Tuần Thú Đại Minh

Chương 30: Ba cô sáu bà (nữ lưu manh)


Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 30: Ba cô sáu bà (nữ lưu manh)

Tiểu thư đồng theo chủ nhân họ Hứa tên Chiêu, hắn một mực nói tiểu Vân là đi Dương Châu tìm cô cô rồi. Nhưng cha của tiểu Vân một mực phủ nhận. Khi hai người sắp cãi vã, Nghiêm Bộ đầu chần chừ nói:

– Cô cô! Hay là không phải cô ruột mà là những người phụ nữ bán son phấn, thêu hà bao hoa, tú hoa, xem toán số kiếm tiền?

Hứa Chiêu cứng họng mà nói:

– Trong phủ quả thật thường có những người phụ nữ không quen biết lui tới, có điều là người hầu của lão gia, đối với những việc hậu viện của nữ nhân ta thật sự không rõ ràng.

Đoàn Phi và Nghiêm Bộ đầu quay lại nhà lao, hướng đến tiểu Mai, tiểu Cúc hỏi. Hai người gặp lão gia cũng không cách nào che chở chính mình, trong lòng đã sợ rồi, có hỏi liền trả lời rất phối hợp. Các nàng thuận miệng liền nói ra hơn mươi cái tên, đều là các tam cô lục bà thường xuyên đến hậu viện của các cô. Những người này không có chỗ ở cố định, đi lại bán hàng cũng không có tên thực, cái gì Vương tam cô, Lý nhị nương, phải một đám người đi tìm cũng không mấy khả năng. Cũng may trí nhớ tiểu Mai và tiểu Cúc không tệ, theo các nàng nhớ lại, Vương tam cô, Lý nhị nương, Hầu mụ ba cái tên dần dần hiện lên.

Vương Tam cô, Lý Nhị nương, Hầu mụ ba người gần đây thường xuyên qua lại Hứa phủ, trong đó Vương Tam cô là một phụ nữ thêu hoa, bán chút đồ thuê hoa, cũng dạy bảo phu nhân, tiểu thư học thêu hoa. Lý Nhị nương là một bà buôn bán, chuyên lựa món đồ trong nhà của quan đại thần ở hậu viện chào hàng. Vị Hầu mụ kia là một bà lang, theo như ý nghĩ tên, bà ta biết chút y thuật, chuyên giúp tất cả phụ nữ lớn nhỏ trong nhà điều trị những bệnh nhẹ.

Nữ nhân ở nhà sau này hơn nửa khó được ra ngoài lấy một lần, trong khi những người bán hàng và thêu hoa này thuận lợi. Nhưng mà đối với hậu viện nhà cao cửa rộng mang đến thật lớn tai họa ngầm, có một bài thơ nói ra sự lợi hại của tam cô lục bà:

Lão bà chuyên có thể nói ưu khuyết điểm

Khiến tai họa từ trong nhà.

Khuê phòng nếu nghe lời tam cô

Trinh liệt có thể biến thành bất lương!

Tam cô lục bà kiến thức rộng, thường xuyên ra vào khuê phòng các đại gia, mang đến khuê phòng nữ nhân những thông tin thế giới bên ngoài, hoặc lấy những việc làm lời nói của chính mình mà không nhận thức được sự ảnh hưởng tới các nữ nhân khuê phòng, khiến cho các nàng với thế giới ngoài kia đầy tò mò và khao khát, liền không cam lòng với cuộc sống nhàm chán trong khuê phòng, làm ra những hành vi mà lễ pháp đương thời không cho phép.


Tiểu Vân đúng là một ví dụ, nàng khao khát thế giới bên ngoài nhưng còn ở trong do dự, cho đến khi bị oan uổng đuổi ra khỏi Hứa gia, nàng lại không có lựa chọn nữa, cái thế giới bên ngoài kia đẹp vô cùng liền trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng. Trước mắt dùng phương pháp loại trừ chọn ra ba vị cô cô, rốt cuộc ai mới là cô cô của tiểu Vân đây?

Mọi người tập hợp một chỗ cùng bàn bạc.

Nghiêm Bộ đầu lên tiếng đầu tiên:

– Ta cảm thấy hẳn là Vương Tam cô, bà ta ở tên còn có chữ “cô”, hơn nữa bà ta là người thêu hoa, lấy cớ dạy thêu hoa có thể ở nhà sau buổi sáng, hai người kia sẽ không thuận tiện như vậy rồi. Bà ta nếu là khuyến khích tiểu Vân vào trong thành làm thêu thùa cho gia đình giàu có, cái này có khả năng khá lớn.

Đoàn Phi nhìn Thạch Bân và Quách Uy, hai người do dự một chút, đang muốn mở miệng, Đoàn Phi nói:

– Các ngươi nói ra suy nghĩ thật của mình, không được miễn cưỡng bảo sao nghe vậy, lấy lòng Nghiêm Bộ đầu cũng không cần phải như vậy. Ý kiến của các ngươi khiến việc phá án thuận lợi, Nghiêm Bộ đầu sẽ càng cao hứng.

Nghiêm Bộ gật đầu, lúc này Quách Uy mới nói:

– Ta cảm thấy Nghiêm Bộ đầu nói không sai, nhưng người Hầu mụ kia hiềm nghi cũng không ít, cụ thể vì sao hoài nghi bà ta, ta cũng không thể nói rõ.

Được Đoàn Phi khuyến khích, Thạch Bân nói:

– Ta cũng hoài nghi bà lang kia, vừa rồi nghe lời của hai nha hoàn…, bà lang này gần đây cũng thường xuyên ra vào phủ Hứa đại nhân, chẳng lẽ nữ quyến trong nhà Hứa đại nhân gần đây ốm đau nhiều như vậy sao?

Bọn khoái bộ khác đều là tùy tiện chọn lấy một người, cũng không có tính kiến thiết gì, cuối cùng tất cả cùng nhìn Đoàn Phi, Đoàn Phi tổng kết nói:


– Mọi người nói đều tốt lắm. Ta cũng hiểu được Vương Tam cô và Hầu mụ có hiềm nghi lớn nhất, đương nhiên bà bán hàng Lý Nhị nương hiềm nghi cũng không nhỏ. Ba người này phải đồng thời kiểm tra, trong đó trọng điểm là Vương Tam cô và Hầu mụ. Bây giờ mọi người đi làm việc đi. Người gác cổng, quản gia các nhà giàu trong huyện là đối tượng điều tra chủ yếu, đương nhiên ai có cô nương nào thân quen ở trong câu lan (nơi hát múa, diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) cũng không ngại đi hỏi chút. Những nơi đó cũng là nơi mà tam cô lục bà thích viếng thăm đó.

Đoàn Phi phân công nhiệm vụ, Nghiêm Bộ đầu phân công nhân sự, trong đó Đoàn Phi, Quách Uy và Thạch Bân phân thành một tổ. Mọi người chú ý diện mạo ba vị bà nương kia có đặc thù, chia nhau các nơi tra hỏi đi.

Sau khi ra khỏi nha môn, Thạch Bân hướng Đoàn Phi nhẹ nhàng nói:

– Đoàn ca, Nghiêm Bộ đầu rất giống không có chút cao hứng nào, không thì hắn cũng sẽ không thể không mang theo huynh bên cạnh rồi.

Quách Uy cũng nói:

– Vừa rồi chúng ta không nên nói những lời đó, xem Nghiêm Bộ đầu phân công địa điểm cho chúng ta thì biết, ôi.

Đoàn Phi lại cười nói:

– Các đệ nghĩ nhiều quá rồi. Nghiêm Bộ đầu nào có bụng dạ hẹp hòi như các ngươi, hắn kì thật phân công cho chúng ta phương hướng tốt nhất. Đông Thành là địa bàn của chúng ta mà!

Đông Thành đúng là địa bàn của Phi ca, nhưng cũng không khác cái khu dân nghèo, chỉ có một ít phú hộ ở bên này. Trong đó bao gồm cả Lý đại thiện nhân, Lý Thiện Tài đã bị Đoàn Phi chỉnh qua một lần.

Lý Phúc đang ở trong sân phơi nắng nhìn thấy bọn Đoàn Phi ba người hùng hổ đi tới lập tức nhảy vào trong, gọi người đóng cửa. Đoàn Phi quát một tiếng từ xa:

– Đừng đóng, đừng để sai gia ta phải đập tan cửa ra!


Lý Phúc ha hả cười làm lành đi ra, hỏi:

– Chào ba vị sai gia! Ta già mắt mờ vừa rồi thấy người mà không biết là ba vị, không biết ba vị sai gia quang lâm là vì chuyện gì?

Đoàn Phi nói:

– Phí lời, đương nhiên là vì tra án mới đến đây, tuy nhiên bây giờ không cần kinh động Lý đại thiện nhân nữa. Ta nói Lý Phúc à, người ra ra vào vào Lý gia ngươi hẳn đều rõ ràng chứ?

Lý Phúc rất cẩn thận nói:

– Đại khái là biết.

Quách Uy quát:

– Vậy ngươi có nghe qua ba cái tên: Vương Tam cô, Hầu mụ, Lý Nhị nương không?

Lý Phúc sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút đáp:

– Nghe tên là có chút quen tai, chứ không phải các nàng ta phạm vào chuyện gì chứ?

Đoàn Phi:

– Cái này ngươi cũng không cần phải hỏi han, biết thì là biết, không biết thì nói là không biết. Nhìn vẻ mặt ngươi, hay là Lý Nhị nương là người thân thích của ngươi?

– Không phải, không phải.

Lý Phúc lắc cái đầu giống như đánh trống, nói:


– Việc của những nữ nhân này ta không rõ lắm, bọn họ vào hậu viện ta cũng không rõ ràng, nhưng lão nương nhà ta thì rất quen, ta đi gọi nàng. Ba vị sai gia xin mời đến gần cổng nghỉ ngơi, uống chén trà, ta đi một chút sẽ trở lại.

Lý Phúc gọi người dâng trà, tự mình vội vàng đi, Thạch Bân hừ một tiếng, nói:

– Lão cẩu này thật ra đã có kinh nghiệm, ta còn muốn cho hắn thêm một cái tát rồi, không ngờ không tìm được cơ hội.

Đoàn Phi cười nói:

– Loại người này biết nhất là gió chiều nào che chiều ấy, nếu lần trước không chỉnh đốn hắn một chút thì hắn sao có thể thành thật như vậy được.

Một lát sau, Lý Phúc dẫn theo một phụ nữ trung niên to béo vào, giới thiệu:

– Đây là là lão nương nhà ta, nhân xưng Lý đại nương. Ngươi đần độn, còn không mau gặp ba vị sai gia.

Người đàn bà kia cũng cực khôn khéo, sau khi nói lời chào đến ba người, không đợi Đoàn Phi hỏi đã nhanh nhẹn nói:

– Ba vị đại nhân muốn biết chuyện gì của ba người kia? Các vị kể như hỏi đúng người rồi. Lý Nhị nương kia gọi ta là đại tỉ, có thể coi là em gái nuôi của ta, Vương Tam cô, Hầu mụ ta cũng rất quen thuộc, không biết ba vị đại nhân muốn biết những gì?

Đoàn Phi ho nhẹ một tiếng nói:

– Các bà tên thật là gì? Quê quán ở đâu? Đang ở nơi nào? Ngày thường ngoại trừ đi khắp các hàng cùng ngõ hẻm bán đồ này vật nọ, chữa bệnh thì còn làm nghề gì ở ngoài? Ngươi thành thật nói cho ta. Các ngươi đã thân thuộc như vậy thì ngươi không thể không biết bọn họ sau lưng làm những việc gì trái pháp luật chứ? Nếu ngươi dám che dấu không báo, việc này liên quan đến án mạng đó!

Lý Đại nương ngược lại không sợ, bà ta cười theo đáp:

– Vâng, đại nhân, ta nhất định ăn ngay nói thật không một câu ngoa. Vương Tam cô tên thật là Vương Khỉ Huệ, là người Sơn Tây, hiện nay ở bên ngõ Chu gia phía tây thành Bảo Ứng, thường ngày khâu và thêu hoa giày, khăn tay, túi thơm bán cho tiểu thư các gia đình giàu, ngầm giúp đưa thư tình, chuyển tiền bạc đi cửa sau vv… Thật cũng không làm gì trái pháp luật. Lý Nhị nương là em gái nuôi ta, nàng ta mỗi lần kể chuyện phố phường thường hài hước, được các tiểu thư thái thái thưởng không ít tiền, lại bán thêm chút hàng, trà trộn kiếm no ấm không tốn sức chút nào, cũng không cần làm chuyện trái pháp luật. Nàng ta không có chỗ ở cố định, đi xung quanh bán hàng, bình thường ở lại nhà người quen, bây giờ nàng ta ở ngoài cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.