Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh – Chương 8Quyển 1 –

Nghê Tiêu sửng sờ nhìn người đàn ông trước mặt, nếu nói Đan Diệc Thần là một ngọn lửa được gọt dũa tỉ mỉ, thì người đàn ông có khuôn mặt tương tự anh mấy phần chính là một khối băng, lạnh lùng, trầm mặc, nhưng khí thế bức người.

Đàn ông nhà họ Đan quả nhiên có lực sát thương bẩm sinh.

Cô cúi đầu né tránh ánh mắt sắc bén của Đan Diệc Thuyên, trong lòng không khỏi nhớ tới vụ kiện mình thắng cách đó không lâu, âm thầm mắng mình, tại sao có thể quên anh ta cũng tới bệnh viện

“Đan trưởng quan, cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi chỉ là một người vô danh tiểu tốt, làm sao có thể để anh nghe danh đã lâu chứ, haha…”

Nghê Tiêu cười gượng, sau đó nhìn trái, nhìn phải:

“Ôi, người bạn đến đón tôi xuất viện cũng sắp đến rồi?. Đâu rồi nhỉ?”

Cô giả vờ giả vịt nhiệt tình vẫy tay với người nào đấy trong số những người đi đường cách mình 5m:

“Này, này, Diệp Miêu Miêu, tớ ở đây”

Vừa quay đầu đã nhìn thấy Đan Diệc Thuyên vẫn nhàn nhạt nhìn bản thân mình, khuôn mặt tràn ngập áy náy:

“Đan trưởng quan, ngại quá, tôi còn có việc phải đi trước”

Người đàn ông mặt lạnh này không dễ chọc, trước hết vẫn nên chuồn lẹ thì hơn.


Nghê Tiêu không chờ Đan Diệc Thuyên nói chuyện đã vùi đầu chạy về phía trước, nhưng mới đi được 3 bước, chợt nghe thanh âm quen thuộc ở phía sau vang lên:

“Nghê Tiêu, cậu chạy bên đó làm gì?. Tớ ở bên này”

Diệp Miêu Miêu chống nạnh đứng ở bên cạnh Đan Diệc Thuyên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nghê Tiêu đang chạy như điên cách đó không xa.

Khóe môi Đan Diệc Thuyên nở nụ cười như có như không, khiến cho người xưng là mặt dày như Nghê Tiêu cũng phải đỏ mặt.

Bên trong phòng bệnh, tầm mắt của Đan Diệc Thần đang tập trung nhìn canh gà mà Nghê Tiêu đưa đến, khóe miệng cười chum chím, thấy Đan Diệc Thuyên đẩy cửa phòng đi vào, anh khẽ ho một tiếng, sau đó thu hồi tầm mắt, một biến hóa thật nhỏ ấy cũng không qua mặt được anh trai xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Đan Diệc Thuyên. Đan Diệc Thuyên nhíu mày:

“Vì cứu cô gái ấy, suýt nữa cậu đã mất đi tinh mạng, đáng giá không?”

Đan Diệc Thần nhướng mày: “Anh vì chị dâu, cho nên mới cố tình để mình thua kiện, làm mất mặt mũi của Đan gia, đáng giá không?”

“Bốp” một tiếng, một tờ báo bị ném lên giường, Đan Diệc Thuyên ung dung khoanh tay nhìn anh:

“Tiêu đề trang đầu hôm nay thật tuyệt vời, cậu có thể đọc thử xem”

Dù cho anh hai không nhắc nhở, anh cũng nhìn thấy tiêu đề trên bài báo, phía dưới dòng tiêu đề lớn, nội dung của bài viết chiếm 2/3 trang báo cũng khiến anh cảm thấy bực mình.

Anh ngẩng đầu, âm trầm nhìn về phía viên cảnh vệ đang đứng ở cửa:


“Đi điều tra xem người viết bài báo này là ai?”

Cùng lúc đó, trong quá cà phê ở góc đường, Nghê Tiêu thờ ơ nghe người phụ nữ đối diện trách mắng:

“Nghê Tiêu, hình như tôi đã cảnh cáo cô tránh xa Trần Thiệu Dươn một chút!. Cô hại Thiệu Dương chúng tôi lên trang báo tin tức còn chưa đủ, bây giờ còn hại anh ấy lên tin tức xã hội?. Không phải cô muốn hại chết anh ấy, nhìn thấy anh ấy mất hết sự nghiệp thi đấu mới hài lòng chứ?”

Từng câu từng chữ của Amy đánh trúng vào lòng của Nghê Tiêu, cho dù trái tim có mạnh mẽ đến đâu, nhưng nghe người khác mắng thẳng vào mặt như vậy, cũng không tiếp tục ăn ngon miệng được, cô buông bánh mì trong tay xuống, bình tĩnh cắt ngang lời của Amy:

“Về tin tức này, hôm nay tôi mới nhìn thấy, tôi sẽ đích thân gọi điện thoại cho Thiệu Dương, về phần những tờ báo viết bậy viết bạ, tôi sẽ kiện bọn họ tội bôi nhọ danh dự và bắt bọn họ phải đền bù”

Amy kinh ngạc đánh giá cô gái tóc dài xõa vai ở trước mặt, còn nhớ rõ bốn năm trước khi cô chỉ trích cô ta như vậy, cô ta chỉ rưng rưng nước mắt, không dám cãi lại một câu.

Thế mà, bốn năm sau, cô ấy đã không còn là cô gái nhút nhát như trước, một cô gái yếu đuối trưởng thành thành một người phụ nữ tự tin, xinh đẹp có sức quyến rũ, khó trách Thiệu Dương anh ấy…

Nghĩ đến đây, sắc mặt Amy trầm xuống, lạnh lùng nói:

“Tôi không quan tâm cô dùng phương pháp gì để dẹp yên chuyện này!. Tôi chỉ mong cô cách Thiệu Dương xa một chút, sau này đừng liên lạc với anh ấy…”

“Dựa vào cái gì?” Cơ hồ không cần suy nghĩ, Nghê Tiêu lập tức lạnh lùng đáp lại

“Cái gì?” Amy dường như hoài nghi vào lỗ tai của mình, cô ta vừa mới nói gì?


“Chị dựa vào cái gì để quyết định những chuyện riêng tư trong cuộc sống của Thiệu Dương?. Chị hỏi ý kiến của Thiệu Dương chưa?. Chị chỉ là trợ lý công việc của anh ấy, chị không cảm thấy chuyện mình quản đã vượt quá phạm vi công việc của mình rồi sao?. Chị Amy, năm đó những bức thư tôi gửi cho Thiệu Dương chị đều chặn lại, chuyện này tôi còn chưa nói với anh ấy. Chị đoán xem, nếu như anh ấy biết được những năm gần đây, chị đã làm những việc gì sau lưng anh ấy, anh ấy có thể tha thứ cho chị không?”

Nghê Tiêu vững vàng ngồi, lời nói sắc bén, lạnh lùng, khí thế bức người, cô biết thái độ của mình bây giờ sẽ làm người khác chán ghét, nhưng mà cô không còn cách nào khác, Nghê Tiêu cô không phải là thánh mẫu, cũng là người có máu, có thịt, cô cũng có lúc phải bùng nổ tức giận của mình

Môi của Ami dần dần trắng bệch, cô ta ngẩng cao đầu lên, dùng nét mặt bình tĩnh lãnh diễm để che đậy cho lớp phòng bị sắp sụp đổ của mình:

“Tôi đều vì muốn tốt cho anh ấy, một ngày nào đó, anh ấy sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tôi”

Vì muốn tốt cho anh ấy?. Những lời này thật là lý do vụn về nhất thế gian!

“Thay vì nói muốn tốt cho anh ấy, không bằng cô nói rằng cô thích anh ấy, sẽ làm cho người khác tin tưởng hơn”

Chậm rãi, từng câu từng chữ, Nghê Tiêu không chút lưu tình vạch mặt nạ cuối cùng của Amy: “Chị thích Trần Thiệu Dương, vì thế chị đề phòng mỗi một người phụ nữ bên cạnh anh ấy”

“Rầm”

Amy mạnh mẽ đứng lên, va vào cốc nước, chất lỏng trong suốt dần dần lan ra khắp bàn, giống như nỗi lòng hỗn loạn của 2 người phụ nữ đang ngồi.

“Cô nói bậy, Nghê Tiêu, cô đừng đi nói bậy khắp nơi!. Xem ra hôm nay tôi không nên đến tìm cô”. Cô ta lạnh mặt phất tay áo rời khỏi, giẫm lên giày cao gót 10cm mở cửa thủy tinh đi ra ngoài.

Người đi rồi, trà cũng lạnh, đồ ăn trong miệng Nghê Tiêu cũng cảm thấy nhạt nhẽo, cô mệt mỏi tựa người vào sofa, nét mặt khẩn trương dần dần thả lỏng, sau khi cười khổ vài tiếng, hình như nghĩ tới cái gì đó, cô vội vàng móc di động từ trong túi ra, đã thấy có vài cuộc gọi nhỡ.

“Chết tiệt, tại sao mình lại quên mất anh ta nhỉ?”


Đan thiếu gia đang thay quần áo, áo đã kéo lên đến vai, đồng thời nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, anh tưởng là viên cảnh vệ đã trở về, vì thế không xoay người lại đã bảo người tới qua giúp.

Nghê Tiêu nhìn lén vai rộng eo hẹp của anh mà nuốt vài ngụm nước miếng…Nhìn lén thế này, chắc không phạm pháp chứ?.

Đan Diệc Thần không kiên nhẫn lên tiếng: “Tại sao còn chưa qua?”

“À, là tôi”. Nghê Tiêu vội vàng nói.

Tay kéo quần áo mới lên được phân nửa cũng dừng lại, Đan Diệc Thần im lặng một lát, mới tiếp tục động tác của mình.

Người đàn ông này đúng là âm tình bất định, Nghê Tiêu gãi gãi đầu, đi đến trước mặt Đan Diệc Thần, nhìn thấy tờ báo hết sức quen mắt đặt trên giường, cô lúng túng thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, cô không có làm gì sai, tại sao lại cảm thấy chột dạ?.

“Đúng rồi, hôm qua anh nói muốn ăn cháo thịt nạc trứng bắc thảo, tôi đã tự mình đi mua, vẫn còn nóng đấy”

Đối xử với ân nhân cứu mạng phải một lòng chăm sóc mới đúng, ánh mắt của cô liếc nhìn thấy vết thương trên lưng Đan Diệc Thần, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác áy náy.

Đan Diệc Thần lạnh nhạt liếc nhìn Nghê Tiêu đứng ngồi không yên:

“Em xem báo rồi?”

“Ừ”

Nghê Tiêu thành thật gật đầu, cô có loại ảo giác giống như mình đang bị hỏi khẩu cung, cảm giác một giây sau Đan Diệc Thần sẽ nói: “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị”

“Em với Trần Thiệu Dương đã xảy ra chuyện gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.