Đọc truyện Tùng Hoa – Chương 34
Kiêu Dã mang theo một nhóm hộ vệ ra ngoài thành lúc giữa đêm. Họ đứng chờ bên một bãi biển hoang vắng, có nhiều bãi đá nên không có tàu thuyền qua lại nơi đây. Họ kiên nhẫn chờ đợi một con thuyền nhỏ đang tiến đến từ phía xa. Con thuyền đến gần bãi đá thì dừng lại do không thể áp sát bờ được. Một vài người từ trên thuyền lần dò bước xuống rồi đi vào bờ nơi có một nhóm người chờ sẵn. Kiêu Dã nhìn thấy người cần đón đưa về thành thì bước đến, cúi chào.
– Hoàng tử lệnh cho ta đến đón ngươi về Hồng Thành, nhưng để tiện việc đi lại ngươi hãy mặc tạm y phục của hộ vệ, mọi chuyện hoàng tử sẽ giải thích với ngươi sau.
– Điển Hạn… hoàng tử đang gặp phải chuyện gì sao?
Tông Ka nhận lấy y phục từ một hộ vệ, vừa mặc vào vừa hỏi Kiêu Dã.
– Chúng ta không có nhiều thời gian, hoàng tử đang chờ ngươi.
Kiêu Dã hối thúc. Tông Ka chỉ có thể nghe theo và trà trộn vào nhóm hộ vệ. Nếu là ai khác có lẽ hắn đã chẳng tin việc này do Điển Hạn sắp xếp nhưng Kiêu Dã thân cận bên hoàng tử nên hắn đành kiên nhẫn chờ đến lúc gặp hoàng tử. Nhóm hộ vệ cùng Kiêu Dã gấp rút quay trở lại Hồng Thành trong đêm. Khi đến trước cổng thành, Kiêu Dã ra lệnh mở cổng thì trên tháp canh có vệ quân nói vọng xuống.
– Phó thống lĩnh về trễ vậy? Mọi chuyện ngoài đó ổn cả chứ?
– Mọi chuyện vẫn ổn! Sàn gỗ lớn đã sắp dựng xong, ta nhận lệnh hoàng tử ra kiểm tra mọi thứ chuẩn bị cho lễ Chuyển Quyền sắp tới giờ mới về được.
Kiêu Dã lớn tiếng trò chuyện với người trên tháp canh.
– Phó thống lĩnh chờ một lúc, đã cho người ra mở cổng cho ngài rồi!
Cánh cửa lớn từ từ được mở ra, nhóm người ngựa đang chờ ở giữa chiếc cầu đá lớn nối cổng vào Hồng Thành và con đường chính rẽ lối xuyên qua những khu phố bị phân cách bởi một hào sâu. Họ thong thả đi vào trong và giao ngựa cho những người quản ngựa, sau đó theo Kiêu Dã đi về hướng toà tháp là nơi ở của hoàng tử Điển Hạn để trình báo tiến độ công trình. Tông Ka cúi đầu đi theo nhóm hộ vệ, không mấy ai để ý nhiều đến họ vì biết họ là người của hoàng tử đi làm công vụ về.
Kiêu Dã đưa Tông Ka qua một hành lang dài nối các toà tháp với nhau thì đến gian phòng lớn ở tầng trệt thuộc toà tháp của hoàng tử. Có hộ vệ mở cửa cho họ đi vào sảnh rộng, có cầu thang đưa họ lên tầng lầu, nơi đây lại có một hành lang mở đi đến cuối là cửa phòng ngủ riêng của hoàng tử. Kiêu Dã đứng bên ngoài cửa phòng, thường ngày có hai hộ vệ canh gác nhưng hôm nay hoàng tử đã lệnh cho họ canh phòng ở vòng ngoài. Kiêu Dã đưa tay lên gõ vào cánh cửa lớn ba tiếng làm hiệu. Hai cánh cửa mở ra, người bên trong là hoàng tử Điển Hạn, vẻ mặt có phần vừa lo lắng rồi như lại mừng rỡ khi gặp Tông Ka lúc này đang đứng trước mặt người, nguyên vẹn và an toàn.
– Thần sẽ ở bên ngoài chờ lệnh của ngài!
Kiêu Dã đã hoàn thành nhiệm vụ đưa người ra khơi tìm con thuyền mà Tông Ka đang có mặt để đưa hắn về đất liền. Điển Hạn không thể để Tông Ka trở về đúng kỳ hạn vì ngoài bến cảng sẽ có rất nhiều người mai phục con thuyền của Tông Ka. Chỉ cần Tông Ka xuất hiện sẽ có hai nhóm người xông đến, một bên phải giết hắn và một bên phải bắt được hắn, Điển Hạn không cho bên nào được lợi nên người đã đi trước một bước.
– Tại sao ngài phải làm như thế? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngài đang gặp rắc rối gì sao?
Tông Ka hỏi vồn khi trong phòng chỉ còn lại hai người.
– Chúng ta đều đang gặp rắc rối, cách tốt nhất là ngươi ở lại trong Hồng Thành cho đến sau lễ Chuyển Quyền.
– Tại sao lại là chúng ta gặp rắc rối? Chúng ta có làm gì sai trái đâu?
– Ngươi… ngươi làm bạn với ta đã là sai rồi! Ta sẽ mang nguy hiểm đến cho ngươi
Điển Hạn ngập ngừng.
– Ta không hiểu ý của ngài, chúng ta là bạn đã nhiều năm rồi, ai ai cũng biết, tại sao bây giờ lại trở thành sai trái? Ta có làm gì đắc tội với hoàng gia sao?
Tông Ka không hiểu ý của Điển Hạn nên cố gắng tìm lý do thực của toàn sự việc vừa diễn ra.
– Ngươi đừng ép ta nữa, chỉ cần ngươi ở lại đây vài ngày nữa là mọi chuyện sẽ ổn. Ta sẽ thu xếp cho ngươi ổn thỏa.
Điển Hạn bối rối.
– Nếu ngài không nói rõ cho ta biết thì ta sẽ rời thành ngay bây giờ. Hoặc nếu cần thiết ta sẽ đến gặp Chúa đảo để giải thích mọi chuyện, có lẽ đã có hiểu lầm gì đó chăng?
Tông Ka có vẻ dỗi, bước đến cửa.
– Ngươi không được đi đâu cả! Ta ra lệnh cho ngươi ở lại đây, nếu ngươi ra ngoài lúc này thì mạng sống của ngươi sẽ không được đảm bảo.
Điển Hạn ra lệnh cho Tông Ka. Tông Ka nhìn thẳng Điển Hạn.
– Ngài hiểu rõ ta sẽ không nhận lệnh từ ngài kiểu như thế mà đúng không?
– Nếu ngươi muốn biết thì để ta cho ngươi biết. Chúa đảo đang muốn giết ngươi, tướng Lãng Trạch đang muốn bắt giữ ngươi vì ngươi có thể giúp hắn lật đổ ta.
Điển Hạn trầm ngâm.
– Lật đổ ngài? Ngài biết rõ ta sẽ không bao giờ phản bội lại ngài, hơn nữa, ta có gì để giúp hắn đối phó với ngài? Chúa đảo cũng nghĩ như vậy sao? Chuyện này đúng là một sự hiểu lầm rất lớn.
Tông Ka càng nghe Điển Hạn nói lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở nơi này.
– Vì… vì họ biết rằng… ta yêu ngươi!
Điển Hạn buộc lòng phải nói thật vì với bản tính của Tông Ka hắn sẽ không chấp nhận một sự việc mập mờ nào. Điển Hạn rất sợ Tông Ka sẽ rời đi, như vậy người sẽ mất Tông Ka mãi mãi. Điển Hạn run rẩy ngồi xuống giường, không dám đối mặt với Tông Ka lúc này. Người thà mất đi tình bạn bao nhiêu năm giữa hai người còn hơn để Tông Ka phải chết. Tông Ka nghiêng đầu, đôi mắt nhíu lại nhìn Điển Hạn như chưa thể tin vào những gì vừa nghe thấy. Tông Ka lắp bấp:
– Ngài… ta… ngài… yêu ta? Yêu như thế nào?
– Ngươi nghĩ thử xem?
Điển Hạn ngồi gục xuống, hai tay ôm lấy mặt, trán lấm tấm mồ hôi và như sắp khóc. Tông Ka đã chắc chắn điều hắn nghe là thật thì bàng hoàng, đứng như chôn chân chưa biết nên nói gì với hoàng tử, bản thân cũng không biết có nên rời khỏi gian phòng này nữa không.
– Tất cả đều do ta mà ra. Ngươi hãy ở lại theo sắp xếp của ta, sau vài ngày nữa ta sẽ đưa ngươi rời thành. Sau đó… sau đó chúng ta không cần phải gặp nhau nữa.
Điển Hạn vẫn đang cúi đầu, chưa biết nên đối diện Tông Ka như thế nào trong tình cảnh này. Tông Ka im lặng, tay chân bối rối, nửa muốn đến bên cạnh an ủi Điển Hạn nửa lại lo sợ. Hắn biết từ khoảnh khắc này mối quan hệ của hai người đã khác, không thể nào trở lại như xưa được nữa rồi. Hắn vừa mất đi người bạn thân duy nhất trong cuộc đời.
*
Xơng Ngỵ đang yên giấc trên chiếc giường lớn trong gian phòng riêng thì nghe có tiếng bước chân bên ngoài của vài người. Mộc Ang đang nằm trên chiếc ghế dài cũng đã thức giấc từ lâu vì nàng có thể nghe tiếng bên ngoài ở một quãng xa hơn người thường. Sau đó là tiếng gõ cửa, Xơng Ngỵ nhíu mày suy nghĩ về những điều kỳ quặc đang diễn ra rồi gật đầu ra hiệu cho Mộc Ang ra mở cửa. Từ lúc vào thành, Mộc Ang đã bị hiểu nhầm là tuỳ tùng của hoàng tử Hoa Nam. Công chúa đã xếp cho nàng một phòng riêng liền kề với phòng lớn của hoàng tử nhưng nàng từ chối vì muốn tận tay chăm sóc cho Xơng Ngỵ. Xơng Ngỵ lại không có ý phản đối nên họ đã ở chung phòng. Mặc dù Xơng Ngỵ đã nhường chiếc giường duy nhất cho Mộc Ang nhưng nàng một mực từ chối, nàng cho rằng hoàng tử cần được nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng thương. Mộc Ang đang cố gắng bù đắp lại việc vì nàng mà hoàng tử phải bị thương và mắc lại trên đảo này trong khi người đang có rất nhiều việc ở Hoa Nam cần giải quyết và lễ Nối Ngôi đang cận kề. Khi mở cửa ra, Mộc Ang nhìn thấy công chúa đi cùng hai chàng trai trong đó có một người cũng có mái tóc màu đỏ và người còn lại trong trang phục của tuỳ tùng trong cung.
– Làm phiền ngươi vào báo với hoàng tử Hoa Nam có hoàng tử Ưng Đông đến thăm ngài. Xin lỗi vì đã đến giữa đêm khuya như thế này vì hoàng tử đang rất bận với lễ Chuyển Quyền sắp tới nên khi có thời gian thì đến ngay đây.
Công chúa nói với Mộc Ang. Mộc Ang gật đầu rồi khép hờ cửa lại sau đó đi vào trong báo cho Xơng Ngỵ biết. Xơng Ngỵ vẫn chưa hiểu dụng ý của hoàng tử Ưng Đông nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Người đứng dậy khoác áo ngoài vào và ra ngồi bên bàn đá khi Mộc Ang vừa quay lưng đi ra cửa. Hoàng tử Điển Hạn khoan thai bước vào phòng, khi đi ngang qua Mộc Ang đã không quên cười với nàng.
– Thương tích của hoàng tử thế nào rồi? Ta quá bận nên từ lúc rước ngài vào thành vẫn chưa đến thăm được.
Điển Hạn ung dung đi quanh gian phòng, đưa tay vén nhẹ bức rèm dày nơi cửa ban công nhìn ra ngoài, quay đầu lại cười với Xơng Ngỵ.
– Ta đã khoẻ hẳn rồi, một hai ngày nữa có thể đến gặp Chúa đảo để cảm ơn sự tiếp đón của Ưng Đông dành cho ta.
Xơng Ngỵ cung kính đáp lời. Người cẩn mật nhìn phản ứng của những người đối diện.
– Thế thì tốt quá, vài ngày nữa là đến lễ Chuyển Quyền, khi ấy mời hoàng tử cùng đến tham dự. Ngài cứ nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa cho khoẻ hẳn. Chúa đảo cũng đang rất bận, không muốn làm phiền hoàng tử phải đến chờ đợi chỉ vì việc chào hỏi.
Điển Hạn đến ngồi bên bàn đối diện với Xơng Ngỵ. Người rót một ly rượu cho mình rồi nhướng mắt ra ý hỏi người đối diện có muốn uống rượu không. Xơng Ngỵ giơ tay ra hiệu không uống.
– Hoàng tử phải đến thăm ta giờ này thì công vụ của ngài đúng là nhiều thật. Lần này ta đến đây cũng là ngoài dự định, không may lại bị thương giữa đường. Ta cám ơn ngài đã đặc biệt quan tâm!
– Cũng là chuyện nên làm thôi! Nếu ta biết một người quan trọng như ngài đến đây mà không tiếp đón thì có phần không phải rồi! À, ta có đưa đến một tuỳ tùng để đặc biệt chăm sóc cho hoàng tử trong thời gian ngài còn ở lại đây, tuỳ tùng của ngài chỉ có một mình ta e nàng ta sẽ mệt mỏi.
Điển Hạn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Mộc Ang. Người tuỳ tùng kia tiến lại cúi chào Xơng Ngỵ, vẻ ngoài có phần bối rối. Công chúa từ khi vào phòng thì chỉ im lặng không nói gì. Mộc Ang nhìn điệu bộ chàng trai đó không có phong thái của một tuỳ tùng mà nàng hay nhìn thấy ở đây.
– Người của hoàng tử đưa đến dĩ nhiên là tốt rồi! Nữ tuỳ tùng của ta còn nhỏ tuổi, nếu có thêm người giúp đỡ cũng được.
Xơng Ngỵ đảo mắt nhìn qua người kia rồi mỉm cười với Điển Hạn tỏ vẻ đồng ý.
– Vậy là tốt rồi! Khi hoàng tử cần giúp đỡ cứ sai bảo hắn. Đêm đã khuya, ta không tiện ở lâu sẽ ảnh hưởng giấc ngủ của ngài, hẹn gặp ngài vào lễ Chuyển Quyền của ta sắp tới.
Điển Hạn vui vẻ ra mặt. Công chúa cũng vui vẻ lên tiếng.
– Ta sẽ cho hắn ở phòng bên cạnh để tiện việc chăm sóc cho hoàng tử.
– Cám ơn hoàng tử và công chúa! Hẹn gặp lại ngài ở lễ Chuyển Quyền.
Xơng Ngỵ đứng dậy, cúi chào hoàng tử và công chúa. Mộc Ang liền làm theo Xơng Ngỵ. Tên tuỳ tùng mới đến cũng cúi đầu chào Xơng Ngỵ rồi lui ra theo công chúa và hoàng tử Điển Hạn.
– Ngài an tâm, nếu không cần thiết ta sẽ không nhờ vả đến tên tuỳ tùng đó đâu. Đêm khuya rồi ngài nên nghỉ ngơi, người ở đảo quốc này cũng lạ thật đến hay đi cũng tùy hứng bất kể thời khắc nào.
Mộc Ang có chút bất bình cho Xơng Ngỵ đã bị phá giấc ngủ ngon.
– Nàng làm như thế là đúng ý họ rồi đấy! Đêm đã muộn, nàng hãy nghỉ ngơi không cần phải lo cho ta đâu.
Xơng Ngỵ đến gần Mộc Ang khẽ chạm ngón tay lên trán nàng khi nàng có vẻ nhăn nhó rồi mỉm cười. Mộc Ang đến giường giở tấm chăn lên chờ Xơng Ngỵ nằm xuống thì đắp lại cho người. Xơng Ngỵ nhìn Mộc Ang, cảm xúc như dâng lên trong lòng, chỉ ước rằng khoảng thời gian này có thể kéo dài mãi.
– Cám ơn nàng đã chăm sóc ta!
Xơng Ngỵ nắm lấy tay Mộc Ang. Mộc Ang nhìn xuống, tâm trạng lại nặng trĩu.
– Ngài hãy nghỉ ngơi!
Mộc Ang thu tay lại rồi vờ vuốt lại tấm chăn cho Xơng Ngỵ, sau đó nàng quay lại chỗ chiếc ghế dài có trải một tấm nệm dày, nằm xoay lưng về phía Xơng Ngỵ.
*