Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 6


Đọc truyện Tức Phụ Ngận Hung Tàn – Chương 6

Việc gọi hồn này là hắn học được từ một lão áp tiêu, nếu đi áp tiêu mà gặp chuyện này, lão tiêu sư có kinh nghiệm sẽ mang theo một chén nước, bên trong để một cây đũa dựng thẳng, nếu cây đũa dựng thẳng đứng có nghĩa là hồn bị mê hoặc, khi gọi hồn chiệc đũa hạ xuống thì cơ bản là người đó có thể tỉnh lại, đương những việc này Triệu Hàm đều chỉ là nghe nói, trên thực tế hắn là lần đầu tiên gặp được chuyện gọi người mà không tỉnh lại, khó tránh khỏi có chút bối rối.

Cũng may Lâm Phàm đã tỉnh lại, đối với chuyện của Lâm Phàm, Triệu Hàm cũng không có biện pháp, hắn không có năng lực đem Lâm Phàm trở về. Mà nghĩ đến cuộc sống trước kia, kỳ thật Triệu Hàm không hy vọng Lâm Phàm trở về, hắn tình nguyện cùng Lâm Phàm hiện tại bồi dưỡng tình cảm, cũng không muốn cái người cho dù có làm gì ý chí cũng sắt đá kia.

Lâm Phàm tiếp nhận bát nước trong tay Triệu Hàm, uống ngụm nước xuống mới cảm thấy cổ họng thoải mái, hắn nghĩ lại giấc mộng vừa rồi, mộng kia rất chân thật, chân thật đến mức khiến người khác không thể không tin, Lâm Phàm lúc này không lo lắng ca ca biết chuyện sẽ thương tâm, ngoài phát hiện tính cách hắn thay đổi, tuyết đối sẽ không nghĩ đến linh hôn bên trong đã bị thay đổi.

Lúc này cảm xúc Lâm Phàm rất xấu, thân thể bên kia đã bị chiếm, hắn khẳng định không có cơ hội quay về, giống như vừa rồi trở về cũng sẽ bị đá lại đây, hiện tại Lâm Phàm mới chân chính từ bỏ ý nghĩ trở về, hắn bây giờ bắt đầu suy nghĩ hắn phải làm gì để sống sót ở đây, hắn tuyệt không muốn làm người nghèo, cũng không làm nông dân, cho dù thân phận thương nhân, hắn cũng muốn phải kiếm nhiều tiền để qua những ngày thoải mái.

Nhìn thấy Lâm Phàm an tĩnh, Triệu Hàm mở miệng nói: “Phàm tử ta đi nấu chút nước ấm cho ngươi tắm rửa, ngươi chảy rất nhiều mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm, mặc kệ sẽ sinh bệnh”.

Lâm Phàm lúc này mới phát giác cả người hắn lạnh lẽo, thân thể cảm thấy thực mệt mỏi, giống như là vác vật nặng chạy bình thường, trên người không có sức còn dính ướt, làm cho hắn rất không thoải mái.

Thời điểm Triệu Hàm đi nấu nước, đầu óc Lâm Phàm lộn xộn, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, có hoài nghi đứa nhỏ không phải là của hắn, có mất hứng khi nghe thấy thôn dân bàn tán, có nghi hoặc đối với thái độ của cha mẹ, vì cái gì hắn hiếu thuận như vậy, cha mẹ vẫn luôn không thích hắn…. Lâm Phàm biết những trí nhớ này cũng không phải là của hắn, khẳng định là của chủ nhân trước đi.

Đợi Triệu Hàm bưng nước trở về, Lâm Phàm ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì mọi thứ đã khôi phục, có phần trí nhớ này thì cuộc sống về sau của Lâm Phàm sẽ thuận tiện hơn, thế nhưng Lâm Phàm cũng thực bội phục chủ nhân thân thể này, ngày này trên cơ bản đã gặp qua là không quên được, rõ ràng là không có đi học, lại có thể nhận thức đầy đủ cơ bản, còn học được tính sổ, ở trấn trên còn có công tác không tồi ở trong mắt thôn dân.

Triệu Hàm buông mộc bồn mở miệng nói: “Ngươi tắm một chút đi, sau đó nằm chốc lát, ta đi nấu cơm, trời cũng sắp sáng rồi, đúng rồi Phàm tử ngươi ở trấn trên có công việc muốn hay không xin nghỉ, người vừa qua đây cũng không rõ ràng những việc này”. Triệu Hàm là sợ Lâm Phàm lộ sơ hở, nếu vậy thì xin nghỉ việc trước, nếu không sổ sách làm sai, về sau Lâm Phàm rất khó tìm được việc khác.

Lâm Phàm gật gật đầu nói: “Ta đã biết, ta sẽ đi xin nghỉ việc”. Công việc kia đối với người trong thôn thì thật là rất tốt, mỗi tháng có ba xâu tiền công, chính là ba trăm văn, bao ăn bao ở, mỗi tháng có ba ngày nghỉ, còn có hai bộ quần áo thu đông. Ở đây giá mua cực kỳ thấp, gạo bốn văn tiền một cân, bột mì ba văn tiền một cân, một tháng ba trăm văn công tác ổn định, còn bao ăn bao ở ở trấn nhỏ này thật là khó tìm, cho nên Lâm Phàm đời trước năng lực thật cũng không tồi đi.


Thế nhưng đối với Lâm Phàm hiện tại mà nói, mỗi tháng ba trăm văn, chút tiền này căn bản không đủ cho hắn tiêu xài hằng ngày, dù sao trước đây có ấm no, có thói quen ăn thịt cá, Lâm Phàm sao có thể chịu được những ngày nghèo khó.

Triều Hàm người này cũng không tồi, trước mắt Lâm Phàm cũng không có khả năng một mình đi ra ngoài, hắn cần thời gian để thích ứng cuộc sống cổ đại, sau đó tìm một phương pháp hắn có thể thoài mái kiếm tiền qua ngày, cho nên tạm thời cùng Triệu Hàm sinh hoạt là tốt nhất.

Có lẽ hắn nên cùng Triệu Hàm nói chuyện, cho dù có tách ra cũng không phải là chuyện dễ dàng, Lâm Phàm không muốn cùng nam nhân qua ngày, nhất là những người thân nam nhân mà tâm hồn là nữ nhân này, ngẫm lại cũng rất là khủng bố. Triệu Hàm tại phương diện này cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất có khí chất của nam nhân, hắn sẽ không õng ẹo. Hắn ở cổ đại không quen ai, một người sống khẳng định rất là cô đơn, có Triệu Hàm cũng cói như là có nơi dừng chân nghỉ ngơi. Mặc kệ đi bước nào tính bước đó, Lâm Phàm có chút đau đầu nghĩ, đối với thế giới không có nữ nhân, Lâm Phàm cảm thấy thực buồn khổ.

Công tác của Lâm Phàm ở trân trên là tính sổ sách cho ông chủ cửa hàng tạp hóa, có đôi khi cũng đi theo tính sổ sách khi đi thu mua hàng ở trong thôn, đương nhiên hàng hóa ở trong tiệm cũng phải nhớ, thế nhưng công việc làm ăn của ông chủ rất lớn, người làm sổ sách cũng rất nhiều, Lâm Phàm chính là một trong số những người đó, bởi vì làm sổ sách chưa bao giờ sai, nên ông chủ rất xem trọng Lâm Phàm, chẳng qua tuổi hắn còn nhỏ, cho nên tiền công lại phát theo người học việc, nếu làm lâu ông chủ sẽ tăng tiền lương, người quản sổ sách phòng quỹ nghe nói được ba lượng bạc một tháng, nếu vậy Lâm Phàm sẽ được gấp mười lần.

Ăn qua bữa sáng, Triệu Hàm cùng Lâm Phàm đi trấn trên, cho dù Lâm Phàm nói trong đầu có một ít trí nhớ, Triệu Hàm vẫn lo lắng Lâm Phàm lần đầu tiên đi sẽ gặp phiền toái.

Lần này đi trấn trên không có gặp chuyện gì, đi gặp lão bản tiệp tạp hóa tính tiền công cũng thực thuận lợi, lúc này là giữa tháng tám, Lâm Phàm được hai trăm văn của hai mươi ngày tiền công, lão bản còn giữ lại một chút, nếu sau này Lâm Phàm còn muốn làm tại đây tùy thời có thể đến.

Triệu Hàm mang Lâm Phàm ở trấn trên dạo một vòng, tuy rằng trong đầu có trí nhớ nên cũng có một chút khái niệm, nhưng là tự mình thể nghiệm lại không giống nhau, trấn nhỏ này thật náo nhiệt, thôn dân mười dặm tám hướng đều ở đây mua bán hàng hóa, lớn nhỏ đều tập trung hết ở đây.

Triệu Hàm mang theo Lâm Phàm đi mua một cân thịt ba chỉ, mười văn tiền một cân, Lâm Phàm phát giác xương cốt thì rẻ hơn chỉ có bảy văn tiền một cân, lại mua thêm hai cân xương. Dù sao thì xương cũng không có nhiều thịt, cho nên rất là tiện nghi quả nhiên ở cổ đại thịt mỡ quý hơn một tí, chắc là có thể rang khô lấy mỡ.

Triệu Hàm hỏi Lâm Phàm còn muốn mua cái gì, Lâm Phàm nhìn hai trăm văn trong tay, thịt vừa rồi mua là tiền của Triệu Hàm, hắn có chút ngượng ngùng, cho nên hắn lắc đầu, thật ra Lâm Phàm nhìn thấy cái gì mới mẻ đều cũng muốn thử một chút, nhưng mà trong tay chỉ có chút tiền, muốn làm cái gì cũng phải lưu ý một chút, hiện tại đây cũng không phải là hiện đại, muốn dùng tiền chỉ cần nói với ca ca một tiếng là được.

Thấy Lâm Phàm cũng không muốn mua cái gì, Triệu Hàm mang theo Lâm Phàm đi ăn một chén hồn đồn, bạn nhỏ Lâm Tử An rất thích ăn vỏ của hồn đồn, ăn không ít. Lúc này bầu trời đã sáng hơn, thái dương cũng dần nhô lên cao, nhiệt độ không khí cũng tăng theo, Triệu Hàm sợ Tử An bị cảm nắng, đút cho nó một chút nước xong, liền cùng Lâm Phàm đi về nhà.


Trên đường đi Triệu Hàm hỏi Lâm Phàm có ý tưởng gì không, hắn có thể nhìn thấy dã tâm của Lâm Phàm khi từ bỏ công việc ở trấn trên, Lâm Phàm không cần công việc yêu cầu sự từng trải này, nếu muốn tăng tiền công, ít nhất phải làm được ba năm, mà Lâm Phàm mới chỉ làm được một năm. Triệu Hàm biết Lâm Phàm đến từ thế giới kia khẳng định không có kiên nhẫn như vậy, thế nhưng cũng không có việc gì, Phàm tử dù không làm gì thì hắn vẫn nuôi được, Triệu Hàm chỉ sợ Lâm Phàm muốn rời đi, hắn hy vọng Lâm Phàm có thể lưu lại, như vậy Tử An mới có phụ thân.

Lâm Phàm nhìn nhìn con đường phía trước, ngẩng đầu nói: “Ta phải suy nghĩ thật kĩ mình có thể làm việc gì, còn cần phải ở trấn trên đi dạo để quen đường xá một chút”. Kỳ thật cửa hàng tạp hóa trong thành buôn bán cũng không tồi, đây là công việc thân thể tiền nhiệm quen thuộc nhất, thế nhưng hắn không có tiền vốn, cũng không thể xấu hổ đi vay Triệu Hàm, vả lại Triệu Hàm cũng chưa chắc đã có, dù sao đưa đồ vào trong thành bán nhất định phải đa dạng, nếu như tính toán thiếu sẽ không thích hợp, vì vậy tiền bây giờ đối với hắn rất quan trọng.

Hơn nữa hắn muốn thăm dò tình huống buôn bán trong trấn, nếu không đồ vật đem đi bán bán không được sẽ không thu hồi được vốn, hắn càng không có nhiều tiền để làm đi làm lại, mà giao thông ở cổ đại không tiện cũng là một chuyện tình khiến người ta thực đau đầu, nếu là ở hiện đại, ngồi trên xe là có thể đi đến bất cứ đâu mà còn tốn rất ít sức.

Trở lại Lâm Phàm ở nhà suy nghĩ con đường tương lai, cùng với tiếp thu những chuyện hôm nay, Triệu Hàm đem đứa nhỏ để ở nhà cho Lâm Phàm trông. Thời tiết có chút nóng, hắn cần phải đi xem tình huống của ruộng, tuy rằng nhà hắn không có ruộng nước, thế nhưng năm nay hắn cũng bắt chước Ngô a sao thuê một mẫu ruộng nước, tuy rằng chỉ thành công có năm phần, thế nhưng chăm sóc tốt nhà bọn họ cũng ăn được nửa năm. Triệu Hàm lần này tỉ mỉ lựa chọn lúa nước, hắn trước kia không có gan đi thuê ruộng, lần này là theo Ngô a sao hướng dẫn mới dám làm.

Khi Triệu Hàm đang dạo một vòng quanh ruộng nước, cảm giác mọc rất tốt, từ sau khi gả vào thôn này, hắn cái gì cũng phải học tập, dù sao trước kia hắn ở trên trấn, trong nhà cũng không trồng trọt.

Nhìn mặt trời ở trên cao, đã gần tới giữa trưa, thời tiết thực là nóng, Triệu Hàm hái được một ít rau dại về nhà, cũng không biết Lâm Phàm có thích ứng được cuộc sống trong nhà hay không.

Lâm Phàm thường thường khẽ động quạt hương bồ trong tay, buổi sáng còn không thấy nóng lắm, giữa trưa nhiệt độ có chút cao, Lâm Tử An thực là nhu thuận, năm một mình tự chơi thật lâu, chỉ cần trông chừng để nó không bị ngã xuống giường. Thời tiết hiện tại có thể thu mua bông, bất quá trong tay hắn không có nhiều tiền vốn, vay nợ ở thời đại này thì không thể thực hiện được, hắn cũng không có uy tín để có thể làm được, nghĩ lại cũng không biết làm thế nào, mà kiểu buôn bán của người hiện đại ở đây chưa chắc đã thực hiện được, mặt khác Lâm Phàm ở hiện đại cũng không có buôn bán cái gì, thật sự là vạn sử khởi đầu nan.

Đột nhiên Lâm Phàm muốn đi bắt rắn cùng Triệu Hàm, nếu bắt được nhiều cũng có thể mang đi vào thành bán, nếu bắt sống được khẳng định giá rất cao, nhất là người ăn thịt rắn cũng không ít, ngoài ra còn có thể thu mua một ít thịt khô, thổ sản vùng núi, đem đi trong thành cũng không có vấn đề gì.

Thời điểm Triệu Hàm buông rổ đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Lâm Phàm ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn ánh mắt hắn trong nháy mắt đều sáng lên, cũng không biết Lâm Phàm đang suy nghĩ cái gì, nhìn đến bộ dáng hắn là đang vui vẻ ngạc nhiên đi.


Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm đi vào liền lập tức nói: “Triệu Hàm ngươi cái kia, một ngày ngươi có thể bắt sống được mấy con rắn, gà rừng, v.v” ở gần chân núi mấy thứ tự nhiên đều rất nhiều, thế nhưng mấy thứ này ở trong thành đều hiếm lạ, theo trí nhớ của Lâm Phàm thì hắn biết được sau thôn này có núi, thị trấn bên kia không có núi, những đồ vật từ trên núi cũng không nhiều lắm, tin tức này tự nhiên là hỏi được từ lão bản, chẳng qua trước kia Lâm Phàm không để ý những việc này.

“Ngươi hỏi cái này làm gì, rắn và các loại động vật khác vận khí tốt thì mới có thể bắt nhiều một chút, chạm mặt cũng chưa chắc đã bắt được, thời gian của ta cũng không nhiều, bình thường đi lại ở ngay phụ cận, bắt cũng không được nhiều. Bắt sống gà rừng cũng không dễ dàng, phải đặt bẫy, ta vẫn là dùng cung bắn”. Triệu Hàm không biết Lâm Phàm hỏi cái này làm gì, thế nhưng vẫn theo tình hình thực tế mà nói cho hắn biết.

Ngày hôm qua vận khí của hắn vẫn là không tồi, bắt được không ít xà nhưng lại bị hắn bóp chết, hơn nữa lại đi bán thịt muộn, bán cùng với gà rừng mà chỉ được hơn năm mươi văn tiền, giá bị ép xuống cực thấp, nếu là bán sống cho hiệu thuốc bắc, hoặc là làm rượu rắn thì giá sẽ cao hơn rất nhiều, nếu mang đi chợ bán thì giá cả cũng khá cao, không ít người nhà giàu thời điêm mùa hè thích ăn canh thịt rắn.

Lâm Phàm liền đem chuyện hắn muốn làm nói cho Triệu Hàm, Triệu Ham nghe xong liền gật gật đầu nói: “Việc này có thể thử xem sao, dù sao thì chúng ta cũng không mệt, nhưng mà phải đi một chuyến vào trong thành để tìm hiểu tình huống. Việc này cũng không thể nóng lòng được, ta hai ngày này đi dạo trên núi, nếu có thể bắt được gì thì đi vào trong thành một chuyến, cũng phải mất hai ngày.

Lâm Phàm gật gật đầu nói: “Ta có thể đi theo ngươi lên núi không, rắn ta cũng không có bắt qua, có độc hay không có độc ta cũng không thể phân biệt được”, trước kia hắn đã từng nếm qua nhưng bắt thì không có khả năng.

Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm liền nhíu mày một chút, thế nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, ngày mai ta có thể mang người đi theo, ta nói với Ngô a sao một tiếng, để hắn giúp ta trông đứa nhỏ. Đúng rồi Phàm tử ngươi lấy một đồng tiền đi nhà Lâm thúc mua một bát sữa dê đi”.

Lâm Phàm gật gật đầu đi nhà bếp cầm một cái chén lớn, buổi sáng Lâm Tử An chỉ ăn một chén cháo, đứa nhỏ còn rất nhỏ vẫn nên là uống sữa mới có dinh dưỡng. Căn cứ theo tin tức trong đầu, những đứa nhỏ trong thành mỗi ngày đều được uống sữa bò, mà đứa nhỏ trong thôn đã phần đều uống nước cơm mà lớn lên.

Triệu Hàm mang một chén canh xương củ cải đến nhà Ngô a sao, Ngô a sao đối với nhà bọn họ chiếu có rất nhiều, lại sống chỉ cố một mình, hai người bọn họ coi như là chiếu cố nhau. Cơm trưa thực phong phú, Triệu Hàm sau khi trở về kêu Lâm Phàm lại ăn cơm, canh xương, thịt hâm lại cùng với một đĩa rau xanh, tay nghề Triệu Hàm tốt lắm, hương vị món ăn làm rất ngon miệng, Lâm Phàm ăn một bát cơm lớn, hắn nghĩ hôm nay đi nhiều thể lực tiêu hao có chút lớn.

Lâm Phàm tối hôm qua không có ngủ ngon, ngay tại thời điểm hắn buồn ngủ, ngoài sân liền truyền đến tiếng đập cửa, Lâm Phàm nhìn về phía sân, Triệu Hàm đang bện một cái lồng bắt rắn liền dừng lại động tác hướng bên ngoài hỏi một tiếng: “Ai đó?”.

“Tứ ca là ta, mở cửa, ta có việc cùng ngươi nói”, Lâm Cảnh Thành một bên gõ cửa một bên gọi, hắn không biết tứ ca bị trúng gió gì, lại từ bỏ một công việc tốt như vậy, phải biết rằng biết bao nhiêu người muốn một công việc tốt như vậy, hơn nữa làm thêm hai năm là có thể tăng tiền công, kinh nghiệm làm việc này về sau còn có thể làm được trưởng quầy, xem như là tiền đồ rộng mở.

Triệu Hàm mở ra cửa viện nói: “Là Cảnh Thành à, sao lại giữa trưa mà đến đây, có chuyện gì”. Triệu Hàm đối với Lâm Cảnh Thành không có oán hận gì, đây là người duy nhất đối sử với Lâm Phàm thật lòng, cũng chưa bao giờ chạy đến nhà Lâm Phàm chiếm tiện nghi.


“Tứ ca sao ta có việc cùng đại ca nói, hắn như thế nào lại bỏ công việc ở trấn trên, hiện giờ tìm công việc cũng không dễ dàng, ta nghe việc này liền lập tức trở về hỏi tứ ca sao là như thế nào, đáng tiếc bên kia đã có người thay thế”. Lâm Cảnh Thành đi vào trong viện nói, trong lòng hắn sinh khí, phần công việc này tuy rằng là tứ ca tìm được, nhưng dù sao đệ đệ của lão bản cũng là bằng hữu của hắn, tứ ca cũng thật là không biết quý trọng.

Lâm Phàm nhìn thấy một thiếu niên đi vào, tuy rằng cùng hắn là song sinh, nhưng bộ dáng không giống, mày rậm mắt to vóc dáng thì cao hơn hắn một ít, làn da cũng đen hơn, chỉ giống ở mỗi điểm là gầy, thế nhưng khí sắc không tồi, nói tóm lại điện mạo chỉ ở tầm trung, so ra còn kém hơn vẻ đẹp trai của Triệu Hàm. Lâm Phàm cảm giác có chút kỳ quái, người nhà này không có ai giống hắn, cũng có thể là do ngăn cách di truyền.

Lâm Cảnh Thành thấy Lầm Phàm nhìn mình không nói một câu, trong lòng lại sinh khí, hắn hôm nay nghe bạn học nói chuyện này, liền xin phu tử nghỉ học nửa ngày trở về nhà. Thấy Lâm Phàm không để ý đến thanh âm liền cao hơn nói: “Ca ngươi nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, công việc tốt như thế sao lại từ bỏ, ngươi có biết tìm được một công việc như vậy rất là khó khăn, ta cũng không có nhiều bằng hữu tốt để giới thiệu ngươi, a mỗ lần này khẳng định là sẽ sinh khí”.

“Nói nhỏ chút, đừng đánh thức Tử An, ta từ bỏ công việc tự nhiên là có nguyên nhân, ngươi không phải ở trấn trên học sao, chạy về làm cái gì, rất nhanh là sẽ đi thi rồi, chỗ a mỗ ta sẽ tự nói với người”. Lâm Phàm thấy vẻ kích động của Lâm Cảnh Thành thì nói. Kỳ thật quan hệ của hai huynh đệ trước đây không tồi, hơn mười tuổi Lâm Cảnh Thành còn lén dạy Lâm Phàm đời trước đọc sách, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Cảnh Thành không còn dạy Lâm Phàm nữa, hơn nữa bộ dáng cao cao tại thượng, giống như là đọc sách thì nhất định sẽ trở thành quan lão gia.

Lâm Phàm đối với người này không thích, Lâm Cảnh Thành cho mình cảm giác thật tốt bụng, hắn nhớ rõ phần công việc này là Lâm Phàm nghĩ biện pháp tranh thủ được với ông chủ cửa hàng tạp hóa. Về phần Lâm Cảnh Thành cùng đệ đệ lão bản là bạn học, Lâm Phàm sau khi làm việc ở đây mới biết được. Hiện tại theo như lời nói của Lâm Cảnh Thành, đây đều là công lao của Lâm Cảnh Thành, đầu óc người này có bị làm sao không, này có thể thi đậu tú tài sao?

“Ta chạy về còn không phải vì ngươi, cuộc thi của ta không cần ngươi quan tâm, phu tử nói ta có thể trúng, chuyện của ngươi ta còn chưa nói với phụ thân cùng a mỗ. Vậy mà người trong thôn cũng đã biết, bọn họ rất nhanh sẽ nghe được, hy vọng ngươi có lý do để thuyết phục họ, bằng không ngươi sẽ bị mắng. Quên đi ta với ngươi không hòa thuận, nói ngươi cũng không nghe ta, ta còn muốn trở về đi học, chính ngươi tự mình suy nghĩ lại đi”. Lâm Cảnh Thành nói xong ngay cả miếng nước cũng chưa uống liền bước đi.

Tình cảm của Lâm Cảnh Thành đối với tứ ca rất phức tạp, rõ ràng là song sinh, thế nhưng a cha a mỗ chỉ thương hắn, cho dù tứ ca thông minh hơn rất nhiều. A cha a mỗ đối với tứ ca vẫn là coi thường, chỉ bởi vì thấy tướng số nói mệnh tứ ca không tốt, đối với ý tưởng a cha a mỗ, Lâm Cảnh Thành cũng không có biện pháp xoay chuyển, trong nhà chỉ có thể cũng cấp cho một người đọc sách, nói hắn ích kỷ cũng tốt, chờ sau này hắn làm quan sẽ bồi thường cho tứ ca, hiện tại hắn chỉ mong tứ ca có cuộc sống thật tốt.

Lâm Cảnh Thành đi rồi, Lâm Phàm nhớ tới toàn gia nhà này liền đau đầu, hai vị đại ca nhị ca hắn không quan tâm, chỉ có a cha a mỗ của cơ thể này thì thật phiền toái. Dù sao tiền công của Lâm Phàm trước đây ngoài những khoản tự tiêu dùng tất yếu, ít nhất có hai trăm văn là đưa cho hai lão, này đều là Lâm Phàm tự mình đưa đi qua.

Một lần hai lần là hiếu thuận, về sau nhiều hơn đã trở thành đương nhiên, hiện tại công việc đã bỏ, hai lão bên kia không lấy được tiền khẳng định phản ứng rất lớn. Lâm Phàm chuẩn bị tìm cớ ứng phó, về sau cũng không thể để cho bọn họ nghĩ rằng tiền Lâm Phàm kiếm được đương nhiên phải đưa cho bọn họ, dù sao thì hai huynh đệ kia cũng không phải là không có việc làm, mà miệng hai lão có bao nhiêu là khinh thường khi gặp hắn.

Quả nhiên là như lời nói của Lâm Cảnh Thành, trời vừa mới chạng vạng tối, Lâm Phàm chợt nghe thấy một giọng nói rất lớn, quát to tên của hắn, cảm giác còn có chút hổn hển.

Cửa viện bị mạnh mẽ đẩy ra, tiếng vang đánh vào tường rất nặng nề, ban đầu Triệu Hàm buổi chiều muốn đi lên núi dạo một chút, nhưng sau khi Lâm Cảnh Thành lại đây, Triệu Hàm liền ở lại nhà không có đi ra ngoài. Thân thể Lâm Phàm có chút gầy, nếu hai lão kia muốn đánh người, Lâm Phàm căn bản không phải đối thủ, hai lão trước đây ở thời điểm tức giận cũng không phải là không hề động chân động tay. Lần này Lâm Phàm bỏ việc, hai lão nhất định thực sinh khí, cho dù Lâm Phàm có lấy cớ, Triệu Hàm vẫn sợ Lâm Phàm bị đánh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.