Đọc truyện Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng – Chương 54: Chiến trường
Trong phòng họp lầu 74
Giang Lâm, cuộc họp phân tích dự toán hàng tháng do CFO chủ trì đang
tiến hành, mà Lâm Đạt Quảng nhiều lần nháy mắt với Hinh Ý trong cuộc
họp muốn cô chỉ nói những số liệu có lợi cho lần hợp tác với Uy
Đạt, nhưng Hinh Ý chỉ bình tĩnh chuyên nghiệp mà phân tích, lúc hội
nghị gần chấm dứt mới đưa ra hạng mục này.
Vũ Chính khẽ nhướng
mày, nhìn bộ dáng đã chuẩn bị trước của cô, sắc mặt bình thản và
rất đăm chiêu.
Lâm Đạt Quảng hưng
phấn nhìn chằm chằm vào vị trí ngồi của Vũ Chính, ít nhiều cũng
có chút vênh váo tự đắc, nếu như ngay cả Hinh Ý cũng đứng về phía
nhà họ Lâm, ông ta tin tưởng Giang Vũ Chính cũng không thể tạo nên áp
lực gì.
Hinh Ý thuyết trình
nên PPT, giải thích những ưu khuyết điểm của hạng mục hợp tác với Uy
Đạt với mọi người, còn có một món lời cực lớn trong tương lai…cuối
cùng lúc chấm dứt thì vụng trộm liếc mắt nhìn về phía Vũ Chính.
Anh chỉ mỉm cười, ánh
mắt vẫn bình thản như trước toát ra một vẻ khen ngợi, nhưng không
nhìn về phía Hinh Ý, chỉ nhàn nhạt quét mắt qua Lâm Đạt Quảng.
“Tôi cảm thấy rất
được…” Sau khi nghe xong anh dừng lại một chút, “Nhưng tính thực tế
cùng tính khả thi của hạng mục này còn phải thương lượng lại một
chút…” Anh bình thản kết luận, sau đó để lại một đám người nhìn anh
rời khỏi phòng họp.
Nụ cười của Lâm Đạt
Quảng cứng ngắc, nhưng định giận dữ rời đi thì bị Hinh Ý ngăn lại.
Các giám đốc nghĩ Giang tổng hoàn toàn không thèm cho vợ của mình
một bậc thang nào, lại nhìn nụ cười gượng ép của bà Giang, mỗi
người đều hai mặt nhìn nhau.
Dư Chân cũng thấy rất
rõ, lập tức bước đến bên cạnh cô nói: “Anh cảm thấy phương án này
của em thật ra thì muốn thực hiện cũng không thể không được, hơn nữa
tương lai cũng rất tốt. Có muốn…”
Không đợi cho anh nói
xong, Hà Thư Mẫn đi đi tới nói với anh: “John, cuộc họp trên tầng cao
nhất.” Nhắc nhở anh vẫn còn một cuộc họp trên tầng 75, nhưng thật ra
là không muốn anh can thiệp quá sâu vào chuyện của Vũ Chính và nhà
họ Lâm, dù sao hai người bọn họ đều đến từ JL, có rất nhiều chuyện
không cần phải xen vào.
Hinh Ý cũng không có
gì, chỉ nhàn nhạt cười với anh, thật ra thì cô chỉ không hiểu rõ ý
của Vũ Chính. Anh không phản đối mình tham gia vào chuyện này nhưng
rồi lại nhiều lần ngăn cản phương án này được thông qua. Phương án
này trước sau đã sửa gần năm lần, trong ngoài hẳn là không thể chê
vào đâu được, nhưng mà anh vẫn đùn đẩy, đến tột cùng anh đang muốn
làm gì đây?
Lầu 75 hay còn là nơi
tụ tập của bốn sếp lớn của Giang Lâm, chỉ là sắc mặt của ba người
kia đều có chút ngưng trọng, nhìn đôi mắt sâu không lường được của Vũ
Chính, đều đang suy đoán ý đồ của anh.
Anh nhẹ nhàng cầm
tách cà phê trên tay trên mặt bàn thủy tinh lên, khẽ uống một ngụm,
không đếm xỉa đến ánh mắt mãnh liệt của Hinh Ý mà mở miệng nói:
“Mọi người cảm thấy thực hiện hạng mục này thật sự có giá trị
sao?”
Hinh Ý biết rõ từ
mọi người trong miệng anh là kể cả cô, trong lòng buồn bực nhưng không
có cách nào thổ lộ, chỉ có thể hung hăng nhìn tách cà phê trong tay
anh, ánh mắt như muốn đâm thủng tách cà phê trong tay anh, cái dạ dày
bách khổng thiên sang (thương tật khắp nơi) kia sao có thể uống cà phê
chứ? Ngược lại đưa ánh mắt hung ác liếc nhìn Kelvin đứng sau Vũ
Chính. Mà Kelvin chỉ có thể tỏ vẻ vô tội làm cho cô cảm thấy thật
hận Giang Vũ Chính.
“Tôi cảm thấy trước
tiên phải nắm rõ tình hình của Uy Đạt, nếu có thể hợp tác tốt với
bọn họ thì cũng không tồi.” Người mở miệng đầu tiên là Dư Chân, anh
cũng chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể tranh thủ cơ hội này cho
Hinh Ý.
“Chúng ta cũng không
nắm rõ tình hình của Uy Đạt, hơn nữa lĩnh vực này lợi nhuận khổng
lồ như vậy, dựa vào cái gì mà Uy Đạt lại hợp tác với Giang Lâm?
Trong chuyện này nhất định là có điều mờ ám? Hơn nữa Lâm Đạt Quảng
lại kiên trì nói điều kiện đã thỏa thuận đã là nhượng bộ lớn nhất
của Uy Đạt rồi, hạng mục này của giám đốc Lâm…” Hà Thư Mẫn phân
tích, giống như là lý trí hơn so với tất cả mọi người ở đây.
“Tuần sau ban giám đốc
sẽ đích thân đưa ra kế hoạch cụ thể, hãy để ban giám đốc biểu
quyết.” Giọng nói không chút tình cảm của Hinh Ý quanh quẩn trong
phòng họp, làm cho trong phòng ngoại trừ Vũ Chính ra thì mọi người
đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Giao cho ban giám đốc
lên kế hoạch thì rõ ràng là đang tuyên chiến với Giang Vũ Chính rồi,
nếu như phương án của Hinh Ý được hội đồng quản trị thông qua thì
mặt mũi của Giang Vũ Chính còn để ở đâu?
Nhưng Vũ Chính vẫn
giữ dáng vẻ thong dong bình tĩnh, một lần nữa đặt tách cà phê trong
tay xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ trầm mặc như vậy,
thật lâu sau mới mở miệng, “Hiện tại căn bản đó không phải là chuyện
đáng bàn đến.” Ngón tay tùy ý mà gõ lên chồng văn kiện dày cộm.
Mặt Hinh Ý cũng không
lộ ra bất kì biểu lộ gì, có nặn ra mấy chữ: “Tôi đi xuống trước,
Giang tổng.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ Giang tổng, sau đó đứng lên đi ra
ngoài.
Mà ngay lúc cô đứng
lên đu ra ngoài thì Vũ Chính lại lên tiếng, “Ngoại trừ phó tổng Lâm
ra, những người khác ra ngoài.”
Hà Thư Mẫn nhìn
thoáng qua Dư Chân, lấy khuỷu tay chọc vào người anh, người này sao
lại phản ứng chậm chạp như vậy chứ? Tình hình đã như vậy thì tốt
nhất là phải mau chóng chuồn khỏi chiến trường, mâu thuẫn của hai
người này, bán kính mười dặm đều sặc mùi thuốc súng.
Dư Chân lo lắng cho Hinh
Ý nên không muốn ra ngoài, nhưng hai người đều gọi nhau là Giang tổng
và phó tổng Lâm, có nói thì nhất định chỉ là chuyện công việc, anh
sao có thể không biết xấu hổ không đi. Cuối cùng tuy không tình nguyện
nhưng cũng phải theo Hà Thư Mẫn đi.
Văn phòng thật to chỉ
còn lại hai người giằng co nhau, không khí có vẻ yên ắng mà lạnh
lùng lạ thường, cuối cùng vẫn là Vũ Chính mở lời trước: “Bà xã…”
“Giang tổng có gì dạy
bảo?”
“Anh đau dạ dày ~~” tay
nhẹ nhàng đặt lên dạ dày, giọng nói có chút yếu ớt.
Cô nhìn hai thái dương
lấm tấm mồ hôi của anh, mở miệng nói: “Đáng đời.” Rồi bước lại bên
cạnh anh, ngồi xuống ghế sofa dịu dàng mát xa cho anh.
Anh không lên tiếng
nữa, chỉ dựa vào thành ghế chợp mắt, thân thể có vẻ thả lỏng, bên
tai truyền đến tiếng nói của cô, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Rốt cuộc cô không thể
nhịn được nữa mở miệng hỏi, tuy đêm đó đã nói sẽ không để công việc
ảnh hưởng đến hai người nhưng mà làm sao có thể chứ?
Anh rất bình tĩnh,
giọng nói lười biếng mà xa xôi, “Em còn chưa rõ ý của anh sao?”
Cô cười khổ, ai có
thể đoán được tâm tư của Giang Vũ Chính chứ? Ngay cả người ngày đêm
kề cận bên gối của anh cũng không thể làm được chuyện này. Có lẽ cô
cũng chưa bao giờ thử suy đoán anh, trong lòng anh chứa quá nhiều thứ
làm cho cô cảm thấy thật xa xôi.
Mượn hạng mục lần này
mà nói, thật ra thì Hinh Ý cũng không xem đó là chuyện lớn, nhưng mà
anh lại một mực níu lấy không chịu buông tay, vừa muốn để cho cô tham
dự vào, lại vừa không cho hạng mục ngày có ngày chính thức được
tiến hành. Giống như đang kéo tay cô dẫn cô đi đến một nơi nào đó rồi
lại không cho cô biết tên nơi đó.
Anh tới gần bên tai cô
nhẹ nhàng thổi khí vào, giọng nói mê ly vang lên bên tai cô, “Uy Đạt,
Lâm Đạt Quảng, Hoàng Diệu Uy…”
Thân thể Hinh Ý giống
như đột nhiên bị điện giật mà run rẩy, trước mắt phảng phất như
người khác đẩy vào một màn sương mù.
Anh rất thưởng thức
khuôn mặt cấp tốc thay đổi biểu lộ của cô, làm cho người ta trầm mê
không thể thoát ra được. Hinh Ý của anh thông minh như vậy, nhất định
là đã đoán được bí ẩn nằm ở đâu. Anh nhìn thấy Hinh Ý giãy giụa,
đau lòng nhưng lại không thể làm gì được, có một số việc vẫn phải
do chính cô đối mặt. Việc anh có thể làm lúc này cũng chỉ có thể
là buộc cô phải quyết tâm diệt trừ nguyên một đám chướng ngại vật
chắn đường bọn họ.
Cô xoay đầu lại, nhìn
đôi mắt thâm thúy giống như vùng biển đen được chiếu sáng của anh,
cảm thấy có chút hoảng hốt, cô và anh, hai người cuối cùng không thể
đơn giản như vậy. Phía sau anh có một nhà họ Giang và một JL lớn
mạnh, mà cô cũng có những thứ mình muốn và trách nhiệm của mình.
Có lẽ chú thật sự có dụng tâm như Vũ Chính nói, nhưng ông ấy cũng
là người nhà của cô mà.
Cô còn nhớ rõ lúc
trước khi cô vừa vào Lâm thị, ba ba đã từng nói, “Làm việc có đôi khi
không thể quá bướng bỉnh, có thể khoan dung thì khoan dung, không thể
thì cứ trách. Đến khi con đến tuổi của ba nhìn lại những lời này
thì sẽ biết nó rất ý nghĩa. Bất kể có xảy ra chuyện gì thì người
nhà vẫn là quan trọng nhất. Ba biết cách làm của chú con rất khiển
cận, nhưng dù sao chú ấy cũng là người thân của chúng ta…”
Đều là những người
thân nhất, lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, muốn
cô dứt bỏ một khối thịt, kết quả chỉ có dùng một mũi khoan vào tim
mình đau đớn.
“Hinh Ý, cháu có ý
gì đây? Thời gian trước không phải chúng ta đã thảo luận về việc Uy
Đạt rồi sao? Vì sao hiện tại lại ngừng hạng mục này lại, tuần
trước chúng ta đã nói sẽ đưa ra trước ban giám đốc mà…” Lâm Đạt
Quảng phẫn nộ nhìn bản kế hoạch đã chỉnh sửa đặt trên bàn làm
việc của Hinh Ý.
Hinh Ý nhìn lên màn
hình LCD, mặt không chút biểu cảm rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Đạt
Quảng đang nổi trận lôi đình, “Uy Đạt và chú có quan hệ thế nào?”
Mặt Lâm Đạt Quảng
hiện lên một vẻ kinh ngạc, cứng ngắc một chút rồi thoáng cái khôi
phục lại bình thường, hỏi ngược lại: “Uy Đạt là do chú trăm phương
ngàn kế lôi kéo hợp tác, cháu nói có quan hệ là sao? Hinh Ý…”
Hinh Ý từ trong ngăn
kéo lấy ra một tập văn kiện, bình tĩnh mà đưa đến trước mặt Lâm Đạt
Quảng, nhàn nhạt nói: “Trong đó đều là những mối quan hệ nhập nhằng
của chú và Uy Đạt, nhưng mà cháu tin chú nhất định biết rõ văn kiện
này hơn nhiều.”
Lâm Đạt Quảng nhìn
tập văn kiện này, ngón tay run rẩy lật từng trang một, bên trong ghi
chép kĩ càng khi nào thì Uy Đạt bơm tiền cho ông ta, khi nào thì thỏa
thuận xong lợi ích trong quan hệ hợp tác giữa Uy Đạt và Giang Lâm,
tất cả những gì ông ta và Uy Đạt đã cấu kết với nhau…nhìn xong trán
ông ta đều toát mồ hôi.
“Cháu…cái này ở đâu
có? Chú căn bản không hề được Uy Đạt bơm tiền…đây là cháu…đang đổ oan
cho chú, nhất định là do Giang Vũ Chính ngụy tạo nên đúng không…” Ông
nói đứt quãng không thành câu, tay lại nắm thật chặt, nhất định là
do Giang Vũ Chính làm.
“Trọng điểm không phải
là Giang Vũ Chính, chú, chú có biết không, nếu như người tra được
những thứ này không phải cháu thì hậu quả sẽ như thế nào?” Hinh Ý
nhìn vào thật sâu nhìn chú còn chưa biết tình huống đã nghiêm trọng
mức nào.
“Thì thế nào…nhiều
nhất thì bị ban giám đốc phát hiện chẳng phải sẽ bị đá đi thôi sao,
ở ngoài chú đầu tư rất nhiều, chú cũng chẳng để Giang Lâm vào mắt…”
“Chú còn chưa rõ?
Không phải là vấn đề ban giám đốc sẽ đá chú đi mà là mấy năm nay
chú đến tột cùng đã ăn cắp bao nhiêu bí mật kinh doanh của Giang Lâm,
chú cho rằng Vũ Chính không biết hay sao? Tại sao bây giờ sự việc đã
bại lộ mà chú còn không biết hối cải?” cô thật sự không còn cách
nào với người chú không nên thân này rồi. Khi cô từng bước điều tra
được manh mối từ Uy Đạt mới phát hiện ra nhiều tin vịt đến như vậy,
cô thật đúng là đã đánh giá thấp chú của mình.
“Hinh Ý, chú biết sai
rồi. Thật đấy, lần này nhất định sẽ hối cải. Lần này cháu phải
giúp chú, cháu cũng không muốn nhìn thấy chú ngồi tù đúng không? Ba
cháu chỉ có mình chú là em trai, cháu cũng không muốn anh ấy nhìn
thấy chú ngồi tù đúng không?” Ông ta cố ý giả vờ ra vẻ bối rối mất
tự chủ, ông ta biết Hinh Ý chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn. Nhưng
mà ông ta cũng không hiểu, Giang Vũ Chính đến bây giờ mới bới móc ra
những chuyện này, nếu như nó đã sớm biết như vậy thì tại sao bây
giờ mới nói ra.
Cả người Hinh Ý như
không còn sức ngồi tựa vào ghế xoay, mệt mỏi mở miệng nói: “Chú về
trước đi, cháu muốn suy nghĩ một chút.”
Bên ngoài tuyết rơi yên
lặng không một tiếng động, mà trong Vũ Chính ở trong thư phòng liên
tục dự ba cuộc họp với các giám đốc của JL ở Mĩ vẫn hồn nhiên chưa
phát hiện ra lúc này đêm đã khuya.
Bởi vì ngồi trước
màn hình máy tính trong một thời gian dài mà đôi mắt cay xót mông
lung, lúc này nghe thấy tiếng đập cửa. Hinh Ý cầm ly trà sâm chậm
rãi đi vào, nhìn bộ dạng mệt mỏi không còn sức của anh, khẳng định
là đang họp với người bên Mĩ.
Nhẹ nhàng đặt ly trên
bàn, hai tay đều đặn mát xa vai cho anh, tay chạm vào bờ vai căng cứng.
Vũ Chính chỉ từ từ nhắm mắt lại theo động tác của cô.
“Muộn rồi, ngủ sớm
một chút đi.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên, biết rõ cô đã
đợi anh cả đêm, do dự có nên vào hay không, cuối cùng vẫn tiến vào,
anh cũng sẽ cho cô cơ hội cuối cùng.
“Ừ…ngày mai…cuộc họp
ban giám đốc…chuyện của chú…” giọng nói của cô ngắt quãng, thật sự
không giống với phong cách của Lâm Hinh Ý, rồi lại không thể nói tiếp
nữa. Cô biết rõ chuyện này chắc chắn Vũ Chính sẽ không dễ dàng bỏ
qua cho chú mình, chỉ không biết anh sẽ làm tới mức nào thôi.
“Anh chỉ có thể nói
đã dùng hết những phương pháp nhẹ nhàng nhất để xử lí. Không cần
phải lo lắng như vậy, được không?” Anh nhẹ nhàng đè lại bàn tay đang
giúp anh mát xa của cô, kéo tay cô để cho mặt cô quay về phía mình.
Hai người đối mặt nhau
ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí Hinh Ý còn có thể nhìn thấy
quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt anh, vuốt đôi mày kiếm đen rậm của anh,
biết rõ anh đã mệt chết đi được, trong lòng tràn ngập yêu thương.
Gần đây JL cũng náo
loạn không ổn định, có vài lĩnh vực đầu tư thiệt hại nghiêm trọng
về tài chính, JL không thể không vung đao chém đứt một bộ phận. Vừa
đúng bộ phận đó chính là tâm huyết lớn nhất của anh và Lý Tử Ngôn
lập nên khi JL mới vừa được thành lập. Nói không đau lòng là gạt
người, nhưng mà hoàn cảnh đã như vậy nếu không vứt bỏ thì sẽ ảnh
hưởng đến nguồn tài chính của JL. Vài đại cổ đông đều nắm đầu lão
Lý mà nói chuyện này, nhưng mà áp lực lớn nhất không phải là Lý
Tử Ngôn mà là Vũ Chính đứng sau anh.
Anh nhẹ giọng dỗ dành
cô: “Đi giúp anh ủ ấm chăn trước đi, chờ anh xử lý xong mọi việc sẽ
vào với em, được không?” Giọng nói rất nhẹ nhưng một chút ý để
người khác trả giá cũng không có.
Hinh Ý không muốn để
cho anh phải hao tâm tốn sức lo lắng nên mỉm cười gật đầu, ôm cổ anh
hôn lên trán anh nói: “Vậy anh phải nhanh lên một chút, bằng không đêm
nay phạt anh ngủ ở thư phòng.”
Anh biết rõ cô sẽ
không bỏ cuộc nên cười cười với cô. Đợi cô đi khuất sau cửa, sắc mặt
anh đột nhiên tái nhợt, cơn đau đớn ẩn nhẫn nãy giờ trong nháy mắt
tràn ngập trong đầu, làm cho thân thể anh cũng run lên. Một tay day
đầu, tay còn lại kéo ngăn kéo ra, lấy ra một hộp thuốc, đổ vào tay
một đống thuốc, trắng, vàng, viên con nhộng… nhét tất cả vào trong
miệng.
Cơn đau đầu điên cuồng
trôi qua, cả người anh không còn chút sức ngồi liệt trên ghế, nhìn
vào ngọn đèn bàn chướng mắt, dường như đang ngây người, thế cho nên
điện thoại vang lên một lúc lâu mới biết.
“Lão Lý”
“…”
“Sức khỏe của mình
tôi tự biết mà.” Anh không kiên nhẫn trả lời.
“…”
“Tôi sẽ rút ngắn thời
gian trở về.”
“…”
“Không phải bác sĩ đã
nói không cần lo sao.”
“…”
“Được rồi, cứ vậy
đi.”
Tay của anh lơ đãng
đụng phải con chuột, trên màn hình xuất hiện email mới của hôm nay. Vô
số những bức email, Mĩ, Pháp, Nga, còn có cả Giang Lâm…ánh mắt của
anh dừng lên trên bức email cuối cùng, là bác sĩ điều trị của anh ở
Mĩ gửi tới.
Anh ngay cả nhìn cũng
không thèm mà nhẹ nhàng di chuyển chuột vào phím “delete”, nhẹ nhàng
nhấn một cái, sau đó thoát ra, sau đó lại tắt máy, giống như không
hề có việc gì mà rời khỏi đó.
Văn phòng tổng tài
Giang Lâm lầu 75, Vũ Chính vừa được Kelvin đẩy vào không thèm liếc
nhìn Lâm Đạt Quảng đã ngồi ở đây. Sau khi bảo Kelvin ra ngoài, giọng
nói lười nhác mới vang lên: “Để chú ở đây chờ lâu như vậy thật ngại
quá.” Chân mày khẽ nhướng lên, cầm văn kiện trước mặt đưa đến trước
mặt anh.
“Giang Vũ Chính, rốt
cuộc cậu muốn thế nào?” Lâm Đạt Quảng cắn răng nói. Nói là có việc
muốn thảo luận với ông ta trước cuộc họp ban giám đốc lại để cho
ôngta chờ ở đây gần hai tiếng. Cho dù là mùa đông nhưng mồ hôi cũng
đã ướt đẫm áo sơ mi, ông ta nắm chặt nắm tay nhìn Vũ Chính ngồi đối
diện.
“Người thông minh không
cần nói nhảm. Trên văn kiện đã ghi rất rõ ràng, chỉ cần chú đồng ý
nhượng lại cổ phần trong Giang Lâm, tự động rút khỏi ban giám đốc
thì chuyện này cháu sẽ giúp chú che giấu.” Giọng nói trong trẻo
nhưng lạnh lùng không mang theo một chút vướng bận nào của Vũ Chính
vang lên, trực tiếp đánh trúng chỗ yếu nhất của ông ta.
Lâm Đạt Quảng trừng
mắt nhìn anh, đây không phải là đang ăn xe của ông ta sao? Từ trong cổ
họng hừ một tiếng, “Không thể nào.” Ông ta đã trụ trong Lâm thị nhiều
năm như vậy, cứ chắp tay nhường lại như thế, ông ta làm không được.
“Đương nhiên, chú cũng
vẫn có thể giữ chức vụ hiện tại trong Giang Lâm.” Vũ Chính nhìn
thật sâu vào ông ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Yên tâm, nể mặt Hinh
Ý, cháu sẽ không đuổi cùng giết tận.” Giọng nói không có chút tình
cảm nhẹ nhàng vang lên.
“Mày…năm đó hại chết
anh cả còn chưa đủ sao? Giờ từng bước một muốn nuốt cả Giang Lâm…”
Lâm Đạt Quảng chỉ vào Vũ Chính, ngón tay run rẩy, ánh mắt dữ tợn
lạ thường.
Vũ Chính nghe thấy
những lời này của ông ta thì ánh mắt sắc bén đảo qua ông ta, làm cho
ông ta tự nhiên rùng mình một cái, “Đến tột cùng là ai hại chết ba
chứ?”
Giọng điệu rất nhẹ
nhưng lại làm cho lòng bàn tay Lâm Đạt Quảng không ngừng đổ mồ hôi,
nếu Giang Vũ Chính có chứng cứ chứng minh mình trong sạch thì giờ
phút này Hinh Ý cũng không phải khó xử vì bị kẹp giữa anh và nhà
họ Lâm. Ông ta không ngừng trấn an trái tim đang đập loạn xạ của mình
nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Vũ Chính.
Đôi đồng tử đen như
mực của Vũ Chính lập tức co rút lại, càng thêm xác định cái chết
của ba ba có liên quan đến Lâm Đạt Quảng, giọng điệu lại đột nhiên
dịu lại, “Còn nửa giờ nữa là đến cuộc họp ban giám đốc, tốt nhất
chú quyết định nhanh một chút xem có nên tiếp nhận lời đề nghị của
tôi không.” Đưa lên những chiếc đĩa CD lưu giữ tất cả chứng cứ phạm
tội của ông ta.
Anh nhìn ánh mắt rối
bời của Lâm Đạt Quảng, dường như đã biết rõ manh mối ở đâu, kế
tiếp, đáp án đã không còn xa.
“Giang Vũ Chính, trò
này vẫn chưa xong đâu.”
Trong lúc Lâm Đạt
Quảng nghiến răng nói những lời này thì vừa vặn Hinh Ý mở cửa bước
vào, nhìn thấy hai người đang giằng co nhau.
Lúc Lâm Đạt Quảng đi
ra ngoài, trừng mắt nhìn Hinh Ý, rồi lại không nói được gì.
Hinh Ý đến trước mặt
Vũ Chính, nhìn phần văn kiện vừa rồi ở văn phòng cô cũng có một
phần giống như đúc, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Anh không thấy làm vậy
là hơi quá đáng sao?” Người kia dù sao cũng là chú của cô, bắt ông
ấy rời khỏi hội đồng quản trị như vậy mà nói chính là nhà họ Lâm
đã hết thời.
“Cái gì gọi là quá
đáng? Mặc kệ ông ấy tiếp tục làm vậy với Giang Lâm đối với ai đều
không có lợi. Hiện tại chỉ là một tảng băng ngầm, em có biết người
chú tốt của em đã làm những gì ở Lâm thị? Xử lí quá mức theo cảm
tính trên thường trường chỉ có trăm hại chứ không có lợi.” Anh cũng
có hơi tức giận, nhà họ Lâm với cô mà nói vĩnh viễn đều quan trọng
hơn bất kì thứ gì, nhưng mà kinh doanh một công ty không phải chỉ cân
nhắc đến lợi ích của một gia tộc là được.
“Đúng, em vĩnh viễn
cũng không thể nào làm được những việc máu lạnh như anh, không thể
tỉnh táo như anh.” Hinh Ý nhìn đôi mặt hờ hững của anh, vốn không
tính gây gổ với anh, nhưng vài ngày nay bên phía chú gây áp lực cho cô
thật sự quá lớn, cô biết rõ áp lực của anh cũng rất lớn nhưng sao
anh lại không chịu thông cảm cho cô chứ?
“Đây không phải là vấn
đề máu lạnh hay không, em đừng dùng cách dạy của ba em để làm việc
trong Giang Lâm, đây không còn là một công ty gia tộc nữa rồi…” Anh bị
cô chọc tức không kìm được, tại sao Lâm Hinh Ý lại không thể nói
chuyện tử tế với anh chứ.
Hinh Ý nghe thấy anh
nhắc đến ba ba thì hốc mắt ửng hồng, thốt ra: “Sao anh còn mặt mũi
nhắc đến ba chứ?” Ngay cả cô cũng không biết những lời mình nói ra
có ảnh hưởng thế nào, Lâm ba chết đi để lại một vết thương vĩnh
viễn trong lòng cô, Vũ Chính trong lúc nhất thời đã vạch lại miệng
vết thương của cô, khiến cho máu chảy đầm đìa, làm cho cô đau đớn đến
không thể thở được.
Vũ Chính run lên, không
giận mà ngược lại còn cười, mở hai tay ra, “Fine”. Sau đó đẩy xe lăn
rời khỏi phòng làm việc của mình, chỉ để lại Hinh Ý một mình với
căn phòng trống rỗng.
Anh dùng hết sức lực
toàn thân đẩy xe lăn chạy khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất, cắn
răng kìm nén cơn tức giận trong lòng mình. Cô không còn tin tưởng anh nữa
sao? Đã nói nhiều như vậy mà anh vẫn không thể bằng một người chú,
Giang Vũ Chính, mày ở trong lòng cô ấy cũng chỉ có thế mà thôi.
Lúc này Hinh Ý mới
tỉnh táo lại phát hiện ra vừa rồi mình đã làm một chuyện sai trái,
cuối cùng thì trong lòng cô cũng không thể quên đi cái chết của ba,
bất kể cô đã từng thuyết phục mình thế nào thì Vũ Chính cũng vẫn
là hung thủ hại chết ba.
Hai tay cô bám lấy
chiếc bàn, cảm thấy rối bời, không thể nghĩ thêm được gì nữa.
Hinh Ý nắm lấy tay
lái, nhìn chiếc cần gạt nước đong đưa trước xe, nhớ tới cuộc họp ban
giám đốc hôm nay. Cuối cùng Vũ Chính không đuổi chú đi, chỉ gọt sạch
những phụ tá đắc lực của ông ta. Anh vì mình mà thay đổi quyết
định, đây là điều mà từ trước đến giờ cô không hề nghĩ đến, anh luôn
là một người tự chủ không bao giờ nói hai lời.
Xe tiến vào đường hầm,
tiếng mưa rơi mới ngừng lại, ngọn đèn vàng óng chiếu rọi vào lớp
kính thủy tinh trên xe khiến cho suy nghĩ của Hinh Ý lại bay đi xa. Vừa
rồi trong phòng họp đi ra, Vũ Chính không hề liếc nhìn cô, không phải
né tránh mà là hờ hững không thèm để ý đến làm cho cô cảm thấy sợ
hãi.
Cô chậm rãi đạp lên cầu
thang, vừa rồi bước vào cửa chính nhìn thấy đèn thư phòng không
sáng, bình thường lúc này anh đều đang thảo luận công việc với lão
Lý, không phải lại bị bệnh rồi chứ. Lòng lo sợ bất an mở cửa phòng,
đi vài chỗ sâu nhất trong gian phòng mới phát hiện thì ra anh đã đi
ngủ sớm.
Ánh đèn bàn mờ nhạt
lóe lên, cô nhìn vào khuôn mặt đang ngủ yên của anh, đôi mắt nghiêng qua
nhìn tóc của anh, lơ đãng nhíu mày. Tóc còn ướt sũng, nhất định là
vừa rồi sau khi tắm xong không chịu sấy tóc mà đi ngủ luôn.
Cô nhẹ nhàng ngồi vào
đầu giường, dịu dàng lay bờ vai của anh, ghế vào lỗ tai anh nói:
“Sấy khô tóc trước rồi hãy ngủ tiếp.”
Anh chỉ là mơ mơ màng
màng “Ừ” một tiếng, rồi cũng không có nhúc nhích. .
Cô nhìn thấy dáng vẻ
mệt mỏi của anh cũng rất đau lòng nhưng vẫn gọi anh dậy, nếu cứ
tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị cảm.
Anh như một đứa bé để
cô tùy ý múa may trên tóc của mình, chỉ dựa vào giường tiếp tục
nhắm mắt lại, cảm giác được ngón tay của cô luồn vào những sợi tóc
của mình, rất thoải mái.
Cô một tay cầm máy
sấy, một tay nhẹ nhàng sờ lên tóc của anh, tóc anh không mềm cũng
không quá cứng, đúng là loại mà cô yêu mến. Ngón tay chạm vào da đầu
anh, khẽ run lên, có một khối cứng ngắc.
Bởi vì năm đó phải
phẫu thuật nên xương cốt trên đầu anh lồi lõm, bởi vì tóc rất dày
cho nên bình thường không thể nhận ra, nhưng khi tay chạm vào thì thật
sự khó có thể tưởng tượng được, hộp sọ mà bị mổ ra thì đau đớn
như thế nào?
Ánh mắt của cô có
chút mơ hồ, âm thanh của máy sấy vẫn còn đang lẳng lặng vang lên trong
phòng ngủ. Vũ Chính mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, quay đầu lại
hỏi, “Làm sao vậy?”
Cô chỉ ôm lấy anh,
không biết phải làm thế nào mới có thể dán lại cùng nhau, hận không
thể sống trên người anh, dính vào người anh, hòa tan vào máu thịt
của anh, như vậy mới có thể cảm nhận được những đau đớn của anh.
Anh để cô ôm thật
chặt, thật lâu không nói gì, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng, “Ngày kia
là sinh nhật của ba, anh muốn đi thăm ông ấy cùng em.”
Giọng nói tràn ngập
vẻ mệt mỏi, nhưng có những vết thương, nếu bạn không cố nặn nó ra
thì vĩnh viễn nó cũng sẽ không đóng vảy phục hồi lại như cũ được.
Hơn nữa, anh thật sự không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy.