Đọc truyện Tức Phụ Ngận Hung Tàn – Chương 32
“Triệu Hàm Triệu Hàm nơi này có cái hầm ngầm, chúng ta đi nhìn xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra….” Lâm Phàm sau khi nghe Triệu Hàm gọi to liền phục hồi tinh thần lại nói.
Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm liền xửng sốt, quay đầu theo ánh mắt của Lâm Phàm nhìn lại, chỉ thấy ở bên trái cầu thang có ba ô vuông bị lõm xuống, lộ ra một động khẩu đen nhánh.
Đứng ở dưới mái hiên Ngô bá cũng nhìn thấy cái động, nhìn hai đứa nhỏ đang trợn mắt há mồm cười nói: “Đây là một cái mật thất, dùng để tránh né chiến loạn, phòng ở này cũng hai trăm năm, khi đó là thời kì chư vương phản loạn, cho nên trong nhà có mật thất là thực bình thường.”
“Đừng động vào cái mật thất đó, Phàm tử ngươi thế nào rồi, có té bị thương hay không.” Tâm tư Triệu Hàm hiện tại không để ý đến cái mật thất, hiện tại cũng không phải thời kì chiến loạn, cho dù trong nhà bọn họ có thêm một cái mật thất cũng không dùng làm gì.
Lâm Phàm nghe thấy lời lo lắng của Triệu Hàm liền mở miệng nói: “Triệu Hàm ta không sao, chính là mông cùng khuỷu tay đau, quần áo cũng bị ướt, chúng ta trước vào mật thất nhìn xem, nơi để trữ đồ vật trong nhà đều không đủ dùng, có cái mật thất để dùng cũng rất tốt.”
Triệu Hàm mặc dù lo lắng cho Lâm Phàm, thế nhưng Lâm Phàm ngoại trừ bị đau cũng không có gì bất thường, vì thế cũng theo ý nguyện của Lâm Phàm.
Ngô bá rất nhanh cầm đến ngọn đèn, Triệu Hàm để Ngô bá canh giữ bên ngoài, hắn cùng Lâm Phàm đi và trước nhìn một cái, nếu phía dưới không có vấn đề gì, quả thật có thêm địa phương để dùng, tất cả phòng trống trong nhà đều đã chứa đầy rượu thuốc, sắp phải bày hết ra viên tử.
Triệu Hàm vừa che chở ngọn đèn, vừa nhìn xuống hầm ngầm đánh giá, còn phải nhắc Lâm Phàm cẩn thậnmột chút.
Lâm Phàm dọc theo cầu tháng đá bước xuống từng bước, bên trong rất thoáng khí, không có mùi vị của nắm mốc, sau hai mươi mấy bậc thang, Lâm Phàm cùng Triệu Hàm liền nhìn thấy mặt đất, bên trong giống như ở trong viện được lát đá, cũng không có ẩm ướt, giọt nước mưa rơi tí tạch xuống dưới, đứng ở bên trong mật thất trống không, nghe thật rõ ràng.
Triệu Hàm cùng Lâm Phàm đi theo dòng chảy của nước mưa,ngọn đèn lay động, một con cá chép nhỏ đuôi màu vàng đang nhẹ nhàng bơi lội, sau khi phát giác có người đến, mới giật mình hoảng loạn, đáng tiếc đầm nhỏ có hai mét vuống cũng không có chỗ nào bí mật.
“Ta nói như thế nào lại thiếu mất một con cá, thì ra là bơi đến nơi này, ta còn tưởng là bị mèo hoang ăn vụng, hoàn cảnh nơi này còn có thể đựng rượu thuốc rất thích hợp,” Lâm Phàm đánh giá mật thất trống trải nói.
Mất thất này hiển nhiên là thông với cái ao nhỏ và núi giả ở bên trên, nước hẳn là từ ao nhỏ chảy vào, mà con cá này có thể là bơi từ trong ao đến chỗ này.
Triệu Hàm cũng gật đầu nói: “Qủa thật, chở rảnh chúng ta đem rượu thuốc toàn bộ chuyển xuống đây đi.”
“Được, địa phương này không tồi, có thể để rất nhiều đồ vật, rượu của nhà chúng ta chuyển xuống dưới này thì sẽ trống rất nhiều chỗ, ngươi có thể mua nhiều của cải một chút, chờ đến cuối năm có thể đem đi bán.” Lâm Phàm nói.
“Ân, ta ban đầu cũng muốn mua nhiều một ít, còn sợ là không có chỗ để, hiện tại thì không cần sợ rồi, không gian nơi này đủ cho chúng ta để tất cả đồ vật vào.” Triệu Hàm cười nói, hiển nhiên đối với không gian thừa ra này thực vừa lòng.
Lâm Phàm cầm ngọn đèn từ trong tay Triệu Hàm, còn muốn quan sát một chút, Triệu Hàm đối với nơi này cũng không có hứng thú gì, lôi kéo Lâm Phàm nói: “Đi thôi, mất thất chúng ta đã nhìn qua, còn sợ nó có thể chạy, quần áo ngươi còn ướt vừa rồi té còn bị thương, ngươi đi thay quần áo trước rồi ta xem vết thương cho ngươi, còn có ngươi có nhớ rõ như thế nào mở ra mật thất không, nếu không ở bên canh cầu thang có một cái hố lớn như vậy, buổi tối ngã xuống cũng không chỉ ầm ĩ vài câu.
Lâm Phàm bị Triệu Hàm kéo rời khỏi mật thất, tới trên mặt đất Lâm Phàm thổi tắt ngọn đèn, trở về nơi hắn ngã xuống, khi đó khuỷu tay đánh trúng ra đằng sau, một tảng đá nhọn bị lực đánh lùi ra đằng sau, mở ra mật thất kia hẳn là tảng đá kia.
Chờ Lâm Phàm đẩy lệch vị trí của hòn đá kia, cửa mật thật liền lặng lẽ đóng lại, “Cơ quan này rất là tinh xảo, động tĩnh như vậy mà một âm thanh cũng không phát ra, người lúc trước xây dựng phòng ở này tính toán cũng không ít.” Ngô bá sau khi đi vào mở miệng nói.
Lâm Phàm đối với phát hiện này thực hứng thú, thế nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn theo Triệu Hàm đi thay quần áo, tùy ý Triệu Hàm cẩn thận kiểm tra địa phương bị thương, mông có một vết bầm xanh, khuỷu tay bị rách da chảy chút máu, cũng may thời tiết hiện tại lạnh, Lâm Phàm mặc quần áo dày, nếu không với cú ngã vừa rồi, tuyệt đối có thể cắt rời khuỷu tay Lâm Phàm.
Triệu Hàm cầm dược giúp Lâm Phàm xoa lên miệng vết thương ở trên khuỷu tay xong, ánh mắt Triệu Hàm hướng về phía mông Lâm Phàm, Lâm Phàm cười ha ha nhìn Triệu Hàm, ánh mắt ý tức thực rõ ràng, có thể không bôi thuốc không! Địa phương kia phải tuột quần cảm giác rất không tốt.
Nhìn thấy Triệu Hàm cầm rượu thuốc đi tới, Lâm Phàm rốt cuộc mở miệng nói: “Ta tự mình bôi được không.” Đây là lấy lùi làm tiến, Lâm Phàm không hy vọng Triệu Hàm sẽ xem xét mông bị thương của hắn.
“Ngươi tới đây, ngoan một chút là tốt rồi, ngươi giờ không bôi ngày mai ngươi lãnh đủ, cẳng chân của ngươi còn chưa có tốt đâu!” Triệu Hàm cảnh cáo nói.
Lâm Phàm thấy Triệu Phàm rất cường ngạnh không cho đường sống, cũng hiểu được Triệu Hàm là muốn tốt cho hắn, cuối cùng chỉ có thể khuất phục uy quyền, tùy ý để rượu thuốc lạnh lẽo được bôi lên cái mông bị thương của hắn, khi Triệu Hàm dùng hai tay nhịp nhàng xoa bóp, nơi bị thương hơi nóng lên, đó là rượu thuốc bắt đầu phát huy tác dụng lưu thông máu.
Nằm ở trên giường Lâm Phàm có chút bứt rứt, hôm nay hắn vừa mới được khai trai, tay của Triệu Hàm lại để lên mông hắn chà xát, điều này làm cho Lâm Phàm có chút khó chịu, thực tủy biết vị là không cần dạy, cũng may hôm nay đã giao hàng tồn, tình cảm trong thân thể Lâm Phàm cũng không nóng vội lắm.
Tay nghề Triệu Hàm rất chuyên nghiệp, địa phương ban đầu đang ẩn ẩn đau lúc này liền có cảm giác nóng lên, lúc này Lâm Phàm cảm thấy tương đối thoải mái, mơ mơ màng màng hắn liền ngủ, ngày hôm qua bị kinh hách vận động quá độ, buổi sáng lại tiểu hao thể lực, thân thể Lâm Phàm đã thực mệt mỏi.
Triệu Hàm thấy người đã ngủ, hai gò má lúc này ửng đỏ bộ dạng nhu thuận, kéo qua chăn đắp tốt, Triệu Hàm ở trên gương mặt Lâm Phàm hôn một cái rồi mới đi ra khỏi phòng, hắn hôm nay có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Ngô bá nhìn thấy Triệu Hàm đi ra liền dò hỏi: “Phàm tử không có việc gì đi, cú ngã vừa rồi chắc rất đau, tiếng vang cũng rất lớn.”
“Phàm tử không có việc gì, mông chỉ bị bầm một chút, khuỷu tay bị rách da, ta đã bôi rượu thuốc cùng dược cho hắn sẽ không có vấn đề gì, Ngô bá người đi xem Tử An đi, ta đang vội vàng.” Triệu Hàm nói xong chuẩn bị rời đi, lại nói thêm một câu: “Ngô bá trời mưa trong viện dễ trơn trượt, người đi đường cẩn thận một chút.”
Ngô bá gật gật đầu, để cho Triệu Hàm đi làm việc của hắn, cũng đi xem Tử An, trước kia mùa hè hắn cùng Tử An ngủ, thế nhưng hiện tại thời tiết rét lạnh, hắn không có buồn ngủ, cũng đành để cho tiểu tử kia tự mình ngủ trưa.
Triệu Hàm đem cải củ mua về cắt thành từng miếng, dùng muối ướp đợi đến buổi tối sẽ chế biến, trong nhà đã mua mấy vại lớn, cũng đủ hắn chế biến không ít đồ ăn. Thế nhưng Triệu Hàm lúc này có chút vội vàng, hắn chuẩn bị thuê hai người về làm bước xử lý ban đầu và thái rau, còn bước cuối cùng ướp muối với xào thì hắn sẽ tự làm, như thế muốn học trù nghệ của hắn cũng không dễ dàng.
Lâm Phàm ngủ thẳng tới chạng vạng mới tỉnh, Triệu Hàm cũng không gọi hắn, đợi lúc hắn tỉnh dậy cơm chiều cũng đã làm xong.
Ăn một chén mì nước nóng hầm hập, Triệu Hàm bê lên một chậu than mang đến trong cửa hàng, Lâm Phàm mặc một cái áo khoác thật dày, Triệu Hàm gấp một cái thảm mỏng đặt ở trên ghế cho Lâm Phàm, tránh cho Lâm Phàm ngồi ở trên ghế cứng, sẽ ảnh hưởng đến vết thương ở trên mông.
Tuy rằng buổi chiều trời mưa, thế nhưng hết mưa thì gió cũng nhỏ, ánh trăng sáng ngời cũng treo ở trên trời, vài nam nhân bị gió thổi cản trở mấy ngày, lúc này cũng bắt đầu đến hoa lâu tìm việc vui.
Rượu thuốc của nhà Lâm Phàm lúc này cũng đã lưu hành trong hoa lâu, hơn nữa thông qua mấy khách nhân có quan hệ không tồi với Lâm Phàm, tất cả mọi người cũng đem hai loại rượu phối hợp lại với nhau, đối với thân thể phi thường tốt, cho nên hiện tại việc buôn bán của Lâm Phàm tốt lên rất nhiều. Ngoại trừ nguyên nhân thời tiết, trên cơ bản một ngày một lượng bạc là không vấn đề gì, thời điểm tốt, giống như buổi tối hôm nay, thế nhưng mới có mấy giờ, Lâm Phàm đã bán được năm lượng bạc rượu thuốc, điều này làm cho tâm tình Lâm Phàm không tồi.
Rượu thuốc nhà bọn họ không phải không tốt, không phải khó bán, tốt như vậy cho dù không nổi tiếng, hơn nữa thế giới này không thịnh vượng, hắn muốn truyền đi những thành trấn khác cũng rất khó, hơn nữa số lượng rượu thuốc nhà bọn họ không đủ, cứ rải rác bán như vậy mới miễng cưỡng đủ đến sang năm đem rượu nhưỡng mới ra bán.
Sau khi mông cùng cẳng chân của Lâm Phàm dưỡng tốt xong, hắn cùng Triệu Hàm bắt đầu mua rất nhiều đồ ăn, lúc này Triệu Hàm đã đem toàn bộ rượu mới nhưỡng xuống tầng hầm, những rượu quý như rượu rắn hổ mang, rượu lộc huyết, lộc cốt cũng đều chuyển hết vào, mấy thứ này Lâm Phàm dùng làm vật trấn điếm, cũng không thể tùy tiện đem bán.
Trong phòng còn trống hơn phân nửa, hầm cũng đầy được một nửa, một bao than củi dùng qua mùa đông được mua trở về, các loại đồ ăn củ cải khoai tây khoai lang rau dưa linh tinh ngoại trừ những thứ thường dùng, còn những loại khác đều được chuyển vào trong hầm, đợi đến lúc tuyết rời mua nhiều rau dưa như vậy cũng không dễ dàng.
Nhiệt độ không khí càng ngày càng rét lạnh, khả năng kháng lạnh của Lâm Phàm thật sự rất yếu, từ ngày chạy đến giường của Triệu Hàm sau, Lâm Phàm không muốn trở về phòng mình nữa, hắn cùng Tử An mỗi người một bên chiếm lấy ấm áp của Triệu Hàm.
Thế nhưng đa phần Tử An đều bị Ngô bá ôm đi, Lâm Phàm cảm thấy Ngô bá một người cô đơn nên mới thích ôm Tử An qua ngủ, nơi nào biết tâm tình của lão nhân gia, chẳng qua là muốn vợ chồng son nhanh chóng sinh thêm một đứa nhỏ, nếu để Tử An ngủ bên cạnh, hai vợ chồng son sẽ bị đứa nhỏ quấy rầy, cho nên trên cơ bản cứ ba ngày Triệu Hàm mới ôm Tử An về ngủ một ngày.
Bước sang tháng mười hai, nước hôm nay đã đóng thành băng, Lâm Phàm cảm thấy hôm nay hẳn là âm mười độ, hắn mỗi ngày đi ra ngoài đều bị lạnh đến run rẩy, mặc nhiều quần áo như vậy cũng không có tác dụng. Triệu Hàm đối với điều này cũng không còn cách nào, chỉ có thể chuẩn bị nhiều bồn than ở trong phòng, làm cho trong phòng ấm lên một ít. Hơn nữa hắn mỗi ngày đều chuận bị thức ăn bổ dưỡng để cho Lâm Phàm bồi bổ thân thể, buổi tối đi ngủ sẽ cho Lâm Phàm uống một chén rượu thuốc nhỏ, đuổi lạnh bổ sung nguyên khí, nhưng đối với Lâm Phàm không có khả năng kháng lạnh, trên cơ bản đều không có tác dụng, hắn vẫn như cũ nửa đêm bị đông lạnh đến tỉnh lại.
Thật ra năm vừa rồi thân thể Lâm Phàm cũng không sợ lạnh như vậy, quần áo càng không có dày như hiện tại, điều kiện trong nhà lại rất kém, dựa theo ý tưởng trong lòng Triệu Hàm, nhất định là cuộc sống trước kia của Phàm tử rất đầy đủ, mùa hè có gió mát mùa đông có hệ thống sưởi, đáng tiếc ở nơi này của bọn họ không có điều kiện như vậy, điều hòa có thể điều tiết độ ấm gì đó, Triệu Hàm hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Cứ thế Triệu Hàm thực dụng tâm giúp Lâm Phàm giữ ấm, nhưng mà thời điểm tiến vào tháng mười hai, Lâm Phàm đáng thương liền bị nứt da, ngon tay ban đầu trắng nõn thon dài, giờ phút này trên ngón út mọc mấy cái mụn nước khiến cho Lâm Phàm rất khó chịu, ban ngày còn tốt một chút, chỉ cần để lộ tay ra bên ngoài Lâm Phàm liền có thể quên đi, nhưng là đến buổi tối đi ngủ tay được ủ ấm, Lâm Phàm liền cảm thấy cực kỳ ngứa, ngữa đến nỗi hắn hận không thể gãi rách ba tầng da.
Sau khi Triệu Hàm thấy Lâm Phàm bị tổn thương do gió rét, lập tức chạy đến chỗ lão đại phu mua thuốc mỡ trị tổn thương do gió rét, sau khi Lâm Phàm phối hợp ngâm nước thuốc cùng bọc thuốc mỡ, cuối cùng hơn mười ngày sau Lâm Phàm đã thoát khỏi tình trạng ngứa muốn chết người này, điều này làm hắn có cảm giác giống như vừa được sống lại.
Nửa đêm có hai chậu than đỏ, trong cửa hàng không cảm thấy rét lạnh, bên ngoài cửa hàng treo một tấm thảm thật dày hoàn toàn không cho gió lạnh xâm nhập vào.
Sau kh thảm bị nhấc lên, gió lạnh thổi vào làm cho Lâm Phàm rùng mình, Ngô Tử Lâm đi vào trong phòng liền cảm thấy ấm áp, nhìn thấy Lâm Phàm lui thân mình, Ngô Tử Lâm cười trêu nói: “Tiểu tử ngươi sợ lạnh như vậy, còn không có bộ dáng của đàn ông, thấy lạnh liền uống rượu, ngươi mua rượu uống đến say liền cảm thấy tốt lên thôi? Nhanh lên lấy cho ca ca hai bình rượu ngon, phải là loại hai mươi lượng bạc một bình lớn, lấy thêm hai chai rượu thuốc trợ hứng, chạy nhanh lên.”
“Hừ, ngươi cứ việc giễu cợt ta, coi chừng cười người hôm trước hôm sau người cười, tửu lượng là trời sinh, ai quy định bán rượu thì phải có tửu lượng cao, rượu của ta chỉ cần uống tốt là được rồi không phải sao?” Lâm Phàm chà xát tay, quay đầu đem hai bình rượu thuốc năm cân dùng dây thừng buộc tốt, lấy hai bình rượu trợ hứng xa hoa đặt lên trên quầy.
Thời điểm Ngô Tử Lâm đưa bạc, Lâm Phàm rót một ly rượu thuốc đưa qua nói: “Bên ngoài lạnh như thế ngươi uống một ly cho ấm thân mình, thực không hiểu các ngươi, nửa đêm còn chơi cái gì, không sợ đông chết.
Ngô Tử Lâm đem năm mươi lượng bạc đặt ở trên quầy, hai bình rượu thuốc cường thân kiện thể tốt nhất bốn mươi lượng, hai bình rượu thuốc trợ hứng nhỏ có một chút rượu rắn hổ mang, cho nên giá cả rất cao, thế nhưng hiệu quả cũng vô cùng tốt, loại này những vị công tử thiếu gia đều thích, mà hán tử ngày thường mua loại một trăm văn đều là loại thường thường bậc trung.
“Phàm tử xem tại chén rượu của ngươi, ca cùng ngươi nói vài câu, gần nhất giá cả lương thực sẽ tăng cao, ngươi nhanh nói cho tức phụ của ngươi mua nhiều một chút, ít nhất phải ăn đến sang năm, nghe nói bên phương bắc có xuất hiện phản loạn, một khi bên kia loạn lên, đến lúc đó lương thực khẳng định cao.” Ngô Tử Lâm nhìn thoáng qua Lâm Phàm nói, tin tức này ở phía trên cũng không phải là bí mật, thế nhưng Lâm Phàm chỉ là một người bình thường, tự nhiên tin tức không thể linh thông như vậy.
Lâm Phàm nghe thấy có phản loạn liền khẩn trương hỏi: “Ngô Tử Lâm ngươi đứng lại, rốt cuộc chuyện này như thế nào nói rõ cho ta một chút, ta còn chuẩn bị tâm lý.”
Kết quả Ngô Tử Lâm đi cực nhanh, mang theo đồ vật này nọ bước đi, đợi cho Lâm Phàm đuổi theo ra bên ngoài cửa hàng, Ngô Tử Lâm đã sớm đi xa, người ta chân dài đi mau Lâm Phàm chỉ có thể nhìn theo bóng dáng đi xa thở dài, cho dù hắn cao lên không ít, lại vẫn như cũ kém người có điều kiện tốt.
Đêm đó Lâm Phàm liền đem chuyện này nói cho Triệu Hàm, ngày hôm sau hai người liền đem việc này nói cho Ngô bá, Ngô bá nhìn hai người nói hẳn là không có chuyện gì, biên giới phía bắc cách bên này rất xa, huống chi nếu có phản loạn hoàng thượng sẽ phái binh tiêu trừ, nơi của bọn họ khẳng định là thực an toàn, ngoại trừ hai trăm năm trước thiên hạ đại loạn, thì trăm năm sau Đại Hạ bọn họ nếu có phản loạn, thế nhưng bọn họ ở bên này cũng không có bị ảnh hưởng tới, Ngô bá kêu hai người đừng quá lo lắng.
Triệu Hàm vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm, nói hắn đừng quá lo lắng, nơi này của bọn họ cách biên cương rất xa cũng không phải là vùng giao tranh với binh gia, quả thật trăm năm qua cũng không có bị chiến tranh lan đến. Nhưng mà Triệu Hàm an ủi vô ích, Lâm Phàm cảm thấy thế giời này thực không an toàn, mặc kệ là lịch sử hay là kịch truyền hình, cổ đại một khi loạn lạc, an toàn sẽ không được đảm bảo, ngoại trừ kinh thành, nơi đó là an toàn nhất, đồng thời cũng là nguy hiểm nhất.
Lâm Phàm lúc này có chút hối hận, nếu hắn sớm mang Triệu Hàm đứa nhỏ cùng Ngô bá vào kinh, có lẽ lúc này bọn họ đã được ở trong nhà cao cửa rộng, hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Nhưng hiện tại rất khó, nhất là mấy ngày nay có mấy trận tuyết nhỏ rơi xuống, mặt đường trơn trượt cũng không phải là thời cơ đi đường tốt.
Cuối cùng Lâm Phàm quyết định, nếu phản loản vẫn không được triều định áp chế xuống, chờ đến khi tuyết bắt đầu tan hắn sẽ hướng vào phía trong đi, đi về phía nam sẽ càng tới gần kinh thành, cũng là càng an toàn.
Triệu Hàm biết gần đây Lâm Phàm lo lắng, tùy ý để cho Lâm Phàm ra ngoài mua một đống đồ vật trở về, nhìn người nhiệt tình mười phần, Lâm Phàm đây là chuẩn bị một khi có phản quân tấn công vào thành Nam Dương, người một nhà bọn họ trước hết trốn vào trong hầm. Mấy ngày nay Lâm Phàm đều kêu Triệu Hàm hỗ trợ, đầu tiên là ở trong hầm đặt một chậu than nấu nước, lại đứng ở trong hầm la to, làm thí nghiệm vài lần, trong hầm phát ra thanh âm, nhưng bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy, mà trong viện cùng ám hạng nếu phát ra âm thanh, trong hầm liền nghe được rành mạch, điều này làm Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật Lâm Phàm cũng chỉ là chuẩn bị, để ngừa vạn nhất, Triệu Hàm cùng Ngô bá bị Lâm Phàm gây sức ép một chút, nói cái gì mà tập luyện một chút, một khi thành Nam Dương bị phản quân công phá, tại lúc những người hung ác này tàn sát dân chúng trong thành, nhà bọn họ sẽ nhanh chóng tiến vào trong hầm tránh né. Lâm Phàm vì phòng ngừa người xấu lục soát, thế nhưng còn chuẩn bị kế hoạch thiêu hủy phòng, Triệu Hàm thấy dở khóc dở cười, Ngô bá thấy chỉ lắc đầu, cảm thấy cử chỉ của Lâm Phàm thực điên rồ.
Thế nhưng tùy ý Lâm Phàm gây sức ép như thế nào, ngày vẫn như cũ trôi qua, ngã tư đường vẫn như cũ người đến người đi, sạp của Triệu Hàm hiện tại đã chuyển ra chợ, ban đầu là bàn gỗ hai mét, hiện giờ lại tăng thêm một mét, đồ ăn cũng chuẩn bị nhiều hơn, sinh ý cũng rất tốt, thậm chí có thể bằng với số tiền bán rượu, đương nhiên trong thức ăn của Triệu Hàm có bỏ thểm vài loại thịt, như là thịt kho tàu, thịt móng heo ngâm tương cùng thịt đầu heo, củ lạc luộc, bên này đậu phộng đều là bỏ vỏ, phương pháp luộc để vỏ như thế này là Lâm Phàm nói với Triệu Hàm, như vậy giá cả đồ ăn sẽ cao hơn một chút, nhưng so với giá cả ở trong tưu lâu thì rẻ hơn rất nhiều.
Rất nhiều gia đinh bậc trung luyến tiếc đi tửu lâu ăn cơm, nơi đó thật sự rất đắt, mà Triệu Hàm vừa lúc cung cấp cơ hội, chủ yếu giá cả rất rẻ, hương vị của những món này lại rất ngon, buôn bán tự nhiên tốt.
Có không ít người thấy Triệu Hàm buôn bán được, cũng học Triệu Hàm làm như vậy, kết quả tự nhiên là không thể được, bởi vì không có tay nghề như của Triệu Hàm, cho nên cho dù một ít khách nhân bị phân chia, thế nhưng việc buôn bán của Lâm Phàm vẫn thịnh vượng như vậy.
Cũng sắp tới lễ mừng năm mới, trong nhà hoàn toàn rất vội vàng, việc làm ăn của cửa hàng rất tốt, việc buôn bán của Triệu Hàm cũng thịnh vượng. Lâm Phàm ôm đứa con thuê người quét tước vệ sinh, nhà cửa được quét tước vệ sinh hoàn toàn xong, Lâm Phàm liền thả người, mọi người hiện tại đều bề bộn nhiều việc.
Cửa hàng đã sớm mở cửa, lúc này người đến mua rượu thuốc đa phần là người hầu, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, vội vàng đi hết nhà này đến nhà kia để liên hệ tình cảm.
Triệu Hàm sau khi bán xong liền thu dọn các loại đồ ăn, lập tức cùng Ngô bá chạy về nhà, ngày mai là lễ mừng năm mới, trong nhà có rất nhiều việc cần hoàn thành, cũng may ngày mai Triệu Hàm cũng không mở quán, co nên có thể thoải mái một chút, hơn nữa nhà bọn họ cũng không có thân nhân, Trần quản sự Vương quản sự hai người hiện tại đều rất bận rộn, hoàn toàn không rảnh cùng Lâm Phàm liên lạc tình cảm, cho nên năm nay bọn họ có thể trải qua dễ dàng.