Tục Huyết Hải Thâm Cừu

Chương 10: Âm Mưu Không Động Phái


Bạn đang đọc Tục Huyết Hải Thâm Cừu – Chương 10: Âm Mưu Không Động Phái

– Đợi một chút gặp sư phụ ngươi, ngươi sẽ biết cao thủ như vậy không phải khó tìm đâu.
Đại Thạch đạo nhân:
– Cao thủ ấy là ai? Ta rất muốn biết liền, đại nhân có thể nói ngay không? Âu Dương Nghiệp:
– Được, ngươi hãy ghé tai lại đây! Tiếng hắn hạ rất thấp, khiến Mạnh Hoa cách xa trăm bước không nghe thấy gì cả. Một lúc sau mới nghe được Đại Thạch đạo nhân nói:
– À, ngày mai y mới đến, nếu thật như lời vẫn có thể đuổi theo bọn Đinh Triệu Minh kịp.
Mạnh Hoa vẫn nhẹ nhàng đi theo bọn chúng đằng sau nhưng không dám đến quá gần, bọn chúng càng ngày càng nói nhỏ cho đến khi chàng hoàn toàn không nghe gì nữa.
Lén nghe chúng bàn soạn với nhau, bất giác chàng nghĩ thầm: “Bọn chúng nói về các việc này có lẽ có liên quan tới chuyện năm xưa con trai Động Huyền Tử bị chết giữa đường rồi do đó tam sư phụ ta mắc vào oan án. Nhưng theo lời chúng nói âm mưu này có cả Động Huyền Tử, không lẽ y âm mưu giết con ư? Còn vị tân nương con gái của Mâu Nhất Hạnh thất tung vẫn chưa thấy thì sao?” Suy đoán mãi không ra manh mối chàng đành tự trấn an: “Trong nội vụ này còn nhiều nhiêu khê, nghe khẩu khí của chúng âm mưu này tối độc hại. Động Huyền Tử đã chết, tam sư phụ ta lại không bằng lòng biện bạch. Xem ra chân tướng việc này chỉ có Động Minh Tử và Âu Dương Nghiệp biết rõ nhất, kế đó là Cát Hồng chắc cũng biết phần nào.” Nghĩ tới đó, bất giác chàng khởi niệm: “Cát Hồng đang bị dẫn độ về Thiếu Lâm Tự, nay còn ba ngày nữa mới đến đại hội Không Động phái, hay là ta dẫn y trở lại đây đối chất. Bức được Động Minh Tử nói ra bí mật có lẽ hiện nay chỉ có Âu Dương Nghiệp mà thôi.” Chàng tự tin bắt sống Âu Dương Nghiệp không phải là khó, nhưng muốn vậy ắt phải động thủ với Đại Thạch đạo nhân và nếu vậy sẽ chấn động toàn môn phái Không Động. Chi bằng trước mắt giết chết Đại Thạch để bịt mồm? Chính đang lúc chàng suy hơn tính thiệt, trù trừ chưa biết nên quyết định ra sao, trời nổ mấy tiếng sấm, rồi cơn mưa bỗng chốc ào ạt đổ ập xuống như cầm chĩnh đổ.
Khí hậu trên núi quả là kỳ lạ, không biết giữa cơn mưa ấy Âu Dương Nghiệp và Đại Thạch đạo nhân nói đến đoạn nào chỉ nghe một người cao giọng than thở:
– Trời còn bất trắc huống gì họa phúc ở đời! Giữa lúc ấy có tiếng sét rất lớn rồi sau đó bỗng nghe tiếng Đại Thạch đạo nhân hốt hoảng gọi to:
– Âu Dương đại nhân, làm sao… làm sao đó? Tiếng sét vừa ngừng, nhưng ánh chớp lóe lên, Mạnh Hoa cố giương mắt ra nhìn, chỉ thấy còn lại một mình Đại Thạch đạo nhân, không biết Âu Dương Nghiệp đã biến đâu mất rồi. Đại Thạch đạo nhân vẫn lớn giọng gào:
– Âu Dương đại nhân có nghe thấy tiếng ta gọi không? Không nghe tiếng Chương đáp nào của Âu Dương Nghiệp trong tiếng mưa rơi cả.
Cơn mưa đến chớp nhoáng và tạnh cũng chớp nhoáng. Chỉ trong thoáng chốc mưa ngừng hạt và gió ngừng thổi, ánh trăng lại hừng hững thoát ra khỏi đám mây. Đại Thạch đạo nhân tự than thở:
– Kỳ quái thật khinh công của Âu Dương Nghiệp đâu phải là tầm thường, sao lại có thể ngã xuống vực sâu được? Mong cho y không trúng thương, nhưng bản lĩnh của y làm sao y để mình bị thương? Đại Thạch đạo nhân một mặt vừa gào liên tiếp “Âu Dương đại nhân, Âu Dương đại nhân”, một mặt vừa chạy xuống sườn núi truy tìm.
Chàng nhìn thấy Đại Thạch đạo nhân bật bùi nhùi đanh lửa thành cây đuốc lớn soi lùng khắp các bụi rậm hầm hố tìm Âu Dương Nghiệp. Hắn tìm từ sườn núi thẳng xuống phía Đoạn Hồn Nhai hoàn toàn không phát hiện được một vết máu nào nhưng có một đoạn cây cối bị giày xéo nằm rạp hỗn loạn như bị một vật nặng nào đó đi qua, hiển nhiên là Âu Dương Nghiệp đã bị ngã lăn xuống sườn núi rồi, nhưng với võ công của hắn lẽ nào hắn không trở lên được? Quái lạ thật, tìm khắp cả một vùng núi Đại Thạch đạo nhân vẫn chưa thấy tung tích của Âu Dương Nghiệp. Đại Thạch đạo nhân lẩm bẩm tức tối:
– Tự nhiên sao y lại biến mất thế này? Khó có thể nói y không có ý muốn gặp sư phụ ta? Hắn còn đang mong ngày mai gặp tên cao thủ nào đó? Đại Thạch đạo nhân đã đến bên dưới Đoạn Hồn Nhai, y đưa ngọn đuốc soi rất kỹ nhưng vẫn không phát hiện vết tích gì.
Ánh đuốc chập chờn sắp tàn khiến Đại Thạch đạo nhân khẽ rùng mình sởn gai ốc, miệng liên tiếp kêu lên hai tiếng “lạ thật, lạ thật” không lẽ Âu Dương Nghiệp gặp ma quỷ gì đó bắt đi ư? Môt ngọn gió thổi vụt tới dập tắt ngọn lửa, Đại Thạch đạo nhân hoảng vía vất luôn cây đuốc nhắm hướng Thanh Hư Quán chạy tới. Vừa chạy y vừa rút kiếm chém lia lịa về phía trước mặt như để đe dọa bọn ma quỷ nào đó nếu có thật. Nhìn cảnh tượng hốt hoảng của y, chàng không khỏi cười thầm.
Đại Thạch đạo nhân chạy mất rồi, Mạnh Hoa đi ra chỗ ẩn thân quan sát chung quanh thật kỹ, quả nhiên không có dấu vết gì của Âu Dương Nghiệp.
Trời dần dần ửng sáng.
Tất nhiên chàng không hề tin trên đời này có ma quỷ, nhưng sự việc quả là lạ lùng khiến chàng không thể nào đoán ra nguyên cớ.
Chàng cố nhớ lại tình hình lúc cơn mưa đêm qua đổ xuống, có tiếng Âu Dương Nghiệp rú lên và Đại Thạch đạo nhân phát hiện hắn mất tích liền sau đó, lập tức Đại Thạch gọi hắn vang động mà không có tiếng hắn trả lời.
Mạnh Hoa bất giác chấn động nghĩ bụng: “Nhất định không phải là quỷ quái gì cả mà phải có tên cao thủ nào đó ẩn nấp gần đây nhân dịp sấm sét xuất thủ tập kích, có khả năng Âu Dương Nghiệp đã bị điểm huyệt ngay từ đầu nên không thể kêu là gì được.” Giải thích như vậy, tuy cũng khá miễn cưỡng nhưng không còn cách nào giải thích khác hơn. Âu Dương Nghiệp tuy chưa phải là cao thủ tuyệt đỉnh trong giới võ lâm nhưng bản thân hắn là Phó Thống lãnh Ngự lâm quân, bản lãnh tất nhiên không quá tầm thường, muốn bắt cóc hắn được trước mắt Đại Thạch đạo nhân hiển nhiên trừ phi là nhân vật tuyệt đỉnh không sao thực hiện được, nhưng đã là nhân vật tuyệt đỉnh sao lại lén lút tập kích như thế? Trong lòng do dự bất định, chàng đành gác lại việc này.
Suốt ngày chàng đã ẩn thân nơi núi cao rừng rậm, nay trời sáng chưa lâu liền thấy bọn đệ tử Không Động phái xuất hiện vừa lùng tìm Âu Dương Nghiệp vừa bàn tán về chuyện lạ kỳ.
Bọn đệ tử Không Động phái chia làm nhiều toán truy tìm Âu Dương Nghiệp, may mà Mạnh Hoa khinh công siêu trác nên vừa thấy bóng người thấp thoáng chàng đã lẩn mất không để cho bọn họ phát hiện.
Đại Thạch đạo nhân cũng có mặt trong một toán truy tìm.
Bọn đồng môn hỏi han về sự việc đêm qua, y giấu hẳn việc Âu Dương Nghiệp dẫn theo Cát Hồng chỉ nói đến chuyện y vâng lệnh sư phụ đến dẫn khách mời Âu Dương Nghiệp lên núi, nhưng giữa đường khách nhân biến mất.
Cuộc truy tìm của đệ tử Không Động phái từ sáng sớm đến chiều tối vẫn không có kết quả, từng bọn lục tục kéo nhau quay về, người về sau cùng là Động Minh Tử và đồ đệ Đại Thạch đạo nhân. Động Minh Tử xuất hiện trong bọn truy tìm từ lúc nào? Điều ấy Mạnh Hoa không biết, chỉ nghe tiếng Đại Thạch chắt lưỡi:

– Chuyện này cực kỳ cổ quái, xem ra Âu Dương đại nhân gặp lành ít dữ nhiều.
Nghe câu này rõ ràng bọn họ qua một ngày vất vả mà vẫn không tìm ra Âu Dương Nghiệp.
Động Minh Tửn:
– Ta nghĩ rằng Âu Dương Nghiệp đã bị cao thủ nào đó bí mật phục kích bắt y đi mất rồi.
Dự đoán này trùng hợp với dự đoán của chàng.
Đại Thạch đạo nhân nói:
– Lúc ấy đệ tử đi trước y xa không quá mười bước, cao thủ nào bản lãnh siêu việt đến thế? Phải là Kim Trục Lưu chăng? Nghe nói họ Kim và Đan Khâu Sinh giao tình rất thân thiết. Chuyện này hình như Đan Khâu Sinh có nhờ cậy đến sự giúp đỡ của họ Kim? Động Minh Tử đáp:
– Kim Trục Lưu là người rất ngay thẳng, lẽ nào lại làm chuyện ám muội? Ta nghĩ tới một người.
Đại Thạch vội hỏi:
– Sư phụ nghi ai vậy? Động Minh Tử:
– E rằng chính là Đan Khâu Sinh.
Đại Thạch cơ hồ không tin lời sư phụ, hỏi lại:
– Đan Khâu Sinh làm sao có được bản lãnh cao cường đến thế? Động Minh Tử:
– Ngươi chẳng biết gì cả, Đan Khâu Sinh tuy đồng bối với ngươi nhưng về bản lãnh không kém gì ta đâu. Khi y ẩn thân mười năm ở Thạch Lâm biết đâu lại chẳng vớ được bí kíp võ công của Trương Đan Phong? Mạnh Hoa nghe đến đấy trong bụng rất vui: “Được rồi, ta chưa nghĩ ra chuyện này, nếu thực sự người bắt cóc Âu Dương Nghiệp là tam sư phụ càng hay chứ sao!” Những lời đối đáp của chúng càng chứng thực cho sự nghi ngờ của chàng: Âu Dương Nghiệp nhất định có liên quan đến vụ án mờ tối của tam sư phụ chàng, nếu không Động Minh Tử đâu có nghi ngờ sư phụ chàng bắt cóc Âu Dương Nghiệp làm chi? Lại tiếng Đại Thạch đạo nhân:
– Nếu thực sự Âu Dương Nghiệp đại nhân bị Đan Khâu Sinh bắt cóc, sự việc thật khó cho ta! Động Minh Tử hiểm độc:
– Ngươi yên tâm, ta đã tính đến cả việc này. Nếu thực sự đây là hành động của Đan Khâu Sinh, ta có thể gia thêm cho y một tội danh nữa.
Đại Thạch đạo nhân:
– Bất quá việc Phó Thống lãnh Ngự lâm quân mất tích là xảy ra ở địa giới chúng ta, triều đình có giáng tội sợ rằng chúng ta khó thoát.
Động Minh Tử:
– Đồ đệ, còn một việc ngươi chưa biết đâu.
Đại Thạch:
– Sư phụ có thể cho đệ tử biết được chăng? Động Minh Tử:
– Cũng được, nhưng ngươi không được tiết lộ đó nhé.
Đại Thạch đạo nhân vội vàng tuyên thệ, Động Minh Tử chậm rãi:
– Ngươi chỉ biết Âu Dương Nghiệp là bằng hữu của ta chứ người cầm đầu y cũng có giao tình rất sâu đậm với ta! Đại Thạch:

– À! Phải chăng sư phụ muốn nói tới Hải đại nhân? Động Minh Tử:
– Chính vậy, Hải đại nhân cũng đến đây rồi. Bất quá vì thân phận trọng yếu nên tạm thời còn ẩn mặt. Nếu chẳng may không tìm ra Âu Dương Nghiệp, ta sẽ báo cáo với Hải đại nhân là do Đan Khâu Sinh bắt cóc, Hải đại nhân sẽ không giận ta đâu. Ha ha, ta còn cầu trời cho Đan Khâu Sinh giết chết luôn Âu Dương Nghiệp nữa kìa! Đại Thạch:
– Thì ra chỗ dựa của sư phụ là một ngọn đại sơn, như thế chúng ta còn gì đáng lo nữa? Động Minh Tử tự mãn:
– Lần này ta dự định làm một mẻ lớn, ta cần cho Cát Hồng tiết lộ những bí mật mà hắn biết về ta, bọn giang hồ hiệp đạo sẽ coi ta là kẻ thù, ta cũng cóc sợ. Cùng lắm ta không làm Chưởng môn nhân Không Động, lúc ấy ta sẽ đến kinh thành, hoàn tục và ra nhận chức quan lớn. Nhưng hiện nay bọn nào chống lại ta khó bảo toàn tính mạng hạ sơn đó! Đại Thạch đạo nhân hùa theo sư phụ:
– Kế sách sư phụ thật hoàn hảo. Sư phụ, nếu sư phụ không sai người đuổi theo giết Cát Hồng e hy vọng thành công không xong đó! Động Minh Tử cười nhè nhẹ:
– Ngươi yên tâm, đã có cao thủ sử độc đệ nhất thiên hạ, dù Đinh Triệu Minh võ công cao siêu tới đâu mà không phòng bị cũng chết như thường. Còn tên Giang Thượng Vân vắt mũi chưa sạch ta không thèm lý tới.
Đại Thạch đạo nhân:
– A! Sư phụ sẽ cho Đinh Triệu Minh và Giang Thượng Vân độc tử cùng một lúc? Động Minh Tử:
– Đúng thế. Đấy gọi là “giết một mà không giết hai chưa được”! Đại Thạch đạo nhân:
– Giang Thượng Vân là con trai của Giang Hải Thiên và là đệ tử của Kim Trục Lưu. Đinh Triệu Minh là đệ tử đời thứ hai Thiên Sơn phái, người đó không sợ hai họ Giang, Kim và không sợ Thiên Sơn phái Chưởng môn Đường Kinh Thiên ư? Nếu vụ này tiết lộ ra chẳng kém nguy hiểm hơn cái án nhà họ Mâu năm xưa đâu! Động Minh Tử:
– Dù có tiết lộ cũng sẽ chẳng hề gì ta. Người ấy đủ bản lãnh để không sợ bất cứ ai! Nói đến đây sư đồ Động Minh Tử đã đi khá xa, Mạnh Hoa nằm áp xuống đất cố nghe thêm nhưng không còn nghe thấy gì nữa.
Chàng tính toán: “Chúng nói tới Hải đại nhân, không biết có phải là Thống lãnh Ngự lâm quân Hải Lan Sát hay không? Nghe khẩu khí của Động Minh Tử dường như chúng đang có âm mưu gì rất lớn. Âm mưu gì ta chưa biết chỉ cần biết tính mệnh Đinh đại hiệp và Giang Thượng Vân đang bị đe dọa. Phải làm gì bây giờ, họ đã lên đường qua một ngày rồi, ta có đuổi theo cũng e không kịp. Chỉ còn hai ngày nữa là tới đại hội Không Động phái, ngày mai sợ rằng Kim đại hiệp và tam sư phụ ta cũng đã tới.” Không có thuật phân thân, chàng đành tự an ủi: “Đinh đại hiệp võ nghệ cao cường, Đặng Minh Châu cũng đã dày dạn kinh nghiệm giang hồ, há dễ dàng bị ám toán? Thêm có Bích Linh Đan là thánh dược giải độc của Thiên Sơn phái, chẳng Đinh đại hiệp lúc nào cũng có mang theo người.” Tuy nghĩ ngợi tính toán như vậy nhưng nghĩ tới câu Động Minh Tử khoe khoang là đã sai được cao thủ sử độc đệ nhất thiên hạ, chàng vẫn Chương hộp không yên, không biết Bích Linh Đan có đủ giải độc khi bị tên này hạ thủ hay không? Chàng không thể hạ sơn đuổi theo Đinh Triệu Minh, đành gác mọi lo âu phiền phức.
Lúc này trời lại bắt đầu sập tối, chàng nghĩ ngợi: “Đoạn Hồn Nhai là con đường tắt đi lên núi, ta hãy cứ ẩn thân ở đây xem thử đêm nay có ai lên núi bằng đường này không? Bèn trở lại nơi ẩn náu thân đêm trước. Chàng không dám ngủ nên ngồi trong động luyện nội công.
Gần đến canh ba bỗng chàng nghe có ba tiếng vỗ tay rất đều đặn. Quả nhiên có người đi tới.
Chàng nhẹ nhàng trườn khỏi thạch động và cũng như đêm trước, chàng ẩn thân sau khối đá lớn nhô ra quan sát tình hình bên ngoài.
Sau ba tiếng vỗ tay, bốn hướng đều xuất hiện nhân ảnh. Thì ra đây là ám hiệu ước hẹn gặp mặt nơi đây. Xem ra không phải bọn ngay thẳng tới.
Mặt trăng đêm nay sáng hơn đêm qua. Chàng định thần nhìn kỹ, hốt nhiên phát hiện người đầu tiên đi đến là người đã gặp mười năm trước, tìm đến Thạch Lâm giao đấu cùng tam sư phụ chàng, đó là ma đầu Dương Kế Mạnh.
Dương Kế Mạnh thi lễ rất cung kính với một người vừa từ hướng tây đi đến:
– Hải đại nhân, đại nhân đến sớm thế? Động Minh Tử đến chưa vậy? Thì ra là chỗ dựa đại sơn của Động Minh Tử, Hải đại nhân. Đêm nay Động Minh Tử ước hẹn với y ở đây một mình chắc phải có âm mưu gì trọng đại? Tên “Hải đại nhân” đáp:
– Ta cũng mới đến đây thôi. Bất quá Động Minh Tử có hơi chậm đón tiếp chúng ta! Dương Kế Mạnh:
– Động Minh Tử sao dám thất lễ bắt Hải đại nhân phải chờ? Hải đại nhân mỉm cười:
– Ta cố ý ước hẹn với y trễ một chút như vậy đó mà.
Dương Kế Mạnh:
– Chắc đại nhân có lý do.
Hải đại nhân nói:

– Có sự tình này ta muốn bàn tính cùng ngươi.
Dương Kế Mạnh:
– Đại nhân quá khách khí. Nếu cần đến sức tiểu nhân xin cứ cho biết.
Hải đại nhân:
– Chuyện thứ nhất, ba tiếng “Hải đại nhân” ngươi không nên dùng ở đây, từ sáng mai ta coi như là một tên quét dọn trong Thanh Hư Quán.
Dương Kế Mạnh kinh ngạc:
– Việc gì Hải đại nhân phải làm vậy? Hải đại nhân trừng mắt nhìn y:
– Lão Dương, ngươi quên rồi ư? Dương Kế Mạnh:
– Xin tạ lỗi, tiểu nhân lỡ gọi quen rồi! Nhất thời muốn sửa thì phải xưng hô ra sao đây? Hải đại nhân:
– Ta gọi ngươi là lão Dương, ngươi cứ gọi ta là lão Hải. Từ ngày mai hễ gặp ta, ngươi cứ thế mà gọi.
Dương Kế Mạnh đáp “vâng” một tiếng rồi trở lại vấn đề:
– Lão Hải, ngươi cứ xuất hiện với tư cách một khách nhân không được sao, việc gì phải giả dạng gia nhân? Hải đại nhân:
– Ta không muốn ai biết thân phận ta, ngươi có biết chuyện tên phó thủ của ta lộ rồi không? Dương Kế Mạnh:
– Ta chưa biết nhiều vì giữa đường gặp bọn đệ tử Không Động phái không tiện hỏi, nhưng nghe chúng nói chuyện thì dường như Cát Hồng đã bị con trai Giang Hải Thiên bắt giữ và Âu Dương đại nhân bỗng nhiên mất tích không biết là thực hay giả? Nói câu này chẳng khác nào Dương Kế Mạnh tiết lộ thân phận của Hải đại nhân cho Mạnh Hoa biết, Âu Dương Nghiệp là phó thủ của Hải đại nhân, đương nhiên Hải đại nhân phải là Thống lãnh Ngự lâm quân Hải Lan Sát. Chàng nghĩ bụng: “Ta đoán không sai, hèn nào tên ma đầu Dương Kế Mạnh không quỵ lụy sợ hãi tên Hải đại nhân!” Sau khi biết Hải đại nhân là Hải Lan Sát, chàng càng tăng thêm tò mò, định thần nghe cho kỹ. Hải Lan Sát nói:
– Đương nhiên là thực, bắt giữ Cát Hồng không chỉ có riêng con trai Giang Hải Thiên mà còn có đệ tử Thiên Sơn phái Đinh Triệu Minh, còn Âu Dương Nghiệp bị ai ám toán, sinh tử ra sao ta cũng chưa biết. Chỉ e lành ít dữ nhiều.
Dương Kế Mạnh:
– Lão Hải, nhưng bản lãnh của Âu Dương Nghiệp khác ngươi đến vạn dặm, ai dám ám toán ngươi được? Dù Đinh Triệu Minh có muốn hại ngươi cũng chẳng được.
Ý của câu nói rõ ràng ca ngợi bản lãnh của Hải Lan Sát vượt hơn hẳn Đinh Triệu Minh.
Hải Lan Sát:
– Ta đương nhiên cóc sợ bất cứ ai ám toán, nhưng thân thế của ta cần giấu kín. Mai đây là ngày đại hội Không Động phái, tuy vậy không phải là ý muốn của Động Chân Tử Chưởng môn đâu.
Dương Kế Mạnh:
– Thế ư? Chính ta cũng lấy làm ngờ. Tuổi tác của Động Chân Tử chưa phải già lão gì lắm, tại sao chịu thoái vị nhường ngôi Chưởng môn cho người khác? Hải Lan Sát:
– Lão lâm vào thế bức bách phải vậy, không thể không làm. Ngươi nên biết rõ, Động Minh Tử trước đây vốn đã thèm ngôi vị Chưởng môn nhân lắm rồi. Nguyên do nói ra dài dòng, có dính cả đến cái án của Đan Khâu Sinh nữa đó.
Dương Kế Mạnh:
– Nghe nói trước đây Động Diệu Chân Nhân nhường ngôi vị cho Động Chân Tử cũng là thế bức bách? Hải Lan Sát:
– Chứ gì nữa. Lúc ấy Động Huyền Tử, Động Minh Tử liên hợp ủng hộ Động Chân Tử, bức chưởng môn sư huynh Động Diệu Chân Nhân phải nhường ngôi. Động Diệu Chân Nhân muốn bảo toàn tính mạng cho đồ đệ không thể không theo, lúc ấy Động Huyền Tử đã muốn làm Chưởng môn nhưng tài năng yếu kém đành phải nuốt hận để nhị sư huynh Động Chân Tử kế vị, nguyên ý định dùng Động Chân Tử làm bù nhìn đợi đến thời cơ thuận tiện tái bức Động Chân Tử nhường ngôi. Không ngờ thời cơ chưa đến, Động Huyền Tử bỏ mạng tại Thạch Lâm. Động Minh Tử so với Động Huyền Tử dã tâm còn ghê gớm hơn. Sau khi Động Huyền Tử chết, y đợi hơn ba năm đến hôm nay mới gặp lúc thuận tiện. Mộng làm Chưởng môn nhân, y cóc sợ các đồng môn phản đối nhưng lại sợ Đan Khâu Sinh biết âm mưu thâm độc chống lại y, nên y dự định tiên hạ thủ vi cường. Đại hội hiện này nằm trong ý đồ của y mượn cớ thanh lý môn hộ, đem cái án ngày xưa ra xét lại đẩy Đan Khâu Sinh vào chỗ chết. Hắn đã dự liệu cả rồi, lần này phong ba không nhỏ đâu.
Dương Kế Mạnh cười hỏi:
– Do vậy nên y cần sự ủng hộ của ngươi chứ gì? Hải Lan Sát:
– Hắn cũng cần cả sự ủng hộ của ngươi nữa. Ngươi có ý kiến gì chăng? Dương Kế Mạnh:

– Đương nhiên ta cũng như Hải đại nhân thôi, hà huống Đan Khâu Sinh là kẻ cựu thù của ta? Hải Lan Sát:
– Ngươi lại quên rồi. Sao lại gọi ta là Hải đại nhân? Rồi tiếp liền:
– Lão Dương, chúng ta đương nhiên ủng hộ Động Minh Tử nhưng ta cũng nhân cơ hội này có cớ trao đổi với y.
Dương Kế Mạnh:
– Lão Hải, ngươi muốn trao đổi thế nào cứ việc sai khiến ta.
Hải Lan Sát:
– Động Minh Tử nhờ ngươi mời những người bạn, ngươi đã mời đủ chưa? Dương Kế Mạnh:
– Ta đã mời được Mai Sơn Nhị Quái, Đông Hải Tam Tà, còn…
Hải Lan Sát:
– Không cần phải kể rõ, mấy tên ấy có đủ tin không và đã đến chưa? Dương Kế Mạnh:
– Rất đáng tin cậy.
Thực ra Động Minh Tử nhờ Dương Kế Mạnh mời mấy tên cực độc đó tới cũng là do ý kiến của Hải Lan Sát.
Dương Kế Mạnh:
– Ngày mai bọn chúng sẽ đến đầy đủ. Lão Hải, ngươi còn dặn dò gì nữa không? Hải Lan Sát hơi nhỏ giọng:
– Nói thực, ta cần bọn chúng đối phó với Không Động phái môn hạ, nhất là với Động Minh Tử.
Dương Kế Mạnh giật mình:
– Lão Hải nói gì vậy, không phải chúng ta đến đây để ủng hộ Động Minh Tử hay sao? Hải Lan Sát:
– Đương nhiên, nhưng y cũng phải ủng hộ lại ta mới được. Động Minh Tử sợ bọn hiệp nghĩa phản đối, ta vì y chuẩn bị hết mọi kế hoạch đối phó. Nhưng ta biết chưa chắc Động Minh Tử đã thuận theo ta hết, y sợ dấy phong ba, còn ta không phong ba không được. Điều này ta chưa nói rõ với y nhưng khi nào bọn môn hạ Không Động ra tay ta sẽ giết sạch.
Ở sau tảng đá Mạnh Hoa rùng mình vì câu nói sắt máu của Hải Lan Sát, chàng nghĩ bụng: “Tên Hải Lan Sát này bụng dạ cực kỳ độc ác định ra tay giết hết giới võ lâm chống lại triều Thanh đây nhưng chưa biết kế hoạch của hắn ra sao?” Tới đó hốt nhiên không còn nghe thanh âm của bọn chúng nữa, cũng không nghe họ Hải có nói kế hoạch bí mật với Dương Kế Mạnh hay không, chàng ngưng thần tập trung thính lực.
Qua một lát quả chàng nghe được bốn chữ “nhất võng đả tận” (tung một lưới bắt tất cả) rồi tiếp là tiếng cười ha hả của Hải Lan Sát. Hiển nhiên chàng đoán không sai, Hải Lan Sát đã nói ra kế hoạch của hắn, hắn muốn “nhất võng đả tận” tiêu diệt hết các nghĩa sĩ phản Thanh. Đánh công nhiên thì dễ, ám tiễn thật khó đề phòng, tất cả anh hùng hiệp nghĩa đến đây dự đại hội làm sao biết được âm mưu thâm độc của hắn? Chỉ mong ngày mai chàng gặp được Kim đại hiệp, như vậy trong hai ngày nữa bất cứ thế nào chàng cũng thể được lộ diện.
Tiếng Dương Kế Mạnh:
– Sao Động Minh Tử trễ hẹn quá lâu vậy? Hải Lan Sát:
– Ừ! Chúng ta hãy nói sang chuyện khác đi. Ồ hình như có tiếng chân người đến đó, sao lại không đúng phương hướng nhỉ? Dương Kế Mạnh:
– Hình như ở dưới Đoạn Hồn Nhai đi lên chứ không phải từ trên Thanh Hư Quán đi xuống! Giữa lúc ấy hốt nhiên có giọng nữ nhân kêu réo vang lên:
– Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tiếp theo là tiếng lão bà:
– Xú nha đầu, ở trên núi Không Động này mi tưởng có người đến cứu mi thì thật là nằm mộng, mi còn la hét ta giết chết mi liền! Nữ tử càng la dữ dội hơn:
– Được, ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi. Ta thà chết chứ không chịu ngươi áp chế đâu! Trong thoáng chốc Mạnh Hoa không khỏi kinh đến ngây người. Vì tiếng la hét của nữ tử đối với chàng quá quen thuộc, dường như là thanh âm của Kim Bích Y? Nguyên lai do Kim Bích Y nghe thấy tiếng người trò chuyện ở gần nên lập tức kêu la giãy giụa.
Mạnh Hoa vốn đã quyết không xuất hiện trong thời gian hai ngày này, nhưng bây giờ nghe tiếng kêu của Kim Bích Y, chàng không thể nào chịu được.
-oOo-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.