Túc Vương Thiên Tuế

Chương 9


Đọc truyện Túc Vương Thiên Tuế – Chương 9

Nàng nhận ra Hồng Mai rất nhanh, nhưng đối với hắn lại luôn mang theo vài phần phòng bị, điều này làm trong lòng Phượng Liệt Dương cảm thấy rất không vui.

“Công tử là chồng của ta?” Nàng hoài nghi nhìn hắn.

Phượng Liệt Dương không chút chột dạ gật đầu, “Đúng.” (Dương ca rất gian trá a)

“Hồng Mai, thật ư?” Nàng chứng thực với nha hoàn.

Hồng Mai dưới ánh mắt người nào đó, trái lương tâm trả lời, “Đúng vậy, tiểu thư.” Dù sao nàng cũng gọi cô gia rồi, tiểu thư cùng cô gia cũng sớm có vợ chồng chi thực [1], cũng không tính là nàng nói dối. Vì thế, Hồng Mai cũng yên lòng yên dạ.

“Nhưng sao ta cảm giác không phải?” Tống Vi Lương thì thào.

“Ảo giác.” Có người ngay thẳng mang theo nghiêm túc, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết nói dối.

Tống Vi Lương không tin hắn, nhưng mọi người đều nói họ là vợ chồng nên nàng cũng chỉ có thể ở cùng hắn trong một phòng.

Nhìn vẻ mặt phòng bị của nàng, Phượng Liệt Dương cảm giác nhớ tới khoảng thời gian bọn họ mới quen, khi đó nàng cũng không phòng bị mình như bây giờ.

“Nàng thật sự không nhớ ta?”

Nàng lắc đầu.

“Vi Lương. . . . .”

Nhìn vẻ mặt ảm đạm của hắn, nàng bổ sung: “Ta cảm thấy ngực của ngươi rất quen thuộc, rất an toàn.” Nhưng nàng không đành lòng đem khuôn mặt tuấn tú trước mắt đặt cạnh người xấu xa trong đoạn kí ức trong đầu.

Phượng Liệt Dương vui hơn, vừa kéo nàng vào lòng, vừa chống cằm ở hõm vai nàng, thở dài: “Thì ra nàng cũng không hoàn toàn quên ta.”

Nàng trầm mặc, sau đó mở miệng, “Ta mệt, muốn đi ngủ.” Có người giúp đỡ, có lẽ nàng sẽ không lại mơ thấy ác mộng chứ.

“Được.” Hắn hơi hưng phấn khác thường.

Rất nhanh, nàng biết được sự hưng phấn của hắn từ đâu mà có.

“Ta không nhớ gì cả, tạm thời công tử không nên đụng vào ta.” Nàng thương lượng với hắn.

Hắn vuốt mặt nàng, quyến luyến nhìn mắt nàng, giọng nói mang theo mị hoặc: “Vi Lương, chúng ta đã thật thật lâu không thân thiết rồi, có lẽ, nàng có thể từ đó mà nhớ tới một ít gì đó?”

Nàng dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn hắn.

Phượng Liệt Dương không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp dùng hành động thay thế ngôn ngữ, ngựa quen đường cũ động đến nàng, làm nàng cũng trầm luân trong thế giới của hắn.

Đến khi màn dao động kịch liệt chấm dứt, đêm đã khuya, mà tinh thần Phượng Liệt Dương vẫn hưng phấn như cũ. Tìm nàng lâu như vậy, lại có thể cảm nhận nàng ở trong lòng khiến hắn cảm động. Loại tình cảm vui sướng này đã lâu lắm rồi hắn mới lại có.

Cảm tạ ông trời, đã để nàng hoàn hảo không thương tổn trở lại bên cạnh hắn.

Người trong lòng giật mình, hai tay gắt gao bám vào eo hắn, dường như gặp phải chuyện gì thật đáng sợ. Phượng Liệt Dương cúi đầu nhìn nàng, thấy trán nàng chảy kín mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt như giấy, môi không ngừng run run lại không phát ra tiếng gì.

Nàng đã bị khiếp sợ thế nào? Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, ôn nhu trấn an, “Vi Lương, không sợ, có ta ở đây, có ta ở đây. . . . .”

Dần dần, người trong lòng bắt đầu thả lỏng, biểu tình cũng trở nên bình thường.

Sau đó Phượng Liệt Dương lại phẫn nộ, chỉ một lúc sau nàng lại bị ác mộng quấn thân, cả người đổ mồ hôi lạnh. Thái Hậu chết tiệt, nếu không phải bà ta phái sát thủ đi giết nàng để trả thù hắn, Vi Lương của hắn làm sao có thể như bây giờ? Ban cho bà ta một ly rượu độc đã là rất hời rồi. Tống Vi Lương nghe giọng nói nhu hòa trấn an của hắn dần dần bình tĩnh, rồi đi vào giấc ngủ.

Hắn ôm người trong lòng, phẫn nộ nắm chặt tay, hận không thể về kinh thành ngay lúc này, đào mộ Thái Hậu lên, hành hạ cho hả giận (huynh à dù sao người ta đã chết rồi mờ =.= *nhủ thầm* ko thể đắc tội với Lương tỷ a)

“Nàng muốn đi Ích Châu?” Khi bọn họ ngồi trên xe ngựa tiến về Ích Châu thì Phượng Liệt Dương ôm nàng nửa tựa vào nệm êm, đôi mắt nhắm hờ, dường như không chút để ý hỏi.

“Sao chàng biết?” Tống Vi Lương kinh ngạc.

Nơi nàng sống lâu nhất là Ích Châu, cho nên hắn cả gan đoán nàng có thể sẽ về Ích Châu.

Quả nhiên, bọn họ đang trên đường đi Ích châu thì gặp nàng.

Tính toán thời gian, lộ trình của nàng sẽ không chậm, nhưng tiền không đủ dùng nên cứ đi một đoạn nàng phải ngừng, hắn đi xe ngựa sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Dọc đường đi, Hồng Mai gặp miếu liền cúng bái mong Phật tổ phù hộ, cuối cùng lại thấy nàng ở Phật Môn.


“Nàng lớn lên ở Ích Châu, nơi đó chắc để lại ấn tượng sâu đậm nhất.” Hắn nói.

Nàng mấp máy môi, gật đầu, “Khó trách ta cứ theo bản năng mà đi về Ích Châu.”

“Còn nhớ rõ tên thật của ta không?” Lúc này hắn mới nhớ tới một ngày trước kia, nàng sống chết không muốn biết tên của hắn, mà hắn kiên quyết nói tên cho nàng.

Tống Vi Lương lắc đầu.

Tay bên hông nắm thật chặt, giọng nói lộ ra vài phần cô đơn, “Cứ quên ta như vậy sao?”

Nàng không dám nói cho hắn, trong đầu nàng thường xuyên xuất hiện một giọng nói của nam nhân rất đáng giận y hệt giọng hắn, nàng nghĩ, nếu nói chuyện này hắn còn bị đả kích lớn hơn. (cho chừa á, dám ăn hiếp Lương tỷ, nói luôn đi Lương tỷ, sợ gì, Dương ca: hử *nhướng mày*, ta *run run* em sai rồi *nửa khóc nửa lui*)

Trong trí nhớ ít ỏi của mình, tất cả đều là hành vi ác liệt của người này, nên nàng rất nghi ngờ chuyện hắn là chồng của mình. Nhưng thân thể của nàng lại vô cùng quen thuộc với sự thân thiết của hắn. Thời tiết bên ngoài tuy vẫn rét lạnh nhưng bên trong xe lại rất ấm áp vui vẻ, khi nàng nhấc rèm xe lên quan sát bên ngoài thì cơn gió mùa thu thổi qua làm nàng co rúm lại.

“Gió lạnh lắm, cẩn thận.” Một cái chăn mỏng được đắp lên người nàng.

Gió lạnh thổi vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật bên đường không ngừng trôi qua, Tống Vi Lương như nghĩ gì đó, “Mỗi khi ta ngồi trên xe ngựa thì luôn có những đoạn kí ức nhỏ hiện lên trong đầu.”

“Là gì?” Hắn hứng thú hỏi.

“Cường đạo.” (cướp)

“Lúc nàng theo cha nhận chức [3] vào kinh, quả thật có gặp cướp.”

“Còn có con ngựa trắng.” Vì sao nàng lại nhớ cường đạo cưỡi con ngựa trắng? Nhưng con ngựa trắng rõ ràng đã cứu mình, nàng nghĩ thế nào vẫn không thể giải thích được.

Khi nàng hỏi người nào đó thì sắc mặt hắn lại biến đổi.

Nhìn vẻ mặt nàng hoang mang vô tội, tức giận chưa kịp phát tiết lại cứ thế mà biến mất. Có lẽ trong lòng nàng thì hắn cũng giống với cường đạo (*gật gù*chính xác a, Dương ca*lườm*, ta*câm miệng lủi xa*)

Sau đó nghĩ đến những chuyện mình đã từng làm, hắn bật cười. Không trách nàng nhớ nhầm như vậy. Hắn ôm chặt nàng, cảm thán: “Thì ra đến Tàng Tuyết cũng để lại ấn tượng sâu sắc với nàng hơn là ta.”

“Nó đã cứu ta. ” Tống Vi Lương nghiêm túc nói: “Nếu không phải nó ở dưới người ta, chỉ sợ ta đã tan xương nát thịt.”

Phượng Liệt Dương không kìm được mà nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh đáng sợ hiện ra trong đầu. Kết quả như vậy hắn không chịu nổi.”Nàng còn sống, cũng đủ để ta cảm tạ Phật tổ.”

“Trong đầu ta thường hiện lên khung cảnh rừng trúc hùng vĩ, còn một cái hồ, một chòi nghỉ mát, đó rốt cuộc là nơi nào?”

Khóe miệng hắn cong lên, giọng nói trở nên nhẹ nhàng gợi cảm, hôn lên mặt nàng, nói: ” Nơi nàng theo ta tư thủ [4].”

“Phải không?” Nàng hoài nghi nhìn hắn.

Nhân phẩm của hắn không đáng tin như vậy sao?Nàng lại nghi ngờ độ tin cậy của hắn.

“Đương nhiên là. . . . .” hắn như nghĩ đến cái gì đó, nhướng mày.”Ta thấy chúng ta vẫn nên trở lại kinh thành, có lẽ nơi có thể giúp nàng mau chóng khôi phục trí nhớ hơn Ích Châu.”

Nghe thấy hai chữ “Kinh thành”, nàng co người lại theo bản năng, lắc đầu, “Ta không muốn trở lại kinh thành.” Phượng Liệt Dương bị đả kích, “Vì sao? Nơi đó có nhà của chúng ta.”

“Đao kiếm, đuổi giết, máu, kêu thảm thiết. . . . . Đau. . . . .” Nàng che đầu mình, kêu đau.

“Không trở về, chúng ta vĩnh viễn không trở về kinh thành, không đau, Vi Lương, chúng ta không trở về nữa. . . . .” Hắn ôm nàng thật chặt. Nàng dần dần bình tĩnh trở lại, hai tay vòng quanh hông hắn, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng loạn, rúc vào ngực hắn mà ngủ.

Hắn chạm tay lên mặt nàng, đôi mắt sâu tối như biển cả khiến lòng người sợ hãi.

Khi mọi người vẫn chưa có nhận thức thì mùa xuân đã âm thầm lặng lẽ kéo đến, đến lúc nhận ra thì vạn vật đã khoác trên mình một màu xanh biếc. Đoàn người thong thả mà nhàn nhã tiến vào thành Ích Châu.

Một chiếc xe ngựa to lớn, đơn giản nhưng cũng không kém phần tinh xảo, theo sau là một chiếc xe ngựa nhỏ, mà bên cạnh xe ngựa là mười mấy người áo xanh khuôn mặt nghiêm nghị theo hầu.

Người trong xe vén rèm lên hé lộ dung nhan tú lệ mà tao nhã, nhìn như đã từng thân thuộc với nơi đây, nàng thì thào, “Cảm giác này rất thân quen.”

Người đằng sau ôm nàng, thản nhiên cười. Tất nhiên rất thân quen, ngày này năm ngoái nàng vẫn còn theo cha vào kinh. Năm ngoái nàng rời khỏi Ích Châu, bây giờ lại trở lại Ích Châu, khung cảnh tương tự quả nhiên khơi gợi trí nhớ của nàng, điều này làm hắn rất hài lòng. Tuy rằng nàng không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ bây giờ, nhưng hắn rất không thích nàng bị ác mộng quấy nhiễu.

Mà sợ rằng, chỉ khi nàng nhớ hết tất cả mọi chuyện mới có thể cắt đứt ác mộng như hình với bóng kia. Nếu Ích Châu không thể giúp nàng khôi phục trí nhớ, như vậy cũng đành phải dùng loại thuốc mạnh nhất —— trở lại kinh thành.

Đương nhiên, hắn sẽ gạt nàng.


Gần giữa trưa, bọn họ nghỉ tạm ở một quán trọ bên đường.

Tuy vậy, khẩu vị Tống Vi Lương lại vẫn không tốt, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không có hứng thú với đồ ăn trên bàn chỉ nói muốn quay về nghỉ ngơi.

Gần đây, nàng luôn mệt mỏi, thiếu sức sống.

Nhìn Hồng Mai đỡ nàng lên xe ngựa, Phượng Liệt Dương đã quyết định.

“Sau khi vào thành, ta muốn gặp thầy thuốc tốt nhất.”

“Dạ, chủ nhân.” Một người hầu lĩnh mệnh rời đi.

Đợi đến khi xe vào thị trấn kế tiếp thì người áo xanh kia đã hoàn thành sứ mệnh, mang một thầy thuốc đến chờ ở cửa thành.

Thầy thuốc lên xe bắt mạch cho Tống Vi Lương đang ngủ mê man, lúc nào nàng cũng ngủ, trên đường đi cứ nửa tỉnh nửa ngủ.

Mày lão thầy thuốc nhăn tít lại, như suy tư mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cau mày đang nằm ngủ.

“Nàng rốt cuộc bị sao?”

Lão thầy thuốc thở dài nặng nề.

Phượng Liệt Dương mày sít chặt, “Rất nghiêm trọng sao?”

“Thân thể vị phu nhân này rất suy yếu, lúc này có thai với nàng là gánh nặng quá lớn. Hơn nữa, phu nhân thấy khó chịu vì không ngủ được.” (*tung bông, tung hoa* có baby rồi nè)

Hắn đờ người ra.

“Đại phu, người nói tiểu thư nhà ta mang thai?” Hồng Mai vui mừng.

“Đúng vậy.” Đại phu gật đầu.

“Tình hình rốt cuộc thế nào?” Hắn cố gắng áp chế tâm trạng, kiềm chế kích động hỏi.

“Chúng ta xuống xe rồi nói.” Lão đại phu vừa nói vừa xuống xe.

Phượng Liệt Dương nhìn người đang ngủ, cũng xuống xe.

“Có lời gì, ngươi cứ nói thẳng.” Hắn nói thẳng vào trọng tâm.

Lão thầy thuốc gật đầu, “Tốt lắm, lão hủ cũng không quanh co lòng vòng, mạch tượng phu nhân rất không ổn định, tình hình thai nhi không được tốt, khả năng sảy thai rất cao, công tử tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”

“Nếu không có đứa bé, thân thể của nàng có thể tốt hơn hay không?”

Lão đại phu hơi lắp bắp kinh hãi, không đoán ra công tử mang theo quý khí này sẽ đặt câu hỏi như vậy. Nhưng hắn dù sao cũng đã trên năm mươi, đã trải đư sự đời, rất nhanh liền thu lại kinh ngạc, nói: ” Nguyên nhân bệnh của phu nhân không phải do thai nhi, muốn giúp phu nhân hồi phục, phải trị chứng bệnh bóng đè [6] của nàng.”

Phượng Liệt Dương suy nghĩ một lúc, nói: “Nàng chịu khiếp sợ quá lớn, bây giờ bị mất ký ức.”

Lão đại phu cả kinh.

Hắn nói tiếp: “Nàng không muốn nhớ lại chuyện trước kia, nếu làm vậy nàng sẽ rất đau khổ. . . . .” Hắn không nói gì thêm.

Lão đại phu hiểu, hơi tán thưởng hắn, vuốt cằm nói: “Phu nhân có trượng phu như công tử sẽ rất hạnh phúc.”

Trong lòng Phượng Liệt Dương chua xót. Nàng bị như vậy cũng là vì hắn.

“Công tử, có đôi khi muốn trị thương phải dùng thuốc mạnh, có thể làm bệnh nhân đau khổ nhưng đau dài không bằng đau ngắn, đến đúng thời điểm, nhẫn tâm mới là cách chữa bệnh tốt nhất.”

Hắn gật đầu, “Cám ơn đại phu, ta biết nên làm thế nào.”

Sau khi được đại phu khám và chẩn bệnh, đoàn người Phượng Liệt Dương cách Ích Châu chưa đến mấy trăm dặm liền quay đầu đi về phía kinh thành. Mà tất cả mọi chuyện đều giấu Tống Vi Lương.

Trên thực tế, cho dù không lừa nàng, nàng cũng không có khả năng phát hiện.


Bởi vì càng ngày nàng càng suy yếu, cho dù Hồng Mai nghĩ tất cả các cách, Phượng Liệt Dương dùng tất cả các thủ đoạn, nàng vẫn rất khó ăn, một ngày cũng chỉ ăn có vài miếng. Có lần Phượng Liệt Dương tức giận, cứng rắn nhét đồ ăn vào miệng nàng, lại làm nàng ói lên ói xuống, vốn trong bụng cũng chả có gì, sau khi ói lại càng thêm suy yếu. Bọn họ đi không đến nửa tháng đã tới nơi, lộ trình theo kế hoạch đáng lẽ phải mất ba, bốn tháng.

Xóc nảy khó có thể tránh, nhưng hắn bất chấp tất cả.

Hắn sợ mềm lòng, cả đời sẽ tiếc nuối.

Khi một lần nữa bọn họ trở lại Thúy Trúc am thì Tống Vi Lương đã ngủ mê ba ngày, dường như cứ hôn mê mãi, không muốn tỉnh lại đối mặt với thế giới phức tạp này. Không khí trong tiểu viện như ngưng trệ, áp lực làm cho mọi người thấy khó thở.

Tất cả mọi người theo bản năng cách Phượng Liệt Dương thật xa, lúc này hắn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, mà người duy nhất có thể dập tắt phẫn nộ đang ở trong lòng hắn, lại im lặng ngủ say trên giường, đắm chìm trong thế giới của mình không chịu tỉnh lại. Vì thế, đêm hôm đó khi tiểu hoàng đế biết được tin tức của hoàng thúc mất tích đã lâu, lại như phái tất cả ngự y trong cung đến.

Nếu không phải có hạ nhân nhắn lời của người nào đó nói nếu hắn dám đi, người nào đó sẽ đi đào mộ Thái Hậu, thì tiểu hoàng đế chắc chắn đã chạy ra khỏi thành rồi. Vì câu nói đó, tiểu hoàng đế đành phải ở trong tẩm cung lớn của mình. (mình cũng thích tiểu hoàng đế này nè, tính dễ thương à, cũng quái tính như chú vậy)

Thúy Trúc am, trong một tòa tiểu viện, một đám ngự y sợ run người đứng bên cạnh Túc Vương hung bạo, cái gì có thể làm đều cũng đã làm, tất cả cùng đồng tâm hiệp lực, rốt cục mới làm người trên giường ói ra một ngụm máu tụ huyết [7], tỉnh lại. Nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, tim Tống Vi Lương đập mạnh và loạn nhịp trong phút chốc, ánh mắt đảo quanh những người đang đứng, sau đó dừng lại trên người đang khoanh tay đứng nhìn mọi người tất bật kia.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng dùng ánh mắt hỏi hắn.

Phượng Liệt Dương vung tay áo, một đám ngự y lau mồ hôi lạnh như được đại xá lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tống Vi Lương đánh giá chỗ ở mới của mình.

Nơi này như rất quen thuộc, nhưng lại khiến nàng kháng cự theo bản năng—— đúng, là mùi lá trúc. Phượng Liệt Dương nhìn chằm chằm vào nàng, nhận ra nàng không bình thường, tiến một bước dài, đè hai vai của nàng.”Vi Lương, không sợ, ta ở bên cạnh, luôn luôn là vậy, tất cả mọi chuyện kia đều đã trôi qua, không phải sợ. . . . .”

Nàng nhào vào trong lồng ngực ấm áp của hắn, ôm hắn thật chặt, nói: “Trong đầu ta thường hiện lên rừng trúc, hồ nước, đình, nhưng, ta rất sợ ngửi mùi lá trúc, nơi đó có mùi máu, có tiếng kêu thảm thiết của Hồng Mai. . . . .”

Hắn gắt gao ôm nàng, yên lặng đem sức lực truyền cho nàng, khiến nàng an tâm, khiến nàng bình tĩnh.

Dần dần, nàng ngủ, mà hắn ôm nàng giống như ôm bảo vật trân quý nhất trên đời, không hề nhúc nhích.

Khi những âm thanh lúc sáng sớm ở am ni cô đánh thức nàng dậy thì vẻ mặt của nàng rất tường hòa [8], khóe miệng còn nở một nụ cười yếu ớt.” Tiếng tụng kinh khiến người nghe thấy an tâm, dường như trước kia ngày nào ta cũng nghe.”

“Đúng vậy.” Bên ngoài thậm chí còn tung tin vịt Tam tiểu thư Tống gia xuất gia làm ni cô.

“Ta muốn ra ngoài một chút.”

Điều này khiến Phượng Liệt Dương hơi kinh ngạc.”Đi ra ngoài?”

Tống Vi Lương nhìn ánh mặt trời hắt trên cửa sổ, vẻ mặt hiện lên sự do dự.”Ta vẫn còn sợ hãi, nhưng ta lại rất muốn ngắm hồ nước trong trí nhớ kia,nó luôn xuất hiện ở trong đầu ta. . . . .”

Chỉ cần nàng chịu nhớ lại thì hắn tuyệt đối ủng hộ nàng.

Tuy rằng nàng nói muốn đi một chút, nhưng nàng suy yếu như vậy, Phượng Liệt Dương ôm nàng, hai người đi về sau am, đến hồ nước kia.

Khi khung cảnh quen thuộc kia đập vào mắt thì một đoạn kí ức ngắn rất nhanh hiện lên trong đầu nàng.

Con ngựa trắng quen thuộc, Hồng Mai quen thuộc, kẻ áo đen xa lạ và người áo xanh xuất hiện.

Đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết, con ngựa trắng chở một người chạy về phương xa. . . . .

Cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, cả người nàng ngã vào trong ngực của hắn.

“Vi Lương ——” tiếng gầm làm kinh động những chú chim trong rừng, cũng làm trong lòng tiểu hoàng đế đang lâm triều cảm thấy kinh sợ, tí nữa đã ngã trên ghế rồng. (ta muốn nhìn thấy cảnh này nha, chắc vui lắm đó )

Sau khi ngự y bắt mạch, nơm nớp lo sợ nói với Phượng Liệt Dương, “Vương Phi mạch tượng ôn hòa, khí hư tích tụ trong ngực đã giải trừ, nên cũng không còn đáng ngại.” Tức khắc, hắn thiếu chút nữa bị Túc Vương thịnh nộ một cước đá bay ra ngoài.

“Cô gia, cô gia, có lẽ vị ngự y này nói thật.” Hồng Mai đúng lúc mở miệng, “Mới vừa nãy tiểu thư vì bị kích động mới có phun máu. Hơn nữa, sau khi giải độc bị nôn ra máu cũng là chuyện rất bình thường.”

Phượng Liệt Dương hừ lạnh một tiếng, liền ôm người trong lòng xoay người đi về hướng am ni cô.

Phía sau một đám người lau mồ hôi lạnh, bật cười chắp tay trước ngực, thành tâm khấn thầm.

A di đà Phật, Phật tổ phù hộ, chỉ mong Túc vương phi bình an, nếu không, thật khó đảm bảo Túc Vương sẽ không chôn bọn họ cùng với vương phi.

Đáng tiếc, ông trời không nghe thấy thỉnh cầu của các ngự y, Tống Vi Lương được bọn họ đoán đã không còn đáng lo, lại lâm vào hôn mê, nếu hoàng đế không tới kịp lúc thì bọn họ đã bị Túc Vương một đao giết hết.

“Hoàng thúc.”

Phượng Liệt Dương đang cầm đao lạnh lùng nhìn sang, khiến tiểu hoàng đế tuấn tú theo bản năng dừng lại, không dám tiến tới. ( *hết hồn* mang đao rồi ư, ca tính làm thiệt hả? *xỉu*)

Ai, mẫu hậu xúc động của hắn kia không biết nhìn xa trông rộng, hại hắn thảm rồi, hoàng thúc rửa sạch bè cánh Thái Sư không phải vì hắn sao, chẳng lẽ muốn hắn tự mình chấp chính rồi giết ông ngoại của mình sao? Hắn cũng biết mẫu hậu động thủ với hoàng thẩm,không chỉ đơn giản là thay ông ngoại báo thù, mẫu hậu từ khi phụ hoàng chết vẫn thủ tiết mà hoàng thúc vì phụ tá hắn, nhiều năm ở trong cung liền trở thành đối tượng gửi gắm tình cảm của mẫu hậu, thậm chí, bà còn từng ý đồ quyến rũ hoàng thúc nên hoàng thúc bất đắc dĩ mới phải giả bộ mình là đoạn tụ.

Tóm lại một câu, mẫu hậu vì yêu sinh hận mới có thể hạ độc hắn, muốn hoàng thúc phải chết.

Tuy rằng thân tình huyết thống dứt không được, nhưng mà hắn cũng hiểu, trên đời này hoàng thúc mới là người đối xử tốt với hắn, thủ đoạn mẫu hậu thâm độc như vậy lại không biết nặng nhẹ. Ban thưởng bà một ly rượu độc, là hắn đứng trên vị trí bậc quân vương mà công bằng phán quyết.

Lấy lại giọng nói, sau khi đã suy nghĩ kĩ, tiểu hoàng đế lạnh lùng ra lệnh, “Các ngươi, bọn phế vật này, còn không cút hết cho trẫm.” Một đám người rối rít tạ ơn rồi biến mất trong tích tắc.


Nhìn cảnh này, tiểu hoàng đế bước đến trước mặt hoàng thúc, trên mặt lộ biểu tình lấy lòng nói: “Hoàng thúc, bớt giận, trẫm đã gần một năm không gặp người, sao còn như bạo long vậy chứ?” (*lầm bầm* khủng long luôn thì có bạo long gì)

“Hừ, coi cho kĩ phần mộ mẫu hậu ngươi.” Phượng Liệt Dương mặt không thay đổi cảnh cáo.

“Ta đã phái người lén đào ra trước rồi cho hoả táng.” Tiểu hoàng đế nói như không có việc gì, một bộ dạng vân đạm phong khinh (*lau mồ hôi lạnh* hai chú cháu nhà này thật là…)

Hắn gật gật đầu, “Đủ chín chắn.”

“Cám ơn hoàng thúc khích lệ.”

“Láu cá cũng có thừa.” Hắn bổ sung.

Tiểu hoàng đế như bị người đối diện đánh một quyền, không cam lòng kháng nghị, “Hoàng thúc, sau khi mỗi lần người khen có thể không tàn nhẫn đả kích ta được không”

“Chờ ngươi trở thành một vị hoàng đế đủ tư cách đã.”

“Làm hoàng đế làm gì có tiêu chuẩn, chỉ cần yêu dân đã là hoàng đế tốt.”

“Không có uy nghi làm sao có thể áp chế triều thần?”

“Uốn cong thành thẳng [9] cũng không nên.”

“Được rồi, được rồi.” Tiểu hoàng đế gặp được tri âm liền gật đầu.

Thân thể Phượng Liệt Dương cứng ngắc, chậm rãi xoay người, nhìn người trên giường suy yếu, đỡ nàng tựa lên thành giường, nàng mỉm cười với hắn, nói không ra lời.

“Hoàng thẩm!” Tiểu hoàng đế nhanh chóng phản ứng, ngay lập tức nhảy qua, như một đứa con nít, còn đâu phong thái uy nghiêm của quân vương. (hê hê, ta khoái tiểu hoàng đế này a, nhí nha nhí nhảnh)

Tống Vi Lương không nói gì nhìn về phía tên còn lại, khẩu khí không che dấu chút nghi ngờ, “Phượng Liệt Dương, ta khi nào gả cho ngươi, vì sao ta không nhớ?”

“Không phải sao?” Người nọ lạnh lùng trả lời.

Nàng chỉ có thể bất mãn trừng hắn.

“Hoàng thẩm, ta thay mẫu hậu nói xin lỗi người.”

“Hoàng thượng đã nói quá, dân nữ không dám nhận.” Nàng tuân thủ quy tắc lễ giáo, chưa dám vượt khuôn phép.

“Hoàng thẩm, không cần khách sáo với ta, chuyện này vốn là lỗi của mẫu hậu, hại hoàng thẩm chịu khổ.” Tống Vi Lương chỉ có thể cười cười, không biết nên nói gì.

Tiểu hoàng đế trước mắt cùng lắm mới mười hai, mười ba tuổi, tính trẻ con vẫn chưa hết, nhưng mặt mày đã có vài phần uy nghi, đợi một thời gian nhất định là một vị vua tốt.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng bật cười chuyển về phía người tạo nên vị vua tốt tương lai này. Một thiếu niên bẩm sinh cởi mở hoạt bát như vậy, bị người kia ảnh hưởng mười mấy năm qua còn có thể sở hữu bản tính như thế, không thể không nói là một kỳ tích.

“Tô thứ sử nói, hoàng thẩm là một người chi lan như ngọc (cao thượng, tài đức như ngọc), hôm nay vừa thấy, quả nhiên thứ sử không nói sai.”

“Tô thứ sử?” Tống Vi Lương lộ vẻ kinh ngạc.

“Tô công tử – con Tể tướng.”

“Thì ra là Tô công tử a.” Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Hoàng thẩm, chờ người khỏi bệnh, vào trong cung ở một thời gian đi.”

“Phượng Triết Tu, cút về hoàng cung của ngươi đi.” Có người nổi giận. (người ta là hoàng thượng đó nha *lau mồ hôi*)

— —— —

Chú thích:

[1] ăn ngủ như vợ chồng

[2]. dùng roi quất vào thi thể

[3] chuyển công tác

[4] tư thủ: trông coi cùng nhau, như kiểu chăm sóc nhau, ở cạnh nhau

[5] bệnh lúc ngủ

[6] bệnh do cản trở về tâm lí gây ra, sau khi tỉnh dậy người ngủ có thể nhìn nhưng không thể điều khiển tay, chân của mình, không thể cử động trong một khoảng thời gian

[7] máu bầm

[8] tốt lành

[9] sửa chữa quá mức


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.