Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu

Chương 6: Hồng Nhan Hoạ Thuỷ


Bạn đang đọc Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu: Chương 6: Hồng Nhan Hoạ Thuỷ


“Hoàng thượng ban thưởng hai mươi bảy Nguyệt La sa.”
“Hoàng thượng ban thưởng ba mươi hộp Hải trân châu Đông Hồ.”
“Hoàng thượng ban thưởng hai mươi bảy Phượng Hoàng cẩm.”
“Hoàng thượng ban thưởng năm rương Ngọc Bích thoa.”
“Hoàng thượng ban thưởng năm trâm tơ vàng, một đôi vòng ngọc Hàn Băng, sáu đôi ngọc Như Ý.”
“Hoàng thượng ban thưởng mười hộp phấn Mị Điệp hương.”
“Hoàng thượng ban thưởng…….”
Chỉ có trong một ngày, trong thành Cửu Long đều chỉ xôn xao bàn tán về lễ vật ban thưởng đến Đậu hầu phủ, cho dù là nhà phú quý thế nào, trên dưới Đậu hầu phủ cũng chưa từng thấy nhiều lễ vật như vậy, nhưng mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn những trân phẩm rực rỡ muôn màu không ngừng đưa đến Tây viện, ánh mắt mọi người đều cực kỳ hâm mộ cùng ghen tị.
Đến khi sắc trời dần tối lễ vật ban thưởng mới kết thúc, Y Phòng ngồi trong chính phòng Tây viện, ánh mắt nàng rất bình tĩnh.
Lúc này Y Phòng cùng Hoa Phiêu Linh được chuyển ra khỏi sân viện cũ nát đến Tây viện là đều là nhờ lời tuyên cáo của Hạ Kiệt hôm nay, nên dù cho Đậu Vương thị tuy rằng có không cam lòng, nhưng dưới sự ám chỉ của Đậu Uy và Lão thái quân đành phải sai người mang tám nha hoàn đến Tây viện hầu hạ.
Hạ Kiệt hôm nay trước mặt mọi người tự mình tuyên cáo thân phận Y Phòng, hơn nữa vì Y Phòng cử hành lễ sắc phong thật long trọng, nên Y Phòng chỉ có thể ở nhà được ba ngày, mà ở Đậu gia Y Phòng cũng không có người thân tín nào, có cũng được mà không có cũng không sao. Bởi vậy nàng giữ lại hai người trông có vẻ thành thật, còn lại đều để lại nơi này cho Hoa Phiêu Linh.
“Nương nương, người xem có rất nhiều lễ vật, Hoàng thượng thật yêu thương nương nương.”

Y Phòng cúi đầu nhìn tiểu nha hoàng đang xoa bóp chân cho nàng, nàng không phải không thấy thái độ lấy lòng của nàng ta.
Hiện tại thì mới bắt đầu lấy lòng nàng sao? Vẫn là muốn làm nàng cho vui vẻ để mang theo tiến cung có thêm nhiều phú quý hơn nữa hay là muốn tiếp cận nàng để lấy một chút ưu việt? Vậy thì cứ tuỳ ý, dù sao nàng cũng sẽ không tin tưởng được người của Đậu Vương thị phái đến.
Tiểu Hồng thấy Y Phòng không có đáp lại thì âm thầm bĩu môi, có cái gì giỏi lắm sao, vốn cũng chỉ là thứ xuất, chẳng phải cũng giống như ca kỹ lên hát mua vui đó sao, nếu không phải may mắn được Hoàng thượng nhìn trúng thì nàng đường đường là đại nha hoàn bên người Đại phu nhân sao có thể bị phái đi đến đây hầu hạ nàng ta!
Trong lòng suy nghĩ là vậy nhưng Tiểu Hồng cũng không dám biểu lộ ra ngoài mặt.
Y Phòng nhắm mắt lại, hôm nay nàng thật mệt chết đi được, từ thể xác đến tinh thần, nhất là đấu trí với nam nhân như Hạ Kiệt vậy, thật sự rất mệt.
Y Phòng nghĩ đến sau khi Hạ Kiệt tuyên bố, có bao nhiêu người phản đối, có bao nhiêu người nói thân phận nàng vốn chỉ có thể phong đến quý nhân, nhưng Hạ Kiệt vẫn kiên quyết không thay đổi, đã có ba ngự sử bởi vì phản đối đã bị Hạ Kiệt hạ lệnh đánh ba mươi đại bản rồi lưu đày đến biên thuỳ Tây Bắc. Nàng được danh tiếng thịnh sủng, nhưng đồng thời cũng mang tiếng là yêu phi.
Yêu phi? Hoạ thuỷ? Y Phòng lạnh lùng cười, nàng mới không cần. Nàng! Đậu Y Phòng từ lúc chuyển sinh đến nay, mỗi một bước đi đều chỉ muốn cho người thân có một nơi an ổn, nàng cũng chỉ muốn cố gắng sống không bị người dẫm nát dưới chân. Nàng đã làm gì sai? Nàng mưu tính tìm đường thoát thân, nhưng đó thì có là gì, trên triều đình đấu đá người lừa ta gạt còn khắc nghiệt hơn rất nhiều.
Y Phòng mở mắt, đưa hai tay ra trước mặt, bàn tay trắng nỏn thon dài mịn màng, Y Phòng nghĩ, đôi tay này sau khi vào cung sẽ nhiễm bao nhiêu máu tươi? Trong nháy mắt nàng có chút hoảng hốt. Nàng biết chính mình đã lựa chọn con đường thế nào, hơn nữa cũng không có đường lui.
“Nương nương, tam thiếu gia cầu kiến.”
Tuy rằng Y Phòng chưa tiến cung nhưng phi vị đã định, trên dưới Đậu gia lúc này chỉ có thể dựa theo lễ nghi cung đình, nghiêm cẩn tuân thủ tôn ti cao thấp gọi nàng một tiếng nương nương.
“Truyền.”
Y Phòng liếc mắt nha hoàn Tiểu Hồng vẫn còn đang xoa bóp chân cho nàng một cái, phân phó nói:

“Ngươi đi xuống đi.”
Tiểu Hồng tựa hồ không muốn nhưng chống lại ánh mắt lạnh lùng của Y phòng lập tức run rẩy đi ra ngoài.
“Thảo dân Đậu Tổ Niên tham kiến Y phi nương nương.”
“Ca, mau đứng lên.”
Mỏi mệt cả một ngày ứng phó với người Đậu phủ, khi gặp lại người thân duy nhất cho nàng ấm áp Y Phòng mới có chút thả lỏng.
Đậu Tổ Niên theo lời đứng dậy, nhìn xung quanh vắng lặng, không nhịn được hỏi: “Tiểu muội, muội vẫn tốt chứ?”
Y Phòng cười gật đầu nói: “Sao lại không tốt, ca, huynh xem, những thứ này đều là uội, huynh có thấy ánh mắt những người đó hôm nay không? Dù không cam lòng thế nào nhưng cũng phải quỳ xuống trước muội không phải sao.”
Đậu Tổ Niên vì chính mình không thể bảo hộ Y Phòng nên trong lòng vẫn luôn áy náy, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn thoát ly kế hoạch ban đầu.
“Tiểu muội, muội… chuyện hôm nay không nằm trong dự tính của chúng ta, vốn là sẽ đến phủ Thái tử, nếu là vậy thì tốt một chút, nhưng bây giờ muội phải vào cung, vạn nhất…..”
Y Phòng lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Ca, huynh yên tâm, cũng giống nhau cả thôi, hoàng cung dĩ nhiên là nguy hiểm, nhưng phủ Thái tử cũng không thể yên ổn được bao nhiêu, đều là nơi thị phi cả thôi. Muội sớm đã có chuẩn bị.”

“Vậy tương lai Thái tử kế vị, muội chẳng phải sẽ….”
Đậu Tổ Niên cũng giống như Y Phòng, thật sự rất xem trọng Hạ Vân Thâm, có thể dưới sự chấp chính Hạ Kiệt mười năm vẫn không ngã, hơn nữa còn an toàn tranh thủ tạo thế lực cho riêng mình. Cho nên lúc ban đầu, Y Phòng quyết định đặt cược trên người Hạ Vân Thâm, Đậu Tổ Niên cũng thật tán thành. Thứ nhất là thực lực Hạ Vân Thâm, thứ hai là tiếp cận Thái tử so với tiếp cận Thiên tử có nhiều phương tiện hơn, nhưng lại không dự liệu được hôm nay Hạ Kiệt sẽ đến, phút chốc làm nhiễu loạn toàn bộ thế cục. Thế nên trong lòng Đậu Tổ Niên mới lo lắng.
Y Phòng nghe xong lời này cũng không có thái độ gì chỉ nói:
“Ca, chúng ta đều đã nhìn lầm rồi, Hoàng Thượng tuyệt đối không đơn giản, muội tuy rằng không biết vì sao hắn trong mười năm này vẫn luôn không xuống tay với Thái tử, nhưng chắc chắn hắn có nguyên nhân của chính mình. Cho nên, hắn phần thắng, ngược lại lớn hơn một chút.”
Kể từ sau khi Y Phòng rơi xuống nước tính cách cũng hoàn toàn thay đổi, Đậu Tổ Niên vẫn luôn luôn thật tin tưởng phán đoán của nàng, thấy Y Phòng nói như vậy, huyền tâm mới thả lỏng một chút, nghĩ đến Y Phòng hôm nay nhanh chóng đã nghĩ ra kế sách ứng biến, mới cười nói:
“Khó trách muội lại nói như vậy, nhưng mà Hoàng Thượng có thể liếc mắt nhìn ra vấn đề an bày hôm nay, thật sự là lợi hại, cũng mệt uội nghĩ ra lý do làm cho người ta tin phục, còn nói nương vẫn còn nhớ thương người kia.”
Thời điểm nhắc đến người kia, giọng điệu Đậu Tổ Niên tràn đầy thống hận.
Y Phòng thật sâu nhìn Đậu Tổ Niên một cái rồi mới dời ánh mắt đi nơi khác, trầm giọng nói:
“Ca, muội không nói bừa.”
Nếu là nói dối thì ánh mắt nàng làm sao có thể lừa được vị đế vương thông minh kia.
Cả người Đậu Tổ Niên bỗng run rẩy.
“Muội nói bậy gì vậy?” Trong giọng nói ngập tràn ngập hương vị trốn tránh.
Y Phòng không đành lòng, nhưng có một số việc, không phải không nghĩ đến thì có thể trốn tránh được, huynh muội hai người hiển nhiên đều rất thống hận người kia, người phụ thân chưa từng cho bọn họ chút yêu thương nào, thậm chí Đậu hầu gia với họ còn không bằng cả một người xa lạ, nhưng còn mẫu thân, ý nghĩ thực sự trong lòng người là thế nào? Cho nên có một số lời nàng không thể không nói.
“Ca, huynh biết muội đang nói gì mà. Nương vẫn còn yêu hắn ta.”

Phanh!
Đậu Tổ Niên vung tay áo, bộ trà bạch ngọc thượng đẳng rơi mạnh xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không có khả năng, hắn đối với nương như vậy, đối với chúng ta như vậy, nương sao có khả năng vẫn còn yêu hắn!” Giọng nói không giấu được run rẩy, rõ ràng là lừa mình dối người.
“Ca!”
Y Phòng đứng dậy đi đến trước mặt Đậu Tổ Niên, ngồi xuống áp mặt vào đôi bàn tay dày rộng kia, tay nàng khẽ vuốt nhẹ.
“Ca, huynh còn nhớ không, năm muội bốn tuổi, huynh cứu muội từ hồ nước lạnh kia, lúc đó là mùa đông. Đêm mùng một đầu năm mới, trong viện rất lạnh, trong phòng lại không có lò than để sưởi ấm, nương đang cùng nhóm ma ma trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, muội vừa lạnh vừa đói, là huynh dùng chăn ôm lấy muội, sưởi ấm uội. Huynh kể chuyện xưa uội nghe, những chuyện mà huynh lén trốn ngoài cửa sổ phòng học nghe được, huynh nói huynh muốn làm Đại tướng quân, huynh muốn tự mình kiến công lập nghiệp, huynh muốn cố gắng kiên cường sống, huynh muội chúng ta dù khó khăn như thế nào cũng phải chống chọi sống tiếp, hết thảy đều sẽ trôi qua, ngày thàng tốt đẹp đang chờ phía trước. Huynh nói chờ tương lai chúng ta có công danh rồi nhất định phải để cho nương sống cuộc sống như nương muốn đúng không?”
Đậu Tổ Niên im lặng, chỉ là hay tay đặt trên vai Y Phòng hơi dùng lực, những tháng ngày thống khổ gian nan như thuỷ triều hiện về trong trí nhớ. Đúng là bởi vì hắn cùng Y Phòng từng chịu nhiều đau khổ như vậy, bây giờ lại muốn hắn để nam nhân kia ở cùng nương, hắn sao có thể chấp nhận được. Chẳng sợ trong lòng Đẩu Tổ Niên cũng hiểu rõ ràng, chính nương, Hoa Phiêu Linh vẫn còn nhớ thương Đậu Uy, nam nhân đáng chết kia.
“Ca, muội hôm nay truyền thái y bắt mạch cho nương, nương… không còn bao nhiêu thời gian nữa.” Cả người Đậu Tổ Niên chấn động, hô hấp trở nên nặng nề.
Y Phòng ngẩng đầu, ôn nhu nói: “Ca, chúng ta không tha thứ hắn, không tha thứ Đậu gia, nhưng chúng ta suy nghĩ cho nương có được không?”
Đậu Tổ Niên nhìn ánh mắt khẩn thiết của Y Phòng, cuối cùng cũng gian nan gật đầu, chỉ có thể nói được một một chữ:
“Được.”
Y Phòng vui vẻ nở nụ cười, Đậu Tổ Niên nhìn muội muội mà hắn che chở hơn mười năm, nhẹ xoa đầu nàng căn dặn:
“Muội muội, sau này vào cung muội nhất định phải cẩn thận, ca ca bên ngoài sẽ liều mạng nỗ lực kiến công lập nghiệp để có thể trở thành chổ dựa cho muội ở ngoài cung, muội phải nhớ kỹ, chúng ta nhất định phải bảo trọng tính mạng, sống tốt hơn bất cứ kẻ nào. Sống tốt hơn cả nhóm đích tử, đích nữ kia!”
“Ừm!” Y Phòng cười rồi khóc, lần nữa tựa đầu trên đầu gối Đậu Tổ Niên, có lẽ… đây là cơ hội cuối cùng gần huynh trưởng, một khi bước vào cửa cung, từ nay về sau là người của Hoàng gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.