Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 71: Giận dữ ngút trời
Ta tốt với các ngươi?
Đoàn Phi cười đau khổ nói:
– Ngay từ ban đầu ngươi mượn cớ bảo vệ để tiếp cận ta, ta đã đề phòng các ngươi, càng toan tính để các ngươi lộ sơ hở. Đêm đó, khi ngươi gặp Quảng Đan Tùng, ấy là do hắn phụng mệnh ta đi bắt Ngọc Lân. Cho tới tận đêm hôm đó, khi nhìn thấy mặt nạ và các vật dụng khác, ta mới thêm phần hiểu và cảm thông với hành động của các ngươi. Cũng là vào lúc đó, trong ta trào lên một cảm giác khó tả với các ngươi. Bởi ta và các ngươi đều căm hận lũ giặc Oa.
– Phi ca, lẽ nào huynh cũng có người thân bị lũ giặc Oa giết hại?
Nhạc Ngọc Lân chen vào hỏi.
Đoàn Phi nhìn bọn họ một lượt rồi nói:
– Ta rất cảm kích khi được tương ngộ các đệ. Các đệ nhỏ tuổi hơn ta, ta tất coi các đệ là tiểu đệ của ta, cho nên mới dốc sức bảo vệ mọi người như vậy.
Nhạc Ngọc Lân nhảy phắt xuống giường, đi về phía Đoàn Phi, vui vẻ cười mà rằng:
– Đại ca, đệ đã nói mà. Phi ca là người tốt, làm sao có thể tồi tệ như lời Ngục tốt đã nói chứ.
Đoàn Phi ngạc nhiên hỏi:
– Bọn họ nói gì về ta?
Nhạc Ngọc Kỳ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Đoàn Phi, y nhếch mép, thần sắc biểu hiện kỳ quái khó hiểu, nói:
– Bọn họ nói rằng ngươi coi trọng chúng ta, âm mưu thu nạp chúng ta làm đồng ái nam.
– Đồng ái nam? Đó là gì? Hả…? Đồng ái nam?
Đoàn Phi sau một hồi ngẩn ra cuối cùng cũng lấy lại được phản ứng. Hắn mở to hai mắt, căng thẳng tức giận nói:
– Là ai nói, ta sẽ trị tội. Lão tử chỉ có hứng thú với các mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nhẹ nhàng dịu dàng. Là kẻ nào đã bịa đặt trắng trợn như vậy?
Nhạc Ngọc Kỳ sầm mặt chằm chằm nhìn Đoàn Phi, có vẻ như muốn dựa vào thần sắc của Đoàn Phi để tìm ra sơ hở. Sau khi Đoàn Phi chửi bới vài câu, nhìn thấy sắc mặt của Nhạc Ngọc Kỳ không nhịn được mà cười sặc sụa, mất một lúc sau mới thở hồng hộc mà nói:
– Đây là chuyện nực cười nhất từ trước đến nay ta nghe được. Các đệ chớ có nghe mấy kẻ đó nói xằng, ta nhất quyết không phải loại người đó.
Nhạc Ngọc Kỳ lầm bầm trong miệng, xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin lời Đoàn Phi. Nhạc Ngọc Lân đã lấy lại được tinh thần như trước lúc lên thuyền, cười cười nói:
– Phi ca, đệ biết huynh không phải loại người đó. Huynh chuẩn bị cứu bọn đệ như thế nào? Hôm nay đại sư huynh cũng nói rằng phải cứu bọn đệ ra, nhưng cách của huynh ấy xem ra không hay chút nào, sẽ liên lụy tới rất nhiều người.
Đoàn Phi cười nói:
– Huynh ấy muốn dùng vũ lực để cứu các đệ ra? Quả là một cách làm ngu ngốc, trừ phi không còn cách nào khác, nếu không thì cố gắng nhẫn nại đi. Cách của ta thật ra rất đơn giản, chính là gắng sức để thăng quan, đợi đến khi ta được làm Thông phán của một phủ hoặc chức quan to hơn, hoặc giả có thể xử lại án cho các đệ, danh chính ngôn thuận trả lại tự do cho các đệ. Đương nhiên cách này thực ra không có nhiều căn cứ đáng tin cậy như của đại sư huynh các người, cho nên hắn ta mới có ý coi thường ta.
– Phi ca, đệ tin huynh.
Nhạc Ngọc Lân khích lệ Đoàn Phi nói:
– Huynh nhất định làm được.
Nhạc Ngọc Kỳ thở dài nói:
– Ta cũng không muốn làm tội phạm bỏ trốn. Cứ sống cái kiểu nơm nớp chui rúc thế này, thật sống không bằng chết.
Đoàn Phi nói:
– Vậy thì hãy bảo trọng, ta đã nhờ Tạ Thông Phán và Sử bộ đầu chiếu cố cho các đệ. Hoặc có lẽ chính là như vậy mới làm dấy lên sự hiểu lầm của bọn họ. Bản án của các đệ có lẽ đã được đệ lên Hình Bộ, nếu không có gì trở ngại thì các đệ sẽ sớm được giao việc nạo vét kênh mương. Tuy rằng rất mệt, nhưng dựa vào thân thủ các đệ thì cũng không đáng ngại. Hy vọng các đệ có thể nhẫn nhịn, xảy ra chuyện gì hãy thông báo cho ta hoặc Sử bộ đầu. Bây giờ ta phải gấp rút về Bảo Ứng trong đêm nay, các đệ còn muốn nói gì với ta nữa không?
Nhạc Ngọc Lân nói:
– Phi ca, hãy bảo trọng. Đệ từng nghe nói, quan trường hiểm ác hơn chốn giang hồ, hết thảy phải cẩn trọng. Vốn dĩ đệ muốn chỉ cho huynh một vài thứ, nhưng đại sư huynh nói không được, vậy thì con búp bê sứ này huynh nhận lấy, là đồ vật quý giá nhất mẫu thân để lại cho đệ.
Đoàn Phi gật đầu với Nhạc Ngọc Lân, đoạn quay sang nhìn Nhạc Ngọc Kỳ. Nhạc Ngọc Kỳ nhếch nhếch mép nói:
– Được rồi, hãy giữ cái mạng con của ngươi, đừng có chết trước bọn ta, như thế sẽ làm tổn hại đến danh tiếng Nhạc thiếu hiệp của ta đó.
– Ha ha, ta còn mong các ngươi sau khi ra ngục sẽ tiếp tục bảo vệ ta đó.
Đoàn Phi cười lớn rồi quay người bước đi, đột nhiên ngoái đầu lại cười một cách kỳ dị, nói:
– Hai người quả thật càng nhìn càng đáng yêu.
– Cút!
Nhạc Ngọc Kỳ gầm lên. Nếu trong tay mà có thứ gì nhất định sẽ cầm lấy mà quăng về phía Đoàn Phi. Nhạc Ngọc Lân hỷ mũi, mắt ngân ngấn lệ, hướng theo dáng hình Đoàn Phi cho tới khi mất hút.
Đoàn Phi sau một chặng ngồi thuyền suốt đêm, rút cục đã về đến huyện Bảo Ứng, về đến nơi cũng đã là nửa đêm. Tin tức đầu tiên nhận được là người nhà của Bộ đầu thiệt mạng đã sắp xếp hậu sự cho ông ta, mọi sự đã được giải quyết thỏa đáng, mọi người ai về nhà đấy đi ngủ. Một đêm cô tịch.
Đoàn Phi thức giấc vào buổi sáng sớm với tinh thần hết sức phấn chấn. Hắn đứng tấn trên khoảng đất trống trước nhà, đánh vài chiêu Thiếu Lâm trường quyền mà Sử Vũ Phong đã chỉ giáo. Khất lần mãi không được, cuối cùng Sử Vũ Phong đành phải dạy cho Đoàn Phi. Có điều như lời Sử Vũ Phong đã nói, công phu Thiếu Lâm đòi hỏi việc khổ công tập luyện không ngừng, thời gian luyện chưởng rất dài. Còn như Đoàn Phi có kiên trì được hay không thì vẫn là điều khó nói.
Đột nhiên, bầu yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng quát giận dữ của người nào đó bên ngoài nhà họ Sử:
– Đoàn Phi! Ngươi ra đây cho ta.
Đoàn Phi nghe âm thanh này tuyệt nhiên không hề thấy lạ. Hắn ung dung bỏ ống tay áo xuống, nhìn thẳng vào mặt kẻ đang đằng đằng sát khí trước mặt. Sau khi hành lễ xong mới cười cười mà rằng:
– Hứa đại nhân, hôm nay chẳng phải là ngày phóng cáo sao?
(Các quan lại địa phương vào thời Minh có đặt ra chế độ “ Ngày phóng cáo”, chỉ vào những “ngày phóng cáo” được quy định thì các vụ án dân sự mới được phép khởi tố). Ngài sáng sớm đã đến tìm ta, có điều gì chỉ giáo chăng?
– Ngươi….
Hứa Dục sắc mặt tím tái, hai mắt long lên nhìn Đoàn Phi:
– Ngươi rõ ràng đã vi phạm bản án. Bắt được kẻ bắt cóc rồi, thế còn tiểu a hoàn đâu? Ngươi giấu nàng ta đi đâu rồi?
Đoàn Phi lấy làm lạ hỏi:
– Hứa đại nhân, ngài nói thế là ý gì? Ai nói với ngài là ta giấu tiểu a hoàn nào đấy? Lẽ nào Ngài muốn nói đến tiểu Vân.
Hôm đó, khi tôi tìm được đến nơi tiêu diệt toàn bộ hang ổ bọn bắt cóc thì nàng ta đã bị sang tay bán đến phương Nam. Thông Phán Tạ đại nhân đã lệnh cho người đi điều tra. Hứa đại nhân nếu còn muốn biết thêm tin gì nữa, chi bằng hãy đến Dương Châu hỏi Tạ đại nhân. Tìm ta, e rằng đã đến lầm chỗ rồi.
– Ta quyết liều mạng với ngươi.
Hứa Dục nổi trận lôi đình xông đến, nhưng kết cục là bị dính một chưởng.
Đoàn Phi vừa la toáng lên vừa né đòn, nói:
– Người đâu, mau ra đây cứu mạng. Hứa đại nhân muốn giết người.
Hứa Dục dù sao cũng là Quan văn, sức trói gà không chặt, lại mặc thêm bộ Quan phục dài chấm đất, nào có nhanh nhẹn bằng Đoàn Phi được. Mới được vài vòng đã mệt bở hơi tai. Đoàn Phi lại cố tình bước chậm để Hứa Dục truy đuổi, làm cho bọn Nha môn bên trong chạy đến cả một toán, nhao nhao xông lên chặn Hứa Dục. Bọn họ đa phần đều thiên vị Đoàn Phi, có tên lanh lẹ thậm chí còn chạy như bay đến cứu nguy cho Đoàn Phi.
– Đoàn Phi! Ngươi cứ đợi đấy. Ta quyết không đội trời chung với ngươi.
Hứa Dục cũng biết có đấu tiếp sẽ bất lợi cho mình nên gào thét điên cuồng rồi hầm hầm rút về.
Đoàn Phi lắc đầu, thương hại nhìn theo bóng Hứa Dục rồi quay lại nói với đám người:
– Không sao rồi, mọi người lui cả đi. Việc cần làm thì phải làm, tối nay ta mời các huynh đệ đến Hạc Lai Lầu.
Đám đông đồng loạt giải tán. Đoàn Phi ngẫm nghĩ một chút rồi đi về phía hậu nha.
Trong nhà Nghiêm Bộ đầu đã bày linh cữu. Đoàn Phi tiến vào vái lạy, an ủi người nhà Nghiêm Bộ đầu rồi đưa cho Nghiêm Phu nhân một tờ ngân phiếu một ngàn lượng, âu cũng là Nghiêm Bộ đầu đáng được hưởng vậy.
Đoàn Phi lại tiếp tục vái Mẫn đại nhân một vái, mới hay Mẫn đại nhân đã lưu sổ Hứa Điển Sử vô cớ đánh tỳ thiếp đến nỗi nàng ta bị bắt cóc. Hứa Dục đang ở nhà chờ đợi, chả trách hắn ta lại giận dữ đến như vậy.
Nghe vậy, Đoàn Phi chỉ cười nhạt một tiếng. Loại người như Hứa Dục không đáng để hắn để tâm. Lệnh bài của Đông xưởng mới là điều duy nhất hắn quan tâm lúc này. Căn cứ vào thái độ của Hải Công công, hiện tại có thể yên tâm phần nào.
Hắn theo Mẫn đại nhân ra ngoài, lại đi một chuyến đến tân gia của Hà Hải. Hà Hải đã đi rồi, tấm bản đồ do Đoàn Phi vẽ cũng sai người trao cho y, không biết khi nhìn thấy một tấm mới nguyên như thế này, y sẽ cảm thấy thế nào.
Đoàn Phi tạm thời thay cho vị trí của Nghiêm Bộ đầu ở Bảo Ứng. Vương phó rất xu nịnh hắn. Huyện Bảo Ứng sau khi xảy ra ba án mạng cũng tạm thời lắng xuống. Đoàn Phi ngày ngày ngoại trừ trông ngóng tin tức ra thì thường hô hào bằng hữu đi uống rượu, hoặc giả nhàn rỗi quá thì đích thân dẫn người đi càn quét loại trừ các tệ nạn tiền gian bạc lận. Ngày tháng trôi qua có thể nói là cũng ung dung tự tại.
Chiều hôm đó, lão Bộ khoái Trương Quân về đến Sử phủ, nói với mọi người:
– Các huynh đệ, hôm nay là ngày mừng thọ thứ 30 của ta. Ta đã đặt tiệc ở Tứ Hải Ban, mọi người phải nể mặt ta, không được từ chối đâu đấy.
Mọi người đều kinh ngạc quay sang nhìn y. Quách Uy nói xướng lên:
– Trương đại ca, hôm nay không phải là thua bạc đến mức hồ đồ rồi sao. Từ trước tới giờ chưa thấy huynh rộng rãi như vầy.
Trương Quân cười mắng:
– Tiểu tử thối, ta muốn mượn danh các ngươi để đổi vận không được sao? Dù sao cũng đã nói rồi, tối nay ta mời các ngươi đến Tứ Hải Ban, ai không đi là không nể mặt ta. Vương Ban đầu, Phi ca, hai người không được lấy cớ từ chối đâu đấy.
Vương phó Tổng bộ dù gì cũng đã yên bề gia thất, thật ra cũng không muốn đi đến nơi đó. Có điều không đừng được trước lời lôi kéo của mọi người, cuối cùng cũng gật đầu. Với Đoàn Phi mà nói, tiêu tiền vào những nơi vui chơi tửu sắc không hề có hứng thú, nhưng cũng không muốn phụ lòng mọi người nên đành đồng ý.
– Đi thì đi thôi. Mọi người lát nữa cứ chơi hết mình đi, cơ hội nghìn năm có một. Có điều như ta đã nói lúc đầu, không cần gọi cô nương cho ta, cũng không cần chuốc say ta, coi như ta chịu thiệt vậy.
Trương Quân có chút chột dạ mà cười khan lên một tiếng rồi mở lớn mắt ra. Quách Uy mới cười mà rằng:
– Phi ca, nghe A Bân nói hai người các huynh đều là đồng ái nam. Hai người thật sự không muốn gọi các cô nương sao?
Thạch Bân mặt đỏ lên, liếc Đoàn Phi một cái rồi nói:
– Phi ca con mắt hơn người, đương nhiên là không thèm đếm xỉa đến cái chốn phấn hoa lầu xanh Tứ Hải Ban rồi. Về phần ta, giả như Trương đại ca có ép ta phải hết mình đêm nay, thì ta cũng chỉ thử chọn một nàng ca kỹ xem sao.
Trương Quân cười ha hả nói:
– Ngươi chớ có nghĩ nhiều nữa, thật chẳng khác nào nghĩ ta đây coi tiền như rác à. Để người ta mời ca kỹ đến hầu hạ ngươi mới thật là có bản lĩnh. Phi ca chớ vội nói sớm như vậy, Tứ Hải Ban hôm nay không hề giống với mọi chỗ khác. Cô nương Thanh Thanh nổi tiếng ca vũ vùng Giang Nam giờ này đang ở Tứ Hải Ban. Nàng không chỉ đẹp lay động lòng người mà còn tài sắc vẹn toàn nổi tiếng khắp thiên hạ. Hay ở chỗ nàng vẫn là một ca kỹ. Phi ca nếu gặp được, không biết có động lòng hay không đây?
Một Bộ khoái ngày thường thô lỗ khó ưa vậy mà giờ này lại có thể xuất khẩu thành chương, nói những lời êm ái hay ho đến vậy làm Đoàn Phi không nén nổi hiếu kỳ. Hắn mỉm cười đáp:
– Vậy được rồi, ta sẽ thử đi gặp vị Thanh Thanh cô nương này xem sao.