Đọc truyện Túi Nhỏ Bên Ngực Trái – Chương 61
Edit: Thư Trương
Cho dù không có chứng cứ trực tiếp, mọi người cũng có thể đoán được đại khái tuyến thời gian.
Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân bởi vì công việc quen biết, tới khi gần tốt nghiệp Liễu Như Chân có thai, sau đó, Cố Đồng Bằng cùng Giang Chỉ kết hôn, còn Liễu Như Chân cùng Nhan Thanh Lâm kết hôn.
Tháng một, Liễu Như Chân hạ sinh Cố Dao.
Tháng tư, Giang Chỉ mang thai hai tháng, Liễu Như Chân lại lần thứ hai mang thai, có Nhan Niệm Niệm.
Tháng 11, Cố Lẫm sinh ra.
Thứ năm tháng một, Nhan Niệm Niệm sinh ra, còn Giang Chỉ nhảy lầu tự sát, không bao lâu, Liễu Như Chân cùng Nhan Thanh Lâm ly hôn, mang theo Cố Dao tới Yến Thành, mặt ngoài cùng Cố Đồng Bằng cũng không có gặp mặt.
Khi Cố Lẫm tám tuổi, Liễu Như Chân phóng hỏa làm hại Cố Lẫm trên mặt bị thương, mà Cố Đồng Bằng dùng danh nghĩa “Cưới vợ để chăm sóc con trai”, cùng Liễu Như Chân kết hôn.
Cố Lẫm mười tám tuổi, Nhan Thanh Lâm cuối cùng cũng nghiên cứu ra phương thuốc trị bỏng, tới Yến Thành tìm Liễu Như Chân bị từ chối, cùng ngày về tới Tân Thành.
Vài ngày sau, Nhan Thanh Lâm bị trúng độc bỏ mình.
“Trúng độc bỏ mình……” Nhan Niệm Niệm lắc đầu, trải qua kiếp trước bị Liễu Như Chân hạ độc giết chết, cô dám khẳng định cha cô tuyệt đối không phải bởi vì sơ ý không cẩn thận ăn trúng nọc độc không được rửa sạch sẽ trên tay, chuyện này Liễu Như Chân và Cố Đồng Bằng không thoát khỏi liên can.
Từ lúc cô vào nhà họ Cố, Liễu Như Chân vẫn luôn muốn mở rương hành lý của cô, đoán chừng là bởi vì chột dạ, rất sợ cha cô để lại cho cô cái manh mối gì, ví dụ như vụ nhà kính cháy lúc mười năm trước.
Liễu Như Chân cũng không biết lúc ấy cô cũng ở trong đó, kiếp trước cũng nhìn notebook cha để lại cho cô, lòng nghi ngờ cô đã biết sự thật, lúc này mới giết người diệt khẩu.
Luật sư Quan và lão gia tử liếc mắt nhìn nhau một cái, nếu Cố Đồng Bằng và Giang Chỉ hôn nhân ngay từ đầu chỉ là âm mưu, như vậy, Giang Chỉ nhảy lầu tự sát cũng không phải đơn giản như bề mặt.
Tưởng tượng đến hòn ngọc quý trên tay mình chết oan chết uổng, mà hung thủ còn ở dưới mi mắt ông ta sống nhiều năm như vậy, làm hại cháu ngoại hủy dung, lão gia tử hận không thể đem hai người kia xé ra.
Huống chi ở trong “Giấc mơ” của tiểu nha đầu, hai người này còn được sống, thành người thắng cuối cùng, mà ông ta cùng cháu ngoại, tiểu nha đầu tất cả đều chết.
Lão gia tử ở trên bàn sách nhẹ nhàng gõ hai cái, đối luật sư Quan nói: “Cậu tận lực thăm dò đi.”
Nhan Niệm Niệm sửng sốt một chút, lông mi mờ mịt mà chớp chớp, đột nhiên phản ứng lại.
Luật sư Quan nói án đầu độc rất khó phá, mà muốn vạch trần sự thật Giang Chỉ tự sát mười tám năm trước lại càng khó hơn, Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân rất có thể sẽ tránh được pháp luật trừng phạt.
Lão gia tử đây chuẩn bị tâm lý tốt, nếu không thể đem hai người đưa vào nhà giam, ông ta liền phải tự mình động thủ.
Không hổ là hai ông cháu, lựa chọn đều giống nhau, chẳng qua lão gia tử sẽ không giống Cố Lẫm xúc động như vậy, trực tiếp cầm dao đi giết Liễu Như Chân, khẳng định ông ấy có kế hoạch của chính mình.
Nhan Niệm Niệm nhìn nhìn Cố Lẫm, mi dài của anh hơi nhíu, chính là như đang suy tư gì mà nhìn lão gia tử.
Xem ra, Cố Lẫm cũng đoán được lão gia tử muốn làm cái gì.
Nhan Niệm Niệm yên lặng thở dài, vẫn là cô nghĩ thông suốt đi theo con đường chính quy, đem Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân ra công lý, đưa chuyện ác của bọn họ ra ánh sáng, cũng có hình phạt tương ứng.
Kết quả xét nghiệm ADN của Cố Dao và Cố Đồng Bằng vừa ra, sự thật có thể nói đã rõ ràng, ít nhất trong lòng vài người ở đây là như vậy.
Luật sư quan thu thập văn kiện một chút, ông cần suy nghĩ một chút hành động kế tiếp cho tốt, từ hồ sơ vụ án Giang Chỉ nhảy lầu tự sát cùng Nhan Thanh Lâm bỏ mình vì độc tìm được sơ hở.
“Cái này tôi sao chép một phần.” Luật sư Quan chỉ chỉ tờ giấy tìm ra từ notebook da đen.
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu.
Luật sư Quan không sao chép phương thuốc ở trên, dùng tờ giấy trắng chặn, chỉ ghi lại hai câu nói sau cùng.
Sau khi luật sư Quan rời đi, lão gia tử kêu người chuẩn bị thuốc tốt, một phần một phần chỉnh chỉnh tề tề đặt vào.
“Ta nhường bác sĩ qua đó theo các con một thời gian ngắn, có vấn đề gì cũng kịp thời giải quyết.” Dù sao cũng chưa bao giờ dùng qua phương thuốc, lão gia tử không yên tâm mấy, nếu không phải ông ở nơi này cách trường học quá xa, ông cũng muốn để cháu ngoại và tiểu nha đầu cùng ở đây với ông.
Cố Lẫm gật gật đầu, phương thuốc trên nói vừa thoa thuốc lên có cảm giác đau đớn rất mạnh, đem theo một người bác sĩ cũng tốt, tiểu nha đầu chịu không nổi còn có thể để bác sĩ giúp cô giảm đau.
Lão gia tử dặn dò nói: “Niệm Niệm báo danh không?”
“Báo, qua tết nguyên tiêu bắt đầu thi.” Nhan Niệm Niệm nói.
Lão gia tử tính tính thời gian, “Vậy cách hiện tại còn hơn một tháng, còn phải chuẩn bị kỳ thi cuối năm, rất nhiều việc, chuyện bên này con không cần lo, chuyên tâm vào kỳ thi đi.”
Nhan Niệm Niệm: “Dạ, bài thi chuyên ngành rất khó, cháu còn cần nhiều thời gian để luyện đàn.”
Kiếp trước cô không thể báo danh học viện Âm Nhạc Hoa Quốc, cho nên cũng không biết nội dung thi là gì, hơn nữa lúc cô chết cồn chưa thi đại học, Nhan Niệm Niệm hơi có chút tiếc nuối, nếu tối nay mà chết, có thể biết được đề thi đại học thì tốt biết bao, tuy rằng cô không cần, nhưng cho Cố Lẫm và Mạnh Hiểu Viên bọn họ cũng tốt.
Cô lập tức giơ tay đấm vào đầu mình một cái.
Quá tham lam!
Có thể trọng sinh một lần, đây là chuyện may mắn cỡ nào, cô vậy mà lại còn muốn cầu nhiều hơn.
……
Từ chỗ lão gia tử về lại biệt thự nhỏ, Nhan Niệm Niệm đem một bao thuốc cho dì Tiết.
Dì Tiết nghi hoặc mà nhìn nhìn Nhan Niệm Niệm, “Đây có phải điều trị tính khí không?”
“Không phải,” Nhan Niệm Niệm cười nói: “Đây là ông ngoại cho, nói là có thể trị liệu bỏng, mỗi phần cho thêm một chút nước, bật lửa nhỏ để hoà tan thành hồ, đắp ở trên mặt một đêm, ngày hôm sau rửa đi.”
Dì Tiết vừa nghe liền kích động lên, “Thật tốt quá! Mặt của tiểu thiếu gia có thể trị khỏi rồi!” Có trời mới biết sau khi tiểu thiếu gia bị thương trên mặt về sau bà ấy có bao nhiêu đau khổ, lúc trước đứa trẻ xinh đẹp như vậy bị huỷ dung, bà ấy hận không thể để vết thương kia là trên mặt mình.
“Phải, lần này có hi vọng.” Nhan Niệm Niệm cười cong đôi mắt lên tròn xoe như nai con, “Dì Tiết làm hai phần, trên đùi con cũng có vết bỏng, cùng A Lẫm trị thương.”
Dì Tiết liên tục gật đầu, “Được, dì liền đi chuẩn bị ngay đây.”
Sau bữa cơm chiều một giờ, dì Tiết đã nấu xong thuốc, bởi vì đồ bôi trên mặt, không thể quá lỏng, lại không thể làm ngay, dì Tiết rất cẩn thận mà nhìn chằm chằm nồi nấu nhỏ, thấy bên trong nước thuốc dần dần đặc sệt, cuối cùng biến thành dạng hồ, lúc này mới dừng lửa, đem thuốc đổ ra cái chén nhỏ, đưa lên lầu.
Nhan Niệm Niệm và Cố Lẫm ngồi hai bên bàn đọc sách, an tĩnh mà học bài, Cố Lẫm đang chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ, Nhan Niệm Niệm đang xoát đề của môn chuyên ngành, đối cô mà nói, kỳ thi cuối kỳ không là vấn đề, chỉ cần thi qua môn chuyên ngành là được.
Cố Lẫm nghe được tiếng bước chân của dì Tiết trước, chóp mũi đưa ra, cười nói: “Thuốc tới.”
Nhan Niệm Niệm ngửi được mùi đặc trưng của thuốc, chạy tới kéo cửa thư phòng.
Dì Tiết còn chưa gõ cửa đã tự mình mở, bà ấy bưng một khay nhỏ tiến vào, bên trong hai cái ngọt bạch chén sứ nhỏ, đều đựng thuốc đen tuyền.
Thuốc để lạnh càng sền sệt thêm một chút, có chút giống thuốc mỡ, bôi lên rất là thuận tiện.
Dì Tiết tri kỷ chuẩn bị một cây gỗ đầu tròn, là dùng để bôi thuốc mỡ, nhưng mà Nhan Niệm Niệm không dụng, trực tiếp rửa sạch tay, dùng ngón tay đào một đống thuốc mỡ đen tuyền.
Cố Lẫm ngồi trên sô pha, vì để tiểu nha đầu không cần quá vất vả, anh cố ý cong lưng xuống.
Còn lại là Nhan Niệm Niệm ưỡn thẳng cái eo, nâng cánh tay, ngón tay cẩn thận mà đem thuốc mỡ bôi ở trên mặt Cố Lẫm.
Mặc dù đã nhìn vô số lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô dùng ngón tay đi sờ vết thương trên mặt anh.
Làn da nhăn dúm dó, sờ lên là một mảnh gập ghềnh.
Nhan Niệm Niệm đem một chén thuốc mỡ nhỏ đều bôi trên mặt anh, bao trùm toàn bộ vết thương, nửa mặt bên của Cố Lẫm đều đen.
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, “Như là mặt nạ đen vậy.”
Cố Lẫm nhíu mày một chút, mới vừa bôi lần thứ nhất không có cảm giác, bây giờ lại nóng rát mà đau lên.
Phương thuốc nói đây là bình thường, ngày hôm sau còn sẽ sưng đỏ, chút đau đớn này đối với anh chẳng là gì, trước kia lúc luyện quyền cùng người thật đánh thật mà đối chiến, có thể so này đau hơn nhiều. Nhưng anh tưởng tượng đến tiểu nha đầu cũng đau như vậy, liền luyến tiếc.
“Nhan Nhan,” chờ cô rửa sạch tay trở về, Cố Lẫm nói: “Nếu không chờ mặt anh xác thật thấy hiệu quả em mới dùng thuốc đi.” Nhỡ ra không dùng được, anh không muốn làm cô nhận không một phen khổ.
Nhan Niệm Niệm lập tức liền hiểu được, “Có phải rất đau hay không?”
“Anh có thể chịu đựng, nhưng em không cần thử, nếu quả thật hữu hiệu em lại bắt đầu.” Chỗ bôi thuốc mỡ có loại đau đớn như lửa thiêu, vẻ mặt Cố Lẫm như thường, từ trên mặt anh nhìn không ra một chút thống khổ nào.
Nhan Niệm Niệm ôm lấy ngón tay của anh, đem một cái chén nhỏ khác để vào tay anh, “Đã nói là cùng nhau, đến đây đi.”
Chân cô để trên sopha nhỏ, quần ngủ rộng thùng thình kéo tới đầu gối rồi, lộ ra bắp chân trắng nõn.
Cố Lẫm chần chờ, bưng chén sứ nhỏ không chịu cử động.
Nhan Niệm Niệm cười, “Vậy để em tự mình làm vậy.”
“Đừng ——” Cố Lẫm giữ cô lại, vừa rồi là tiểu nha đầu bôi thuốc cho anh, nếu hiện tại cô một hai phải dùng thuốc, anh vẫn là hy vọng bản thân tự mình động thủ.
Đầu ngón tay thon dài đào một đống thuốc mỡ, đều đều mà bôi trên vết sẹo ở bắp chân của cô.
Còn chưa bôi xong, Nhan Niệm Niệm liền cảm giác được đau, chân cô không tự chủ được mà rút lại một chút.
Cố Lẫm tay mắt lanh lẹ, một phen cầm mắt cá chân cô, nếu đã bắt đầu, liền không thể bỏ dở nửa chừng, bằng không lần nào cô cũng đau.
Mắt cá chân cô tinh tế, mắt cá chân đột nhiên hiện ra một khối, trơn bóng trắng nõn.
Hầu kết Cố Lẫm nhấp nhô vài cái, kéo chân cô lên đùi của mình, “Nhan Nhan, nhịn một chút, qua một lát liền không như vậy đau.” Trên mặt anh đã khá hơn lúc đầu rất nhiều.
Nhan Niệm Niệm cũng không định lùi bước, vừa rồi chỉ là đau đớn tới quá nhanh cô không chuẩn bị tâm lý tốt, thân thể theo bản năng co rúm lại một chút mà thôi, hiện tại đã thích ứng, “Ừm, lại bôi một chút, bôi một lớp.”
Cố Lẫm giống như cô vừa rồi, cầm chén thuốc tất cả đều đổ lên đùi cô, đem chỗ bỏng che kín lại.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, trên đùi đau vẫn khiến Nhan Niệm Niệm nhíu mày.
Vốn dĩ muốn làm đề để dời đi lực chú ý, lại căn bản xem không đi vào.
Cố Lẫm đem bút trong tay cô rút ra, “Thả lỏng trong chốc lát đi, chờ không đau lại xem.”
Nhan Niệm Niệm đem sách bài tập hướng bên cạnh đẩy đi, chui vào trong lòng ngực anh, đầu nhỏ ở ngực anh cọ hai cái, thật ra đêm nay cô vẫn luôn không thể chuyên tâm đọc sách, không riêng gì bởi vì đau, còn bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, cô tìm được bí mật cất giấu ở notebook rồi, thấy được tin tức cha cô để lại cho cô, kết quả xét nghiệm ADN của Cố Dao và Cố Đồng Bằng cũng có, sự việc rốt cuộc bắt đầu sáng tỏ.
Thấy cô như vậy chủ động, Cố Lẫm nhíu mày một chút, cúi đầu muốn hôn cô, lại do dự.
“Làm sao vậy?” Nhan Niệm Niệm hỏi.
Cố Lẫm: “Muốn hôn em, lại không định hôn trên mặt.”
Nhan Niệm Niệm sửng sốt một chút, “Xì ——” cười ra tiếng, cô nâng cằm Cố Lẫm, xem xét hai bên một phen, “Em nhìn xem a……”
Cố Lẫm: “…… Em tìm được nơi để hạ môi sao?”
Nhan Niệm Niệm cười, cong môi lên, ấn một chút trên môi mỏng của anh.