Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 30


Đọc truyện Tui Bị Quỷ Bám Càng – Chương 30

Trành quỷ(*)

(*) Theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt sẽ biến thành ma, không thể tách ra khỏi cọp mà còn phải giúp cọp ăn thịt người khác. Những người này được dân gian gọi là trành quỷ hoặc ma cọp vồ.

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

“Nguy” rất nhiệt tình, không đợi Trương Tiện Ngư bắt chuyện, gã đã chủ động gửi tin nhắn qua.

[ Nguy: Xin chào! ]

Ngón tay Trương Tiện Ngư vân vê một chút, cậu quyết định thử tương kế tựu kế xem có thể lừa được chủ nhóm chat lộ diện hay không.

[ Nhìn sông thèm cá: Xin chào, anh là admin câu lạc bộ phải không? Tôn Hàm giới thiệu với tôi, nói câu lạc bộ thường xuyên tổ chức hoạt động. ]

[ Nguy: Cậu quen Tôn Hàm? ]

[ Nhìn sông thèm cá: Vâng, quen ở câu lạc bộ khác, ngày trước cậu ấy từng giới thiệu anh với tôi, nói rằng hoạt động của câu lạc bộ rất thú vị. ]

Phía trên khung chat hiển thị “Đối phương đang nhập văn bản”, Trương Tiện Ngư kiên nhẫn chờ đợi, tầm khoảng ba phút sau thì bên kia gửi tin nhắn phản hồi.

[ Nguy: Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ không? ]

[ Nhìn sông thèm cá: Muốn ạ. ]

Đối phương im lặng một lúc sau đó gửi tới đường dẫn vào nhóm chat.

[ Nguy: Cậu vào nhóm này đi, gần đây đang tổ chức hoạt động. ]


Trương Tiện Ngư không do dự ấn vào đường link để xin vào nhóm. Nhóm chat có tên là ” Cùng đi ngắm mưa sao băng”, thành viên tổng cộng có ba người, bao gồm cả người có nickname là Nguy mà cậu vừa liên lạc. Không biết có phải do đã liên hệ trước với admin hay không mà đơn xin của cậu nhanh chóng được duyệt, Trương Tiện Ngư được thêm vào liền nhận được sự chào đón nồng nhiệt của thành viên trong nhóm.

Trương Tiện Ngư gửi một biểu tượng cảm xúc thẹn thùng vào nhóm, sau đó hỏi thăm hoạt động gần đây nhất. Trong đám người ngoại trừ admin ra thì hai người còn lại đều là con gái, tính cách rất hoạt bát, bọn họ nói về hoạt động gần đây cho cậu.

[ Nhất Nhân Trường: Chúng tôi chuẩn bị đi cắm trại ở núi Cửu Hoàn, nghe nói tầm nhìn trên núi khá tốt, đúng dịp ngày kia xuất hiện một đợt mưa sao băng, chúng tôi chuẩn bị lên núi xem. Tiểu ca ca có muốn đi cùng không? Icon thẹn thùng ]

Trương Tiện Ngư hỏi thăm thời gian bắt đầu, bên kia đáp ngày kia xuất phát.

“Bọn chúng dường như rất vội vã.” Trương Tiện Ngư nói với Tạ Định Tâm: “Tôi định đồng ý, anh có đi không?”

Tạ Định Tâm cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, ngu gì mà không đi, hắn gật đầu nhẹ.

Trương Tiện Ngư trả lời tin nhắn: [Có chứ, nhưng tôi dẫn bạn theo được không? ]

[ Nhất Nhân Trường: Nam sinh hay nữ sinh thế? ]

Trương Tiện Ngư nói là bạn nam cùng lớp do nghỉ hè không có việc gì làm, muốn đi theo mình.

Cả nhóm yên tĩnh một lúc không ai trả lời, Trương Tiện Ngư đoán bọn chúng đang bàn bạc với nhau, quả nhiên mấy phút sau nhóm chat lại sôi nổi trở lại.

[ Nguy: Dẫn bạn cậu theo cùng đi, nhớ chuẩn bị đầy đủ trang bị cắm trại, chúng ta ít nhất phải ở lại trên núi hai đêm. ]

Nói xong gã ta còn gửi một bản hướng dẫn cắm trại qua, sau đó chốt địa chỉ và thời gian tập hợp, Trương Tiện Ngư hứa hẹn xong thì mượn cớ phải đi ăn cơm thoát khỏi QQ.

“Ngày kia chúng ta đi xem xem.” Trương Tiện Ngư nói: “Còn phải chuẩn bị đồ cắm trại thật kỹ càng nữa, giả vờ giống một chút, tôi cảm giác mấy kẻ này chỉ là trành quỷ làm tay sai mà thôi.”

Đám trành quỷ này có thể là quỷ hồn bị kẻ đứng sau thao túng, cũng có thể là hồn phách người bị hại đã từng bị lừa tới phía sau núi Cửu Hoàn, chết rồi lại quay lại giúp đỡ cho kẻ chủ mưu, dụ dỗ người sống lên núi.

Chỉ không biết mục đích bọn chúng dụ người sống lên núi là gì.


Hai người bàn bạc xong xuôi thì đi ra ngoài hỏi thăm hai vợ chồng Tôn Triết Lợi một chút, Trương Tiện Ngư không nói cụ thể tình huống, chỉ nói đã tìm được manh mối, tầm ngày kia sẽ có kết quả, dặn bọn họ kiên nhẫn chờ đợi.

Triệu Hựu Hương nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng bệnh, ít nhiều vẫn lo lắng về quỷ hồn Chu Thiến, bà ta do dự hồi lâu nói: “Quỷ hồn của nữ sinh kia…. Thật sự sẽ không làm hại Hàm Hàm chứ? Nếu như có thể thì vẫn mong hai vị đạo trưởng có thể siêu độ cho con bé, dù sao âm dương cách biệt….”

“Cô gái kia đang bảo vệ Tôn Hàm.”

Trương Tiện Ngư không đồng ý, cậu nghĩ tới hình ảnh cô gái một lòng bảo vệ Tôn Hàm mà có chút thương xót, vậy nên giọng điệu nói với Triệu Hựu Hương hơi nặng nề. “Nếu như không nhờ cô bé kia che chở thì con trai cô đã không vượt qua được lần tự sát thứ hai rồi.”

Sắc mặt Triệu Hựu Hương tái mét, sau đó lập tức trở nên ngượng ngùng.

“Trước khi chúng tôi làm rõ ngọn ngành, các người không được tùy tiện hành động.” Trương Tiện Ngư thở dài nói: “Người ma mặc dù cách biệt, nhưng người có người tốt người xấu, ma đương nhiên cũng vậy. Tôi sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ phía sau, nếu như mấy người muốn cứu được Tôn Hàm thì tốt nhất thắp thêm mấy nén nhang cho cô ấy đi.”

Triệu Hựu Hương miễn cưỡng gật đầu. Tôn Triết Lợi thấy vẻ mặt khó coi của vợ mình bèn chủ động tiễn hai người Trương Tiện Ngư ra ngoài.

Nhà của Lận Vô Thủy ở tòa bên cạnh, hai người rời khỏi nhà họ Tôn thì về Lận gia.

Lận Vô Thủy trong thư phòng đang nghe Lâm Minh báo cáo tình trạng công ty dạo gần đây, từ sau khi chân hắn bị thương, Lâm Minh luôn phải chạy đi chạy lại giữa hai bên để báo cáo công việc, thỉnh thoảng còn kiêm chức trợ lý đời sống đi mua bữa sáng cho ông chủ nịnh người.

“Cậu về rồi à? Tôi còn chưa gọi người chuẩn bị cơm trưa.” Lận Vô Thủy trông thấy Trương Tiện Ngư vô thức lộ ra một nụ cười, đến lúc nhìn thấy Tạ Định Tâm thập thò đi theo phía sau lại cụt hứng nhăn mày, “Tới đây làm gì?”

Tạ Định Tâm: “……”

Đãi ngộ khác nhau đừng tưởng tôi không nhìn ra nhé!

Trương Tiện Ngư không phát hiện ra sóng ngầm giữa hai người bọn họ, nghe hắn bảo chưa gọi cơm thì đi vào nhà bếp nói: “Vậy để tôi nấu.”

Bữa trưa đủ bốn người ăn, không chỉ có Tạ Định Tâm mặt dày ở lại ăn chực mà trợ lý Lâm Minh cũng ké một chân. Trương Tiện Ngư nấu những món phổ thông, thực ra so với đầu bếp khách sạn thì còn kém xa, nhưng Lận Vô Thủy lại cảm thấy thức ăn ngon hơn khách sạn bên ngoài nhiều.


Đương nhiên, nếu không có hai kẻ chướng mắt đối diện tranh ăn với hắn thì lại càng tốt.

Ăn cơm trưa xong, Tạ Định Tâm bị Lận Vô Thủy ghét bỏ đuổi vào bếp rửa bát, Lâm Minh cũng không dám ở lại một mình cun cút theo sau. Thực ra hắn linh cảm được nếu mình ở lại thì sẽ xảy ra chuyện gì đó không may.

Chờ Lận Vô Thủy lấy khăn ướt lau khô tay, Trương Tiện Ngư liền đẩy hắn ra ban công sưởi nắng. Đây là quy luật cậu phát hiện ra sau mấy ngày sống chung, ăn cơm xong thì Lận Vô Thủy rất thích nằm phơi nắng ở ban công.

Trương Tiện Ngư ngồi xuống ghế đối diện với hắn, ánh sáng ở ban công rất tốt, ánh mặt trời chói chang bị cửa sổ chặn bớt bên ngoài, tia sáng nhẹ rơi xuống khiến người ta lười biếng muốn ngủ gà ngủ gật.

Lận Vô Thủy thuận tiện hỏi việc Tạ Định Tâm nhờ vả cậu.

“Nhắc đến có chút trùng hợp, chàng trai nhảy lầu mà chúng ta gặp lần trước ấy. Hình như cậu ta bị trành quỷ quấn lấy.” Trương Tiện Ngư mở mắt ra, “Cha cậu ta tìm đến Thái Thanh quan, do Tạ Định Tâm bị thương không tiện nên tôi tới giúp.”

“Trành quỷ?”

“Ừm, suy đoán sơ bộ thì là vậy.” Trương Tiện Ngư chống cằm, nhớ tới ba thành viên trong nhóm chat, cậu tràn đầy phấn khởi nói với Lận Vô Thủy: “Tôi nghi ngờ đám người trong nhóm chat đều là trành quỷ.”

Giống như một nhóm lừa đảo, mười mấy kẻ trong một nhóm đều là lừa đảo hết, chỉ có một người bị hại. Tình huống của Tôn Hàm và Chu Thiến có lẽ cũng giống như cậu. Nhưng mà những cái này tạm thời mới chỉ là suy đoán, đợi đến núi Cửu Hoàn thì sẽ biết.

“Vậy ngày kia cậu đi núi Cửu Hoàn à?” Lận Vô Thủy hỏi.

Trương Tiện Ngư gật đầu, “Tạ Định Tâm cũng đi.”

“Tôi cũng đi.” Ngón tay trỏ của Lận Vô Thủy khẽ gõ nhẹ lên đầu gối, chậm rãi tìm lý do: “Tôi cũng tò mò.”

“Nhưng mà chân anh….”

Lận Vô Thủy cười nói: “Tôi không mang theo cơ thể là được.”

Trương Tiện Ngư chưa kịp nói xong thì nghẹn họng, nhớ tới đám sương đen trong hầm trú ẩn, cậu nói, “Anh sẽ dọa đám trành quỷ đó sợ chạy mất.”

Lận Vô Thủy nói: “Tôi thu lại khí tức nấp đi, bọn chúng sẽ không phát hiện ra.”

Trương Tiện Ngư còn định nói thêm nhưng thấy bộ dạng sống chết cũng phải đi của hắn đành phải im miệng sửa lời: “Vậy cũng được.”


Đợi giải quyết xong đám trành quỷ và chủ nhân của chúng, thuận tiện cắm trại ở núi Cửu Hoàn cũng không tệ.

– ——

Ngày mùng 3 tháng 10, Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm đeo ba lô leo núi đến trạm xe buýt núi Cửu Hoàn. Địa điểm tập trung của bọn họ ở đây.

Vì phòng ngừa đánh rắn động cỏ, Trương Tiện Ngư không mang phù chú và pháp khí theo, cũng vì thế núi Cửu Hoàn khá cao, rất thích hợp để bố trí Triệu Lôi cục. Mà Tạ Định Tâm sau khi biết Lận Vô Thủy đi cùng thì hoàn toàn coi lần xuất hành này thành chuyến du lịch để chuẩn bị.

Trong ba lô leo núi của hắn chất đầy đồ ăn và đồ cắm trại.

Lận Vô Thủy thì trốn trong vòng tay hồng ngọc trên cổ tay Trương Tiện Ngư.

Đến địa điểm tập trung, Trương Tiện Ngư gửi định vị vào trong nhóm, nói mình với bạn đã tới rồi. Admin “Nguy” gửi một ký hiệu OK, nói tầm năm phút nữa gã tới.

Bọn họ đợi tại chỗ năm phút đồng hồ, ba người khác dần xuất hiện ở phía bên kia trạm xe buýt núi Cửu Hoàn, tổng cộng hai nữ một nam, nam chừng ba mươi tuổi, gã đội mũ lưỡi trai, khoác áo jacket, sau lưng đeo một ba lô leo núi màu xám; hai cô gái tuổi tác nhỏ hơn một chút, chắc là bạn thân, tay nắm tay còn mặc đồ đôi, cả hai đều tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Ba người nhìn thấy Trương Tiện Ngư, vẫy tay nhiệt tình từ xa.

Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm liếc mắt nhìn nhau, giả bộ vẫy tay thân thiện lại với ba người.

Hai cô gái rất hoạt bát, có thể do nhìn trúng dáng dấp đẹp trai của Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm, hai người vây quanh bọn họ líu lo bắt chuyện. Sau khi giới thiệu, Trương Tiện Ngư biết admin tên là Lý Vĩ, gã là người thích leo núi, cũng là phượt thủ lâu năm; hai em gái là sinh viên của học viện công thương Giang Thành, lần này lên núi là để ngắm mưa sao băng.

Lý Vĩ cầm bản đồ dẫn đường ở phía trước, hai nữ sinh thì lấy ra một túi hạt dưa chia cho Tạ Định Tâm và Trương Tiện Ngư, vừa cắn hạt dưa vừa leo núi.

Trương Tiện Ngư nhìn hạt dưa trong lòng bàn tay nhưng không ăn, ngược lại Tạ Định Tâm vui vẻ cắn tanh tách. Cậu mấp máy miệng định nói nhưng nhìn hắn ăn vui vẻ như thế, cuối cùng đành nhịn xuống.

Núi Cửu Hoàn chưa từng được khai phá nên không có đường lớn leo núi. Năm người chỉ có thể dọc theo đường mòn của những người đi trước chậm rãi đi lên. Trương Tiện Ngư vừa đi vừa giả bộ tò mò hỏi chuyện của câu lạc bộ. Ví dụ như câu lạc bộ thường tổ chức hoạt động khi nào, từng tổ chức hoạt động bao nhiêu lần….

Hai cô gái sâu xa nhìn cậu một cái, cười hì hì nói: “Về sau cậu sẽ biết thôi.”

Bọn họ cười hihi haha không chịu nói, Trương Tiện Ngư đành phải từ bỏ vấn đề này. Đổi sang tán gẫu chủ đề khác.

– ————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.