nguyễn Thanh mất tích
“Thanh đệ đến từ phía bắc sao?”
“Đúng vậy.”
Ba người Bạch Vân sau khi rời khỏi Thanh Nhã lâu, thì vừa quay về khách điếm, vừa dạo phố. Thấy Nguyễn Thanh tâm tình vẫn không vui, nét mặt lại u sầu thì Kiều Tam Nương gợi chuyện với hắn. Nhưng khi thấy cái vẻ tự hào của hắn khi thừa nhận mình là người ở vùng phía bắc đến thì Kiều Tam Nương cũng phì cười, quả nhiên là cái tính háo thắng của tuổi trẻ.
“Hihi, ngươi “dương oai” nhầm chỗ rồi, nói về võ thì Nam Hạ không thể bàn cãi, còn về văn thơ thì hẳn là Cổ thành này không sai.”
“Đệ biết, chỉ là có câu: “uống nước nhớ nguồn” kia mà, cùng nhau là con dân cuả Đại Nam, tại sao lại không nhận ra sự quan trọng của vùng đất phía bắc? Nếu không có triều Nguyễn thì sao? Nếu ở phía tây bắc không có đại tướng quân Ngô Huyền chống đỡ thì mọi người bây giờ còn thảnh thơi để đối câu làm thơ hay sao? Con ông – Ngô Tiến hiện giờ cũng ngày đêm đề phòng sự xâm lược của chúng.”
“Hihi, ngươi nói không đúng lắm thì phải.”
Bạch Vân hoài nghi Nguyễn Thanh này chắc cũng là con cháu của ai đó có làm quan trong triều đình nên tư tưởng mới nặng nề như vậy, hoặc giả gia đình hắn chịu ân của triều đình nên suy nghĩ không khỏi có chút thiên vị, lệch lạc. Bạch Vân thấy Kiều Tam Nương không biết lý giải thế nào với hắn thì cũng buột miệng lên tiếng:
“Theo muội thấy thì Thanh công tử nhìn nhận sự việc hơi sai lệch rồi. Mọi người ở Đại Nam này đều không có phân chia đông tây nam bắc gì cả, chỉ là tán thưởng Nam Hạ cùng Cổ thành quá nhiều nên không khỏi làm cho công tử có suy nghĩ phân chia vùng miền này. Không nhất thiết phải nói ra thì mới chứng tỏ là trong lòng mình có nhớ đến công ơn của triều đình nhà Nguyễn. Bài thơ, câu đối ca ngợi nét đẹp, vẻ hùng tráng về đất bắc không phải cũng quá nhiều rồi sao? Chẳng qua là Thanh công tử quá nhạy cảm mà thôi.”
“A Tình cô nương có suy nghĩ như vậy?”
“Đất phía Nam chưa mưa đã thấm
Rượu Hồng Đào chưa nhấm đã say.
Tình non nghĩa nước bao ngày,
Con trăng cõi Bắc đã đầy nhớ thương.”
“Hihi, tiểu đệ – Bạch Vân của ta cũng không làm ra được một bài thơ hay như vậy đâu.”
“Thì ra A Tình cô nương cũng là chân nhân bất lộ tướng nhỉ?”
Nguyễn Thanh thấy A Tình phân giải rất có lý, có lẽ bản thân mình đã quá nhạy cảm chăng? Khi nghe “nàng” làm một bài thơ về vùng đất phía bắc thì cũng kinh ngạc không thôi. Quả nhiên, Cổ thành này nhân tài vô số, chỉ một cô nương bình thường thế này mà đã có thể làm một bài thơ hay như vậy.
Bạch Vân nghe Kiều, Nguyễn hai người khen bài thơ hay thì cũng mỉm cười đáp trả. Gã cười mà mặt không đỏ chút nào, quả thật da mặt của gã so với tên công tử trên áo có thêu hoa văn kia chỉ có hơn chứ không kém. Gã nào biết làm thơ, có cho tiền kêu gã làm ra hai câu thơ thôi cũng đã “giết” gã rồi nói gì đến làm cả một bài bốn câu hay thế kia. Bất quá trong lòng gã cũng biết là: phải sàng lọc, học hỏi cái hay cái đẹp và áp dụng chúng đúng nơi đúng chỗ, chứ không phải là đem hết cái hay của người khác mà lấy làm của mình. Đó gọi là tiếp thu, vận dụng và phát triển không thể gọi là “ăn cắp” được.
Ba người về đến khách điếm cũng đã là đầu canh ba rồi, mỗi người về phòng của mình nghỉ ngơi. Nguyễn Thanh như vẫn còn suy tư về chuyện phân biệt vùng miền nên chỉ chào Bạch, Kiều hai người một tiếng rồi về phòng. Kiều Tam Nương lại cười hi hi muốn cùng Bạch Vân tán gẫu thêm chút nữa thì có một ngọn phi tiêu phóng tới, cắm phập vào trước cửa phòng Bạch Vân. Thấy vẻ ngạc nhiên của Bạch Vân, Kiều Tam Nương nhẹ nhàng gỡ ngọn phi tiêu xuống. Trên đó có một mảnh giấy nhỏ, nàng lấy ra xem rồi nói với Bạch Vân: “tỷ có việc phải ra ngoài chút, tiểu đệ nên tu luyện nội công rồi hãy ngủ.”
…
Canh bốn.
Bên ngoài khách điếm có một bóng người nhảy vào, bóng người trông trước ngó sau âm thầm lướt đi trong bóng đêm. Sau khi nhảy qua ngọn giả sơn trong khuôn viên, bóng người nhẹ nhàng đi đến trước một gian phòng. Đang định đẩy cửa vào thì thấy có vẻ gì đó không đúng. Cái mùi vị của thuốc mê còn quanh quẩn đâu đây thì phải. Bóng người thấy mùi vị trong phòng của Nguyễn Thanh là nồng đậm nhất nên liền đạp mạnh cửa xông vào. Người vừa vào thì song kiếm trong tay cũng xuất ra, ánh kiếm nhoáng lên liền có thể nhìn ra khuôn mặt người này, không phải Kiều Tam Nương thì là ai? Nhưng nét mặt của nàng bây giờ trầm trọng, lạnh lùng không giống với cái vẻ hay cười đùa của nàng.
Kiều Tam Nương xem xét quanh phòng thì không phát hiện Nguyễn Thanh đâu cả. Như chợt nhớ ra điều gì, nàng liền phóng người về phòng đối diện. Trong phòng rõ ràng cũng không thấy Bạch Vân đâu, nhưng kì lạ ở chỗ trong phòng này lại không thấy mùi thuốc mê. Nàng nhíu chặt đôi chân mày, kẻ ra tay không biết có phải là vì Bạch Vân hay không? Bọn chúng dùng Nguyễn Thanh uy hiếp hắn thì phải, với khinh công của hắn, không thể nào bị bắt được.
“Ai?”
Nghe trên mái nhà có tiếng ngói kêu lên rất khẽ, Kiều Tam Nương liền lao ra, nhưng kẻ này khinh công cũng khá vừa bị phát hiện đã chạy được một trượng rồi. Kiều Tam Nương liền thi triển khinh công đuổi theo.
Khoảng một khắc, trong khuôn viên khách điếm lại có người phi thân vào. Người này bước chân loạng choạng, vừa về đến phòng thì thấy cửa phòng của mình đã mở toang ra, gã cũng không suy nghĩ nhiều liền đi vào. Đóng cửa phòng lại, châm mồi lửa trong phòng lên, gã liền cởi bỏ bộ đồ màu đen đang mặc. Vừa cởi áo mà gã vừa mím chặt môi, từng giọt mồ hôi cũng lăn xuống trên khuôn mặt trắng bệch của gã.
“Bạch Vân ta dở nhất là đánh giá đàn bà, con gái. Âycha, thật sai lầm khi đi tìm nàng mà.”
Gã lấy miếng vải dùng để quấn quanh ngực lúc giả gái băng vào vết thương đang chảy máu. Bất quá vết thương rất lớn, lại nằm ở giữa đầu vai và tim của gã, mà gã lại có một tay, quấn băng chẳng xong lại làm động đến vết thương khiến máu chảy nhiều hơn. Gã loay hoay được một lúc thì té xuống đất ngất xỉu.
Haizz, người có kinh nghiệm giang hồ nếu gặp tình huống này thì sẽ điểm huyệt cầm máu liền sau đó là vận công trị thương, nhưng cái gã ngu ngốc này lại không hề nhớ rằng bản thân mình đã học võ công. Đúng là “không thầy đố mày làm nên” mà, gã không có người chỉ dạy, những việc sơ đẳng như thế nào có hay biết, vả lại gã cũng chưa có học qua công phu điểm huyệt.
…
Trưa hôm sau.
“Hihi, tỷ tỷ tưởng rằng ngươi mơ thấy Thanh Nhã kia mà không muốn tỉnh dậy chứ.”
“Đa tạ tỷ tỷ.” Bạch Vân cười mếu nói, gã ráng cố gắng chuyển mình, nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường nói với Kiều Tam Nương.
“Ta đã cho người kiếm đại phu đến đắp thuốc cho ngươi, cứ tĩnh dưỡng vài ngày đi.”
“Nguyễn Thanh chưa nhận ra thân phận của đệ chứ?”, Bạch Vân lo lắng nói, bây giờ gã chỉ khoác cái áo lót mỏng, trên mặt cũng không son phấn gì, chỉ liếc một cái là phát hiện ra ngay. Việc giả gái giúp gã tránh được rất nhiều phiền toái, vì vậy việc này gã không muốn nhiều người biết. Nếu không phải vì Kiều Tam Nương phát hiện ra, gã cũng không muốn tiết lộ với nàng.
“Nguyễn Thanh mất tích rồi.” Kiều Tam Nương nhàn nhạt nói, trong mắt lóe hàn quang. Dám ra tay với người đi chung với nàng thì quả nhiên là không để nàng trong mắt. Tối qua nàng cố gắng đuổi theo nhưng đành ra về tay không. Khinh công tên kia cũng khá, nếu nàng cố thêm một chút sẽ đuổi kịp nhưng lại nghĩ rất có thể kẻ này dùng kế nghi binh, đồng bọn hắn đang còn ở gần khách điếm để đối phó với Bạch, Nguyễn hai người, nếu nàng theo hắn quá xa sẽ trúng kế. Vừa nghĩ vậy, Kiều Tam Nương liền quay về khách điếm. Quả nhiên, vừa về tới đã thấy Bạch Vân thương thế trầm trọng nằm dưới đất không biết sống chết.
“Mất tích?” Bạch Vân lại như người trong sương mù, gã chẳng hiểu gì cả. Lúc gã rời đi thì chỉ sau Kiều Tam Nương vài khắc mà thôi, lúc đó đèn trong phòng Nguyễn Thanh còn sáng mà.
“Lúc ta quay về thì hắn và ngươi đều không có trong phòng, ta có đuổi theo một tên khả nghi nhưng không bắt được hắn, quay trở lại thì thấy ngươi bị trọng thương rồi.” Kiều Tam Nương vừa nói vừa thấy Bạch Vân nhăn mặt nhíu mày thì cũng rất tò mò muốn biết chuyện đã xảy ra.
“Sau khi tỷ tỷ rời đi thì tiểu đệ đi Thanh Nhã lâu một chuyến.” Bạch Vân sắc mặt trắng bệch nhưng khi nói ra lời này lại đỏ lên.
“Hihi, là vì giai nhân sao?”
“Tiểu đệ thấy Thanh Nhã kia rất giống một người đã từng gặp.” Bạch Vân nào không thấy cái vẻ trào phúng trên gương mặt Kiều Tam Nương chứ? Gã cũng thở dài, tưởng rằng mình đã gặp nàng một lần, hẳn nàng cũng sẽ nhớ gã. Gã tò mò vì sao nàng phải giả danh làm trò ở Thanh Nhã lâu. Bất quá khi gã vừa đến, chưa một lời chào hỏi, nàng liền xuất kiếm đâm vào tim gã, muốn một kiếm kết liễu cái mạng nhỏ của gã.
Với khinh công hiện giờ, cho dù Kiều Tam Nương muốn đâm Bạch Vân một kiếm cũng phải mất hơn chục chiêu chứ đừng nói là Thanh Nhã kia chỉ một chiêu đã làm gã trọng thương. Chỉ là gã không ngờ nàng ngoan độc như vậy, thừa dịp gã không đề phòng mà ám toán, mà ba chữ “độc bộ hành” kia không phải là đọc chơi cho vui, gã nhanh chóng hạ thấp người né tránh chỗ yếu hại nhưng lại không tránh khỏi việc bị thương. Cảm thấy người nàng sát khí tuôn trào như có mối thù không đội trời chung với mình, gã liền thi triển khinh công bỏ trốn.
“Như vậy, hẳn là kẻ thù của Nguyễn Thanh rồi, lúc trước ta lại nghĩ là bọn người Hắc Mộc trại đã tìm đến.” Kiều Tam Nương nhíu mày nói. Bọn người kia dùng thuốc mê để ám toán, cũng giống cách hành sự không từ thủ đoạn của Hắc Mộc trại, nếu người của Hắc Mộc trại đã ra tay thì vấn đề sẽ không dễ giải quyết. (Nguồn: VipTruyen.Vn)