Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 72


Đọc truyện Tức Phụ Ngận Hung Tàn – Chương 72

Lâm Phàm mới từ trắc phòng đi đến, nghe thấy một câu tràn ngập thù hận của Ngô Tử Lâm, vội vàng mở miệng nói: “Tử Lâm khoan vội báo thù, chúng ta trước nên làm rõ ràng mọi chuyện, đến lúc đó người chết ta sống cũng không muộn. Đến bây giờ cũng không có ai nói cho ta biết, Trương Dực vì sao lại muốn chiếm đoạt vị trí của Trương đại ca, hắn rốt cuộc có mục đích gì. Nói thật, nếu là ta, nếu đã muốn phản bội các ngươi, tuyệt đối sẽ không tiếp tục bảo vệ các ngươi, giết người diệt khẩu nhỏ cỏ tận gốc chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng Trương Dực lại không có, còn thả ra những lời bảo hộ các ngươi, cho nên ta có thể từ điểm này suy đoán, Trương Dực chắc là có cái gì không thể nói ra miệng.”

“Hắn có nỗi khổ gì, có cái gì không thể nói cho ta biết, ta là phu lang của hắn, vài năm nay cùng một chỗ, ta cái gì cũng nghe theo hắn, ta thương hắn như vậy, lập gia đình ba năm chúng ta cũng không có con, ta có trách hắn một câu nào sao? Thế mà hiện tại hắn đối xử với ta như thế nào, Phàm tử ta nói thật ta tình nguyện để hắn thương tổn chính là ta.” Ngô Tử Lâm nói xong nước mắt liền rơi xuống, vẻ mặt rất thống khổ.

Lâm Phàm vừa nhìn thấy Ngô Tử Lâm khóc liền chịu không nổi, nhiều người như vậy, cũng không phải là nữ nhân lại càng không phải là ca nhi, làm sao mà động một cái là khóc, cũng chỉ có mình Trương Dực chịu được Ngô Tử Lâm. Lâm Phàm rất là ghét bỏ Ngô Tử Lâm lớn tiếng nói: “Được, được, Ngô Tử Lâm ngươi làm ơn có thể ngừng  khóc được hay không, Tử An nhà ta gặp chuyện gì cũng đã không còn khóc nữa, ngươi nhìn đức hạnh hiện tại của ngươi đi, ta là Trương Dực cũng không thích ngươi, mau nín khóc cho ta, hiện tại chúng ta thương lượng kế sách, xem có thể tìm ra vấn đề được hay không, như vậy hai người các  ngươi còn có thể cùng một chỗ, được rồi chúng ta vừa ăn vừa nói, ta sắp chết đói rồi.”

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng đáng thương nước măt lưng tròng lại không dám khóc của Ngô Tử Lâm, lúc này mới cau mày mở miệng nói: “Nói đến nguyên nhân, ta có lẽ đoán được một chút, nhưng đã nhiều năm như vậy, ta cứ nghĩ là Trương Dực đã buông tha, thật không ngờ hắn có thể ẩn nhẫn nhiều năm như thế, thậm chí không tiếc lợi dụng tín nhiệm của ta, phá hư hạnh phúc hiện tại cũng muốn báo thù, hắn khẳng định là phải hạ quyết tâm rất lớn, chúng ta rất khó ngăn cản.”

“Trương đại ca chẳng lẽ Trương Dực có cừu hận đối với ta, nếu không vì sao lại đối xử với ta như vậy.” Ngô Tử Lâm nhịn không được xen mồm nói, chuyện Trương Dực làm đối với Ngô Tử Lâm là đả kích thật lớn, nói không chừng Ngô Tử Lâm có thể uống rượu đến chết hoặc là nhịn đói đến chết.

Lâm Phàm nghe Ngô Tử Lâm nói xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng nhớ tới hiện tại bọn họ đang thảo luận vấn đề nghiêm túc, Lâm Phàm liền khụ một tiếng nói: “Đừng tự suy diễn, Trương Dực cùng ngươi thì có thù hận gì, nhiều năm trước chẳng lẽ là có quan hệ đến cha hắn.”

Ngô Tử Vệ trừng mắt đệ đệ quấy rối mở miệng quát lớn: “Ăn của ngươi đi, không có nói lời nào không ai coi ngươi là người câm, Trương Dương nói từ đầu sao lại như vậy.”

“Ngô đại ca nói rất đúng, chúng ta chỉ có biết được bản chất của sự việc, mới có thể giúp đỡ Trương Dực, về phần ngăn cản, Trương đại ca nếu Trương Dực đã có cừu hận với người khác, lại còn là tử cừu, chúng ta vì sao lại phải ngăn cản, chúng ta chẳng những phải phối hợp cùng Trương Dực báo thù, mà còn phải trợ giúp Trương Dực báo thù, phải giúp Trương Dực giải quyết được cừu hận đè nặng ở trong lòng,” Lâm Phàm nói xong nhìn về đôi mắt trông mong của Ngô Tử Lâm, người này miệng nói là hận Trương Dực, nhưng trong ánh mắt không khó nhìn ra, Ngô Tử Lâm căn bản không từ bỏ được Trương Dực.

Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương đều nhìn về phía Ngô Tử Lâm, nhìn tiểu tử bộ dạng đáng thương đôi mắt trông mong, chỉ biết tâm của Ngô Tử Lâm vẫn như cũ ở trên người Trương Dực.

Trương dương thở dài chỉ tiếc rèn sách không thành thép, nếu hắn phản bộ Ngô Tử Vệ như vậy, tính cách Ngô Tử Vệ thành thục trầm ổn, tuyệt đối sẽ không đi tìm chết, có lẽ là sẽ đạp hắn một cước, quay đầu lại liền đi thú mấy phòng tức phụ, huynh đệ hai người rõ ràng là từ một a mỗ sinh ra, tính cách sao lại khác biệt như vậy?


Trương Dương liền đem chuyện nhà Trương Dực trước kia nói ra, ban đầu quan chức của phụ thân Trương Dực cũng không lớn, nhà bọn họ là một thị tộc xuống dốc, nhưng vận khí của lão cha Trương Dực rất tốt, cũng đủ thông minh, chỉ vài năm ngắn ngủi mà đã lên làm vị trí tướng quân.

Lúc ấy tuổi tác của thừa tướng cũng ngày càng lớn, hắn ban đầu không đồng ý gả tiểu ca nhân nhà mình cho phụ thân Trương Dực, nhưng lại không chịu nổi ca nhi nuôi lớn lại hướng ra bên ngoài, tự mình nói thích phụ thân Trương Dực. Liền trộm chốn chạy ra ngoài, sau đó còn dựng lên tiết mục rớt xuống nước có người nhảy xuống cứu, vì vậy trong sạch đều bị phụ thân Trương Dực làm hỏng, lão tướng gia cũng không còn cách nào, chỉ có thể tâm không cam lòng không nguyện đem ca nhi nhà mình ban đầu muốn dựa vào quan hệ đưa vào trong cung gả cho phụ thân Trương Dực.

Cũng may vận khí của phụ thân Trương Dực rất tốt, sau khi lập gia đình xong liền liên tiếp lập công, từ tướng quân đến đại tướng quân, vài năm đó hàng hải không yên bình, thế nhưng mười mấy năm, phụ thân Trương Dực thế nhưng đã lên làm vị trí thủy ti tam quân. Điều này khiến cho lão thừa tướng rất là cao hứng, phu lang tiểu ca nhân nhà mình có tiền đồ như vậy, đáng tiếc con của hắn lại không có tiền đồ, vì thế liền chuẩn bị đem tiểu nhi tử nhà mình nhét vào trong thủy quân của phụ thân Trương Dực, nhưng đứa con của lão thừa tướng thật sự là không có bản lĩnh, lão cha Trương Dực chỉ có thể sắp xếp một vị trí cho tiểu tử không đến nơi đến chốn này.

Lão tướng gia nghĩ đứa con của mình tuy rằng không thể làm được thủy ti tam quân, nhưng ít nhất cũng phải cho đứa con của hắn một vị trí đại tướng quân, việc này lão thừa tướng đã vòng vo đề cập qua, nhưng phụ thân Trương Dực dù sao cũng là một người ngay thẳng, hắn có thể đề bạt người có năng lực, tuyệt đối sẽ không cho phép một người quần là áo lụa sẽ là tai họa trở thành thủ hạ của hắn, có thể nghĩ sau này lão thừa tướng liền tức giận đến cỡ nào.

Kết quả ở thời điểm Trương Dực mười hai tuổi, phụ thân Trương Dực một lần tham gia hải chiến liền biến mất một cách không rõ ràng, là bị địch nhân giết, hay là bị ám sát chết, không ai biết được. Lúc đó Trương Dực còn nhỏ, bên người phụ thân Trương Dực cũng không có huynh đệ, tuy rằng Trương Dương được phụ thân Trương Dực đề bạt lên, nhưng khi đó quan chức của hắn còn quá nhỏ, chỉ là một thống lĩnh nho nhỏ dẫn dắt mấy chục chiến thuyền, không phải là một tướng quân.

Chuyện tình của phụ thân Trương Dực cấp trên phái người tra xét hai lần, kết quả đương nhiên là không bệnh mà chết, biển rộng mệnh mông, có thể đi nơi nào tìm ra manh mối cùng chứng cớ, huống chi thủy ti tam quân mà lão cha Trương Dực lưu lại rất nhanh bị quan to trong triều đình chia cắt.

Việc này ngoại trừ a mỗ Trương Dực cùng ông ngoại của Trương Dực, rất nhanh liền lắng xuống,mà những thuộc hạ đắc lực của lão cha Trương Dực, tất cả đều bị tìm đủ lý do điều đi. Còn lại là những người giống như Trương Dương, chức vị không cao không thấp, dù sao người triều đinh phái tới cũng không rõ ràng về thủy chiến, cho nên nhóm người Trương Dương rất nhanh liền bộc lộ tài năng.

Hơn nữa Trương Dương cũng không phải là người tốt lành gì, lão thống soái chết như thế nào, hắn liền như thế giết những người đứng đầu kia. Đương nhiên Trương Dương quen thuộc thủy quân, hắn cũng không ngốc để cho người khác tóm được nhược điểm, mấy người lãnh đạo không phải là gặp gió to lật thuyền, chính là thuyền va phải đá ngầm chìm nghỉm, hoặc là gặp phải hải tặc bị dọa đến tè ra quần phải chạy về kinh thành, tóm lại mỗi một chuyện đều không có liên quan gì đến Trương Dương, nhưng mỗi chuyện đều là chuyện ngoài ý muốn.

Điều này khiến cho Trương Dương hiểu được, lão thống soái thực sự là bị xử lý như vậy, rất nhanh Trương Dương liền ở Yến thành như diều gặp gió, sau này tuổi lớn lại càng hăng hái, lại gặp Ngô Tử Vệ non mềm, con đường làm quan càng thêm rộng mở. Cũng ngay tại lúc này Trương Dương nhận được lời cầu cứu của lão quản gia nhà Trương Dực, nhớ tới năm đó lão thống soái có ân huệ với hắn, dạy hắn tác chiến trên thuyền, Trương Dương liền liên hệ mấy tướng sĩ có chức vị cao ở trong quân, từng chịu ân huệ của lão cha Trương Dực.

Lúc này mới có thể đem Trương Dực ở trong nhà lão tướng gia mò ra, khi đó cũng không nói là để cho Trương Dực tham gia vào thủy quân, mà là mang Trương Dực đến hải vực mà lão thống soái gặp chuyện không may bái tế. Mà Trương Dực một khi ra đi, cho dù là lão tướng gia cũng không có cách đưa đứa nhỏ này trở về, khi đó Trương Dực vừa lúc mười lăm tuổi, cách thời gian hắn bị đưa vào cung còn một năm, kết quả một năm sau Trương Dực cho dù trở về, hắn đã đen giống như than, trên người còn có không ít vết thương, làm sao có thể tiến cung.


Lão tướng gia liền do dự, Trương Dực đã bị gạch khỏi danh sách tuyển tú, tiếp theo Trương Dực liền chạy trở về bên người Trương Dương ở Yến thành. Mà lão tướng gia liền nhốt a mỗ Trương Dực, thứ nhất chắc là hận Trương Dực không theo sắp xếp của hắn, thứ hai hẳn là còn có chủ ý muốn đem Trương Dực gả cho những hoàng tử khác, dù sao không làm được chính quân, thì sườn quân cũng không tồi, nếu hoàng thượng có thể nhìn trúng tiểu tử Trương Dực thì càng tốt.

Cho dù khi đó Trương Dực đen giống như than, nhưng dung mạo hắn rất tốt, cho dù đen nhưng tướng mạo cũng xuất sắc. Nhưng chờ thêm ba năm sau, dung mạo Trương Dực trở về lại có biến đối lớn, đừng nói là tướng quốc, cho dù là a mỗ Trương Dực cũng không nhận ra đứa con. Ban đầu Trương Dực lớn lên rất giống a mỗ hắn, chỉ hai ba năm ngắn ngủi đã cao hơn một cái đầu, thân mình rắn chắc hơn rất nhiều, không còn là một ca nhi nhu nhược, bộ dạng hoàn toàn thật giống một tiểu tử.

A mỗ Trương Dực nhìn thấy rất là đau lòng, nhưng cũng rất cao hứng, như vậy lão cha hắn không có cách nào gả đứa con của hắn cho hoàng tử hoàng thượng, kết quả cũng không biết lão thừa tướng nghĩ như thế nào, thế nhưng nói cho a mỗ Trương Dực, cõ lẽ một ngày nào đó hoàng thượng hoặc hoàng tử sẽ thay đổi khẩu vị thì sao, khiến a mỗ Trương Dực thiếu chút nữa tức nghẹn, sau này, a mỗ Trương Dực cũng không kêu đứa con trở về kinh thành nữa, tình nguyện để Trương Dực ở bên ngoài mãi mãi không trở về, hắn coi như đã hiểu được, cha hắn ngoại trừ quyền lực căn bản không để ý đến mẫu tử bọn họ, hận không thể lập tức bán bọn họ đi để đổi lợi ích.

Trương Dương nhìn ánh mắt vài người không chuyển theo dõi hắn, vì thế cuối cùng tổng kết nói: “Tiểu tử Trương Dực này chắc là thích Tử Lâm, nếu không sẽ giống như ta trước đây, trực tiếp ở một nơi nào đó ở hải vực, đục thuyền của ta, hắn chẳng những có thể ẩn mình vào trong đám rừng, còn không để cho ai tìm được điểm đáng ngờ, dù sao quan hệ của ta và hắn cũng rất tốt. Hắn hiện giờ hao tổn nhiều tâm sức như vậy, khẳng định là muốn báo thù cho thống soái thủy ti tam quân.

“Hắn tuy rằng nói cùng thuyền với chúng ta, nhưng lời nói truyền đi cũng không phải như vậy, theo ý tứ của hắn mà nói, tài sản của Ngô gia là của hắn, hiện tại hắn để ở đó trước, sau này thuận tiện thì hắn sẽ nhận, bất luận muốn động vào thứ gì của hắn, đều nên suy nghĩ trước cái đầu có chắc chắn hay không. Ta thật sự không rõ câu nào của hắn là thật câu nào là giả, nói về âm mưu quỷ kế tất cả mọi người trong phòng này cũng không phải là đối thủ của hắn.” Trương Dương thở dài nói.

Hắn kỳ thật cũng không kém khoản này, nếu không làm sao có thể nắm trong tay cả một thủy quân, cố tình lại bị Trương Dực đi theo moi ra, tiểu tử này thế nhưng còn ở tình huống như vậy có thể bảo vệ hắn bình an vô sự, liền chỉ đuổi hắn ra khỏi thủy quân mà thôi, ngay cả Trương Dương không thể không ca ngợi tiểu tử này lợi hại.

Lâm Phàm vừa nghe xong liền nhíu mày, Ngô Tử Lâm nghe đến đây nước mắt liền rơi xuống, lần này là không tiếng động, hắn đau lòng cho Trương Dực. Tuổi nhỏ mà không có cha, a mỗ lại không thể bảo vệ hắn, cho dù sau khi gả cho hắn, Trương Dực cũng không nói đến những khổ cực trước kia. Tuy rằng hắn cũng không có cha, nhưng tốt xấu gì cũng có một đại ca che trời, lại nói bản thân hắn sinh trong phúc mà không biết phúc.

Sau một lúc trầm mặc, Lâm Phàm mở miệng nói: “Kỳ thật muốn phân biệt ý tứ của Trương Dực rất đơn giản, chỉ cần truyền ra ngoài nói hiện giờ Tử Lâm thương tâm quá độ, không chịu ăn cơm uống nước gầy như que củi, ba ngày sau có thể sẽ chuẩn bị hậu sự. Nếu Trương Dực đến đây, liền chứng minh hắn vẫn như cũ yêu Ngô Tử Lâm, nếu Trương Dực thờ ơ….” Câu kế tiếp Lâm Phàm cũng không nói, hắn chỉ sợ Ngô Tử Lâm không chịu nổi, ba ngày sau thật sự sẽ phải làm đám tang.

Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương đều đồng ý với phương pháp của Lâm Phàm, nhóm bọn hắn hiện tại cũng chỉ có cách này, từ sau khi Trương Dực lên làm đại tướng quân, Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ không thể tới gần quân doanh thủy quân, nếu muốn xác định tâm ý của Trương Dực cũng chỉ còn cách này.


“Thế này, Ngô bá đã nói với ta các ngươi không thể nhìn thấy Trương Dực, tuy rằng giao hảo của ta và hắn không gần gũi như các ngươi, nhưng ta cũng muốn đi thử  một lần, nếu như có thể nhìn thấy Trương Dực, ta sẽ nói chuyện với hắn, nếu không thể nhìn thầy ta sẽ nghĩ cách khác, tóm lại sẽ nói cho hắn biết chuyện Tử Lâm bệnh tình nguy kịch.” Lâm Phàm cuối cùng quyết định nói.

Ngô Tử Vệ gật gật đầu nói: “Được cứ như vậy đi, nếu ngươi có thể nói với Trương Dực, ngươi nói với hắn, mặc kệ Tử Lâm hay là chúng ta, từng là người một nhà, chỉ cần hắn tin tưởng chúng ta, thì hãy đem mọi chuyện nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ giúp đỡ hắn, nói với hắn Tử Lâm yêu hắn, đừng để cho tương lai phải hối hận.”

Trương Dương bên cạnh nghe được lời của Ngô Tử Vệ nói, liền trở mặt xem thường, quả nhiên là đối đãi khác biệt, hắn có chút đố kị với địa vị của Ngô Tử Lâm ở trong lòng Tử Vệ, Tử Vệ lúc nào cũng vì đệ đệ mà suy nghĩ. Không thể nói thần kinh của Trương Dương thật khác người, không hận Trương Dực đoạt đi địa vị của hắn, ngược lại lại ở đây ghen tị với Ngô Tử Lâm, trọng điểm không nằm ở đây có được hay không.

Lâm Phàm lại nhìn về hướng Ngô Tử Lâm ở phía sau nói: “Tử Lâm ngươi thật không muốn để cho Trương Dực thật sự nhặt xác ngươi có phải hay không, ngươi có thể tưởng tượng ra, nếu ngươi chết thật, nói không chừng qua vài năm Trương Dực sẽ đi bước nữa, ngươi nghĩ lại xem lúc đó Trương Dực sẽ là tức phụ của người khác, đến lúc đó hắn sủng hắn yêu cũng là một người khác, ngươi chết khẳng định sẽ không ai để ý đến ngươi.”

“Không cần, ta mới không cần, Trương Dực là của một mình ta.”Ngô Tử Lâm khàn giọng lớn tiếng nói.

Lâm Phàm gật gật đầu cười nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là rất tốt, ngươi không muốn Trương Dực bởi vì ngươi chết mà đi theo người khác, vậy thì ăn cơm cho thật tốt, đừng có động một tí là khóc, khóc nhiều quá hai mắt có vấn đề thì làm sao đây. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi điều dưỡng thân thể cho thật tốt, ba ngày này ngươi liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi, dù sao thì cho dù ngươi dưỡng ba ngày thì sắc mặt cũng không thể tốt ngay lên được, còn lại một thân xương cốt, tin tưởng Trương Dực nhìn thấy sẽ đau lòng….”

Sau đó Lâm Phàm cũng không nói gì, chỉ cần Trương Dực đến nhìn Ngô Tử Lâm, thì tất cả đều còn kịp, Trương đại ca cũng không để ý chuyện này, hơn nữa trạng thái hiện tại của Trương đại ca cũng không tồi, thời điểm ánh mắt nhìn về phía Ngô Tử Vệ còn có ý cười, vậy chứng mình Lâm Phàm còn có cơ hội làm cho gia đình này đoàn viên.

Mặc kệ Ngô Tử Lâm Ngô Tử Vệ,  hay là Trương Dương Trương Dực, đều là bằng hữu của Lâm Phàm, hắn kỳ thật không hy vọng những người này trở mặt với nhau, vì hắn ở bên trong cũng rất khó xử, cho nên Lâm Phàm muốn nghĩ cách làm rõ mọi chuyện, cố gắng để cho Trương Dực trở về Ngô gia, như vậy tất cả đều là giai đại vui mừng.

Sau khi được Lâm Phàm cam đoan, Ngô Tử Vệ tiễn Lâm Phàm ra sơn trang, hai người đứng ở bến tàu nói chuyện, Ngô Tử Vệ cười hướng Lâm Phàm nói: “Phàm tử cũng là ngươi có cách, ngươi nếu không trở lại Tử Lâm thật sự sẽ chết đói. Ta cũng biết suy nghĩ của ngươi, tuy rằng như vậy đối với Trương Dương không công bằng, nhưng Trương Dương yêu ta, ta sẽ cho hắn tất cả những gì ta có, khiến cho hắn vui vẻ khoái hoạt. Hắn mấy ngày trước nói với ta, ta không biết có phải là hắn đang an ủi ta hay không, hắn nói rời đi thủy quân làm buôn bán cũng thú vị, hắn chính là muốn ở bên cạnh ta. Phương diện này hắn có thiên phú, hơn nữa mấy ngày nay còn làm rất sinh động, ta muốn Trương Dương ở bên cạnh ta, lại muốn Trương Dực trở về bên cạnh đệ đệ, ta có phải là rất tham lam hay không.”

Lâm Phàm nghe Ngô Tử Vệ nói xong nhìn về phía mặt nước, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Ngươi là đại ca, nghĩ như vậy cũng đúng, ta không có làm đại ca, vĩnh viễn không thể hiểu được tấm lòng của đại ca. Nhưng ta cảm thấy cách nghĩ này của ngươi cũng đúng, ngươi có thể cho Trương Dương hạnh phúc, đương nhiên cũng hy vọng đệ đệ ngươi hạnh phúc, chỉ là tình cảm con người mà thôi. Chẳng qua ngươi cần để ý Trương Dương một chút, quan tâm hắn nhiều hơn. Đừng để cho ta thu phục được Trương Dực cùng Tử Lâm, lại đến phiên ngươi cùng Trương đại ca lại xảy ra vấn đề, như vậy thì không tốt.”

Lâm Phàm tuy rằng không có làm đại ca, nhưng hắn biết làm đại ca, đều nghĩ muốn đem điều tốt nhất cho đệ đệ, giống như đại ca nhà hắn, nhìn thì thấy thích ức hiếp hắn, thực ra mặc kệ là phương diện ăn mặc, hay là những phương diện khác. Đại ca cho hắn đều là tốt nhất, kinh tế trong nhà đã có lần lâm vào hoàn cảnh khó khắn, đại ca tình nguyện ăn bánh mì, cũng muốn tiết kiệm tiền mua quần áo cho hắn, còn nói đệ đệ mặc những quần áo này rất đẹp trai, ai cũng không bằng đệ đệ của hắn.


Hắn ở trong mắt đại ca, đệ đệ này là tốt nhất, ai cũng kém xa, cho dù sự thật bày ra trước mắt, đại ca hắn cũng không thừa nhận. Loại tình huống này kéo dài đến khi cháu trai sinh ra, lý trí của đại ca hắn mới tính là khôi phục trạng thái, sẽ không ở trước mặt người khác nói đệ đệ của hắn tốt như thế nào.

Đời trước mỗi khi Lâm Phàm cùng đại ca hắn ra ngoài gặp thân thích bằng hữu, thường xuyên bị đại ca hắn nói đến vô cùng xấu hổ, hắn thực không tốt như vậy, nhưng là vì che dấu cho đại ca của hắn, Lâm Phàm phải thẳng lưng thừa nhận, trong lòng lại luôn nói, đại ca làm ơn người đừng nói, đừng nói nữa….

Ngô Tử Lâm gật gật đầu nói: “Ta hiểu được, ta sẽ cùng Trương Dương, sẽ không để cho hắn cảm thấy tịch mịch, có cơ hội rời đi. Nói thật năm đó ta kỳ thật không thương hắn, cùng hắn một chỗ cũng là bất đắc dĩ, nhưng một chỗ nhiều năm như vậy, dần dần liền có chút thích, hơn nữa hắn vừa mới bắt đầu thực bá đạo, ta không để ý tới hắn liền đoạt hàng của ta, nhưng lâu dần chỉ cần ta nói ra, hắn sẽ nghe vào, dần dần ta cũng hiểu được hắn kỳ thật chỉ là quá yêu nên mới không khống chế được, ta chỉ cần cùng hắn một chỗ hẵn sẽ bình tĩnh kiên nhẫn lại, mà không phải giống như trước kia mỗi lần đều rất nóng nảy, lại tình nguyện làm hại chính mình cũng tuyệt đối không làm tổn thương ta.”

Lâm Phàm lần đầu tiên nghe Ngô đại ca nói chuyện ở chung với Trương Dương, có lẽ là phải trải qua mưa gió vài năm mới cùng một chỗ, Lâm Phàm đột nhiên hiểu ra, khó trách Ngô đại ca không có hận đến muốn lột da Trương Dực, thì ra cảm tình của hắn cùng Trương Dương đại ca cũng tràn ngập sóng gió, cuối cùng mới lắng đọng thuần hậu mĩ vị như hiện giờ.

Cho dù việc làm của Trương Dực có lớn đến cỡ nào, nhưng mà ở trong mắt Ngô Tử Vệ, thế nhưng chỉ là những đau khổ mà vợ chồng son phải trải qua, mà loại đau khổ này còn tốt hơn Trương đại ca cùng Ngô đại ca, Trương Dực cùng Ngô Tử Lâm hai người đều không có sóng gió gì mà đã ở bên nhau. Cho nên Ngô Tử Vệ cho rằng chuyện này giống như là một đao chém vào chuyện tình cảm của Ngô Tử Lâm và Trương Dực, chỉ cần qua được chuyện này, thì tình cảm của Trương Dực và đệ đệ sẽ càng chắc chắn.

Lâm Phàm trở lại Bích Hà sơn trang, Tử An đang ở trong viên cùng chơi với đệ đệ, đại lão hổ tiểu lão hổ oa oa kêu, cực kỳ vui vẻ, hơn nữa tiếng kêu của Tuyết nhi rất là hưng phấn, vui vẻ hô cắn ca ca cắn ca ca. Lâm Phàm đứng ở trong viện lắc đầu, quả nhiên đứa nhỏ vẫn là đứa nhỏ, lúc này trong tay Tuyết nhi chính là tượng gỗ đại lão hổ, Tử An cầm tiểu lão hổ, bị đệ đệ đè tượng gỗ lợn rất là thê thảm.

Lâm Phàm cũng không có quấy rầy hai đứa con trai chơi đùa, mà lui ra ngoài, ở trong thư phòng lập tức viết bái thiếp, đây chính là bái thiếp chào hỏi, trước kia Lâm Phàm đi phủ tướng quân cũng không có viết qua cái bái thiếp nào. Nhưng hiện tại Trương Dực cùng Tử Lâm ầm ĩ muốn trở mặt, lại trở thành đại tướng quân ở Yến thành, hắn không thể không viết một cái bái thiếp chính quy.

Lâm Phàm cùng Ngô bá nhìn một lần, lại nói Ngô bá chăm sóc hai đứa nhỏ, chuyện làm ăn thì giao cho người dưới là được, tiền kiếm mãi cũng không hết, đừng để bản thân mệt là được, lúc này mới cầm bái thiếp đến cửa của đại doanh thủy quân.

Đi đến cửa phủ tướng quân, những binh lính nơi này vẫn như cũ nhận ra Lâm Phàm, thế nhưng thủ vệ và thị vệ lại thay đổi thành người xa lạ, Lâm Phàm chưa từng thấy qua.

Khi Lâm Phàm đưa bái thiếp giao cho thủ vệ ở cửa, thủ vệ mở ra bái thiếp liền nhìn thấy hai chữ Lâm Phàm ở bên trên, liền gấp bái thiếp lại trả về trong tay Lâm Phàm.

Ngay khi Lâm Phàm nghĩ đối phương sẽ cho hắn chạy lấy người, đối phương lại mở miệng nói: “Ngài là Lâm công tử, đại tướng quân có phân phó qua, nếu có vị công tử kêu Lâm Phàm lại đây, chúng ta liền trực tiếp mang vào, Lâm công tử mời theo thuộc hạ đi bên này.” Thủ vệ nói xong liền dẫn Lâm Phàm vào trong phủ, điều này khiến cho Lâm Phàm cảm thấy không thể hiểu được, rốt cuộc là có chuyện gì, không phải Trương Dực không muốn gặp Ngô đại ca cùng Trương đại ca sao, ngay ta Ngô Tử Lâm cũng không muốn gặp, làm sao lại trực tiếp dặn dò thị vệ hắn tới thì dẫn hắn vào, trong đó chỉ sợ có chuyện không nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.