Đọc truyện Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!! – Chương 28: “Con đường tiến hóa từ bình hoa thường trở thành bình hoa cổ.”
Ngày ông Táo về trời.
Lúc này nhà nhà đã rộn ắp bầu không khí đón chào năm mới, tuy rằng còn chưa tới ngày nghỉ lễ chính thức, nhưng đúng vào dịp cuối tuần, rất nhiều người Hoa chọn đón ngày này bên gia đình và bạn bè.
Đài khúc nghệ đã đăng giới thiệu từ trước, nói rằng đêm nay Tề Thiệp Giang sẽ đưa tử đệ thư lên sân khấu.
Khán giả vốn dĩ đã rất mong chờ tiết mục này từ lâu, bây giờ xem giới thiệu trước như vậy, mọi người đều nghĩ, không biết có phải quá khoa trương rồi không.
Không có ý nói tuyên truyền giả dối, chỉ là vẻ mặt mọi người nghe xong ai nấy đều ngẩn ra, người trong giới thì trầm trồ thế kia. Dù sao trước xướng đoạn này vẫn là màn biểu diễn cùng các ca khúc vẫn luôn được yêu thích mà.
Có vài khán giả không hiểu còn tưởng là lại thể hiện ca khúc “Hà tất Tây sương”.
Tám giờ, đêm gala của đài khúc nghệ bắt đầu.
Đến phút thứ mười lăm, tiết mục “Anh tài tụ hội” lên sóng.
“Đổi kênh đổi kênh đi mẹ, con muốn xem kênh khúc nghệ.”
“?? Mày hâm à, sao lại đi xem kênh khúc nghệ?”
“Có sao đâu, con cứ muốn xem đấy!”
“Cái đứa này, dạo này mày bị làm sao thế, hơn hai mươi năm rồi mày có xem kênh khúc nghệ đâu.”
…
“Ông nội ơi, đêm nay cháu xem kênh khúc nghệ với ông nhé.”
“Cháu yêu à, cháu sao vậy, điện thoại hỏng rồi à? Ông cho cháu tiền sửa nhé?”
“..Đâu ạ, cháu chỉ xem xem Tề Thiệp Giang xướng cái gì thôi mà.”
…..
Đoạn đối thoại như vậy xuất hiện trong rất nhiều gia đình, người lớn thì muốn xem những kênh tân thời, mà tụi nhỏ hay lên mạng lại muốn đổi sang kênh của đài khúc nghệ, xem tiết mục gala của đài này.
Đến khi Tề Thiệp Giang đi ra, một mình ôm đàn tam đệm nhạc, xướng tuyển đoạn “Mười hỏi mười đáp”, nhịp điệu còn nhanh hơn so với kinh kịch 1/4 phách ban nãy.
—— Những diễn viên hí khúc kia đêm nay muốn khoe trọn tài nghệ của mình, đẩy nhịp điệu nhanh hơn bình thường một chút.
Nhưng so với tiết mục của Tề Thiệp Giang thì, đoạn biểu diễn của anh vẫn gây choáng ngợp hơn cả, suy cho cùng ngón nghề chính của anh vẫn là diễn viên tấu nói, khỏi nói miệng lưỡi lưu loát nhường nào.
Để đuổi kịp tốc độ của anh mà phụ đề chạy liên tục, nếu xem bằng điện thoại, không ấn nút tạm dừng thì hầu như không thấy rõ phụ đề viết gì!
Dưới tốc độ như vậy, Tề Thiệp Giang lại thể hiện được rõ ràng từng nhịp nhanh chậm của làn điệu, những biến hóa trầm bổng du dương diễn dịch được trọn vẹn cảm xúc, giai điệu nhẹ nhàng và có vần luật, anh xướng cả một đoạn dài, khán giả nghe không cảm thấy mệt mỏi khó chịu, mà cảm thấy càng nghe càng hứng thú! Rất đã nghiền!
Bởi mới nói, đoạn này còn có công ngầm của Trương Ước, giai điệu đã được hắn chỉnh sửa một chút, nghe rất bùi tai, mới khiến khán giả không am hiểu về khúc nghệ cũng có thể lãnh hội và yêu thích.
Mọi người ngồi trước tivi sau khi xem xong đều không ngớt lời khen ngợi, khác với những gì họ nghĩ trước đó, không cần am hiểu khúc nghệ, họ cũng có thể nghe, cảm nhận được phong vị:
“Dễ nghe quá! Hơn nữa chàng trai trẻ này xướng quá hay, nhiều chữ như vậy mà trôi chảy liền mạch, từng câu từng từ vẫn rất rõ ràng!”
“Trời ạ, tôi đọc từ từ thôi cũng đã thấy tốn sức, phải thở hắt nhiều lần, sao cậu ấy có thể xướng được cơ chứ?!”
“Đây đúng là tới giới hạn của con người rồi, tui còn chẳng đọc rõ phụ đề cơ.”
“Giai điệu là lạ vui tai kia là sao ta, hơn nữa đúng là có mang theo âm hưởng Kinh Vận, nhưng cuốn hơn nhiều, tui muốn nghe bản hoàn chỉnh á!”
“Xem đi, trên mạng đã có lời rồi kia kìa, mị cũng thử đọc theo một lần, bên phải lều đặt một thanh Lãnh Diễm cứ họa Yển Nguyệt Long miệng ngậm châu báu, ây gù.. không được không được, mị ná thở mất!”
“Đến đọc thôi cũng mệt nói gì đến hát! Không tìm ra được đoạn cậu ấy dừng lấy hơi nhỉ?”
Còn có một trọng điểm, phong thái của Tề Thiệp Giang quả thực rất ổn trọng. Anh tiếp màn biểu diễn của các danh gia phía trước một cách vững vàng, còn khiến cả khán đài phải kinh ngạc!
…
Tề Thiệp Giang xướng “Mười hỏi mười đáp” để trổ ngón nghề, chính là để đạt hiệu quả “nhất minh kinh nhân”, và anh thực sự đã làm được.
(Nhất minh kinh nhân: Hót một tiếng ai nấy đều kinh ngạc)
Chỉ một xướng đoạn thôi, thanh danh của tử đệ thư đã vang xa.
Ngày hôm sau, trên mạng đều là những thảo luận liên quan tới xướng đoạn này, dù là cư dân mạng hay là người trong giới khúc nghệ, tất cả cùng nhất trí ngợi khen, dù sao tiết mục đặc sắc này vừa xem đã hiểu được, trước khi bới móc người ta sao không xem xem liệu mình có thể đọc được xướng đoạn này hay không?
Đã lâu rồi chương trình gala cuối năm của đài khúc nghệ mới được nhắc tới nhiều như vậy, những ai chưa xem cũng có thể thấy được các trích đoạn ở khắp nơi trên mạng xã hội.
Các video bắt chước không ngừng được đăng tải, mọi người đọc thuộc cả đoạn, so xem ai có thể đọc nhanh gần bằng Tề Thiệp Giang.
Cũng có người cắt một vài xướng đoạn khoe kỹ năng tương tự trong hý kịch, tổng hợp lại thành một clip, lượt click vào cũng rất cao.
Đây là kỹ thuật thực sự, mọi người chấn động đến mức thi nhau chạy tới weibo của Hạ Nhất Vi khen ngợi, dù sao Tề Thiệp Giang cũng không có weibo riêng.
【Cầu cả bài, thật tâm thành ý cầu cả bài!】
【Trong tiết mục “Anh tài tụ hội” tối hôm qua, Jesse thực sự không thua kém gì các bậc danh gia! Xướng đoạn này thực sự rất hút fans, đó giờ tui vẫn rất thích nghe kinh kịch, đoạn này quá đặc sắc, nghe mà vô cùng sảng khoái!】
【Lại nói chưa đầy một năm, Tề Thiệp Giang từ bình hoa tiến hóa thành bình hoa cổ.. đây là khúc nghệ thất truyền thần tiên gì đây, hay quá trời quá đất lun á! 】
Trước đây Tề Thiệp Giang không dùng weibo, một là bởi anh không coi đây là vấn đề gì, hai là anh vẫn còn chưa quen với phương pháp giao lưu của xã hội hiện đại.
Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì tiếng vang rất lớn, Tề Thiệp Giang đột nhiên cảm thấy phấn chấn, quyết định lập weibo để tử đệ thư phát triển rộng rãi, dùng để chia sẻ những tin tức liên quan tới tấu nói, diễn xuất và các xướng đoạn tử đệ thư.
Tề Thiệp Giang đăng ký weibo, Lý Kính giúp anh chứng thực.
Lúc này khóa huấn luyện “Uyên ương khấu” đã kết thúc, anh ở nhà mấy ngày đợi Tết đến, Hạ Nhất Vi và Tề Quảng Lăng hỗ trợ về khoản ánh sáng ghi hình, Tề Thiệp Giang an vị ở thư phòng, bỏ ra hai ngày ròng rã, ghi lại hai mươi hai hồi “Mười hỏi mười đáp”.
Trong hai mươi hai hồi này, có rất nhiều xướng đoạn tương tự với tuyển đoạn của Tề Thiệp Giang trong đêm gala, tương tự ở đây chỉ độ khó tương tự, lượng từ xướng cũng nhiều tương tự, nhưng làn điệu thì có phần khác biệt, ngoài ra cũng đều rất lôi cuốn người nghe.
Đầu tiên Tề Thiệp Giang chia sẻ năm hồi.
Từ các cư dân mạng phổ thông cho tới những người trong giới khúc nghệ đều nhiệt tình chia sẻ.
Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh cuối cùng Jesse cũng có một tài khoản mạng xã hội, có thể giao lưu trực tiếp với mọi người, còn chia sẻ năm hồi đầu rất hay trong “Mười hỏi mười đáp”.
Đối với các nghệ nhân viết sách đại cổ mà nói, anh đã giúp bù đắp những phần trong bản thiếu kia, đợi đến khi Tề Thiệp Giang phát lên hết, hoàn toàn có thể sửa lại ghi chép trong sách cổ khúc.
Đương nhiên, nhiều hơn cả vẫn là các cô bé hô to gọi nhỏ “Cuối cùng chồng cũng có thể nhìn thấy em rồi!”…
Thời đại mạng xã hội, chẳng mấy chốc lại có tin mới chiếm sóng, nhất là trong dịp cuối năm này.
Thế nhưng tin ấy lại không nhắc về ai khác, vẫn nói về chính Tề Thiệp Giang…
Chương trình gala cuối năm lần trước Trương Ước ghi hình, sau đó cũng được phát sóng.
Đoạn hắn chất vấn thầy Vương được phát sóng đầy đủ không cắt một chữ nào, phối hợp với vẻ mặt hết sức đặc sắc của thầy Vương, rất thú vị.
Cư dân mạng lại được dịp than Tề Thiệp Giang toxic quá, sao đến cả Trương Ước cũng giúp anh cà khịa người ta?!
Có người cắt câu nói cuối cùng của Trương Ước “Sáng nay dậy đã luyện vè một hơi chưa?” thành “Sáng nay dậy đã học từ mới chưa?”…
Quần chúng rôm rả thảo luận xem rốt cuộc vì sao Trương Ước lại làm như vậy.
Đa số mọi người đoán dù sao họ từng ngủ với nhau trong chương trình kia, nói không chừng chỉ là ngoài mặt Trương Ước vẫn không bỏ qua, chứ thực ra trong lòng đã chấp nhận nghệ đức của Tề Thiệp Giang rồi, lại thêm đó giờ nóng tính, không chịu được cảnh có người chê bai Tề Thiệp Giang?
Dù sao Trương Ước vẫn có vẻ bất mãn vì bị nhắc tới cùng Tề Thiệp Giang mà (Hổng có đâu).
Nếu không thì chỉ có thể là bị bỏ bùa mê thuốc lú, hoặc bởi vầng sáng vả mặt 100% của thầy Lâm Dương có phạm vi quá rộng, dính vào thì không thể thoát thân..
Đương nhiên, trong vô số phân tích, vẫn chen lẫn những tiếng nghị luận kì dị:
【Tương ái tương sát is real!! Chỉ mình tui mới được mắng Tề Giét-si thui, ai mắng ẻm tui tức tui mắng lại lun á!!!!! Aaaa real rồi real rồi anh em ơi!!】
【Tui tuyên bố mình không chèo bè nữa! Lên chiến hạm rồi!!!】
….
Bởi vì phía Tề Thiệp Giang chỉ đăng video lên weibo, Trương Ước thì đi nghỉ không trả lời câu hỏi nào, nên cư dân mạng đoán già đoán non rồi thôi, không ai bàn luận dông dài tới cuối năm.
Cơm tất niên nhà Tề Thiệp Giang đương nhiên đặt ngoài hàng, Hạ Nhất Vi chỉ xuống bếp làm món rau trộn, những cái khác bà không biết làm, chứ Tề Quảng Lăng còn biết gói sủi cảo.
Trên bàn ăn món gì cũng có cả, Hạ Nhất Vi thì khỏi phải nói, bà là con lai, mà Tề Quảng Lăng thì sinh ra ở Dương Châu, nên đặt tên là Quảng Lăng, sau này lớn lên xông xáo bốn bể, cắm rễ ở kinh thành, trên bàn ăn từ bò bít tết, salad, cho đến sủi cảo, sen hầm hoa quế, đa dạng đủ món ngon.
Người nhà Tề Quảng Lăng cũng ở khắp trời Nam đất Bắc, cụ ông không còn nữa, thành thử thế hệ này khó tập hợp ngồi lại đón Tết cùng nhau, chỉ có thể liên lạc chúc tết qua video, bữa cơm tất niên chỉ có ba người trong nhà ngồi ăn với nhau.
Đã nhiều năm rồi Tề Thiệp Giang không ăn “bữa cơm đoàn viên”, hồi bé thì cả gánh hát ngồi ăn với nhau, sau đó ba mất, anh ăn với sư phụ sư đệ cũng rất vui, sau đó nữa, chỉ còn mình anh cô đơn quạnh quẽ nhiều năm.
Năm nay tuy rằng ít người, nhưng nhìn Hạ Nhất Vi ngâm nga ca khúc, quay video chúc phúc, lại nhìn Tề Quảng Lăng ở bên kia bàn rót đồ uống, tất cả đều rất mới ạ, nhưng Tề Thiệp Giang lại cảm nhận được bầu không khí đoàn viên ấm áp đã lâu không được đón.
“Năm mới đến rồi, chúc sự nghiệp tấu nói của Jesse nhà chúng ta lên đến một tầm cao mới, chúc con đường tử đệ thư rộng mở thành công.” Hạ Nhất Vi nâng chén chúc mừng.
“Chúc mẹ mãi mãi thanh xuân, chúc ba vạn sự hài lòng.” Tề Thiệp Giang vẫn chỉ uống nước ấm, anh cụng ly với họ, trên môi vẫn treo nụ cười hạnh phúc từ đáy lòng.
Họ vừa ăn vừa xem tivi, chương trình gala gặp nhau cuối năm với những người khác mà nói đã quá nhàm chán bình thường, nhưng với Tề Thiệp Giang lại hết sức mới mẻ.
Cũng đã nhiều năm rồi Hạ Nhất Vi và Tề Quảng Lăng không xem chương trình gala cuối năm, nay thấy con trai mình tập trung xem như vậy, thi thoảng còn bình luận đôi câu, cũng bất tri bất giác ngồi xem cùng, đương nhiên giữa chừng khó tránh khỏi mất tập trung chúc mừng năm mới người khác.
Qua mười hai giờ, năm mới bắt đầu.
Mọi người trong tivi chúc Tết lẫn nhau, Tề Thiệp Giang cũng chúc Tết ba mẹ mình, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới qua wechat cho Trương Ước.
Áng chừng năm phút sau, Trương Ước mới trả lời: Chúc mừng năm mới.
Sau đó: Cậu ở nhà à?
Tề Thiệp Giang: Ừm.
Trương Ước nhập rất lâu, cuối cùng trên màn hình mới hiện ra vài chữ: Ra ngoài không?
Tề Thiệp Giang đắn đo một chút, còn chưa trả lời, Trương Ước đã bổ sung: Ra ngoài chơi chút không? Hôm nay được ngày đẹp trời.
Có đẹp đến mấy thì cũng đã nửa đêm rồi mà!!!
Tề Thiệp Giang do dự trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn nhận lời, anh sợ cuối năm Trương Ước lại rầu rĩ mất.
“Trương Ước rủ con ra ngoài chơi một chút.” Tề Thiệp Giang thật thà thông báo với Hạ Nhất Vi.
Hạ Nhất Vi có phần xét nét, anh ra ngoài cửa xỏ giày rồi bà vẫn còn chống nạnh bảo rằng: “Mấy đứa theo ban nhạc đều dị hợm cả, nếu nó rủ con đi bơi mùa đông, chạy nhông nhông trần truồng thì con đừng có nhận lời đấy.”
Tề Thiệp Giang: “…………”
Đến khi gặp mặt Trương Ước, Tề Thiệp Giang mới phát hiện ra, dù là đêm giao thừa nhưng phố xá bên ngoài vẫn rất đông đúc.
Có lẽ cũng bởi họ hẹn nhau ở địa điểm tương đối phồn hoa trong thành phố, ngoài đường là những thân bằng hảo hữu, bạn trai bạn gái vừa đi mừng năm mới về, hoặc mới ra ngoài dạo chơi.
Cũng có rất nhiều người bán hàng Tết đến rồi nhưng vẫn không quên công việc của mình.
Tề Thiệp Giang đội mũ và đeo khăn quàng cổ, bao bọc mình kỹ càng, thực ra anh thấy hơi nóng, nhưng độ nhận diện của anh bây giờ quá cao.
Đến khi gặp mặt Trương Ước, hắn cũng trang bị đầy đủ.
“Chúc mừng năm mới.” Tề Thiệp Giang chắp tay, chúc ngay trước mặt hắn.
Móa ơi còn chắp tay nữa kìa, chết tiệt, người gì đâu mà đáng yêu thế hả giời!!
Trương Ước thầm than trong lòng.
Cuối năm, gia đình hắn là một đại gia đình, từ ông bà cho đến cô dì chú bác, mấy chục người cùng chúc Tết nhau. Nhưng có lẽ càng đông vui, đến khi qua thời khắc đếm ngược giao thừa, mọi người lục tục đi ngủ, hắn lại càng muốn gặp Tề Thiệp Giang.
Dù chỉ mặt đối mặt.. chúc mừng năm mới cũng được.
Hắn đắn đo gửi lời mời wechat, gửi xong cũng hối hận, ngày thường Tề Thiệp Giang nghỉ ngơi có quy luật, giờ đã là nửa đêm rồi, sao anh có thể đi.
Thế nhưng, Tề Thiệp Giang lại nhận lời hắn thật…
Trương Ước cũng vùi mặt trong khăn quàng cổ, hai tay đút trong túi, xột xoạt một lúc, đưa tay phải ra ngoài, hóa ra đang cầm một chiếc lì xì, đưa cho Tề Thiệp Giang.
“Cảm ơn anh, tôi còn có lì xì cơ à?” Tề Thiệp Giang cầm lì xì, có phần không rõ đây là lễ nghi gì, hai người họ cùng một thế hệ mà, hơn nữa anh không mang lì xì, biết đáp lễ thế nào đây.
“Cho cậu thì cậu cầm đi, cậu ở nước ngoài nhiều, chắc không quen đâu, tôi dẫn cậu đi ăn khuya nhé.” Thấy Tề Thiệp Giang, trong lòng Trương Ước vui hơn nhiều, không còn cảm giác như có vuốt cún càn quấy trong lòng nữa.
Trước mặt là phố đi bộ, đèn đuốc sáng trưng.
Thậm chí Tề Thiệp Giang còn trông thấy nghệ nhân guitar ôm đàn hát ca ngoài đường, sau tiếng đàn dịu dàng, đoạn nhạc quen thuộc vang lên. Chính là ca khúc “Thu thủy” của Trương Ước.
Đoàn người túm năm tụm ba đi ngang qua dừng chân lắng nghe, Tề Thiệp Giang cũng dừng bước, đứng bên ngoài lắng nghe.
Anh còn nghiêng đầu nói với Trương Ước: “Cũng nhờ bài hát này, nên lần trước tôi không nói đểu anh gắt đấy.”
Trương Ước: “……….”
Tề Thiệp Giang: “Đùa thôi, thực ra bởi vì giới hạn của đài không cho phép.”
Trương Ước: “………….”
Với tình hình bây giờ, mỗi lần Tề Thiệp Giang nhắc tới chuyện đó, hắn lại có cảm giác muốn chết.
Hời ơi, cà khịa chỉ đem lại niềm vui nhất thời…
Tề Thiệp Giang vẫn đang chăm chú nghe người kia hát, thậm chí chân trái còn đánh nhịp theo thói quen.
Bấy giờ ấy hả, đừng nói là nhìn mũi chân anh, có nhìn móng tay thôi Trương Ước cũng cảm thấy anh đáng yêu lắm luôn á, hắn ngứa ngáy trong lòng bảo: “Tôi hát hay hơn nhiều.”
Còn phải nói nữa à, nguyên xướng mà.
Trương Ước thấy Tề Thiệp Giang đưa mắt nhìn sang, trong mắt đong đầy ý cười, bởi chớp mắt mà hàng mi dài khẽ vỗ, cứ như vỗ vào lòng hắn vậy, đột nhiên dâng trào cảm xúc, nhấc chân chạy về phía trước.
Tề Thiệp Giang giật mình, nhón chân lên xem.
Chỉ thấy Trương Ước bỏ 100 vào trong hộp đồ, chạy tới bên người chàng trai biểu diễn bên đường thì thầm mấy câu, đầu tiên cậu ta ngạc nhiên, nghi ngờ, nhưng vẫn dịch sang bên cạnh, lễ phép ra hiệu.
Trương Ước cầm mirco trong tay cậu ta, mở lời xướng lên.
Tề Thiệp Giang vốn còn thấy hơi bất an trong lòng, hắn vừa cất lời, anh lại cảm thấy yên tâm, thở phào một hơi, nhét tay vào trong túi áo, lặng lẽ thưởng thức.
Trương Ước chỉ mới hát được hai câu, các khán giả đứng trước mặt đã phải trầm trồ ngạc nhiên.
Ngay cả nghệ sĩ gảy đàn guitar bên cạnh cũng trố mắt nhìn: Nghe giống Trương Ước quá trời.
Thế nhưng chắc Trương Ước không tới đây hát đâu nhỉ? Bình thường còn có thể tới làm tiết mục gì đó, nhưng giờ là cuối năm, còn là nửa đêm nữa, làm gì có chuyện ấy.
Nhưng chàng trai này hát quá giống, khí chất trên người cũng không giống một nghệ sĩ đường phố, anh cầm mirco đứng hát trong buổi tối đặc biệt này, khiến những người dạo chơi ngày cuối năm có cảm giác cảm động không tên.
“Thu thủy” vốn là một bản tình ca, rất nhiều cặp đôi vừa ghi hình, vừa dựa vào nhau thưởng thức.
Trương Ước nhìn xuyên qua bờ vai đám đông đứng ngoài, đối diện với Tề Thiệp Giang, thong thả hát ca.
“Làn thu thủy từ xuân chảy tới đông, dập dờn ngoài khơi chẳng nề gì….”
“Người mải miết sải cánh mấy độ Thanh Sơn ba mươi chín bụi ngô đồng, chỉ hướng về đây ngắm gió sương.”
“Tạm mượn phong hoa ngừng tuyết nguyệt, diễn kẻ mộng si ngẩn ngơ mộng chẳng thành.”
“Thành Tây nhạn réo ba mươi chín hồi mận đỏ, chỉ đành viết lời tương phùng nơi đàn dây.”
“……..”
Ca khúc đến hồi kết, chỉ còn dư âm vấn vít chưa dừng, khán giả chân thành dành tặng tràng pháo tay. Tuy rằng họ cảm giác dường như lời ca không giống trong trí nhớ của họ thì phải?
Tề Thiệp Giang đứng ngoài đám đông, cũng khẽ mỉm cười, vỗ tay cho bài ca hắn hát tặng mình.
Trương Ước ở đầu bên kia gật đầu với chàng ca sĩ đường phố, sau đó cởi mũ xuống, nói với mọi người: “Chúc mừng năm mới.”
Sau đó như con thỏ phi như bay ra ngoài, kéo theo cả Tề Thiệp Giang chạy mất dấu.
Bỏ lại khán giả hẵng còn đang rung động chìm đắm trong dư âm ca khúc: “…………..”
Ủa vừa xảy ra cái gì vậy???