Đọc truyện Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng – Chương 60: Khúc hát bi thương
Hinh Ý ngẩng đầu lên
nhìn Lý Tử Ngôn, một lúc lâu sau mới hoàng hồn lại, anh vẫn còn ở
đây, cô biết chắc chắn anh sẽ không bỏ cô lại một mình.
“Cô đi rửa mặt trước
đi, trang điểm lại nữa. Cái khuôn mặt kia…” Lý Tử Ngôn nhìn khuôn mặt
ngập nước mắt tiều tụy của cô, người khác nhìn thấy thì không sao
cả nhưng nếu để cho Giang Vũ Chính nhìn thấy thì không nhai xương anh
mới là lạ. Nhưng lời còn chưa dứt thì Lâm Hinh Ý đã lao ra khỏi văn
phòng, chỉ để lại lão Lý nhìn theo bóng lưng cô, ngẩn người. Thật ra
thì cô cũng rất quan tâm, chỉ mong tất cả còn kịp.
Văn phòng trong tòa
nhà lát đá cẩm thạch đen vừa nghiêm túc lại trang nhã, bức tường
hành lang bằng thủy tinh chiếu rọi hình ảnh rối ren chạy đi của Hinh
Ý. Tiếng va chạm của giày ca gót và gạch tạo nên một âm thanh thanh
thúy. Lầu 62 của JL rất lớn, có vô số gian phòng, năm trước lúc đến
JL dự họp cô đã đến đây một lần, cho nên cách bài bố cũng chưa quen
thuộc. Chỉ có thể tìm từng gian phòng một, những nhân viên qua lại
đều nhìn cô gái châu Á mặt đầy nước mắt bằng ánh mắt kì lạ, tầng
lầu này chủ yếu chỉ có
các quản lí cấp cao và ban giám đốc mới được vào, nhưng cũng không
có ai ngừng công việc trong tay lại để hỏi thăm.
Cuối cùng, cô thở hổn
hển nghỉ chân ở trước cửa căn phòng cuối hành lang, chiếc cửa gỗ
màu đen khắc hoa kia dường như tượng trưng cho sự trang nghiêm cùng uy
quyền, lại làm cho người nhìn nó cảm thấy áp lực vô hình.
Cô cố gắng bình ổn
tiếng tim đập hỗn loạn của mình, người kia có phải đang ở sau cánh
cửa này hay không? Cô cắn cắn môi, dường như đang tiếp nhận vận mệnh
mà đẩy cánh cửa nặng ngàn cân kia ra.
“Trên thế giớ này
không có loại kinh doanh an toàn không mạo hiểm, hành động thu mua
M&B lần này đã trải qua quá trình đánh giá, tính toán của đội
phân tích chuyên nghiệp mới quyết định, yếu tố mạo hiểm tuyệt đối
phải có, nhưng mà lần thu mua M&B này tuyệt đối có thể nâng JL lên
một bước nữa. Mọi người còn có ý kiến gì thì cứ trực tiếp đến
tìm Lý Tử Ngôn.” Giọng nói hơi trầm thấp và không còn chút sức lực
vang lên, nhưng lại hàm chứa sự mạnh mẽ và kiên định làm cho người
nghe không thể phản bác lại.
Vũ Chính đeo mắt kính
mệt mỏi gấp bản kế hoạch dày cộm lại, nếp nhăn giữa chân mày càng
thêm sâu. Cắn chặt răng hai tay chống xe lăn dùng sức toàn thân điều
chỉnh lại tư thế ngồi, đã suốt ba tiếng, loại cảm giác tê liệt
dường như đang lan tràn ra toàn thân.
Các đại cổ đông đều
như đang suy nghĩ cúi đầu tính toán được mất của mình trong lần thu
mua này, lại đột nhiên bị bừng tỉnh bởi cánh cửa vừa được dùng sức
đẩy ra, tất cả đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa, kinh
ngạc vạn phần nhìn Hinh Ý. Có mấy cổ đông trong cuộc họp hàng năm
đã gặp cô, cũng biết cô là vợ của Giang Vũ Chính cho nên vẻ mặt ý
tứ sâu xa nhìn về phía Giang Vũ Chính đang ngồi trên vị trí chủ tọa.
Vũ Chính nhìn thấy cô
đứng trước cửa thì cũng sững sờ, ánh mắt hơi sáng lên, trong đôi mắt
sóng vỗ dập dìu, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái
vừa rồi, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà vô cảm. Thấp giọng nói câu gì
đó, mọi người trong cuộc họp lục đục đứng lên rời đi.
Mà hinh ý chỉ sững sờ
đứng ở nơi đó, nhìn người mình đã ngày nhớ đêm mong kia. Giang Vũ Chính
vẫn là Giang Vũ Chính, ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn đều cẩn
thận tỉ mỉ, ngoại trừ gọng kính chướng mắt, từ đầu đến chân đều
đồ vest giày da, không có chút nào là không ổn. Nhưng mà cô biết rất
rõ, anh chịu đựng đau đớn rốt cuộc đã làm cho anh vất vả thế nào.
Mặt trắng như tờ giấy, bên góc mặt lấm tấm mồ hôi, môi hơi tím lại,
nắm chặt hai tay, còn có hai chân gầy yếu khẽ run lên…
Cái cô có thể nhìn
thấy cũng chỉ có anh, những thứ khác đều trở nên mơ hồ, cô đã nghĩ
thầm rất nhiều lần câu nói đầu tiên mình sẽ nói khi gặp anh, giờ
phút này trong đầu lại trống rỗng, ngay cả hô hấp đều cố gắng nén
lại.
Anh nhìn vệt nước mắt
trên mặt cô, cau mày, chậm rãi tháo kính xướng, thật lâu sau mới nói:
“Sao lại tới đây?” Anh cũng biết rốt cuộc đã không thể giả vờ được
nữa.
Giọng nói trầm thấp
dễ nghe vang lên bên tai cô, hơi nước trong mắt đột nhiên dâng lên, nhưng
vẫn cứng rắn nặn ra một nụ cười, “Tới thăm anh.” Từng bước một đi
đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại đôi chân đã
lệch sang một bên cho anh, lúc bàn tay chạm vào chân của anh thì lại
run lên, hung hăng cắn môi để ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Đôi chân trong ống quần
tây khẽ run lên, lạnh buốt mà cứng ngắc, dạo này bận rộn ở Mĩ,
biết ngay là anh sẽ không chăm sóc tốt cho mình. Cúi đầu, nước mắt
rơi trên đôi giày da mới tinh như sản phẩm được trưng trong quầy triển
lãm, không một dấu vết.
Anh nhìn bóng người mơ
hồ trước mắt, cơ mặt bỗng nhiên nhúc nhích, cuối cùng nói: “Em về
đi.” Lời nói lạnh nhạt rồi hóa thành tiếng thở dài.
“Khối máu tụ trong
đầu anh đến tột cùng là làm sao vậy? Chúng ta có thể cùng nghĩ
cách, chúng ta…”
Anh cắn chặt răng, lớn
tiếng quát cắt đứt lời cô: “Anh nói em đi, em có nghe không.” Gân xanh
trên trán hiện lên, tay trái nắm lấy xe lăn, tay phải cũng đè chặt
trước bụng, thân thể cố gắng đè nén cơn run rẩy.
Hinh Ý nhìn thấy khuôn
mặt tái nhợt chuyển sang tím xanh của anh, chợt cảm thấy không ổn, ôm
anh hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải muốn uống…”
Chữ thuốc kia chưa kịp
nói ra khỏi miệng thì anh đã dùng hết sức toàn thân đẩy cô ra, Hinh
Ý bị đẩy ra nên lảo đảo, ngay sau đó chính anh và cả xe lăn đều ngả
xuống té trên mặt đất.
Toàn thân anh cứng
ngắc co quắp nằm trên mặt đất, đầu nghiêng về một bên, khuôn mặt như
đang cố nén nỗi đau đớn nào đó mà vặn vẹo, nhưng vẫn cắn răng gian
nan nói từng chữ một: “Đi…đi đi…” Anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng
này của mình, không muốn…
Hinh Ý còn chưa kịp phản
ứng thì y tá ngoài cửa nghe thấy tiếng động đã chạy vào, lập tức
quỳ trên mặt đất cởi bỏ cà vạt để giảm bớt khó khăn hô hấp cho anh,
một y tá khác quen thuộc lấy ống tiêm từ trong hòm thuốc ra…
Cô mở to hai mắt nhìn,
chỉ là không thể tin được, dùng sức bịt miệng khóc thành tiếng. Cô
biết rõ cái gì gọi là chứng động kinh, nhưng mà chưa bao giờ nhìn
thấy tình huống như vậy. Cho nên một bước cũng không dám tới gần anh,
cái gì cũng không làm được, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng
không có cách nào ngăn được cơn chấn động.
Toàn thân anh càng thêm
co giật, chân tay hoàn toàn vùng vẫy không khống chế được. Ánh mắt
dời đến nửa người dưới của anh, đũng quần dần dần thấm ướt một
mảng rộng, mà ánh mắt của anh chỉ thẳng tắp trừng lớn nhìn về
phía trước, không có tiêu cự, không nhìn ra bất kì biểu cảm gì, ngay
cả nỗi đau thương cũng không thể biểu đạt. Thê lương như vậy, đã xuyên
thấu trái tim cùng linh hồn cô.
Phòng VIP tầng cao
nhất của bệnh viện, không khí tràn ngập hương vị bạc hà, ngọn đèn
hành lang dìu dịu, gạch sáng loáng không dính một hạt bụi làm cho
người ta cảm thấy đang bước vào một khách sạn chứ không phải bệnh
viện.
Nhưng mà, những người
tới đây cũng không phải đến nghỉ dưỡng, trong này có sống có chết,
còn có đau đớn khắc sâu vào lòng người ta.
Hinh Ý vô lực ngồi
trên ghế salon, giọng nói của bác sĩ vang lên bên tai cô, không biết có
đang nghe hay không, chỉ ngẩn người.
“Lần này chứng động
kinh của Giang tiên sinh phát tác, các trận co giật dần dần tăng thêm
kèm theo tình huống đánh mất ý thức…thật ra thì đây cũng không phải
lần đầu tiên…”
“Ba năm trước đây Giang
tiên sinh gặp tai nên ở Pháp nên não vẫn còn một khối máu tụ, chỉ
là tình hình lúc đó của cậu ấy không thể nào lấy nó ra, đây cũng
là nguyên nhân chính gây nên cơn đau đầu mấy năm qua…lễ Giáng sinh năm
ngoái lúc cậu ấy nhập viện thì chúng tôi đã phát hiện ra khối máu
tụ đã gây ảnh hưởng đến các dây thần kinh xung quanh, cân nhắc mãi sau
đó đã đề nghị cậu ấy làm phẫu thuật. Nhưng mà cuối cùng Giang tiên
sinh vẫn kiên quyết đòi xuất viện…về sau chúng tôi lại phát hiện ra
trong đầu cậu ấy xuất hiện thêm một khối máu tụ khác, đã thảo luận
qua với bác sĩ của cậu ấy ở trong nước, khối máu tụ này hẳn là
hình thành trong lần ngã trước…”
“Vị trí của hai khối
máu này vô cùng đặc biệt, xung quanh đều là những dây thần kinh quan
trọng, hơn nữa khoảng cách cũng rất gần, cả hai càng ngày càng tăng
thêm lực chèn, bất kì động tác nào cũng có khả năng làm cho vị trí
khối máu thay đổi…độ khó của ca phẫu thuật rất cao…”
Bác sĩ người nước
ngoài còn giải thích thêm một đống danh từ y học, thật ra thì cô
cũng không hiểu nhiều, chỉ lẳng lặng nghe, cuối cùng chậm rãi hỏi:
“Tỷ lễ phẫu thuật thành công là bao nhiêu?” Giọng nói dù trầm thấp
nhưng cũng nghe ra sự sỡ hãi và run rẩy.
Trên mặt cô không có
bất kì biểu lộ gì, không biết là quá mức bình tĩnh hay là đau đến
chết lặng. Bác sĩ nhìn khuôn mặt đờ đẫn của cô, suy tư một lát rồi
mới nói: “Xác xuất thành công hoàn toàn hồi phục được là 40%, 30%
người bệnh sẽ chết trên bàn mổ, 20% bởi vì phẫu thuật thất bại mà
vĩnh viễn sống đời sống thực vật, còn lại 10% người bệnh sau khi
phẫu thuật bởi vì biến chứng hoặc nhiễm trùng mà tử vong.” Giọng
nói trầm thấp mà không chút tự tin vang lên.
“Nếu không phẫu thuật
thì sẽ thế nào?”
“Chỉ có thể duy trì
trong một thời gian ngắn, hiện tại tất cả tình trạng bệnh đã chuyển
biến xấu, kể cả chứng động kinh cùng giảm thị lực…năng lực khống
chế tứ chi ngày càng kém, đến khi…” Ông ta dừng lại một chút, không
nói thêm nữa.
“Nếu như không làm
phẫu thuật thì con bao nhiêu thời gian?”
“Bình thường tình
huống thế này thì còn khoảng 4 hay 5 tháng gì đó…”
Giọng nói của bác sĩ
trầm thấp nhưng cô lại nghe thấy rõ ràng như vậy, dường như tất cả
máu đang tập trung sôi trào trong tim, nóng đến nỗi làm cho người ta
khó có thể chịu được, áo sơ mi sớm đã đẫm mồ hôi.
“Vậy kết quả hội
chẩn của các người thế nào rồi?” Cô bắt buộc chính mình tiếp tục
hỏi, có nhiều chuyện trên thế giới này sẽ không phải bởi vì bạn
trốn tránh mà biến mất.
“Hiện tại mổ ngay là
tốt nhất, cứ duy trì như vậy sẽ chỉ là tra tấn đối với bệnh nhân,
chỉ cần cậu ấy chịu kiên trì phối hợp điều trị, điều chỉnh tốt
nhất các trạng thái cùng công năng của các cơ quan trong cơ thể, chúng
tôi phi thường có lòng tin có thể…”
Cửa thang máy “đinh”
một tiếng mở ra. Lý Tử Ngôn từ bên trong bước tới, gật gật đầu với
bác sĩ, rồi lại nhìn sang Hinh Ý, cô vẫn cúi đầu, không ngẩng lên.
Bác sĩ rời đi, toàn
bộ thế giới yên tĩnh như không có thứ gì tồn tại nữa, hai người đếu
không nói lời nói, đều đang có suy nghĩ riêng.
Cuối cùng vẫn là lão
Lý nhịn không được mở miệng, “Hôm nay trong phòng làm việc tôi nói hơi
nặng lời, sorry.”
Hinh Ý không để ý tới
anh ta, tiếp tục cúi đầu.
“Cậu ấy tuyệt tình
đuổi cô đi như vậy, tránh mặt cô, chỉ là không muốn cô nhìn thấy cậu
ấy như thế, tình huống hôm nay của cậu ấy cô cũng thấy rồi đấy…cậu
ấy là người kiêu ngạo như vậy, không có cách nào tiếp nhận chuyện
bất kì kẻ nào nhìn thấy bộ dạng kia của cậu ấy…”
Cô vẫn không có ngẩng đầu
nhìn anh ta, thậm chí một động tác cũng không có. Trong lòng vạn phần thê
lương, anh luôn nói cô không tin anh, thật ra anh cò tin tưởng cô không? Anh
che mưa chắn gió cho cô, cái gì cũng tự mình gánh vác, cho tới bây
giờ cũng không tin tưởng cô có thể gánh vác cùng anh.
Trong phòng bệnh rất ấm
áp, thảm rất dầy, mắt cá chân cũng có thể vùi hết vào trong, mềm mại
đến nỗi làm cho người ta có cảm giác không chân thật giống như đang
bay trên không trung. Đèn tường rất mờ, gian phòng chỉ bị ánh sáng
nhàn nhạt bao quanh, bởi vì ngọn đèn quá sáng anh sẽ không ngủ được.
Từ căn phòng này nhìn
xuống chính là một công viên, những tòa nhà xung quanh đèn sáng lóng
lánh, chiếu rọi nhân gian lộng lẫy phồn hoa, nhưng mà cô chỉ muốn cầm
thật chặt tay của anh.
Cô nhớ đến lúc kết
hôn, ba đã tự ghi dòng chữ “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” (Nguyện
nắm tay nhau, cùng đi bên nhau đến đầu bạc răng long), tay của anh, cô
cầm lên, rồi lại buông xuống…nhưng bắt đầu từ giờ khắc này, cô thật
sự sẽ không buông tay nữa, thật sự vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Người nằm trên giường
hàng mi khẽ nhúc nhích, mở hé hai mắt ra, nhìn lướt qua một mảnh
mông lung, nhưng mà anh biết cô đang ở bên cạnh nắm tay anh thật chặt,
người nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh của là cô. Bởi vì là cô cho nên
mới có thể an tâm như vậy.
Cô nhìn thấy anh mở
mắt ra, bật đèn sáng hơn một chút, khẽ mỉm cười nói: “Đói bụng rồi
phải không? Anh ngủ thật…”
Anh chống tay muốn
ngồi dậy, nhưng không ngờ một cơn choáng váng đánh úp lại, lảo đảo
gần ngã xuống, cô kịp thời đỡ lấy anh, giúp anh nằm lại xong thì
nói: “Ngủ lâu như vậy đột nhiên ngồi dậy sẽ bị choáng, huyết áp quá
thấp, nằm xuống trước đi…” Cô giúp anh đắp lại chăn.
Anh nhắm mắt lại đợi cho
cơn chóng mặt qua đi, thật lâu sau mới nói: “Bây giờ anh muốn xuất
viện.”
Không gian yên tĩnh
dường như chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người, còn có tiếng từng
giọt thuốc nhỏ xuống.
“Anh có thể xuất
viện, nhưng mà nhất định phải làm phẫu thuật.” Giọng nói của cô
ngang ngạnh.
“Anh sẽ không làm phẫu
thuật…”
“Sau đó thì sao?” Cô
cắn răng hỏi tiếp, không làm phẫu thuật rồi sau đó thì thế nào?
“Tối thiểu còn có
thể làm chuyện mình muốn làm.” Tối thiểu, anh vẫn còn có thể thở,
anh không phải sống đời sống thực vật, không phải chỉ là một phế
vật chỉ có thể suy nghĩ mà không thể tự làm gì.
“Giang Vũ Chính, sao em
lại chưa bao giờ biết anh là người ích kỉ như vậy? Anh vĩnh viễn chỉ
nghĩ đến cảm nhận của mình, vĩnh viễn chỉ làm theo cách của mình.
Anh có từng nghĩ cho cảm nhận của người khác không hả?” Cô kích động
lớn tiếng quát anh.
“Em có biết tư vị của
người sống đời sống thực vật là thế nào không?” Giọng của anh yếu
ớt giống như đang bay bổng trên không trung, lại làm cho người ta cảm
thấy vô cùng nặng nề, vô cùng tàn nhẫn.
Từng giọt nước mắt
rơi trên mặt cô, miệng há ra nhưng lại không có cách nào nói thành
lời.
“Anh có thể nghe được
tiếng em nói, anh có thể suy nghĩ, nhưng mà anh lại không thể nói
chuyện, không thể cử động, ngay cả mở mắt ra cũng không thể, cái gì
cũng không thể làm được. Quãng thời gian sống không bằng chết kia…anh
không muốn nếm trải lần nữa.” Ánh mắt của anh mờ mịt mà hoảng
loạn, giống như đang cầu xin cô.
Cô bổ nhào vào người
anh, chôn đầu trong hõm cổ anh, nước mắt chảy dọc xuống xương quai
xanh, nức nở nói: “Sẽ không đâu…phẫu thuật sẽ thành công…Giang Vũ
Chính…anh nói chuyện sao có thể không lựa lời vậy…anh và ba ba…nói
cả đời đều nghe theo em…cả đời đều như vậy…mà đã đòi xa em…”
“Hơn nữa…” Cô ngẩng đầu
lên nhìn vào mắt anh nói: “Em có thai rồi.” Tay cô cầm
lấy cánh tay mềm nhũn không còn sức của anh đặt lên bụng mình.
Đôi mắt anh trong nháy
mắt co rút lại, những giọt nước tràn đầy trong hốc mắt, không thể
làm gì được nên cuối cùng lại chậm rãi chảy xuống, khóe miệng hơi
cong lên thành một nụ cười cay đắng, tay kia nhẹ nhàng vờn nghịch qua
vệt nước mắt trên gò má cô, nói: “Vậy thì một mình em cũng sẽ không
còn cô đơn nữa…”
Cô lắc đầu, hai tay
nâng mặt anh lên: “Nó cần ba ba, anh cũng phải biết…anh cũng phải biết
cảm giác đó mà…phải không?” Không ai có thể hiểu rõ hơn Giang Vũ
Chính cảm giác đau đớn khi mất cha, cho nên anh nhất định không nỡ để
cho con anh phải chịu loại đau khổ ấy.
“…nếu như ba của nó
là một người sống đời sống thực vật…loại cảm giác đó sẽ dễ chịu
sao?” Anh không nhìn về phía cô, ánh mắt mờ mịt làm đau lòng người.
“Ai nói…anh sẽ sống
đời sống thực vật…chúng ta cùng nhau đối mặt…không sao đâu…” Cô vừa
nức nở vừa nói, lời nói không thành câu.
“Chúng ta còn có năm
tháng, năm tháng có thể làm rất nhiều chuyện…” Anh cười an ủi cô, cho dù anh
biết lời nói của mình vô cùng không đáng tin, năm tháng, cái gì cũng
không kịp, cái gì cũng đã quá muộn.