Từng Chút Một Yêu Thương Em

Chương 105: Ra Mắt 2


Đọc truyện Từng Chút Một Yêu Thương Em – Chương 105: Ra Mắt 2


” cháu đúng là làm người khác an tâm mà, Thẩm Bửu An con cũng nên học tập em nó đôi chút đi.” Thẩm Bửu An nghe thấy có hơi phật lòng, nheo mày khó chịu:
“Con cũng đâu phải hạng kém cỏi gì.”
Lý Xuân Nhi ngồi bên cạnh cũng thêm lời vào:
“Đúng rồi bác ạ, dạo này Thẩm Bửu An cũng cố gắng lắm.

Hai bác cứ yên tâm đã có cháu ở đây cháu sẽ quản thật chặt anh ấy”
“vậy thì mọi chuyện đều nhờ cháu”
Chợt Thẩm Quân Kỳ lên tiếng đổi chủ đề: “Gần đây hình như chú còn có hứng thú với điện ảnh.

Con nghe nói chú vừa đầu tư cho một bộ phim, hình như là “Phi Thuyền” đúng không ạ?”
“À.

ha ha chỉ là đầu tư một số vốn nhỏ thôi.

Ta muốn thử mở rộng thị trường và lĩnh vực mới cho tập đoàn.

Lần này là thử nghiệm nếu ổn định thì ta sẽ cho lập kế hoạch luôn”
Lý Xuân Nhi nghe thấy thế liền lập tức thay đổi sắc mặt, đang tươi cười bỗng thở dài tỏ vẻ chán nản, uất ức, thở dài một hơi.

Thẩm Bửu An thấy thế liền lo lắng hỏi han:
“Lý Xuân Nhi, em sao thế? Không khỏe ở đâu à? Có cần anh đưa em về không”
“Em không sao đâu.

Chỉ là tự nhiên nhắc đến bộ phim em cảm thấy buồn thôi.

Lúc nãy em vừa bị mất vai nữ chính, đạo diễn thật đối xử bất công quá đi mất.

Vốn dĩ vai đó phù hợp với em nhất vậy mà anh ta lại đi chọn một người mới chưa từng diễn chính bao giờ.


Thế chẳng phải là đang hạ thấp, sỉ nhục em không bằng một người mới hay sao.”
Nói rồi Lý Xuân Nhi còn giả bộ lau lau nước mắt cúi mặt xuống.

Tất cả mọi người trên bàn ăn đều đang nhìn cô ta diễn kịch.

Tiểu Chi thầm nghĩ:
“Trời, kĩ năng diễn xuất của cô ta đỉnh quá rồi, diễn cứ như thật vậy, diễn vai nạn nhân hoàn hảo quá.”
Cô định lên tiếng nhưng lại thôi, vẫn im lặng xem cô ta tiếp tục diễn trò gì.

Lý Xuân Nhi thấy cô im lặng liền tưởng mình thắng thế lại tiếp tục bịa chuyện:
“Chẳng qua cô ta là người mới, có chút nhan sắc, đạo diễn có lẽ muốn trải nghiệm cảm giác mới mẻ nên mới chọn cô ta.

Ngay từ đầu anh ta đã chăm chăm một mực muốn chọn diễn viên trẻ đó, những gì em làm đều không lọt nổi vào tầm mắt anh ta.”
“Tên đạo diễn này cũng thật là quá đáng mà.” Thẩm Bửu An lên tiếng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Lý Xuân Nhi diễn càng tròn vai hơn.
“Em nghĩ chắc cô ta đã đi cửa sau rồi, nên người đường đường chính chính dùng thực lực như em, làm sao có thể sánh được.

Cô ta cũng thật may mắn qua đi, như thế mà lại được đạo diễn để ý tới.

Em cũng chỉ biết tự tiếc cho bản thân đen đủi”
“Cô ta có gì mà hơn em chứ.”
“Sao lại không hả anh.

Cô ta dám đánh đối cả bản thân còn em thì không.

Cô ta dùng thân mình để tiến thì em cũng chỉ có thể chịu lùi xuống thôi.”
Lý Xuân Nhi và Thẩm Bửu An cứ người sướng người ca thật hoàn hảo, dựng lên một câu chuyện bịa đặt đổ oan cho Tiểu Chi.

Tiểu Chi từ nãy đến giờ đã xem đủ trò bỉ ổi của Lý Xuân Nhi, cô ta vì muốn đoạt lại vai mà không từ thủ đoạn xúc phạm, bôi nhọ danh dự nhân phẩm cô.

Cái gì chứ? Đi cửa sau? Dùng thân thể đánh đổi? Vai diễn lần này là do thực lực cô mà có được, sao qua cái miệng thối của cô ta lại thành cái dạng này chứ? Là cô ta nói láo, chính cô ta mới là người ve vãn đạo diễn nhưng không thành thế mà lại đổi thành cô.

Thật trơ trẽn quá mức.

Tiểu Chi đã uất ức đến tay chân run cầm cập, mặt biến sắc rồi.
Lý Xuân Nhi thấy mọi người đều im lặng liền tiếp tục dựng chuyện:
“Cô ta luôn tìm cách tiếp cận gần với đạo diễn, tất cả mọi người ở đó đều chứng kiến.

Vẻ mặt non tơ cười nói ấy bảo sao đạo diễn không ngả lòng cho được chứ.

Lúc thử vai, anh ta cứ luôn miệng khen cô ta diễn tốt trong khi cô ta chỉ là một diễn viên không tên tuổi thôi.”
“Thật bất công mà”
” không biết người khác sẽ nói gì khi biết em bị cướp vai bởi một người vô danh thế này.

Tự nhiên em thấy bản thân thật kém cỏi”.
Thế mà Thẩm Bửu Khánh vẫn bị bộ dạng nạn nhân đáng thương tội nghiệp này của cô ta đánh lừa.

Vừa nghe xong ông liền tức giận đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn nói:
“Không được, thế này không được.


Nếu cháu không nói thì ta cũng không thể biết được lại có chuyện này.

Tên đạo diễn ấy thật mất lương tâm nghề nghiệp, lại vì chuyện riêng mà thiên vị ưu ái người của mình.

Ta sẽ yêu cầu hắn đổi vai nữ chính cho cháu hoặc không ta sẽ rút vốn đầu tư.

Không thể để bộ phim đầu tiên mà ta đầu tư cho những kẻ như thế.

Ô uế quá đi mất.

Lý Xuân Nhi, cháu đã chịu nhiều thiệt thòi rồi”
Lý Xuân Nhi nghe thấy thế, lòng đã vui sướng tột cùng như mở cờ trong bụng thế mà ngoài mặt còn giả đò tội nghiệp, trượng nghĩa bao dung, thở dài khuyên ngăn Thẩm Bửu Khánh:
“Dạ thôi bác ạ.

Việc cỏn con này không cần bác phải động tay vào đâu, chỉ là mệnh cháu hơi xui thôi.

Dù rất thích bộ phim này nhưng có lẽ cháu chỉ đành bỏ qua thôi.

Không lại mang tiếng cháu dựa dẫm vào quyền lực nhà đầu tư để đi cướp vai của một diễn viên nhỏ bé.

Như thế thì không hay lắm đâu ạ.

Cháu cảm ơn vì bác đã có lòng, như thế đã đủ an ủi với cháu rồi.”
“Nhưng như thế thì quá uất ức cho cháu rồi.

Cháu sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế.

Làm trong ngành này đừng để sự bao dung của bản thân làm cháu thiệt thòi.”
Thẩm Bửu Khánh vẫn tiếp lời càng làm cô ta phấn khích hơn:
“Bản tính cháu từ lâu đã thế rồi ạ.

Cháu cũng không dám trách móc hay hận thù ai.

Có lẽ do cháu không đủ may mắn như ai kia thôi ạ.”
Vừa nói Lý Xuân Nhi lại vừa đá xéo Tiểu Chi.


Gì vậy chứ? Rõ ràng là cô ta đang cố ý chọc tức Tiểu Chi.

Cái gì mà không dám trách móc hay hận thù, từ lúc tới cô ta có phút nào là không chửi bởi cô đâu chứ.

Thật là giả tạo, trơ trẽn hết phần thiên hạ.
Bộ dạng nhẫn nhịn này của Lý Xuân Nhi càng khiến cho tên ngốc Thẩm Bửu An muốn bảo vệ.

Dẫu sao cô ta cũng là bạn gái hắn, trước sự đáng thương đầy ngây thơ giả tạo này có kẻ nào đành lòng cơ chứ? Hắn ta ôm vai Lý Xuân Nhi vỗ về rồi quay về hướng Thẩm Bửu Khánh nói:
“Ba còn không mau gọi điện cho tên đạo diễn kia bảo hắn ta đưa vai chính cho Lý Xuân Nhi đi.

Từ nãy giờ nghe thôi cũng đã đủ thấy cô ấy phải chịu uất ức đến mức nào rồi.

Hơn nữa vai chính để cho người nhà chúng ta đóng không phải hơn sao.”
“Thôi anh, đừng vì em mà làm khó bác nữa.

Đây là quyết định của bác mà, bác đã muốn đầu tư cho dự án này rồi, dù ai đóng vai chính cũng thế mà thôi.”
“Không thể thế được.”
Thẩm Bửu Khánh nói xong định nhấc máy lên gọi cho đạo diễn.
“Khoan đã “
Cuối cùng Thẩm Quân Kỳ cũng đã lên tiếng ngăn cản hành động này của chú mình.

Nãy giờ anh ngồi im chẳng phải là vì anh tin lời Lý Xuân Nhi như chú và anh họ, chẳng qua anh ta đã biết thừa bản tính cô ta nhưng vốn không quan tâm lắm.

Thế nhưng anh đã để ý đến thái độ và nét mặt của Tiểu Chi từ đầu buổi.

Cô vốn đã không thoải mái gì nhưng đặc biệt từ khi Lý Xuân Nhi tới và làm bộ mặt đáng thương khóc lóc thì sắc mặt cô thay đổi hẳn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.