Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 64: Liều mạng! Không thể lui!
Liều mạng! Không sai. Đoàn Phi cũng liều mạng. Giặc Oa vào Nha sở không
dưới trăm tên, trong khi những người còn sống trong Nha sở chưa đến hai
chục. Ngay cả Nghiêm Bộ đầu cũng dùng tay trái quơ lấy thanh đao lao về
phía giặc Oa, trong khi huynh đệ Nhạc gia lại không ở bên, Đoàn Phi cũng đành phải liều mạng.
Tên giặc thứ nhất lao đến bị hắn bất
ngờ xuất đao đâm chết. Hai tên tiếp theo cùng tấn công nên không dễ gì
xoay sở, Đoàn Phi tả xung hữu đột, căn bản là không kịp thể nghiệm sức
mạnh, nên cánh tay bị chấn động rung lên, dường như cầm không vững chuôi đao. Có vẻ như Đoàn Phi không trụ được nữa, đột nhiên, một viên đá lớn
bằng nắm tay đập trúng vào một bên đầu tên giặc Oa bên phải, cây đao
tuột khỏi tay y.
Đòan Phi mừng rỡ lao về phía y, tấn công phía ngực đồng thời dùng hai tay đâm đao hết sức vào ngực y.
– Phi ca, mau tới đây.
Có tiếng người gọi Đoàn Phi, quay đầu lại thì thấy Dương Uy đang trốn
trong một khóm trúc vẫy tay về phía mình. Đoàn Phi xua tay về phía anh
ta mà nói:
– Đi mau, nguy hiếm lắm.
Dương Uy đột nhiên lấy tay bịt chặt mắt lại rồi chỉ ngón tay ra sau lưng Đoàn Phi. Hắn
quay lại nhìn thì thấy một tên giặc Oa đang trừng mắt lên giận dữ, giơ
cao hai tay giáng một nhát đao đánh xuống.
Một viên đá xẹt
qua mang tai Đoàn Phi, nhắm trúng vào mắt trái tên giặc Oa làm hắn ta
rống lên vì đau đớn khiến hắn ta phải một tay bịt mắt, một tay vung đao
loạn xạ.
Đoàn Phi lăn người qua một bên, thấy thanh đao của
tên giặc thất thủ đang nằm cạnh mình, Đoàn Phi bèn nhặt đao lên đâm vào
đùi tên giặc Oa béo lùn đang ôm mắt.
Nhát đao trong lúc hoảng sợ nên lực dùng không mạnh, chỉ rạch trên đùi tên giặc Oa một lỗ sâu
dài gần tấc. Y đau quá kêu toáng lên, quay người lại chém Đoàn Phi.
Đoàn Phi liên tục lăn người tránh đòn. Tên giặc Oa kia nén đau mà đuổi
tới, bỗng nhiên cảm thấy cơn đau nhức từ mông truyền lên. Y quay người
thì phát hiện một viên đá đang lăn trên nền đất, theo đà y phát hiện ra
Dương Lâm núp sau thân trúc giương ná bắn y. Y điên tiết gầm lên một
tiếng rồi phóng thẳng về phía Dương Lâm.
Một bên mắt bị mù,
máu trên đùi vẫn đang chảy ròng ròng nên thính mục của tên giặc cũng đã
bớt đi phần nào nhạy bén. Khi hắn đang lao về phía Dương Lâm, Đoàn Phi
đã lén đứng dậy, hai tay cầm đao tiến về phía trước. Vào lúc y cảm nhận
được nguy hiểm đang đến gần mà quay người lại, Đoàn Phi đã thấy một
luồng lực lớn chặn lại trên thân thanh đao.
Đoàn Phi dùng tay và ngực giữ chặt chuôi đao đâm vào lưng tên giặc Oa, rồi cả hai cùng
ngã lăn sấp xuống. Tên giặc Oa giật giật một hồi rồi bất động. Đoàn Phi
có cảm giác như toàn thân mất hết sức lực, xoay người nằm ngửa trên mặt
đất mà hít lấy hít để không khí, mệt đến mức không buồn cử động nữa.
– Phi ca cứu mạng.
Thạch Bân và Quách Uy lảo đảo chạy đến. Vào lúc Đoàn Phi đang gắng sức
gượng dậy, hai tên giặc Oa gắng đuổi theo sau lưng Thạch Bân và Quách
Uy, bỗng sáng lóa lên một đường kiếm, mang theo hai cái đầu văng lên.
Khuôn mặt Nhạc Ngọc Kỳ xuất hiện ra trước mắt Đoàn Phi, hắn ta bĩu môi
rồi thoắt cái đã đến bên cạnh Đoàn Phi.
Đoàn Phi thở hắt ra, không kìm nổi mà mắng:
– Khốn kiếp, ngươi chạy đi đâu vậy. Thiếu chút nữa là ta tiêu rồi ngươi có biết không? Còn nói cái gì mà sẽ bảo vệ ta?
Nhạc Ngọc Kỳ cúi người nói khẽ vào tai Đoàn Phi mấy câu gì đó mà mắt hắn đột nhiên sáng lên, hớn hở nói:
– Thật ư?
Tiếng chém giết vang lên bên ngoài tường thành, trong trấn Hải An tiếng đao gươm dần dần lắng xuống. Không một tên giặc Oa nào lọt lưới, cũng
không một tên nào đầu hàng. Vương Đức Toàn bị toán người bao vây, cuối
cùng bị Nhạc Ngọc Lân đâm một kiếm vào tim, lại bị Nhạc Ngọc Kỳ chém
đầu.
Rốt cục đã báo được thù, hai huynh đệ Nhạc Ngọc Kỳ ôm
nhau khóc nức nở, một lúc sau mới nhớ đến đi tìm Đoàn Phi. Tuy rằng đã
giết sạch quân địch trước mặt, nhưng Đoàn Phi bọn họ lại không thể thở
phào nhẹ nhõm được, bởi trên thành dồn dập vang lên tiếng chiêng đồng.
Có nghĩa là bọn giặc Oa rất hung hãn, người trên thành sắp không trụ nổi rồi.
Không kịp xem xét việc xử lý thi thể và điều trị cho
người bị thương nữa. Sử Bộ đầu sẽ dẫn đầu đoàn người gấp rút lên thành
tiếp viện, từ đó sẽ thâm nhập vào trong trận chiến mới. Đoàn Phi đã giết vài tên giặc Oa nên trong lòng cũng có chút tự tin, thế là cũng giống
trước kia. Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh những cái đầu dưới thành ngày
một tăng, hắn không kìm được mà hít sâu một hơi. Những tên giặc Oa đến
tấn công quả là đông, ít cũng lên đến hơn nghìn tên.
Tường
thành của trấn Hải An căn bản không được coi là tường thành, chẳng qua
chỉ là cao hơn bốn thước, trên đỉnh tường thành chỉ rộng hơn hai thước
nên bọn giặc giặc Oa có thể bắc thang mà dễ dàng leo qua. Một vài tên
khỏe thậm chí có thể trực tiếp ném móc lên đỉnh thành rồi trèo lên
tường, sau đó cứ thế mà leo lên tường thành. Tuy vậy, đối với kết cấu
của cái trấn nhỏ này mà nói thì được như vậy cũng đã là hiếm thấy rồi.
Lực lượng phòng thủ trên thành tương đối phức tạp, có binh sĩ, có cả lê dân. Trong đó binh sĩ lại được phân thành vệ binh, pháo binh, dân quân… Có điều những người còn lại chưa đến trăm người, trong đó phần lớn là
lê dân. Trấn Hải An là một địa phương nhỏ, thậm chí không có vệ binh túc trực, việc phụ trách trị an đều do dân quân đảm nhận. Do liên tiếp xảy
ra án mạng nên mới có nhiều binh sĩ đến như vậy.
Tuy nhiên,
Đoàn Phi phát hiện thấy mặc dù lực lượng binh sĩ chính quy tương đối ít, tuy nhiên tinh thần của dân quân và lê dân trấn Hải An khá tốt. Trong
tay họ không có một loại binh khí đồng nhất nào, họa chăng thậm chí chỉ
là cầm cái đòn gánh, cái cuốc, nhưng họ vẫn bừng bừng khí thế xông lên
chống lại giặc giặc Oa, chặn đao bọn chúng, rồi chặt dây thang xô ngã
bọn chúng, hoặc là giội dầu sôi hoặc đổ vôi sống lên bọn giặc.
Trấn Hải An từng nhiều năm chiến thắng quân xâm lược giặc Oa. Tuy kẻ
đứng đầu được chứng minh là giặc Oa thực sự, nhưng bách tính đã từng
được tôi luyện bản lĩnh trước giặc Oa. Nơi đây có phụ mẫu, thê tử, con
cái của họ, có gia nghiệp mà họ dựa vào để sinh sống. Họ đều biết rằng,
một khi rút lui, cả cái trấn Hải An này sẽ bị tràn ngập máu tanh bởi đám giặc Oa còn hung ác hơn cả lang sói này.
Họ không có đường lui.
Họ không chút sợ hãi.
Sau khi Đoàn Phi và một toán quân gia nhập vào đội quân phòng thủ, tình thế đã đảo ngược. Những tên giặc Oa tấn công lên thành đều bị chém
chết, thân thể rơi xuống thành. Tên cầm đầu thấy tình thế như vậy bèn
lập tức phát hiệu lệnh rút lui.
Một hồi trống vang dội gióng
lên, hồi thứ hai giảm dần, đến hồi thứ ba thì kết thúc. Nguyên dự tính
tên nội gián mở cổng thành vẫn chưa xuất hiện, đoạt thành kế lại thất
bại, công kích thành lại thất thủ nên bọn giặc Oa chỉ còn cách tạm lui.
Có điều, bọn giặc vẫn chưa đi xa, cách chừng hơn năm trăm bước chân, lần lượt ngồi xuống tập trung tại nơi cung tiễn không thể bắn tới. Với số
lượng như vậy hẳn phải còn hơn một nghìn tên.
Trận chiến công thành lần này, giặc Oa đã tổn thất gần 150 người, còn quân ta số người
thương vong trên thành cũng hơn 100. Với tình hình này, và căn cứ vào số lượng tổn thất thì tương quan là 2-1, có thể thấy được sự hung hãn của
giặc giặc Oa.
Bả Tổng vác tấm lưng vẫn còn bị thương, tiến đến trước mặt Sử Vũ Phong, thất kinh nói:
– Sử lão tổng, đại sự bất ổn rồi, nếu giặc giặc Oa tấn công một lần nữa thì e rằng chúng ta khó mà chống nổi.
Sử Vũ Phong tuy rằng rất coi thường người này, nhưng lúc này cũng có
cảm giác hết sức vô vọng. Thế lực của giặc Oa chưa bị tổn thất nhiều, mà binh sĩ thiện chiến trong thành cộng thêm với lê dân cũng chưa được
300, nếu giặc Oa tới thì phải chống trả như thế nào đây?
– Bọn giặc Oa đáng chết. Đến muộn nửa ngày nữa thì có phải tốt không.
Sử Vũ Phong nghiến răng, đang lúc định đưa ra quyết định thì Đoàn Phi ngắt lời:
– Bọn giặc Oa này là do Vương Đức Toàn kéo tới, hắn ta đã chết, bọn
giặc Oa phá thành vào sẽ bỏ qua cho những lê dân không kịp chạy thoát
hay sao. Chúng ta quyết không được lui.
Bả Tổng kia mặt sầm lại, đạp Đoàn Phi mà rằng:
– Ngươi là cái thá gì? Trước mặt Sử lão tổng đâu có chỗ cho ngươi nói.
Đoàn Phi quát lớn:
– Trước mặt kẻ địch, ai dám nói lui? Chúng ta đi rồi, những lê dân không kịp sơ tán sẽ phải làm thế nào?
Bả Tổng kia sắc mặt càng tối sầm lại, nắm chặt tay vào cán đao, gườm gườm nói:
– Ai nói phải lui? Ngươi không cần phải ở đây nói lời mê hoặc dân
chúng, kẻo không quân pháp sẽ không dung tha cho ngươi đâu.
Sử Vũ Phong giậm mạnh chân, nói nhỏ với Đoàn Phi:
– Tiểu tử thối, có nhìn thấy một đám quân giặc Oa ở dưới kia không? Chúng ta chặn không được nữa rồi.
– Vậy cũng chưa chắc, Đại nhân chớ kinh hoảng, cho dù là rút lui, chúng ta cũng cần phải kéo dài thời gian cho bách tính, Đại nhân.
Đoàn Phi nói một tràng bên tai Sử Vũ Phong.
Sử Vũ Phong do dự một hồi, cuối cùng đã thay đổi quyết định sau khi nghe lời khuyên của Đoàn Phi, đoạn nói lớn:
– Quan binh vệ binh sắp tới cứu viện rồi, mọi người nhất định phải
chống đỡ. Trong thành chẳng phải vẫn còn thanh niên trai tráng hay sao?
Bản quan Tổng bộ Dương Châu Sử Vũ Phong đại diện cho quan phủ thưởng năm ngàn lượng bạc trắng cho các dũng sĩ bảo vệ trấn Hải An. Giết được càng nhiều giặc Oa phần thưởng càng nhiều, phàm là người nào thương vong sẽ
được khoản tiền tuất hậu hĩnh.