Đọc truyện Tui Bị Quỷ Bám Càng – Chương 41: Chân tướng
Dịch: Erale
Beta: Cúc Kiên Cường
Thùng chứa nước trên gác xép, khi bọn Trương Tiện Ngư mới tới, Trần Phán Đệ chính là trốn ở đó, không ngờ Trần Hỉ Phát lại giấu thi thể hai đứa bé ở đấy.
Cậu đi lên gác xép, thùng chứa nước vẫn đặt ở chỗ cũ, đến gần mới phát hiện mặt trên thùng chứa là cái nắp được xử lý đặc biệt để đậy kín, chẳng trách lần trước bọn họ lên đây lại chẳng ngửi thấy mùi gì.
Thùng chứa nước đóng rất chặt, Trương Tiện Ngư loay hoay nửa ngày mới cạy được ra, lúc cái nắp bật mở, mùi xác thối nồng nặc lập tức xộc lên, cậu nín thở nhìn vào bên trong, xác hai chị em bị gập thành góc độ quái dị xếp trong thùng, thi thể mục nát, máu thịt trộn lẫn vào nhau, không biết bị vứt vào bao lâu rồi.
Lúc còn sống phải chịu tra tấn giày vò, chết rồi vẫn không được yên nghỉ, bảo sao hai chị em chết rồi cũng không chịu rời đi, hóa thành ác quỷ quanh quẩn trong căn nhà này, ngày ngày hành hạ người nhà họ Trần. Trương Tiện Ngư khẽ thở dài một hơi, cậu đã niệm chú an hồn cho hai chị em, giúp linh hồn chết oan được an nghỉ.
Nửa tiếng sau cảnh sát đến, xe cảnh sát dừng trước cổng nhà Trần Hỉ Phát kéo tới rất nhiều thôn dân tò mò. Trương Tiện Ngư nghe thấy tiếng động cơ xe cảnh sát mới đi xuống lầu.
“Ai báo án?” Cảnh sát dẫn đầu hỏi.
“Là tôi.” Trương Tiện Ngư chủ động tiến lên trình bày sự việc, “Tôi phát hiện hai thi thể trẻ con trong thùng chứa nước trên gác xép.”
Trương Tiện Ngư dẫn cảnh sát đi xem thi thể, sau đó lại dẫn người xuống tầng hai. Trong phòng, Hồ Phượng Lan vẫn đang điên cuồng giật tóc của mình, một búi tóc lớn vương vãi trên đất, da đầu bị cô ta giật máu me be bét. Trần Hỉ Phát thì ngồi dựa bên giường, ánh mắt trống rỗng, máu trên tai và mặt đã khô thành màu đen, thoạt nhìn chẳng khác nào ác quỷ bò lên từ địa ngục.
“Hai người này là như thế nào?”
Trương Tiện Ngư nói không biết, cậu chỉ vào Trần Hỉ Phát, “Người mời chúng tôi tới là Trần Hỉ Phát, hôm qua lúc chúng tôi mới đến hai người họ vẫn bình thường, sáng sớm hôm nay tôi nghe thấy tiếng khóc ở trên tầng mới đi lên thì thấy hai vợ chồng đang đánh nhau, trong lúc đánh nhau Hồ Phượng Lan nói chuyện giấu xác đứa trẻ trong thùng chứa nước. Tôi lo chuyện đó là sự thật nên mới đi cùng bạn lên gác xép mở thùng chứa kiểm tra thử, kết quả phát hiện xác hai bé gái bên trong, sau đó thì báo cảnh sát.”
Cảnh sát nhìn vẻ mặt cậu, tiếp tục truy hỏi: “Trần Hỉ Phát mời mấy người tới làm gì?”
“Tôi là đạo sĩ, hắn nói trong nhà xảy ra chuyện ma quái, mời tôi tới xem. Bạn tôi lái xe đưa tôi tới. Còn cả Trần Dương dưới tầng cũng là do Trần Hỉ Phát mời đến.”
Cảnh sát có lẽ không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời như thế, anh ta sững sờ một chút mới hỏi: “Thẻ đạo sĩ của cậu đâu?”
Trương Tiện Ngư lấy thẻ đạo sĩ ra cho anh ta xem.
Cảnh sát nhìn một chút không nói gì nữa, anh ta cử hai người áp giải vợ chồng Trần Hỉ Phát xuống tầng. Cảnh sát ở tầng một cũng tìm thấy Trần Dương, Trần Dương bị dọa đái ra quần, hắn núp ở góc tường, miệng lầm bà lầm bầm, thế mà không hề chạy.
Chết hai bé gái, ba người phát điên, vụ án ở thôn nhỏ này trở thành án lớn. Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường, sau đó đậy kín thùng chứa nước khiêng xuống chuyển lên xe cảnh sát. Hai vợ chồng Trần Hỉ Phát thuộc diện nghi phạm bị còng tay áp giải lên xe, ba người Trần Dương, Trương Tiện Ngư và Lận Vô Thủy thì phải phối hợp điều tra, cùng tới cục cảnh sát làm thủ tục khai báo.
Hai cảnh sát lái xe đưa người về cục, hai người khác thì tìm chứng cớ sót lại hiện trường và hỏi thăm thông tin từ thôn dân. Trương Tiện Ngư lên xe Lận Vô Thủy, nhìn về phía nhà họ Trần lần cuối, đột nhiên nhìn thấy bà cụ Trần mù lòa đang vịn tường đi ra. Bà ta không nhìn thấy đường, cơ thể yếu ớt, lảo đảo hai bước thì ngã sõng soài trên đất, lồm cồm nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng vẫn là hai cảnh sát ở lại nghe thấy tiếng động chạy qua dìu người.
“Đúng là báo ứng.” Có thôn dân đứng xem nhổ nước bọt chửi một câu, trông thấy bà cụ được dìu ra cũng không đồng cảm, ngược lại mồm năm miệng mười: “Trước kia tôi cũng khuyên bà ta bây giờ thời đại khác xưa, nam hay nữ đều như nhau mà bà ta chẳng chịu nghe, con dâu không sinh được đích tôn, ngày nào cũng trút giận lên hai cô cháu gái.”
“Đúng là không bằng cầm thú, Phán Đệ và Chiêu Đệ nhỏ như thế, trên người chẳng có chỗ nào lành lặn.”
“Bọn họ lòng lang dạ sói, chỉ vì muốn có con trai nối dõi tông đường mà định bán hai đứa con gái đi…”
Cũng có người tỏ vẻ thương xót, “Tôi còn tưởng Phán Đệ và Chiêu Đệ bị bán đi rồi, ai ngờ bọn họ độc ác đến mức giết chết hai đứa bé…”
Thôn dân bàn tán sôi nổi, mấy cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu hỏi thăm tin tức từng người một.
Lận Vô Thủy khởi động xe chạy theo sau xe cảnh sát. Đoàn người hướng về phía cục cảnh sát trong huyện.
Đến cục, hai vợ chồng Trần Hỉ Phát và Hồ Phượng Lan bị giam giữ riêng biệt, ba người Trương Tiện Ngư thì lần lượt kê khai. Lời khai của Trương Tiện Ngư và Lận Vô Thủy gần như nhau, chỉ có Trần Dương bị sợ vỡ mật, người vừa mới vào liền vừa khóc vừa khai báo hết toàn bộ.
Sự việc không khác so với Trương Tiện Ngư suy đoán lắm, Trần Dương cũng dính líu tới chuyện này. Sở dĩ giả bộ thành lần đầu tiên tới, phần lớn là do sau khi hai chị em chết cũng quấn lấy hắn, bản thân không giải quyết được cho nên mới định lừa người không biết chuyện lại coi tiền như rác tới giúp giải quyết oan hồn hai chị em.
Sau khi Hồ Phượng Lan sinh ra cặp song sinh, cách một năm sau Trần Hỉ Phát lại muốn đẻ tiếp, khi mang thai bọn họ dùng tiền cộng thêm nhờ quan hệ kiểm tra giới tính đứa trẻ, kết quả phát hiện lại là con gái, Hồ Phượng Lan liền bỏ đứa bé. Không biết có phải do họ Trần không có mệnh sinh đích tôn hay không, Hồ Phượng Lan liên tục mang thai, cả hai lần siêu âm đều là con gái, bà cụ Trần sốt ruột lại mê tín, bà ta bèn đi vái phật cầu thần ở đạo quán trong huyện, mong thần tiên phù hộ cho cái thai tiếp theo nhà họ Trần là con trai.
Trần Dương dính vào chuyện này từ khi ấy. Hắn vốn chỉ là một tiểu đạo sĩ trong đạo quán cấp huyện, học được ít bản lĩnh từ quán chủ liền muốn giả thần giả quỷ lừa tiền. Hắn vốn tâm địa bất chính, sau khi gặp bà cụ Trần, thấy bà ta mê tín như vậy, hồ ngôn loạn ngữ phán rằng hai bé gái trong nhà khắc em trai, chỉ cần đưa bé gái đi là được.
Hắn không biết bà Trần đã chán ghét hai cháu gái tới mức nào, ngày thường không đánh thìp mắng. Hiện giờ biết được hai cô cháu gái khắc em trai khiến cho bà ta mãi không có cháu đích tôn, tâm lý càng hận hơn, trở về liền đánh đập hai cô bé, sau đó bàn bạc với con trai con dâu, muốn bán hai đứa đi.
Việc này không cẩn thận bị Trần Phán Đệ nghe thấy, cô bé sợ hãi, buổi tối hôm đó lén lút dẫn theo em gái bỏ trốn. Nhưng hai bé gái mới mười tuổi căn bản không có chỗ dung thân, lưu lạc bên ngoài vài ngày thì đói bụng không chịu được, chị gái Phán Đệ trở về nhà định trộm đồ ăn. Bất cẩn bị Trần Dương qua đêm ở Trần gia phát hiện, mách cho Trần Hỉ Phát.
Trần Hỉ Phát nhìn thì hiền hậu nhưng tính tình thực sự rất xấu, còn có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, Phán Đệ bị hắn bắt trói trong phòng đánh gần chết tra hỏi tung tích Chiêu Đệ. Cơ thể trẻ con mười tuổi vốn yếu ớt, đêm hôm ấy liền tắt thở, Trần Hỉ Phát sợ bị người ta phát hiện, hoảng loạn giấu thi thể vào trong thùng chứa nước trên gác xép.
Phán Đệ một đi không trở lại, Chiêu Đệ lo lắng cho chị gái, nhịn không được lén lút trở về nhà, kết quả cô bé không tìm được chị mình, lại nghe thấy Trần Dương và Trần Hỉ Phát cò kè mặc cả ở cửa phòng bà cụ Trần, Trần Dương đòi phí bịt miệng từ chỗ Trần Hỉ Phát, hai người vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp, cuối cùng Trần Dương đồng ý lập đàn tràng làm pháp sự cho bọn họ, bảo đảm lần sinh nở tiếp theo của Hồ Phượng Lan là con trai mới kết thúc cuộc cãi vã.
Chiêu Đệ bị dọa sợ hãi, cô bé muốn đi ra ngoài gọi người nhưng lại bị Trần Hỉ Phát trong nhà phát hiện bắt lại. Tính tình Chiêu Đệ vốn ngang ngạnh ương bướng hơn Phán Đệ, cô bé liều mạng vừa cắn vừa đánh Trần Hỉ Phát, chọc giận kẻ vốn có khuynh hướng bạo lực là Trần Hỉ Phát. Hắn bẻ gãy tay chân Chiêu Đệ, bóp chết bé gái sống sờ sờ trong phòng bà cụ Trần.
Về sau để che giấu cái chết của hai chị em, Trần Hỉ Phát cũng bỏ xác Chiêu Đệ vào trong thùng chứa nước đậy kín, ngụy trang thành việc bán hai chị em đi. Trần Dương nhận ra được sự đáng sợ của Trần Hỉ Phát nên không dám đòi hỏi nhiều nữa, sau khi làm lễ cho nhà họ Trần, đòi thêm chút phí bịt miệng thì lập tức trở về huyện.
Bọn họ cho rằng chuyện này trời không biết đất chẳng hay, lại không ngờ hai chị em chết quá thảm, oán khí ngút trời, biến thành ác quỷ trở về báo thù. Trước khi Trương Tiện Ngư tới, người nhà họ Trần và Trần Dương đều bị hai chị em hành hạ giày vò khá lâu rồi, mỗi tối bọn họ đều phải chịu đau đớn mà hai chị em đã từng phải chịu, đến ban ngày thì tất cả sẽ khôi phục bình thường. Dưới sự tra tấn tuần hoàn không có điểm dừng này, tinh thần người nhà họ Trần cũng không được tỉnh táo bình thường nữa.
Trần Dương khai báo toàn bộ những chuyện mình biết, hắn khóc ròng quỳ trên đất cầu xin cảnh sát mau cứu hắn, “Bọn họ quay về báo thù rồi, không phải tôi giết…”
“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết….”
Cảnh sát hỏi cung ban đầu còn hơi thương cảm cho hắn, sau biết được cảnh ngộ của hai chị em thì ánh mắt liền tỏ ra chán ghét, không nể nang còng tay nhốt hắn lại.
Trương Tiện Ngư và Lận Vô Thủy chỉ là người vô tội bị quấn vào vụ án, cảnh sát hướng dẫn hoàn thiện thủ tục rồi ra về.
“Lòng người đôi khi còn đáng sợ hơn ma quỷ.”
Rời khỏi cục cảnh sát, Trương Tiện Ngư thở dài, hai ngày nay cậu đã không còn nhớ rõ mình thở dài bao lần nữa.
Lận Vô Thủy đứng sóng vai với cậu, nghe vậy hơi nghiêng đầu qua, bình thản nói: “Người giống như cậu cũng không ít.”
Nếu như đổi thành trước đây, hắn sẽ đồng tình với ý kiến của Trương Tiện Ngư. Không biết có phải do thể chất đặc biệt hay không, hắn cũng chẳng hề quá coi trọng cái thân phận “Người” này của mình. Nếu như không phải do cha mẹ thì đã sớm vứt bỏ xác thịt, tự do tự tại sống qua ngày đoạn tháng rồi.
Nhưng gặp được Trương Tiện Ngư, suy nghĩ của hắn chậm rãi thay đổi. Thế giới này có người ti tiện như ác quỷ khiến người ta ghê tởm nhưng cũng có người như Trương Tiện Ngư, tấm lòng đơn thuần không dính hạt bụi, khiến thế giới này cũng không đến nỗi bết bát lắm.
Trương Tiện Ngư cười cười, “Anh cũng thế mà.”
Lận Vô thủy cong cong khóe miệng, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Trời không còn sớm nữa, mau trở về thôi, ngày mai cậu còn phải đi học.”
Hai người lên xe quay về thành phố, xe chạy được nửa đường, Trương Tiện Ngư bỗng nhiên nói: “Đợi về tới nơi, tôi muốn nhờ các đạo trưởng ở Thái Thanh quan làm lễ siêu độ cho Phán Đệ và Chiêu Đệ.”
“Ừm.” Lận Vô Thủy nhìn con đường phía trước: “Nhớ bảo Tạ Định Tâm giảm giá.”
– ———
Erale: Hổ dữ không ăn thịt con, mà nhà họ Trần thì chết cũng chẳng hết tội.