Đọc truyện Tục Thái A Kiếm FULL – Chương 43: Mộ Địa Huyền Bí Mưu Kế Xảo Trá
Cái bóng ấy ra tay như gió, chộp luôn lưng ông già nọ rồi xách đi luôn, chỉ thoáng cái đã biến mất dạng liền.
Trong bãi tha ma, cây cối um tùm, dưới ánh sáng trăng lờ mờ, không có một bóng người nào cả, chỉ có tiếng gió kêu vù vù, khiến cảnh tượng lại càng thêm ảm đạm sầu não.
Lạc Dương với Chu Luân ở sau một pho tượng đá nhảy ra, cau mày lại, tỏ vẻ rầu rĩ vô cùng.
Chu Luân nói:
– Bóng đen nọ khinh công đã luyện tới mức siêu tuyệt rồi, võ công cũng cao siêu khôn tả, chẳng lẽ y là Ô Phùng chăng? Lạc Dương lắc đầu đáp:
– Chưa chắc là y.
Lúc này khói lửa nổi lên tứ phía, đã có rất nhiều ma đầu lâu năm không thấy lộ mặt ra ngoài giang hồ bây giờ cũng thấy chúng hiện thân ra hết nên đệ mới lo âu như vậy.
Như ông già họ Cung mà chúng ta gặp ở trên cầu và cái bóng đen nọ chẳng hạn.
Hai người ấy chúng ta có biết chúng là ai đâu? Chu Luân ngẩn người ra giây lát rồi hỏi tiếp:
– Thiếu hiệp có biết chúng là ai không! Lạc Dương lắc đầu rồi kể chuyện Hằng Sơn cho Chu Luân nghe.
Chu Luân vừa cười vừa nói tiếp:
– Chắc người bắt ông già họ Cung đi là cao nhân của chính phái đấy? Lạc Dương đáp:
– Chưa chắc, sự đời hay thay đổi như sân khấu, nhất là trong giang hồ lại còn nhiều sự huyền bí kỳ lạ hơn, chỉ tiếc thay hai chúng ta lỡ đi một bước thôi mà không sao biết rõ được câu chuyện bí mật vừa rồi.
Chu Luân trợn hai mắt lên lạnh lùng nhìn Lạc Dương làm như không hiểu lời chàng ta vừa nói vậy.
Lạc Dương chỉ mỉm cười chứ không giải thích rồi nói tiếp:
– Chúng ta đi thôi! Nói xong, chàng rảo bước đi ngay.
Chu Luân vội đuổi theo.
Đêm đã khuya, các nhà đã thắp đèn, hai người chen chúc trong đám đông mà đi qua con đường náo nhiệt nhất của thành Trường An.
Lúc ấy đang là thời thái bình, dân chúng kiếm ăn rất dễ dàng nên cứ sau giờ phút làm lụng là ai nấy cũng mãi đi kiếm cách mua vui.
Chu Luân thấy Lạc Dương ngớ ngớ ngẩn ngẩn như người mất hết hồn vía vậy, y đoán chắc chàng ta đang lo âu một việc gì liền lên tiếng hỏi:
– Cố nhân đã dạy, nước đến chân sẽ nhảy cũng không muộn, việc gì thiếu hiệp phải lo âu đến như thế? Thiếu hiệp nên bình tâm, người ta lo nghĩ lắm dễ làm hại đến sức khỏe và còn làm cho đầu óc u mê là khác, vậy thiếu hiệp nên vui vẻ lên một chút thì hơn.
– Lời nói của Chu huynh sao tiểu đệ lại không biết nhưng mọi công việc đều dồn cả vào hai vai của tiểu đệ khiến đệ nhất thời chịu không nổi và cũng không biết nên làm việc nào trước, làm việc nào sau?
– Tục ngữ có câu “Dục tốc bất đạt” đó là chí lý của thiên hạ.
Theo thiển ý của Chu mỗ thì chi bằng chúng ta hãy kiếm rượu uống qua vài ly đã cho khuây khỏa đã rồi hãy tính toán công việc sau.
Đằng nào cũng vậy, đến mai mới phải là cuộc hẹn ước của Tuyết Sơn Nhân Ma với Ô Phùng mà! Lạc Dương gật đầu lớn tiếng đáp:
– Tiểu đệ đang thấy đói bụng, thôi được, tối hôm nay chúng ta cùng say sưa một bữa.
Nói tới đó, chàng ngẩng đầu lên thấy tửu lầu Trường An Cư cách đó không xa, hai người vội rảo cẳng đi tới tửu lâu và kiếm một chỗ vắng vẻ, sạch sẽ cho hai người ngồi.
Lạc Dương không bảo làm thức ăn vội, chỉ vừa cười vừa hỏi tên phổ kỵ rằng:
– Chú phổ kỵ, ai đặt tên hiệu này cho chủ của chú thế? Cái tên này tao nhã lắm.
Tên phổ kỵ vừa cười vừa đáp:
– Không dám giấu hai vị, theo chủ nhân cháu nói thì tên tiệm này là do một đại tài tử đặt cho, vì rượu và thức ăn của bổn điếm đều đặc sắc, món ăn lại có cả Nam lẫn Bắc, nhưng giá tiền hơi đắt một chút cho nên đại tài tử ấy mới đặt cho cái tên như vậy.
Lạc Dương vừa cười vừa nói tiếp:
– Chắc đại tài tử ấy là người rất tham ăn tham uống nhưng lại nghèo kiết nên mới nghĩ ra cái tên này mà đặt như thế để khỏi ngượng vì mình túi rỗng chứ gì? Nói xong, chàng bảo làm mấy món ăn và mười cân rượu thâm niên.
Một lát sau, phổ kỵ đem thức ăn và rượu lên, Lạc Dương rót hai chén rồi cùng Chu Luân uống cạn, nói tiếp:
– Khi rời khỏi Lư Toàn Cốc, Khấu Hán Tường lão anh hùng có nhờ đệ nói với huynh một lời, không biết Chu huynh có tình cảm gì với Khấu cô nương không? Không đợi chờ Lạc Dương nói dứt, Chu Luân mặt đã đỏ bừng và vội đáp:
– Câu chuyện này hãy để thong thả đã.
– Có phải huynh hiềm Khấu cô nương không xứng đôi vừa lứa với mình phải không? Sự thực, Chu Luân rất yêu Khấu Văn Cầm, nhưng vì chàng ta hay xấu hổ nên bây giờ cũng vậy, chàng nghe thấy Lạc Dương hỏi như thế, mặt đỏ bừng lên, lộ vẻ hờn giận đáp:
– Việc của mỗ không dám làm phiền thiếu hiệp nghĩ giúp, riêng có việc của thiếu hiệp bây giờ mới là khó xử.
Lạc Dương lớn tiếng cười chế nhạo rằng:
– Chu huynh mâu thuẫn thật, hồi nãy huynh còn khuyên đệ không nên lo âu mà bây giờ huynh lại nói như thế, chả trái với lời nói của huynh hồi nãy rồi sau? Chu Luân nhìn Lạc Dương một hồi rồi khẽ cười và đáp:
– Mỗ nói như thế là chỉ một việc khác đấy thôi.
Lạc Dương không hiểu chàng ta nói gì, cứ trố mắt lên nhìn, Chu Luân lại mỉm cười nói tiếp:
– Mỗ nói thiếu hiệp đa tình như vậy, sau này sẽ không biết giải quyết ra sao cho êm chuyện, hãy đem chuyện của Vệ Ánh Hà cô nương lên nói trước, nàng với thiếu hiệp tuy đã làm lễ thành hôn rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa hợp cẩn giao hoan nên nàng oán hận lắm, không biết thiếu hiệp có biết rõ chuyện đó không? Lạc Dương mặt đỏ bừng, giận dữ đáp:
– Bậy nào! Lúc ấy đệ đang mải luyện tập võ công, không thể nào hợp cẩn được đấy thôi, việc này nàng cũng biết rõ mà cả Chu huynh cũng không lạ gì chuyện ấy!
– Mỗ biết lắm, nhưng việc trước đã qua không nói làm giận nhưng lần này chẳng hạn, thiếu hiệp về Lư Toàn Cốc ba ngày liền, không biết có gần gũi Vệ cô nương chút nào không? Nói tới đó, Chu Luân nhìn Lạc Dương một cái, rồi nói tiếp rằng:
– Còn con gái của Ô Phùng nữa, không biết thiếu hiệp đối xử với nàng ta ra sao?
– Bắt cóc con gái Ô Phùng có liên can đến đại sự của võ lâm, tại hạ là người quang minh lỗi lạc, không bao giờ có ý nghĩ gì bậy bạ cả.
– Lại còn Cốc cô nương, nàng yêu thương hiền đệ biết bao, mà hiền đệ cứ giả ngu, giả ngốc.
– Hà…!người đời khó xử nhất là chuyện tình, có lẽ đệ cũng đi theo vào lối bánh xe của ân sư cũng nên.
Từ lời ăn lẽ nói đến hành vi cử chỉ đệ hết sức cẩn thận mà vẫn không sao tránh khỏi, thôi chúng ta đừng nói đến những chuyện đó nữa, nói tới chỉ khiến đệ càng nhức óc thêm.
– Có phải hiền đệ không thèm đếm xỉa đến Cốc cô nương không?
– Chu huynh nên rõ, Cốc cô nương là người rất khó tính và rất tự phụ, vì thấy tiểu đệ chữa khỏi bệnh cho nên nàng mới có thái độ như thế, chứ thực sự không có ý nghĩ gì cả, hơn nữa đệ đâu dám được voi lại đòi tiên như thế? Ngờ đâu lúc ấy ở phòng bên đang có hai giai nhân tuyệt sắc, nghe thấy Lạc Dương nói như vậy, liền nhìn nhau mỉm cười.
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai nàng đã ăn uống xong, liền dùng miếng vải mỏng che mặt rồi thủng thẳng rời khỏi Trường An Cư đi ra ngoài phố.
Hai nàng ấy đẹp như tiên nữ, tuy không trông thấy rõ mặt nhưng hình dáng và nước da của hai nàng cũng đủ khiến người qua lại ngây ngất rồi.
Khi ấy lại có năm nhân vật giang hồ ngấm ngầm theo sau, hai nàng giả bộ làm như không hay biết, ra khỏi cửa thành rồi liền tiến vào bãi tha ma của nhà họ Chu.
Năm tên giang hồ nọ thấy hai nàng nọ đi vào chỗ vắng vẻ như vậy, liền ngẩn người ra ngạc nhiên vô cùng, rồi một tên trong bọn khẽ nói rằng:
– Đệ thấy hai thiếu nữ này có vẻ bí mật lắm, chả lẽ sự bí mật trong Chu lăng đã bị chúng dò biết rồi chăng? Cả hai đều có đeo kiếm chắc không phải tay vừa đâu! Tên có giọng khàn khàn đáp:
– Chúng ta đuổi theo bắt cho kỳ được chúng để hỏi rõ nguyên nhân, không ai giống như hiền đệ cả, chưa thấy rõ mặt chưa thấy rõ mặt người ta mà đã say mê như điếu đổ rồi.
Thế mà hiền đệ cũng tự xưng là bôn tẩu trên giang hồ nửa đời.
Nhưng thôi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau đuổi theo chúng đi! Thế rồi năm người vội giở hết tốc lực khinh công ra đuổi theo vào trong Chu Lăng ngay.
Lạ thật, hai nàng đi trước trông thấy bước đi của họ rất thủng thẳng mà sự thật thì sao lại nhanh khôn tả, đi được một quãng đột nhiên mất dạng hai nàng.
Năm người đều ngơ ngác nhìn nhau, nhưng bãi tha ma này không những lớn rộng mà lại còn trồng rất nhiều cây nên muốn kiếm ra tung tích của hai nàng cũng không phải là chuyện dễ nhưng năm tên này đều là những con ma đói sắc, khi nào chúng chịu để mất con mồi như thế? Đột nhiên có người kinh hãi thất thanh kêu gọi:
– Ở bên kia kìa! Y vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía nọ.
Mọi người thấy hai thiếu nữ đang đứng trước một ngôi mộ, tại chỗ cách chúng chừng mấy chục trượng, quần áo đang tung bay phấp phới trước gió, trông càng đẹp thêm, năm tên giặc mừng rỡ vô cùng vội phi thân chạy tới.
Chưa tới nơi đã thấy một nàng quay người lại, đưa tay kéo tấm vải che mặt xuống rồi quát bảo:
– Đứng yên! Đột nhiên cả năm tên nọ rất ngoan ngoãn, đều đứng lại rồi tất cả đều trố mắt lén nhìn bộ mặt đẹp của nàng.
Dưới ánh sáng trăng, nàng không khác gì một tiên nữ giáng trần, khiến chúng càng si mê si mệt thêm.
Thiếu nữ khẽ đưa quạt lên phất một cái, mồm thỏ thẻ nói tiếp:
– Chắc năm người các ngươi đều là những người có tên tuổi cả, vậy các ngươi hãy mau mau cho cô nương biết tên hiệu đi! Thiếu nữ thứ hai cũng quay người lại, đôi ngươi của nàng ta sáng như đôi đèn ló, rồi nàng bụng bảo dạ rằng: “Hừ! Chưa chắc chúng đã ngoan ngoãn nghe lời mà tự xưng tên họ ra một cách dễ dàng như thế đâu…” Ngờ đâu, nàng chưa nghĩ xong thì cả năm tên nọ đã lần lượt tự báo tên họ ra cho hai nàng hay rồi:
– Thiết Quyền Lưu Thiên!
– Thôi Mệnh Song Đao Chu Tải Hằng!
– Chu Phấn Hồ Điệp Đổng Hồng!
– Truy Phong Thái Tuế Ký Dã Hạc!
– Bách Thủ Thiên Vương Đường Linh! Thiếu nữ nhìn người cuối cùng vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Có phải ngài là đệ tử của Tây Xuyên Đường Môn, đã danh trấn võ lâm đấy không? Đường Linh thấy nàng nọ hỏi mình như vậy khoái chí vô cùng vội đáp:
– Tại hạ chính là Tây Xuyên Đường Môn đây!
– Chị em chúng tôi ngưỡng mộ đã lâu nhưng chúng tôi không hiểu các người cứ theo chị em chúng tôi mãi mãi như thế để làm chi? Năm người nọ đồng thanh đáp:
– Hai vị quốc sắc thiên hương như vậy, năm anh em chúng tôi muốn xin làm kẻ tôi tớ để hầu cận hai vị luôn luôn.
Thiếu nữ nọ mặt đỏ bừng không trả lời, chỉ giơ tay lên rút thanh bảo kiếm ở trên vai ra, rồi đột nhiên nàng trợn ngược đôi lông mày, nàng đi cạnh thấy vậy vội nắm lấy tay nàng mà khẽ dặn rằng:
– Chị chớ có nóng nảy như thế vội, để tiểu muội đối với xử chúng cho! Nói xong, nàng quay lại nói với năm tên giặc kia rằng:
– Các người so tài với nhau đi, ai võ nghệ cao cường nhất, tiểu muội sẽ nhận lấy người đó làm chồng, cùng nhau chung hưởng khoái lạc suốt đời.
Ngờ đâu, nàng nói bừa như vậy mà năm tên nọ như thừa lệnh thánh chỉ, liền giận dữ nhìn nhau, rồi rút khí giới ra.
Đột nhiên Phấn Hồ Điệp quát lớn một tiếng rồi xông ngay lại tấn công Lưu Thiên.
Nhưng tên họ Lưu ấy đã nhảy sang bên tránh né và múa quyền tấn công vào hai nơi yếu huyệt trên vai của y.
Chỉ trong thoáng cái, năm tên đã đấu với nhau kịch liệt khôn tả.
Thiếu nữ thứ hai ngạc nhiên vô cùng vội hỏi thiếu nữ nọ rằng:
– Trân muội dùng cách gì khiến được chúng tự ra tay tàn sát lẫn nhau như thế?
– Chị Hà, có phải là tiểu muội có pháp thuật gì xui khiến được chúng đâu, đó chỉ là vì chúng tự tình nguyện đấy chứ! Hai thiếu nữ ấy chính là Cốc Ngọc Trân với Vệ Ánh Hà! Ngọc Trân nói như vậy khiến Ánh Hà bán tín bán nghi, nàng không ngờ trong võ lâm lại có kẻ ham mê nữ sắc đến như thế! Nàng ở trong Tuyết Liên Giáo, sinh trưởng từ bé đến giờ đã được trông thấy rất nhiều hạng đạo tặc nhưng nàng chưa hề trông thấy có người nào lại mê nữ sắc đến như thế này.
Sự thật, Ngọc Trân đã giở Câu Hồn Nhiếp Phách Ma Pháp trong Cửu Thiên Ma Kinh ra.
Phương pháp này chỉ có một Lạc Dương biết thôi, ngoài ra Bách Thành cũng hơi biết qua đôi chút nhờ Lạc Dương nói cho hay.
Sử dụng Câu Hồn Nhiếp Phách này rất hao tốn tinh thần, phải khẩn thiết lắm mới sử dụng tới, đây lại là lần đầu tiên Ngọc Trân đem ra thử, quả nhiên linh nghiệm như thần, nàng mừng rỡ vô cùng định sẽ dùng phương pháp này để dẹp hết quần tà của võ lâm.
Năm tên kia đang đấu với nhau rất kịch liệt thì Ánh Hà bỗng nghe thấy Ngọc Trân với giọng nũng nịu gọi:
– Đường Linh lại đây! Đường Linh nghe người ngọc gọi tên mình liền chạy lại đứng trước mặt nàng cung kính buông xuôi hai tay hỏi:
– Cô nương gọi tại hạ có việc gì dặn bảo thế? Ánh Hà thấy vậy càng ngạc nhiên thêm, nàng không ngờ tên giặc này lại ngoan ngoãn nghe theo lời Ngọc Trân như thế? Sau nàng nhìn mặt Ngọc Trân và nhận thấy đôi mắt nàng ta rất khác lạ, nhưng nàng là người thông minh, chỉ hơi suy nghĩ một chút nàng đã biết liền, bụng bảo dạ rằng: “Sao Ngọc Trân lại giỏi về môn tà pháp này?” Ngọc Trân lại nói tiếp:
– Đường Linh, trong Chu lăng này hình như có chôn bí mật chẳng hay ngươi có biết không? Đường Linh mặt tỏ vẻ kinh hãi vội đáp:
– Cô nương thánh thật! Phải, nơi đây có hầm bí mật thật nhưng tại hạ không biết rõ cho lắm, ở trong mộ Thái Công Vọng có một vị cái thế cao thủ, anh em tại hạ đều phải nghe theo lệnh của ông ta…
– Y có phải là Thập Phương Diêm La Khúc Tỉnh Bình đó không?
– Không phải! Vị cao nhân này không bao giờ cho chúng tôi trông thấy mặt nên chúng tôi cũng không rõ ông ta là ai hết, nên không thể biết được ông ta có phải là Khúc Tỉnh Bình không?
– Thế ông ta có phải là cao thủ chính phái không? Mục đích của ông ta định làm gì, chắc việc này ngươi phải biết?
– Xin thứ lỗi, quả thật tại hạ không biết, anh em tại hạ cứ đến canh tư, hạ phải đến trên mộ để đợi chờ ông ta dặn bảo rồi cứ theo thế mà hành sự.
– Y dặn bảo các ngươi làm những việc gì?
– Sai anh em tại hạ dò xét xem những nhân vật nào đã tới Trường An này.
Người ấy tên họ là gì, lai lịch ra sao rồi về thuật lại cho ông ta hay thôi.
– Chắc các ngươi phải biết ý định của y, vậy ngươi thử nói cho bổn cô nương nghe xem.
– Quả thật tại hạ không biết gì hết.
Ngọc Trân nghe nói ngẩn người ra, đảo ngược đôi ngươi một vòng rồi tủm tỉm cười nói tiếp:
– Đường Linh, ngươi mau đi giải quyết bốn người kia rồi quay trở lại đây gặp bổn cô nương, ám khí của Đường Môn có tiếng ác độc nhất thiên hạ, ngươi đừng để cho một tên nào lọt khỏi lưới mới được.
Đường Linh vội quay mình đi luôn Ngọc Trân lẩm bẩm tự nói:
– Chẳng lẽ lại có một tên ma đầu nào lại xuất hiện chăng? Sao Đường Linh lại không biết rõ tên tuổi và lai lịch của y, kể cũng lạ thực! Ánh Hà đỡ lời:
– Nếu Đường Linh biết được lai lịch và tên họ của tên cao thủ cái thế ấy thì y không phải là một nhân vật lợi hại nữa.
Ngọc Trân gật đầu cho là phải và đáp:
– Lời nói của chị Hà rất có lý! Ánh Hà bỗng rỉ tai, nàng khẽ nói vài lời, Ngọc Trân gật đầu mỉm cười nói tiếp:
– Dù sao chị Hà vẫn thông minh hơn em nhiều! Hãy nói năm tên nọ trừ Đường Linh ra, bốn tên kia tàn sát lẫn nhau giờ đã cùng bị thương cả, nhân lúc ấy Đường Linh liền lấy ám khí ác độc của mình ra ném luôn.
Chỉ trong nháy mắt cả bốn tên đều ngã lăn ra đất và xác thịt của chúng bị tan thành một đống nước vàng tức thì.
Đường Linh giết xong bốn người bạn rồi vội chạy lại gặp hai nàng.
Ngọc Trân liền mỉm cười hỏi:
– Ám khí của Tây Xuyên Đường Môn oai trấn võ lâm, ngày hôm nay mới được trông thấy quả thật danh bất hư truyền! Sự gặp gỡ của chúng ta kể cũng là duyên kỳ ngộ đấy! Tiếng cười và tiếng nói của nàng quả thật lẳng lơ hết sức, khiến ai trông thấy mặt nàng và nghe thấy nói tiếng cười ấy cũng phải mất hết cả hồn vía.
Đường Linh nghe nói, khoái chí vô cùng, vừa cười vừa đỡ lời:
– Cô nương nói rất phải, tục ngữ có câu: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng” tại hạ được…
Y chưa nói dứt thì Ngọc Trân đã ngẩng mặt nhìn lên trên trời lẩm bẩm tự nói rằng:
– Sắp canh tư đến nơi rồi! Đường Linh nghe nói mới giật mình kinh hãi, như người vừa nghe sét đánh ngang tai, mặt biến sắc.
Ngọc Trân nhìn thẳng vào mặt y, với giọng ôn tồn nói tiếp:
– Canh tư sắp tới, ngươi mau đi nghe xem cao thủ nọ dặn bảo gì rồi về đây nói tất cả lại cho bổn cô nương nghe nhé Đường Linh đáp:
– Lệnh của cô nương tại hạ dâu dám không tuân theo!
– Ngươi cứ đi đi, chị em chúng tôi sẽ ngấm ngầm rình xem lai lịch của người ấy ra sao.
Đường Linh có vẻ không muốn nhưng Ngọc Trân đã nhìn thẳng vào mặt y và khẽ dặn bảo tiếp:
– Đi đi! Và lúc trời sắp sáng tỏ người hãy quay trở lại đây, chị em chúng tôi sẽ ở đây đợi chờ.
Nói xong, nàng liền kéo Ánh Hà và lẩn khuất vào trong một bụi cây.
Ánh Hà liền hỏi:
– Trân muội, trống vừa điểm canh ba, sao hiền muội lại bảo sắp đến canh tư rồi? Ngọc Trân cau mày lại đáp:
– Tiểu muội ghét nhất những ngữ đàn ông ấy, nếu không phải còn muốn lợi dụng y thì muội đã tiêu diệt y rồi.
Sở dĩ tiểu muội nói như thế là để thoái thác đấy thôi và đồng thời muốn lợi dụng một canh trống này chúng ta đi tìm kiếm chỗ ẩn núp để dò xét xem lai lịch của người nọ ra sao? Hai người vừa đi vừa nói, lúc ấy đã đi hơn hai mươi trượng, Ngọc Trân bỗng thấy đầu óc choàng váng nhưng chỉ trong thoáng cái đã khỏi liền.
Tuy nàng cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng không để ý tới cho lắm, nàng cho đó chỉ là ảnh hưởng của vết thương cũ thôi, vả lại bệnh choáng váng như thế đàn bà có là sự rất thường nên nàng mới không quan tâm đến như thế.
Hai người tìm tới ngôi mộ của Thái Công Vọng, thấy ngôi mộ này đã lớn hơn những ngôi mộ khác, trước sau mộ đều có những trượng đá, vì lâu ngày không ai trông nom coi sóc nên đã bị sứt mẻ rất nhiều.
Hai người liền leo lên trên một cây bách nghìn năm để ẩn núp.
Lúc ấy đã là canh ba hai điểm.
Ngọc Trân bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng mặt mũi tối tăm, lảo đảo suýt ngã, Ánh Hà thấy vậy cả kinh vội giơ tay ra ôm chặt lấy nàng và khẽ hỏi:
– Trân muội sao thế? Ngọc Trân lại cảm thấy tỉnh táo như thường, liền cau mày lại mỉm cười nói:
– Em chỉ thấy hơi choáng váng thôi nhưng bây giờ thì đã khỏi rồi.
Ánh Hà rất tinh tế, thấy nàng có chút khác thường liền rỉ tai khẽ hỏi một câu, Ngọc Trân mặt đỏ bừng khẽ đáp:
– Hãy còn sớm mà!
– Hãy còn sớm sao lại có cảm giác như thế, chẳng hay trước kia Trân muội có bị như thế này không?
– Có, nhưng nhẹ lắm chứ không như lần này.
– Có lẽ mới khỏi bệnh, hiền muội hãy còn yếu ớt chưa phục nguyên lực, theo ý ngu tỷ thì chúng ta nên đi về đi!
– Về sao được, công việc của chúng ta đã thành công chín phần mười rồi, thế nào tiểu muội cũng phải điều tra cho việc này mới thôi.
Ánh Hà biết dù mình có khuyên răn bao nhiêu cũng vô ích thôi nên nàng thở dài một tiếng rồi giơ tay ra ôm chặt lấy Ngọc Trân để đề phòng nàng bị té ngã.
Đột nhiên có bốn cái bóng người lén lút như bóng ma xuất hiện nhanh kỳ lạ, chỉ thoáng cái đã tiến tới gần, nhờ có ánh sáng trăng, hai nàng đã trông thấy rõ người đi đầu ở bên phía phải là một ông cụ già gầy gò bé nhỏ, không có râu và cũng không có cả lông mày, mặt đầy nét nhăn, hai mắt sâu hoắm, lưng đeo đôi tiên nhân chưởng.
Người thứ hai là một ông già búi tóc thật cao mặc áo bào xám, mặt xám xì xám xịt, đôi mắt lóng lánh như hai ngọn đèn ló, người thứ ba to béo, mày rậm mắt báo tay cầm cây thiên trượng bằng sắt, mồm to và đỏ.
Còn người cuối cùng đi ở bên trái là một người trung niên mặc áo trắng, vẻ mặt rầu rĩ, thì ra bốn người này là Kiều Kỳ, Đông Dương chân nhân, Hư Viên đại sư và Triệu Tinh.
Vì hai nàng chưa hề gặp họ bao giờ nên không biết họ là ai nên cứ lẳng lặng xem cử chỉ của họ ra sao.
Bỗng Kiều Kỳ lên tiếng nói:
– Việc này lạ thật! Người gửi đến khách điếm, nói muốn biết Thiếu sơn chủ ở đâu thì canh tư cứ đến ngôi mộ Thái Công Vọng Chu lăng này sẽ biết liền, nhưng bây giờ bốn bề yên lặng như thế này không hề thấy có một bóng người nào cả, không lẽ người đó nói bông chúng ta hay sao? Triệu Tinh cười nhạt đáp:
– Kiều lão sư đoán không sai một chút nào.
Chúng ta không những bị họ đùa giỡn mà còn tự giam thân vào chỗ nguy hiểm là đằng khác.
Đột nhiên ở phía sau ngôi mộ có tiếng cười nhạt và một giọng khàn khàn nói rằng:
– Triệu lão sư đoán rất đúng! Tiếng nói đó vừa dứt đã có sáu bảy cái bóng đen nhảy ra.
Một ông già râu dài, lưng hơi gù, mỉm cười lạnh lùng hỏi:
– Bốn vị vẫn mạnh giỏi chứ? Giọng nói của ông già ấy nghe rất rùng rợn, Kiều Kỳ đã nhận ra ông ta là ai rồi, liền lùi về phía sau nửa bước, thất kinh la lớn:
– Thế ra là ngươi đấy! Ông già nọ cười nhạt một tiếng nữa rồi đáp:
– Phải, chính là lão, Phi Mộ Siêu đây! Chắc bốn vị không thể ngờ là lão vẫn còn sống sót phải không? Triệu Tinh lạnh lùng hỏi:
– Có phải ngươi bắt thiếu sơn chủ của chúng tôi không? Mộ Siêu vuốt râu cười ha hả đáp:
– Việc trong Thần Nữ Miếu đã đồn ầm khắp xa gần ai mà chả hay biết? Hà tất phải đổ lão như thế? Nhưng lão biết rõ hiện giờ y đang ở đâu? Nói tới đó y bỗng trăm nét mặt, giọng trầm hẳn xuống rồi nói tiếp:
– Lão đã thề thế nào cũng phải trả được mối thù cũ, chẳng hay bốn vị muốn trối trăng gì cứ việc nói ra đi lão sẽ chuyển cáo hộ cho! Bốn người nghe nói tức giận khôn tả, Kiều Kỳ cười nhạt đáp:
– Phi Mộ Siêu, ngươi đừng có ngông cuồng như thế, dù ngươi có luyện mười năm hay tám năm nữa cũng chưa chắc đã thắng nổi Kiều mỗ.
Nói xong, y liền rút đôi tiên nhân chưởng ra tiến lên một bước tấn công luôn.
Phi Mộ Siêu chưa kịp ra tay thì ông già áo đen béo lùn ở phía sau y đã múa môn khí giới quái dị hình như bánh xe nhảy ra chống đỡ tiên nhân chưởng của Kiều Kỳ, mồm quát lớn:
– Buông tay! Môn khí giới hình bánh xe kia vừa ra tay, những răng cưa ở trong bánh xe đã quay tít và có tiếng kêu xè xè nghe rất quái dị.
Kiều Kỳ cười nhạt đáp:
– Ngươi đã làm gì nổi ta nào? Y chưa nói dứt đã giơ tiên nhân chưởng lên chống đỡ luôn bánh xe của đối phương, y liền cảm thấy cánh tay phải tê tái, hộ khẩu gần như nứt nẻ.
Tiên nhân chưởng liền rời khỏi tay y mà bay đi, y giật mình kinh hãi, mồm kêu thầm: “Nguy tai!” Đối phương vừa tấn công có một thế đã thấy đánh rớt được khí giới của Kiều Kỳ, liền tấn công luôn ba thế tiếp.
Bánh xe của y như một cái lọng úp chụp vào đầu địch thủ.
Kiều Kỳ đã mất một chiếc khí giới, hầu như cụt một cánh tay nên càng đấu càng lép vế, đồng thời y thấy ngực và bên hông có nhiều chỗ tê tái rất kỳ lạ, liền kêu rống luôn mồm.
Ông già béo lùn vừa thu chiếc bánh xe kia lại, luồng ánh sáng tròn như bánh xe và nhanh như điện cũng biến mất, mọi người đã thấy Kiều Kỳ đã ngã nằm ngoài xa năm thước.
Bọn Triệu Tinh ba người thấy vậy cả kinh.
Ông già béo lùn vẫn đứng nguyên chỗ đó, tay cầm môn khí giới kỳ lạ, mồm tủm tỉm cười.
Đông Dương chân nhân bỗng rút thanh bảo kiếm cổ kính, xông lại tấn công ông già béo lùn, mồm thì quát lớn:
– Các hạ ra tay thật độc ác quá.
Ông già béo lùn cười khanh khách đáp:
– Tây Xuyên Đường Môn chúng ta không ra tay thì thôi đã ra tay thì phải giết chết đối thủ mới xong.
Đó là lệ thông thường của chúng ta, từ xưa tới này không hề thay đổi bao giờ cả.
Đông Dương chân nhân cả kinh hỏi:
– Có phải các hạ là Bách Bộ Câu Hồn Đường Thái đấy không? Đường Thái đắc trí mỉm cười đáp:
– Lão chính là Đường Thái đay.
Tốt hơn hết ba vị đừng có ương ngạnh, mà theo lão đi yết kiến một vị cao nhân trong võ lâm thì Thiếu sơn chủ của các người sẽ bình yên vô sự.
Bằng không Phi lão sư nghĩ lại mối thù ngày xưa thì ba vị sẽ phơi xác tại trước mộ Thái Công Vọng này ngay.
Đông Dương chân nhân cả giận, giơ kiếm lên múa thành một luồng ánh sáng bạc và những bông hoa như sao sa vậy, nhằm Đường Thái tấn công luôn.
Đang lúc ấy phía sau mộ bỗng có một bóng đen nhanh như điện chớp phi ra, như sao ở trên không xa xuống vậy.
Hư Viên đại sư cả kinh la lớn:
– Đường Tam Điệp! Triệu Tinh vội nắm lấy tay của Đông Dương chân nhân kéo lại, rồi tiến tới trước mặt Đường Thái nói:
– Phiền các hạ dẫn chúng tôi đi gặp Thiếu sơn chủ của chúng tôi.
Y thấy tình thế bất lợi cho bên mình và người mình ít, đối phương đông hơn vả lại độc khí của họ Đường có tiếng là độc ác và rất khó đề phòng, nên y mới giả bộ chịu hàng phục thực, rồi chờ dịp mà đào tẩu luôn, quý hồ không bị toi mạng là không sợ gì cả.
Thiếu sơn chủ bị bắt, tất nhiên lão sơn chủ phải ra tay cứu viện.
Y quyết định như thế xong, mới vội ra tay ngăn cản Đông Dương chân nhân như vậy.
Đường Thái ha hả cả cười đáp:
– Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt chứ? Ngài quả thực là người biết điều.
Triệu Tinh bụng chửi thầm đối phương, nhưng mặt vẫn đỏ ửng vì hổ thẹn với lương tâm.
Đồng Dương chân nhân với Hư Viên đại sư vẫn còn tức giận, sau thấy Triệu Tinh đưa mắt ra hiệu mới thôi.
Phi Mộ Siêu ngẩng mặt lên trời lớn tiếng cả cười.
Tiếng cười của y làm chấn động cả khu rừng rậm ấy.
Chim chóc cũng phải hoảng sợ bay loạn xạ.
Triệu Tinh vứt ngầm xuống đất một vật của riêng mình.
Đường Thái các người không để ý tới nên không hay biết.
Mộ Siêu cười xong, nói tiếp:
– Ba vị theo lão đi.
Nói xong, y quay mình rảo bước đi vào trong mộ mà mặt thì âm thầm vô cùng.
Triệu Tinh chỉ khẽ kêu hừ một tiếng rồi nghênh ngang đi theo sau y luôn? Đông Dương chân nhân, Hư Viên đại sư đưa mắt nhìn nhau cười một cái rồi cũng theo Triệu Tinh đi luôn.
Đường Thái với Đường Tam Điệp, rỉ tai nói với nhau vài câu rồi cùng bọn quần tà kia, quay người đi theo vào trong mộ luôn.
Chỉ trong thoáng cái, chúng đã đi mất dạng hết.
Vệ Ánh Hà với Ngọc Trân núp ở trên cây trông thấy rõ mồn một chờ quần tà đi mất dạng hết rồi, Ánh Hà mới hỏi Ngọc Trân rằng:
– Xem như vật trong mộ này thể nào cũng có mật thất và thế nào cũng có cửa ngầm đi vào trong mộ…
Nàng vừa nói tới đó lại thấy Ngọc Trân sắc mặt nhợt nhạt, toát mồ hôi lạnh ra, nàng kinh hãi hỏi:
– Trân muội làm sao thế? Ngọc Trân với giọng yếu ớt đáp:
– Tiểu muội…!có chút…!choáng váng…
Ánh Hà lo âu vô cùng, vội nói tiếp:
– Trân muội, chi bằng chúng ta hãy về Trường An tìm Dương đệ trước.
Ngọc Trân gượng lên tiếng đáp:
– Không…
Ánh Hà biết ý của nàng, nhưng vẫn cứ ẵm nàng định nhảy xuống thì bỗng thấy một bóng người vội vàng đi đến ngôi mộ, nàng đã nhận ra người ấy chính là Đường Linh, ngạc nhiên vô cùng.
Ngọc Trân cũng trông thấy Đường Linh hiện thân ra, bèn khẽ van lơn rằng:
– Hiện giờ tiểu muội đã đỡ rồi, chỉ nghỉ ngơi giây lát là hết liền.
Ánh Hà biết nếu lúc này nhảy xuống dưới cây thế nào cũng bị người ta trông thấy, cho nên nàng cố nán đợi chờ để xem cử chỉ của Đường Linh ra sao.
Đường Linh ngơ ngơ ngác ngác, hai mắt lờ đờ đi tới trước cửa mộ, rồi quay đầu lại nhìn chung quanh, y bỗng nhiên trông thấy xác chết của Kiều Kỳ liền trợn tròn xoe đôi mắt ra nhìn rồi từ từ tiến lên định xem xét kỹ lưỡng.
Đột nhiên phía sau mộ có giọng lạnh lùng, vọng ra hỏi:
– Đường Linh, sao chỉ có một mình ngươi trở về đấy thôi? Tiếng hỏi đó vừa dứt, Ánh Hà với Ngọc Trân đã thấy một cái bóng người ở phía sau mộ phi ra, trông như một hồn ma vậy, nhanh và rùng rợn khôn tả.
Ánh Hà trông thấy người đó xuất hiện, liền rùng mình một cái và tỏ vẻ gay cấn ngay.
Thì ra người ấy từ đầu chí chân đều quấn bằng vải đen, không trông thấy rõ mặt.
Đường Linh cúi mình vái chào, đáp:
– Trưa hôm nay, thuộc hạ đã chia tay với họ, vừa rồi đợi chờ ở ngoài lăng vẫn chưa thấy các anh em ấy về, thuộc hạ sợ chậm giờ nên về đây phục lịnh trước, chắc mấy người đó cũng về đây ngay bây giờ không sai.
Người bịt mặt khẽ kêu hừ một tiếng, rồi hỏi tiếp:
– Ngày hôm nay có phát hiện gì không?
– Ngày hôm nay có khá nhiều cao thủ hắc, bạch hai đạo tới nhưng chưa thấy tung tích của Tuyết Sơn Nhân Ma lẫn Ô Phùng, thủ hạ của Khúc Tỉnh Bình đã tới Trường An này rồi, chúng xuất hiện ở tháp Đại Nhạn.
Người bịt mặt ngẫm nghĩ giây lát, ngửng mặt lên trời lẩm bẩm nói:
– Đến giờ rồi.
Y giơ hai tay ra từ từ vỗ ba cái, chung quanh và sau các ngôi mộ khác, bỗng có hai mươi mấy cái bóng đen xuất hiện.
Những người đi trước là Đường Tam Điệp, Đường Nhất Hạ và Đường Thái.
Người bịt mặt liền lạnh lùng ra lệnh:
– Các người mau mau bố trí Tử Mai Phục ở chung quanh đây năm dặm.
Quần tà chia bốn ngã đi luôn.
Người bịt mặt lại từ từ đi thẳng về phía đông, lẩn khuất vào trong rừng rậm.
Lúc này, Ánh Hà quả thật tiến thoái lưỡng nan mà Ngọc Trân thì lại mê man bất tỉnh, đem theo một người rời khỏi nơi đây như vậy thế nào cũng bị bọn ma đầu kia hay biết, chưa biết chừng cả hai cũng bị chôn thân vùi xác.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, sau đành phải đợi chờ cho Ngọc Trân tỉnh lại rồi mới tính sau.
Lúc ấy mặt trăng đã xế về phía tây, bốn bể càng tối om thêm, bãi tha ma này trông càng kinh khủng và rầu rĩ khôn cùng.
-oOo-
Hãy nói Lạc Dương với Chu Luân ở trong Trường An Cư ăn uống no say và đi ra khỏi tiệm.
Lúc ấy tuy sắp tới canh tư nhưng cả tiệm bán hàng đêm đã đóng cửa cả, chỉ còn vài ba ngọn đèn với một số người và xe cộ thưa thớt đi lác đác ở trên đường thôi.
Hai người khoác tay nhau từ từ đi về khách điếm.
Lúc ấy Lạc Dương đã hết phiền não liền kể chuyện xưa, trong lúc mình đi theo Vân Nhạc như thế nào cho Chu Luân nghe.
Chu Luân bỗng thấy một cái bóng mảnh khảnh lướt qua giữa đường lẩn khuất vào trong bóng tối, chàng ta ngạc nhiên vô cùng, một mặt để ý nghe chuyện của Lạc Dương, một mắt để ý xem cái bóng đen đó có tái hiện không? Nhưng chàng vẫn không thấy cái bóng đen ấy tại hiện nữa nên chàng không nói cho Lạc Dương hay, khi đi đến một khách sạn cuối phố, đã thấy một tên phổ kỵ, nằm ngủ gục ở trước cửa.
Chu Luân liền lên tiếng kêu gọi:
– Phổ kỵ dậy đi.
Gọi mấy tiếng, người phổ kỵ ấy mới dậy được.
Thấy hai người đứng ở trước mặt, giật mình đánh thót một cái, ấp úng một hồi, mới hỏi được:
– Hai vị…!đại gia…!có phải…
Lạc Dương xen lời hỏi:
– Có phòng cho thuê không? Tên phổ kỵ vội đáp:
– Có có…!mời hai vị theo tiểu nhân vào trong điếm.
Hai người theo phổ kỵ đi vào trong cái sân nho nhỏ, liền đến hai cái phòng, sân đó có trồng cây, hoa thơm ngào ngạt khiến Lạc Dương và Chu Luân ngửi thấy cũng tỉnh táo vô cùng.
Phổ kỵ thắp đèn đem vào trong phòng đổ nước cho hai người rửa mặt xong mới rút lui ra.
Lạc Dương nói với Chu Luân rằng:
– Bây giờ còn hơn tiếng đồng hồ nữa, trời mới sáng tỏ, chúng ta hãy nghỉ ngơi chốc lát để lấy lại sức khỏe vì ngày mai còn nhiều việc khó khăn phải đối phó.
Đang lúc ấy, chàng bỗng nghe thấy ngoài sân có tiếng chân người.
Chu Luân liền biến sắc mặt, chạy ra quát hỏi:
– Ai thế? Khi y ra tới ngoài sân, lại nói tiếp:
– Thế ra là Mai cô nương, chỉ có một mình cô nương ư? Lạc Dương nghe nói giật mình kinh hãi, chưa kịp ra ngoài cửa phòng thì đã thấy Mai Nhi vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện ra trước mặt rồi.
Chu Luân thấy vậy, từ chối là quá mỏi mệt, phải về phòng để nghỉ nên chàng ta sang ngay phòng bên đóng cửa lại đi ngủ luôn.
Lạc Dương với Mai Nhi bốn mắt nhìn nhau đầy tình tứ, một lát lâu, chàng mới lên tiếng hỏi:
– Sao chị Mai lại biết tiểu đệ ở đây? Chị Lan đâu? Mai Nhi tủm tỉm cười đáp:
– Hai người đi trên phố tôi đã trông thấy rồi, nên đã theo dõi, tiểu thư còn chưa lộ mặt.
– Chị Mai không sợ người ta nhận ra mặt của mình hay sao?
– Tôi thừa lệnh Trần đại hiệp tới đây, có lẽ công tử chưa gặp Ngọc Trân, Ánh Hà hai vị cô nương phải không? Lạc Dương nghe nói mắt biến sắc, vội hỏi:
– Sao hai nàng cũng tới đây làm chi?
– Trần đại hiệp đoán không sai chút nào, tính hai nàng rất bướng bỉnh, thể nào cũng không đi kiếm công tử mà tự hành động lấy, cho nên mới sai tôi đuổi theo báo cho công tử biết để đề phòng hai người, nhỡ hai cô nương ấy mạo hiểm.
– Thành phố Trường An này nhà cửa đông đúc người lại nhiều như thế, bảo tiểu đệ biết đi đâu mà tìm hai nàng.
– Ngày hẹn ước của Tuyết Sơn Nhân Ma với Ô Phùng là ngày mai, chỉ sợ hai cô nương đó đã đến nơi đấy rồi.
– Theo ngu ý của tiểu đệ, thì chắc hai nàng đã tới trước chị Mai, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao đây? Lạc Dương nói tới đó bỗng nghĩ ra một việc gì, rồi nói tiếp:
– Tiểu đệ ra ngoài giây lát, rồi sẽ trở lại ngay.
Nói xong, chàng quay mình đi ra ngoài phòng mất dạng.
Độ nửa tiếng sau, mới thấy chàng quay trở về và nói với Mai Nhi rằng:
– Việc này phải nhờ vả đến Cái Bang mới được, vì môn hạ của Cái Bang rất đông đúc, hoặc giả chúng đã trông thấy tung tích của hai nàng, nên tiểu đệ đã nhờ họ đi thăm dò rồi, có lẽ một lát nữa họ sẽ trả lời ngay.
Nói xong, chàng thở dài một tiếng và nói tiếp:
– Thật là một việc chưa xong, việc khác lại nổi lên, khiến tiểu đệ vất vả quá.
Mai Nhi lẳng lặng không trả lời, chỉ nhìn Lạc Dương tỏ vẻ thương hại.
Lạc Dương mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.
Bỗng ngoài sân có tiếng chân người và có giọng khàn khàn hỏi vọng vào:
– Lạc thiếu hiệp có ở trong phòng này không? Lạc Dương vội đứng dậy, cùng Mai Nhi ra ngoài cửa phòng, đã thấy hai người ăn mày già đứng giữa sân, người đứng bên trái, liền thưa rằng:
– Lúc canh hai, chúng tôi có thấy hai thiếu nữ dùng khăn đen bịt mặt ở Trường An phi ra…
Nói xong, y liền tả hình dáng hai thiếu nữ ấy cho Lạc Dương và Mai Nhi nghe.
Mai nhi vội nói:
– Chính là hai cô nương ấy đấy.
Lúc ấy, Chu Luân ở phòng bên đã mở cửa ra, vì chàng ở bên đó đã nghe thấy Mai Nhi nói chuyện với Lạc Dương về chuyện hai người rồi, nên chàng ta vừa sang tới nơi đã ngạc nhiên hỏi:
– Thiếu hiệp, lúc canh hai chúng ta chả ở Trường An Cư là gì sao không thấy hai cô nương ấy? Lạc Dương đáp:
– Chúng ta ăn uống ở trong phòng, thì làm sao mà trông thấy được hai nàng.
Nói tới đó, chàng quay lại hỏi lão già ăn mày tiếp:
– Hai bạn có biết hai cô nương ấy đi đâu không? Lão ăn mày đáp:
– Hai bạn có biết hai cô nương ấy đi đâu không? Lão ăn mày đáp:
– Tuy hai cô nương ấy bịt mặt, nhưng trông vẫn tuyệt đẹp nên có nhiều người đứng xem và có năm nhân vật hắc đạo ngấm ngầm theo dõi.
Ăn mày già nãy cũng theo sau năm người ấy, thấy hai cô nương đi thẳng về phía Chu lăng…
Lạc Dương đã hiểu biết, chắc hai nàng ngồi ở phòng kế bên ăn nhậu, và đã nghe thấy mình nói chuyện với Chu Luân rồi mới lẳng lặng đi dò thám Chu lăng như thế.
Ông già ăn mày lại nói tiếp:
– Khi vào tới Chu lăng năm người hắc đạo theo dõi hai cô nương, dụng tâm rất ác độc.
Ngờ đâu chúng lại bị hai cô nương kiềm chế…
Chu Luân vừa cười vừa xen lời nói:
– Chúng thật có mắt như mù gặp phải vị La Sát, chắc năm tên ấy cũng chết phải không? Ăn mày già lại nói tiếp:
– Câu chuyện xảy ra hơi khác lời nói của thiếu hiệp và lão ăn mày này rất làm ngạc nhiên, và trong đời lão chưa hề thấy chuyện kỳ lạ như thế bao giờ.
Lạc Dương với Mai Nhi đồng thanh hỏi:
– Việc gì thế? Hình như lão ăn mày già không biết nói như thế nào cho phải, sau y nói ra là không hiểu tại sao Ngọc Trân lại sai bảo được năm tên giặc tự tàn sát lẫn nhau, rốt cuộc Đường Linh dùng ám khí tuyệt độc giết chết bốn tên nọ, hình như nàng ta đã dùng tà thuật gì thì phải…
Lạc Dương nghe tới đó giậm chân một cái, thở dài và nói:
– Nếu vậy Cốc cô nương nguy hiểm lắm.
Mai Nhi với Chu Luân nghe chàng nói như vậy, cả kinh thất sắc..