Bạn đang đọc Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh – Chương 23 – Part 2
Tôn Gia Ngộ không ngẩng đầu, lông mi của anh hơi động đậy trong bàn tay tôi, giống như con bươm bướm vỗ cánh.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng động nhẹ, tôi giật mình ngó bốn xung quanh nhưng vẫn không tìm ra điều bất thường.
Tôn Gia Ngộ quan sát một lúc, anh giải thích: “Nguồn điện bị cắt đứt rồi. Hệ thống chống trộm của ngôi nhà này coi như ngừng hoạt động. Bây giờ hơi phiền phức, anh còn tưởng dựa vào hệ thống chống trộm, chúng ta có thể cầm cự đến lúc trời sáng”.
Tôi nắm chặt tay anh không lên tiếng, tôi muốn lấy hết dũng khí để xóa bỏ nỗi hoảng sợ ở trong lòng.
Một lát sau phòng khách nổi lên tiếng động hãi hùng khiếp vía.
“Em ngồi yên ở đây, để anh đi xem thế nào”. Tôn Gia Ngộ rút khỏi tay tôi.
Tôi dường như ngừng thở dõi theo bóng anh, cho đến khi anh biến mất ở cửa phòng ngủ.
Tiếng động tạp loạn vẫn tiếp tục, dần dần tôi nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, dường như có người phá lớp cửa sổ chống trộm. Đám người ở bên ngoài quyết tâm xâm nhập vào nhà trước khi trời sáng.
Tôi đột nhiên mỉm cười, nhớ đến những bộ phim xã hội đen Hongkong tôi xem trước kia. Đám xã hội đen ở trong phim có bao giờ lịch sự và thận trọng như vậy đâu? Chúng lạnh lùng bắn vỡ khóa rồi đạp cửa xông vào nhà và lia hết một băng đạn, bất kể trong phòng có già trẻ nam nữ. Dưới họng súng, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi.
Đúng là trí tưởng tượng của các biên kịch không đáng tin cậy một chút nào, làm hỏng hết đầu óc con trẻ.
Tôn Gia Ngộ quay lại rất nhanh, anh nhét thứ gì đó vào tay tôi.
“Em nghe đây, Mai Mai”. Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện không liên quan: “Rơi vào tay bọn chúng sống không bằng chết. Nếu chúng xông vào đây, em hãy đi vào nhà bếp, sau đó cắt đứt đường dẫn ga…”.
Thứ anh đặt vào tay tôi chính là chiếc bật lửa màu bạc, món quà duy nhất tôi tặng anh vào ngày sinh nhật.
Cả người tôi như bị rơi xuống nước băng, tôi nắm chặt chiếc bật lửa. Thật không ngờ tôi lại kết thúc mạng sống bằng cách này, cuộc đời còn rất nhiều niềm vui mà tôi không kịp trải nghiệm, tôi cũng không thể báo hiếu bố mẹ. Nhưng rất may…rất may còn có anh ở bên cạnh.
Tôi gật đầu, lên tiếng nói bằng một giọng bình thản đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên: “Được, em sẽ nói với bọn chúng, game over!”
Tôn Gia Ngộ sững sờ trong giây lát rồi bật cười: “Em không sợ sao?”
“Ở bên anh em không cảm thấy sợ hãi”. Tôi thành thật trả lời: “Nhưng em không muốn chết, em muốn gả cho anh, cùng anh sống hạnh phúc đến hết cuộc đời”.
Trong bóng tối, Tôn Gia Ngộ im lặng nhìn tôi một lúc lâu, sau đó anh giơ tay vuốt ve má tôi.
Mấy phút sau anh lại rời khỏi phòng ngủ, anh nói đi cần lấy đồ.
Tôi ngồi ở đằng sau tủ quần áo chờ anh, như yên lặng chờ đợi vận mệnh mà tôi không thể biết trước. Nhưng Tôn Gia Ngộ quay lại rất nhanh, anh ngồi xuống cạnh tôi và ôm bờ vai tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm khe khẽ của anh vang lên bên tai tôi: “Mai Mai, nếu sau này anh còn cơ hội kết hôn, anh sẽ cưới em”.
Tôi quay đầu về phía anh, nhưng tôi chưa kịp phản ứng, một tấm khăn tay ướt phủ lên mặt tôi. Tôi chỉ giãy giụa trong giây lát rồi nhanh chóng lịm đi.
——————————
Trong cơn mê man tôi nhìn thấy một chùm bóng bay đủ loại màu sắc, tôi giơ tay ra bắt nhưng chùm bóng đã bay cao. Bên tai có tiếng nói lao xao nhưng khi tôi lắng nghe thì âm thanh biến mất. Tôi phiền não đi tìm một nơi yên tĩnh để ẩn náu.
Tiếng nói bên tai tôi ngày một rõ hơn, khi tôi có thể phân biệt, tôi nhận ra hình như là tiếng Nga. Tôi đột nhiên tỉnh lại và cố gắng hết sức mở to mắt, trước mắt tôi là trần nhà trắng toát.
Tôi không biết nơi này là nơi nào, trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc. Tôi thử động đậy người, bàn tay hơi đau nhói. Tôi ngửa đầu nhìn lên thấy một lọ nước mắc trên giá đang truyền từng giọt vào cơ thể của tôi.
Tôi định thần rất nhanh, tôi biết mình đang nằm trong bệnh viện. Nỗi hoảng sợ và lo lắng trước khi bị ngất đi lại dội về trong tôi.
Có một người đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, do ngược ánh sáng nên tôi chỉ nhìn thấy dáng vẻ cao ráo và bờ vai rộng của người đó.
Tôi ngồi dậy cất tiếng gọi: “Gia Ngộ!”
Người đó lập tức quay lại đi nhanh về phía tôi, gương mặt anh đầy vẻ vui mừng: “Mai, cô tỉnh rồi à?”
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, có đôi mắt xanh thẳm và nụ cười trẻ con ở trước mặt tôi chính là Andre, anh bạn lâu rồi tôi không gặp.
Tôi không ngờ gặp Andre ở đây, tôi ngạc nhiên nhìn anh hồi lâu rồi định xuống giường: “Tôn Gia Ngộ đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ấy”.
Andre cúi xuống nhìn tôi chăm chú, hai con ngươi của anh đột nhiên như đổi thành màu xanh tím trong suốt, nặng nề đến mức tôi có cảm giác bất an.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi có dự cảm chẳng lành, cơ bắp trên toàn thân bắt đầu căng cứng.
Anh bị thương? Hay là…?
“Anh ta vẫn còn sống”. Andre như nhìn thấu tâm tư của tôi, anh đứng dậy và trả lời tôi bằng một giọng vô cảm.
“Anh ấy đang ở đâu?”
“Cục cảnh sát”. Ngữ khí của Andre rất bình thản, giống như đang báo cáo công việc với cấp trên: “Bốn giờ sáng sớm ngày hôm nay Tôn đã gọi điện báo cảnh sát. Khi chúng tôi tới hiện trường, ba tên xã hội đen bị bắn chết. Tôn chỉ bị thương nhẹ, nhưng anh ta sẽ bị bắt giam và bị thẩm vấn. Sau này, anh ta phải đối mặt với các tội danh buôn lậu, bắt cóc và mưu sát”.
Nghe Andre nói vậy, tôi tỉnh táo hoàn toàn. Tôn Gia Ngộ đã báo cảnh sát, anh đã báo cảnh sát. Lẽ nào anh quên mất bản thân là tội phạm đang bị cảnh sát truy nã hay sao?
“Còn tôi? Sao tôi lại ở đây?” Tôi nói lớn tiếng.
Andre đặt tay lên vai tôi: “Cô bị hít một lượng thuốc mê quá liều. Chúng tôi tìm thấy cô ở đằng sau tủ quần áo. Chúng tôi sợ cô bị thương nên đưa cô vào bệnh viện”.
Tôi túm thắt lưng của Andre: “Tại sao? Anh ấy có nói tại sao anh ấy báo cảnh sát không?”
“Cô không hiểu thật sao?” Andre cúi đầu nhìn tôi, anh nói chậm rãi, ngữ khí mang chút thương cảm: “Còn nguyên nhân nào khác ngoài nguyên nhân anh ta muốn cô được an toàn nên mới báo cảnh sát. Chính phủ của chúng tôi đã hứa với những người dân bỏ phiếu sẽ đánh vào hành vi buôn lậu và loại trừ hủ bại của ngành hải quan một cách triệt để. Lúc này mà bị xử án, cô có biết hậu quả sẽ thế nào không?”
Tôi buông tay, bắt đầu lùi lại phía sau, cho đến khi lưng tôi chạm vào đầu giường, không còn đường cho tôi lùi nữa.
“Mai”. Andre ngồi xuống trước mặt tôi và đặt tay lên mu bàn tay của tôi.
Theo phản xạ, tôi giấu tay về đằng sau, đầu óc tôi trống rỗng, cố gắng mãi vẫn không thể tiêu hóa lời anh nói. Mấy câu tiếng Nga quen thuộc vào lúc này đều trở thành ký hiệu xa lạ.
Andre gượng cười và từ từ đứng dậy: “Đúng rồi, Tôn nhờ tôi chuyển lời với cô, bởi vì anh ta không muốn cô chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn nên anh ta đã dùng thuốc mê, xin cô hãy tha thứ cho anh ta”.
Tôi ngẩn ngơ nhìn Andre, đầu óc không có một suy nghĩ nào ra hồn. Nhưng tôi biết rõ một điều, ít nhất Tôn Gia Ngộ vẫn còn sống.
“Anh ấy sẽ bị xử bao nhiêu năm?”
“Mai, tôi không biết”. Vẻ mặt Andre đầy sự thương cảm và đáng tiếc, giọng nói của anh vô cùng dịu dàng: “Tôi chỉ là một người cảnh sát, trách nhiệm của tôi là bắt tội phạm đem về quy án. Còn xử tù bao nhiêu năm và quyết định của quan tòa”.
Tôi cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực.
“Lát nữa sẽ có đồng nghiệp của tôi đến đây lấy khẩu cung của cô. Cô hãy nhớ, những chuyện không liên quan đến cô, cô đừng nói gì cả”.
Lời của Andre khiến tôi không khỏi cảm động, anh luôn yêu thương bảo vệ tôi, dù tôi đã làm anh thất vọng.
Andre dường như hiểu tôi đang nghĩ gì, anh chạm ngón tay vào má tôi: “Tôi không nhẫn tâm nhìn cô bị tổn thương? Tôi không thể quên lần đầu tiên gặp cô. Làn da mịn màng như tơ lụa, đôi mắt đen lay láy như con hươu nhỏ…”
“Andre, anh không chỉ là tên ngốc mà thị lực của anh cũng có vấn đề”. Tôi nói.
———————
Trong thời gian thu thập chứng cứ của vụ án, dù luật sư hết sức cố gắng nhưng Tôn Gia Ngộ vẫn không được bảo lãnh. Vì liên quan đến buôn lậu nên mọi tài sản của anh ở Ukraine đều bị đóng băng.
Trạng thái tinh thần của Tôn Gia Ngộ khiến tôi hết sức lo lắng. Ngoài luật sư, anh không chịu gặp bất cứ ai. Mỗi khi nhắc đến anh, luật sư đều lắc đầu, nói tâm trạng của anh rất tiêu cực, anh dường như đã bỏ cuộc, hoàn toàn không quan tâm đến phán quyết cuối cùng.
Trình độ tiếng Nga của Khâu Vĩ không tốt lắm nên nói chuyện với luật sư hơi tốn sức. Trình độ tiếng Nga èo uột của tôi cũng chẳng giúp được gì.
Chúng tôi vốn trông chờ vào Lão Tiền, nhưng sau khi Tôn Gia Ngộ bị bắt, anh ta chỉ xuất hiện hai lần, bộ dạng của anh ta khá căng thẳng bất an, đại khái là sợ bị liên lụy. Tuy nhiên Tôn Gia Ngộ rất kín miệng, anh không khai ra bất cứ người nào. Khoảng mười ngày sau không thấy có động tĩnh, Lão Tiền mới yên tâm, anh ta viện cớ công việc bận rộn rồi biệt tăm biệt tích.
Khâu Vĩ tức giận đập bàn thình thịch mắng Lão Tiền: “Đồ khốn khiếp! Lương tâm của anh ta đáng đem đi nuôi chó!”
Tức thì tức giận nhưng chúng tôi vẫn phải lo cho vụ án của Tôn Gia Ngộ. Cuối cùng, chúng tôi đành phải thuê một du học sinh người Trung Quốc ở trường đại học quốc lập Odessa làm phiên dịch.
Bên ngoài trời mưa lớn, nước mưa bị gió thổi bắn vào cửa kính rồi từ từ chảy xuống. Trên cửa kính có một con ong nhỏ không kịp bay về tổ trước khi trời mưa. Con ong bị mưa làm ướt đôi cánh nên không thể bay lên.
Tôi tì đầu vào cửa kính nhìn con ong nhỏ giãy giụa, tai vẫn lắng nghe cuộc thảo luận giữa Khâu Vĩ và luật sư.
Theo lời luật sư, Tôn Gia Ngộ chắc chắn sẽ bị khởi tố. Vụ này thật ra có hai nội dung, thứ nhất là buôn lậu, vấn đề này không còn gì để nói, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cơ hội lật lại bản án gần như bằng không. Thứ hai là bắt cóc mưu sát, Tôn Gia Ngộ vẫn có khả năng thoát khỏi.
Khâu Vĩ gật đầu: “Chúng tôi đã làm theo lời dặn của luật sư. Hai cảnh sát có mặt ở hiện trường chúng tôi đã nhờ người giải quyết, trong lòng họ đều biết rõ nên nói gì và không nên nói gì. Mấy tên xã hội đen Ukraine chúng tôi cũng đã đánh tiếng, thời gian này bọn họ sẽ không xuất đầu lộ diện”.
“Thế thì tốt”. Luật sư nói: “Không có nhân chứng thứ ba, vật chứng và hiện trường đã bị phá hủy từ lâu. Bây giờ chỉ còn mỗi lời khai của nguyên cáo, khả năng phán quyết giảm đi nhiều, rất tốt”.
Khâu Vĩ vẫn còn một nỗi lo khác, anh cau mày nói: “Nói thì nói vậy, nhưng một khi chúng ta nghĩ ra chiêu này, đối phương không phải ngốc nghếch, chắc cũng sẽ có hành động, không biết chừng bọn chúng còn bỏ nhiều tiền hơn chúng ta. Quan trọng là Gia Ngộ vẫn ở trong đó, chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, chỉ e đối phương động đến cậu ấy?”
“Thế thì hết cách”. Luật sư xua tay: “Chúng ta chỉ có cách đút lót, phải đút cho tất cả những người có liên quan ở Cục cảnh sát”.
Nhắc đến hành vi hối lộ, người luật sư gốc Ukraine này không hề hàm hồ, ông ta thậm chí còn tinh hơn chúng tôi.
Khâu Vĩ nhìn tôi nở nụ cười bất lực: “Được rồi, chúng tôi sẽ làm theo lời anh”.
Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đại sứ quán Trung Quốc liệu có thể giúp đỡ không? Với mối quan hệ của bố anh ấy trước đây, chắc có thể nhờ vả ở họ?”
“Cô ngây thơ thật đấy”. Khâu Vĩ lắc đầu: “Người đi thì trà lạnh, hơn nữa bố cậu ấy đã qua đời sáu bảy năm rồi. Đây lại là án hình sự, ai muốn dây vào chứ?”
“La Tây thì sao?”
“Khỏi cần bàn. Cô không biết đâu, chuyện xảy ra lần trước, Gia Ngộ chưa thương lượng với chị ta đã tự ý hành động khiến chị ta mất hết uy tín. Vì vậy chị ta đã buông lời rồi, từ nay về sau đừng nhắc đến ba chữ Tôn Gia Ngộ ở trước mặt chị ta”.
Tôi thì thầm: “Chị ấy tức giận nên mới nói như vậy, chị ấy sẽ không bỏ mặc Gia Ngộ đâu”.
Khâu Vĩ nghi ngờ nhìn tôi: “Sao cô biết?”
Bởi vì tôi cũng là phụ nữ. Phụ nữ thường si tình cuồng dại, giống như Bành Duy Duy, gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, dù cuối cùng trong lòng cô yêu hay hận, nhưng người cô không thể dứt bỏ vẫn chính là anh.
Khâu Vĩ ngẫm nghĩ một lát rồi lại lắc đầu: “Thôi khỏi, có gì tính sau, tôi không muốn đi cầu xin người đàn bà đó”.
Do chúng tôi nói chuyện bằng tiếng Trung nên luật sư không hiểu, ông ta thu dọn tài liệu rồi nhắc nhở chúng tôi: “Chuyện khác không nói, quan trọng nhất bây giờ là sự phối hợp của Tôn. Nếu cậu ta không chịu phối hợp thì chúng ta làm gì cũng vô ích”.
“Làm phiền anh”. Khâu Vĩ bắt tay tạm biệt luật sư: “Anh khuyên nhủ cậu ấy giúp chúng tôi, ít nhất cũng phải gặp chúng tôi một lần”.
——————–
Không biết luật sư nói gì với Tôn Gia Ngộ, vài ngày sau anh cuối cùng đồng ý gặp chúng tôi.
Tôi và Khâu Vĩ ngồi ở phòng gặp mặt chờ anh. Do quá căng thẳng, chân tay tôi lạnh toát, cổ họng khô rát.
Hai mươi phút sau, Tôn Gia Ngộ cuối cùng cũng được cảnh sát dẫn vào phòng.
Tôi bất giác đứng dậy, ngây người nhìn anh ở phía đối diện.
Tôn Gia Ngộ mặc một bộ quần áo sạch sẽ, tóc anh cắt ngắn, tuy người vẫn gầy gò nhưng khí sắc có vẻ khá tốt. Chỉ có điều, đôi mắt anh so với lần trước tôi gặp càng tối tăm, lạnh lẽo và không một chút sinh khí.
Khâu Vĩ đưa cho anh một điếu thuốc và nói cho anh biết về tiến triển của vụ án. Tôn Gia Ngộ không chú ý lắng nghe, ánh mắt anh như nhìn xuyên qua vật thể, không biết phiêu diêu tận phương nào.
Trong lòng tôi có thứ gì đó khuấy động, khiến tôi đau đến mức hô hấp khó khăn. Tôi biết anh đã thật sự bỏ cuộc. Hôm đó anh báo cảnh sát vào lúc bốn giờ hai mươi phút. Không một ai biết anh nghĩ gì trong hơn một tiếng đồng hồ đơn độc đối mặt với sự tấn công của đối phương.
Khâu Vĩ dặn đi dặn lại: “Gia Ngộ, cậu ở trong đó phải hết sức cẩn thận, dù sao cũng có chỗ chúng tôi không thể thu xếp tới”.
Cuối cùng, Tôn Gia Ngộ cũng nhướng mắt nhìn Khâu Vĩ. Khâu Vĩ ghé sát người hạ thấp giọng nói: “Có kẻ muốn cậu ngậm miệng”.
Đến lúc này vẻ mặt của Tôn Gia Ngộ mới có chút thay đổi, anh nhếch môi nở nụ cười châm biếm.
“Được rồi, hai người về đi”. Anh đứng đậy mở miệng nói câu đầu tiên: “Sau này đừng đến đây nữa.”
Tôi nhoài người về phía trước, nắm tay anh qua cái bàn: “Gia Ngộ…anh nhất định phải cẩn thận…”
Anh đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng hờ hững. Sau đó anh cất giọng lạnh nhạt đều đều: “Em hãy rời khỏi Ukraine đi, về Bắc Kinh cũng được, nơi này không hợp với em.”
Cảnh sát đưa anh đi, tôi nắm chặt tay anh không rời.
“Bỏ ra!”. Anh gắt lên.
Nước mắt dâng tràn trên bờ mi, tôi nhìn anh, không lên tiếng cũng không buông tay.
Tôn Gia Ngộ giơ thẳng cánh tay, anh dùng sức kéo khỏi lòng bàn tay đầy mồ hôi của tôi. Tôi chỉ có thể mở mắt đứng nhìn tay anh từ từ rời khỏi tay tôi.
Bóng lưng gầy guộc của anh cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, từ đầu đến cuối anh không hề quay lại nhìn tôi một lần.
Ở trong trại tạm giam tôi cố gắng không để bản thân thất thố. Ra ngoài cửa, tôi không thể tiếp tục gắng gượng, đôi chân tôi mềm nhũn, tôi phải bám vào bờ tường một lúc lâu.
Tối hôm đó tôi uống say khướt trong quán rượu, rồi dốc bầu tâm sự với Khâu Vĩ.
Cuối cùng tôi nói: “Anh có nghe thấy không, anh ấy đuổi em đi. Em còn có thể đi đâu chứ? Trải qua nhiều chuyện như vậy, sao anh ấy còn cố tình làm ra vẻ ta đây. Anh ấy có mệnh hệ gì, em sống cũng có ý nghĩa gì?”. Tôi đập mạnh xuống bàn: “Đúng là tên khốn, sao em có thể quen biết anh ấy. Tại sao em có thể yêu người như vậy?”
Khâu Vĩ lúc đầu còn thấy buồn cười, sau đó anh cau mày thở dài. Anh trầm mặc một lúc rồi hỏi tôi: “Rốt cuộc cô hiểu cậu ấy được bao nhiêu?”
Tôi nằm bò xuống bàn, không trả lời câu hỏi của anh.
Người nào hỏi tôi câu này là tôi mơ hồ. Nhưng hiểu nhiều hay hiểu ít thì sao chứ, dù thời gian quay ngược trở lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi cũng không thay đổi sự lựa chọn của mình.
Quả thật tôi không hiểu anh. Lúc đầu tôi bị vẻ đẹp trai phong lưu của anh thu hút, hoàn toàn không nhìn thấy mặt trái của ánh trăng. Đợi đến khi tỉnh ngộ, tôi đã chìm sâu xuống đáy, không còn cách nào thoát khỏi cũng chẳng thể quay đầu.
Khâu Vĩ lên tiếng: “Không ngại nói cho cô biết, trước đây tôi từng có lần khuyên Gia Ngộ chia tay cô. Tôi nói “hai người không thích hợp, thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Gia Ngộ cậu xem đi, từ lúc cậu quen cô ấy, chuyện đen đủi liên tục xảy ra với cậu. Các cụ nói mệnh tương khắc cấm có sai, không tin cũng không được. Nhân lúc tình cảm còn chưa sâu sắc, càng chia tay sớm sẽ càng đỡ đau khổ hơn”.
Tôi cười cười: “Anh cứ nói thẳng em là sao chổi cho xong, việc gì phải vòng vo tam quốc thế?”
“Tôi không có ý đó”. Khâu Vĩ cười ngượng nghịu: “Tôi muốn nói, Gia Ngộ đã không nhìn nhầm người. Cậu ấy bảo: một cô gái sạch sẽ thuần khiết toàn tâm toàn ý với em. Nếu bây giờ em nói chia tay cô ấy, đồng nghĩa với việc em sẽ hủy hoại đời cô ấy”.
Khâu Vĩ bình thường không nói nhiều như vậy, rõ ràng anh đã uống say.
Tôi nằm gối đầu lên cánh tay và cười ngặt nghẽo.
“Triệu Mai, cô không sao đấy chứ?” Khâu Vĩ chạm nhẹ vào người tôi.
Tôi lắc đầu, tu một hớp hết nửa chai bia. Tôi cảm thấy vị chua chua dâng lên trong cổ họng tôi khiến tôi nấc nghẹn. Sau đó tôi bị sặc bia, ho đến mức chảy cả nước mắt.
“Triệu Mai…”. Khâu Vĩ nhìn tôi bắt ánh mắt áy náy.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch sẽ. Cuối cùng tôi ngẩng đầu vào gương treo trên tường, tôi bắt gặp một người phụ nữ xa lạ, sắc mặt trắng bệnh, hai mắt thâm quầng, ánh mắt đờ đẫn, đầu tóc rối bù ở trong gương.
Tôi chống tay lên bồn rửa mặt, hai chân đứng không vững. Từ Trung Quốc trở về Odessa mới chỉ một tháng, vậy mà tôi dường như già thêm mười tuổi.
Khâu Vĩ đứng bên ngoài gõ cửa: “Triệu Mai! Triệu Mai!”
Tôi hít một hơi sâu, vỗ nước lạnh lên mặt rồi mở cửa đi ra ngoài: “Em không sao”.
Khâu Vĩ đã tỉnh rượu, anh nói: “Cô hãy quên câu nói vớ vẩn của tôi đi. Cậu ấy đối xử với cô thế nào, cô còn rõ hơn tôi đúng không?”
“Thôi khỏi, anh Khâu”. Tôi do dự một lát mới hỏi anh: “Anh còn giấu em một chuyện đúng không?”
“Gì cơ?”
“Lần trước anh vẫn chưa nói hết, tại sao Gia Ngộ lại thả người đó?”
Khâu Vĩ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: “Lúc gặp Gia Ngộ sao cô không hỏi thẳng cậu ấy?”
Tôi cười khan một tiếng: “Anh nghĩ với tính cách của anh ấy, anh ấy sẽ nói cho em biết sao?”
Khâu Vĩ cúi đầu, nhìn chai bia một lúc lâu mà không lên tiếng. Sau đó anh đập mạnh xuống bàn, mạnh đến mức cốc bia rung bần bật: “Tại sao ư? Bởi vì tên đó nói với Gia Ngộ muốn viết một bức thư cho con gái hắn. Tên khốn đó nói: Tôn Gia Ngộ, cậu cảm thấy uất ức, bố cậu chết cậu không được gặp mặt lần cuối. Nhưng năm đó vì một chút tiền, cậu ép tôi rời khỏi Trung Quốc, hại tôi tan cửa nát nhà, vợ tôi lấy chồng khác, đến con gái cũng đổi họ. Con gái tôi từ lúc ra đời cho đến bây giờ còn không biết có người bố ruột này. Lúc mẹ tôi chết tôi không ở bên cạnh, bà ấy gọi tên tôi rồi tắc thở, chúng ta phải thanh toán món nợ này như thế nào?”
Tôi cắn mạnh vào đầu ngón tay, cất giọng run run: “Vì lý do đó?”
“Ừ, tên đó còn nói: khi nào cậu gặp con gái tôi thì chuyển lời giúp tôi, bảy năm trước tôi vì bất đắc dĩ mới bỏ rơi nó, bây giờ cũng vì bất đắc dĩ nên không thể nhận con. Cậu hãy nói với con gái tôi, tôi rất nhớ nó. Cậu bảo con gái tôi sau này mỗi khi đến dịp thanh minh và rằm tháng bảy đốt ít tiền giấy cho tôi là được”. Khâu Vĩ bật cười: “Nghe đến đây, Gia Ngộ liền mềm lòng. Cô thử nói xem, có phải đầu óc của cậu ấy có vấn đề hay không?”
“Đúng là có vấn đề”. Tôi cố nhịn để không chảy nước mắt: “Anh ấy cực kỳ có vấn đề, chẳng ai sánh bằng anh ấy”.
“Không sai!” Khâu Vĩ vẫy tay bảo nhân viên phục vụ đưa thêm bia và nâng cốc với tôi: “Nào, chúng ta cạn ly, uống say sẽ quên hết nỗi sầu”.
Một lúc sau Lão Tiền đến nơi, anh ta vội vàng mở miệng: “Hai người gặp Tiểu Tôn có hỏi cậu ấy, chuyện làm ăn cậu ấy tính thế nào? Các mối quan hệ trước đây vẫn có thể tận dụng được đấy”.
Tâm trạng của Khâu Vĩ không tốt nên anh nói rất khó nghe: “Lão Tiền sao phải nóng ruột thế? Anh yên tâm đi, cậu ấy chết, chắc chắn sẽ giao hết cho anh. Anh hãy cố đợi thêm một thời gian đi, sẽ nhanh thôi!”
Lão Tiền ngậm miệng không nói thêm một câu nào nữa.
Những người xung quanh bắt đầu say khướt, không khí quán rượu khiến tôi chán ghét, tôi lập tức đứng dậy rời khỏi nơi đó.