Tức Phụ Cùng Thương

Chương 11


Đọc truyện Tức Phụ Cùng Thương – Chương 11

Người trước mắt vừa quen vừa lạ, ánh mắt so với năm năm trước thâm thúy hơn nhiều, lại lãnh đạm hơn, trong mắt bắn ra ánh sáng như muốn đem Trình Cố mạnh mẽ mà trói lại.

Trình Cố mờ mịt nhận ra – cuộc sống yên bình của mình sắp mất rồi.

“Ba ơi!” Đang lúc bối rối, Trình Mộc Qua giơ diều từ đằng xa “bay” đến, “Ba ơi ba à, đi thả diều với con đi!”

Trình Cố quay người muốn đi.

Tạ Chinh giữ anh lại, tóm được ý đồ của anh mà hỏi, “Không nghe rõ lời em vừa nói à?”

“Con tôi gọi kìa.” Trình Cố theo bản năng rút tay về, lại phát hiện không có cách nào trốn được.

Năm năm không gặp, so về thể lực thì anh đã không phải là đối thủ củaTạ Chinh nữa.

“Con anh tên gì ấy nhỉ?” Tạ Chinh nhân thể đem Trình Cố kéo đến trước mặt, “Qua Qua?”

Trình Cố bị kéo đến lảo đảo một cái, suýt nữa đâm sầm vào ngực Tạ Chinh, cuống lên: “Cậu đừng như vậy! Đang ở bên ngoài đấy!”

Tạ Chinh cười khẽ, “Em hỏi anh rồi, bây giờ anh đang một mình à, tuy anh lấy nhãi con kia làm bia đỡ đạn nhưng trên thực tế cũng thừa nhận. Vậy em với anh bây giờ đều độc thân, em cũng chẳng làm gì anh, mỗi nắm cái tay tí thôi mà sao anh gay gắt thế? Nắm tay thì nắm ở ngoài với nắm trong nhà thì khác nhau à? Nếu anh cảm thấy ở ngoài em không thể cầm tay anh vậy chúng ta vào nhà nhé?. Tốt lắm, chúng ta…”

“Trình đẹp trai!” Trình Mộc Qua thở hồng hộc chạy tới, đại nhân nhỏ tận tình nói: “Trình Suất Suất, ba sao thế? Con gọi là ba ơi còn không thèm nghe, cứ phải gọi là Trình đẹp trai! Ba sao có thể như vậy á? Nơi này của Qua Qua rất đau a!”

Tạ Chinh đang hơi bực mình vì bị chen ngang, nhưng vừa nhìn thấy thằng bé đang chọt chọt chính mình lại thấy buồn cười.

Chắc vì nó là con của Trình Cố cho nên nhìn đặc biệt vừa mắt.


Nghĩ như vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đứa trẻ này, là con của Trình Cố và một người phụ nữ khác.

Hắn chưa xấu tính đến mức trút giận lên một thằng bé, năm năm này hắn không phải chưa từng nghĩ tới Trình Cố có phải đã cưới vợ sinh con rồi không, hoặc là có bạn trai rồi, mỗi khi nghĩ đến cứ như bị đốt cháy tâm can.

Tạ Chinh cảm thấy nên duy trì phong độ, đối xử với con của Trình Cố cũng cần phải chú ý. Nhưng cái nhũ danh là Qua Qua của nó lại mang cho hắn một cảm giác thân cận kỳ diệu.

Giải thích duy nhất là hắn yêu Trình Cố, sâu đậm đến mức yêu ai yêu cả đường đi lối về, bao dung luôn cả con của Trình Cố cùng một người phụ nữ khác.

Trình Cố vẫn bị Tạ Chinh nắm tay, Trình Mộc Qua miễn cưỡng đẩy ra nhưng không được, đành nắm cái tay kia của Trình Cố: “Trình đẹp trai ơi, thả diều với Qua Qua được không, em gái không chơi với Qua Qua kìa.”

Trình Cố thấy Tạ Chinh không có ý buông tay, đành phải cứng rắn nói với con: “Ba cùng chú đây còn có việc chưa nói xong, điện thoại và tai nghe con cầm nhé, giúp ba qua màn được không?”

“Không được!” Trình Mộc Qua nói xong chuyển sang Tạ Chinh: “Chú đẹp trai à, chú đã là bạn trai của Trình đẹp trai thì cũng là bạn trai của Qua Qua, Trình đẹp trai lười lắm, lớn như vậy rồi suốt ngày chỉ biết chơi game, chú đi thả diều với Qua Qua nhé!”

“Bạn trai” hai chữ này làm Trình Cố và Tạ Chinh cùng thay đổi sắc mặt.

Trình Cố nói: “Đừng nói lung tung!”

Tạ Chinh buông Trình Cố ra, ngồi xổm trước mặt Trình Mộc Qua, khóe miệng cười mang theo vài phần thâm ý cùng thăm dò: “Bạn trai à?”

“Qua Qua!” Trình Cố gọi.

“Là bạn trai a.” Trình Mộc Qua nghiêm trang nói: “Bạn bè chia nam nữ, chú đẹp trai à, chú không phải con gái, thế chẳng lẽ gọi chú là bạn gái sao?”

Tạ Chinh thừa nhận, hắn thích thằng nhỏ luôn miệng nói linh tinh này rồi đấy.

Hắn sờ sờ đầu Trình Mộc Qua, cười nói: “Đúng đấy, chú là bạn-trai-của-ba- cháu.”

Trình Cố cũng ngồi xuống, vội vàng nói: “Không phải!”

Trình Mộc Qua đã không để ý tới anh, nắm tay Tạ Chinh: “Bạn trai của ba à, chú có thể đi thả diều với cháu không?”

Trình Cố: “Không được!”

Tạ Chinh: “Được mà.”

Trình Mộc Qua quay đầu nhếch môi cười với Trình Cố một cách tự nhiên.

Tạ Chinh lại hỏi: “Chú còn chưa biết tên của Qua Qua, nói cho chú được không?”

“Cháu tên là Trình Mộc Qua!”


Tạ Chinh còn tưởng mình nghe nhầm.

Đặt cho con tên cúng cơm là “Qua Qua” còn có thể hiểu được, tên thật gọi là “Mộc Qua” lại hơi ngạc nhiên đó nha.

Nếu đổi thành người khác, Tạ Chinh sẽ nghĩ thằng bố nó chắc không được thông minh lắm.

“Bạn trai à, chú muốn biết lai lịch của tên cháu không?” Trình Mộc Qua dương dương đắc ý hỏi, cái giọng kia đến là kiêu ngạo, chỉ thiếu viết ba chữ to đùng “Khen cháu đi” lên mặt.

“Có.” Tạ Chinh tự nhiên tò mò: “Lai lịch thế nào?”

Trình Cố muốn ngăn cản thằng con ngốc thì đã muộn, càng ảo não trước đây sao lại đem chuyện đó thành câu chuyện trước giờ đi ngủ mà kể cho nó chứ. Thằng nhãi này vô cùng tự hào về cái tên, mỗi khi có ai hỏi là nó sẽ vui vẻ giải thích một phen: “Trình đẹp trai nói, hi vọng cháu sau khi lớn lên giống như mẹ vậy, là một Mộc Qua.”

Tạ Chinh nghi hoặc: “Cái gì? Mẹ của cháu…”

“Mẹ cháu là Mộc Qua.” Trình Mộc Qua nghiêm túc nói: “Không phải quả dưa gỗ (mộc qua), Trình đẹp trai nói, đây là từ để hình dung, hình dung người vừa như gỗ lại vừa như dưa!”

Tạ Chinh ngẩng đầu nhìn Trình Cố, Trình Cố đã quay lưng lại.

Như gỗ như dưa, theo như Tạ Chinh biết, câu này tuyệt đối không phải lời ca ngợi hay ho gì.

Trình Cố dùng cái này để hình dung người vợ vì khó đẻ mà chết, quá bất ngờ rồi.

“Mộc có nghĩa là ngốc, cũng có nghĩa là nghiêm túc chân thật, Trình Suất Suất nói, lúc mẹ cháu ngốc rất đáng yêu, lúc nghiêm túc cũng rất có mị lực, đặc biệt chân thật, rất đáng tin cậy.” Trình Mộc Qua tiếp tục giải thích: “Còn dưa, lúc mới nghe thật giống rất dốt nát, thực ra không phải, dưa cũng có nghĩa là đáng yêu, hơn nữa dưa rất ngọt.”

Tạ Chinh híp mắt lại, bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Trình đẹp trai hi vọng cháu sau này trưởng thành sẽ giống mẹ, tuy bình thường nhưng nghiêm túc chân thật, có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng lại rất đáng yêu, và ngọt ngào nữa.” Trình Mộc Qua ưỡn ngực ngẩng đầu: “Bạn trai, chú nói xem tên cháu có phải rất hay không?”

“Có.” Tạ Chinh trả lời có chút trái lương tâm, bỗng nảy ra một ý, vì vậy hỏi: “Nhưng cháu là con trai đấy, ba cháu sao lại không lấy phẩm chất của hắn để đặt tên cho cháu chứ?”


Nghe thấy thế, cả người Trình Cố cứng đờ, ngắt lời nói: “Hay là hai người đi thả diều đi.”

“Trình đẹp trai ba vội gì vậy? Con còn chưa tự giới thiệu xong với bạn trai đây này.” Trình Mộc Qua nói xong lại nói với Tạ Chinh: “Bởi vì ba cháu quá ưu tú, ba nói không hy vọng cháu giống ba khác người, bình thường là tốt nhất.”

“Khác người?” Tạ Chinh nhíu mày, ánh mắt rất sâu mà nhìn phía Trình Cố. Trình Cố kéo con về, giữa chân mày là lo lắng: “Con không phải muốn thả diều à? Được rồi, ba thả cùng con.”

Tạ Chinh nhặt diều lên, đang muốn nói “Hay là em đi với Qua Qua”, thì thấy Trình Mộc Qua lôi quần áo Trình Cố, dùng giọng điệu gia trưởng mà nói: “Trình đẹp trai, hay là ba cởi áo đi đã, trời nóng rồi, chạy hai vòng lại mướt mát mồ hôi cho mà xem.”

Trình Cố nhéo mặt của con một cái: “Còn dám dạy bảo cả ba cơ đấy?”

“Cởi đi!” Trình Mộc Qua không buông tay: “Bên trong ba còn mặc áo sơmi mà!”

Trình Cố không cưỡng được, đành cởi áo khoác liền mũ ra.

Đó là một cái áo thể thao chui đầu, Trình Cố kéo lên trên một cái, không chú ý tới áo sơmi bị vén lên, một tí bụng bị lộ ra ngoài.

Ngắn ngủi 2 giây đó, Tạ Chinh nhìn thấy dưới rốn Trình Cố có hình xăm một khẩu súng trường.

Nơi đó trước kia bóng loáng bằng phẳng, là nơi mẫn cảm của Trình Cố.

Cũng là chỗ hắn thường xuyên hôn lên

________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.