Đọc truyện Từng Chút Một Yêu Thương Em – Chương 89: Không Ngờ Đến 2
“Tiểu Chi.
Em không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy nữa.
Nếu có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ đứng ra giải quyết cho em, bảo vệ em chu toàn.
Vì vậy cứ yên tâm ở lại bên cạnh tôi.
Có được không?”
Thẩm Quân Kỳ tiếp tục thì thầm bên tai của Tiểu Chi.
Tiểu Chi có chút muốn khóc, trong lòng cô rất cảm động.
Cô khẽ gật đầu đồng ý với những lời nói của Thẩm Quân Kỳ.
Anh ta luôn có thể khiến cô động lòng như vậy.
Anh ấm áp, dịu dàng và cưng chiều.
Tất cả đều dành cho một mình cô, khiến cô không thể không để ý, không thể không quan tâm đến anh.
“Cảm ơn anh”
Tiểu Chi khẽ nói trên vai Thẩm Quân Kỳ, giọng cô hơi nghèn nghẹn.
“Em khóc à?”
Thẩm Quân Kỳ nghe giọng nói của Tiểu Chi lập tức bất ngờ mà khẽ đẩy cô ra, thấy đôi mắt ửng đỏ của Tiểu Chi mà đau lòng:
“Ngốc.
Em khóc gì chứ?”
Thẩm Quân Kỳ giơ tay lên chạm nhẹ vào vành mắt của Tiểu Chi, nhẹ nhàng chùi đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống của cô.
“Tại anh đó.”
Tiểu Chi khẽ đánh Thẩm Quân Kỳ rồi bật cười vì hành động của Thẩm Quân Kỳ cũng cười theo Tiểu Chi, anh xoa đầu cô một cái rồi mới ngồi thẳng dậy về vị trí ghế lái.
Chuyện của Thẩm Quân Kỳ với Tiểu Chi cũng coi như đã được giải quyết êm đẹp.
Dù rằng mối quan hệ giữa Thẩm Quân Kỳ và cô vẫn là một mối quan hệ trong bóng tối.
Nhưng Tiểu Chi tạm chấp nhận với mối quan hệ này.
“Tiểu Chi.
Cậu xong chưa?”
Quỳnh Giang đứng ngay giữa phòng khách mà réo gọi Tiểu Chi.
Hôm nay hai cô nàng có hẹn đi quẫy với nhau, ăn mừng việc thi học kỳ thành công.
Trong khoảng thời gian thi cử, hai cô nàng đều chăm chỉ học hành, hoàn toàn tránh xa các hoạt động vui chơi giải trí.
Đến ngày hôm nay cuối cùng thì hai cô cũng không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Hôm nay Quỳnh Giang và Tiểu Chi sẽ đi bar giải tỏa tâm trạng một tí.
Quỳnh Giang vừa nhìn đồng hồ lo lắng trễ giờ, vừa hối thúc Tiểu Chi.
“Cậu có thể nhanh hơn một chút được không hả?”
“Chờ tớ một chút.”
Tiểu Chi nói với ra ngoài cánh cửa để đáp lời với Quỳnh Giang.
Sau đó lại tập trung vào đống quần áo trước mặt.
Tiểu Chi đang phân vân không biết nên chọn váy màu xanh hay màu vàng.
Tiểu Chi đã rất lâu rồi không lui đến những nơi như quán bar này rồi.
Cô có chút bối rối không biết phải mặc quần áo nào mới là thích hợp nhất.
Tiểu Chi phiền muộn, cuối cùng lại chọn một chiếc váy màu trắng đơn giản.
Thôi thì mặc đồ đơn giản là tốt nhất vậy, cầu kỳ quá có vẻ cũng không tốt.
Tiểu Chi thay váy xong rồi đứng ngắm nhìn mình trước gương.
Chiếc váy màu trắng ngắn qua đùi một chút, ở vùng eo có một thắt lưng vải nhún, ở đằng sau lại là một chiếc nơ nhỏ.
Tiểu Chi xoay người, hài lòng khi thấy hình ảnh của mình.
“Hoàn chỉnh.”
Tiểu Chi vui vẻ tự nhận xét rồi ngồi lại trước gương trang điểm.
Đã lâu rồi mới sử dụng lại đồ trang điểm nên Tiểu Chi có chút không quen tay.
Hôm nay Tiểu Chi quyết định sẽ trang điểm đậm một chút, dù sao thì những nơi như quán bar, quán rượu cũng toàn những người trưởng thành mới vào.
Gương mặt của Tiểu Chi có chút trẻ hơn so với tuổi thật, vì vậy để tránh những phát sinh không đáng có, cô cần khiến bản thân trở nên già dặn hơn chút.
Tông nền trắng số hai, mắt màu khói với hai tông màu đen và vàng.
Đôi môi đỏ đậm càng làm nổi bật gương mặt của Tiểu Chi.
Mái tóc dài được để buông lỏng một cách tùy ý.
“Tiểu Chi.
Nhanh lên đi”
Giọng nói sốt ruột của Quỳnh Giang lại vang lên bên ngoài, Tiểu Chi vội vã xách túi xách, mang giày rồi đi ra ngoài.
“Đây.
Tớ xong rồi đây.” Tiểu Chi bước vội về phía Quỳnh Giang rồi nói.
“Oa.
Hôm nay cậu đẹp quá”
Quỳnh Giang nhìn cả người Tiểu Chi vừa mới bước ra khỏi phòng thì mắt liền mở lớn, nhịn không được mà khen ngợi.
“Trời đất.
Sao tớ không biết đứa bạn chung bàn của mình lại là một mỹ nữ như thế này chứ? Cậu đợi đó.
Hôm nay tớ phải kiếm một người đại gia gả cậu đi mới được”
“Ha ha.
Cảm ơn.
Đại gia gặp phải tớ chỉ sợ là chạy mất dép rồi.” Tiểu Chi nghe Quỳnh Giang trêu chọc cũng vui vẻ đáp trả lại.
“Không có đâu.
Cậu cứ yên tâm giao cho tớ.” Quỳnh Giang vỗ ngực tự tin.
Hôm nay cô chắc chắn phải kiếm được một người đàn ông xuất sắc dành cho Tiểu Chi mới được.
“Rồi rồi.
Mọi thứ trông cậy vào cậu vậy”
Tiểu Chi bật cười, nhưng cũng không để tâm quá nhiều đến lời hứa hẹn của cô bạn.
Tiểu Chi cảm thấy mình không có gì phải vội vàng cả, huống hồ gì còn có tên Thẩm Quân Kỳ khó ưa kia nữa kìa.
“Đi nhanh nào.
Cậu hối tớ đi mà còn đứng đây nói nhảm”
“Á.
Đúng rồi.
Đi thôi.
Đi nhanh đi
hả?”
Quỳnh Giang được Tiểu Chi nhắc nhở thì lập tức nhớ ra việc chính mà mình cần lưu ý.
Hai cô nàng vội vàng đi ra khỏi cửa nhà, đóng cửa lại.
Sau đó xuống dưới đường bắt một chiếc taxi mà chạy đến một quán bar lớn ở Bắc Kinh, hôm nay hai người nhất định sẽ ăn chơi xả láng luôn.
Âm nhạc được mở cực lớn những người nghe không quen sẽ cảm thấy hơi choáng ngợp.
Quỳnh Giang cầm lấy thẻ bàn, dẫn tay Tiểu Chi đi vào phía bên trong của quán.
Nơi đây là một địa điểm quen thuộc của Quỳnh Giang, tuy nhiên lâu rồi không ghé lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ghế trong khu vực mà Quỳnh Giang hay ngồi tầng cao hơn, là khu VIP.
Từ góc độ này, có thể thấy toàn bộ ngóc ngách trong quán.
Trong quán bar này cũng chia ghế ngồi theo phân loại khách, thông thường sẽ được chia làm ba hạng.
Khách VIP, khách cao cấp và khách bình dân.
Thứ hạng của loại khách đương nhiên phụ thuộc vào túi tiền và độ chịu chi của khách hàng rồi.
Vì vậy những người ở khu vực VIP này đa số đều là những người nhà giàu hoặc quyền quý.
Ở đây bạn có thể sẽ gặp gỡ mọi người từ giải trí và chính trị gia.
Gương mặt có thể quen hoặc không nhưng chắc chắn một điều là nhiều tiền.
Khoảng sân giữa gần quầy bar, kéo dài từ phía trước khu ghế ngồi đến phía sau được đặt làm nơi dành cho DJ.
Phía sàn nhảy bây giờ đã rất đông rồi.
Quỳnh Giang và Tiểu Chi ngồi vào bàn, Tiểu Chi gọi một ly rượu nho còn Quỳnh Giang lại muốn uống một ly rượu mạnh.
“Đã lâu lắm mới đến lại nơi này mà cậu chỉ uống một chút nước hoa quả như thế à? Phải gọi rượu mới đúng chứ?”
Quỳnh Giang hét lớn lên để nói chuyện với Tiểu Chi vì âm nhạc ở đây quá to.
Tiểu Chi chỉ khẽ lắc đầu ra hiệu cho Quỳnh Giang là không cần.
Cô chỉ muốn đến đây chơi thôi, cũng không ham thích uống rượu gì hết.
“Trời ạ, tớ muốn đi khiêu vũ quá.
Cậu nghe thử cái âm nhạc này đi kìa.
Trời ơi, thích quá đi mất.
Tiểu Chi.
Chúng ta xuống dưới sàn nhảy đi.
Lâu lắm rồi tớ không nhảy nhót gì rồi.
Nhớ quá đi mất”.
Quỳnh Giang rủ rê Tiểu Chi, cô thật sự muốn xuống dưới sàn nhảy.
Muốn nhảy là đương nhiên rồi.
Nhưng còn một lý do nữa là cô muốn ngắm anh DJ ở khoảng cách gần hơn.
“Thôi.
Tớ không nhảy đâu.
Đông lắm.”
Tiểu Chi kề sát bên tai của Quỳnh Giang để trả lời cô “Hay cậu xuống dưới nhảy đi.
Tớ ngồi đây coi cũng được rồi.”
“Sao vậy?” Quỳnh Giang khó hiểu nhìn Tiểu Chi:
“Đã đến đây rồi thì phải xuống sàn nhảy chứ? Cậu ngồi đây làm gì?”
Tiểu Chi bị Quỳnh Giang lôi kéo, cuối cùng cũng không chịu nổi mà theo cô nàng xuống dưới nhảy nhót.
Tiểu Chi nhảy một hồi thì lại trở nên hứng thú, vì vậy mà say mê.
Cô nàng Quỳnh Giang thì lại mau ăn chóng chán, nhảy một chút lại trốn trở về bàn ngồi uống rượu..