Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 43: Mât tự do chi bằng chết đi
Thiếu Lâm Viên Chứng đại sư gật đầu nói:
– Thực ra điểm huyệt thuật là phát triển từ tiệt mạch thuật thời cổ, cái gọi là huyệt đạo cũng giống như chỗ sông rạch giao nhau hoặc khúc ngoặt của dòng nước, hay chỗ dòng sông bị thắt hẹp lại, một khi bị tắc nghẽn thì mạch máu sẽ không thông, máu trong người tự nhiên chảy chậm, đương nhiên, điểm huyệt thuật phương pháp có nhiều, có nhiều đặc điểm, huyệt đạo khác nhau phương pháp khác nhau sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau.
Hoắc Ngọc Lãng cười lạnh tiếp lời:
– Viên Chứng đại sư nói không sai, phương pháp điểm huyệt có hàng nghìn hàng vạn, nhưng ta chưa từng nghe nói chỉ cần điểm nhẹ một chút là có thể khiến người bất động.
Sử tổng bộ ho nhẹ một tiếng:
– A Phi, còn nữa, thuật điểm huyệt chỉ có thể làm người ta hành động trì trệ trong thời gian ngắn, cái kiểu chỉ cần ấn nhẹ một chút là khiến người cứng đơ cả buổi chỉ là chuyện do đám người thuyết sách bịa đặt ra mà thôi.
Đoàn Phi bỗng nhiên hiểu ra, tò mò hỏi:
– Ô, vậy giống như làm tê liệt gân cốt sao? Như vậy, nếu vẫn khống chế huyệt đạo, ví dụ như uyển mạch… có thể làm cho người ta không thể cử động không?
Thanh Hư đạo trưởng vừa mới hé miệng, Hoắc Ngọc Lãng đã lên giọng mỉa mai:
– Sao phải phiền phức như vậy, trực tiếp đem đao cắt cổ không phải càng nhanh gọn sao?
Đoàn Phi không thèm để ý đến hắn, chỉ hờ hững liếc nhìn hắn một cái rồi thôi, sau đó nghiêng đầu sang hỏi Thanh Hư đạo trưởng:
– Đạo trưởng ngài nghĩ sao?
Thanh Hư đạo trưởng khẽ vuốt chòm râu, nói:
– Nếu như phong tỏa uyển mạch hoặc các huyệt đạo lớn thì có thể làm cho tứ chi tê dại không thể giãy dụa, Đoàn đại nhân vì sao lại hỏi như vậy?
Đoàn Phi cười đáp:
– Ta chỉ muốn giải đáp vấn đề hóc búa bấy lâu mà thôi, ta đã xem qua hiện trường vụ án đầu tiên… chính là vụ Vương đại thiếu gia Vương Thiện Khiêm bị chặt đầu, nhưng dường như tốc độ máu chảy rất chậm, bởi vì cự ly máu phun ra ngắn hơn rất nhiều so với tình huống bình thường. Giờ ta đã hiểu ra rồi, hung thủ trước tiên đã điểm huyệt hoặc dùng cách gì đó khống chế cử động của Vương đại thiếu, sau đó mới chặt đầu hắn.
– A Di Đà Phật.
Viên Chứng đại sư chắp tay niệm câu Phật hiệu. Đoàn Phi mỉm cười, nói:
– Hung thủ muốn giết Vương đại thiếu quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng các vị nghĩ xem vì sao hung thủ lại khống chế hắn, sau đó mới ra tay sát hại?
Ánh mắt hắn lướt nhanh qua mặt mọi người, sau đó vội vàng hỏi:
– Quảng đại hiệp, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, chỉ có ngươi dường như không cho là đúng, chẳng lẽ ngươi biết đáp án?
Đệ tử trục xuất phái Không Động, Tụ Lý Kiếm Quảng Đan Tùng hừ nhẹ một tiếng, đáp:
– Này có gì lạ, trước khi giết người hung thủ muốn tán gẫu với người chết vài ba câu thôi.
Đoàn Phi vỗ tay cười nói:
– Nói rất hay, ta cũng nghĩ như vậy, Quảng đại hiệp quả nhiên suy tính nhanh nhẹn, kinh nghiệm phong phú.
Quảng Đan Tùng lại hừ một tiếng, cười lạnh mà nói:
– Không phải ngươi nghi ngờ ta là hung thủ chứ?
Đoàn Phi vội vàng giơ tay cười nói:
– Ta nào dám, chư vị ở đây đều có thanh danh trong chốn giang hồ, ta có nghi ai cũng sẽ không nghĩ tới các vị, hôm nay mời mọi người đến đây, ngoại trừ muốn giải đáp nghi vấn trong lòng thì còn có mục đích khác.
Lục đại cao thủ ánh mắt đều chú mục vào hắn. Đoàn Phi đột nhiên sững người, cảm giác như tâm can bị người nắm chặt trong tay. Cả sáu người này ánh mắt đều không tầm thường, tựa như muốn đâm xuyên qua người hắn. Đoàn Phi hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, nở nụ cười vô hại làm lành mà nói:
– Hiện nay ở Hải An trấn số người được coi là cao thủ cũng không nhiều lắm, các vị đây đều nằm ngoài vòng nghi vấn, những cao thủ khác cũng không nhiều khả năng là hung thủ, như vậy hung thủ có thể đã ẩn thân ở nơi nào gần đó, có thể thuận lợi thực hiện hành vi tội ác…
Đoàn Phi nói nhanh:
– Hung thủ mặc dù đã từng bị người bắt gặp, nhưng do ai cũng tự làm theo ý mình, không liên thủ lại mà vây bắt, vậy nên mới để cho hung thủ đào thoát nhiều lần, đến nay vẫn không tìm được tung tích, ngược lại còn tổn thất mấy mạng người, tình hình này không thể không thay đổi… Ta có ý kiến mọi người nên hợp tác với nhau tuân theo một người điều khiển sắp xếp, như vậy mới không để hung thủ lọt lưới.
Nói xong hắn dừng lại, trong lòng nghĩ thầm có lẽ chính mình lại phí công đàn gảy tai trâu, không có ai để ý đến hắn, thậm chí không thèm liếc hắn nửa cái, trước mặt hắn chính là sáu pho tượng Bồ Tát đắp bùn.
Im lặng… Im lặng thật lâu.
Sử tổng bộ ho nhẹ một tiếng, phá vỡ không khí căng thẳng:
– A Phi, vấn đề này trước đây ta cũng từng kiến nghị… Ai là người dẫn đầu, nên phân công nhân thủ thế nào, xảy ra chuyện ai sẽ nhận trách nhiệm… Rất nhiều chuyện bất đồng…
Đoàn Phi kinh ngạc nói:
– Cái này còn phải nói sao? Quan phủ ra lệnh là điều đương nhiên, cứ hai cao thủ lập thành một nhóm, lần đầu là năm người một đội, mỗi tổ giám sát hai canh giờ, cứ thế thay phiên nhau, cho đến khi bắt được hung thủ mới thôi, về phần trách nhiệm, đương nhiên án mạng phát sinh trong lúc nhóm nào làm việc thì nhóm đó phụ trách.
– Buồn cười!
Hoắc Ngọc Lãng cười lạnh, đẩy ghế dựa đứng lên nói:
– Ta xưa nay quen độc lai độc vãng, không có hứng thú trộn lẫn với các ngươi, cáo từ!
Đoàn Phi lập tức lên tiếng:
– Đợi đã! Hoắc đại hiệp muốn rời khỏi Hải An trấn?
– Yên tâm, chưa bắt được hung thủ lấy tiền thưởng ta sẽ không đi khỏi đây, ta là thợ săn không phải hung thủ, cho nên đem lòng nghi ngờ của ngươi hướng sang người khác đi!
Nói xong, Hoắc Ngọc Lãng liền nghênh ngang bỏ đi.
– Đoàn đại nhân, đám tiểu tử nhà ta nhân lúc ta không ở đó lại lẻn đi uống rượu rồi sinh sự, nếu không có việc gì, lão hủ xin được cáo từ.
Nghiêm tiêu đầu thấy họ Hoắc vừa đi cũng đứng dậy, ba người còn lại cũng lấy lý do rời đi, trong nháy mắt chỉ còn lại mấy bộ khoái cùng Hạ Thịnh.
Thấy Đoàn Phi mê mẩn ngắm nhìn trăng tròn ngoài cửa. Hạ Thịnh thản nhiên nói:
– Đây là giang hồ, bọn họ đều là người trong giang hồ, Đoàn huynh đệ chắc cảm thấy thất vọng?
Đoàn Phi gật đầu, nói:
– Có một chút… người giang hồ thì cũng là người, là người thì ắt có nhược điểm, ắt sẽ có phương cách đối phó… Tổng bộ đại nhân, đến lúc đi gặp Vương đại thiện nhân rồi, ngài giúp ta giới thiệu một chút.
Hắn còn chưa nói xong, một nha dịch vội vàng đi tới, trong tay cầm một tấm thiệp lớn đỏ chót đưa cho Sử tổng bộ, nói:
– Tổng bộ đầu, là thiếp mời của Vương lão gia.
Sử tổng bộ mở ra, lông mày khẽ run lên, ông quay sang nói với Đoàn Phi:
– Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Bóng đêm dần dần phủ xuống, Sử tổng bộ dẫn hai người – Đoàn Phi cùng Nghiêm bộ đầu đi tới nhà chính của họ Vương ở phía đông Hải An trấn.
Đây là khu nhà đầu tiên nhà họ Vương mua ở Hải An trấn, tuy diện tích không nhỏ nhưng so với mấy căn nhà Đoàn Phi đến xem hôm nay thì vừa cũ mà lại nhỏ hơn rất nhiều.
Vương lão gia tử không bày tiệc lớn, chỉ làm một bàn mà thôi, ngoại trừ ba người khách, trong bàn chỉ có Vương lão gia tử và hai người con trai.
Sử tổng bộ là khách chính, trong lúc ông hàn huyên với Vương Đức Toàn, Đoàn Phi cẩn thận đánh giá con người danh tiếng nhất Hải An trấn thậm chí cả vùng Giang Nam này.
Vương Đức Toàn đã qua tuổi 60 nhưng không hề có vẻ già nua ốm yếu, sắc mặt hồng hào tinh thần tỉnh táo, tuy trong nhà liên tục xảy ra chuyện nhưng cũng không quá mức ảnh hưởng đến y, khá khen cho lão nhân an phận thủ thường.
Nhưng hai con y không được bình thản như vậy, bị làm phiền cả đêm sắc mặt Vương Thiện Cung cực kì u ám, dường như còn muốn tìm Đoàn Phi đòi lại cây Phất dụ nhà hắn.
Vương Đức Toàn nói chuyện một hồi, cuối cùng chuyển đề tài sang Đoàn Phi, y nói:
– Đoàn đại nhân thực là tuổi trẻ tài cao, nghe lão Tam nhà ta nói ngươi tầm nhìn độc đáo, khôn khéo hơn người, chẳng hay Đoàn đại nhân có phát hiện gì mới hay không?
Đoàn Phi đáp:
– Vương lão gia quá lời rồi, hung án cho tới giờ vẫn chưa có gì tiến triển, tại hạ thật sự hổ thẹn.
Vương Đức Toàn ánh mắt lộ ra nỗi thất vọng, Đoàn Phi nói tiếp:
– Thực ra cũng không thể trách chúng ta, từ rạng sáng ta đã đi xem mười mấy nơi xảy ra án mạng, thi thể đã mai táng hết không thể khám xét, hiện trường thì bị quét tước sạch sẽ, thậm chí còn có người làm giả, như vậy mà có thể nhanh chóng phá án quả thực đúng là kỳ tích. Vương lão gia, ngài thấy đúng không?
Vương Đức Toàn hơi lúng túng đáp:
– Ta không có ý trách cứ quan phủ, chỉ có điều phong tục quê nhà như vậy, người chết oan phải hậu táng thật nhanh, nếu không sẽ gây tai họa cho người nhà, hơn nữa người khám nghiệm cũng nói có thể đem đi chôn được rồi… Về phần hiện trường… thi thể đã đưa đi mà nhà cửa để máu chảy đầm đìa chẳng phải rất đáng sợ sao? Đoàn đại nhân có điều không biết, đại gia tộc như chúng ta có rất nhiều quy củ, thằng ba nhà lão làm giả hiện trường cũng là bất đắc dĩ thôi.
Đoàn Phi không quá để tâm, đáp lại:
– Ta có thể hiểu, chuyện trước đây coi như không nói, còn người khám nghiệm tử thi huyện Thuần An vốn là một tên ngu độn đã bị ta cho người loạn côn đuổi đi, mong là sẽ không có thêm người chết, nếu không… ta đành phải tự tay khám nghiệm.
Nghe hắn nói vậy, Vương Đức Toàn liền lo lắng không yên, cắn răng mà nói:
– Đồ khốn kiếp đó, chỉ dám nhát gan trốn ở đâu đó đánh lén giết người, tổng bộ đại nhân, nếu như hắn lại ra tay hành hung, các vị có đối sách nào không?
Sử tổng bộ khẽ hừm một tiếng, nói:
– Vương lão gia yên tâm, chúng ta đã cho người ngày đêm không ngừng tuần tra, chỉ cần phỉ tặc đó dám liều lĩnh xuất hiện, chắc chắn sẽ bị bắt đem ra xét xử.
Những lời này Vương Đức Toàn đã nghe không biết bao nhiêu lần, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thở một hơi dài.
Đoàn Phi nói:
– Thật ra ta có một đề nghị, mục tiêu của hung thủ quá nửa là người trong họ Vương, mà gia trạch của họ Vương trải khắp Hải An trấn, khiến cho chúng ta khi bố trí nhân sự không thể bao quát hết, vì vậy tại sao không đưa những người quan trọng của họ Vương về cùng một nơi? Nha môn cũng dễ bề tập trung nhân thủ bảo vệ nơi đó giống như tường đồng vách sắt.
Sử tổng bộ nói:
– Lúc trước ta cũng có ý này, nhưng lại bị Vương lão gia cự tuyệt, lần này hi vọng Vương lão gia suy nghĩ thêm một chút.
Vương Đức Toàn trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên lão Tứ Vương Thiện Nhã lên tiếng:
– Không được, mỗi người chúng ta đều có cả gia đình lớn, sao biết được ai quan trọng ai thì không? Mọi người đều có việc phải làm, sao có thể cùng tụ lại một chỗ?
Vương Đức Toàn nhìn y một cái, Vương Thiện Cung cũng nói:
– Tứ đệ nói rất đúng, ta cũng nghĩ không thể ở cùng một chỗ, hung thủ chỉ cần phóng hỏa, hoặc liều mạng bất chấp xông vào đánh giết chẳng phải diệt môn sẽ càng nhanh sao? Cha, con có ý này, chỉ cần phái mọi người cùng một lúc đi ra bốn phương tám hướng lo liệu việc buôn bán, con không tin tên giặc đó có thể phân thân, cùng lúc truy sát mấy mươi người.
– Ngu xuẩn.
Vương Đức Toàn quát lớn:
– Hiện giờ quan trọng nhất là… một lần tung lưới tóm gọn hung thủ, nếu không hắn sẽ vẫn trốn đâu đó, sớm muộn có ngày sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng ta.
– Ý của Vương lão gia là…
Đoàn Phi dài giọng ướm thử.
Vương Đức Toàn đang định nói thêm, đột nhiên ở tiền viện có tiếng thét dài chói tai, thê lương thảm thiết:
– Có người chết.
Mọi người nghe vậy mặt đều đổi sắc, Sử tổng bộ đứng lên trước tiên, rút đao chạy trước ra đại sảnh.