Đọc truyện Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!! – Chương 17: “Mời Giét-si đóng sách buộc chỉ danh sách tuyển phi!”
Chỉ một câu nói đã trấn áp các cư dân mạng, mọi người liên tục khen hay, như vậy đã đủ chưa?
Đương nhiên là chưa đủ.
Dưới khán đài không ngớt lời khen hay, nhưng hai người đứng trên sân khấu vẫn hết sức tự nhiên.
Lưu Khanh bảo rằng: “Đúng là đọc như vậy. Nhưng vấn đề ở đâu?”
Tề Thiệp Giang nói: “Lời dẫn của tác phẩm Tứ Lang này, chỉ có một câu là không có vấn đề gì, thế nhưng anh coi lại nội dung mà xem, “Giếng ngọc cành khô rụng lá vàng, qua câu từ mà suy đoán có lẽ đó là trời thu.”
Lưu Khanh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tề Thiệp Giang: “Nhưng anh nghe tiếp câu sau đi, bốn câu điệu Tây Bì diêu bản mà công chúa Thiết Kính xướng kia lại phá rồi.”
(Diêu bản – chỉ nhịp điệu chậm kéo dài trong hí khúc)
Anh cất giọng xướng lên, nhân vật công chúa Thiết Kính này yêu cầu ngón giọng rất cao, mà diêu bản cũng yêu cầu rất cao với người biểu diễn. Diêu bản nhịp điệu tự do, phải dựa vào lời ca, cảm xúc để phát huy, cũng phải lý giải được sâu sắc nội dung, chứ không thể tự do đến độ không màng phách, nhịp.
Công chúa Thiết Kính là vai đào, Tề Thiệp Giang vừa mới xướng vai lão sinh, lại lập tức dùng giọng nhẹ, xướng lời kịch: “Thược dược mẫu đơn đỏ thắm vườn, cảnh xuân tươi sắc muôn loài hòa ca.”
(Lão sinh: vai nam trung niên)
(Vai đào: nguyên gốc là đán giác, là tên chung cho các vai nữ trên sân khấu, thường là vai nữ chính)
(Giọng nhẹ: gốc là tiểu tảng, chỉ giọng của thanh y (vai đào), tiểu sinh (vai nam trẻ))
Vừa mới cất lời, hiện trường không ngớt những lời khen hay!
Những người đam mê tấu nói vừa nghe liền biết, tuy rằng ban nãy Tề Thiệp Giang không nói, nhưng rõ ràng anh học theo người hợp tác với Mạt Can trong tác phẩm “Tứ Lang thăm mẹ”, đó cũng là một diễn viên vai đào nổi tiếng.
Âm sắc êm dịu trôi chảy, trong trẻo du dương, không những hát hay, mà học cũng rất giống!
Những khán giả tới nghe dù không am hiểu kinh kịch, không nghe ra được ai với ai, nhưng cũng hiểu được đây là thế vai, còn thế vai rất tốt, năng lực như vậy với họ mà nói đã đủ rồi.
Chỉ hai ba câu từ, mà Tề Thiệp Giang đã giành được lời ngợi khen từ cả khán đài.
Ngay cả những cư dân mạng đang xem livestream cũng đều ngẩn người, không thể tin được.
Trước đó giới tấu nói tranh luận hồi lâu, khiến rất nhiều người đinh ninh rằng Tề Thiệp Giang tấu hát không ra làm sao, nhưng màn biểu diễn này hoàn toàn lật đổ ý nghĩ ban đầu của họ.
【Chời đậu xanh rau má, sao lại đồn rằng Tề Thiệp Giang biểu diễn chẳng ra làm sao thế?】
【Câu sau bắt chước cô Diệp Thanh Thanh đấy!!! Giống quá chờiiii】
【Ôi mẹ ơi, Tề Jesse có bản lĩnh như vậy sao không thể hiện ngay từ đầu chứ, tui cảm tưởng như thấy được vẻ mặt các tiền bối sưng vêu luôn á.】
【Kinh ngạc thiệt sự luôn, mị tới đây nghe đá đểu Trương Ước, ai ngờ…】
【Trước đó có đoạn đá đểu Trương Ước đấy thôi, thím sao vậy?】
【Không phục không được rồi, ảnh vừa cất giọng mị nổi da gà luôn ý!】
【Nổi da gà +1, tui không hiểu gì về kinh kịch hết á, nhưng tui nghe được nó rất hay】
【Huhuhu Jesse nhà chúng ta tuyệt quá, bây giờ gánh nặng càng lớn hơn, mị chỉ muốn làm một người mê nhan sắc, đúng là không tài nào ngờ tới.】
【Ban nãy chị gái hỏi tui, ủa idol của mày giỏi thế cơ à? Tui mới bảo em cũng không biết á…】
Dân tình hóng hớt vội vã chụp màn hình clip, kêu gọi bạn bè tới đây xem pha trở mình kinh người này.
【Thấy kiểu gì cũng lời rồi, chắc Jesse đang đóng sách buộc chỉ danh sách tuyển phi!】
【Đạ mấu, hóng mấy tiền bối tấu nói phát biểu! 】
…
Mà bấy giờ, Tề Thiệp Giang vẫn còn tiếp tục biểu diễn.
Tám mươi năm trước, Tề Thiệp Giang lớn lên trong gánh kinh kịch, ban đầu anh cũng học kinh kịch, chỉ có điều sau đó vỡ giọng, phải chuyển sang học tấu nói.
Lần này đổi thân phận, nhưng chất giọng rất hay, lại thêm bản lĩnh và thiên phú của mình, anh đã tập tiết mục này hồi lâu, bây giờ mới thể hiện được trọn vẹn.
“Anh nghe xem, cùng một ngày mà Tứ Lang kêu trời thu, nhưng công chúa lại nói ngày xuân.”
“Ừ, kể cũng đúng.”
“Tác phẩm “Hành thích vương liêu” cũng vậy, anh nghe mà xem: “Lưới vàng giăng sông trắng, chẳng cá lọt lưỡi câu!”
“Câu này tôi cũng nghe ra được có điều bất thường.”
“Đúng vậy, thế rốt cuộc dùng lưới hay dùng lưỡi câu nhỉ?”
Lại là vai lão sinh, mô phỏng theo một người nổi tiếng của trường phái khác.
..
“Còn nữa, “Mành châu” còn nhiều vấn đề hơn.”
“Nghe Lý Khánh xướng lưu thủy: “Rầm rầm rầm, hồi trống đầu rộn rã, thánh nâng đao bắt ngang yên ngựa. Rầm rầm rầm, hồi trống hai rền vang, người hoan hỉ ngựa sục sôi. Rầm rầm rầm, thái dương đầu người rơi trước ngựa!”
Đây là cách xướng cũ, hoa kiểm.
Dùng giọng thực, khí thế kiêu ngạo ngút ngàn phả vào mặt.
(Hoa kiểm: mặt hoa, chỉ những vai có tính cách mạnh mẽ hoặc thô bạo trong hí khúc)
..
Đến khi tình tiết cuối cùng kết thúc, Tề Thiệp Giang và Lưu Khanh đồng thời khom mình cúi chào, đi xuống sân khấu.
Dưới khán đài, những tiếng vỗ tay mãi không ngớt.
Tấu nói xưa giờ có văn có võ, có yên có ồn. Hôm nay Tề Thiệp Giang tấu nói văn vẻ, nội dung cũng như phong thái đều đậm tri thức, biểu diễn cũng hết sức nhã nhặn, không có những chi tiết sôi nổi. Không giống như tiết mục “Cởi chiếc áo khoác” lần trước, mở đầu còn đánh nhau.
Nhưng lần này Tề Thiệp Giang thể hiện, lại khiến cả khán đài nhốn nháo!
Chủ yếu do trước đó mọi người không mấy mong chờ, thậm chí chẳng đặt kỳ vọng vào anh, khán giả còn định đánh một giấc, đột nhiên trở mình như vậy, có thể tưởng tượng được tâm tình mọi người lên xuống ra làm sao, sao lại không khuấy động được cảm xúc của mọi người chứ.
Có thể nói như vậy, nếu trước ôm một chút kỳ vọng, thì Tề Thiệp Giang bắt chước những nghệ nhân nổi tiếng xướng một đoạn thôi, có lẽ phản ứng ở hiện trường cũng không mạnh như vậy.
Nhưng lần này trở mình quá gắt, tính hí kịch khiến người ta khó lòng nào quên được, mãi đến sau này, nhắc lại chuyện ngày hôm đó, mọi người vẫn bàn tán say sưa.
Bấy giờ trên mạng, lượt tìm kiếm từ khóa “Tề Thiệp Giang xướng kinh kịch” không ngừng tăng lên, lượng người xem trang web trực tiếp cũng tăng vọt, mọi người đều nghe tin mà tới đây xem đoạn cuối của buổi biểu diễn.
Có những người còn chạy tới chỗ những tiền bối trong giới tấu nói trước đó từng nói xấu Tề Thiệp Giang báo tin, hỏi họ thế này là sao hả.
Những người kia thấy vậy cũng trở mặt, trong lòng nói thằng nhãi máu lai này lại giấu ngón nghề kỹ như vậy!!
Còn trẻ như vậy mà biểu diễn đã rất ổn trọng. Chỉ khổ bọn họ, lúc đó lôi chuyện này ra nói, chỉ để tăng độ tin cậy mà thôi, lúc cư dân mạng like nhiệt tình, họ còn đắc ý chứ.
Ai mà ngờ được, còn chưa bao lâu đã bị vả vào mặt, nỗi đau này biết than cùng ai!!
Nếu Tề Thiệp Giang tự hát thì thôi đi, anh còn cố tình chọn, bắt chước một danh gia, còn bắt chước giống đến 80, 90%. Giờ chê anh, khác gì chê danh gia ấy.
…Giờ còn biết làm sao nữa, cứ giả chết, đợi cư dân mạng quên đi mọi chuyện thôi!
Thế là, mặc cho dân tình tag họ nhiều thế nào, họ cũng chỉ vờ như hồn nhiên không hay biết gì, sau đó lặng lẽ sửa lại phát ngôn ngày trước, chỉ để lại phần Tề Thiệp Giang không có sư thừa.
…
Cùng lúc này, trong một căn tứ hợp viện nọ.
“Tôi không tin, tôi không xướng thành “tùng tùng tùng”.”
“Rồi, thế ông thử lại xem.”
“Tùng tùng tùng, hồi trống đầu rộn rã, thánh nâng đao bắt ngang yên ngựa. Tùng cắc tùng cắc, hồi trống hai rền vang, người hoan hỉ ngựa sục sôi. Tùng tùng tùng…”
“Sao hả?”
“Bị lừa rồi.”
……..
“Hay lắm, không ngờ Giét-si còn có khả năng kinh kịch, thằng bé xướng hay như vậy à?” Liễu Tuyền Hải cầm chiếc điện thoại có màn hình lớn, trên đó đang phát trực tiếp buổi tấu nói của Tề Thiệp Giang.
Mạnh Tịnh Viễn ngồi bên cạnh gật đầu, “Chú không biết rồi, thằng bé nó biết nhiều lắm, lần trước còn chưa biểu diễn hết đâu.”
Hôm nay họ không tới hiện trường, hôm nay là ngày mừng thọ của cụ Mạnh, bởi vì nằm trên giường bệnh triền miên, nên cũng không bảo các đệ tử tới nhà chúc mừng, chỉ có Liễu Tuyền Hải được sự cho phép mà tới nói mấy câu.
Liễu Tuyền Hải hàn huyên vài câu chuyện xưa với với cụ Mạnh, cụ liền nói muốn nằm xuống.
Thực ra Liễu Tuyền Hải còn rất nhiều lời muốn nói với ông cụ, nhưng chỉ có thể thở dài, cùng Mạnh Tịnh Viễn ngồi bên cạnh bảo vệ ông, vừa nghĩ không biết Giét-si thế nào, bèn mở trực tiếp ra xem.
“Giét-si là ai vậy?”
Giọng của cụ Mạnh vang lên.
“Ôi, cụ tỉnh lại rồi ạ? Có phải em mở loa hơi lớn rồi không, cái điện thoại này cũng bị em dùng đến mức hết nhạy…” Liễu Tuyền Hải hý hoáy với chiếc điện thoại, không biết tắt trực tiếp thế nào.
“Không sao đâu…” Cụ Mạnh bảo rằng, “Đang mơ mơ màng màng thì nghe có người tấu nói, nên có tinh thần.”
Liễu Tuyền Hải và Mạnh Tịnh Viễn đều vui vẻ, “Vậy ạ, Giét-si là một vãn bối, hôm nay đi đệm diễn cho Tư Hòa, mặc dù thằng bé này là “hải thanh”, nhưng nền tảng vững vàng. Em nghe thấy rất giống phong thái của anh trên sân khấu.”
Cụ Mạnh nhớ lại đoạn mình nghe được lúc nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm rằng: “Rất giống..”
Ký ức bị bụi phủ mấy chục năm ròng rã nay lại hiện lên, cụ Mạnh bần thần, nói giống ông, không bằng nói giống phong thái của sư ca Tề Mộng Chu trong hồi ức. Có rất nhiều điều đều là sư ca chỉ bảo ông từng câu từng chữ.
Liễu Tuyền Hải ngồi bên cạnh không chú ý, còn vui vẻ bảo: “Con xem, chú đã bảo là giống rồi mà!”
Mạnh Tịnh Viễn cũng gật gù.
Tiếc là chỉ nghe được một đoạn, cụ Mạnh thở hắt, bảo rằng: “Đứa bé này giỏi lắm, khi nào có tinh thần, tôi cũng muốn gặp một lần.”
Liễu Tuyền Hải và Mạnh Tịnh Viễn đều kinh ngạc, đã rất nhiều năm rồi cụ không màng mọi chuyện, lúc sinh bệnh cũng không muốn gặp những hậu bối kia. Bây giờ ngay cả những kẻ nói ra nói vào Giét-si muốn làm bộ đáng thương với cụ Mạnh cũng khó có thể vào cửa.
Họ muốn nói thêm, nhưng cụ đã cất tiếng ngáy, một lần nữa vào giấc ngủ.
Chỉ là thoạt nhìn, dường như cụ ngủ ngon hơn ngày thường.
Hai người nhìn nhau, khẽ nói: “Đợi cụ khỏe lên, đi chỉ điểm tụi trẻ một chút.”
Ở hiện trường buổi biểu diễn.
Châu Tư Hòa diễn ba tiết mục, tới đây là kết thúc.
Thế nhưng biểu diễn xong, khán giả vẫn không ngừng vỗ tay, diễn viên đi vào cánh gà rồi mà vẫn không ngừng, như vậy nên diễn tiếp. Diễn tiếp là khi tiết mục đến hồi kết, nhưng khán giả lại rất thích, tiếng vỗ tay không ngớt, diễn viên sẽ quay trở lại sân khấu biểu diễn thêm một tiết mục nữa cho khán giả.
Châu Tư Hòa đã ra đến cánh gà rồi, nhưng khán giả vẫn còn vỗ tay, ông quay trở lại, cái này gọi là, “Trở về từ cánh gà”.
Châu Tư Hòa và bạn diễn biểu diễn một tiết mục ngắn cho khán giả, bất chợt nổi hứng nói rằng: “Hôm nay có đồ đệ tôi tới đệm sân khấu, cũng có một cậu thế hệ con cháu, để tôi gọi họ lên đây. Tôi biết cũng có vài fans của họ.”
Mọi người đều biết, chủ yếu đang nhắc tới Tề Thiệp Giang.
Khán giả đương nhiên đồng ý, bao gồm khán giả đang xem livestream cũng như vậy, họ đều suy đoán nếu diễn tiếp thì sẽ để Tề Thiệp Giang tới thể hiện.
Ban nãy Tề Thiệp Giang biểu diễn xong liền đi xuống, mọi người rất muốn nghe Tề Thiệp Giang nói chuyện, rốt cuộc họ đã nghĩ gì chứ, hóa ra không phải anh không biết xướng, thậm chí còn xướng rất hay.
“Đến đây nào, nào, Giét-si, diễn viên tấu nói, từng là thần tượng.” Châu Tư Hòa dứt lời, mọi người đều phá lên cười.
Tề Thiệp Giang cúi mình chào.
“Trước đó cậu ấy biểu diễn tiết mục “Phê kinh kịch” cùng với đồ đệ của tôi, biểu diễn rất hay.” Châu Tư Hòa nói, “Tôi thấy có lẽ mọi người còn chưa nghe đủ, có đúng không?”
“Đúng!!!”
“Thêm một lần nữa đi!!”
Châu Tư Hòa cười tủm tỉm bảo: “À, ban nãy xướng kinh kịch, nhưng tôi biết Giét-si hát nói cũng rất hay, cháu hát nói một đoạn đi.”
Hiện trường lắng lại một giây, sau đó lại vang lên một tràng pháo tay.
Hát nói ư?
Chẳng phải mọi người đều nói, Tề Thiệp Giang hát nói nghe cứ là lạ hay sao, nếu không mọi người cũng đã không tin rằng anh không biết tấu nói.
Thế nhưng bởi vì tiết mục pha chút kinh kịch ban nãy Tề Thiệp Giang mang tới cho mọi người, khán giả vẫn vỗ tay chờ đợi, chỉ là không khỏi tụm đầu lại rỉ tai nhau, không biết anh xướng sẽ như thế nào, nhưng hy vọng đừng phá hủy mọi hảo cảm tiết mục kinh kịch ban nãy mang lại.
Châu Tư Hòa biết chuyện này, nên mới cố ý bảo Tề Thiệp Giang hát nói, nhưng ông đứng về phía Mạnh Tịnh Viễn, muốn cho Tề Thiệp Giang cơ hội thể hiện.
Tuy rằng ông không được tận tai nghe Tề Thiệp Giang hát nói, nhưng ông tin năng lực đánh giá của sư huynh, lại nói ông cũng không giống như những người đồng nghiệp thùng rỗng kêu to kia, ông có tin tức, biết Tề Thiệp Giang còn là truyền nhân “tử đệ thư”.
Chuyện này không được bàn trước, chỉ là nổi hứng bất chợt, Tề Thiệp Giang nghe vậy, bảo rằng: “Lưu Khanh xướng cũng hay lắm, để cháu cùng anh ấy “mở xướng”.”
Mở xướng có nghĩa là một người xướng từ khúc, rồi mở ra hai, ba, thậm chí bốn năm người biểu diễn cùng.
Đây cũng là “có qua có lại mới toại lòng nhau”, Châu Tư Hòa nâng đỡ Tề Thiệp Giang, anh lại dẫn theo đệ tử của Châu Tư Hòa, mọi người cùng thể hiện. Lúc tập luyện họ cũng đã hiểu về nhau, anh cũng biết được năng lực của Lưu Khanh.
Lưu Khanh sửng sốt một chút, bị những sư huynh sư đệ khác đẩy lên sân khấu, dưới đài lại vang lên tràng pháo tay.
Tiết mục trước đó hai người họ thể hiện là “một bên nặng”, có nghĩa là về cơ bản do Tề Thiệp Giang nói, anh là người tự thuật chủ yếu. Nhưng Lưu Khanh diễn đệm cũng rất ổn định, giúp các khán giả cảm thấy hứng thú.
Lúc bấy giờ, một vài người có kiến thức cơ bản, cái hiểu cái không, trước đây từng phê bình Tề Thiệp Giang cũng nhanh chóng lên weibo phát biểu, thể như rất biết nhìn xa trông rộng: “Tề Thiệp Giang muốn trở mình, nhưng cậu ta vội vã quá. Khả năng kinh kịch của cậu ta, bắt chước như vậy cũng coi như đến nơi đến chốn, thế nhưng hát nói ấy à, cậu ta xướng chẳng ra làm sao. Những người từng ở hiện trường nghe “Hà tất Tây sương” đều biết, giọng lạc tít chân trời, bây giờ đứng biểu diễn ở chỗ các chuyên gia như vậy, chỉ e cũng sẽ mất hết thể diện, Châu Tư Hòa nhiều fans như vậy, không chê cậu ta “dở quá” coi như hôm nay cậu ta gặp may.”
Nhất thời, bầu không khí náo nhiệt trên kênh trực tiếp dường như lắng xuống, nhất là các fan của Tề Thiệp Giang, mọi người đều bình tĩnh lại.
Ai mà vui được khi thần tượng mình đứng trên sân khấu bị người ta chê “dở quá” chứ.
Nhưng thần tượng của họ là một người con lai, ở nước ngoài lâu như vậy, biết xướng kinh kịch tinh hoa văn hóa nước nhà đã khiến họ vui lắm rồi, huống hồ hát nói.. thể loại nhạc này, mấy người trẻ hơn một chút còn không biết đến ấy chứ.
Mà người kia lại đưa ra từng vấn đề rành mạch, nói chắc như đinh đóng cột vậy, sao họ không lo lắng cho được.
..
“Thế xướng cho mọi người một đoạn hát nói Hoa Mai tên là “Cầm khiêu” đi. Chúng ta mỗi người hai câu.” Tề Thiệp Giang và Lưu Khanh đứng trên sân khấu “mở xướng”, mở rồi, lập tức có nhạc công tới đệm nhạc.
“Đoạn này kể về một thư sinh Bắc Tống tên là Phan Tất Chính vào kinh đi thi, tại “Nữ trinh quan” gặp được ni cô xinh đẹp tuyệt trần là Trần Diệu Thường đang gảy đàn, hai người dần sinh tình, từ đó tâm đầu ý hợp.” Đầu tiên Tề Thiệp Giang giới thiệu nội dung, anh biết ở đây có rất nhiều khán giả không nghe hát nói, nên trước tiên giới thiệu nội dung, để mọi người có thể lý giải.
Giới thiệu xong, Tề Thiệp Giang hắng giọng, chống vào dàn nhạc đệm mà xướng lên: “Cuối xuân tháng ba, chim ríu rít hoa ngát hương, uyên ương nghịch nước bên hồ. Bên kia hồ có một tòa miếu thờ tên là “Nữ trinh quan”, có một người xuất gia tên Trần Diệu Thường…”
Dưới khán đài có một lão tiên sinh hay nghe khúc nghệ, ngạc nhiên thốt lên rằng: “Ban nãy ai vừa chê cậu ấy hát nói không bằng kinh kịch vậy…”
Đây là giọng nam hát nói Hoa Mai chính tông!!
Chất giọng hoa lệ nhưng không mất đi sự tinh tế, lưu loát khoáng đạt đặc trưng của những làn điệu cao, ưu tư đong đầy trong từng câu từng chữ, rất giàu cảm xúc, có thể nói đã đi tới tận cùng của sự tinh túy trong hát nói Hoa Mai!!