Đọc truyện Tùng Hoa – Chương 29
Mộc Ang rong ruổi khắp nơi theo cảm tính để nhanh chóng tìm ra Đại Đế của Nhân Tộc. Đã qua nhiều thành trì từ sau khi rời khỏi Cấm Thành, nàng vẫn chẳng nhìn thấy được Ấn Ký của Đại Đế xuất hiện. Mộc Ang quyết định tập trung vào nhiệm vụ của mình để sớm ngày có thể trở về Đại Vân Đình, rời xa Nhân Tộc này mãi mãi cũng như tránh được những chuyện khó xử giống như vừa qua. Nàng đã đi xa cách Cấm Thành mấy ngày đường, giờ chỉ còn lại một mình nên cảm thấy có chút cô quạnh. Có những lúc dừng ngựa bên bờ sông nghỉ ngơi, nàng ngồi một mình gợi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đã qua, lúc bên cạnh có nhiều người. Nàng nhớ đến buổi sớm mai lúc nàng rời khỏi biệt phủ của hoàng tử, Hy Niêng và Tự Ngổ cứ bịn rịn lúc chia tay, chỉ riêng Xơng Ngỵ là bình thản cứ như chuyện xảy ra bên bờ hồ cách đó vài hôm là không có. Lúc đó nàng cảm thấy có chút hờn dỗi đứa trẻ đó, cứ như nàng đã bị trêu đùa, Kha Lang cũng vậy, Xơng Ngỵ cũng vậy, lúc nào cũng như phải trêu chọc nàng mới có thể vui vẻ được.
“Ngươi có ở trong thành này không? Những bậc Thần Nhân cổ xưa tại sao lại lập nên một Lời Nguyền Thần Lực kiểu mơ hồ như thế này? Lỡ như lúc này tên Đại Đế đó đã chạm tay vào Mật Lệnh thì ta biết phải làm sao?”
Mộc Ang nghĩ ngợi khi Kim Mã đang dừng trước cổng một thành trì khác. Trong thành cũng đông đúc và tấp nập người qua lại chỉ có điều không được nhộn nhịp như ở Cấm Thành, nhưng vẫn là đất của Hoa Nam nên khắp nơi cũng toàn là hoa, hai bên cổng thành có nhiều kệ ngang dài đặt rất nhiều chậu hoa xếp từ gần chân thành lên cao chạm đến lầu thành nơi có lính đứng gác. Mộc Ang cưỡi Kim Mã bước lững thững vào thành không có vẻ gì vội vã, vì dù sao nàng cũng sẽ được cảm tính đưa đi đúng hướng dẫn nàng tìm gặp người đó. Đi qua vài góc phố Mộc Ang nhìn thấy khu chợ nô lệ, nàng có thể nghe từ xa tiếng than khóc, tiếng rên la và đủ thứ mùi hôi hám. Nàng nhíu mày cảm thấy chút bất bình, khi đến một ngã rẽ đi vào khu chợ nàng cho Kim Mã dừng lại, có vẻ tư lự chưa quyết được có nên tiến vào hay không. Như có gì thôi thúc, Mộc Ang rẽ lối vào chợ, những cảnh buôn bán náo nhiệt hiện ra trước mắt chỉ khác là những kẻ có tiền đang chọn lựa để mua lại những con người khác. Họ thay phiên nhau đến xem xét hết nô lệ này đến nô lệ khác. Họ cầm thanh gỗ dài chìa vào trong chiếc lồng lớn nơi nhốt chung gần mười nô lệ để chỉ vào người mà họ muốn mua. Những người bán chỉ vệc nắm sợi xích dài một đầu đang xích cổ nô lệ, đầu kia được chốt phía bên ngoài lồng và kéo mạnh, một tên nô lệ từ phía kia vách lồng bước đi xiu vẹo theo lực kéo tiến ra phía ngoài. Người mua lại dùng thanh gỗ kia đụng chạm vào thân thể người nô lệ như để xem xét chất lượng của món hàng. Có vài người bên cạnh một người mua cười cợt nhã khi người kia dùng thanh gỗ đụng chạm vào ngực một nữ nô lệ đang rúm ró, khóc lóc. Những người buôn thì chèo kéo người qua lại, tay giữ xích một tên nô lệ chất lượng nhất mà họ có để người mua chú ý đến. Tiếng roi da vụt xuống những tên nô lệ chống cự, tiếng những sợi xích va chạm nhau liên tục, tiếng kêu, tiếng rao, tất cả hoà lẫn vào nhau khiến khu chợ trở nên ngột ngạt. Mộc Ang đi giữa dòng người đông đúc, lòng không khỏi bàng hoàng với những cảnh bày ra trước mắt. Những người bán nhìn Mộc Ang vẻ nghi hoặc mỗi khi nàng lướt qua một gian bán nô lệ, có lẽ với họ một cô gái trẻ chẳng có việc gì lại đi đến khu chợ này. Những nữ nô lệ bị nhốt bên trong chuồng lớn ngồi sát chắn song nhìn ra đường phố với vẻ mặt buồn bã. Họ như thèm khát sự tự do bên ngoài chắn song nên họ mãi miết nhìn theo từng bước chân của chú ngựa xinh đẹp và cô gái trẻ tuổi đang chầm chậm đi qua. Phía trước có một nhóm nữ nô lệ được chọn mua, họ bị xích chung một sợi xích nối dài và kéo đi. Nhóm người mua gồm một gã đang cưỡi ngựa và một vài thuộc cấp phụ trách dẫn nhóm nô lệ đi theo. Người dẫn đầu dừng lại, nhìn theo Mộc Ang khi nàng đi ngang qua, ánh mắt bí hiểm, sau đó phát tay ra hiệu cho nhóm người phía sau khởi hành theo lộ trình trước đó.
– Bọn này khi về có cần đóng gia ấn không vậy chủ quản?
Một tên thuộc cấp chạy lại hỏi người ngồi trên ngựa.
– Không cần đâu! Bọn này sống sót qua đêm nay đi đã, bạn của cậu chủ sẽ không thích nếu chúng có nhiều sẹo đặc biệt là trên mặt.
Người chủ quản trả lời, có vẻ việc này đã quá quen thuộc với hắn rồi.
– Ông nói cũng phải, mà bọn cậu ấm đó dùng nô lệ hao quá, phải lùng sục khắp các khu chợ mới có vài đứa coi được còn lại thì ghẻ chóc xấu xí.
– Chứ con gái nhà nào chịu nổi họ? Bọn nô lệ nếu dùng không được nữa thì bỏ hoặc có chết cũng chẳng sao, ngươi cũng biết cậu chủ chúng ta kỳ quái thế nào rồi mà. Thôi đi nhanh, về phủ còn phải tắm rửa cho bọn nó thơm tho cho cậu chủ mở tiệc.
Mộc Ang nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của những người mua nô lệ thì rất hiếu kì. Nàng quay đầu nhìn lại nhóm nữ nô kia, họ còn rất trẻ chỉ tầm tuổi với công chúa Xơng Nhiêu và Hy Niêng ở phủ hoàng tử.
“Họ có thể sẽ chết đêm nay sao?”
Mộc Ang quyết định lần theo nhóm người đó để xem rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra.
Tiếng rao, tiếng trả giá của kẻ mua người bán vẫn náo nhiệt phía sau lưng trong khu chợ nô lệ. Phía xa xa có một chàng trai trẻ tuổi cưỡi trên một chú ngựa màu đen cố ý nép mình bên một góc chợ nhìn theo chú ngựa màu hoàng kim phía trước đang di chuyển, đôi mắt tinh anh hơi có vẻ suy tư. Một lúc sau, chàng trai ấy như lẫn mất vào dòng người đang di chuyển ngược xuôi.
*
Nhóm người mua nô lệ đi vào cổng sau một biệt phủ lớn trong thành, vì sợ bị phát hiện nên Mộc Ang chỉ theo đến khi biết nơi họ đến và rời đi. Nàng nghĩ sẽ để lại Kim Mã ở lại bên bìa rừng ngoại thành và một mình nàng sẽ đến biệt phủ kia.
Phải mất một khoảng thời gian để Mộc Ang di chuyển đến gia phủ nơi có nhóm nữ nô đã được đưa vào. Lúc này trời đã chuyển dần về đêm, Mộc Ang nhẹ nhàng di chuyển bên trên nóc phủ, lắng nghe âm thanh trong phủ để xác định nơi cần đến. Khi đã ở ngay phía trên một gian phòng rộng sáng đèn nơi có tuỳ tùng ra vào như đang chuẩn bị một bữa tiệc cho gia chủ, Mộc Ang nhẹ nhàng dở một phiến ngói để có thể nhìn vào bên trong. Gian phòng này rất rộng với nhiều rèm vải màu sắc, nến thắp lung linh huyền ảo, có vài bàn tiệc bố trí xung quanh, bên trên đã bày sẵn rượu và thức ăn, có điều lạ lùng là ngay giữa gian phòng là một chiếc giường ngủ lớn với tấm chăn thêu nhiều màu sắc phủ bên trên khiến nơi này chẳng thể gọi là phòng ăn cũng không thể xem là phòng ngủ được. Có tiếng bước chân của nhiều người tiến đến gần gian phòng, tiếng cười nói của nhiều chàng trai trẻ tuổi. Cửa ra vào mở ra, một nhóm gồm bảy chàng trai bước vào trong, họ vẫn đang hào hứng bàn tán với nhau về những câu chuyện không đầu không cuối, vừa trò chuyện vừa chia nhau ngồi vào các bàn tiệc. Họ không cần tuỳ tùng hầu hạ mà tự rót rượu, ăn uống, những câu chuyện chết chóc được họ bàn tán với nhau như chuyện vui đùa. Có người hào hứng kể rằng ngày trước đó đã cưỡi một nô lệ đi dạo trong hoa viên, trách rằng tên nô lệ thật tệ không đi được hết khu vườn đã té lăn quay.
“Thật chẳng thể so với một con ngựa!”
Người khác lại kể vì muốn xem bầy chó săn mới mang về giỏi thế nào nên buộc một tên nô lệ trong một cái hang ở giữa rừng, bầy chó chỉ mang được mỗi cái đầu tên nô lệ về.
“Nếu mang chúng đi săn thú rừng mà chỉ đem được mỗi cái đầu con thú về thì chẳng có giá trị gì?”
Cứ sau một mẩu chuyện họ lại kết luận một điều gì đó về tên nô lệ nào đó được mang ra làm trò, người này vừa kể xong người khác đã có chuyện khác hay ho hơn cứ như sợ bản thân kém thế so với những người xung quanh. Rồi họ nâng ly uống cùng nhau hết lần này đến lượt nọ, không khí bữa tiệc trong gian phòng thật sôi nổi.
– Ta mời mọi người một ly, hôm nay bọn tuỳ tùng có tìm về được vài đứa nô lệ trẻ nên ta mời mọi người đến dự tiệc và cùng vui vẻ với ta.
Chàng trai có vẻ là chủ tiệc tay cầm ly rượu mời mọc mọi người xung quanh.
– Lần trước vui vẻ thế này cũng cách đây khá lâu rồi, nay lại nghe có nô lệ trẻ đẹp đúng là hay quá.
Một người khác tiến lại gần mời rượu người chủ tiệc.
– Nô lệ thì ở chợ đầy nhưng để chọn được đứa tốt đâu dễ, lần này ta hao tốn không ít để mua chúng nó về, các vị đừng ngại cứ vui chơi thỏa thích, chết đứa này thì có đứa khác thế vào thôi.
Chủ tiệc lại uống cạn ly rượu trên bàn, vừa lúc nghe tiếng gõ cửa bên ngoài thì bật cười khoái trá.
– Đến rồi! Đến rồi! Bắt đầu vui vẻ nào!
Người trong gian phòng bắt đầu nhốn nháo chờ đợi.
– Thưa cậu chủ! Nữ nô đã được tắm gội sạch sẽ, sẵn sàng cho mọi người nhập tiệc. Tôi xin lui ra tránh làm phiền các vị, xin chào các vị.
Vừa nói xong người chủ quản kéo tay đẩy một nữ nô trẻ vào giữa gian phòng rồi lại cúi đầu lui ra không quên khép cửa lại.
Nữ nô bị đẩy mạnh nên té xuống sàn cạnh chiếc giường lớn, người run lên nhìn ngó xung quanh như tìm lối thoát. Nàng ta được cho vận trang phục màu trắng, trang điểm xinh xắn nhưng không che lấp được sự hoang mang trên gương mặt. Nàng ta nhìn xung quanh khắp phòng, thấy trước mặt là một chiếc giường lớn, xung quanh lại là một nhóm chàng trai đang nhìn nàng có vẻ soi mói, ánh mắt của họ lướt qua mọi điểm trên thân người nàng, có kẻ nhe răng cười khoái trá. Chủ tiệc mạnh dạn tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh nữ nô, đưa bàn tay chụp lấy cổ cô gái đang run sợ, tránh né ánh nhìn của những người xung quanh. Hắn lần ngón tay đẩy cằm nữ nô lên để ngắm nhìn gương mặt non nớt ấy, không nói lời nào, chỉ tập trung nhìn ngắm rồi kề sát mặt vào gần, lúc này hắn có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của người nữ nô, ngửi thấy mùi cơ thể của cô gái trẻ và nghe thấy âm thanh ú ớ phát ra từ cổ họng đang bị siết chặt, nhìn thấy nước mắt lăn dài theo khoé mắt, cơ thể như cứng lại nhưng vẫn run rẩy như một con thỏ khi bị săn và bị túm lấy đôi tai nhấc bổng lên bởi người săn thú. Người nữ nô giơ đôi bàn tay bé nhỏ cố gỡ bàn tay đang siết lấy cổ mình nhưng kẻ bên cạnh chẳng bận tâm đến vì nàng quá yếu đuối so với sức vóc của một chàng trai trẻ. Những người khác trông gian phòng đang nôn nóng chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra như trong những bữa tiệc khác, ánh nhìn của họ như đặt kỳ vọng vào đôi tay kia của người chủ tiệc.
– Mọi người muốn nhìn thấy gì trước đây? Thân thể con bé hay máu của nó? Hôm nay chủ quản cho nó vận trang phục màu trắng nên nếu có máu thấm vào thì có lẽ nhìn sẽ đỡ buồn chán hơn hả?
Hắn quay nhìn một lượt đám bạn.
– Con bé trông xinh xắn thế mà, từ từ đã chứ! Đừng sợ nhé cô bé!
Một người khác cũng tiến lại ngồi cạnh, lần tay sờ soạng người nữ nô, hắn luồn tay vào ngực áo cô gái. Người nữ nô vùng vẫy, co chân đạp vào hạ bộ của hắn khiến hắn té xuống. Lúc này chủ tiệc lại rời tay khỏi cổ nữ nô cùng những kẻ khác cười ha hả nhìn điệu bộ lúng túng của gã kia đang lòm còm bò dậy. Người kia bị ngượng nên nổi giận đùng đùng bước lại dùng chân đạp vào bụng cô gái cho hả giận. Người nữ nô bị đánh đau nên gục xuống, ôm bụng, nàng khóc vì biết rằng nàng sẽ bị đám người kia sâu xé mà chẳng một ai xót thương cho nàng.
– Tao sẽ xé xác mày ra như những đứa nô lệ khác mà thôi! Mày đám đánh tao sao?
Vừa lúc hắn định tiến lại người nữ nô để trút giận thêm thì cánh cửa ra vào bật mở tung, một cô gái trẻ tuổi xuất hiện ngoài bậc cửa, tay cầm một thanh kiếm, vẻ mặt tức giận đang sẵn sàng tấn công bất cứ ai.
Đám người bên trong gian phòng bị bất ngờ nên lùi vào trong một khoảng, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Gã chủ tiệc nhíu mày, nheo mắt nhìn cô gái kia sau đó lại nhếch mép cười, bước đến cầm lấy thanh kiếm của hắn để sẵn trên bàn chủ định sẽ dùng nó xẻo người những nữ nô lệ. Những người còn lại cũng cầm lấy vũ khí của mình, sẵn sàng tiếp ứng. Gã chủ tiệc bước lên phía trước, hướng mũi kiếm về phía người đang đứng ngoài cửa.
– Ngươi là ai? Dám phá cuộc vui của bọn ta à?
– Thả cô bé ấy ra, nếu không ta sẽ không cho kẻ nào còn sống ra khỏi đây.
Cô gái lớn tiếng ra lệnh, nàng đang tức giận tột độ sau khi nghe thấy những câu chuyện của họ và nhìn thấy cách họ đối xử với người nữ nô kia, cả việc nghĩ đến những điều họ sẽ làm tiếp theo nên từ trên nóc gian phòng nàng lập tức tung cửa vào trước khi cô gái trẻ kia bị tổn hại nhiều hơn.
Một người đến bên cạnh người nữ nô túm lấy tóc nàng rồi lôi xềnh xệch ra phía trước. Nữ nô bị đau nên la khóc, vùng vẫy, chỉ biết thầm hy vọng sẽ được cô gái cầm kiếm kia cứu vớt.
– Ngươi đang nói sẽ cứu con nô lệ này à?
Người kia một tay vẫn đang nắm lấy tóc, tay kia đưa mũi đao lên mặt người nữ nô lệ rồi rạch xuống một đường, “Á!”, máu từ vết rạch bắt đầu chảy ra.
Cô gái cầm kiếm bị bất ngờ, nhanh như cắt nàng xông vào, tiến ngay lại vung kiếm chém xuống, người kia bị chém té ngã, cánh tay túm lấy tóc người nữ nô cũng rơi xuống gần đó, máu từ vết chém chảy ra sàn. Hắn khóc thét nhìn cánh tay của chính mình nằm cách đó một quãng. Người nữ nô bò lại nép vào phía sau cô gái kia lúc này đã vào hẳn bên trong gian phòng và sắp giao chiến với nhóm người còn lại. Có tiếng ồn ào nên đám tuỳ tùng cùng tên chủ quản cũng đã lục tục kéo đến, nhìn vào thấy một người bạn của cậu chủ đã bị chém cụt tay đang nằm rên la, còn cô gái đang nóng giận kia lại trông có vẻ quen mặt.
– À thì ra là đứa con gái ta gặp ở phiên chợ nô lệ hôm nay, dám vào đây đả thương các cậu chủ. Bây đâu! Bắt con ả đó lại cho các cậu chủ phanh thây nó ra. Nhanh!
Người chủ quản nhận ra đã gặp Mộc Ang ở khu chợ, ra lệnh cho đám thuộc hạ bắt lấy nàng. Nhóm cậu chủ quyền quý thấy có tiếp ứng đến thì có phần an tâm, một hai người trong nhóm họ chạy lại đỡ lấy người bị chém vẫn đang rên la trên vũng máu, miệng không ngừng la hét, chửi bới muốn chém muốn giết kẻ vừa chém mình.
– Bắt ả lại cho ta! Các ngươi bắt được hai đứa nó ta sẽ cho các ngươi thay nhau hiếp chúng nó trước khi bọn ta mổ bụng bọn nó ra để lấy ruột cho chó ăn, phơi xác nó trong sân cho bọn nô lệ trong phủ có thể nhìn thấy.
Đám hạ nhân đồng loạt xông vào tấn công Mộc Ang từ các phía, quyết không để nàng thoát được. Người nữ nô điếng người quên cả vết thương trên mặt đang rỉ máu, nép vào sát vách, hoảng loạn nhìn xung quanh tìm lối thoát nhưng bọn người kia quá đông lại hung hãn, nàng chẳng dám di chuyển chỉ sợ những nhát kiếm sẽ chém trúng mình.
Mộc Ang đang sẵn có cơn giận trong người nên nàng thẳng tay chém giết. Nàng muốn giết hết bọn người có mặt lúc này để thỏa cơn cuồng nộ trong lòng, máu những kẻ đó bắn ra vương trên mặt nàng, từng tên tiến đến lại bị nàng chém ngã xuống, tiếng khua khoắng của vũ khí va vào nhau, bàn ghế bị xô đổ, chăn màn trên chiếc giường giữa gian phòng cũng nhuốm màu máu loang lổ, có vài xác chết nằm trên đó, tiếng kêu la đau đớn. Bọn tuỳ tùng bị giết chết gần hết mà vẫn chưa tổn hại được Mộc Ang chút nào nên chúng có vẻ nao núng, chần chừ trước đợt tấn công tiếp theo.
Người nữ nô lệ thấy đã có khoảng trống thì toan chạy ra ngoài thoát thân trong lúc bọn người kia đang nhắm vào cô gái nọ. Gã chủ tiệc liếc mắt nhìn thấy liền nhảy đến đâm thẳng mũi kiếm xuyên qua ngực người nữ nô rồi giơ chân đạp vào người nàng, rút kiếm ra, máu phún ra từ ngực người nữ nô lệ, thân người nàng ngã xuống bên cạnh những xác người khác, chỉ kịp nấc lên vài tiếng rồi máu cũng bắt đầu chảy ra từ miệng không ngừng. Người nữ nô lệ gục xuống, y phục màu trắng đã nhuốm màu máu, gương mặt cũng ướt máu, đôi mắt tiếc nuối nhìn về phía Mộc Ang rồi lịm dần, không còn hơi thở nữa.
Mộc Ang đang đỡ những đường kiếm tấn công nàng thì nhìn thấy ánh mắt kia của người nữ nô lệ. Nàng thét lên như bất lực vì không thể cứu được cô bé, nước mắt nàng chảy ra. Trong lòng nàng hạ một quyết tâm rằng sẽ không để một kẻ nào trong gian phòng này được toàn mạng. Mộc Ang vung kiếm lên lao vào đám người kia trong tiếng thét của chính mình.
Nhóm nữ nô lệ đang bị giam trong một gian phòng cách phòng tiệc náo nhiệt kia một khoảng, cửa đã bị khoá lại. Từ bên trong họ nghe được tiếng người di chuyển vội vã bên ngoài, bọn tuỳ tùng canh cửa cũng được ra lệnh rời đi như có việc cấp bách hơn là trông bọn nữ nô lệ có thể bỏ trốn bên trong này. Một lúc sau có tiếng bước chân một người nào đó đến gần, tiếng vũ khí va vào chuỗi xích, tiếng xiềng xích rơi xuống đất và giọng nói của một cô gái đứng phía ngoài cánh cửa.
– Các người đã có thể đi, bọn người trong phủ đã không thể cản đường các người được nữa rồi!
Sau câu nói ấy, cô gái đó rời đi. Nhóm nữ nô lệ không thể nhìn thấy ai khi họ mở cửa chạy ra. Họ không còn quan tâm chuyện gì vừa xảy ra trong phủ, chỉ nhắm hướng cổng sau và chạy thoát thân, đúng như lời cô gái kia nói, không có ai cản họ lại, chỉ có những nô lệ mang Gia Ấn khác nép mình rải rác quanh phủ với vẻ run sợ.
Mộc Ang đến khu rừng nơi Kim Mã đang lững thững đi lại tìm cỏ, nó ngẩng đầu nhìn khi thấy nàng đang bước đến từ phía xa. Mộc Ang leo lên lưng ngựa rồi kéo dây cương hướng Kim Mã xuyên qua cánh rừng trong bóng tối, máu của những kẻ chết dưới kiếm của nàng vương trên y phục, mùi tanh thoảng lên theo những đợt gió lùa.
Kim Mã đứng bên bờ hồ dưới ánh trăng. Mộc Ang đứng bên mép nước nhìn ra xa nghĩ về chuyện vừa xảy ra, tay cầm kiếm như run lên. Nàng vứt thanh kiếm trên bờ đá, xoã mái tóc dài xuống, lần tay cởi hết y phục trên người rồi bắt đầu lần từng bước chân ra giữa hồ nước. Dòng nước lạnh giá chạm vào da thịt không khiến Mộc Ang bận tâm đến. Nàng trầm mình giữa hồ nước hồi lâu rồi bật khóc. Cách đó một quãng xa khuất trong cánh rừng, dáng một người ngồi trên lưng ngựa bất động nhìn ra phía hồ nước lớn nơi có Mộc Ang đứng giữa hồ đang được ánh trăng chiếu rọi. Người đó thở dài rồi lặng lẽ rời đi.
*
Khắp thành Hãn trở nên xôn xao bởi tin tức chỉ sau một đêm cả nhóm cậu chủ trẻ tuổi cùng rất nhiều tuỳ tùng bị giết chết. Trong gian phòng nơi họ thường bày tiệc rượu chơi đùa và hành hạ những nữ nô lệ mua về từ phiên chợ nô lệ la liệt xác người, kẻ cụt tay, kẻ cụt chân, kẻ mất đầu, lại có kẻ lòi cả ruột gan, có kẻ cố chạy thoát thân ra phía hành lang thì bị chém chết, kẻ chỉ kịp níu tay vào bậc cửa thì gục chết, tay còn che lấy vết cắt sâu trên cổ, mùi tử thi hôi hám, mùi máu tanh bao trùm bầu không khí trong gia phủ. Những người còn sống sót lại chỉ là bọn nô lệ mang Gia Ấn cùng vài nữ tuỳ tùng khác. Họ lẩn trốn trong các gian phòng, tất cả đều run sợ, không ai dám ra ngoài. Bức vẽ một cô gái trẻ được vẽ lên và đưa đến tay những kẻ đánh thuê khắp trong thành, họ treo giá thật cao cho bất kỳ ai bắt được hoặc mang được xác cô gái kia về cho họ. Bọn người săn tiền thưởng bắt đầu tỏa đi khắp nơi tìm tung tích cô gái đó.
Mộc Ang đi hơn một ngày theo đường rừng. Nàng không muốn nhìn thấy bất cứ một Nhân Tộc nào lúc này cả, đối với nàng chốn dân gian này quá nhiều chuyện xấu, chẳng trách Thần Tộc cách ly khỏi họ thật xa. Đại Vân Đình sạch sẽ, vui tươi là vậy nhưng nàng lại phải một mình lạc lõng nơi đây, đã phải ra tay giết bao nhiêu người, lúc thì tự vệ còn chuyện vừa rồi là do nàng tức giận. Mộc Ang chỉ mong có thể về lại Đại Vân Đình, nàng sẽ chẳng bao giờ phải quay lại nơi này lần nào nữa, sẽ chẳng còn muốn biết gì về thế giới của Nhân Tộc nữa, tất cả sẽ kết thúc khi nàng tìm ra Đại Đế. Nhưng để tìm ra Đại Đế Mộc Ang phải đến những nơi có nhiều Nhân Tộc. Nàng không có cách nào khác là phải đi đến những thôn trang khác.
Phía trước ngoài bìa rừng là một hàng ăn nhỏ nơi tiếp đón những người khách lữ hành qua lại, từ trong rừng Mộc Ang đã nghe thấy tiếng nói cười của những nhóm khách đi đường ghé lại nghỉ ngơi. Nhìn thấy một cô gái trẻ đi ra từ lối rừng già, một mình trên lưng ngựa thì mấy nhóm khách đang ăn uống dang dở có vẻ ngạc nhiên. Họ dừng cuộc trò chuyện hướng mắt về phía cô gái trẻ đang cho ngựa chầm chậm đi ngang qua, sau đó lại như chẳng ai còn bận tâm đến chuyện vừa rồi, họ lại tiếp tục ăn uống và chuyện trò những mẫu chuyện trên đường đi mà họ gặp. Mộc Ang loáng thoáng nghe họ nói về một cuộc thảm sát trong thành Hãn, nghe họ xuýt xoa về sự tàn bạo của tên sát thủ. Nàng chợt cảm thấy có chút tức giận nhóm khách đó khi họ chẳng hề đề cập đến việc đám người kia đã đối xử với những nữ nô tàn bạo thế nào, cách họ hành hạ nô lệ mỗi ngày kinh khủng ra sao, trong câu chuyện của họ chỉ có một kẻ sát nhân và đám người bị giết là nạn nhân của tội ác.
“Ta sẽ chẳng bao giờ đến đất Nhân Tộc này sau khi về lại được Đại Vân Đình.”