Từng Chút Một Yêu Thương Em

Chương 20: Vị Khách Cuối Cùng 2


Đọc truyện Từng Chút Một Yêu Thương Em – Chương 20: Vị Khách Cuối Cùng 2


Hàm Chi thấy Thẩm Quân Kỳ gật đầu xác nhận đúng thứ anh cần mua thì liền tiến đến, bước lên ghế để lấy xuống.
Gói thuốc mà Thẩm Quân Kỳ muốn ở tầng cao, dù Hàm Chi có đứng trên ghế rồi vẫn phải nhón chân mới lấy tới được.
Khó khăn một hồi thì cuối cùng Hàm Chi cũng lấy được gói thuốc xuống, cô thở một cách mệt mỏi.
Sau đó quay lại nặng ra một nụ cười đưa đến trước mặt Thẩm Quân Kỳ.


Thẩm Quân Kỳ tiếp nhận gói thuốc từ tay Hàm Chi, lật qua lật lại xem thử, sau đó cất giọng.


“Hình như tôi nhìn nhầm rồi, không phải gói này.
Phiền em lấy giúp tôi cái…”

“RẦM”

Thẩm Quân Kỳ còn chưa nói xong thì Hàm Chi đã đập mạnh tay lên bàn ngăn luôn câu nói của anh ta.
Cô nhịn đủ rồi.
Hàm Chi nhận ra rõ ràng Thẩm Quân Kỳ chỉ là đang muốn làm khó cô mà thôi, anh ta có muốn mua đồ gì đâu cơ chứ? Cô lấy từ trong hộc tủ ra một tờ giấy và cây viết, sau đó thảy xuống bàn.
Gương mặt trở nên chống đối, vai trò nhân viên bán hàng, khách hàng là thượng đế gì đó ngay lập tức bị Hàm Chi ném ra sau đầu.


“Bây giờ anh có thể chọn một trong hai gói thuốc này mà mua.
Còn nếu vẫn không lựa được loại nào nữa thì có thể không mua.
Tôi không lấy cái gì cho anh nữa hết.”

Cô hất mặt lên, nhìn Thẩm Quân Kỳ mà nói.
Thẩm Quân Kỳ bị thái độ thay đổi của Hàm Chi làm cho giật mình.
Sau khi thấy cô hoàn toàn mang ý đuổi khách thì nhăn mặt lại, định đòi gặp quản lý tiếp.
Hàm Chi như đoán biết trước được ý định của Thẩm Quân Kỳ, cô đã tranh nói trước.


“Ồ.
Chắc là anh lại đang đòi gặp quản lý của tôi để phàn nàn đúng không? Quản lý hiện tại không có ở đây, chị ấy chỉ làm trong thời gian hành chính thôi.
Nếu anh có muốn khiếu nại, mời anh viết vào đây.

Tôi hứa đảm bảo sẽ đưa tận tay của chị ta tờ giấy khiếu nại này của anh.”

Hàm Chi vừa nói vừa gõ gõ vào mặt giấy.
Dù cho bị chị quản lý mắng đi chăng nữa, Hàm Chi cũng không muốn phải nhường nhịn cái người đàn ông vô lý này nữa rồi.
Anh ta muốn khiếu nại đúng không? Được thôi.
Tới đi.
Anh ta muốn viết gì thì viết.
Cô cóc sợ gì nữa hết.


Thẩm Quân Kỳ nghe lời Hàm Chi nói, nhìn gương mặt kiêu ngạo của Hàm Chi sau đó lại nhìn xuống tờ giấy trắng trước mặt.


“Này.
Viết đi.”

Hàm Chi thấy anh ta cứ nhìn mãi mà không chịu viết bèn tốt bụng mà đưa tờ giấy đến sát Thẩm Quân Kỳ hơn.


“Em được lắm.”

Thẩm Quân Kỳ giật phăng tờ giấy trên bàn, cầm viết lên đi qua bên cạnh làm ra động tác chuẩn bị viết xuống.
Thế nhưng anh vẫn không biết phải viết như thế nào.
Chẳng lẽ viết anh hành hạ, sai khiến người bán hàng nhưng cô ấy không nghe nên muốn viết khiếu nại sao? Cũng thật là quá trẻ con rồi.
Thẩm Quân Kỳ siết chặt cây bút trong tay, tâm trạng bức bối trong lòng từ nãy không được giải tỏa mà còn có xu hướng tăng lên.
Thẩm Quân Kỳ nhìn qua cô nhóc Hàm Chi đang đứng tại quầy tính tiền, không thèm quan tâm gì đến anh thì càng khó chịu hơn.
Thẩm Quân Kỳ để mặc tờ giấy trắng ở đó, bước lại chỗ cô một lần nữa, cầm gói thuốc lúc đầu mà Hàm Chi đã lấy xuống, đưa ra cho cô, hầm hầm nói.


“Tính tiền.”

Hàm Chi liếc nhìn Thẩm Quân Kỳ, sau đó cầm lấy gói thuốc trong tay anh ta, quét mã, tính tiền một cách cục súc.


“8 tệ.
Quý khách quẹt thẻ hay trả liền mặt.”

“Tiền mặt.
Có mấy tệ mà quẹt thẻ cái gì?” Thẩm Quân Kỳ đen mặt, quăng tờ một trăm tệ lên bàn để thanh toán, tiện thể bắt bẻ luôn câu nói của Hàm Chi.


“Ai biết được người như anh thì có suy nghĩ bình thường giống người ta hay không? Tôi hỏi trước để phòng hờ thôi, chứ nếu anh chọn quẹt thẻ tôi cũng không có máy cho anh quẹt”

Hàm Chi bĩu môi, thờ ơ nói, cô nhanh chóng cất tờ tiền của Thẩm Quân Kỳ vào trong hộc, sau đó lấy ra tiền thối đưa cho Thẩm Quân Kỳ.


“Cám ơn quý khách đã ủng hộ.”

Hàm Chi trưng ra một nụ cười không thể giả tạo hơn nữa mà chào tạm biệt Thẩm Quân Kỳ.
Ánh mắt như muốn nói anh mau cút ra khỏi chỗ này dùm đi.


Thẩm Quân Kỳ ôm một bụng tức giận, nhưng không thể làm gì hơn mà xách bịch đồ rồi quay lưng bỏ đi.
Anh thật sự cảm thấy nể Hàm Chi khi bất cứ lúc nào cũng có thể chọc giận anh được.


“Khoan đã.”


Thẩm Quân Kỳ vừa mới đi được mấy bước thì đã nghe tiếng Hàm Chi vang lên từ đằng sau, Thẩm Quân Kỳ quay lại nhìn cô, nhíu mày khó hiểu.


“Chuyện gì nữa?”

“Anh lại đây”

Hàm Chi bỗng gọi Thẩm Quân Kỳ tới gần mình chút.
Anh nghi ngờ liếc nhìn Hàm Chi không hiểu cô lại muốn giở trò gì.
“Em muốn làm gì? Những gì tôi cần mua đã mua rồi, tiền cũng đã trả đủ và hoàn toàn không có nhu cầu muốn mua thêm gì hết.”

Thẩm Quân Kỳ chân không muốn bước đến gần chỗ của Hàm Chi.
Ai biết được trong bụng cô nàng quái quỷ này đang tính toán gì chứ.


“Trời ạ.
Bảo anh lại gần đây thì cứ lại đi.
Làm gì mà lề mề mãi vậy? Tôi có thể ăn thịt được anh chắc? Đến đây mau lên.” Hàm Chi nhăn mặt nhìn Thẩm Quân Kỳ mà chất vấn.
Cái tên đàn ông này thật là lôi thôi mà.
Nếu không phải Hàm Chi e dè ánh mắt săm soi của hai chú bảo vệ ở ngoài cửa thì cô đã trực tiếp ra khỏi quầy tính tiền mà đến chỗ đang đứng của Thẩm Quân Kỳ cho lẹ rồi.


“Tôi không phải thú cưng của cô cũng không phải nhân viên của cô.
Tại sao cô gọi thì tôi phải đến chứ?” Thẩm Quân Kỳ đứng một bên, khoanh tay mà nhìn Hàm Chi hoàn toàn không có ý định sẽ tiến lên bước nào cả.


“Thẩm Quân Kỳ.”

Hàm Chi tức giận mà nghiến răng gọi tên anh ta một cách đầy đủ.


“Tôi cần nói chuyện với anh về cái bản hợp đồng giữa hai chúng ta.
Anh có chắc là muốn tôi đứng ở đây mà nói to và rõ ràng hết mọi chuyện không đó? Nếu anh đồng ý thì tôi cũng không ngại mà nói luôn đâu.”

“Hừ”

Thẩm Quân Kỳ hừ lạnh, sau đó cũng miễn cưỡng cất bước đi về phía Hàm Chi.
Dù thật sự anh không vui vẻ gì khi nói chuyện với cô nàng này.
Nhưng đúng là bản hợp đồng này cũng chả tốt đẹp gì mà nói oanh oanh ở đây.

“Bản hợp đồng có chuyện gì? Không phải tôi đã nói em soạn xong thì gửi email cho tôi rồi sao?”

Thẩm Quân Kỳ đến trước bàn thu tiền của Hàm Chi, không vui mà nói.


“Đây.”

Hàm Chi lấy hợp đồng đã được cô xem xét tỉ mỉ, ghi chú đầy đủ mà đưa cho Thẩm Quần Kỳ.


“Tôi xem xong rồi, cũng chỉ rõ những gì cần bỏ, cần bổ sung.
Anh coi lại đi, không có gì thì đánh máy lại rồi đưa cho tôi.”

“Cái gì? Tại sao tôi lại phải đánh máy chứ?”

Thẩm Quân Kỳ nhận tờ giấy chi chít bút mực của Hàm Chi khẽ nhăn mày, sao cô nàng này lắm chuyện thế? Sau đó còn nghe thêm việc cô nói như sai bảo mình thì càng trở nên bất bình hơn.
Thẩm Quân Kỳ dứt khoát nói, đưa lại tờ giấy hợp đồng cho Hàm Chi,

“Em tự mà đi đánh máy lại đi.
Tôi không rảnh.”

“Vâng.
Thẩm đại thiếu gia đương nhiên không rảnh, nhưng trợ lý của anh chắc không phải việc đánh lại một bản tài liệu cũng không đánh được chứ? Lúc trước anh nói với tôi sẽ để cho trợ lý của anh xử lý hợp đồng với tôi đúng không? Giờ thì hay rồi, anh đưa cho anh ta đánh lại giúp đi.
Xong thì hãy gửi cho tôi.”

Hàm Chi lại một lần nữa đẩy hợp đồng về lại cho Thẩm Quân Kỳ, nói rõ ràng suy nghĩ của cô.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.