Tục Thái A Kiếm

Chương 39: Mượn Dao Giết Người Thanh Âm Tĩnh Thổ


Đọc truyện Tục Thái A Kiếm FULL – Chương 39: Mượn Dao Giết Người Thanh Âm Tĩnh Thổ


Vệ Phi Long mặt hơi biến sắc, liền hít một hơi mạnh, bụng bảo dạ: “Quả nhiên lời đồn ở Giang Nam không sai chút nào, Tỉnh Bình là người là người có đại chí định làm bá chủ của võ lâm, những thủ hạ của y đều là những quái kiệt trứ danh trong giang hồ, chỉ một Đàn chủ nho nhỏ mà đã có tài ba như vậy rồi, quả thật không phải tay tầm thường! Ta không nên khinh thường y.” Nghĩ như vậy liền thay đổi nét mặt, tỏ vẻ kính ngưỡng, chắp tay chào và nói:
– Hiền Đàn chủ võ công trác tuyệt, anh em rất lấy làm khâm phục, sau này chúng ta còn dịp gần gũi nhau.
Nói xong y lớn tiếng cười, khiến ai nấy đứng cạnh đó đều váng tai.
Lạc Thiên mỉm cười nói:
– Không dám! Giáo chủ võ công cao siêu hơn người, tại hạ chỉ là một đàn chủ nho nhỏ, tài sơ học kém, làm người ai cũng đều có sự khiếm khuyết, mong Giáo chủ chỉ giáo cho luôn luôn, tại hạ rất lấy làm cảm ơn vô cùng.
Phi Long nghe nói mặt đỏ bừng, cười gằn mấy tiếng rồi đáp:
– Đâu dám, đâu dám…
Hai bên quần hào đều là người thông minh, biết hai người đang so tài ngầm với nhau mà Phi Long đã bị thất bại trầm trọng, bằng không khi nào lúc trước lại kiêu ngạo mà lúc sau lại cung kính như thế.
Đại Lượng quần tà vì thấy Lạc Thiên là người tân tiến, chỉ đôi ba lời đã biết Tỉnh Bình rất thân tín với vị Đàn chủ này và chúng nghe nói vị Đàn chủ này chỉ nhờ có mồm mép khéo léo mà được Tỉnh Bình tin cậy như vậy nên chúng đối với Lạc Thiên có vẻ khi thị là thế, sau thấy Phi Long đã bị thất bại ngầm, liền thay đổi gịong nói, chúng mới kính phục Lạc Thiên quả thật có tài ba ngầm.
Chúng lại thấy Lạc Thiên chắp tay mỉm cười, nói tiếp:
– Vệ giáo chủ từ xa tới là giai khách, tại hạ đã dặn bảo hạ thuộc sửa soạn sẵn tiệc rượu để tẩy trần, xin mời Giáo chủ lên ngựa.
Phi Long cả cười đáp:
– Mời ngài lên ngựa, chúng ta cùng lên ngựa một lúc đi.
Lạc Thiên khiêm tốn mãi từ chối không được, đành phải lên ngựa cùng với Phi Long, cả hai cùng quất roi phóng ngựa đi luôn.
Lúc ấy trời đã hoàng hôn, có hai người cưỡi ngựa sát cánh nhau ở trên mỏm núi, hai người đó chính là Phi Long, Lạc Thiên vừa đi vừa xem tình thế của Đại Lượng, Lạc Thiên đưa tay chỉ điểm cho Phi Long hay, phía sau hai người có ba đại hán áo gấm và sáu cao thủ Tuyết Liên Giáo.
Phi Long liền lên tiếng hỏi:
– Hạ đàn chủ, phong thanh Khúc sơn chủ ở núi Đại Lượng này có bày một trận lớn tên là A Tu La Kiếm Trận, trận đó biến ảo khôn lường, sát cơ trùng phục, dù kẻ địch là tay thượng thặng của võ lâm vào tới đó cũng không sao thoát khỏi được.

Không biết tin này thực hư ra sao? Lạc Thiên mỉm cười đáp:
– Nhiều khi lời đồn đại của giang hồ hay thất thiệt nhưng đại trận A Tu La quả thật là lợi hại, cho nên xin Giáo chủ ngăn bảo thuộc hạ chớ có tùy tiện đi lại, nhỡ vào chỗ cấm địa, trận pháp phát động một cái là toi mạng liền, chứ không phải là chuyện chơi đâu.
Phi Long nghe nói hậm hực vô cùng, mồm lẩm bẩm đáp:
– Cám ơn Đàn chủ đã chỉ điểm cho như vậy.
Đột nhiên Lạc Thiên rỉ tai Phi Long khẽ nói:
– Nghe nói Vệ giáo chủ kết thù kết oán với Điền Thu Giả phải không? Phi Long bỗng thấy Lạc Thiên làm ra vẻ thần bí như vậy không hiểu y có ý định gì, liền ngẩn người ra giây lát rồi trả lời rằng:
– Việc này ai ai cũng biết cả.
– Việc này tại hạ biết rõ lắm nhưng…!nhưng…
Y cứ nói chữ nhưng hoài hình như không tiện nói ra vậy Phi Long ngạc nhiên vô cùng vội hỏi lại:
– Xin Hạ đàn chủ cho biết rõ nguyên nhân! Lạc Thiên tỏ vẻ khó xử ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời:
– Tại hạ không muốn hỏi đến chuyện tư của người, nhưng vừa rồi được thủ hạ báo cáo có mấy người định ám hại ngầm Giáo chủ.
Phi Long ngạc nhiên vô cùng vội hỏi tiếp:
– Ai thế? Chả lẽ là bọn người của Điền Thu Giả chăng? Chúng chỉ là cá trên thớt, Vệ mỗ có coi chúng ra gì đâu? Nhưng bây giờ chúng ở đây?
– Ở ngay bổn sơn, nhưng cũng chỉ mong những người đó không phải là Điền Thu Giả mà là những người khác, được Điền Thu Giả nhờ tới đây định âm mưu giết hại Vệ Giáo chủ.
Phi Long nghe nói mắt lộ hung quang cười nhạt hỏi tiếp:
– Hạ đàn chủ! Người đó là ai thế, để Vệ mỗ đi kiếm y? Lạc Thiên khẽ thở dài một tiếng rồi đáp:
– Vệ giáo chủ chớ có khích động như vậy! Việc này khiến tại hạ khó xử vô cùng, không biết Giáo chủ có nghe thấy cái tên Thiên Khiết Cung Chủ Ô Phùng không? Tất nhiên Phi Long phải biết cái tên Ô Phùng nên y biến sắc mặt ngay, hai mắt lộ vẻ nghi ngờ mà hỏi tiếp:
– Điền Thu Giả lại dám xúi giục Ô Phùng làm khó dễ Vệ mỗ ư? Hừ, Vệ Phi Long này có phải tay tầm thường đâu? Lạc Thiên thấy Phi Long tuy nói cứng như vậy, nhưng vẻ mặt đã hoảng sợ, biết y đã lọt vào trong của mình rồi, y mừng rỡ vô cùng nhưng vẫn không để lộ ra ngoài mặt, liền lắc đầu đáp:
– Không phải thế, hiện giờ Ô Phùng đã rời khỏi núi này đi xa rồi, nhưng vẫn còn khá nhiều cao thủ thuộc hạ của y ở lại đây, việc này do tại hạ nói ra, Giáo chủ nghe thấy đừng để chuyện này tiết lộ ra ngoài, phải cẩn thận đề phòng mới được! Nếu có điều gì sơ suất, bổn sơn sẽ bị tai ách và còn mang tiếng mượn dao giết người.

Cổ nhân có câu “Đánh ngay dễ đỡ, đánh lén khó đề phòng”.
Sự thật những lời nói của Lạc Thiên rất tầm thường, nhưng bên trong ý nghĩa rất sâu sắc, muốn to muốn nhỏ gì cũng được.
Phi Long lại hỏi tiếp:
– Hạ đàn chủ đã biết rõ như vậy sao không ra lệnh kiềm chế chúng?
– Tuy chúng có ý định như vậy nhưng chúng chưa gây nên sự thật, dù Sơn chủ có biết cũng phải làm ngơ, huống hồ là tại hạ.
– Nếu chúng có ý khiêu khích thật thì Vệ mỗ nên đối phó ra sao, chả lẽ cứ chịu nhục mà để cho chúng hà hiếp hay sao?
– Thị phi phải trái sẽ có công luận, bổn sơn chỉ giữ thái độ tự nhiên, quyết không thất lễ với một bên nào và cũng không bênh vực ai cả.
Phi Long là người lão luyện giang hồ sao lại không hiểu được lời nói của Lạc Thiên, quí hồ không lôi người của Đại Lượng vào tròng thì dù đối phương có công nhiên khiêu khích cũng chỉ đấu một trận quyết sống mái thì thôi.
Y chưa kịp trả lời thì Lạc Thiên đã nói tiếp:
– Nếu Vệ giáo chủ có lòng khoan dung thì cứ rời khỏi Đại Lương này đi! Hà…!Vệ giáo chủ từ xa đến làm khách khiến tại hạ khó xử quá! Phi Long rất kiêu ngạo cười nhạt đáp:
– Hạ đàn chủ khỏi cần phải khó xử, Vệ mỗ không phải người nhút nhát.
Lạc Thiên thấy kế của mình đã thành công, trong lòng mừng thầm, vội hỏi tiếp:
– Vệ giáo chủ, đó chẳng qua là chuyện tại hạ nghe phong thanh trước đấy thôi, cho nên được mật cáo này mong Giáo chủ chuẩn bị trước chứ chưa chắc chúng dám sinh sự ở bổn sơn đâu! Nói xong, y đưa mắt nhìn ra bên ngoài và nói tiếp:
– Trời sắp tối rồi, quý vị đi đường chắc cũng mỏi mệt lắm, xin mời quí vị vào Nghinh Tân quán nghỉ ngơi trước, để tại hạ dẫn đường cho! Nói xong, y giơ tay ra hiệu ba tên đại hán áo gấm liền đi trước, mọi người lần lượt theo sau.

Chỉ thoáng cái cả bọn đã mất dạng.
-oOo-
Dưới ngọn núi Lư Bình của dãy núi Đại Lượng có một cái hồ rộng chừng ba bốn mẫu, nước hồ rất trong, giữa hồ có xây một thủy các, xung quanh hồ có mấy chục tòa nhà dùng để làm Chiêu Anh Tân Quán, thật là hùng vĩ tráng lệ vô cùng.
Phong cảnh nơi đó tuyệt đẹp, có núi có sông, ít nơi có thể sánh kịp.
Tối hôm đó đèn đuốc trong Nghênh Tân Quán sáng như ban ngày, tiếng âm nhạc du dương, tiếng ca hát của các thiếu nữ vọng đi bốn phương, trong hồ lại có mười mấy chiếc thuyền nhỏ bơi đi bơi lại.
Tầng thứ ba của Nghênh Tân Quán ở phía đông có năm người đang đứng ở dưới một cây hòe, năm người đó là Tuyết Liên Ngũ Sát, một tên trong bọn trông mặt rất rùng rợn, ngó nhìn xung quanh một cái rồi nói:
– Bên ngoài quán, Giáo chủ đã bố trí chòi canh ngầm, như vậy bọn người của Thiên Khiết Cung khó mà xâm nhập nổi, chúng ta phải cẩn thận tuần tiễu, như vậy mới chắc chắn.

Một tên thứ hai cười nhạt và đỡ lời:
– Không gì tốt bằng mình ra tay kiềm chế người trước, chi bằng chúng ta đi sang chỗ ở của Ô Phùng bên kia hồ do thám xem sao, nếu lời nói của Lạc Thiên là sự thật thì chúng ta ra tay hạ thủ trước và chém tận giết tuyệt mới thôi, rồi chúng ta cho thuốc hóa xác để diệt tích, sau này Ô Phùng có truy cứu đến việc này, chúng ta cứ thoái thác là không biết thì đã sao nào? Niên Hàm là người lớn tuổi nhất trong bọn khẽ nói:
– Giáo chủ cũng có ý định này rồi, nếu vậy chúng ta cứ việc thử xem.
Tuyết Liên Ngũ Sát không muốn để cho người khác chú ý đến hành động của mình, cả năm thủng thỉnh mà đi, vừa đi vừa chỉ trỏ, giả bộ như du ngoạn phong cảnh.
Lúc ấy tiếng ca hát vẫn véo von như thường, Nghênh Tân Quán của bọn Thiên Khiết Cung ở là một căn nhà hai tầng, bên trong đèn đuốc sáng choang, tiếng ca hát và nhậu nhẹt ồn ào cả một góc trời.
Ngũ Sát đi tới chỗ cách căn nhà đó khá xa, liền ngừng chân lại, bỗng thấy sau Nghinh Tân quán ấy có hai cái bóng đen ở trên mái nhà phi lên.

Cả hai cùng nhảy xuống dưới đất rồi phi thân đi luôn.
Hình như hai người đó định chạy về phía bờ hồ ở bên trước mặt.

Chúng chạy vào trong bụi cây ẩn núp.
Ngũ Sát ngạc nhiên vô cùng, Niên Hàm vội nói:
– Chúng ta mau theo dõi, có lẽ hai tên này là thủ hạ của Ô Phùng.
Nói xong, y liền giở khinh công tuyệt mức ra theo dõi hai người kia luôn.
Hình như hai người đó không biết là Ngũ Sát theo dõi, chúng đi tới một gốc cây cổ thụ, liền ngừng chân lại, khẽ nói chuyện với nhau rằng:
– Lão già họ Vệ đem hằng bốn năm mươi tên bộ hạ tới đây, tên nào tên ấy đều là cao thủ số một số hai của Tuyết Liên Giáo, chúng ta hai người sợ khó mà hạ thủ được.
– Hừ! Sao chúng biết chúng ta có lòng định gây hấn với chúng? Nhưng không thấy chúng có phòng bị gì cả, có lẽ chúng ta có hy vọng thành công đấy.
– Tiếc thay đương gia của chúng ta lại đem hết bò cạp đi rồi, nếu để lại một con ở nhà có phải hay không.

Chúng ta dùng con bò cạp độc giết hại chúng, thật là không lộ một chút hành tích nào cả.
– Nói suông vô ích, khỏi cần phải bò cạp độc, Khiết Vỹ Trâm cũng thế thôi, trúng phải kẻ địch cũng chết ngay.
– Phi Long giết cha hại huynh, bây giờ chính là y bị báo ứng đây, dù Thu Giả không nhờ vả chúng ta chủ trì công đạo, cũng phải ra tay giết y, huống hồ y lại dấn thân tới đây.
– Hãy khoan đã.

Chúng ta giết hại y rất dễ, chỉ e làm liên lụy đến phái Đại Lượng thôi.
– Huynh cứ yên tâm.

Khúc sơn chủ rất sợ đương gia của chúng ta.

Nào, đi thôi.
Chỉ thấy hai người thấp thoáng một cái đã mất dạng liền.
Ngũ Sát nghe thấy rõ ràng, tức giận vô cùng, liền nhìn nhau một cái, đang định giở khinh công ra đuổi theo thì bỗng trên không có mấy tiếng kêu hự vọng tới, hai cái bóng đen ở phía đằng trước lại tà tà xuyên qua, hình như có một tên nói rằng:
– Chúng có chuẩn bị.

Chúng ta mau đào tẩu đi.
Hai cái bóng đen ấy, nhanh như điện chớp, quay trở lại, chạy mất dạng liền.

Ngũ Sát thấy những chòi canh ngầm của bổn giáo đang loạn xạ.

Niên Hàm liền lớn tiếng quát hỏi:
– Lý Quý, có chuyện gì xảy ra thế? Một đại hán vạm vỡ vâng dạ một tiếng rồi chạy như bay nhảy tới luôn và thưa rằng:
– Thưa Đường chủ.

Không biết ai đã tấn công lén, có bảy tám anh em bị giết chết.
Niên Hàm biến sắc mặt, liền quát hỏi Tứ Sát rằng:
– Chúng đến tận cửa hà hiếp chúng ta như vậy thì chịu sao nổi.

Lý Quý! Về báo cáo cho Giáo chủ hay, bảo bổn Đường chủ các người đã đi tìm bọn phỉ đồ rồi.
Ngũ Sát đi nhanh như sao sa, tiến thẳng tới Nghênh Tân Quán, nơi bọn thủ hạ của Ô Phùng đang ở.

Lúc ấy, trong quán vừa có một người đi ra, thấy Ngũ Sát hung hăng như vậy, biết không phải là chuyện tầm thường, liền lớn tiếng quát hỏi:
– Đứng lại, các người là ai? Niên Hàm cười nhạt một tiếng rồi giơ tay phải ra nhanh như điện chớp nhằm người đó tấn công luôn.
Người nọ vội giơ chưởng ra nghênh đón, nhưng Niên Hàm đã xoay cánh tay đánh trúng ngay vào bụng dưới của người đó một cái.

Người ấy chỉ rú lên được một tiếng rất thảm khốc rồi tắt thở chết tốt luôn.
Trong quán, nghe thấy tiếng kêu la ấy, mọi người đều giật mình kinh hãi.

Chỉ trong nháy mắt đã có sáu người áo đen ở trên lầu phi thân xuống rồi.
Sáu người ấy thấy người của bọn chúng bị giết chết, tức giận vô cùng, ông già ngoài năm mươi, trên trán có một cái bướu, bước lên một bước, cười nhạt và nói:
– Các ngươi là cuồng đồ của Tuyết Liên Giáo phải không? Các người làm bộ làm t ch đến tận cửa đả thương người, một Tuyết Liên Giáo nho nhỏ như thế mà dám làm bộ làm tịch ngông cuồng như vậy.


Nếu lão phu để cho các người tiếp tục sống ở trên giang hồ thì trên võ lâm này không còn cái gì là công đạo nữa.
Nói xong, y giơ tay lên nhằm Ngũ Sát tấn công luôn, Thế công của y huyền ảo khôn tả.
Bên phỉ đồ của Thiên Khiết Cung cũng có diệu kế của Lạc Thiên xếp đặt trước, khiến chúng tin tưởng không nghi ngờ chút nào, ngày hôm nay lúc Vệ Phi Long tới Đại Lượng, Lạc Thiên đã ngấm ngầm sai bọn thân tín của Tĩnh Bình phao tin đi rằng: “Vệ Phi Long tới đây là ý định kiếm Ô Phùng trả thù đấy, do Phi Thiên Thần Long Cung Tường nhờ y tới..” Những người thân tín của Tỉnh Bình còn khuyên thuộc hạ của Ô Phùng cẩn thận đừng đi đâu hết, chờ Ô Phùng về đã rồi hãy tính chuyện sau.
Tại sao những lời lẽ xúi giục ấy lại làm cho môn hạ của Ô Phùng tin tưởng được như vậy.
Vì bên trong có mấy điểm nhân quả khiến chúng phải tin lời nói đó là thật, điều thứ nhất khi Ô Phùng đi cướp hai thanh bảo kiếm giả Thái A và Linh Qui đã thả nhiều bò cạp độc ra cắn chết rất nhiều người nên đã kết thù kết oán với Cung Tường và phái Nga Mi rồi.
Điều thứ hai xưa nay Vệ Phi Long với phái Nga Mi, Tam Nguyên Bang với Hắc Kỳ Hội đã cùng nhau uống máu ăn thề rồi, nhưng từ khi vây đánh Tố Lan ở Vân Thương tiểu trạch, Tam Nguyên bang chủ Khương Huân Tổ, Hắc Kỳ Hội Chủ Hồng Điểm Ngao bị cụt tay thảm bại rồi, thì Vệ Phi Long lại dẫn bộ hạ cao chạy xa bay cầu cứu với Thanh Thành Thập Cửu Hung và hỏi Hách Liên Yến Hầu tìm lại con gái cưng bị bắt cóc, nhưng vì vấn đề Cung Tường mà không sao tương trợ được.
Điểm cuối cùng là sau khi Hồng Điểm Ngao bị chặt cụt tay, chờ Lạc Dương đi rồi quay trở lại, liền ra tay cướp cánh tay cụt trên bờ sông, sau được Thế Vân thiền sư của Nga Mi trợ giúp nên mới chuộc lại cánh tay cụt ấy.

Ngờ đâu, ở biên giới Tứ Xuyên và Giang Tây lại gặp Lạc Dương, thế là thuộc hạ của y bị giết sạch, nhưng giang hồ lại đồn đại là bị Ô Phùng chứ không phải là Lạc Dương.
Vì thế Ô Phùng đã trở nên một mối nguy hại lớn cho giang hồ, ai cũng muốn diệt y đi.
Vệ Phi Long vì thấy Thanh Thành Thập Cửu Hung không chịu ra tay cứu giúp mình nên mới tới cầu cứu Tỉnh Bình và hận ghét Ô Phùng vô cùng.
Lạc Thiên lại thụ kế xúi giục Phi Long là người đã dám hành thích sư phụ giết hại anh thì việc gì y không dám làm, muốn đạt mục đích thì y không ngần ngại sử dụng thủ đoạn nào hết nhưng cần phải phòng bị y trước.

Căn cứ vào lời xúi giục của Lạc Thiên thì không có vẻ gì là ly gián cả nên phe Ô Phùng mới tin là sự thật.
Lúc ấy, Tuyết Liên Ngũ Sát công nhiên không sợ hãi gì cả dám ra tay đả thương người, thì chúng còn cần gì phải nói rõ lý do nữa nên xông lại tấn công ngay.
Một người đã ra tay thì năm người kia cũng xông lại ra tay luôn.

Thế là cả sáu vây chặt Ngũ Sát, trận đấu đôi bên kịch liệt khôn tả.
Hai bên cùng là cao thủ đấu với nhau, chỉ sai một ly là đi một dặm.

Tuyết Liên Ngũ Sát bị thuộc hạ của Ô Phùng ra tay tấn công trước nên Ngũ Sát cứ phải chống đỡ hoài thôi, không sao phản công lại được.
Đột nhiên Ngũ Sát cảm thấy vô số phi trâm ném trúng, vừa trúng vừa tê tái, khí huyết trong người rạo rực, lúc ấy chúng mới biết nguy tai vì bị ám khí bắn phải, nếu còn đấu tiếp thế nào cũng bị chết hết, cho nên cả năm cùng tung mình nhảy lên đào tẩu.
Nhưng sáu thủ hạ của Ô Phùng lại còn nhanh hơn chúng, như bóng theo với hình, múa chưởng nhằm ngực chúng tấn công luôn.

Chỉ nghe mấy tiếng kêu hự, thân hình của Ngũ Sát bay tung lên trên không như năm cái diều đứt dây, rớt từ trên cao rớt xuống tắt thở chết tốt.
Lúc ấy Phi Long cũng vừa dẫn bộ hạ đuổi tới, thấy vậy liền cả giận quát mắng:
– Môn hạ của Ô Phùng ác độc thật, phải biết nợ máu thì dùng máu trả, khi nào lão phu chịu để cho các người ngông cuồng như thế được.
Ông già trán có bướu ngắm nhìn Phi Long rồi cười the thé hai tiếng rất quái dị, rồi trả lời:
– Kẻ hành thích sư phụ, giết anh, bại hoại luân thường nghĩa đạo như vậy mà cũng dám trách bảo người thiên hạ là ngông cuồng.
Phi Long bị đối phương bêu xấu tức giận đến mặt đỏ bừng, cười nhạt hai tiếng, mặt lộ sát khí ngay.
Đột nhiên sáu thủ hạ của Ô Phùng đã giơ tay tấn công luôn, bộ hạ của Phi Long không kịp đề phòng, già nửa số bị đánh té ngã ngay tại chỗ.

Ông già có bướu lại cười the thé tiếp:
– Khiết Vỹ Trâm là một môn ám khí tuyệt độc của thiên hạ không có thuốc gì cứu chữa được, Phi Long ngươi chịu chết đi.
Phi Long có hai cánh tay đồng, bách độc không xâm nhập vào nổi nên y vội múa hai cánh tay đồng lên đánh rớt hết những mũi Khiết Vỹ Trâm kia, thân hình và thủ pháp của y nhanh khôn tả, y thất thế mà bộ hạ đa số bị giết hại, không sao nhịn được, liền giơ cánh tay phải lên, đưa bàn tây về phía trước, cười khỉnh đáp:
– Ngươi cũng nộp mạng cho ta đi.
Nói xong chưởng thế của y nhanh như điện chớp đã nhằm ông già có bướu tấn công luôn.
Ông già có bướu vội múa chưởng chống đỡ, mồm thì cười nhạt đáp:
– Chưa chắc…
Y vừa nói dứt thì chưởng của hai người đã đụng nhau kêu đến bộp một tiếng.

Mọi người đã thấy ông già có bướu trên trán đã bị đẩy lùi năm bước, mặt biến sắc, hờn giận quát lớn một tiếng, phun máu tươi ngã ngửa người về phía sau chết tốt.
Năm người thủ hạ khác của Ô Phùng thấy đồng bạn bị giết thảm khốc như vậy đều quát tháo xông lại vây đánh Phi Long.
Phi Long không hổ thẹn là Giáo chủ của một giáo phái, thân hình nhanh như gió múa tít song chưởng nhằm các nơi yếu huyệt của năm người kia tấn công tới.

Bỗng y tung mình nhảy lên trên cao hai trượng, như một con đại bàng xòe cánh, hai cánh tay đồng bôi độc của y thật là thiên biến vạn hóa, nhằm đỉnh đầu của kẻ địch tấn công xuống như vũ bão.
Năm thủ hạ của Ô Phùng biết là nguy tai đến nơi muốn tránh nhưng đã muộn rồi, cả năm chỉ rú lên được vài tiếng thảm khốc.

Thế là cả năm đều phun máu mồm máu mũi ra chết tốt.
Phi Long nhảy xuống đất, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt lờ đờ, hiển nhiên y đã tốn rất nhiều công lực mới giết chết năm người kia, nhưng đã làm chấn động quần hùng ở các tân xá khác tới xem nhưng chúng chỉ khoanh tay đứng xem thôi chứ không ai thông cảm bọn thủ hạ của Ô Phùng cả, vì thường ngày chúng quá kiêu ngạo, không coi ai vào đâu cả.
Lạc Thiên cũng hay tin chạy tới, thấy vậy giậm chân, lắc đầu thở dài.
Phi Long gượng cười hai tiếng và nói:
– Hạ đàn chủ khỏi phải lo âu như vậy, Ô Phùng lão tặc về, Vệ mỗ xin gánh vác hết việc này.
Lạc Thiên mỉm cười đáp:
– Vệ giáo chủ, xin chớ có khích động như vậy, bổn sơn quyết không khoanh tay không lý tới việc này, nói tóm lại việc lớn sẽ hóa thành nhỏ, việc nhỏ sẽ hóa thành không.

Mời Giáo chủ hãy về tân xá thương lượng.
Nói xong, y bảo thủ hạ đem những xác chết đi chôn và những người bị thương thì mau cứu chữa cho ngay.

Phi Long ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt, thấy thủ hạ tinh anh của mình chết hết chín mười người như vậy liền thở dài một tiếng và cùng Lạc Thiên đi luôn.
Kế mượn dao giết người ấy đã thanh trừ được mối tai họa ở cạnh nách của Tỉnh Bình, tuy Tỉnh Bình bảo bế môn nghiên cứu kiếm pháp, bề ngoài không lý đến việc gì cả, nhưng sự thật lúc nào cũng có tai mắt báo cho y hay biết.
Tỉnh Bình hay tin cả mừng, khen ngợi tài ba của Lạc Thiên và còn tín nhiệm hơn trước nhiều.

Nhưng có biết đâu Lạc Thiên có dụng ý khác, dù y là một tay tráo trở mà cũng không hay biết được.
Ngày nào Lạc Thiên cũng không quên kẻ thù lớn của mình là Vạn Đằng Long, nhân lúc đi tuần và bố trí lại Đại Lượng, y đã ngấm ngầm dò xét xem Vạn Đằng Long hóa thân thay hình đổi dạng ở trong núi Đại Lượng này là ai và con tin của Cái Bang trưởng lão Lâu Ung nữa.
Bảy ngày sau, gà mới gáy mặt trời còn chưa lên cao, gió lạnh thổi ào ào, dãy núi Đại Lượng không có một bóng người nào dám ra bên ngoài vì thời tiết quá lạnh, riêng có một mình Lạc Thiên xuất hiện trong bụi cây thông, đang khoanh tay thủng thẳng đi lại, trông vẻ rất ung dung, y tỏ vẻ lo âu, bụng bảo dạ: “Từ khi ta tới Đại Lượng đến giờ, ngoài nơi cấm địa của trận A Tu La ra, chỗ nào cũng lui tới cả mà sao không thấy tung tích của Vạn Đằng Long với Lâu Ung, chẳng lẽ Tỉnh Bình giấu hai người đó vào cấm địa A Tu La chăng?” Lạc Thiên thất vọng vô cùng, vì mục đích của y tới Đại Lượng chuyến này đã tốn bao nhiêu tâm huyết để lấy lòng Tỉnh Bình hầu tìm cho ra kẻ thù lớn.

Mục đích chưa đạt, lòng buồn bực của y tựa như một hòn đá nặng đè lên khó chịu khôn tả.
Y đang thủng thẳng đi về phía trước thì có một tiếng khánh thánh thót vọng vào tai, y kinh ngạc vô cùng liền lần mò về phía đó, liền thấy một ngôi chùa xây ở sau sườn núi tại trên đỉnh núi, nơi đây rất ẩn bí, nếu vừa rồi không nghe tiếng khánh thì y không thể nào biết được trên đây có một ngôi chùa như vậy.

Y thấy ngôi chùa ấy xây toàn bằng gạch đỏ, bên ngoài có một bờ tường vây xung quanh, bên trong trồng toàn thông và trúc, y rảo bước đi vào.

Thấy có một con đường nhỏ và dưới những cây thông cây trúc có trồng rất nhiều cây hoa màu sắc xanh đỏ trắng vàng.
Thỉnh thoảng có gió mát đưa lại những mùi thơm ngào ngạt.
Trong ba căn thiền phòng, cửa nẻo đều treo mành, nhưng vẫn còn mùi hương thơm ngào ngạt đưa ra, thỉnh thoảng lại có vài tiếng khánh vọng ra nữa.
Lạc Thiên ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ rằng: “Đại Lượng này là ổ giặc, đạo tặc hoành hành, sao lại có một ngôi chùa ở đây như thế? Thật đây là một hiện tượng lạ lùng hết sức! Không hiểu người trụ trì ở trong ngôi chùa này là ai?” Đột nhiên có tiếng quát tháo rất thánh thót vọng ra rằng;
– Đứng lại! Đây là Thanh Âm am, cầm người ngoài không được bước chân vào, ngươi là một cuồng đồ nào mà lại dám xem thường nghiêm lệnh của Khúc sơn chủ như thế? Tiếp theo, mành trúc vén lên, một nữ ni trẻ tuổi trông mặt chưa đầy hai mươi, đôi ngươi lóng lánh, mũi dọc dừa, mồm nhỏ, khuôn mặt đẹp lạ lùng, chỉ tiếc thay sắc mặt nhợt nhạt như bị ốm nặng vừa mới khỏi vậy.
Lạc Thiên nghe nói liền ngẩn người ra, nghiêm trang đáp:
– Tại hạ mới tới Đại Lượng không lâu, không biết Khúc sơn chủ đã có nghiêm lệnh như vậy, chỉ vì mãi xem phong cảnh và nghe thấy tiếng khánh nên mới bước vào am như vậy.
Nữ ni cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:
– Khéo biện bạch thật! Bên cạnh con đường nhỏ có một miếng gỗ vuông, trên có đề cấm lệnh của Khúc sơn chủ, sao ngươi lại nói dối là không trông thấy, rõ ràng ngươi đã có định tâm gì? Lạc Thiên ngạc nhiên vô cùng, vì vừa rồi mình mãi nhìn nên quên không để ý đến miếng gỗ vuông ấy, cho nên trong lòng ăn năn vô cùng nên chàng vừa cười vừa trả lời tiếp:
– Quả thật tại hạ chưa thấy yết thị trên miếng gỗ vuông ấy nhưng không biết tiểu sư phụ bảo tại hạ có dụng ý gì? Không biết dụng ý đó là thế nào, xin tiểu sư phụ nói cho hay! Nữ ni trẻ tuổi không biết trả lời như thế nào cho phải, ấp úng mãi không sao nói lên tiếng, chỉ lườm Lạc Thiên hai cái thôi.
Lúc ấy trong am lại có một nữ ni trẻ tuổi khác bước ra, nữ ni này trên mép có một nốt ruồi nho nhỏ, trông cũng đẹp vô cùng nhưng sắc mặt cũng nhợt nhạt như nữ ni kia, trên vai có đeo một thanh kiếm cổ.

Nữ ni ra trước liền nói với nữ ni có nốt ruồi ở trên mép rằng:
– Sư tỷ! Tiểu muội thấy người này ăn nói ấp úng, thái độ khả nghi, chắc không phải là người tử tế đâu? Chị em chúng ta ghi vào mặt y một dấu vết rồi đuổi y đi.
Lạc Thiên làm như không nghe thấy nữ ni nọ nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng, rồi hỏi tiếp:
– Có phải trong Thanh Âm am này chỉ có hai vị mà thôi không? Nói xong, chàng tiến lên một bước.
Nữ ni có nốt ruồi đen liền quắc mắt quát bảo:
– Cuồng đồ táo gan thật! Nói xong, nàng rút trường kiếm khỏi bao, nhằm ba nơi yếu huyệt ở trước ngực của Lạc Thiên đâm luôn, nhanh nhẹn tuyệt luân, kiếm của nàng chưa đâm tới, hơi lạnh đã lấn át tới rồi.
Lạc Thiên thấy vậy liền khen ngợi:
– Kiếm pháp cao siêu thật! Y vừa nói vừa giở khinh công kỳ ảo ra tránh khỏi thế công đó nhưng trong lòng kinh hãi và nghĩ thầm: “Trong Thanh Âm am này có thanh bảo kiếm sắc bén như thế này, sao Tỉnh Bình không cướp mà phải đi ra ngoài cướp giật của người khác, việc này thật là mâu thuẫn vô cùng.” Nữ ni đâm hụt thế kiếm đó càng thức giận thêm, quát mắng tiếp:
– Hãy tiếp thêm một thế kiếm nữa của ta thử xem! Nói xong, nàng giở thế Mãn Thiên Hoa Vũ ra tấn công tới tấp.

Tuy chỉ một thức kiếm thôi nhưng tinh diệu vô cùng, khỏi nói ai cũng biết đó là nội gia kiếm học.

Nhưng chỉ hiềm chân lực chưa đủ nên không phát huy nổi oai lực ra thôi.
Mắt của Lạc Thiên rất sắc bén, y chỉ xem sắc mặt nhợt nhạt của hai nữ ni kia cũng đủ biết hai nàng bị thương ngầm nên mới kém chân lực như vậy! Y liền mỉm cười nhảy sang bên tay trái giơ tay phải ra khẽ búng một cái.
Chỉ nghe thấy kêu cong một tiếng, nữ ni trẻ tuổi kia cảm thấy cánh tay phải tê tái, trường kiếm suýt tí nữa thì bay đi nên nàng thất thanh la lớn một tiếng rồi lùi về phía sau ba bước.
Lạc Thiên mỉm cười nói tiếp:
– Đất Phật thanh tĩnh, sao lại có người cầm kiếm ra tay giết người như vậy? Tiểu sư phụ không sợ gây nên tội nghiệp hay sao? Nữ ni tức giận đến mặt tái mét, bỗng thò tay vào túi thì trong thiền đường đó đã có giọng một người già quát mắng vọng ra:
– Huyền Tuệ không nên! Tấm mành vừa vén lên đã có một lão ni tóc trắng như bạc, vẻ mặt nghiêm trang nhìn Lạc Thiên và nói:
– Hai tiểu đồ vô tri, xúc phạm đến thí chủ, xin thí chủ thứ lỗi cho! Lạc Thiên vội đáp:
– Không dám.
– Bần ni là Thanh Âm, xin thí chủ cho biết xưng hô ra sao và đến đây định chỉ giáo gì? Lạc Thiên thấy mặt của Thanh Âm lão ni cũng nhợt nhạt như nữ ni kia, ngạc nhiên vô cùng liền đáp:
– Tại hạ Lạc Thiên, ngẫu nhiên đi qua đây mới biết đây là bảo am, nên tiến tới gần chứ không có mục đích gì khác cả.

Chắc đại sư phải là một đại bối thần ni của võ lâm, tại hạ mạt học hậu kiến, may mắn được chiêm ngưỡng, thật hân hạnh vô cùng.
Thanh Âm lão ni nghe thấy Lạc Thiên xưng danh như vậy liền tỏ vẻ kinh ngạc đáp:
– Bần ni đâu dám nhận là tiền bối thần ni như thế, thế ra là Hạ thí chủ đấy! Phong thanh thí chủ tài hoa xuất thế, lại được Khúc sơn chủ tín nhiệm và cần trọng, bần ni rất lấy làm thất kính.
– Thần ni quá khen đấy thôi.
Lạc Thiên nói như vậy, liền đưa mắt nhìn bốn xung quanh mấy cái rồi khen ngợi tiếp:
– Nơi thanh tĩnh này là siêu thoát ngoại vật không tranh chấp gì với ngoài đời.
Lão ni nghe nói ngẩn người ra, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên nói tiếp:
– Thí chủ nói như vậy là có dụng ý gì thế?
– Đại Lượng là chốn ổ giặc ban ngày ma quỉ hiện hình, không có một tấc đất nào sạch sẽ hết, bảo am lại như một bông hoa sen mọc ở đống bùn mà không dính một tí bùn, khiến tại hạ ngạc nhiên vô cùng.
Lão ni nhìn Lạc Thiên một cái rồi đáp:
– Hạ thí chủ tới đây, bần ni rất lấy làm ngạc nhiên, theo lý ra thì Thanh Âm am này, thí chủ không thể tới được và cũng không nên tới.
– Tại sao tại hạ không nên tới bảo am, xin thần ni cho biết rõ nguyên nhân?
– Có thật thí chủ không biết hay giả vờ không biết đấy? Lão ni ở Đại Lượng này đã sống mười lăm năm, ngày tháng rầu rĩ khổ sở.

Với tiểu đồ Huyền Tuệ, Huyền Phân hai người, ngày đêm lễ Phật tụng kinh, chân không rời bước ra khỏi rừng trúc này nửa bước, chuyện cũ như một làn khói nên không muốn nhắc nhở đến nữa…
Huyền Phân bỗng xen lời nói:
– Sư phụ! Người mới quen biết, xin sư phụ đừng nên nói nhiều như thế.

Họ Hạ này mặt mũi hung ác, lại đã theo Khúc lão tặc rồi thì còn nhắc nhở đến chuyện cũ nữa mà làm chi? Lão ni sầm nét mặt lại quát mắng:
– Bậy nào! Nếu Hạ thí chủ là kẻ hung ác thì sư tỷ của con vừa rồi đã toi mạng rồi! Tuy Huyền Phân hãi sợ không nói năng gì nhưng mặt vẫn còn hậm hực.
Lạc Thiên nhìn Huyền Phân một cái mỉm cười nói tiếp:
– Lệnh cao túc nói rất phải, mới quen biết không nên nói nhiều, tại hạ có tài ba gì đâu mà dám hỏi căn vặn như vậy? Nhưng tại hạ cảm thấy thầy trò thần ni ba vị mang thương tích nặng ngầm, động lòng hiếu kỳ mới lên tiếng hỏi như vậy.

Lão ni mặt biến sắc gật đầu nói:
– Thí chủ sành sỏi lắm! Phải, phải…!bần ni ba người có nội thương rất nặng, đó là được Khúc Tỉnh Bình ban cho.
Huyền Phân vội khuyên bảo:
– Sư phụ…
Lạc Thiên vội biến sắc mặt, ngửa người nhảy về phía sau xuyên vào trong rừng trúc.
Giấy phút sau trong rừng trúc có tiếng kêu rú vọng ra, thầy trò thần ni lại thấy Lạc Thiên tung mình nhảy ra ngoài rừng, tay xách một đại hán ăn mặc võ trang và lôi cổ y đến trước mặt lão ni.
Đại hán đó trông rất hung ác, bị Lạc Thiên cắp ở trong tay đau đến toát mồ hôi lạnh ra, mặt mũi nhăn nhó, trông càng ghê rợn hơn.
Lạc Thiên buông tay vứt đại hán ấy xuống đất kêu đến bộp một tiếng, hiển nhiên cái ném đó không nhẹ, đại hán nọ chỉ kêu rú một tiếng mãi không sao ngồi dậy được.
Lạc Thiên liền lên tiếng quát bảo:
– Đứng dậy trả lời! Tên ngươi là gì? Thuộc đàn nào? Tại sao lại đến Thanh Âm am này mà dò xét? Ngươi đã khinh nhường cấm lệnh của Sơn chủ phải không? Đại hán nọ gượng bò dậy, đôi ngươi lóng lánh đáp:
– Tiểu nhân thuộc Ngân Thử Đàn, tên là Phương Sơn, thừa lệnh Lã đàn chủ ngấm ngầm theo dõi Hạ đàn chủ, quả thật tiểu nhân đã phạm cấm lệnh của Sơn chủ, nhưng Hạ đàn chủ đã biết rõ mà còn cố phạm.
Lạc Thiên mỉm cười giơ chưởng ra phất qua mặt đại hán đó một cái, chỉ thấy đại hán đó kêu hự một tiếng, mồm, mũi, tai rỉ máu ra mà chết tốt.
Thanh Âm lão ni thấy vậy ngẩn người ra rồi lên tiếng nói:
– Thí chủ, tại sao chưa hỏi rõ đã ra tay đánh chết y như vậy? Thiết nghĩ Lã Vô Lương của Ngân Thử Đàn là một người rất âm độc, thí chủ cũng nên đề phòng cẩn thận mới được! Lạc Thiên đáp:
– Không sao! Tại hạ đã có cách đối phó.

Thần ni cho biết như vậy tại hạ rất cám ơn.
Nói xong, chàng cầm xác của Phương Sơn lên, chỉ thoáng cái đã lui ra ngoài xa hơn hai trượng và chỉ trong nháy mặt đã xuyên vô rừng mất tích tích liền.
Huyền Tuệ tỏ vẻ hoài nghi, liền lên tiếng hỏi lão ni rằng:
– Sư phụ! Vừa rồi sư phụ đã nói rõ cho tên họ Hạ ấy thật là thất trí! Lão ni tủm tỉm cười đáp:
– Việc này các con không biết đâu! Sư phụ có bao giờ nhận lầm người, huống hồ quẻ bói của sư phụ rất linh nghiệm, đã đoán ra Hạ thí chủ tức là Xích Kỳ Luân phúc tinh của con, mười lăm năm nhờ ở như các con và cũng khổ cho các con nữa.
Bà ta nói tới đó Lạc Thiên đã quay trở lại, bà ta ta liền ngắt lời và chắp tay chào Lạc Thiên và nói tiếp:
– Mời thí chủ vào trong thiền phòng ngồi chơi, bần ni có việc này muốn nhờ vả.
Lạc Thiên đáp:
– Tại hạ đang muốn lãnh giáo.
Nói xong, y liền theo lão ni vào trong nhà ngồi xuống, Huyền Tuệ và Huyền Phân đứng ở bên cạnh thần ni để nghe chuyện.
Lão ni liền kể lại chuyện xưa cho Lạc Thiên nghe rằng:
– Mười lăm năm trước đất Đại Lượng này vốn là một nơi sạch sẽ nhưng từ khi Khúc Tỉnh Bình tới, khiến mấy nghìn dặm ở nơi đây ẩn núp không biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, giang hồ hào khách, nhưng trong có nửa năm trời đã bị Tỉnh Bình thu làm môn hạ hết, nếu ai không nghe theo thì sẽ bị y giết chết liền.

Sau cùng y tìm tới Thanh Âm am, bắt bần ni phải khuất phục y, bằng không sẽ bị chết.
Bần ni liền đáp:
– Người trong cửa Phật không tranh chấp gì đến ngoài đời, chỉ mong trong Thanh Âm am này được trong sạch, hai bên không ai đụng gì đến ai, như vậy có phải là tốt hơn không? Tỉnh Bình cương quyết không nghe, thoạt tiên bần ni vẫn không biết y là Thập Phương Diêm La Khúc Tỉnh Bình, sau y tự xưng ra bần ni mới biết, liền kinh hãi thầm và bụng bảo dạ rằng: “Nếu ta bỏ Thanh Âm am mà đi nơi khác, khi nào Khúc Tỉnh Bình chịu để yên cho ta được an ổn rời khỏi núi Đại Lượng này.” Nghĩ như vậy, bần ni liền dùng lời lẽ khích bác, bảo y là người hẹp lượng, không thể dung thứ cho một ngôi am nho nhỏ như vậy thì thực chỉ là một người có hư danh đệ nhất cao thủ trong võ lâm thôi chứ không phải là một tay cao thủ thực sự.

Quả nhiên Khúc lão tặc túng thế, y bảo y đã nói ra rồi thì không bao giờ hối hận hết nhưng y không mang tiếng hẹp lượng và nếu bần ni chống nổi mười hiệp của y thì y sẽ cho bần ni vẫn được ở trong Thanh Âm am này mãi mãi.
Lạc Thiên liền xen lời nói:
– Chắc thần ni đã ra tay đấu với y rồi phải không?
– Chính thế! Võ công của lão tặc thật là trác tuyệt, tuy bần ni chống đỡ nổi mười hiệp, nhưng đã mang nội thương rất nặng, lão tặc theo lời đã hứa, cho bần ni ba thấy trò được ở lại trong Thanh Âm am này và lấy rừng trúc làm giới hạn, đồng thời y còn ra lệnh cấm, viết lên trên một tấm bảng nhỏ để cấm thuộc hạ của y xâm nhập vào, ai trái lệnh sẽ bị xử tử, trước khi đi nhân lúc bần ni không đề phòng y đã ngấm ngầm dùng bảy mũi Thất Tuyệt Đinh ném lén vào sau lưng của bần ni, hai tiểu đồ cũng bị tai ách như vậy.
Lạc Thiên nghe nói kinh hãi thầm, y không ngờ Tỉnh Bình lại ác độc đế như thế nên bụng bảo dạ rằng: “Như vậy ta phải cẩn thận đề phòng mới được.” Thanh Âm lão ni lại nói tiếp:
– Thất Tuyệt Đinh của lão tặc lợi hại không tả, không thể rút ra được.

Hễ rút ra một cái thì sáu cái nọ sẽ cảm ứng ngay và khí huyết rạo rực phun máu ra mà chết.

Võ công của bần ni không phải là phàm tục nhưng mười mấy năm nay vẫn vô kế khả thi.

Bần ni là ngọn đèn sắp cạn dầu, dù có chết cũng không sao nhưng chỉ tội nghiệp cho hai tiểu đồ, trẻ tuổi mà mà chịu khổ như thế này thật là sống dở chết dở.
– Tại sao thần ni lại nói cho tại hạ biết hết tâm sự như vậy, không sợ tại hạ thố lộ cho Khúc Tỉnh Bình hay sao?
– Bần ni đã bói một quẻ, biết thí chủ là Phúc tinh cứu nguy cho bổn am, tuy thí chủ bề ngoài rất hung ác nhưng sự thực tâm địa rất lương thiện và theo sự suy đoán của bần ni thì sở dĩ thí chủ đến Đại Lượng này cũng như Phạm Lãi ở Ngô mục đích cứu Việt.
Lạc Thiên giật mình kinh hãi không ngờ quẻ bói của lão ni cô lại linh nghiệm đến như vậy? Lý đến chuyện xưa, chàng cho những chuyện bói toán này chỉ là chuyện huyền hoặc nên không coi trọng chút nào, vì vậy y lại nói tiếp:
– Tại hạ cũng có học tập bốc dịch nhưng vẫn không dám tin cho lắm.
– Thí chủ nói lầm rồi, ngày xưa cổ nhân dùng bói quẻ để phân biệt cát hung mà yên dân trí, mới thoáng trông ai cũng tưởng tượng đó chỉ là một trò do người ta bày đặt ra để huyền hoặc người đời mà kiếm tiền thôi, sự thật thì việc gì cũng không thoát khỏi sự biến đổi âm dương…
Huyền Phân đứng bên cạnh hờn giận nói:
– Sư phụ toàn nói những chuyện vu vơ như thế làm chi? Lão ni mỉm cười, nói với Lạc Thiên tiếp:
– Mười mấy năm qua thầy trò bần ni ăn ở với nhau như mẹ con vậy, cũng vì quá nuông chiều mà chúng mới vô lễ như thế, mong thí chủ lượng thứ cho.
Lạc Thiên vừa cười vừa đáp:
– Không dám! Xin hỏi thần ni, thần ni đã bói biết tại hạ tới đây là có việc nhưng thần ni có biết được là việc gì hay không? Lão ni ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
– Có phải thí chủ tới đây là để cứu một người không? Lúc này Lạc Thiên mới tin quẻ bói của lão ni quả thật là linh nghiệm liền rầu rĩ gật đầu và đáp:
– Đúng như lời nói của thần ni, hiện giờ tại hạ đang tìm kiếm một kẻ thù lớn nhưng không biết có hy vọng gặp được y không? Lão ni mỉm cười đáp:
– Khi thí chủ tới, bần ni đã bói hai quẻ, quẻ trước đã đúng, còn quẻ sau thì báo thí chủ phải có người trợ giúp mới thành công! Lạc Thiên ngẩn người ra một lúc rồi nói:
– Nhưng không biết cần phải người thế nào để trợ giúp cho?
– Người ấy xa tận chân trời…
– Có phải là thần ni đấy không?
– Tuy bần ni chân không ra khỏi cửa nhưng vẫn có tai mắt, hành vi của Tỉnh Bình mười lăm năm nay bần ni rõ hết.
Nói tới đó lão ni thở dài một tiếng, rồi mới nói tiếp:
– Nhưng bần ni bị Thất Tuyệt Đinh kiềm chế, công lực hầu như đã phế hết một nửa, có lòng trợ giúp nhưng hơi sức không cho phép.
– Tại hạ hơi biết y lý, may ra có thể chữa được cho thần ni sư đồ ba vị nhưng…
Nói tới đó y bỗng biến sắc mặt, xoay tay đánh ra bên ngoài một chưởng rồi người y nhảy ra luôn.
Mọi người thấy một ông gia ăn mặc rất xa hoa, trông rất oai nghi tay cầm lang nha can, một thứ khí giới kì lạ, người cao tám thước, mặt vàng khè, đang đi tới vườn hoa, vì trời mưa áo của ông già đó đã bị ướt, ông ta vừa thấy Lạc Thiên phi thân ra liền khẽ cười, tiếng cười của ông già ấy như tiếng cú kêu khiến ai nghe thấy cũng phải rợn óc.
Lạc Thiên vừa tới nơi đã nhìn thẳng vào mặt ông già, mặt lộ sát khí.
Bốn mặt nhìn nhau, ông già ấy như bị đánh một roi rất nặng, trông thấy Lạc Thiên mặt lộ sát khí liền ngẩn người ra và hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.