Đọc truyện Tui Ship Đối Thủ X Tui FULL – Chương 25
Hint của tui không chỉ quay lại, mà nó còn dắt theo cả hint vợ hint con cùng về nữa.
Nếu tui không nhầm thì cái nhẫn này là đồ cá nhân của Cố Y Lương đó.
Hơn nữa…
Cố Y Lương đang tự tay đeo nhẫn cho tui?!
Mới hôm qua tui còn hãy kiêu ngạo rằng mình có thể tự tin đớp hint mà mặt không đổi sắc, xin lỗi bà con, là tui không biết tự lượng sức mình, đánh giá bản thân quá cao.
Cũng tại tui chưa hiểu rõ con người Cố Y Lương, đánh giá thấp hắn rồi.
Tui nhìn Cố Y Lương đang cúi đầu đeo nhẫn cho mình, nín thở thật lâu.
Không khí là gì, hít thở là gì, đều không cần thiết, tui chỉ cần gặm chiếc hint này là có thể duy trì được hoạt động của cơ thể, cho tui nguồn sống dạt dào, khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.
Gặm hint là bài thuốc dưỡng sinh hơi bị đỉnh đó nha!
Rất muốn phổ biến lối sống này ra toàn xã hội, đưa hint Nương Tử vào hàng ngàn hàng vạn hộ dân, mang đến cho người người nhà nhà niềm vui đích thực!
Này là tạo phúc muôn dân, chứ không phải tui muốn khoe đâu nhé.
Đầu tiên, hắn đeo cái nhẫn đó lên ngón trở của tui, xoay nhẹ một vòng rồi khẽ nhíu mày: “Rộng quá.”
Thế là lại đeo lên ngón giữa, còn chưa tới đốt tay thứ hai, hắn đã lắc đầu: “Không đeo vừa.”
Sau đó liền đeo thẳng lên ngón áp út.
Hắn không kén chọn nữa, nói bằng vẻ mặt rất nghiêm túc, đứng đắn: “Ừm, vừa rồi.”
Tui:…
Cho hỏi ngón tay của tui rốt cuộc phải dị dạng cỡ nào thì mới to nhỏ không đều như vậy hả?
Bộ anh thấy tay tui trong thô có mảnh như tính cách Trương Phi đấy à?
Tui đồ rằng tên cúng cơm của hắn thật ra phải là Trương Y Lương, chữ “Chương” trong “dục cái di chương”*.
*Nghĩa là: giấu đầu hở đuôi.
Quăng hint thì quăng đi! Đừng có mà thả thính kiểu đấy! Cứ đáp thẳng đây! Tui chịu được!
Đang nghĩ như vậy thì Cố Y Lương lại thật sự nhìn tui cười tà, dáng vẻ xảo quyệt ra chiều không cần nói cũng tự hiểu.
………!Xin lỗi bà con! Tui lại đánh giá cao bản thân rồi! Tui không chịu được!
Cố Y Lương hôm nay mắc gì mà ngọt như kẹo đường thế này?!
Có một tích tắc, tui thật sự rất muốn nhảy lên liếm hắn, xem có đúng là vị ngọt thật không.
Tui đang khốn khổ tìm đường sống trong đống hint ngập ứ họng này, thì ông trời có mắt, Cố Y Lương đã bị trợ lý của hắn gọi đi, để lại mình tui trong phòng hóa trang ăn mừng bản thân vừa tai qua nạn khỏi, cùng với chiếc hint siêu to khổng lồ couple Nương Tử.
Tiểu Trần chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện, cậu ta lấy khuỷu tay huých eo tui: “Ngôn Ngôn à, rốt cuộc hai anh đã tiến triển đến bước nào rồi thế?”
Câu nói của Tiểu Trần đã thức tỉnh tui, không thể để cậu ta tiếp tục hiểu lầm nữa!
Tui lập tức chuyển mode từ fan couple sang Vệ Ngôn Tử lý trí, giải thích bằng ngữ điệu nhẹ nhàng: “Thật ra cũng chẳng có gì đâu, chỉ đơn thuần là kiến giao (thiết lập quan hệ ngoại giao) thôi.”
Tiểu Trần: “…!”
Tui: “…?”
Tiểu Trần: “À thì, kiến thức của em nông cạn, cho em hỏi xíu nhé, kiến giao là tư thế gì ạ?”
Tui: “…!Tiểu Trần này.”
Cậu ta: “Dạ?”
Tui: “Quay xong Lan Quyết, cậu ký hợp đồng dài hạn với anh, chuyển sang làm trợ lý cố định cho anh đi.”
Cậu ta: “! Thật ấy ạ! Ngôn Ngôn ơi, anh tốt quá!”
Tui: “Ừ, thật đấy, anh sợ anh thả cậu ra, cậu sẽ đi hại nước hại dân mất.”
Cậu ta: “…!Này là đang khen em ạ?”
Tui: “Là khen đấy.”
Cậu ta: “Ồ ồ.”
Cậu ta: “Vậy rốt cuộc kiến giao là…”
Tui: “Cút!!!”
Quá trình chụp ảnh diễn ra rất suôn sẻ.
Tuy rằng tui đóng phim rất dở, nhưng được cái biết tạo dáng chụp hình, nói như này nhé, nếu phim điện ảnh được tạo nên từ những trang slideshow, thì chắc chắn tui có thể giành ngôi ảnh đế.
Trong lúc nghỉ ngơi chờ dặm phấn, tui ngồi ngoan ngoãn trên đống đạo cụ, để mặc thợ make up đập bồm bộp lên mặt, lại trò chuyện tâng bốc lẫn nhau cùng Cố Y Lương đang ngồi bên cạnh.
Đang nói dở thì tui liếc thấy chị nữ chính đạp giày cao gót đi lướt qua.
Chị ấy mặc một chiếc váy ngắn bó sát, đôi chân dài miên man được đánh highlight màu đồng đập thẳng vào mắt.
Tự dưng nhớ ra hôm đó livestream, Cố Y Lương nói hắn thích chân dài, tui len lén dòm chân của chị ấy mấy lần, rồi ngoảnh sang nhìn Cố Y Lương.
Quả nhiên hắn đang nhìn chị nữ chính.
Nhìn gì mà lộ liễu thế, chả biết tiết chế gì cả.
Tui đang lẩm bẩm trong lòng, thì Cố Y Lương đột nhiên quay đầu lại: “Chân của tôi thẳng hơn chân cô ta.”
Tui: “Hả?”
Hắn nhấn mạnh, ngữ điệu hơi mang tính uy hiếp: “Sau này cậu chỉ cần nhìn tôi là được.”
Lời thoại gì màu mè bá đạo thế cha nội! Chẳng thèm tiết chế tí xíu nào luôn!
Có cần phải marketing mọi lúc mọi nơi thế không? Nương Tử hoạt động 24/7 không nghỉ luôn hở?
“Bán hủ” lộ liễu trắng trợn thế này có vẻ không ổn lắm đâu, thợ make up còn đang cố nín cười rồi kia kìa?
Vẫn phải biết chừng mực một chút, cứ xem như bạn bè nói giỡn với nhau là được.
Tui cười ha ha, ngữ khí trêu đùa: “Chân của tôi cũng dài này, sau này anh cũng nhìn tôi nhá.”
Hắn khẽ híp mắt, ý vị sâu xa: “Được thôi.”
Thợ make up: “Phụt.”
Không hổ danh là…!Nữu Hỗ Lộc Y Lương.
Tui lại lần nữa ná thở, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ, suýt nữa còn chẳng phân biệt được ngày tháng.
Sai rồi sai rồi.
Không được để hint làm mờ con mắt!
Marketing phải có mức độ, phải có chừng mực, “bán hủ” cũng phải phân thời gian xem địa điểm, không là phá sản như chơi đó!
Nóng ruột chờ đến lúc chụp xong, tui ngồi như một vị thần trên ghế sô pha trong phòng nghỉ chờ Cố Y Lương, chuẩn bị đàm đạo với hắn về vấn đề marketing sao cho đúng mực.
Kết quả là hắn vừa xuất hiện, tui liền héo ngay tức thì.
Lý do không gì khác ngoài…
Cố Y Lương, anh có thể ngừng cười quyến rũ như thế với tui được không? Cột máu của tui ngắn lắm rồi á?!
Rốt cuộc hôm nay hắn uống nhầm thuốc gì vậy, mà sao chỗ nào cũng thấy sai sai hết ấy.
Tui bị hắn cười đến nỗi xương cụt, à nhầm, cột sống phát run, nhỏ giọng hỏi một cách yếu ớt: “Hôm nay anh làm sao thế?”
Hắn nghiêng đầu, cực kỳ khó hiểu: “Tôi làm sao cơ?”
Còn hỏi làm sao ấy hả? Tui hít một hơi thật sâu, chuẩn bị liệt kê tội trạng của hắn, nhưng rồi lại phát hiện…
Hình như đúng là hắn không có làm gì mà?
Thoát khỏi suy nghĩ của fan couple và tâm lý “bán hủ” một cách chủ quan, thì chuyện mua nước cho bạn bè cũng chẳng có gì to tát, khoe tài đánh game chẳng có gì to tát, phụ đạo diễn xuất cho bạn chẳng có gì to tát, giúp bạn giải quyết vấn đề tạo hình cũng chẳng có gì to tát, còn vụ cười đẹp lẽ nào lại là lỗi của hắn sao?
Về phần mấy động tác nhỏ, nội dung trò chuyện cùng ngữ khí mập mờ kia, không những đều nằm trong phạm vi marketing cho phép, mà còn có thể giải thích theo hướng “trai thẳng đùa nhau”.
Cho nên xét đến cùng, sở dĩ lòng tui nhộn nhạo như vậy là vì…
Tui dễ ghẹo quá hả?
Tui cảm thấy cực kỳ chán nản, thậm chí bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Giả dối! Tất cả đều là giả dối!
Thì ra không phải đối thủ quá mạnh, mà là bản thân tui quá kém!
Tui cảm thấy phẫn nộ một cách khó hiểu đổ vật ra sô pha, cặp mắt ủ rũ vừa liếc xuống, liền thấy chiếc nhẫn trên tay…
Đây chính là liều thuốc trợ tim vô cùng chân thực dư vị tuyệt hảo siêu cấp ngọt ngào đó nha!
Nuốt một cục đường bự, tui lập tức tràn trề sức sống ngồi bật dậy, thương lượng với hắn: “Hay là anh bán cái nhẫn này cho tôi nhé?”
Hắn khó hiểu thắc mắc: “Hả? Tại sao?”
Đương nhiên là tui muốn giữ chiếc hint sống động chân thực này làm kỷ niệm chứ sao.
Tui tìm đại một cái cớ: “Tôi khá là thích nhãn hiệu này, mà không mua được kiểu nhẫn giống của anh, vừa hay…”
Hắn cắt ngang lời tui: “Vậy thì tặng cậu đấy.”
“Hở? Không cần không cần.” Tui hoảng hốt, vội vàng tháo nhẫn ra: “Cái này cũng phải mấy chục nghìn tệ, tôi còn chưa tặng anh cái gì, sao có thể…”
Hắn giữ tay tui lại.
Tui nhìn hắn, hắn cũng nhìn tui, tay nắm chặt tay, lặng thinh không nói.
Tui đang định nói gì đó, thì bỗng dưng mắt hắn vụt sáng như thể chợt nghĩ ra điều gì, đột ngột buông tay tui ra, xoay người lạch bạch chạy ra ngoài, rồi lại ôm theo một cái túi lạch bạch chạy về.
Tui khó hiểu nhìn hắn mở túi ra, lấy từ trong đó một chiếc hộp đựng trang sức.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tui, Cố Y Lương lấy từ trong hộp ra một sợi dây chuyền, đeo lên cổ tui.
Lại lấy từ trong hộp ra một chiếc vòng tay, đeo lên cho tui.
Lại lấy từ trong hộp ra một sợi dây đeo tay mềm, đeo lên cho tui.
Lại lấy từ trong hộp ra…
Hắn như này là đang trang trí cây thông Noel à?
Hay là đang chuẩn bị đồ cưới đưa tui về nhà chồng?
Hay là đang chuẩn bị tiễn tui về nơi an nghỉ cuối cùng?
Tui đơ người nhìn hắn vui vẻ hăng hái đeo đồ lên người mình, ngập ngừng nhấc một sợi dây chuyền lên, hỏi: “Đây là…?”
Hắn liếc một cái rồi hùng hồn đáp: “À, cái này là mẫu mùa thu 2017…”
Tui: “Không phải, tôi biết, tôi nhận ra mà, ý tôi muốn hỏi…!anh đang làm gì vậy?”
Hắn: “Cậu bảo cậu thích nhãn hiệu này mà.”
Tui: “Không phải, à phải, cơ mà…”
Hắn: “Mấy mẫu này đều khó mua lắm đấy.”
Tui: “Thì đúng, nhưng…”
Hắn: “Tặng cậu hết đấy.”
Tui sắp sụp đổ đến nơi, lời lẽ cũng lộn xộn: “Không phải, tôi, anh…”
Hắn khẽ cong môi, đôi mắt long lanh nhìn tui đầy chân thành, trong giọng nói mang ba phần cầu xin khẩn thiết, bảy phần là nét cười dịu dàng, hỏi một cách cực kỳ nghiêm túc: “Tặng cậu hết đấy, cậu có thể chỉ hát cho mình tôi nghe không?”
A, tui không thở nổi nữa rồi, tui bây giờ đang lạc trôi trong dải ngân hà ư?
A, tim tôi khó chịu quá, thuốc trợ tim cấp tốc của tui đâu rồi.
A, cột máu của tui cạn rồi, không biết đã bị ngài đây đem bán hay là mang đi làm tiết canh nữa.
A, tui sắp chết rồi, mẹ ơi, xin hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này!
Tui cảm thấy có lẽ nghề tay trái của Cố Y Lương là mẹ mìn, tui chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, đầu óc trống rỗng, đợi đến khi phản ứng lại được thì đã nộp tiền…!à không, đã nhận lời hắn.
Cố Y Lương xem chừng có vẻ rất vui: “Được, vậy cứ quyết như thế nhé.”
Tui giơ tay đỡ trán: “…!Không phải, anh đợi đã.”
Môi hắn lập tức trề ra, mắt chớp chớp, điệu bộ hơi bị tủi thân: “Cậu định lật kèo à?”
Tui: “Anh bình thường chút cho tôi nhờ!!”
Tui trầm tư ba phút, điểm lại một lượt những hành động của hắn ngày hôm nay.
Cuối cùng cũng phát hiện sai ở đâu.
Chỉ trong vòng một ngày, hắn lấy hình tượng bạn trai ga lăng làm gốc, thể hiện với tui chuyện tình gà bông tuổi mới lớn, ôn hòa kiên nhẫn có trách nhiệm, khả năng ứng biến quyết đoán khi gặp vấn đề, tiểu yêu tinh gian tà giảo hoạt, dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ bá đạo, thả thính điên cuồng kết hợp với một chút nhỏ nhen mà dịu dàng…
Từ “tổng tài bá đạo tà mị” cho đến “boy ngây thơ dễ thương”, hắn diễn hết từng cái một cho tui xem đấy hả?!
Tui hỏi: “Anh đã đọc tiểu thuyết đúng không?”
Hắn chột dạ gãi mũi.
.