Tui Giỏi Để Tôi Lên

Chương 46


Bạn đang đọc Tui Giỏi Để Tôi Lên – Chương 46


Giản Nhung gật đầu không chút do dự: “Gặp rồi, năm ngoái ở trên Chung kết thế giới tui có ở hiện trường mà.”
Lộ Bá Nguyên dừng một chút, bật cười: “Sao trí nhớ của tôi kém như vậy chứ.

Tôi nói là trước Chung kết thế giới…”
Gửi tin nhắn cho anh Đinh xong, Lộ Bá Nguyên nghiêng đầu nhìn mái tóc của cậu: “Trước khi cậu nhuộm tóc, chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Giản Nhung há miệng nhưng không trả lời.
Bởi vì câu không biết lần gặp sớm nhất đó có được gọi là “gặp nhau” không.

Cậu dám cam đoan lúc đó Lộ Bá Nguyên chắc chắn không nhìn thấy rõ dáng dấp của mình thế nào.
Sau cùng, Giản Nhung nói: “Tôi từng gặp anh rồi.”
Lộ Bá Nguyên gật đầu: “Khi tôi đánh LSPL hả?”
“Đúng.” Giản Nhung suy nghĩ môt lát,  nói: “Lúc đó tôi có ở hiện trường.”
Cho nên mới có mũ Goods kia đội.
Vậy là đã hiểu rồi.

Tuy rằng trận kia là Chung kết thế giới, nhưng LSPL chỉ là giải đấu hạng 2 và khi đó E-Sports không được phổ biến, sân đấu rất nhỏ, liếc sơ là có thể nhìn thấy hết khán giả ở đây.
Nhưng Lộ Bá Nguyên cũng không nhớ rõ bản thân có nhìn khán đài.
Anh khẽ nhíu mày, lập tức bỏ qua: “Sao chỉ đeo mỗi khẩu trang.”
“Không cẩn thận làm ướt mũ chưa kịp khô, khăn quàng cổ đem trả lại rồi.”
Khăn quàng cổ năm ngoái của Giản Nhung đã cống hiến cho mèo vàng cam rồi, vì mùa đông năm nay không ra ngoài nên vẫn chưa mua.
Cửa sổ của vị trí lái xe vang lên tiếng gõ,  hai người đồng thời nhìn qua thì thấy hai vị cảnh sát đang đứng ở ngoài cửa xe.
Lộ Bá Nguyên hạ cửa kính xe xuống, vị cảnh sát hỏi thăm dò: “Là các cậu báo cảnh sát hả?”
Giản Nhung: “Dạ.”
Giản Nhung đeo khẩu trang vào định xuống xe thì cánh tay đã bị người bên cạnh nhẹ nhàng kéo lại.
Lộ Bá Nguyên ném khăn quàng cổ mà anh vừa mới cởi xuống cho cậu.
Trên khăn quàng cổ còn lưu lại độ ấm của Lộ Bá Nguyên,  Giản Nhung cầm khăn quàng cổ ngẩn ra hai giây: “Không cần, tôi không lạnh.”
Lộ Bá Nguyên không trả lời, anh mở cửa xe đi xuống, tiện tay kéo cao cổ áo lên lên, nói với cảnh sát ở xa kia: “Làm phiền anh rồi.

khóa cửa của gaming house chúng tôi bị cạy, chắc là có người vào rồi.

Chúng tôi chưa vào trong phòng, có lên không biết rõ bên trong có tổn thất gì không…”
Cửa xe đã đóng, giọng nói của Lộ Bá Nguyên bị ngăn ở bên ngoài.

Lộ Bá Nguyên đưa lưng về phía cậu, áo khoác dày ôm lấy phần trên người anh càng làm rõ vai rộng chân dài của người đàn ông.

Lộ Bá Nguyên không biết nói gì với cảnh sát chỉ thấy khe khẽ cúi đầu, cảnh sát quay đầu đưa mắt nhìn Giản Nhung ngồi trên ghế phó lái.
Giản Nhung lập tức hoàn hồn, vội vàng quấn khăn quàng lận đận xuống xe.
Bên này cảnh sát đã hiểu đại khái tình hình, viết xong biên bản, anh ta nói: “Đi thôi, vào nhà xem đã.”
Không biết trong phòng có người hay không, cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới mở rộng cửa.

Cửa lớn vừa mở, Lộ Bá Nguyên thuận lợi mở sáng đèn trong phòng khách.
Ngăn kéo phía dưới TV bị mở, đồ đạc rơi ngổn ngang khắp nơi trên đất, rõ ràng có người đã lục lọi.

Tầng một đã biến thành như vậy thì tình hình trên lầu không cần nghĩ nữa cũng biết.
Sau hai mươi phút, một đường nhìn thấy đại khai xác nhận tổn thất.
Máy tính để bàn, TV và thiết bị điện tử lớn đều còn, tất cả tiền mặt đều bị mất, máy tính xác tay của anh Đinh và Tiểu Bạch, máy chơi game của Viên Khiêm và giầy của Pine đã bị trộm, Lộ Bá Nguyên cũng bị trộm mất đồng hồ.
“Đồng hồ đeo tay của cậu trị giá bao nhiêu?” Cảnh sát ghi biên bản hỏi.
Lộ Bá Nguyên suy nghĩ hai giây: “Khoảng chừng hai mươn vạn.”
Cảnh sát: “…”
Giản Nhung: “…”
Vẻ mặt của Giản Nhung hiện vẻ hối hận: “Đồng hồ hai mươi vạn để ở gaming house…Sao anh không nói cho tui biết?!”
Lộ Bá Nguyên: “Giờ mới nhớ có cái đồng hồ kia.”
Giản Nhung: “…”
Mất hai mươi vạn rồi.
Nếu trước khi đi cậu mặt dày nhờ vả trong ban quản lý trước đây kiếm người cho con mèo vàng cam ăn, bỏ chút tiền chắc là có người bằng lòng giúp đỡ, chờ đến mùng ba khi mới mọi người trở về gaming house thì cậu trở về sau…
Gaming house lớn như vậy, sau cậu có thể yên tâm ra ngoài chứ?!
“Đi thôi.” Cảnh sát im lặng vài giây, an ủi nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng điều tra, quanh đây các cậu đều có cameras, chắc là nhanh chóng sẽ bắt được người.

Mà dám xong vào loại chung cư này, tên trộm này thật sự không sá gì luôn…May mắn đội viên các cậu không ở nhà, nếu không sợ rằng có chuyện rồi.”
Lộ Bá Nguyên sóng vai đi cùng cảnh sát, “Ừm” mộ tiếng: “Vâng.”
Kiểm tra xong, trước khi cảnh sát rời đi còn dặn dò: “Khóa cửa này phải thay đi, hoặc là đêm nay các cậu ra ngoài ở đi.

Nơi này của các cậu đồ đáng giá không ít, tôi sợ tên trộm nửa đêm lại lẻn vào ăn trộm món đồ khác, không an toàn.”
“Gã dám.” Giản Nhung nghiến răng: “Để tôi thấy gã coi, tôi…”
“Đã biết ạ.” Lộ Bá Nguyên nói với cảnh sát: “Anh yên tâm, đêm nay chúng tôi không ở đây.”
Sau khi cảnh sát rời khỏi, Giản Nhung nhìn xung quanh một chút, muốn tìm vũ khí tiện tay ngồi canh tên trộm.

Để xác định tài sản còn lại không hư hao, mở TV ở phòng khách.

Sau khi MC đêm hội Xuân đọc diễn cảm một đoạn diễn văn thì bắt đầu đếm ngược thời gian sang năm mới.
Khi MC hét lên “1”, Giản Nhung mới ý thức được lúc này nên nói cái gì.

Cậu bỗng chóc thu lại ánh nhìn với con dao phay trong phòng bếp, nhìn về phía Lộ Bá Nguyên: “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Lộ Bá Nguyên cũng cùng lúc nói.
Hai người đều ngẩn ra, sau đó Lộ Bá Nguyên cười rộ lên.
Giản Nhung nhìn nụ cười của anh, nghĩ rằng, bản thân chắc là báo cảnh sát trước, sau đó mới gọi điện thoại cho anh Đinh.

Có cảnh sát ở đây rồi, anh Đinh sẽ không gọi cho những người khác chạy về một chuyến, vậy lúc này Lộ Bá Nguyên chắc là đang cùng gia đình bước qua năm mới.
“Đi thôi.” Lộ Bá Nguyên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Đi lên lầu cầm theo quần áo, trở về thôi.”
Giản Nhung hoàn hồn: “Đi đâu vậy?”
“Nhà của tôi.”
Trên xe.
Giản Nhung ôm ba lô ngồi ở ghế phó lái, câu trong miệng “Nếu không phiền thì cho tui về nhà của tui đi” tới lui hồi lâu trong miệng nhưng vẫn không thốt ra được.
Mới vừa chạy một đoạn, điện thoại của hai người đồng thời reo lên, là chat voice nhóm của Wechat.

Lộ Bá Nguyên đoán biết được nhóm nào, anh bấm tắt của máy anh, nói: “Cậu nhận đi.”
Giản Nhung bấm nhận rồi chuyển sang chế độ rảnh tay, bên trong vang lên mấy người đang hàn huyên.
“Máy chơi game kia vốn muốn đổi rồi.” Viên Khiêm không quá để ý: “Mất thì thôi.”
Tiểu Bạch: “Hu hu hu năm nay tui không mang laptop về nhà, trong máy tính tui lưu nhiều thứ lắm, nếu như không tìm được về thì làm sao đây?”
Bên phía Pine vang lên tiếng pháo hoa, cậu nhàn nhạt hỏi: “Phim xxx hả?”
Tiểu Bạch khiếp sợ: “P cưng, ông thật bẩn.

Nếu có mấy bộ thì hay, tui còn định làm quà tặng cho sinh nhật mười tám của Giản Nhung.”
Giản Nhung lập tức cắt ngang: “Cút, tui không muốn.”
“Ối ông vào rồi hả?” Tiểu Bạch không biết đang ăn cái gì, nói hơi không rõ: “Đừng ghét chứ, cái đó đều là tài nguyên tuyệt vời đó, tui cho ông cơ hội thu hồi câu ban nãy.”
Tiểu Bạch nói dăm ba câu như thế đã khiến tâm tình phiền muộn khi gặp trộm cũng tan đi bớt.
“Được rồi.” Anh Đinh ngắt lời bọn họ, lẩm bẩm: “Tiểu Lộ sao còn chưa vào chat voice.”
Lộ Bá Nguyên dùng một tay giữ tay lái: “Em đây.”

Anh Đinh ngẩn ra: “Cậu còn ở trong gaming house hả?”
“Trên xe, đang trở về nhà.” Lộ Bá Nguyên giải thích: “Đêm nay Giản Nhung ở nhà em.”
“Cũng được, anh còn đang định tìm khách sạn cho cậu ấy đây, về với cậu thì tốt rồi.” Anh Đinh lại nói: “Giản Nhung, cậu không bị dọa sợ chứ?”
Giản Nhung đang nhìn tuyết nho nhỏi rơi ngoài cửa sổ: “Không có.”
Anh Đinh thở một hơi: “Vậy thì tốt rồi.

Về tới nhà thì nói một tiếng với anh trong nhóm nhé để anh an tâm.”
Bọn Tiểu Bạch lại huyên thuyên trong nhóm một hồi lâu, khi tắt thì điện thoại hiện thời gian cuộc gọi là bốn mươi phút.
Giản Nhung khóa màn hình điện thoại: “Còn chưa tới sao?”
Lộ Bá Nguyên đưa mắt nhìn hướng dẫn đường: “Một lúc nữa.”
Giản Nhung hoảng sợ: “Anh…lái xe lâu vậy mới tới hả?”
Lộ Bá Nguyên “Ừm” một tiếng: “Lâu rồi không lái, ngượng tay.

Ngủ trước đi, lát tới sẽ gọi cậu, có biết điều chỉnh ghế không?”
Giản Nhung ngồi thắng người lắc đầu: “Không cần đâu, tui không buồn ngủ.”
Nói thì nói vậy thôi, Lộ Bá Nguyên lái xe đến trạm xăng thì Giản Nhung đã nghiêng đầu thiêm thiếp ngủ.
Ánh đèn từ trạm xăng hắt vào cửa xe kéo dài bóng từng cọng lông mi Giản Nhung.

Lộ Bá Nguyên nhìn chằm chằm nốt ruồi trên chóp mũi của cậu, mãi đến khi nhân viên trạm xăng đi tới anh mới thu hồi lại ánh mắt.
Lộ Bá Nguyên hạ kính cửa xe xuống làm tư thế “suỵt” với người đến, khẽ nói: “Đổ đầy, cảm ơn.”
Khi đang đợi đổ xăng, Giản Nhung cau mày giật giật đầu như ngủ không được thoải mái.
Nghe thấy tiếng động, Lộ Bá Nguyên lại nghiêng đầu nhìn cậu rồi nhanh chóng thu mắt lại.
Vài giây sau, Lộ Bá Nguyên nhẹ nhàng cởi dây đai an toàn, mở cửa xuống xe.
Anh mở cửa bên phía ghế phó lại, vừa đưa tay tìm kiếm nút hạ ghế xe xuống, tay khác vừa giữ đầu của Giản Nhung lại, chầm chậm điều chỉnh hạ ghế xuống thấp.
Tóc của Giản Nhung rất mền, ai cũng nói nhuộm tóc sẽ làm tổn thương đến chân tóc, cậu đã dậm thêm màu nhiều lần vậy mà không hề hấn gì.

Khi Lộ Bá Nguyên thả đầu của cậu ra thì lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại kia.
Hai phút sau, Lộ Bá Nguyên về lại vị trí lái xe chạy ra khỏi trạm xăng.
Lộ Bá Nguyên nói ngượng tay, nhưng xe chạy rất êm.
Đèn đường đan xen chiếu rọi vào trong xe, một lúc sau, Giản Nhung len lén mở mắt.
Đường hàm dưới của Lộ Bá Nguyên góc cạnh và sắc nét, khi nuốt xuống hầu kết đầy nam tính chuyển động rất nhẹ.
Giản Nhung của mười ba tuổi đã nghĩ Lộ Bá Nguyên là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới, Giản Nhung mười bảy tuổi vẫn nghĩ như thế.
Trước đây rất lâu Giản Nhung cũng từng nhìn anh như vậy…có lẽ góc nhìn còn thấp hơn một chút.
Khi đó Giản Nhung vừa bị ông chủ tiệm internet từ chối khi đi tìm việc.
Giản Nhung nói ‘cháu biết chú không tuyển lao động trẻ em, người quản lý mạng số 2 năm nay mới mười sáu tuổi, cháu biết rõ, hơn nữa anh ta chơi game không giỏi bằng cháu!’
Tiếng của đứa nhỏ mười ba tuổi rất lớn, khách ngồi gần đó đều bật cười.
Ông chủ tiệm internet trừng mắt, nói ‘mười sáu tuổi là lao động trẻ em, mày mười ba tuổi cmn là lao động sơ sinh, cút nhanh lên đừng ở đây ảnh hưởng đến làm ăn của ông đây’.
Sau đó Giản Nhung bị đuổi ra ngoài.


Lúc đó cậu đã đi đến vài cửa tiệm, thật sự rất mệt, vì thế vỗ quần, ngồi trên bậc thềm ngay cửa internet ké máy lạnh, ông chủ lên tiếng đuổi cậu mấy lần mà cậu vẫn không đi.
Mãi đến khi có người vỗ vào đầu cậu, Giản Nhung ôm đầu quay lại: “Nói rồi đi ngay——”
Nhìn thấy quần jean màu xanh xa lạ, Giản Nhung sửng sốt rồi ngẩng đầu lên nhìn——nhưng người này thật sự rất cao, cậu cố ngửa đầu mới nhìn thấy được.
Chàng trai xa lạ cụp mắt xuống nhìn cậu với vẻ thản nhiên.
Trong mắt của một đứa trẻ mười ba tuổi thì ánh mắt quan sát này thật sự không mấy thân thiện.
Nhưng ngoại hình của chàng trai này rất đẹp trai, Giản Nhung ngơ nác nhìn anh rồi mới bắt chước trừng mắt như ông chủ hung dữ như muốn hỏi chuyện gì.
Chàng trai không lên tiếng, lấy một vé từ ra vào từ trong túi và ly cà phê vừa mới mua đưa cho cậu.
Tuy rằng Giản Nhung còn nhỏ nhưng hiểu đây có nghĩa là gì, cậu do dự tự hỏi có nên nhận hay không, bỗng nhiên chàng trai thu tay lại, xoay người trở vào tiệm internet.
Bé Giản Nhung:?!
Cảm thấy bản thân bị đùa, bé Giản Nhung tức muốn chết, lại nghĩ bản thân không đánh lại người ta.

Vì vậy cậu bực tức vò đầu tóc vừa bị vỗ.
Một lúc sau chàng trai lại đi ra.
Lần này trên tay đối phương là hộp sữa bò.

Nhìn thấy Giản Nhung đang vò tóc của mình, chàng trai thắc mắc nhíu mày, nhưng không hỏi nhiều chỉ đưa tấm vé và hộp sữa bò lần nữa.
“Muốn xem thì tới.” Giọng nói của chàng trai hơi trầm: “Không muốn xem thì đem bán lấy chút tiền.”
Vài giây sau, lại nói: “Nhưng chỉ bán vé với giá gốc thôi.”
Giản Nhung kinh ngạc nhận đồ anh đưa qua nhất thời không phản ứng lại còn quên mất cả lời cảm ơn.
Trên tấm vé viết “Vé vào cửa Chung kết thế giới LSPL Liên Minh Huyền Thoại”, thời gian vào buổi chiều hôm nay.
Khi đó cậu đã chơi Liên minh huyền thoại hai năm rồi, tuy rằng không biết “LSPL” là gì, những có thể nhận ra đó là sàn thi đấu.
Điện thoại của chàng trai vang lên, anh nhìn thoáng qua cuộc gọi, ấn nhận: “Em trở về ngay.”
Mãi đến khi bé Giản Nhung hoàn hồn thì chàng trai đã qua đường chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ.
Sau đó cậu cầm tấm vé kia vào tiệm internet, bàn giá cả với người khác lấy giá gấp đôi giá gốc.
Đối phương vừa mắng cậu là nhóc cơ hội vừa móc tiền, khi đối phương xì tiền, bé Giản Nhung bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt của chàng trai đưa vé.
Giản Nhung đổi ý ôm vé bỏ chạy.
Sau đó cậu đi bộ đến sân vận động, nhân viên công tác bởi vì cậu còn nhỏ nên lưỡng lự rất lâu mới cho cậu vào sân.
Đợi mười phút, cậu mưới thấy chàng trai ôm bàn phím đi lên sân thi đấu.
Anh mặc áo hoodie màu đen và quần jean như ban sáng cậu gặp, như hạc giữa bầy gà đứng giữa mọi người, mím chặt môi không nói chuyện với người chung quanh.
Bình luận viên chỉ có một người, giới thiệu mọi người với giọng địa phương——vị này là Road, tuyển thủ JG của chiến đội TTC.

Xe dừng lại, Giản Nhung bỗng chốc giật mình, lập tức nhắm mắt lại.
“Tới rồi.” Đỗ xe xong, Lộ Bá Nguyên tắt máy.
Nhìn thấy người bên cạnh không chút động tĩnh, Lộ Bá Nguyên nhìn chằm chằm hàng lông mi run rẩy của cậu rồi cười mà dời mắt đi.
“Giản Nhung…Kỹ năng giả bộ ngủ của cậu còn tệ hơn cả việc giả vờ đánh không lại đối thủ đấy.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.