Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 33: Gấp rút tiếp viện trong đêm
Các Bộ khoái niêm phong nhà họ Hạ, dùng dây thừng trói hết đám phạm nhân cả nam lẫn nữ lại thành một hàng, sau đó dẫn theo một đám con gái cả lớn lẫn bé quay về phủ nha Dương Châu.
Một đám nữ nhân bị áp giải về phủ nha, dọc đường gây kinh động đến hầu như toàn phủ Dương Châu. Có người vỗ tay khen hay, cũng có người tỏ vẻ không đồng ý. Mấy vị Bộ khoái của phủ Dương Châu diễu võ dương oai rất uy phong, vung roi da giống như đuổi súc vật mà thúc phạm nhân. Điều khiến cho người vây xem cảm thấy không thỏa mãn đó là cả phạm nhân nữ lẫn những thiếu nữ được cứu ra kia đều lấy mấy thứ như túi vải hay khăn bọc gì đó để che mặt, không nhìn ra là đẹp hay xấu, cũng chẳng biết là ai với ai, làm giảm đi biết bao chủ đề bàn tán khi rỗi rãi.
Khi đoàn người trùng trùng điệp điệp đi qua đường phố Dương Châu, trên lầu hai của một tiệm bánh bao treo biển Sơn Thủy Các, một thư sinh trẻ tuổi mặt như quan ngọc đang ngồi tựa cửa sổ, bên cạnh còn có một tiểu thư đồng đang đứng hầu hạ.
Khi thấy đoàn người đi qua, thư sinh tuấn tú và tiểu thư đồng kia đều hiếu kỳ mà ló đầu ra muốn nhìn xuống. Đột nhiên nhìn đến Đoàn Phi đang đi ở phía cuối đoàn người thì tiểu thư đồng kinh ngạc mà chỉ vào hắn nói:
– Công tử người xem, vị Bộ khoái kia nhìn có quen mắt không?
Thư sinh tuấn tú vẩy tay mở chiết phiến (quạt xếp) ‘xoạt’ một tiếng phe phẩy trước mặt, đáp:
– Ngươi không nhớ à? Hôm đó ở trên thuyền ngươi còn mắng người ta cơ mà.
– A! Là hắn ta, cái tên ông nói gà bà nói vịt, ha ha, thật không ngờ hắn ta lại là Bộ khoái! Quả nhiên là một tên học chả hay, cày chả biết, cái hạng người không có học!
Tiểu nha hoàn đang giả làm thư đồng sỗ sàng mà nói.
Nàng không hề giả giọng, tiếng nói thanh thanh thúy thúy, lại nói rất lớn, giống như sợ Đoàn Phi không nghe thấy vậy. Quả nhiên, ngay lúc cô tiểu thư giả trang văn sĩ đang quay đầu trách cứ tiểu nha hoàn thì Đoàn Phi ngẩng đầu, hướng mắt nhìn lên.
Đoàn Phi ngửa đầu nhìn vừa hay trông thấy tiểu nha hoàn xinh đẹp kia đang le lưỡi làm mặt quỷ với hắn. Gương mặt đang làm ‘quỷ’ xinh xắn đáng yêu, nhưng dù sao cũng vẫn làm khuôn mặt bị vặn vẹo, biến dạng. Đoàn Phi trước đó cũng chỉ nhìn qua một bên mặt nàng nên nhất thời không nhận ra. Thấy nàng làm thế chỉ khó hiểu mà cười cười, gật đầu với nàng, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, vị tiểu thư trên lầu lại quay đầu nhìn xuống. Quạt xếp che đi nửa bên mặt nàng, nhưng đôi mắt sáng như sao kia lại khiến Đoàn Phi ngay lập tức nhận ra nàng. Vừa mới thu hồi ánh mắt lại lập tức mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa khấp khởi mừng mà nhìn lên.
Nhưng khi liếc nhìn lên lại chỉ thấy giai nhân trên cửa sổ lầu hai của Sơn Thủy Các đã đi mất, bóng hồng xa xăm, lòng Đoàn Phi liền cảm thấy mất mác. Cho rằng chính mình bị hoa mắt, lại muốn lên lầu tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
– Phi ca, huynh đang nhìn gì thế? Nhanh đi thôi!
Thạch Bân đi đằng trước ngoảnh đầu lại kêu lên. Đoàn Phi cắn răng quay đầu bước nhanh đi.
– Tiểu thư, chúng ta việc gì phải trốn tránh hắn?
Tiểu nha hoàn theo sau lưng tiểu thư nhà mình bĩu bĩu môi nói.
Tiểu thư kia đang nắm tay nha hoàn bay qua hai bức tường cao, ẩn vào một tòa trạch viện, nghe vậy khẽ quát:
– Hắn là quan, chúng ta là kẻ trộm, không trốn chẳng lẽ còn muốn đến trước mặt hắn tự giới thiệu hay sao?
Tiểu nha hoàn cười hì hì nói:
– Tiểu thư nói cũng đúng! Có điều tiểu thư tự nhận mình là kẻ trộm thì quá hạ thấp bản thân rồi. Cẩn thận lão gia ở nhà nghe được lại không vui. Kể cả đại quan hơn hắn ta đến 10 cấp có bò ra đất muốn liếm gót giầy tiểu thư cũng liếm không đến đâu!
– Đừng nói ác như vậy, ngươi ấy à, nói nhiều quá cẩn thận họa từ miệng mà ra!
Tiểu thư kia chỉnh chỉnh lại xiêm y có chút xộc xệch vì vừa mới di chuyển nhanh lại bay qua tường, nói:
– Trật tự, có người đến!
Nha hoàn le lưỡi, cũng không lên tiếng nữa.
Đoàn Phi cả dọc đường về phủ nha tâm hồn có chút treo ngược cành cây. Sau khi giao đám người bắt trói ở Hạ phủ cho sai nha nha phủ, Đoàn Phi liền bị Thông phán Dương Châu Tạ Chí Quân truyền gọi.
Tạ Chí Quân sau khi gặp được Đoàn Phi bèn mở lời:
– Ta đã nghe kể về quá trình các ngươi đi bắt người rồi, cách ngươi xử lý rất khá. Xem ra, ngươi đã sớm có tính toán ở trong lòng. Với tài năng của ngươi mà tiếp tục ở lại huyện nha nho nhỏ thì thật là đáng tiếc quá. Lần đi huyện Như Cao này nếu phá án thuận lợi, khi trở về ta sẽ thăng chức cho ngươi. Làm trợ thủ cho Sử tổng bộ đầu, ngươi thấy sao?
Đoàn Phi mừng rỡ, vội vàng ôm quyền, khom người thật thấp, nói:
– Đa tạ đại nhân cất nhắc!
Tạ Chí Quân thoáng kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, vuốt cằm nói:
– Không có việc gì nữa liền cùng Nghiêm Bộ đầu lập tức lên đường đi!
Đoàn Phi do dự một chút, lại nói:
– Đại nhân, nếu như ta thăng chức, điều tới Dương Châu thì Nghiêm Bộ đầu…
Tạ Chí Quân thoáng hiện lên ý khen ngợi trong mắt, nói:
– Năng lực của lão Nghiêm ra sao ngươi còn rõ ràng hơn ta, lần này đi Như Cao phá án thành công trở về, công lao của y ta cũng sẽ không bỏ qua, tất nhiên sẽ an bài thỏa đáng, ngươi cứ yên tâm.
Đoàn Phi lại khom người lần nữa, nói:
– Đa tạ đại nhân đã châm chước! Ta còn có một yêu cầu quá đáng mong đại nhân thứ lỗi cho. Nghe nói, hiện giờ phụ trách phá án ở Như Cao chính là Tổng bộ đầu Sử đại nhân, ta e là ông ta…
Tạ Chí Quân quả quyết nói:
– Việc này ngươi cứ yên tâm, ta đã sai người đến trước để truyền lời cho lão Sử. Ông ta không giỏi phá án nhưng sau khi ngươi đến ông ta sẽ tự biết phối hợp với hành động của ngươi. Vụ án này đã vô cùng cấp bách rồi không thể tiếp tục kéo dài nữa, lúc cần thiết có thể tùy cơ ứng biến! Hết thảy lấy phá án làm trọng! Còn thường ngày không có việc gì thì đi theo Nghiêm Bộ đầu học thêm một ít về lễ nghi chốn quan trường. Giờ thì đi đi!
Đoàn Phi uống một viên định tâm hoàn (thuốc an thần) đi ra, trong lòng vẫn còn hơi lúng túng. Lễ nghi chốn quan trường ở triều Minh này bản thân thật sự không hiểu, cũng may là mọi người đều biết hắn vốn chỉ là một tên tiểu tốt vô lại, không hiểu lễ nghi cũng là chuyện bình thường. Về sau thật sự nên biết một chút rồi.
Sau khi Đoàn Phi hội họp cùng nhóm người Nghiêm Bộ đầu rồi lập tức lên một chiếc thuyền quan vận chuyển muối ở Lưỡng Hoài, xuôi theo hướng chảy của sông Diêm Hà (Sông Muối ở tỉnh Giang Tô Trung Quốc) đi đến huyện Như Cao.
Ngay lúc hắn lên thuyền, một chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi phủ nha, mang theo ba nữ nhân toàn thân bị bao chặt trực tiếp đưa lên quan thuyền ở Thuận Vận Hà Nam.
Hơn trăm dặm đường sông hết sức thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng phải đến nửa đêm mới tới được trấn Hải An thuộc cai trị của huyện Như Cao. Dương Châu tổng bộ đầu Sử Vũ Phong đã nhận được tin từ sớm, vẫn chưa nghỉ ngơi, tự mình tới bến tàu nghênh đón.
Cả nhóm người Nghiêm Bộ đầu không thể không thụ sủng nhược kinh (ý ở đây là được tiếp đón quá mức nên lo sợ), Đoàn Phi cũng lộ ra dáng vẻ xúc động đến rơi nước mắt. Nhìn thấy Sử tổng bộ đầu hai mắt đầy tơ máu, cả người mệt mỏi, tuyệt không phải bởi đêm nay mà thành như thế, có thể thấy vụ án lần này đã khiến ông ta hao tâm tổn sức quá độ. Cho dù không có lệnh của quan trên, chỉ cần có một tia hy vọng ông ta cũng sẽ vui mừng khôn xiết, giống như tiếp đón khách quý mà mời Đoàn Phi quay trở lại.
Vương phó tổng bộ đầu cùng ba bộ khoái khác được huyện Bảo Ứng điều tới trước cũng tới đón tiếp. Trong số bốn người thì có hai người phải quấn băng vải, có thể thấy vụ án này không giống bình thường.
Sử Vũ Phong trông thấy Đoàn Phi không ngờ còn trẻ như vậy, không khỏi có hơi thất vọng và nghi ngờ. Tuy nhiên, ông ta vẫn là người có tính nhẫn nại nên không thể hiện ra ngoài, đưa nhóm người Đoàn Phi đến nha thự (nơi xử lý công vụ của quan viên thời xưa ở Trung Quốc, ngang bằng với Ủy ban nhân dân bây giờ) của trấn Hải An.
Ở thời Minh, cấp chính quyền thấp nhất là cấp huyện, không có chức Thị trưởng (tương đương với chủ tịch Ủy ban nhân dân thị xã hay thành phố ở Việt Nam) và Ủy ban nhân dân ở hệ thống chính quyền hiện đại. Dưới huyện thì cứ 100 hộ hình thành một lý, thường do đại địa chủ tại hoặc hương thân (tương đương tiểu địa chủ) bản địa nhận chức lý chính, phụ trách thay chính quyền thu tô thuế đồng thời quản lý địa phương. Ở những nơi tập trung dân cư đồng đúc nhưng chưa đủ trở thành huyện, cũng chính là khởi đầu của đơn vị hành chính cấp thị trấn ở hiện đại, quyền lực lớn nhất kia của chức lý chính thật ra chính là người đứng đầu ở trấn. Nha thự mà Sử Vũ Phong đưa nhóm người Đoàn Phi đến thực ra chính là trạch viện của hương thân lớn nhất trấn Hải An Vương Đức Toàn, tương đương với Ủy ban nhân dân thành phố ở hiện đại.
Sử Vũ Phong chào hỏi bọn họ một chút, liền trình bày qua về tình hình vụ án.
Nhà họ Vương nghe đâu vốn làm ăn buôn bán tại Đông Bắc, hơn 10 năm trước mới chuyển đến cư trú ở trấn Hải An thuộc huyện Như Cao. Cả một nhà từ già trẻ gái trai đều làm kinh doanh buôn bán, gia nghiệp ngày càng phát đạt, miệng ăn trong nhà cũng càng ngày càng nhiều thêm, đã trở thành gia đình giàu có nhất ở trấn Hải An.