Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 19: Bắt cóc 2


Đọc truyện Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng – Chương 19: Bắt cóc 2

Ảnh hưởng của Lý Tử
Ngôn ở trong nước mặc dù không lớn bằng ở Mĩ nhưng dù sao cũng không
thiếu các mối quan hệ, có thể dễ dàng liên lạc với người ở cả hắc
bạch đạo. Huống chi, có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, rất
nhiều chuyện chỉ cần chi ra chút tiền là có thể biết rõ. Anh thông
qua nhiều con đường để tra ra, thì ra từ lúc Vũ Chính mất tích đến
giờ, Giang Vũ Minh chưa từng xuất hiện lần nào. Hơn nữa theo như người
của Giang thị nói, đã có rất nhiều kẻ bình thường vẫn xưng huynh
gọi đệ với hắn đến thúc giục trả nợ. Lần này Vũ Chính bị bắt
cóc, nhất định là có liên quan đến Giang Vũ Minh.

Chỉ là, điều anh sợ
nhất chính là Giang Vũ Minh không chỉ muốn tiền. Lần này Giang thị
xảy ra phong ba lớn như vậy, Giang Vũ Minh giống như một con chó cái
gì cũng không biết, lại bị ép như vậy nên có thể sẽ cắn người.
Huống chi, chuyện Giang Vũ Minh oán hận Vũ Chính cũng không phải chỉ
ngày một ngày hai.

Thật ra thì trước khi
Vũ Chính trở về anh đã muốn khuyên cậu ta trước tiên hãy chờ một
thời gian, đến khi Giang Vũ Minh hoàn toàn mất đi khả năng đánh trả
hãy trở về. Chỉ là…anh nhìn Hinh Ý ngồi như người mất hồn trên ghế
sofa, cắn răng, gắt gao nắm chặt bàn tay.

Lúc này, chuông điện
thoại đột nhiên vang lên kéo suy nghĩ của hai người lại, hai người đều
vô cùng căng thẳng, Lý Tử Ngôn bảo Hinh Ý nghe, sau đó anh bật sẵn
thiết bị nghe lén cùng truy tìm.

Hinh Ý hít một hơi
thật sâu, cầm lấy điện thoại.

“Bà Giang, ha ha, cho cô
thời gian hai ngày, không cần biết cô chuẩn bị thế nào. Nhưng mà, cô
cũng có thể chậm rãi mà chuẩn bị, chúng tôi nha, có rất nhiều thời
gian chơi đùa với Giang tiên sinh.”

Giọng nói truyền đến
tai Hinh Ý nghe rất dữ tợn, Hinh Ý trấn định nói: “Chúng tôi đã
chuẩn bị xong, nhưng mà anh có thể cho tôi nghe giọng của anh ấy một

chút không?” Cô cẩn thận hỏi, rất sợ chọc giận đến hắn.

Bên kia im lặng một
chút, hình như đang hỏi thăm ý kiến người bên cạnh, “Yên tâm đi, chúng
tôi sẽ không làm gì anh ta, anh ta đang nghỉ ngơi rất tốt.”

Hinh Ý nghe được câu
này thì tâm trạng lại càng nặng nề, hốc mắt tràn đầy vẻ bi thương.
“Nghỉ ngơi” hai chữ này lọt vào tai
thật đặc biệt chói tai.

Còn muốn nói gì nữa
nhưng đầu dây bên kia đã
không kiên nhẫn nói: “Cô cứ chuẩn bị tiền cho chúng tôi đi nha, ngày
mốt lúc tám giờ tối cô tự mình lái xe đến trước cổng lớn của công
viên sinh thái, sau khi vào đó chúng tôi sẽ tự biết phải làm gì. Chỉ
có một mình bà Giang thôi, cô rõ chưa?”

Lý Tử Ngôn bảo Hinh Ý
phải kéo dài thời gian nói chuyện ra, anh và một đám nhân viên kĩ
thuật đang tìm kiếm tín hiệu định vị toàn cầu phát ra từ mạng
internet.

Hinh Ý cẩn thận hỏi:
“Chỉ có một mình tôi, dù có thế nào tôi cũng không thể mang tiền
vào được nha?”

Đầu dây bên kia vô cùng
không kiên nhẫn, “Đến lúc đó chúng tôi sẽ tự tìm đến tiếp ứng cho
cô, tôi khuyên cô đừng nên giở thủ đoạn lừa bịp ra, tiền nếu chúng tôi
không nắm trong tay thì Giang tiên sinh cũng sẽ không có được ngày tốt
đẹp đâu.”

Không đợi Hinh Ý nói
thêm câu nào nữa, chỉ nghe đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cúp máy.

Lý Tử Ngôn sau khi bắt
được tín hiệu vệ tinh thì lao ngay vào văn phòng, văn phòng to như vậy
chỉ còn lại một mình Hinh Ý, mờ mịt nhìn ra khoảng không ngoài ô
cửa sổ bằng thủy tinh. Hai tay cô nắm thật chặt, thấp giọng lẩm bẩm:

“Anh nhất định sẽ không sao.”

Trong căn phòng Vũ
Chính bị nhốt, Giang Vũ Minh ngồi trên ghế salon, đốt một điếu xì
gà, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Một người phụ nữ
trèo lên người hắn, hôn lên gương mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai
là có thể lấy được tiền rồi, hãy thoải mái hưởng thụ một chút đi,
mặt anh làm sao mà như đang khóc tang vậy hả, anh nha, hẳn là nên nghĩ
xem chúng ta sẽ đi đâu du lịch đây.” Vẻ mặt cô ta vô cùng mơ màng đang
ảo tưởng xem mình phải xài tiền thế nào, kim cương, hàng hiệu, biệt
thự…Thật sự nghĩ đến chỉ muốn bật cười.

Giang Vũ Minh phiền
não đẩy cô ta ra: “Em thì biết cái gì? Hai triệu đô đối với Giang Vũ
Minh còn chẳng đáng một sợi tóc, ông chủ lớn đằng sau tập đoàn JL
đấy, cái chúng ta cần nghĩ là sau khi cầm tiền thì phải làm thế
nào để thoát thân thì có.” Hắn thật sự sợ hãi mình có tiền cũng
không còn mạng mà xài nữa. Nếu như Giang Vũ Chính chỉ là tổng tài
của Giang thị, chỉ cần anh họ của hắn không sao, liên quan đến một
tập đoàn lớn như vậy thật là nguy hiểm.

Người phụ nữ kia lại
chẳng hề để ý đến nói: “Xong việc cứ xử lí hắn là xong, bây giờ
không phải anh đang sợ hãi muốn lùi bước chứ? Nói cho anh biết nha, em
mặc kệ, món tiền lớn như vậy không thể để vuột mất, hai triệu đô
nha. Không nói đến những thứ khác, anh đang thiếu nợ rất nhiều, không
có món tiền này, anh đi đâu mà kiếm tiền đây? Những tên kia dễ dàng
bỏ qua cho anh như vậy sao?” sau khi nói xong thì rút điếu xì gà của
Giang Vũ Minh ra, dùng sức hút một hơi.

Giang Vũ Minh nghĩ,
“Sao lại có thứ phụ nữ ngu xuẩn nghĩ đơn giản như em thế? Nếu giết
Giang Vũ Chính, không chỉ có ở trong nước truy lùng, mà ở nước
ngoài, với thế lực của tập đoàn JL, đất nước nào cũng sẽ không dung
thứ hai người chúng ta đâu.” Đây cũng chính là nguyên nhân Giang Vũ Minh

vẫn không dám ra tay động vào một sợi tóc của Vũ Chính, thân đã bị
liệt, còn còn tra tấn anh ta đến hai ngày, không biết có phải chết
thì sẽ thật sự xong việc không. Dù sao thì cho dù có mở rộng cửa
chính mời tên tàn phế này leo ra, chỉ sợ anh ta cũng không thể bò qua
cánh cửa này được, “Là do anh ta bức tôi đến đường cùng, cũng đừng
trách tôi.” Hắn cầm lấy chai rượu mạnh trên bàn, giống như đã ra
quyết định mạnh mẽ uống một ngụm.

Người phụ nữ kia thỏa
mãn khóe miệng khẽ nhếch lên.

Lúc này đã là mười
hai giờ tối, Lý Tử Ngôn đã thông qua tín hiệu vệ tinh tìm được người
gọi điện thoại kia, nhưng mà làm sao người kia cũng không thừa nhận
có quan hệ gì đến bọn bắt cóc, hơn nữa còn nói mình chỉ bị bọn
cướp ép gọi điện thoại.

Lý Tử Ngôn cũng không
có thời gian nói nhảm với hắn, trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn, “Mày
có nói hay không? Tao có một vạn phương pháp làm cho mày phải cam tâm
tình nguyện nói ra. Tao đã điều tra qua tư liệu của mày, mày trên còn
có một người mẹ bảy mươi tuổi, dưới còn có một đứa con gái chưa
đầy một tuổi. Mày muốn chơi, bây giờ tao sẽ để cho mày cùng với bọn
họ chơi.” Đôi mắt chăm chú quan sát hắn, lúc này vô cùng cần đến thủ
đoạn, anh cũng không thể nhịn được, anh em của của mình vẫn chưa biết
đang chịu khổ ở đâu, anh cũng không sợ bị gắn cái tội danh kẻ ác
trên lưng.

Tên kia sợ tới mức
chân run run, không ngờ đến kẻ mặc toàn hàng hiệu này lại nói ra những
lời nghe như một đại ca xã hội đen như vậy. Nhưng hắn cái gì cũng
không biết, đại ca chỉ bảo hắn gọi điện thoại, những thứ khác thật
sự không cho hắn tham dự vào.

Lý Tử Ngôn lập tức
cho người tìm đến nhà của tên họ La kia, tên kia quỳ trên mặt đất, ôm
lấy chân Lý Tử Ngôn nói: “Tôi thật sự không biết mà, cầu xin anh đừng
động đến người nhà tôi, bọn họ không biết tôi làm những việc này.
Tôi chỉ biết thời gian trước đại ca thường hay nói chuyện điện thoại
với một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, có khi còn liên quan đến
tổng tài của Giang thị, người phụ nữ kia có tìm đến đại ca của
chúng tôi mấy lần…”

Chuyện Vũ Chính bị
bắt cóc quả nhiên có liên quan đến Giang Vũ Minh, còn có một người
phụ nữ gợi cảm?


Ba giờ sáng.

Hinh Ý ngồi trong
phòng ngủ của cô và Vũ Chính, nương theo ngọn đèn mờ nhạt nhìn tấm
ảnh cưới treo trên tường. Khi đó, bọn họ đều cười rất vui vẻ, hạnh phúc
như đang chiếm được cả thế giời.

Cô còn nhớ rõ hôm đi
chụp ảnh, Vũ Chính vì kẹt xe nên đến muộn, cô đã mặc áo cưới vào
nên rất khó chịu tức giận. Thật ra thì cô không phải một người hay
giận dỗi, nhưng mà trước mặt của anh cô lại nhịn không được trở
thành một cô nhóc.

Vũ Chính chưa kịp nói
gì với cô đã đặc biệt nhờ ông chủ cửa hàng xem có thể mượn một
chiếc đàn dương cầm xem như đạo cụ chụp ảnh hay không.

Tấm ảnh này chụp cảnh
Vũ Chính thâm tình vì cô mà đàn một khúc nhạc, cô nằm trên đàn dương
cầm tình từ nhìn anh đánh đàn. Thật ra thì hai người cũng chưa chuẩn
bị để chụp ảnh, đây chỉ là do nhiếp ảnh gia chụp trong nháy mắt. Tuy
nó được một nhiếp ảnh gia được mời từ Paris đến chụp nhưng anh ta
còn nói là chưa từng chụp được một bức ảnh đẹp như vậy.

Tuy về sau hai người
đều hoài nghi nhiếp ảnh gia đó chỉ nịnh nọt bọn họ, nhưng quả thực
là rất đẹp, cho nên nó trở thành bức ảnh treo trong phòng ngủ của
hai người.

Phòng ngủ rất yên
tĩnh, thật ra thì cả ngôi nhà rất yên tĩnh. Phòng ngủ là do Vũ
Chính tự mình trang trí, nói phòng ngủ của chính mình không thể để
cho người ngoài trang trí được.

Hinh Ý cười anh: “Biệt
thự nhà họ Giang không phải là nhà của anh sao? Anh sao lại không tự
mình ra tay sửa sang lại nó.”

Vũ Chính nghiêm túc
nói: “Không giống nhau, đây là nhà của chúng ta, nhà của anh và em,
còn nơi đó là nhà của bọn họ.”

Vũ Chính à, khi nào
thì anh mới quay về nhà của chúng ta đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.