Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 26: Xuất hải! Vẽ bản đồ
:Hà Hải đang quỳ lại rót một chén khác, hai tay giơ cao tiếp tục nói:
– Phi ca, mấy năm nay nhận được sự chiếu cố của huynh, đệ tuy làm không ít chuyện hồ đồ nhưng cuối cùng vẫn vô bệnh vô tai. Hôm nay, Phi ca lại giúp đệ được ngẩng đầu. Nếu không có thể diện của Phi ca trấn trụ những người đó, đệ sợ rằng không có cơ hội chứng minh năng lực của mình, chỉ có thể làm một tiểu nhị đần độn hết cuộc đời. Chén thứ hai này muốn cảm tạ Phi ca từ trước tới nay luôn chiến cố và bảo vệ đệ.
Đoàn Phi xúc động uống cạn, sau đó cười nói:
– Việc tốt không quá ba lần. Chén rượu thứ ba của đệ có phải hay không muốn đem Nhị thẩm ủy thác cho ta chăm sóc?
Hải Hà mỉm cười nói:
– Phi ca quả nhiên liệu sự như thần, di nương (cách con gọi vợ bé của cha thời xưa)… không, mẹ đệ ở lại nhà đại ca, đệ sợ bà ấy bị khinh thường. Trong huyện Bảo Ứng, người đệ hoàn toàn tin tưởng chỉ có Phi ca thôi. Làm con không thể ở bên cạnh mẹ, đệ thật là bất hiếu. Ở đây có hai ngàn lượng, một ngàn lượng dành tạ ơn Phi ca, một ngàn lượng còn lại là để chuẩn bị khi cần, bất luận là mẹ đệ hay là Phi ca, khi cần đều có thể ứng phó một chút.
Đoàn Phi không chút khách khí nhận lấy cất vào trong ngực, sau khi uống cạn nắm bả vai Hà Hải nói:
– Đệ yên tâm đi! Ta nhất định không phụ sự nhờ vả.
Hà Hải lại lạy ba lạy nữa mới đứng dậy về chỗ ngồi, hắn cầm lấy chiếc đũa, nói:
– Phi ca, ăn đi, đồ ăn đều nguội lạnh rồi.
Đoàn Phi gắp ngó sen cho vào miệng, nhai, hỏi:
– Ngươi chuẩn bị đi đâu buôn bán?
Hà Hải chần chừ một chút, Đoàn Phi nói:
– Không thể nói thì không cần nói. Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ, một mình mang theo nhiều tiền như vậy, tất cả đều phải cẩn thận.
Hà Hải bỗng nhiên nói:
– Đệ tin tưởng Phi ca. Đệ chuẩn bị đi Ninh Ba tìm Thành thúc. Đệ muốn xuất hải.
Khi nói đến hai chữ “xuất hải” thanh âm của Hà Hải đè tới mức thấp nhất, bộ dạng đầy lo lắng tai vách mạch rừng. Đoàn Phi suy tư một lúc mới nhớ lại trên thông cáo của nha huyện trước đây từng nhìn thấy thông báo cấm hải. Triều đại Minh từ Thái tổ Chu Nguyên Chương bắt đầu hạ lệnh cấm hải. Lệnh cấm hải khi lỏng khi chặt. Hiện nay giặc Oa (chỉ Nhật Bản) dần dần lớn mạnh khiến việc cấm biển càng trở nên nghiêm ngặt. Bất luận quan dân Đại Minh không được xuất hải buôn bán, nếu không bắt một người giết một người, nghiêm trọng thì tịch thu tài sản tru di tam tộc. Đây chính là kinh doanh rơi đầu đó.
Hà Hải tưởng rằng Đoàn Phi sẽ kịch liệt phản đối, không ngờ tới Đoàn Phi sau một hồi trầm ngâm lại gật gật đầu nói:
– Xuất hải là tương đối nguy hiểm, tuy nhiên lợi nhuận rất nhiều. Ôi, cấm hải là một sai lầm vô cùng lớn. Nếu mở cửa biển tự do thông thương, không nói bách tính giàu có đông đúc mà giặc Oa cũng sẽ giảm không ít, còn gì phải lo lắng nữa chứ?
Hà Hải vỗ đùi, vui mừng nói:
– A, đại ca nói đến điều trong tâm khảm của đệ rồi.Trên thực tế Đại Minh ta cấm biển mấy trăm năm nào từng tuyệt cấm đâu? Chẳng những dân gian những thuyền buôn lậu càng cấm càng nhiều, thậm chí đến quan phủ cũng lén lút buôn lậu. Ti quản sự thuyền đi biển của thành phố Ninh Ba là đại thái giám Lại Ân tháng trước đi buôn lậu bốn thuyền lớn lá trà, đồ sứ và tơ lụa đến Lưu Cầu, kiếm về mười vạn lượng bạc trắng đấy.
– Ôi, đáng tiếc, đáng tiếc.
Đoàn Phi lắc đầu than nhẹ, uống liền chén rượu.
– Đúng vậy.
Hà Hải phụ họa một tiếng, tiếp tục nói:
– Rất nhiều người không có quyền thế như vậy lại không muốn mất ngân lượng thông qua nha môn, phải đóng giả thành giặc Oa, nửa đen nửa trắng thành hải tặc. Gặp phải hải tặc nửa vời này có khi còn thảm hơn so với gặp giặc Oa thật.
Đoàn Phi lặc đầu nói:
– Quên đi, đừng nói chuyện này. Nói nữa trong lòng thêm lo lắng. Đúng rồi, đệ chuẩn bị xuất hải buôn bán, đệ biết bơi không? Biết điều khiển thuyền vượt biển không? Đệ biết ở đâu, sản xuất cái gì, vận chuyển từ đâu bán tương đối khá không?
Hà Hải cười đáp:
– Đại ca, huynh vẫn chưa biết rõ tường tận đệ phải không? Đệ cái gì cũng không hiểu, nhưng còn Thành thúc biết, nghe nói ông ấy chi số tiền lớn mua được tấm hải đồ (bản đồ trên biển), trên đó có rất nhiều quốc gia và địa phương chưa nghe qua đâu.
Đoàn Phi khinh thường cười ngạo, nói:
– Bọn họ gọi cái gì là hải đồ chứ, có bày ra trước mặt đệ xem cũng đều không hiểu. Như vậy đi, ta đến nhà kho nhà môn giúp đệ tìm xem, nói không chừng có thể tìm được một hải đồ tốt vẽ phỏng lại cho đệ, đảm bảo ngươi từ nay về sau tung hoành đại dương, trở thành nhà hàng hải lợi hại nhất từ trước đến nay!
– Tốt!
Hà Hải dường như cũng chả có gì là quan tâm, bởi vì hắn biết trong nha môn đâu có hải đồ gì. Nghe nói ngay cả tấm hải đồ mà trăm năm trước khi Tam Bảo thái giám xuống Tây Dương vẽ chế ra cũng đã bị Hoàng Đế hạ lệnh đốt rụi, trong huyện nha nào dám bảo tồn hải đồ gì chứ!
Đoàn Phi bắt đầu nói với Hà Hải hiểu biết của hắn về thế giới ngoài biển, và một số hiểu biết căn bản cần biết để xuất hải. Những thứ mà Đoàn Phi giải thích dù còn khá nông cạn nhưng cũng đã khiến Hà Hải mở rộng tầm mắt, nửa tin nửa ngờ.
– Trong giấc mộng thần tiên nói với ta, đệ tin cũng được mà không tin cũng được sau này tự rõ.
Đoàn Phi không giải thích nhiều đối với nghi ngờ của Hà Hải. Một câu nói như vậy, ngược lại Hà Hải tin, đều ghi tạc vào trong lòng đem những lời nói của. Sau khi cơm nước no nê, hai người hẹn 3 ngày sau gặp lại rồi mỗi người đi một ngả. Đoàn Phi quay lại nha huyện, trước tiên đến phòng liệm xem xét. Tên tiểu tử Dương Sâm này khá tập trung vào nhiệm vụ, loại công việc buồn tẻ này không ngờ hắn lại có thể kiên trì được.
– Phi ca, vụ án đều phá được mấy ngày rồi, loại nghiên cứu này còn muốn tiếp tục nữa không?
Sau khi nhìn thấy Đoàn Phi, Dương Sâm cười hì hì nói.
– Đương nhiên phải tiếp tục, ta còn dự định kiếm vài con heo nữa nghiên cứu nửa năm trở lên.
Đoàn Phi nói đùa.
Dương Sâm mặt biến thành hình quả mướp đắng:
– Phi ca, con heo này đã phiền toái chết rồi, thi thể sau khi đưa đến phòng liệm đều phải dùng nước thuốc rửa sạch qua, nào có thối như vậy. Bây giờ đến ông nội của ddeej cũng không tiến vào phòng liệm rồi, đệ vẫn còn phải trông coi.
– Nếm trải khổ đau mới thành người, cố gắng lên nhé.
Đoàn Phi cười to vài tiếng, nghêng ngang rời đi, để lại Dương Sâm một mình trút giật lên mặt đất.
Đoàn Phi lại đến phòng bếp dạo một vòng, sau đó liền đi tới phòng kí tên.
Phòng kí tên là phòng làm việc trong nha huyện. Ở phòng kí tên của huyện Bảo Ứng, Mẫn huyện lệnh và Hứa điển sử đều có một gian làm việc riêng, các gian khác đều là sáu gian tương ứng với sáu Bộ Hình. Bây giờ đều không có người, các phòng đã khóa cửa, trong phòng kí tên vẫn còn không ít gian trống. Có khi công vụ bề bộn, 6 gian không đủ để sử dụng, có thư lại tạm thời mời đến giúp đỡ liền làm việc tại gian trống, vì vậy trong đây bút mực giấy nghiên đều đầy đủ. Đoàn Phi đốt nến lên, nối hai tờ giấy trắng dài lại thành hình vuông, sau đó liền lấy ra con dao nhỏ cắt lông vịt từ phòng bếp lại.
Dùng bút lông vẽ bản đồ hiển nhiên là mất nhiều công phu. Ở thời này bút than (dùng vẽ lông mày, khá thô mềm) cũng không nên dùng, bút bi, bút máy đều khỏi phải nghĩ đến rồi, bút lông ngỗng liền trở thành lựa chọn duy nhất.
Cọng lông vịt ngắn, ống mềm nhỏ dùng không tốt bằng long ngỗng, tuy nhiên cũng coi như là được. Sau khi mài mực, Đoàn Phi liền bắt đầu dùng bút lông vịt tự chế viết vẽ ra trên giấy trắng.
Tình huống các quốc gia bấy giờ Đoàn Phi cũng không biết, nhưng địa lí thế giới vẫn còn ấn tượng đại khái, ít nhất sẽ không đem đảo Điếu Ngư vẽ cho Nhật Bản. Nước Nhật thời kì này chưa thành nước, chỉ là bốn đảo lớn kia đều bị trăm quân phiệt địa phương cát cứ, đánh nhau liên miên. Thiên Hoàng lên ngôi hơn mười năm rồi, đến nghi thức cũng không có tiền để tiến hành.
Vẽ ra ba bức liền mới miễn cưỡng hài lòng một bức bản đồ bao gồm cả Đông Nam Á, Châu Úc, New Zealand, lúc này đã là canh ba. Đoàn Phi ngáp một cái, sau khi thu gọn xong đồ này vật nọ, đi ngủ.
Ngày hôm sau không phải ngày thả cáo, Đoàn Phi vốn định ngủ nướng, ai ngờ lại bị người khác sáng sớm gọi tỉnh dậy.
– Phi ca, mau tỉnh dậy. Lão gia gọi huynh lên công đường đấy!
Thạch Bân đẩy người Đoàn Phi có chút hưng phấn kêu.
– Lên công đường? Lên công đường cái gì? Cũng không phải ngày thả cáo, ta không phải không cần đến công đường sao? Chẳng lẽ có người kiện ta?
Đoàn Phi ngủ không đủ giấc, dụi dụi mắt mơ màng nói.
Thạch Bân nhịn không được bật cười, nói:
– Không phải có người cáo huynh, là có người cáo Hứa điển sử, Hứa đại nhân. Mẫn đại nhân là truyền huynh đi phối hợp với Nghiêm bộ đầu điều tra vụ này đấy!
– Ồ!
Đoàn Phi bừng dậy, tinh thần tỉnh táo hỏi:
– Án gì? Không làm tròn trách nhiệm hay nhận hối lộ?
– Là án mạng!
Thạch Bân hai mắt sáng lên nói. Trong lúc Đoàn Phi đang rửa mặt mặc quần áo, hắn nói đơn giản chân tướng sự việc một lần.