Từng Bước, Từng Bước Quên Đi Anh

Chương 10


Đọc truyện Từng Bước, Từng Bước Quên Đi Anh – Chương 10


Mộng Mộng phân phó mọi việc, cụ thể chi tiết từng điều kiện trong bản hợp đồng. Hợp đồng này tuy rất hấp dẫn nhưng lại đặc biệt khiến người ta dễ dàng vi phạm, những điều khoản đều nhằm vào chỗ trống.
Nếu không cẩn thận đó chính là con dao hai lưỡi, khiến cả công ty thất bại.
Đây là điều mà thứ trưởng Lâm đã đặc biệt nhắc nhở cô.
Quả thật, cô cũng không ngờ, những vấn đề này lại ảnh hưởng không nhỏ như vậy, nếu Thành Ca mắc sơ sót, chắc chắn thành lão phu nhân cũng không kịp trở tay.
Phan Hạo cũng chỉ rõ những sai sót cô cần tránh. Cô phân phó cho anh bước tiếp theo nên làm gì, cho đến khi hai người bàn bạc xong cũng đã tới giờ cơm trưa.
Phan Hạo định mở miệng mời cô dùng cơm, nhưng thấy cô mệt mỏi rồi lại thôi, nên để cô nghỉ ngơi, anh xuống tiệm cơm phía dưới mua thêm một phần cho cô.
Khi anh vừa đi khỏi, điện thoại trên bàn đổ chuông, cô nhìn số điện thoại nhấp nháy, là vị bác sĩ quen thuộc của gia đình.
_Vâng, tôi đây?
_ Bệnh viện bên kia báo, ba cô… ba cô hình như tỉnh lại…
Ba cô, ba cô đã tỉnh? Phải không? Người như vậy trời cũng khiến hắn tỉnh lại.
Kẻ đầu xỏ phá nát cuộc đời cuối cùng cũng tỉnh, hơn 5 năm rồi, cô cứ tưởng ông ấy sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa chứ.

Số mệnh ông ta vẫn còn rất may. Quả thật là được ông trời ưu ái.
Cô day day trán, lắc đầu cười nhẹ một cái, không biết khi ông ta biết Nguyễn thị rơi vào tay cô, ông ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Cô nói trợ lý tạm gác lịch làm việc ngày hôm nay, nếu lúc Phan Hạo thì báo cô có việc gấp, chuyện công ty giao hết lại cho anh.
Cô cầm áo khoác, đi ra xe chạy thẳng đến bênh việc Bác ái, đây là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất nước, chi phí điều trị ở đây trong một ngày còn nhiều hơn tiền lương công nhân một tháng.
Nhưng với trang thiết bị tân tiến nhất, danh tánh bệnh nhân được bảo mật hoàn toàn.
Nên đây là địa chỉ của những kẻ nhà giàu mới thường hay ghé đến. Phòng bệnh dịch vụ mà cô thuê cho ông ta là phòng tốt nhất ở đây.
Tính ông ta vốn quen cuộc sống thượng lưu, cho dù lúc hôn mê tỉnh dậy, chắc chắn chỉ chọn những cái tốt nhất.
Cô hiểu rõ tính cách này của ông ta, nên những năm nay ông ta nằm tại đây, các loại dịch vụ và chi phí luôn thuộc vào loại thượng hạng, cô còn chi thêm một khoản rất lớn để trang bị máy móc thiết bị tốt nhất cho bệnh viện.
Nên ông ta chắc chắn được đối xử như một ông hoàng dù là khi hôn mê.
Cô không vội bước vào phòng bệnh, mà quẹo vô nhà vệ sinh chỉnh sửa quần áo.
Cô nhìn người phụ nữ trong gương, những vết nhăn đã bắt đầu xuất hiện, cơ thể cũng không còn thanh xuân nữa.
Nhan sắc phai tàn, đi theo đó là những tháng ngày của quá khứ bi thương, mà mọi sự của cô, đều do ông ta làm hại, nếu không phải chính vì ông ta, cuộc đời ta có lẽ đã khác.
Phải, cô hận ông ta, người ba yêu quí của cô và người chị cùng cha khác mẹ kia.
Cô dằn từng bước vào phòng bệnh của ông ta, trên người cô vẫn là bộ đồ công sở quen thuộc, hơi thở toát lên dáng vẻ nặng nề, khí chất lạnh lùng như che lắp nỗi cô đơn của mình.
Trên giường, khuôn mặt già nua đã làm vẻ phong lưu năm nào.
Ông ta đưa đôi mắt nhìn cô, vẫn cao ngạo như vậy, dường như gió sương chỉ làm ông trở nên thuần thục thêm.
Sắc mặt nhợt nhạt nhìn cô chăm chú, cô cũng im lặng quan sát.
Bác sĩ, y tá cảm thấy không khí trong phòng quá mức quỷ dị, liền mở miệng:
_ Sức khỏe ba cô vẫn rất tốt, một lát sẽ có người kiểm tra tổng quát cho ông ấy. Nếu không có vấn đề gì thì cuối tuần ông ấy có thể xuất viện.
_ À cảm ơn bác sĩ, tôi có chuyện cần nói với ba tôi, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ kêu các ông vào.
_ Bệnh nhân vừa tỉnh, có chuyện gì cũng đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bênh nhân

Bác sĩ nhìn cô ái ngại, từ lúc bước vào, bệnh nhân đã có chiều hướng xấu đi, nếu để hai người ở lại chẳng biết có xảy ra vấn đề gì không?
Nhưng ông chỉ là nhân viên làm công ăn lương, mà vị nữ tử này chính là đại gia của bệnh viện, tốt nhất không nên trêu vào.
Ông căn dặn vài câu, rồi cùng y tá thu dọn, nhanh chóng đi khỏi phòng.
Đến khi, trong phòng chỉ còn lại 2 người. Cô liền bước đến cạnh ông ta, ngồi cạnh mép giường, đưa tay kéo tấm chăn lên, tránh ông ta khỏi bị lạnh.
_ Ba có hài lòng với sự sắp xếp của con không?
_ Mày… mày… cái đồ súc sinh, mày đã hại gia đình tao ra như vậy…
Ông ta đay nghiến trừng mắt nhìn cô. Tất cả những gì cô làm cuối cùng cũng chỉ để trả thù ông ta.
_ Ba nói gì vậy, con cũng là một thành viên trong gia đình mà. Ba biết không, bây giờ Nguyễn thị trong tay con đang làm ăn rất tốt đấy. Ha ha, biệt thự nhà chúng ta, giờ không còn ai ở nữa, con thấy kiến trúc quá cổ, nên đã đập nnó xây thành mộ viên nhà họ Nguyễn rồi.
Cô cố từng nhấn mạnh từng chữ. Cô muốn cho ông ta biết Nguyễn thị, tâm huyết cả đời của ông ta đang nằm trong tay cô, mặc cho cô xử lí. Ông ta sẽ cảm thấy ra sao khi cả đời của mình cống hiến cho nó, vốn định để hai đứa con thân yêu của mình nắm giữ, cuối cùng lại rơi vào tay cô nhỉ?
Ông ta có biết lúc cô kêu người đập ngôi nhà đó, cảm giác thỏa mãn đến đọ nào không. Cô nhìn thấy từng viên gạch một rơi xuống, không còn hoa viên thơ mộng của con ả kia, không còn kí ức đáng ghét đó nữa. Thật sảng khoái.
Sau đó, cô cho người đem hài cốt má cô vào đó, xây thành một khu mộ lớn, chỉ dành riêng cho Nguyễn gia. Cô đã chừa một chỗ rất đẹp, kế mẹ cô cho ông ta, chẳng mấy chốc ông ta sẽ được đồng qui vu tận với mẹ cô thôi.
Ha ha, đây chưa phải là tất cả báo ứng của ông ta đâu. Còn nữa, cô sẽ càng khiến ông ta phải hối hận về những chuyện mình làm.
_ Sao mày dám?
Ông ta cố gằng từng chữ, nhưng lại phát ra thều thào như một con mãnh thú bị thương, chờ đợi cái chết.
Tuổi trẻ ông ta như thế nào, về già phải trả lại đầy đủ. Chính là ả đàn bà trước mắt này, một tay phá tan gia đình ông ta, hại chết con trai, con gái của ông ta. Khiến Mỹ Phương mất đi, khiến cả sản nghiệp của ông đều rơi vào tay ả.

Và bây giờ, ông ta chỉ có thể giương mắt trên giường bệnh chờ đợi cái chết.
Nếu ngày xưa ông không lưu luyến hoa này bụi kia, thì thảm kịch hôm nay có diễn ra không?
Ông cảm thấy mình tật bất lực, làm đàn ông trong nhà lại không thể bảo vệ những người thân yêu của mình. Cuối cùng lại là kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh. Không biết xuống dưới âm ti, ông ta có nhận được sự tha thứ của bọn họ hay không.
Ông giơ tay lạnh lẽo, trước mắt cô rút cây kim giúp ông hít thở ra. ông muốn chết, không thể sống mà nội tâm cứ bị hành hạ như vậy được.
Bản điệm tâm đồ phát đầu phát ra tiếng kêu dữ dội, cô lẳng lặng nhìn ông ta, sau đó ấn chuông trên đầu giường, bác sĩ và y tá nhanh chóng tiến vào giữ ông ta lại.
Bác sĩ tiêm cho ông ta một liều thuốc an thần, ông ta nhanh chóng bình tĩnh chìm vào hôn mê.
_ Chăm sóc tốt cho ông ấy, nếu xảy ra chuyện gì, tôi không chắc các người sẽ toàn mạng đâu.
Bác sĩ nhìn đáy mắt cô bỗng trở nên lạnh lẽo, sắc mặt liền căng lại, chỉ gật đầu vâng dạ.
Cô quay đầu bước khỏi phòng, miệng khẽ nhếch
_ Ông muốn chết à, tôi sẽ khiến ông sống rất thọ, ông phải sống đến trăm tuổi để trả giá, sống không bằng chết.
Mối thù giết mẹ, cả đời không đội trời chung, dù là ba cô cũng vậy….
Và mẹ cô, cuối cùng cũng không phải người tốt lành gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.