Đọc truyện Tui Bị Quỷ Bám Càng – Chương 53: Nuôi thú cưng
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Mèo đen mở linh trí bầu bạn bên cạnh Hải Thanh mấy năm, nhưng vết thương của hắn quá nặng chỉ có thể bồi dưỡng từ từ trong hồ nước rộng một tấc vuông này. Bình thường rảnh rỗi không có chuyện gì làm sẽ dạy con mèo một vài thứ học được từ con người, nhưng mèo đen thích làm nũng lại ham chơi không chịu học hành tử tế, bỏ bê việc tu hành, Hải Thanh hết cách đành thỉnh thoảng cho nó uống máu của mình để con đường tu hành của nó thuận lợi hơn một chút.
Thêm vài năm nữa, người già cuối cùng trong thôn cũng qua đời, Hải Thanh nghe tiếng kèn trống bên ngoài dừng lại, tiếng người ồn ào và tiếng bước chân dần dần khuất xa, hắn hiểu được làng chài nhỏ mà mình gìn giữ nhiều năm cuối cùng chỉ còn lại mèo đen và mình.
Kể từ đó một xà một mèo sống nương tựa lẫn nhau.
Mà cho dù như vậy, quãng thời gian đó cũng không được nhàn tản. Có lẽ do người trong thôn rời đi hết nên xuất hiện một đám khỉ hoang không biết từ đâu tới, chúng nó phát hiện ra Hải Thanh ẩn mình dưỡng thương trong hồ nước. Con đầu đàn kia khá thông minh, nó biết máu thịt của Hải Thanh là thứ đại bổ liền cổ vũ bầy khỉ công kích. Hải Thanh mặc dù là đại yêu quái nhưng tu vi đã bị phế vì trận lôi kiếp, vết thương vẫn luôn không khá hơn, số lượng bầy khỉ lại quá đông, thân hình nó khổng lồ bị trói buộc trong núi đá nhỏ hẹp, dĩ nhiên để bầy khỉ hung ác được lợi.
Rồng sa nước cạn tôm bắt nạt, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Cơ thể Hải Thanh bị lũ khỉ cắn xé một mảng lớn, trận chiến khiến thương thế ngày càng nặng hơn, lũ khỉ kia nếm được cái lợi từ máu thịt nó thì càng ham muốn gặm nhấm mỗi ngày.
Lúc đầu Hải Thanh vẫn có thể phản kháng, mèo đen cũng ở bên cạnh hỗ trợ, nhưng chúng nó thế đơn lực mỏng, vết thương của Hải Thanh dưới sự hành hạ mỗi ngày trở nặng, cuối cùng suy yếu bị vây trong chính sào huyệt của mình, trở thành món ngon nuôi dưỡng bầy khỉ.
Nếu như không phải mèo đen may mắn dẫn được Trương Tiện Ngư và Lận Vô Thủy tới thì sợ là nó không gắng gượng được bao lâu nữa.
Hải Thanh cảm kích nhìn hai người, thương tổn da thịt trên người nó đã được anh trai chữa trị, tu vi cả đời bị phế rồi nên phải bắt đầu lại từ con số không. Bởi vậy lúc này nó chỉ có thể dùng một cặp mắt màu vàng dựng thẳng nhìn ân nhân của mình, sau đó hơi cúi người nôn ra một viên trân châu khổng lồ. Hòn trân châu kia trắng mịn bóng loáng cỡ trứng chim bồ câu, khi nó vừa xuất hiện, phạm vi xung quanh dần mát lạnh thoải mái khiến lòng người cảm thấy an bình.
Hải Thanh thè lưỡi ra rên ư ử.
Mãng xà đen liền phiên dịch thay em trai: “Đây là tạ lễ của Hải Thanh, hi vọng hai vị có thể nhận lấy.”
Nói xong nó lặn xuống biển lượn vòng một hồi mang theo một con cá màu vàng trồi lên. Con cá kia không lớn, dài khoảng 33cm. Do bị mãng xà đen ngậm trong miệng nên nhìn vô cùng nhỏ bé, toàn thân nó lấp lánh ánh vàng, trên đầu mọc ra một sợi râu nhìn là biết không phải loại cá bình thường.
“Đây là cá rồng, ăn thịt của nó có thể trợ giúp tu hành. Hai vị nhất định phải nhận lấy.”
Hai món lễ vật được đặt ngay trước mặt, hai anh em chân thành nhìn bọn họ như thể nếu không nhận thì hôm nay hai anh em sẽ không rời đi.
Trương Tiện Ngư đành nhận lấy lễ vật, “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Mãng xà đen vội vàng nói: “Đừng khách sáo, thực ra Hải Thanh còn muốn nhờ hai vị giúp một việc.”
Ánh mắt nó lúc nói chuyện chiếu lên người mèo đen, con mèo phát hiện ra ánh mắt của mãng xà vội vàng vẫy đuôi, mềm mại kêu meo một tiếng.
“Vết thương của Hải Thanh quá nặng, nhưng kiếp nạn lần này dù sao cũng vượt qua rồi, tiếp theo tôi định đưa em ấy về tộc chuyên tâm tu luyện, chỉ là nó không yên lòng về tiểu Hắc muốn nhờ cậy hai người chăm sóc.”
Con mèo đen thấy nhắc tới tên mình thì hơi ngơ ngẩn, đợi nó hiểu rõ lập tức xù lông tức giận gầm gừ với Hải Thanh.
Hải Thanh lại gần thè lưỡi chạm vào người nó. Con mèo tức giận cào hắn, nhưng vảy rắn cứng cáp, móng vuốt nó cào chẳng thấm vào đâu.
“Tôi bằng lòng chăm sóc nó nhưng sợ nó không nỡ rời đi mà thôi.” Trương Tiện Ngư nhìn bộ dạng giận dữ của con mèo cười nói.
Ánh mắt Hải Thanh cũng có chút buồn rầu, lãnh địa của tộc nằm sâu dưới đáy biển, bọn họ không thể mang theo tiểu Hắc cùng xuống, hắn chỉ có thể cố gắng tìm một người chủ thật tốt chăm sóc cho mèo đen, nếu như sau này vết thương lành lặn, tu vi khôi phục, nói không chừng còn có thể tới thăm nó.
Sau đó Hải Thanh sáp lại gần cọ cọ mèo đen, ban đầu mèo đen còn chổng mông vào mặt hắn, cọ cọ một hồi thì bất đắc dĩ nhảy lên đầu hắn. Hải Thanh đưa nó ra giữa biển, một mèo một xà không biết nói gì với nhau, cuối cùng hắn đưa mèo đen vào trong lòng Trương Tiện Ngư, mèo đen mặc dù ủ rũ nhưng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Con ngươi màu vàng dựng thẳng nhu hòa hơn một ít, Hải Thanh lại lặn xuống biển, lát sau miệng ngậm túi vải ném lên tảng đá ngầm, túi vải không buộc kín miệng, lộ ra từng đồng tiền màu vàng sáng lấp lánh, chính xác là một cái túi đựng toàn tiền vàng. Không biết là đồ vật từ thời đại nào bị Hải Thanh tìm được.
“Đây là phí nuôi nấng tiểu Hắc.” Mãng xà đen biết em trai lo lắng cho mèo nhỏ liền nhờ cậy thay em: “Nếu như tiền sinh hoạt không đủ thì hai vị cứ tới bờ biển, dùng ốc biển thổi ba tiếng, tôi sẽ mang tiền đến.”
Dứt lời lại quăng một con ốc biển đẹp đẽ lên bờ. Trương Tiện Ngư đành phải cất ốc biển cẩn thận.
“Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tiểu Hắc thật tốt.”
Cuối cùng Hải Thanh và mãng xà đen lưu luyến rời đi, con mèo đen lúc đầu còn rúc ở trong lòng Trương Tiện Ngư không động đậy, đợi chúng nó rời đi thì nhảy xuống đứng trên tảng đá ngầm kêu meo meo như đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Đợi Hải Thanh khỏi hẳn, tao sẽ dẫn mày tới thăm nó.”
Trương Tiện Ngư ngồi xổm xoa xoa lỗ tai nó, sau đó ôm nó vào lòng trở về cùng Lận Vô Thủy.
Lần này tài xế đợi đón người ở bên ngoài đảo. Thấy hai người đi ra còn ôm thêm một con mèo đen, vẻ mặt ông ta lộ rõ kinh ngạc nhưng không dám hỏi nhiều, im lặng đưa hai người trở về khách sạn.
Trương Tiện Ngư giấu mèo đen vào trong ba lô rồi vào khách sạn.
Sau đó hai người nghỉ ngơi một đêm, hôm sau người đàn ông hói đầu tới dẫn bọn họ đi thăm thú thành phố Hương Giang tiện thể mua sắm đặc sản, tiếp theo làm thủ tục ủy thác vận chuyển cho tiểu Hắc quay về Giang Thành.
Về tới Gia Chúc Lâu, Trương Tiện Ngư bàn bạc với Lận Vô Thủy xem có thể nuôi nấng tiểu Hắc ở nhà hắn không. Bởi vì ký túc xá đại học không cho phép nuôi thú cưng.
Lận Vô Thủy nhíu mày sâu xa nói: “Đây cũng là nhà cậu, cậu thích nuôi gì thì nuôi thôi, không cần hỏi ý kiến tôi đâu.”
??? Trái tim Trương Tiện Ngư đập mạnh, căn phòng tại Gia Chúc lâu hiện tại tràn đầy vết tích chung sống của hai người họ, lời Lận Vô Thủy vừa nói ra giống như thể….hai người là người một nhà vậy.
Nhưng mà sao có thể là người một nhà chứ? Trương Tiện Ngư biết tình bạn có tri kỉ hơn nữa thì cũng phải biết đâu là giới hạn, cho dù là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, huống hồ bọn họ cũng không thân thiết tới mức ấy, cậu không thể tự nhiên tùy tiện quá được.
Tâm tư Trương Tiện Ngư rối loạn, cậu không biết nên trả lời hắn ra sao, cuối cùng chỉ đành cứng ngắc nói: “Dù sao cũng là nhà anh, vẫn nên hỏi ý kiến anh trước thì hơn.”
“Được rồi.” Ánh mắt Lận Vô Thủy khẽ chuyển, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, hắn biết bản thân không thể vội vàng quá được nên lái vấn đề sang con mèo đen, “Chúng ta có nên mua cho nó ít đồ không?” Mèo nhà người ta đều có ổ nằm, giá đỡ và đồ chơi lặt vặt, tuy rằng mèo nhà mình thành tinh rồi nhưng mua thì vẫn phải mua chứ.
Thế là hai người bàn bạc với nhau dẫn mèo đen tới cửa hàng thú cưng mua sắm.
Cảm xúc của mèo đen hai ngày nay đã khá hơn rất nhiều, từ khi sinh ra nó luôn sống trong thôn không người, hiện giờ chuyển tới thành thị khiến nó tò mò với tất cả mọi thứ, cặp mắt mèo vàng óng mở to ngắm nhìn xung quanh.
Trương Tiện Ngư ôm nó, Lận Vô Thủy đẩy xe ở bên cạnh, hai người một mèo lượn lờ trong siêu thị thú cưng.
Cuối cùng đồ đạc lớn nhỏ chất đầy bốn cái túi. Sau khi trở về Trương Tiện Ngư dọn dẹp toàn bộ nhà cửa một lần, sắp xếp đồ chơi, ổ nằm, giá đỡ thành một không gian nhỏ cho mèo đen.
Mèo đen mặc dù đã thành tinh nhưng bản tính vẫn ham chơi, Trương Tiện Ngư vừa sắp xếp xong thì nó không nhịn được chui vào ngôi nhà mới của chính mình, nhảy tới nhảy lui trên giá đỡ dành cho mèo, hưng phấn tới mức lỗ tai rung rung.
Trương Tiện Ngư ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn nó nghịch ngợm. Ở phía xa hơn, Lận Vô Thủy yên lặng ngồi trong góc nhìn Trương Tiện Ngư và mèo, trong mắt tràn đầy dịu dàng dập dềnh sóng nước.
Cảnh tượng như vậy khiến hắn cảm nhận được có gia đình là như thế nào. Đó là cảm giác không hề giống khi ở Lận gia.
Cho nên Lận Vô Thủy nhìn con mèo đen hứng trí nhảy nhót kia thuận mắt hơn rất nhiều.
– ——-
Hai ngày tiếp theo, tiền thù lao của cục du lịch được chuyển vào tài khoản. Cậu và Lận Vô Thủy mỗi người mười vạn, trên tài khoản của Trương Tiện Ngư còn có thêm năm mươi điểm. Một chuyến này ăn ngon uống ngon chơi thả ga, lúc về được khuyến mãi thêm thú cưng, nhận được quà tạ lễ của hai anh em bộ tộc rắn biển, tiền thưởng điểm tích lũy… Trương Tiện Ngư cảm thấy bản thân được hời quá rồi!
Cậu trưng vẻ mặt đắc ý tới tận ngày vào học.
Buổi họp lớp trước khi vào học kỳ tiếp theo, Trịnh Bàng còn chưa vực dậy tinh thần sau kỳ nghỉ dài. Không chỉ mình hắn, đa số sinh viên quay lại trường chuẩn bị lao vào guồng học tập đều cảm thấy uể oải. Có mỗi Trương Tiện Ngư vẫn vui tươi phơi phới trái ngược hoàn toàn với số đông, Trịnh Bàng nghi ngờ nói: “Mày trúng thưởng hay có bạn gái thế?”
Trương Tiện Ngư vui vẻ đáp, “Kiếm được tiền!”
Kể từ khi nhận được thù lao của cục du lịch, đơn xin đăng ký hoạt động của đạo quán cũng được phê duyệt. Bây giờ vừa có tiền vừa có chứng nhận, cậu có thể sửa sang lại đạo quán một chút. Tượng tổ sư gia trong đại điện cũng có thể trang hoàng lại để tổ sư gia đẹp và có thể diện hơn.
Đương nhiên những thứ này phải tiến hành từ từ, Trương Tiện Ngư tính toán đến tiết thanh minh thì quay về thôn nhờ trưởng thôn hỗ trợ đốc công cho đỡ cập rập.
Cậu đang thầm suy nghĩ lại nghe Trịnh Bàng hỏi: “Nghỉ lễ mày có liên lạc với Đan Thanh không? Tao gửi tin nhắn mà không thấy nó trả lời.”
“Hả?” Trương Tiện Ngư ngạc nhiên quay qua nhìn Trịnh Bàng, cậu nhớ ra tin nhắn mình gửi đi chúc tết La Đan Thanh cũng không thấy nhắn lại, mà bây giờ tựu trường rồi cũng không thấy hắn xuất hiện.
“Đợi họp xong thì đi hỏi cố vấn học tập xem, nếu như La Đan Thanh xin nghỉ thì người ta chắc chắn sẽ biết.”
Trương Tiện Ngư nhíu mày, không hiểu sao nhớ tới đám người chặn La Đan Thanh ở cổng trường học.