Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Chương Quyển 2 - Chương 11: Vô giá


Kỳ Đông tùy tay chú ý (giống follow ấy) Lão Thương, sau đó vứt di động qua một bên, đem Lăng Đạo Hi bị trói thành bánh chưng ấn ngã hung hăng làm một lần.

Có lẽ do nguyên nhân bị trói, Lăng Đạo Hi không gọi giường cao giọng như tối hôm trước, mà đổi thành tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, phối hợp với dây thừng sít sao trói buộc, cường liệt kích phát dục vọng tàn phá của Kỳ Đông.

Hắn đã thật lâu không hưởng thụ qua loại cảm giác này, bạn giường lúc trước không có một ai chịu để cho hắn làm xằng làm bậy như vậy, đã từng nếm trải tình ái kịch liệt, việc lên giường thông thường liền có vẻ tẻ nhạt vô vị, vì thế càng về sau hắn ngay cả tình một đêm cũng càng ngày càng ít, nói chuyện yêu đương bạn gái lại càng không có tâm tư —— cái loại mua bán bồi tiếp mười giờ mới có thể chơi một giờ hắn vẫn luôn cho là không có lời, càng huống chi hắn ngay cả một giờ này cũng cảm thấy buồn tẻ không thú vị.

Kỳ Đông lật Lăng Đạo Hi qua làm thêm một hiệp, lúc mở trói trên người anh nơi nơi đều để lại hồng ấn màu đỏ sậm, nếu không phải Kỳ Đông có kinh nghiệm, những bộ phận lộ ra bên ngoài cơ thể một chút dấu vết cũng không có, thì chỉ sợ Lăng Đạo Hi ngày mai đều không thể đi làm.

Ngày hôm sau Kỳ Đông tới sở mới nhớ tới chuyện weibo, dùng di động đăng nhập, cư nhiên nhận được vài trăm cái thông báo, lượng fan trong vòng một đêm thêm hai trăm có thừa, chuyển phát lẫn phản hồi gần hai trăm lượt, cả thư riêng cũng nhận được hơn mười cái.

Hắn trước đây rất ít lên weibo, hơn một năm mà lượt fan cũng chỉ ngoài một trăm, lại còn một nửa là fan ảo*, không nghĩ tới tài khoản mới này vừa đăng cái hình liền trong vòng một đêm phá kỷ lục.

*Nguyên văn là cương thi: Ý chỉ những fan ảo… do hệ thống tự tạo hoặc dùng tiền mua…

Kỳ Đông nhìn lướt một lần mấy cái chuyển phát và bình luận, nội dung na ná như nhau, đều là cừ quá lợi hại quá, cư nhiên còn có không ít lời cầu được trói, tiếp tục mở thư riêng nhìn qua, thuần một đám người muốn nhận chủ, bên trong các loại số liệu hắn nhìn mà chẳng hiểu gì, ngay cả hình chụp lõa thân không lộ mặt và đặc tả nơi riêng tư cũng có.

Hắn vẫn cho rằng loại bệnh tâm thần giống Lăng Đạo Hi không có việc gì làm tự tìm ngược là một hiện tượng cá biệt, nhưng sau khi bị Khương Địch một phen kéo vào giới, mới phát hiện quần thể này khổng lồ đến cỡ nào, ngay cả bên cạnh mình cũng ẩn tàng nhiều như vậy.

Thế giới này đã nằm ngoài tưởng tượng của Kỳ Đông rồi, ngày thường ai cũng bên ngoài tốt đẹp bên trong thối nát, cất giấu bao nhiêu thứ bẩn thỉu người ta không thấy được, loại như Lăng Đạo Hi Tiếu Bách Nam nghiễm nhiên có thể xem là tinh anh xã hội rồi, ai mà tưởng tượng ra được bản tính che giấu dưới lớp vỏ ngoài âu phục của họ chứ?

Buổi trưa Lăng Đạo Hi gửi tin nhắn tới.

—— chủ nhân em biết weibo là gì rồi, của ngài tên gọi là gì?

Kỳ Đông quẳng cho anh cái tài khoản, bên kia không có động tĩnh, Kỳ Đông nhịn không được muốn cười, bụng dạ hẹp hòi như Lăng Đạo Hi, đám bình luận và thư riêng đó cũng đủ cho em ấy ăn vài hũ dấm chua.

Nghĩ đến đây, hắn gác chân lên bàn làm việc, học theo bộ dạng Khương Địch chụp một tấm ảnh mang giày da, lại phát lên weibo, chẳng được bao lâu, liền thu thật nhiều phản hồi cầu liếm cầu giẫm bắn, hắn đoán Lăng Đạo Hi cũng nhất định thấy được.

Sau khi tan làm Kỳ Đông ngồi trong xe, lại theo thói quen refresh, lúc này chỉ có chuyển phát bình luận và fan, không có thư riêng. Có người phản hồi bên dưới tấm ảnh giày da, vì cái gì đóng hộp thư riêng, cũng không thiếu người cầu WeChat*, Kỳ Đông lúc này mới phát hiện công năng nhận thư riêng của mình đã bị đóng, ngay cả tư liệu cá nhân đều bị đổi thành ‘Có nô riêng chớ quấy rầy’.

*WeChat là một công cụ liên lạc di động mới và thời trang. WeChat hỗ trợ gửi tin nhắn thoại, video, ảnh và văn bản. Bạn cũng có thể bắt đầu trò chuyện nhóm và tìm những người xung quanh theo dữ liệu vị trí. WeChat hoạt động trên các thiết bị iOS, Android và Symbian.


To gan lớn mật. Kỳ Đông ở trong lòng mắng một câu.

Lăng Đạo Hi vừa lên xe đã bị Kỳ Đông giũa cho một tăng, “Ai cho em đóng hộp thư riêng của tôi?”

Lăng Đạo Hi ấp úng, “Em sợ họ quấy rầy làm chủ nhân phiền.”

“Có phiền hay không do tôi quyết định, khi nào thì đến phiên em làm chủ? Lại nói chẳng phải là em không để ý cùng chó khác cùng nhau hầu hạ sao?”

Lăng Đạo Hi lập tức cúi đầu, thỉnh thoảng nâng mí mắt quan sát chủ nhân có còn tức giận không, Kỳ Đông thấy bộ dạng này của em ấy liền nhớ tới đồ ngốc Samoyed, lúc phạm sai lầm bị dạy dỗ cũng là một bộ đức hạnh như vậy.

“Cầm trong tay cái gì đó?” Kỳ Đông hồi sáng đã thấy cái hộp trong tay anh.

Lăng Đạo Hi lại cao hứng, “Máy ảnh.”

Kỳ Đông nhìn thoáng qua, cư nhiên còn là một cái SLR*.

*SLR: Single-lens reflex- Máy ảnh phản xạ ống kính đơn, hay hay máy ảnh ống kính rời, là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét. Đây là dòng máy ảnh phổ thông được hầu hết các nhiếp ảnh gia sử dụng.

“Mua máy ảnh làm gì?”

“Chụp ảnh.”

Kỳ Đông ngồi trên sô pha, tùy Lăng Đạo Hi chụp trái chụp phải giày da mình, sau đó đem ảnh chụp truyền vào laptop, cư nhiên còn xử lý một chút mới đăng lên weibo, một buổi chiều mà thôi, tên này học được cũng không ít.

“Em bệnh thần kinh a,” Kỳ Đông mắng, “Giờ thì lại không ăn giấm?”

“Bọn họ chỉ có thể nhìn mà thôi,” trong thanh âm Lăng Đạo Hi có một chút đắc ý, như đang nói chỉ có mình em là có thể liếm.

Kỳ Đông cười mắng, “Em là tòa soạn báo hả?”


Lăng Đạo Hi ghé vào đùi Kỳ Đông, “Em muốn để người trên toàn thế giới thấy chủ nhân của em ưu tú bao nhiêu.”

“Em cho là người trên toàn thế giới đều biến thái như em?”

Lăng Đạo Hi bĩu bĩu môi, Ít nhất mấy trăm người chú ý ngài đó không nghĩ vậy.

Mấy trăm người chú ý vào một tuần sau đó đã nhanh chóng mở rộng đến bốn số (ý là trên 10k), Kỳ Đông nghiễm nhiên trở thành ngôi sao đang lên trong giới, lại vì không thu nô khác, khiến cho hắn cùng vị ‘nô riêng’ nhà hắn kia có vẻ vô cùng thần bí.

Trên weibo hắn, ngoại trừ ảnh chụp các loại chân và giày, thỉnh thoảng còn xen lẫn một hai tấm trói người khiến người ta trông mà nín thở, Lăng Đạo Hi vóc người cao thon, làn da trắng tái bệnh nhược, dùng dây thừng đỏ tươi trói lại, có loại kích thích thị giác mãnh liệt.

Phản hồi bên dưới ảnh chụp, một nửa là muốn cùng Kỳ Đông nghiên cứu thảo luận nghề trói, mấy cái thuật ngữ này nọ, Kỳ Đông xuất thân tay ngang căn bản có xem không có hiểu, cũng không có hứng thú hiểu. Một nửa khác là hâm mộ Lăng Đạo Hi, giờ thì Kỳ Đông có hơi hiểu được hành vi của người này rồi, Lăng Đạo Hi cả đời thu hoạch tán tụng ghen tị ngưỡng mộ từ người ngoài vô số, nhưng phỏng chừng chưa hề có gì liên quan tới vấn đề này khiến em ấy kiêu ngạo đi.

Kỳ Đông giữa trưa nhận được tin nhắn của Lăng Đạo Hi mời hắn lên lầu, thư ký tổng giám đốc không biết đã được dặn dò gì, mỗi lần thấy hắn đi lên đều lễ phép đứng dậy cúi đầu, chưa bao giờ hỏi ý đồ đến, càng không ngăn trở.

Kỳ Đông như cũ đẩy cửa vào, Lăng Đạo Hi đang cúi đầu xem văn kiện, thấy hắn đến, trên mặt lập tức tràn ra ý cười, đứng dậy đón hắn qua.

Qua khoảng thời gian này ở chung, Kỳ Đông rõ ràng cảm nhận được biến hóa trên người em ấy, Lăng Đạo Hi lúc trước, trước mặt người ngoài nho nhã lễ độ, trước mặt mình thì cứ như tiểu tức phụ bị ức hiếp, rõ ràng rất muốn lại còn giả bộ thật ủy khuất.

Lăng Đạo Hi bây giờ, đối ai cũng một bộ mặt lạnh nhạt vô tình, cứ như không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, chỉ riêng trước mặt mình vĩnh viễn khóe môi mỉm cười, cùng con chó đần độn trong nhà cả ngày chỉ biết ngây ngô cười ngu giống nhau như đúc.

“Làm gì?” Kỳ Đông đỉnh đạc ngồi vào vị trí của anh, chân bắt chéo, điệu bộ một chút cũng không kém tổng tài.

“Em gọi thợ đến, đợi lát đo cho ngài một chút được không?”

“Đo cái gì?”

Anh còn chưa kịp giải thích, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Lăng Đạo Hi nói tiếng mời vào, một người đàn ông trung niên gầy gò đi đến, chào hai người.

“Xin hỏi cần đo cho vị nào?”


Lăng Đạo Hi ra hiệu là Kỳ Đông, người trung niên lập tức đi qua, lấy ra thước dây và viết từ cái vali mang theo.

“Phiền ngài đứng lên một chút được không?”

Kỳ Đông đại khái đoán ra anh muốn làm gì, đứng lên, giang cánh tay, người kia tỉ mỉ ghi lại mỗi một kích thước trên thân thể Kỳ Đông.

Đo xong áo và quần, ông lại mời Kỳ Đông ngồi xuống, tháo giày da của hắn ra, bắt đầu đo số liệu bàn chân hắn càng thêm kỹ càng, thậm chí bao gồm cả chu vi cẳng chân.

Sau khi đo hết toàn bộ, ông cất kỹ công cụ, quy củ gật đầu, “Kích thước đã đo xong, sẽ theo lời ngài phân phó mà làm.”

Lăng Đạo Hi gật đầu.

Chờ người kia đi rồi, Kỳ Đông biết rõ còn cố hỏi, “Em lại tính lăn qua lăn lại cái gì đúng không?”

“Sắp sang mùa rồi, mua thêm mấy bộ y phục cho chủ nhân,” Lăng Đạo Hi từ ngăn kéo bàn làm việc lấy ra thứ gì đó, lễ độ cung kính đặt trước mặt Kỳ Đông, chờ Kỳ Đông thấy rõ đó là cái gì rồi, nhíu mày.

Hai người một trước một sau đi tới bãi đỗ xe ngầm, Kỳ Đông nhấn cái chìa khóa trong tay một cái, xa xa một chiếc xe việt dã chớp đèn hai cái, tựa như đang hưởng ứng lời gọi của hắn.

Kỳ Đông đi hai vòng quanh cỗ xe Hummer đỏ tươi, đường nét cương ngạnh hữu lực đó, thân xe uy vũ khí phách, đều tràn ngập khí khái đàn ông.

Hắn mở cửa xe, nắm tay vịn trên trần xe động thân một cái nhảy vào ghế lái, một khắc khi tay chạm đến vô-lăng kia, chỉ cảm thấy máu cả người đều sôi trào, kìm lòng không đậu híp mắt lại, đây quả thực chính là chỗ ngồi mà hắn tha thiết ước mơ, không một thằng đàn ông nào ngăn được loại dụ hoặc này.

Lăng Đạo Hi đi qua, “Hôm đó em lưu ý thấy chủ nhân nhìn chiếc Hummer đó thêm vài lần, cho nên mới tự chủ trương chọn chiếc này, cũng không biết chủ nhân thích màu đỏ hay màu đen, nếu chủ nhân không hài lòng, có thể đi đổi.”

Kỳ Đông đảo mắt dạo qua người anh một vòng, một lời không nói.

Hắn từ ghế lái nhảy xuống, khóa xe, không nói một tiếng đi về phía cửa thang máy,  Lăng Đạo Hi ngoan ngoãn đi theo phía sau, cũng may giờ này bãi đỗ xe không có ai, bằng không nhất định sẽ bị cảnh tượng chủ thứ (thứ ở đây chỉ vai vế nhỏ) điên đảo này khiến cho kinh ngạc.

Lăng Đạo Hi đi theo Kỳ Đông trở lại phòng làm việc của mình, Kỳ Đông lại tựa trên salon, lạch cạch một tiếng, chìa khóa xe bị ném lên bàn.

“Nhiêu tiền?”

“Không bao nhiêu tiền, ” Lăng Đạo Hi trả lời giống hệt hai năm trước.

“Không bao nhiêu tiền là bao nhiêu tiền?”


Lăng Đạo Hi biết có muốn giấu cũng giấu không được, nếu thực muốn biết, lên mạng tra một cái là có, liền thẳng thắn nói, “Hơn hai trăm một chút.”

Kỳ Đông cười lạnh một tiếng, “Không tệ ha, hơn hai năm tiền lương của tôi rồi.”

Lăng Đạo Hi khó hiểu, “Cái gì hai năm tiền lương?”

“Lúc trước có người muốn bao dưỡng tôi, đưa giá chính là số đó.”

Kỳ Đông vốn tưởng Lăng Đạo Hi lại sẽ bày ra chút giận hờn, nhưng ngoài dự liệu của hắn, anh chỉ kinh ngạc một chút, tiếp đó lập tức lộ ra biểu tình đắc ý, “Người kia nhất định chưa thấy qua bản nhân ngài, bằng không sẽ không ra giá chỉ nhiêu đó.”

Kỳ Đông đập một phát lên bàn, Lăng Đạo Hi lập tức thu liễm vẻ đắc ý, rũ mi thuận mục quỳ tốt.

“Có ý gì, là đem tôi ra bán, nên bắt đầu niêm yết giá rồi?”

Lăng Đạo Hi lập tức lắc đầu, “Không phải ý đó.”

“Vậy là ý gì?”

“Em chỉ là muốn hiếu kính ngài, hi vọng ngài cao hứng.”

Kỳ Đông nghe vậy lại cười lạnh, “Em muốn hiếu kính tôi? Hay là muốn bao dưỡng tôi a?”

Lăng Đạo Hi mím môi, “Ngài tôn quý như vậy, em làm sao bao dưỡng nổi ngài chứ,” anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Kỳ Đông, “Trong lòng em, ngài là trân quý nhất, vô giá nhất, tiền tài với em mà nói, là rẻ mạt nhất, là không đáng nhắc đến nhất. Em đem thứ rẻ mạt nhất của mình, tặng cho người vô giá nhất là ngài, đã là một loại bôi nhọ ngài rồi, nhưng tha thứ cho em tư tưởng hạn hẹp, ngoài cái đó ra, em nghĩ không ra phương thức nào tốt hơn để biểu đạt kính ý của em đối với ngài.”

Kỳ Đông niết niết môi anh, “Hai năm không thấy, miệng em đều biến thành ngọt rồi.”

Lăng Đạo Hi cúi đầu, “Kỳ thật hai năm trước, em đã có rất nhiều lời muốn nói cùng chủ nhân, lại thủy chung nói không nên lời. Trong hai năm nay, em vẫn luôn nghĩ, nếu sau này em không còn được gặp chủ nhân nữa, thì những lời này vĩnh viễn không thể nói cùng chủ nhân. Cho nên em quyết định, nếu còn có thể nhìn thấy chủ nhân lần nữa, em nhất định sẽ không keo kiệt ngôn ngữ của mình.”

Anh cầm lấy chìa khóa trên bàn, hai tay dâng lên, “Chủ nhân, ngài có thể thu hạ một chút chút tâm ý nhỏ nhoi này của em không?”

Kỳ Đông bễ nghễ nhìn anh, nhãn thần Lăng Đạo Hi ướt sũng, trong tay đang nâng một con chim sẻ chết chẳng biết bắt từ đâu được, ánh mắt trông mong nhìn mình, thay vì nói đang cống nạp, còn không bằng nói đang khát cầu hắn bố thí.*

*Đoạn này Kỳ Đông liên tưởng đến cảnh em Samoyed dâng chim chết ở nhà.

Kỳ Đông nhìn chòng chọc anh nửa ngày, mới chẳng thèm liếc mắt cầm chìa khóa lại, trong nháy mắt đó hắn như nhìn thấy cái đuôi mà Lăng Đạo Hi huyễn hóa ra đang vui sướng lúc lắc, tựa hồ chủ nhân chịu nhận lấy lễ vật chính là khẳng định lớn lao với anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.