Bạn đang đọc Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu: Chương 8: Không Cam Không Nguyện
Ngày hè ở kinh thành có chút nóng nực, Y Phòng tựa người trên giường cầm quạt mộc Đàn hương nhẹ nhàng quạt, Hạ Kiệt đang gối đầu trên đùi nàng đang ngủ say, không còn có khí phách tà mị ngày thường, lúc này gương mặt hắn hoàn toàn yên tĩnh tựa như một đứa trẻ.
Tiến cung được ba tháng, Hạ Kiệt truyền nàng đến Long Dương cung thị tẩm mười lần, đích thân đến Tàng Y cung mười lăm lần. Thường lúc ban ngày cũng sẽ đến chỗ nàng, dựa theo nhân sổ khổng lồ của hậu cung đến xem thì nàng khá được sủng ái. Nhưng điều này thực sự vẫn còn kém rất xa khoảng cách mà Y Phòng mong muốn.
Y Phòng muốn chính là Hạ Kiệt thật tâm yêu thương nàng. Hạ Kiệt là một nam nhân quyến rũ nhưng cũng là một câu đố khó giải, hơn nữa trong người hắn chảy dòng máu hoàng gia, lãnh huyết vô tình, trong lòng vĩnh viễn cũng chỉ nghĩ đến giang sơn. Nam nhân như Hạ Kiệt, nếu nàng dùng sắc mê hoặc vua thì cũng chỉ được sủng ái trong phút chốc, đợi đến khi cảm giác mới lạ qua đi, không còn thứ đáng giá lợi dụng, kết quả của nàng sẽ bị bỏ rơi tựa như chiếc giày cũ. Nàng mới vừa vào cung đã được sủng ái như vậy, biết bao nhiêu phi tần ghen tị lại hận nàng sẽ trả thù nàng thế nào không nghĩ cũng biết.
Y Phòng tuyệt đối sẽ không để mình đi đến kết cục thảm thiết kia, nên ngay từ đầu nàng đã định ra cho chính mình phải có được thứ quý giá độc nhất vô nhị trên thế gian là tâm đế vương. Hạ Kiệt lạnh lùng, Hạ Kiệt vô tình, nam nhân như như vậy một khi đã yêu sẽ huỷ thiên diệt địa bảo hộ người mình yêu, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Ba tháng âm thầm quan sát, Y Phòng cũng đã hiểu tính cách của Hạ Kiệt một chút, nàng biết mình không thể hấp tấp vội vàng, đối phó với một nam nhân tâm tư khó dò như Hạ Kiệt, thì chỉ có trở thành nữ nhân nhìn không thấu mới có thể hấp dẫn được hắn. Hiện tại nàng đúng là làm như vậy, bước đầu tiên của nàng là như gần như xa!
“Nương nương, Lệ Chiêu nghi cầu kiến.” Thanh âm Thuý Nhi nhẹ nhàng vang lên, giữ một âm độ thích hợp, vừa không đánh thức Hạ Kiệt vừa đủ để cho nàng nghe được.
Y Phòng thật vừa lòng, Thuý Nhi là người sau khi nàng tiến cung được ba tháng trải qua vô số khảo nghiệm mới bồi dưỡng thành tâm phúc. Đương nhiên, Thuý Nhi cũng có nhược điểm nằm trong tay nàng, gia đình Thuý nhi ở ngoài cung hiện giờ là thủ hạ làm việc cho Đậu Tổ Niên, Y Phòng không tin cái gọi là trung tâm, ở lợi ích trước mắt ngay cả khi tình cảm thân thiết từ nhỏ cũng có thể bán đứng, thứ gọi là ‘trung tâm’ cũng chỉ là chuyện buồn cười, kiếp trước nàng cũng đã từng nếm trải qua cảm giác tin tưởng cho đến bị phản bội, hậu quả của việc dễ dàng tin tưởng sẽ là nhận lấy vô số tổn thương.
Lệ Chiêu nghi! Y Phòng âm thầm cười lạnh, tìm người, tìm đến tận nơi này. Gần nhất Hạ Kiệt bận giải quyết chính sự, tộc Khuyển Nhung ở phương Bắc hiện không an phận, vậy nên hắn không có nhiều thời giờ đến hậu cung, hôm nay thật vất vả mới đến chỗ nàng nghĩ ngơi, không nghĩ tới Lệ Chiêu nghi nghe được tin tức lại gấp gáp chạy đến đây.
Nhẹ nâng đầu Hạ Kiệt đặt lên gối mềm, Y Phòng cẩn thận xuống giường, thời điểm kéo tuyết ti(*) lên trên người Hạ Kiệt thì cổ tay bị một bàn tay to lớn nắm lấy
(*) tuyết ti: một loại vải tơ tằm mỏng có bề mặt trơn mịn, thoáng mát.
Mắt phượng khẽ nhếch, ngập tràn tức giận, dường như thật rất tức giận khi giấc ngủ trưa bị quấy rầy.
“Ngươi đi đâu?”
Y Phòng cũng không bất ngờ khi Hạ Kiệt tỉnh dậy, Hạ Kiệt là một nam nhân rất đa nghi, luôn luôn phòng bị người khác cho nên chưa bao giờ ngủ say. Nhớ lần đầu tiên thị tẩm, Hạ Kiệt giữ nàng lại ngủ cả đêm, khi đó phi tần hậu cung đều ghen tị đến đỏ mắt, bởi vì phi tần sau khi được Hạ Kiệt chiêu hạnh sẽ không được giữ lại tẩm điện. Khi đó Y Phòng cũng không cho rằng đó là vinh quang đặc thù gì, mãi đến ngày thứ hai lúc Hạ Kiệt rời giường, Y Phòng nhìn thấy hắn lấy ra một cây chuỷ thủ sắc bén lạnh lẽo dưới gối, Y Phòng mới biết được nam nhân này, thời khắc nào cũng phòng bị những người bên cạnh. Mà hắn giữ nàng lại quả thật là thiên đại sủng hạnh.
“Hoàng thượng, Chiêu nghi muội muội đang chờ ở ngoài điện, nô tỳ phải ra ngoài gặp muội ấy.”
Tuy rằng Lệ Chiêu nghi lớn tuổi hơn nàng nhưng dựa theo phẩm cấp Y Phòng vẫn gọi nàng là muội muội.
“Hừ!”
Hạ Kiệt nắm lấy tay Y Phòng vẫn chưa buông, chính là hừ lạnh một tiếng, ngược lại còn kéo Y Phòng một cái. Y Phòng nhất thời đứng không vững cả người ngã xuống, nằm gọn trên ngực Hạ Kiệt.
Trán hai người chạm nhau, mặt đối mặt, hơi thở Hạ Kiệt nặng nề phả vào mặt Y Phòng, nhìn đôi mắt trong veo không nhiễm bụi kia, trong lòng Hạ Kiệt bỗng nhiên có cảm giác thất bại cùng không cam lòng!
Nữ nhân này, nữ nhân đáng chết này!
Lúc trước muốn đưa nàng vào cung chỉ vì khi đó là cơ hội tốt nhất để mượn sức Đậu gia, hơn nữa nàng rất xinh đẹp, tất cả nữ nhân trong hậu cung đều không người nào có thể sánh bằng nàng, huống chi ở Hầu phủ một khắc kia hắn thấy rõ trong mắt nàng có bi thương cùng không cam lòng, hắn biết ít nhất khi đó nàng cũng không có nói dối, nàng chỉ muốn tìm cho chính mình cùng mẫu thân một lối thoát. Một khi đã như vậy, hắn vì sao không vui vẻ nạp! Thân thể của nàng có thể khiến hắn say mê, thân phận nàng có thể làm cho hắn thu được lợi ích.
Nhưng nàng không cần hắn! Ánh mắt nàng khi nhìn những lăng la tơ lụa hắn ban thưởng vẫn luôn bình tĩnh như thế, nhìn hắn sủng hạnh nữ nhân khác cũng không chút để ý. Thậm chí nàng vẫn có thể hoà thuận với những nữ nhân của hắn, hắn đã thử vài lần nhưng lại vẫn phát hiện nàng đối với những nữ nhân đó thật sự không có chút ghen tị hoặc là có ý nghĩ gì khác. Đến cuối cùng hắn chỉ đưa ra một kết luận thất bại rằng nữ từ này không quan tâm đến hắn! Cũng không để ý đến thân phận Đế vương này của hắn.
Hạ Kiệt biết nàng sẽ dịu dàng cẩn thận chăm sóc, nghiêm cẩn tuân thủ quy củ an bày chu đáo hết thảy. Nhưng tất cả cũng chỉ là bình thản như nước, không phải là thật tâm yêu. Yêu! thứ tình cảm Hạ Kiệt từng thấy thật buồn cười, nhưng hôm nay bỗng nhiên thấy vô cùng hứng thú, đương nhiên là muốn nàng yêu hắn chứ không phải hắn yêu nàng!
Y Phòng không phải không nhìn ra cảm xúc của Hạ Kiệt gần đây có chuyển biến, tuy rằng không xác định được nàng chiếm bao nhiêu phần trong đó, nhưng ít nhất thái độ của nàng cũng đã có tác dụng. Nam nhân này đã quen luôn được mọi người yêu thương theo đuổi, bỗng nhiên có người làm cho hắn nếm quả đắng phải lui bước, nghĩ lại chuyện này quả thật là chuyện thực làm cho người ta không cam lòng cỡ nào. Mà Y Phòng muốn chính là Hạ Kiệt không cam lòng. Một khi không cam lòng hắn sẽ toàn lực chú ý trên người nàng, nàng sẽ có thêm nhiều cơ hội an bày để dành được trái tim hắn.
Tình yêu – từ xưa đến nay đều là cần phải tranh thủ với kinh doanh, cái gọi là nhất kiến chung tình(*) vốn chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi, cảm giác mới lạ qua đi, cũng chẳng còn lại cái gì. Cho nên tình yêu cũng cần phải tự mình nỗ lực bảo vệ.
(*) Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu
“Thỉnh Hoàng thượng bớt giận.”
Y Phòng cúi đầu, giờ phút này mặc kệ Hạ Kiệt nói gì chỉ cần nàng nhận sai là được.
Hạ Kiệt lại hừ lạnh một tiếng, cổ tay Y Phòng bị hắn nắm chặt đến mức đỏ ửng.
“Làm cho trẫm tức giận cái gì?”
Y Phòng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Kiệt hồi lâu, sau đó cúi đầu không phản kháng cũng không cãi lại, bình tĩnh nói:
“Nô tỳ không biết, thỉnh xin Hoàng thượng thứ tội.”
“Đủ rồi.”
Hạ Kiệt không thích nhất là trông thấy Y Phòng như thế này, nhìn nàng bình tĩnh lạnh nhạt không chút gợn sóng càng làm hắn tức giận hơn nữa, cố tình hắn lại không biết là vì điều gì, nên cũng không biết phải phát tiết thế nào. Kiên quyết từ trên giường ngồi dậy, bởi vì vẫn còn nắm cổ tay Y Phòng, do không kịp báo trước nên mặt nàng đập mạnh vào ngực hắn, chiếc mũi xinh xắn của Y Phòng nhất thời bị đau nhịn không được nói ra tiếng:
“Đau.”
Hạ Kiệt nâng Y Phòng trong ngực lên, hai tay giữ lấy mặt nàng, thấy Y Phòng vì đau mà nhăn mũi, đôi mắt ngập nước dâng lên tầng sương mù, trong lòng hắn phút chốc buông lỏng, bỗng nhiên có chút thương tiếc, cúi người hôn lên chóp mũi nàng.