Đọc truyện Tung Hoành Đại Thiếu – Chương 39: Minh Kiếm sơn trang
Ngồi trong phòng ngẫm nghĩ một hồi, Quân Đại Soái cảm thấy, bản thân hẳn là nên lên núi làm một cái đại vương.
Khụ, đừng nghĩ sai, hắn không phải muốn làm cướp a.
Thân mang hệ thống, làm một cái uy vũ đệ nhất đại thiếu gia, làm sao có thể gò bó ở Quân gia, bên trong một cái Thiên Long thành chật hẹp như vậy. Mai mốt thu nạp một đống đàn em, sân bãi đâu để bọn hắn tập luyện, rồi còn phải lập các loại tàng thư các, vũ khí phòng, đan phòng…v..v..
Càng nghĩ, hắn càng thấy nên nói chuyện với Quân Đại Dũng một hồi, nếu Quân gia đồng ý di chuyển thì tốt, còn không, hắn cũng chỉ có thể một mình rời đi, tự lập môn hộ.
Một căn phòng nào đó ở bên trong Quân phủ.
– Ngươi nói gì?
Quân Đại Dũng trố mắt nhìn, ngạc nhiên hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Đại Soái. Quân Đại Soái ngạo nghễ trả lời:
– Cha, Thiên Long thành quá bé, không chứa nổi ta. Ta muốn rời đi.
– Tốt, ta biết nhi tử ngươi tài cao chí lớn. Nhưng ngươi muốn đi đâu.
– Ta dự định tìm một ngọn núi phong thủy tốt, sau đó thành lập một cái tổ chức thuộc về mình..
Lâm Uyển Thanh ngồi một bên nghe được, không khỏi buồn bã nói xen vào..
– Quân nhi, Quân gia sớm muộn đều là của ngươi, sao phải lập cái tổ chức gì đó cơ chứ..
Quân Đại Soái có Quân gia cũng được, mà không có cũng không sao. Bọn hạ nhân nơi này chỉ trung thành với lão cha hắn, hoàn toàn không xem hắn ra gì, nên hắn cũng không muốn mang theo vướng bận.
Mặc dù hơi chút áy náy, dù sao cơ thể này vẫn là của nhi tử bọn hắn, nhưng nếu không nhanh chóng phát triển, hệ thống thiến hắn rồi vứt bỏ hắn ở lại thế giới này, hắn biết kêu ai gọi ai a.
– Không cần.
– Quân nhi..
Lâm mẫu còn muốn nói gì đó, đã thấy Quân Đại Dũng hùng hổ cắt ngang.
– Nương tử, không cần nói nữa. Quân gia chúng ta đã cắm rễ ở đây, dù sao, cũng sẽ không đi theo nó..
Hắn đứng phắt dậy, không tiếp tục dùng bữa, muốn rời đi..
– BÁO….CẤP BÁO….
Âm thanh la hét ầm ĩ truyền đến, cánh cửa đột nhiên bị người đẩy văng, một tên hạ nhân hấp tấp chạy vào, không cẩn thận ngã sấp xuống đất.
– Chuyện gì, bình tĩnh nói. Luống ca luống cuống như vậy, còn ra thể thống gì?
Quân Đại Dũng tiến tới nâng hắn lên, giả bộ tức giận quát.
– Gia chủ.. Bên ngoài…Có người.. Minh Kiếm sơn trang..
– Từ từ nói.
Giọng điệu bình tĩnh của Quân Đại Dũng khiến tên hạ nhân dường như bị cảm nhiễm, hô hấp bình ổn lại. Hắn thở sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp:
– Bẩm gia chủ, mấy tên trưởng lão Minh Kiếm sơn trang đến, muốn chúng ta giao đại thiếu ra, nếu không..
Hắn không nói tiếp những lời nói sau đó, Quân Đại Dũng đã vỗ vỗ vai hắn, tỏ ý đã hiểu.
– Tốt, ngươi lui đi.
Mắt thấy tên hạ nhân kia kính cẩn cúi đầu rời đi, Quân Đại Dũng mới quay lại, hung ác trừng mắt.
– Nhi tử, ngươi lại gây chuyện tốt..
Quân Đại Soái không có ý tứ gãi gãi đầu.
Cái bọn Minh Kiếm sơn trang kia, làm sao tìm đến nhanh như vậy a..
– Quân phủ lần này thảm..
– Nhìn xem, Minh Kiếm sơn trang ba tên trưởng lão dẫn theo một đám đệ tử hung hăng mà đến, xem ra là muốn đại họa.
– Ngươi biết lý do vì sao không??
– Nghe đồn, có đệ tử bọn hắn chết trong tay Quân Đại Soái, nên bọn hắn mới tìm đến tính sổ.
– Cái gì, còn có chuyện đó..
…
Phía ngoài Quân phủ, một đám đông tụ tập, trong miệng bàn tán các loại lời nói, thế mà vạch rõ chân tướng sự việc.
Quả nhiên, quần chúng giang hồ, tin tức chính là linh thông.
Quân gia đám người lục tục xuất hiện, ánh mắt mang theo kinh sợ nhìn xem gần chục tên trang phục đồng nhất đang đứng ở giữa sân, trên lưng mỗi kẻ đều mang trường kiếm.
Chính là bọn người Minh Kiếm sơn trang.
Dẫn đầu, là ba tên trưởng lão râu tóc bạc phơ, ánh mắt như điện. Đặc biệt, lúc nhìn thấy Quân Đại Soái dẫn theo Hỏa long thú xuất hiện, bên trong đột nhiên lóe lên một tia tham lam, nhưng rất nhanh đã bị che giấu.
– Các vị đại nhân, tìm đến Quân phủ có việc..
Quân Đại Dũng tươi cười niềm nở, ôm quyền chắp tay hỏi, nhưng đối phương không thèm lĩnh tình. Một tên nam tử thanh niên, đầu đội kim quan, xem ra địa vị không thấp tiến lên, lạnh lẽo nói:
– Chính mình đi ra nộp mạng, nếu không, diệt tộc..
Dù tên kia không đặc biệt chỉ rõ ai, nhưng Quân Đại Soái biết, hắn ta nói đến chính là bản thân. Dù sao cao nhất cũng chỉ là mấy tên Võ tông thất bát phẩm, bổn soái mới không thèm sợ.
– Thằng nhóc kia, ngạo mạn cái gì?
Quân Đại Soái động thân đi ra, kiêu căng phách lối mà nói.
– Hừ, tiểu tử. Quỳ xuống chịu trói đền mạng, giao ra ấu thú, tha mạng tộc nhân của ngươi..
Tên thanh niên kia nhàn nhạt ra lệnh.
Hắn là Bạch Vô Ngân, nhị sư huynh.. Không, sau khi Trương Chí Khang chết, hắn chính là đại sư huynh của Minh Kiếm sơn trang rồi.
Lúc này, hắn đang vô cùng vui vẻ, cái thằng đại sư huynh suốt ngày đè đầu cưỡi cổ mình một bậc, rốt cuộc chết đi, cho nên đến lượt mình thể hiện rồi. Trên đường đến đây, hắn đã nghĩ kỹ các loại tình huống,nên hắn không nói ra tên Hỏa long thú, sợ người hữu tâm nghe được.
Quân Đại Soái nghe được, chỉ là băng lãnh nhìn hắn.
Các loại lời nói tỷ như “đệ tử các ngươi muốn giết ta nên mới bị ta giết, hay ta chỉ là phản kháng..” hắn sẽ không nói ra, dù sao chỉ là thừa thãi. Nhân gia đã giết đến cửa, thì chính mình hạ thủ là được rồi..
– Đại nhân, ngài không lầm chứ.. Đệ tử quý phái võ công là cỡ nào cao siêu, khuyển tử làm sao có thể giết được.. Trong này, ắt có hiểu lầm..
Quân Đại Dũng khuyên giải, thân thể hắn vô tình hữu ý đứng chắn trước người Quân Đại Soái, bóng lưng khiến cho người khác cảm thấy vô cùng an tâm..
– Câm mồm, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng..
Bạch Vô Ngân còn chưa kịp nói hết, đã thấy một cái phi đao xé gió mà đến, hắn vội vàng lách người, hiểm hiểm né qua một chiêu, tuy nhiên góc áo đã bị xé rách một đoạn.
Ánh mắt hắn giận dữ quét qua Quân Đại Dũng, không, chuẩn xác mà nói là ở phía sau lưng hắn.
– Quân nhi.. ngươi..
– Không cần nói, tránh ra, để ta giải quyết..
Quân Đại Soái thu hồi thủ thế, hắn còn chưa thuần thục sử dụng ám khí cho lắm, nếu không, chỉ là một tên nhất phẩm Võ tông, sao có thể tránh né.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía trước, không mang theo một tia biểu tình.
Muốn ta quỳ, tốt a!