Đọc truyện Tung Hoành Dị Thế – Chương 10: Tỉnh dậy
Mười ba đạo ánh mắt đồng loạt mở to, miệng ai cũng mấp máy một câu nói “Lạc Tử Băng!” Mười ba thân ảnh đang nằm bệch ra bỗng bật dậy như lò xo. Cả mười ba ánh mắt đồng loạt nhìn nhau. Bỗng giọng nói như tiếng chuông của nam tử vang lên
“Đại ca, chúng ta đang ở đâu?” Tư Mạnh Quân nhăn mày nhìn xung quanh, từ khi nào mà thành phố lại có nơi toàn hoa cỏ như thế này? Không khí lại rất trong lòng. Đừng có nói đến đồ thật, đồ nhân tạo hắn cũng sẽ chửi cái rắm!
“Không phải ở hiện đại” Tôn Hàn Phong tùy ý đảo mắt nhìn xung quanh, hơi trầm tư lên tiếng. Tình huống cẩu huyết này là xuyên không đi?
Bây giờ đám nam nhân mới để ý quả thật đây là một nơi xa lạ, thân hình của bọn hắn cũng nhỏ đi, mà tóc lại dài ra. Tư Mạnh Quân bỗng la to
“A!!! Công nghệ thông tin của ta! Máy tính của ta!” Nam tử tóc đen, hơi rối tung, khuôn mặt trẻ con mang theo nét non nớt nhưng cũng vô cùng ranh mãnh, khiến người khác vừa thương yêu vừa sợ hãi. Môi hồng nhuận lại giật liên tục. Đôi con ngươi màu lam nhạt trong veo như bầu trời, lại mang theo sự tự do như mảng trời rộng lớn, nhất thời khiến người khác cảm thấy yên bình. Nhưng càng nhìn càng cảm thấy lạnh lẽo nhưng vẫn không thể dứt được. Khí chất mang theo sự kiêu ngạo từ tận xương tủy nhưng cũng mang theo khí chất trong trẻo mà thanh lãnh, không hợp với cái bộ dáng còn trẻ
“Quan trọng là chúng ta nên làm gì bây giờ? Lạc Tử Băng chắc cũng sẽ ở đây, nhưng không biết địa điểm” Mộc Vô Ngân bất đắc dĩ lên tiếng, giọng nói vang vang lại trầm trầm rất dễ nghe. Khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo chút yếu ớt không rõ, làn da trắng nõn so với nữ nhân còn mịn hơn. Một đôi mắt lam trong suốt như pha lê lại lấp lánh ánh sáng, mái tóc màu vàng nhạt lai chút nâu dài tới eo lại có chút như một tiểu cô nương nhưng khí chất lại nhu hòa mà lạnh nhạt. Tuyệt về khí chất, ai trong bọn hắn cũng đều mang theo khí chất vương giả và kiêu ngạo, lại mang theo sự lạnh nhạt vốn có
“Không phải năng lực vẫn còn sao? Muốn tìm hiểu cũng không phải không có cách” La Dực hảo sảng cười to, lại liếc mắt về phía Tư Mạnh Quân. Bọn hắn vốn là những người có năng lực khác ngươi, cứ ngỡ xuyên qua sẽ mất, không ngờ vẫn còn. Nhưng như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều, lại có thể trợ giúp không nhỏ cho Tử Băng, dù sao thì từ lúc ở chung với nàng. Bọn hắn chỉ toàn là tập trung bảo hộ nàng.
La Dực cảm thấy mái óc dài thật vướng víu nên định cắt nó đi, nhưng giọng nói trầm thấp từ nam nhân lạnh nhạt như sương lại mang theo vài phần ôn hòa, mái tóc dài màu bạch kim tùy ý xỏa lỏng trên bờ vai gầy nhẵn nhụi. Làn da trắng hơi ửng hồng làm nổi bật môi bạc tùy ý cong và đôi con ngươi đỏ tươi như máu nhưng lại trầm lặng mà tịch mịch, chỉ khi nhìn bọn hắn hoặc nàng mới rộ lên vài phần ấm áp. Khuôn mặt yêu nghiệt vô cùng, so với nữ nhân chỉ có hơn chứ không có kém. Tóc dài lại càng làm cho khuôn mặt yêu nghiệt tăng thêm mấy độ chân thật. Cũng thật may là bọn hắn đã có ý trung nhân, không thì chắc cũng sẽ đem Tôn Hàn Phong ra mà thịt mất
“Vẫn là nên để như vậy, nếu như ở đây nam tử nào cũng tóc dài, đệ tóc ngắn sẽ gây khá nhiều phiền phức” Tôn Hàn Phong mỉm cười, hơi liếc về mái tóc màu vàng kim sáng rực của La Dực, khuôn mặt yêu mị lại có chút quỷ dị, tựa như một tiểu quỷ nhưng vẫn khiến kẻ khác cam tâm để bị hại. Môi mỏng luôn cong thành độ cong làm ra nụ cười như có như không, đôi mắt hoàng kim luôn lóe sáng lại như có lửa, loại lửa không làm người khác cháy từ phát đầu tiên mà từ từ cháy, từ từ nóng, càng nhìn lại càng chìm hãm
“Ân” La Dực bĩu môi bất mãn, nhưng không dám cãi, dù sao thì lời của Đại ca nói luôn có một phần sẽ xảy ra, chứ là kẻ không quen không biết mà nói vậy hắn không cạo trọc đầu tên đó thì tên hắn chắc chắn sẽ đọc ngược lại a!
“Thiếu nàng ấy…Thật trống trải…” La Dực bỗng mở miệng, giọng nói mang theo vài phần mất mát, nhưng cũng mang theo vài phần mờ mịt không rõ cảm xúc. Những người kia hơi run rẩy người, quả thật rất trống trải. Không ngờ bọn hắn chìm hãm tới mức thiếu nàng một chút cũng thấy nó quá tịch mịch. Nhưng rất nhanh ai nấy đều đã thu lại hết sự trầm mặc
Tôn Hàn Phong đứng dậy, mỉm cười với Mộc Vô Ngân. Mộc Vô Ngân cũng cười như hoa nở buổi sớm, bất giác mười ba khuôn mặt bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu trắng, tầng ánh sáng nhạt dần rồi mười ba khuôn mặt đều trở nên vô cùng bình thường, cả giọng nói cũng đổi nhưng khí chất vẫn là vô cùng kiêu ngạo. Những mái tóc và đôi con ngươi đủ màu sắc đều trở nên đen sẫm. Đây chính là khả năng của Mộc Vô Ngân, có thể làm cho khuôn mặt mình biến thành khuôn mặt khác, kể cả giọng nói cũng có thể. Hắn còn có thể làm với người khác, nên người thấy mặt hắn đều đếm không qua mấy đầu ngón tay đâu. Cũng vì thế mà hắn được mệnh danh là kẻ có ngàn khuôn mặt
Tư Mạnh Quân cao hứng, dẫn đầu mà rất hiên ngang đi trước “Đi tìm thông tin thôi, kẻo chậm trễ, không thì tìm cướp cũng được, tụi nó cũng rất nhiều thông tin đó nha!…” Hắn thao thao bất tuyệt cả một chặng đường dài, đám người kia chỉ thở dài, ai mà không biết Tư Mạnh Quân một khi đã nói, chỉ sợ là chỉ có Lạc Tử Băng mới dừng hắn lại được, không thì hắn sẽ lải nhải cả ngày.
Mười ba nam nhân đi mà không biết sẽ đi đâu, cả đám cứ hướng rừng mà đi, dù sao thì cũng nên tìm cái gì đó ăn và uống mới được. Bọn hắn cũng nhỏ lại vài tuổi nên thân hình có chút bất lợi, bất quá khả năng sát thủ vẫn không giảm nha! Vừa đi vừa ngắm cảnh rất bình thản, cứ như là người xuyên không không phải là bọn hắn vậy. Dù rất hoài nghi cơn sấm sét đã mang bọn hắn tới đây nhưng chỉ cần biết là Lạc Tử Băng cũng ở đây là được, bọn hắn từ từ tìm nàng. Dù sao cũng là nàng đánh thức bọn hắn, đồng nghĩa với việc nàng đã giải được phong ấn gì đó. Để xem kẻ nào dám khi dễ nàng? Chỉ sợ chưa cần bọn hắn tìm, nàng đã một phát dẫm tên đó dưới chân không một chút thương tiếc rồi
Đừng nhìn Lạc Tử Băng còn là trẻ nhỏ mà khinh địch, nàng có một thân kĩ năng sát thủ thừa hưởng từ Mặc Ân, lại có rất nhiều yếu tố bảo vệ, trừ bỏ bọn hắn ra, không ai có thể đụng đến một sợi tóc của nàng. Bọn hắn vừa đi vừa suy nghĩ, khung cảnh cũng dần ảm đạm vì trời dần tối, khu rừng bọn hắn đã đi khá sâu. Bọn hắn phải công nhận khung cảnh ở đây rất đẹp, khắp nơi là núi non hùng vĩ, tạo nên một bức tranh thủy mặc đẹp tuyệt trần.
Cả đám dừng chân dưới một cây cổ thụ rất to, bên cạnh là dòng suối nhỏ chảy lượn lờ, La Dực thấy thế thì nheo mắt nhìn xuống suối. Đoạn Triết Cường không biết lấy từ đâu ra một cây thương dài, La Dực tươi cười cầm lấy, đâm loạn xạ xuống dòng nước, ai nhìn cũng nghĩ hắn đang đùa nhưng khi cầm cây thương lên thì rất nhiều cá bị lưỡi thương đâm qua người.
Lăng Hạo theo thói quen ngồi miết cánh mũi, bắt đầu lẩm nhẩm gì đó. Dù khuôn mặt vô cùng bình thường nhưng khí chất vương giả mà sắc bén thì không lầm vào đâu được. Bọn hắn tóc đều dài ra, tuổi cũng nhỏ lại, thế nhưng một thân nội lực lại không giảm, còn có phần sâu hơn. Mà y phục của bọn hắn đã rất tồi tàn, với mấy kẻ cuồng sạch sẽ thì quả thật chính là cực hình. Nhưng cũng đành phải cắn răng chịu đựng
La Dực cùng Tần Thiên Minh một người xướng một người họa vui vẻ xiên cá, còn Tư Mạnh Quân rất ngoan ngoãn đánh lửa, bọn hắn ăn nhập với nhau hoàn hảo đến kì lạ, có lẽ sống chung và trải qua sinh tử cùng nhau đã dần hình thành cho bọn hắn mỗi người một sự đồng tâm với kẻ kia, một ánh mắt cũng biết hắn muốn gì. Bỗng Hải Nhất Nam đang lười biếng nằm trên cành cây to của cây cổ thụ lên tiếng
“Quân ca, có kẻ đến nộp thông tin” giọng nói lười biếng tùy ý phát ra, Tư Mạnh Quân nghe vậy thì cười to, lại nói lẩm bẩm gì đó rồi chạy vút đi như xé gió, tốc độ cuả bọn hắn quả thật rất nhanh, nhanh tới mức đến bóng dáng cũng khó mà thấy kịp. Nhưng Tư Mạnh Quân bỗng xuất hiên trên cành cây, ngồi đợi mấy kẻ nộp thông tin đến, nhưng trên tay hắn là vài quả trái cây
“Có vẻ chúng ta xuyên tới cổ đại, nhìn lũ kia ăn mặc kìa, còn là đạo tặc nữa đấy” Tư Mạnh Quân cắn lên cái trái màu vàng, tỏa ra hương thơm ngòn ngọt, chỉ tay về phía xa xa, hơi híp mắt
Ở dưới bỗng vang lên tiếng hô to của một nam tử thô kệch, khuôn mặt dữ tợn cùng vài tên đằng sau cũng không kém, rất điển hình của đạo tặc! Mà đám nam nhân đang ngồi thảnh thơi kẻ ngủ, kẻ nướng cá, kẻ nói chuyện lại chẳng ai chú ý tới đám đạo tặc này làm chúng nó nhất thời thẹn quá hóa giận
“Bỏ lại tất cả đồ vật có giá trị hoặc chết!”
Một đạo thân ảnh xuất hiện sau lưng nam tử dữ tợn, Tư Mạnh Quân đá hắn một cái, không khách khí mà dẫm lên người tên đó trong ánh mắt ngạc nhiên của mấy tên thủ hạ
“Đạo tặc đại nhân a! tại hạ chỉ muốn xin chút đồ của các hạ thôi a! Sẽ không đau chút nào đâu nha! À mà đừng phản kháng, không thì cái lưỡi dao này sẽ ghim vào cổ các hạ đấy” Tư Mạnh Quân ngây thơ tươi cười, khí chất thanh lãnh làm kẻ khác phải sợ hãi, sát khí nhàn nhạt nhưng lại quá mức uy hiếp, còn quơ quơ con dao nho nhỏ trên tay làm tăng độ trung thực của lời nói lên
Tên đang bị giẫm vô cùng kinh hãi, tên này từ khi nào xuất hiện sau lưng hắn? Còn rất quỷ dị, không lẽ là cường giả? Không thể nào! Hắn sao xúi quẩy vậy. Bỗng Tư Mạnh Quân cười tươi
“Các hạ yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng a!” Mà mấy tên thủ hạ bỗng không thể di chuyển được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, là chuyện gì xảy ra? Mà Tư Mạnh Quân giơ tay, để trước đầu của lão đạo tặc, một luồng ánh sáng từ tay truyền tới não của Tư Mạnh Quân, đồng thời cũng truyền sang những người kia. La Dực bỗng cười rất to
“Ha ha, thật không nghĩ là dị giới, vậy thì càng đáng để chúng ta đi xem xét a! Nhưng mà cũng cần phải có cái thứ tổ cha gì đó gọi là Nguyên khí là Linh Thú a! Nguyên tố là gì thì cũng nên tìm hiểu chứ đúng không Kiệt ca?”
“Chắc rồi, cũng nên thử xem Linh Thú có miễn dịch với độc hay không?” Đồ Thiết Kiệt cũng cười to, vô cùng cuồng ngạo. Mà mấy tên đạo tặc nhất thời run rẩy, những người này…Rốt cuộc là ai?
Tần Thiên Minh cong môi, hơi khom lưng nhìn mấy tên đạo tặc đang đứng yên bất động, đôi mắt đang màu đen hơi lóe lên tia sáng rồi dập tắt, giọng nói có độ ấm lại thoang thoảng như tiếng gió xuân làm lòng người ấm áp, nhưng đối với bọn đạo tặc thì chính là giọng nói của Tu La đòi mạng, đẹp nhưng lại đầy nguy hiểm
“Vì các ngươi là bọn người đầu tiên bọn ta gặp khi tới đây, nên sẽ không thủ tiêu các ngươi. Nhưng các ngươi nên nhớ, chỉ cần hé răng nửa lời, ta liền tru di cửu tộc nhà ngươi, ta nói được sẽ làm được” Tần Thiên Minh thấy bọn kia sững người, cơ thể run lên theo bản năng thì lười biếng phất tay, bỗng cảm đám đồng loạt biến mất không nói một lời, những người kia vẫn coi như không thấy gì, bọn hắn mắc chi phải quan tâm mấy cái sinh mạng nho nhỏ kia?
La Dực xoa cằm, thản nhiên nói vài câu làm người khác phải té ngữa, nhưng mà bọn hắn thì đó chính là một ý kiến có thể chấp nhận a!
“Triệu Hoán Sư nguy hiểm hơn Triệu Hồi Sư nên vẫn là nên làm Triệu Hồi Sư, còn Kiếm Sĩ và Pháp Sư gì đó thì cũng nên luyện, Luyện Đan Sư thì từ từ tính. Dù sao mấy thứ này cũng không quá khó tu luyện” giọng nói trong veo như tiếng chuông, nhưng ý nghĩa câu nói lại làm người khác trợn mắt. Đừng có coi mấy cái nghề của bọn hắn nghe đơn giản như vậy chứ
“Phải, Triệu Hoán Sư có thể chết cùng Linh Thú, quá phiền phức!” Hải Nhất Nam bĩu môi nói, mạng hắn rất cao nha!
“Vậy thì các đệ mau xem nguyên tố của mình rồi tu luyện Kiếm Sĩ trước vậy” Tôn Hàn Phong mỉm cười, lại mang theo ba phần tao nhã, bảy phần ôn hòa như cơn gió mùa thnu nhè nhẹ lướt qua đọng lại trong tâm trí mỗi người
Mười ba ánh mắt nhìn nhau, không nói năng gì dùng tinh thần lực dò xét cơ thể. Ai cũng đều thấy từ năm đốm sáng nhỏ trở lên thì có người bĩu môi “Chỉ có sáu nguyên tố, thật sự quá ít” Nhiễm Viên Hoàng mỉm cười nhẹ, giọng nói vang lên “Ở đây đại đa số đều là một nguyên tố, song nguyên tố đã được coi là có thiên phú, đệ được sáu nguyên tố cũng khá tốt rồi, không nên quá chấp nhặt như vậy”
Đoạn Triết Cường cũng nhìn qua mấy nguyên tố của huynh đệ thì phát hiện ra “Ai trong chúng ta cùng đều có Ám nguyên tố và Quang nguyên tố thì phải, còn lại thì rải rác” Tôn Hàn Phong cũng gật đầu coi như chấp nhận suy nghĩ đó. Bỗng không biết từ bao giờ bọn hắn đã bước vào quá trình tu luyện, mà bọn hắn người kém nhất cũng là Lục nguyên tố nha! Còn là loại cực kì thuần khiết, nguyên khí trong cơ thể cực kì sâu như không thấy đáy, lại còn hấp thụ nguyên khí bên ngoài điên cuồng! Kẻ nào biết được có tổ hợp toàn quái vật như vậy không khóc thét mới là lạ.