Bạn đang đọc Tui Giỏi Để Tôi Lên – Chương 126
Mid nhà ông mịa nó ngông quá đi.
Sau khi trận đấu kết thúc, lượng người xem live stream không giảm mà lại tăng đã là thường lệ của live stream trận đấu đội TTC.
Nhưng lần này lại không như vậy, trước kia tất cả mọi người là xem phỏng vấn sau thi đấu của TTC, mà lần này——
【HT tao – Đ-M- mày.
】
【Nguyên nhân đấu lại ở đâu? BUG gì? Không giải thích? Xem lại clip hơn mười lần không phát hiện Rish có bất cứ lý do gì có thể gây ra lý do đột phá thời gian!】
【Mịa nó ông đây tức điên rồi!!! Trước đây con tao chửi tuyển thủ chuyên nghiệp bị fan của năm chiến đội chửi, nói Kan bán độ thì kênh live stream bị phá sập, thi đấu thua PUD thì bị một đám thượng đẳng trào phúng cay độc chửi gà lên cả hot search mà mịa nó chưa từng khóc!!! Mày mịa nó tức chết tao!!!】
【Đúng vậy! Nó không có khóc khi bị chửi là vua xứ lùn!!!!】
【Toàn bộ thành viên TTC sa sút tinh thần T-T Tiểu Bạch nhìn cũng sắp khóc, thật đau lòng.
】
【Thua thì khóc???】
【Ngu hả? Đây là có phải là khóc vì thua trận không? Đây là khóc vì tởm lợm đó!】
【Vẻ mặt của Road cũng không tốt, từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh ấy là lúc ở hậu trường bán kết năm ngoái.
】
【Không được, cha ra mạng nước ngoài giết mấy Fan HT giúp vui.
】
【HT ngu đần, thắng trận mà mất nhân phẩm, đáng không?】
…
Giản Nhung cũng không ngờ mình sẽ tức giận đến thế.
Nếu như cậu là bong bóng chắc là bây giờ đã nổ giữa không trung rồi, mảnh vụn của vụ nổ có thể bắn đến tầng khí quyển.
Đây là lần đầu tiên Giản Nhung gặp phải chuyện này.
Ban nãy Viên Khiêm đã giải thích đơn giản cho cậu trong kênh đàm thoại, lần trước xuất hiện một lần là trận đấu giữa Bắc Mỹ và Châu Âu, nguyên là chiêu cuối của SP đôi Bắc Mỹ không tung ra được, BUG lớn này chắc chắn phải dùng đến đột phá thời gian.
Nhưng từ lúc trận đấu tạm dừng đến khi kết thúc, phía tổ chức chưa từng giải thích bất cứ gì về đột phá thời gian cho năm tuyển thủ họ trên sân, chỉ nói một câu đơn giản“xuất hiện Bug”.
Xuất hiện BUG gì? Có thể là BUG gì?
Kỹ năng của Rish không bấm được? Không thể nào, bởi vì chưa tới hai giây thì cậu đã giết chết Rish rồi, thậm chí cậu còn tính qua, thời gian Tốc Biến của Rish vẫn đang CD, mà Tốc Biến của cậu vẫn còn trong tay, nói cách khác, lúc đó Rish sử dụng bất cứ kỹ năng Tướng gì, tên đần này đều phải chết.
Giản Nhung không phải là thua cay cú mà là không phục.
Trông thấy có thể doublekill HT, có thể thắng tên đần kia khiến hắn tức điên lên…
Thật khó chịu, thật khó tiếp nhận.
Nhưng cậu không thể khóc trước mặt HT, không thể nào khóc trước mặt Fan của HT, càng không thể khóc trên sân đấu.
Cho nên cậu cố ép nước mắt vào, đến mức mắt cũng xót.
Lộ Bá Nguyên đã nhận ra tâm trạng của cậu.
Buồn cũng rất bình thường, bất luận Giản Nhung có trưởng thành một mình ngang tàng bao lâu, bây giờ cậu cũng chỉ là một tuyển thủ mới mười tám tuổi vừa mới tiếp xúc với sân đấu.
Sân đấu và live stream không hề giống nhau, cho dù mọi người cho rằng trận đấu này không công bằng, họ cũng không thể trực tiếp chửi mắng ngay trên sân thi đấu, thậm chí ngay cả sau khi kết thúc trò chơi đi báo cáo cũng không được.
Lộ Bá Nguyên duỗi tay đặt lên đầu của cậu, vừa định lên tiếng nhắc nhở cậu đi bắt tay, nhưng Giản Nhung đứng phắt dậy.
Chàng trai với viền mắt đỏ ứng trên ống kính đã khôi phục như cũ, chỉ là mí mắt vẫn kéo xuống.
Lộ Bá Nguyên nhướng mày, định thu tay lại, đã bị Giản Nhung nắm lại.
Họ đan tay vào nhau, chỉ nắm trong vài giây ngắn ngủi.
Giản Nhung thả anh ra, đổi thành cầm lấy cổ tay anh, nói: “Em không sao, đi bắt tay.”
Đúng lúc ống kính bị phía tổ chức cố ý quay đặc tả.
Các Fan đang kịch liệt chửi HT đều dừng lại——
【Cảnh quay này của đạo diện mịa nó thật…đẹp!】
【Tuy rằng tạm dừng và đột phá thời gian này đều là giả, nhưng Road và Soft là thật.
】
【Tui tức đến mức đặt vé máy bay đến Hàn ngay trong đêm, mịa nó ông đây không ở hiện trường, chó lợn gì cũng có thể dám ức hiếp đứa con trai khờ khạo của tui, đệt!】
【:) Ôi đây không phải trùng hợp sao, tui cũng vừa đặt vé máy bay 】
【Vốn đang nghĩ Master có một chút sự cao ngạo của kẻ mạnh, bây giờ, chẳng phải.
】
Sau khi xong thủ tục và bước xuống sân, còn chưa tới phòng nghỉ đã nghe thấy tiếng cãi cọ.
Anh Đinh đã battle với phía tổ chức sắp một tiếng rồi.
“Được——Được! Cho dù ông đây thừa nhận BUG thiếu mất tầm nhìn chó má kia! Nhưng thành viên chúng tôi chưa từng cắm mắt ở trong bụi cỏ! Rish hoàn toàn không thể nhìn thấy thành viên chúng tôi trong đó! Hắn chết như thường! BUG này ảnh hưởng đến kết quả giao tranh sao?! Nó hoàn toàn không đủ điều kiện kích hoạt đột phá thời gian! Trọng tài chó má này!” Anh Đinh chống nạnh, tức đến đỏ mặt, nói với người phiên dịch: “Cậu phiên dịch toàn bộ cho họ! Tôi yêu cầu thi đấu lại!!!”
Nhìn thấy thành viên trở về, anh Đinh hùng hổ phất tay: “Cực rồi, đánh tốt lắm, cầm thiết bị ngoại vi lên xe nghỉ đi, anh chửi họ xong thì sẽ qua!”
Lộ Bá Nguyên thờ ơ liếc mắt nhìn người phục trách của phía tổ chức.
Cái liếc này khiến người phụ trách hơi chột dạ, mím môi, thậm chí chuẩn bị tinh thần chấp nhận chất vấn của Road.
Nhưng Lộ Bá Nguyên không nói cái gì với anh ta, chỉ thu mắt lại nói với anh Đinh: “Họ sẽ không thi lại đâu.”
“Anh biết,” Anh Đinh ỷ vào việc thằng nhãi này không hiểu tiếng Trung, nói: “Anh cũng không nghĩ có thể thuyết phục họ cho đấu lại, anh chỉ muốn chửi thôi…Thôi bỏ đi, đi thôi, một đám ngu, không phí thời gian với họ nữa.”
Trận đấu hôm nay thật ra đã gây chán động trong giới rồi.
Hầu như trong khoảng khắc kết thúc trận đấu, dư luận của giới E-Sports trên toàn thế giới đã bắt đầu bùng nổ.
Đầu tiên là fan của HT châm chọc ở mạng bên ngoài——nói Giản Nhung chỉ biết nổ, thật ra gà vô cùng; nói Road yêu trong đội nên thực lực đã giảm, không còn đỉnh nữa; hơn nữa fan của TTC thua cay cú, thua xong rồi chửi.
Nhưng lần này hiển nhiên không có nhiều người qua đường nói giúp họ như lần trước, thậm chí có rất nhiều người hỏi phía tổ chừng lúc nào đăng thông báo liên quan đến đột phá thời gian lần này.
Một giờ sau khi trận đấu kết thúc, tuyển thủ LPL đều đăng bài——
【PUDXIU: Quá bẩn, thật sự quá bẩn rồi.
Tuy rằng chỉ là đấu vòng bảng, nhưng tôi cho rằng phía tổ chức của Hàn Quốc cần cho một lời giải thích.
】
【PUDSavior: Không nên như vậy nạ…】
【PUD98K: Chờ thông báo.
】
【MFG-Jm: Thật sự tức chết mà!!!】
【Chiến Hổ Đại Ngưu: Thua cay cú rốt cuộc là ai? Đều là đội lão luyện rồi, sao mà càng lăn lộn càng mất mặt thế?】
【YY Đậu Hũ: HT rác rưởi! Rish rác rưởi! Khi xếp hạng đã cảm thấy gà không nhìn nổi, SP có thể thổi hắn ra vũ trụ, không ngờ lên sân rồi còn dám làm những thủ đoạn này, đầu giống hệt trái dưa hấu, bên trong toàn nước sông Hán?】
Những lời này bị người ta mang ra mạng bên ngoài, nhanh chóng, fan của HT đổi câu “TTC thua cay cú” thành câu “LPL thua cay cú”.
Vào lúc họ chửi đến cao trào thì những khu thi đấu khác vậy mà cũng xuất đầu lộ diện.
Đầu tiên là chiến đội HOH xếp hạng nhất Bắc Mỹ, Mid trong đội đã đăng một tấm hình chụp sảnh chờ khi họ và TTC luyện thi đấu, kèm theo “Mỗi một ván đấu đều rất thỏa thích”.
JG của chiến đội M7 của khu thi đấu Châu Âu, thì lại đăng một bài “Ai rơi vào đột phá thời gian thế?”.
Còn đội Nhật Bản đã từng gặp nhau nhiều lần ở hành lang phòng huấn luyện, SP bé nhỏ đã đăng ảnh của Giản Nhung và Lộ Bá Nguyên ——“Thật đáng thất vọng~~với cách thua trận như vậy ó﹏ò~~Nhưng TTC đối với tui mà nói vẫn là sự tồn tại rất mạnh mẽ (Cười), tuy nói bài viết này hình như rất tùy hứng, nhưng vô luận thế nào cũng chính là diễn đạt tâm tư của mình >_
Thậm chí, chiến đội LLC là đội á quân của giải Mùa Xuân Hàn Quốc, cũng đăng biểu cảm “Thật vọng” và “Khóc thút thít”.
Các tuyển thủ chuyên nghiệp đều lên tiếng khiến cho nhiều người càng theo dõi trận này hơn.
Trong phòng huấn luyện.
Viên Khiêm thỏa mãn tắt di dộng, ngẩng đầu Ban tướng: “Phía dưới bình luận của trang chính thức HT cũng xem không nổi nữa, thật mịa nó báo ứng.”
“Đến giờ em cũng không nghĩ thông.” Tiểu Bạch cau mày: “Chỉ là trận vòng bảng thôi mà, thắng thua ảnh hường không lớn, HT có cần phải làm chuyện tởm lợm thế không? Tởm đến mức tối này em ăn cơm mịa nó cũng không nuốt nổi…”
“Cần chứ.” anh Đinh nâng mắt ra khỏi di động: “Có người tiết lộ thông tin cho anh, có một nhãn hiệu rất lớn ở Hàn đang bàn với HT, nghe nói vốn có thể bàn hợp đồng rồi, lên sân thi đấu HT lại thua chúng ta, khiến cho Fan của LCK cảm thấy bất mãn, công ty kia bắt đầu do dự, anh đoán…Trận đấu này họ đã định sẵn mục tiêu, chỉ có thắng chứ không thể thua.”
Pine: “Bây giờ ầm ĩ thế rồi, họ còn có thể lấy được đại diện sao?”
“Không thể, công ty kia đã tiếp xúc với á quân của giải Mùa Xuân Hàn Quốc rồi.” Anh Đinh dừng lại: “Trừ khi lần này HT đoạt được quán quân MSI…”
Giản Nhung phá Nhà Chính của địch, lạnh lùng ngắt lời: “Họ có thể đoạt được quán quân, em ăn sống đậu hũ.”
Những người còn lại: “…”
Hình ảnh xuất hiện trong đầu Tiểu Bạch, cậu ta nhăn mặt: “Không cần thiết phải là…”
Lộ Bá Nguyên hoạt động ngón tay của mình: “Phía tổ chức khi nào đăng thông báo?”
Anh Đinh lắc đầu : “Không biết, chắc cũng phải hai ngày, chuyện này ảnh hưởng lớn, chắc họ còn phải ngẫm nghĩ chọn lời.”
Giản Nhung dừng trò chơi ở giao diện sảnh chờ, nghĩ sao cũng không dễ chịu.
Mọi người đi đường quá yếu, hoàn toàn không có lực đánh, xếp hàng xong còn muốn kéo chân đồng mình thu dọn tàn cục…
Cậu suy nghĩ một chút, cầm di động trên bàn.
Đêm này Giản Nhung nhận được rất nhiều tin nhắn an ủi, ít nhiều gì cậu cũng trả lời một câu “Cảm ơn” rồi kết thúc.
Lúc này, Giản Nhung phát hiện được chức năng đăng nhóm mà vô dụng trước đây, gõ chữ, sau đó chọn những tuyển thủ Mid của LPL trong danh sách bạn bè…
Sau nửa đêm, Lộ Bá Nguyên nhận được một tin nhắn——
【XIU: Mid nhà ông mịa nó cũng ngông quá đi.
】
Lộ Bá Nguyên xem lướt qua, bạn trai anh đang ngồi nghiêm chỉnh, vẫn luôn chăm chú đi đường với người ta.
【R: Là sao.
】
【XIU: ?】
【XIU: Ông không biết?】
【XIU: Đêm nay Mid nhà ông hẹn tất cả——cũng chính là Mid của mười lăm đội của LPL SOLO.
】
【XIU: Ông nói tui nghe coi, này có vô lý hay không?!】
Lộ Bá Nguyên bật cười.
Đúng là vô lý, quả thật đúng là chuyện Giản Nhung có thể làm.
【R: sau đó thì sao, mấy người đồng ý hả?】
【XIU: Ngày từ đầu đều đồng ý rồi, bây giờ đội nào ở LPL cũng sẽ từ chối mấy người.
】
【XIU: Sau năm tiếng đồng hồ, Mid của mười bốn đội còn lại đều chạy.
】
【R: Còn lại là ai?】
【XIU: Mid của tụi tui.
】
【XIU: Họ SOLO một tiếng rồi, Savior học được mấy câu chửi bậy trong live stream của Mid nhà ông, lẩm ba lẩm bẩy chửi đến bây giờ còn chưa ngừng…】
【R: Ai thắng được nhiều?】
【XIU: Tui cảm thấy thắng thua không quan trọng, chủ yếu là hai người họ trưởng thành trong mài giũa, hơn nữa Soft và Savior cũng không phải cùng một phong cách đường giữa, không thể phân cao thấp, ông nói đi?】
Lộ Bá Nguyên cười xùy, bỏ di động xuống, bắt đầu ván tiếp theo.
Giản Nhung và Savior vẫn SOLO đến ba giờ khuya.
Cuối cùng máy tính của Savior bị đồng đội không biết tên cướp, đối phương còn gửi một câu: 【Ngày mai chúng tui còn có trận huấn luyện, cậu đừng dày vò người khác được không.
Tiện thể nhắc luôn bạn trai cậu chơi Mid cũng hay lắm, nếu không cậu kiếm ổng SOLO đi.
】
Lộ Bá Nguyên bình thường luyện hơn một giờ Giản Nhung đã cảm thấy đau lòng, tất nhiên không thể tìm Lộ Bá Nguyên SOLO với cậu được.
Cậu nói tạm biệt với Savior, ra khỏi sảnh chờ của mình định solo Q.
“Đợi chút trước đã.” Một bàn tay đặt lên tay cậu, điều khiển chuột bấm hủy xếp hàng.
Lộ Bá Nguyên thả tay cậu ra, đứng thẳng người nói: “Nâng tay.”
Giản Nhung ngoan ngoãn nâng tay, ngẩng đầu thắc mắc hỏi: “Làm gì…”
Lộ Bá Nguyên xé thuốc dán rồi dán về cổ ta của Giản Nhung.
Giản Nhung lập tức nói: “Em không đau.”
“Ngày mai sẽ mỏi, dán đi.” Lộ Bá Nguyên ấn lòng bàn tay xuống miếng thuốc dán: “Vì sao đột nhiên tìm người đánh SOLO thế?”
Giản Nhung ngữa đầu nhìn Lộ Bá Nguyên, im lặng hai giây, nói: “Muốn thắng.”
Muốn thắng trận không ngừng, càng muốn thắng Master.
Kết thúc trận đấu đến giờ, Giản Nhung hiếm khi nhìn lại chính mình——nếu như khi cậu đi đường bắn nát Master, vậy pha giao tranh tổng kia có quay lại bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Khi đi đường, có thể solokill Master mấy lần.
Nếu mỗi lần đều thiếu một chút xíu, vậy chỉ có thể nói cậu chưa đủ mạnh .
Giản Nhung lại nhìn Lộ Bá Nguyên: “Khi anh vừa mới đánh chuyên nghiệp đã có thể hành hắn ở Bệ Đá Cổ…”
Lộ Bá Nguyên mỉm cười: “Vẫn chưa nói với em, anh Đinh cảm thấy hành ở Bệ Đá Cổ là không tôn trọng đối thủ, cho nên hai năm nay trong đội có quy tắc, ngược ở Bệ Đá Cổ sẽ phạt tiền.”
Giản Nhung: “Em có tiền.”
“…Được,” Lộ Bá Nguyên bật cười, nhìn qua sảnh chờ game của cậu: “Anh SOLO với em một ván?”
Giản Nhung từ chối một cách dứt khoát: “Không cần.”
Lộ Bá Nguyên nói: “Đêm nay anh luyện không bao lâu, vẫn luôn xem video, thời gian luyện chưa vượt.”
“Không phải.” Giản Nhung quay đầu về, tập trung nhìn màn hình bấm bắt đầu, khẽ lầm bầm: “SOLO với anh…Em đánh không được.”
Tiểu Bạch: “Khi tui xem ông thi đấu, ông buff tăng tốc độ khiên cho anh tui rất thuận tay mà.”
Giản Nhung: “…”
“Không phải là tui cố ý nghe lén nha.” Tiểu Bạch tức khắc thanh minh, kéo một tai nghe xuống giả vờ đưa cho Giản Nhung: “Đúng lúc chuyển bài, không tin ông nghe đi.”
Giản Nhung hít sâu: “Cút.”
Lộ Bá Nguyên nhịn cười xoa xoa mặt của Giản Nhung, xoay người về chỗ của mình tiếp tục tập luyện.
Tiểu Bạch cố ra vẻ: “Anh, người ta cũng đánh cả đêm, cổ tay cũng hơi đau…”
Lộ Bá Nguyên ném một miếng thuốc dán lên bàn của cậu ta.
Tiểu Bạch: “Anh, em không tiện, nếu không anh dán giúp em…”
Giản Nhung hỏi: “Chỗ nào không tiện? Tay cụt rồi hả? Thanh niên cụt tay thân tàn nhưng trí không tàn đánh E-Sports hả?”
Tiểu Bạch: “Xin lỗi.”