Đọc truyện Từng Chút Một Yêu Thương Em – Chương 57: Đi Trung Tâm Mua Sắm 2
“Hi hi.
Chỉ có Tiểu Chi là thật lòng nhất.”
Quỳnh Giang được Hàm Chi khen đẹp thì mặt mũi trở nên tươi rói.
Cô tiến đến kéo tay Hàm Chi.
“Cậu có mua được gì không? Không phải định mua gì đó để tặng người bác nào đó sao?”
“Nãy giờ tớ chưa mua được gì cho bác cả.”.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một |||||
Hàm Chi lắc đầu đáp.
Đúng thật là cô chưa mua được gì cho Bác Phúc cả mà.
Chỉ là Hàm Chi lại mua được một chiếc cà vạt cho Thẩm Quân Kỳ mà thôi.
Cái này thì lại không nói ra cho Quỳnh Giang nghe được.
“Vậy à? Có cần tớ cùng cậu dạo thêm không?” Quỳnh Giang nghe cô nói như vậy thì liền đề nghị.
“Không sao đâu.
Chúng ta cứ đi đến khu mua mỹ phẩm cũng được.
Tớ nghĩ lúc đến đó thì sẽ kiếm được thứ gì mua thôi.” Hàm Chi từ chối và quyết định sẽ cùng Quỳnh Giang đi tiếp theo lộ trình của cô là đến quầy mỹ phẩm mà tiếp tục mua sắm Quỳnh Giang cũng nhanh chóng đồng ý.
Cô quay trở lại phòng thay đồ, thay chiếc váy đang thử trên người ra rồi đến quầy tính tiền thanh toán cho chiếc váy đó.
Sau đó hai cô nàng lại bắt đầu di chuyển đến tầng dưới, tiến vào khu vực bán mỹ phẩm.
Từng hàng kê đầy ắp những loại mỹ phẩm từ bình dân đến cao cấp hiện ra.
Quỳnh Giang đắm chìm vào trong thế giới mỹ phẩm đó, ánh mắt cô sáng rực hết đi ngửi cái này đến cái khác, thử cái này đến cái khác.
Hàm Chi thì trở nên bình tĩnh hơn.
Từ lúc xưa khi còn là cô gái nhà giàu sung sướng Hàm Chi đã trải qua cảm giác mua sắm đầy áp này rồi.
Hiện tại nhìn thấy đống đồ xa xỉ trước mặt ngược lại cô lại cảm thấy không có cảm xúc gì lắm.
Hàm Chi để Quỳnh Giang thỏa mái thử mỹ phẩm mà đi dọc theo những kệ trưng bày Hàm Chi muốn tìm ra một cái gì đó có thể phù hợp để làm quà tặng cho bác Phúc.
Cuối cùng thì ánh mắt của Hàm Chi dừng lại tại một quầy kệ trưng nước hoa sáp.
Hộp nước hoa sáp hình tròn, hương hoa hồng trang trí dễ thương đã hoàn toàn thu hút ánh nhìn của Hàm Chi.
Cô cầm nó lên xem, ngắm nghía rồi thử một chút thì càng cảm thấy ưng ý hơn.
Bác Phúc suốt ngày đều ở nhà và ở trong bếp, cả người đều toàn mùi đồ ăn và khói bếp.
Vì vậy cô thấy tặng cho bác Phúc một hộp nước hoa sáp như vậy rất tiện lợi.
Nước hoa sáp dành cho người lớn tuổi dễ sử dụng hơn và cũng giữ mùi lâu hơn.
Hàm Chi nhấn nhá ở phía quầy kệ, cố tình thử hết các mùi một lượt.
Nhưng rồi Hàm Chi vẫn quyết định mua hộp nước hoa hương hoa hồng ban đầu mà cô cầm lên.
Cô thấy mùi hương của nó là dễ chịu nhất.
Hàm Chi lựa xong được món quà ưng ý thì rất vui vẻ,
cô quay lưng lại để tìm hình bóng Quỳnh Giang.
Thế nhưng ở phía kệ cách đó không xa lại vang lên tiếng nói khiến Hàm Chi phải nhíu mày.
” Sao anh lại kéo người ta ra đây rồi hả? Người ta thích lọ hương này cơ, anh mua cho người ta đi”
Một giọng con gái dịu dàng như nước vang lên, nghe ra cô đang làm nũng với người nào đó.
Hàm Chi có thể nghe được tiếng người đàn ông cười khẽ.
“Anh có nói không mua cho em bao giờ cơ chứ? Em muốn mua gì cũng được.
Nhưng trước hết lại đây cho anh hôn một cái đã nào”.
Người đàn ông buông lời ngả ngớn, sau đó vang lên tiếng hôn chụt.
“Ư.
Đồ xấu xa.
Ưm…”
Cô nàng ban nãy phản kháng lấy lệ sau đó im bật, tiếp theo là những tiếng kêu kiều diễm.
Hàm Chi nghe thấy được đoạn đối thoại và những âm thanh đó thì khẽ nhíu mày khó chịu.
Vì sao cô cứ cảm thấy giọng nói của người này rất giống với Thẩm Quân Kỳ nhỉ? Không phải anh ta đi công tác rồi sao? Anh ta bảo mai mới về mà?
Hàm Chi ôm một bụng tò mò mà cố tình đi gần hơn về phía phát ra tiếng động.
Hàm Chi giả bộ như đang lựa đồ trên kệ, ánh mắt thì lại luôn liếc nhìn ra phía ngoài sau lưng kế đó.
Ở một góc khuất, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau quên trời quên đất.
Người đàn ông quay lưng về phía Hàm Chi vì vậy cô không nhìn thấy được gương mặt của anh ta.
Cô chỉ nhìn thấy được bóng lưng của người đó nhưng cũng đã có thể khẳng định hơn tám mươi phần trăm thì đây là Thẩm Quân Kỳ.
Hàm Chi nhăn mặt, cực kỳ chán ghét hình ảnh trước mặt.
Cô muốn quay lưng rời đi, không muốn ở đây tiếp tục xem cảnh kích tình của Thẩm Quân Kỳ và người phụ nữ khác nữa.
Thế nhưng xui làm sao, khi Hàm Chi vừa mới quay lưng đi thôi thì dãy kệ bên cạnh lại rơi đồ xuống.
Tiếng đồ vật rơi xuống sàn rất lớn khiến mọi người lập tức chú ý về bên này.
Cả Thẩm Quân Kỳ và người phụ nữ đang mê man trong lòng của anh thì cũng lập tức giật mình mà nhìn sang phía Hàm Chi.
Hàm Chi mặt trở nên khó coi mà nhìn cái hộp lăn lông lốc dưới chân mình.
Cô rõ ràng đâu có đụng chạm gì vào nó đâu mà sao tự dưng nó lại rơi xuống đúng lúc thế không biết? Hàm Chi mắng thầm trong bụng một câu rồi cúi đầu nhặt nó lên bỏ lại lên trên kệ, lí nhí nói xin lỗi.
Dù rằng cô không biết mình đã đang xin lỗi với ai và cũng chẳng có làm gì nên lỗi.
Thế nhưng
Hàm Chi thấy trong hoàn cảnh hiện tại thì cô vẫn nên xin lỗi một câu trước đi cho chắc ăn.
Lúc ngẩng đầu lên một lần nữa thì những ánh mắt tò mò của những người đi mua sắm trong trung tâm thương mại nhìn về Hàm Chi đã vơi bớt.
Thế nhưng Hàm Chi lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Quân Kỳ đang nhìn mình.
Cô gái anh ta thấy Thẩm Quân Kỳ nhìn chăm chú về Hàm Chi thì bắt đầu nhìn cô với ánh mắt đầy địch ý.
Hàm Chi thấy vậy thì vội vàng né tránh đi, coi như không quen biết Thẩm Quân Kỳ.
Hàm Chi bước ra khỏi kệ hàng của quầy mỹ phẩm rồi đi đến tìm gặp Quỳnh Giang.
“Quỳnh Giang, cậu tìm được đủ đồ cần mua chưa?”
“Tớ vẫn còn đang tìm, sao thế?”
Quỳnh Giang đang lựa chọn phân vân giữa hai hộp kem dưỡng ẩm, thấy Hàm Chi đến thì vội đưa ra trước mặt mà hỏi cô nàng coi.
“Cậu đến đúng lúc lắm.
Mau chọn giúp tớ đi, mua cái này hay là cái này ”
Hàm Chi nhìn thoáng qua hai lọ kem trên tay của Quỳnh Giang.
Thật ra lúc này cô chẳng phân biệt nổi cái nào tốt hơn cái nào nữa rồi.
Vì vậy mà Hàm Chi chỉ có thể chỉ đại vào lọ kem bên tay trái của Quỳnh Giang.
“Lấy cái này đi.
Hôm khác mua tiếp được không?”
“Ừ.
Vậy tớ lấy cái này”
Quỳnh Giang được Hàm Chi chọn cho thì cũng nhanh chóng mà đáp ứng mua lọ mà Hàm Chi đã chọn.
Thật ra thì lúc đầu cô cũng cảm thấy muốn mua lọ đó hơn chút nhưng cứ bị phân vân không quyết định được.
Sau khi Quỳnh Giang bỏ lọ kem dưỡng mà Hàm Chi đã chọn cho vào giỏ hàng thì mới nhìn Hàm Chi mà
hỏi tiếp.
“Cậu muốn về rồi à? Không mua nữa?”
“Ừ.
Không mua nữa.
Tớ chọn được cái cần mua rồi, tính tiền rồi về được không?”
Hàm Chi đưa lọ nước hoa sáp mình đã chọn mua cho bác Phúc bỏ vào chung giỏ hàng mà Quỳnh Giang đang cầm rồi nói.
“Nước hoa sáp hay đó”
Quỳnh Giang thấy Hàm Chi chọn mua nước hoa sáp để tặng thì khen ngợi một câu.
Sau đó thì cũng cùng Hàm Chi ra quầy thu ngân, tính tiền hết tất cả những sản phẩm mà cô mua rồi ra về.
Thật ra Quỳnh Giang còn muốn đi dạo mua tiếp cơ, nhưng cô nhìn Hàm Chi có vẻ mệt.
Hôm nay hai người cũng đi được cả buổi rồi nên đành luyến tiếc mà ra về.