Tuần Thú Đại Minh

Chương 19: Tính trước kỹ càng


Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 19: Tính trước kỹ càng

Đầu bếp Đàm đứng ngẩn ngơ trước mặt Đoàn Phi, thân hình cao lớn, cánh tay to cường tráng, mu bàn tay chằng chịt sẹo, ngón tay gồ ghề những khớp xương, quả nhiên tràn đầy khuynh hướng bạo lực.

Nghiêm Bộ Đầu kích động nói với Đoàn Phi:

– Khi tên này dự hỷ tiệc ở nhà Lý gia quả có mất một con dao gọt, sau đó thì hắn rời Lý gia vào khoảng đầu giờ Tuất (khoảng bảy giờ), nhưng sau này khi được hỏi đã đi đâu, hắn lại không chịu nói. Nữ nhân của hắn nghe nói hắn bị bắt, đi được nửa đường thì bị đuổi kịp, hỏi ra mới biết tên này hôm đó gần đến giờ Hợi (khoảng 10 giờ tối), mới về đến nhà, chừng đó cũng đủ thời gian để giết người rồi!

– Ta không giết người!

Đàm Mậu kêu lên.

– Không giết người sao ngươi không dám nói nửa giờ trước ngươi đã đi đâu?

Nghiêm Bộ Đầu đá một cước vào người Đàm Mậu, Đàm Mậu ngã lăn ra đất, vẫn không ngừng gào hét ‘ta không giết người’.

Đoàn Phi tiếp lấy túi da trong tay Nghiêm Bộ Đầu, vừa cầm đã thấy nặng nặng lòng bàn tay, Nghiêm Bộ Đầu nói:

– Đây là bộ dao mới của hắn, ta dẫn hắn vào nhà lao trước. A Phi ngươi đem bộ dao này đến phòng liệm kiểm tra trước, rồi quay lại đây thẩm vấn tên này.

– Ta không giết người, các ngươi không thể đem dao của ta đến nơi xui xẻo như vậy được!

Đàm Mậu ồn ào, gào thét, bị Nghiêm Bộ Đầu lôi mạnh đi.

Đoàn Phi nhún nhún vai, đây là pháp chế của Minh Triều, cho dù thế nào, cứ bắt người trước tính sau. Dù sao thì vì phá án, có bắt nhầm người cũng không bị coi là phạm pháp, thậm chí có đánh người thành tàn phế cũng không sao, hắn quay đầu đi về phía phòng liệm.

Chuyện so sánh thì rất nhanh đã xong, Lục Lam quả nhiên là bị chết bởi con dao cùng với loại này, nhất là loại dao vừa sắc lại vừa dài, vết thương tạo ra giống hệt vết sẹo trên bụng Lục Lam. Nếu toàn huyện chỉ có mình Đàm đầu bếp là bị mất bộ dao, vậy chuyện này cứ điều tra trên người hắn là được rồi.

Đoàn Phi lại quay trở lại nhà lao, thấy có thêm một gian hình phòng, bên trong chứa đủ loại hình cụ. Đàm Mậu đeo trên người cái cùm bằng gỗ, quỳ trên cái bàn xát trả lời thẩm vấn của Nghiêm Bộ Đầu. Khi Đoàn Phi bước vào, hắn đã đau đến mức mồ hôi đầy đầu, trả lời nhanh chóng, để đỡ phải chịu khổ lâu.

Nghiêm Bộ Đầu ngồi vào một chiếc ghế quan cũ, tay bưng một tách trà men hoa bằng sứ, vừa thưởng thức trà vừa thản nhiên nói:

– Còn không nói thật, xem ra ngươi muốn chịu khổ thêm nữa rồi, bản quan có rất nhiều thời gian, chúng ta cứ từ từ chơi.


– Đại nhân, tiểu nhân không nói dối, tiểu nhân thật sự không giết người!

Đàm Mậu sức chịu đựng không tệ, Đoàn Phi đoán, hắn mà bị gông cùm như kia rồi bị quỳ lên bàn xát nữa thì chắc không chịu nổi đến nửa phút, vậy mà Đàm Mậu lại có thể chịu đựng được, chỉ có mồ hôi chảy ròng ròng, còn giọng nói của hắn cũng không có gì thay đổi.

Đoàn Phi nói nhỏ bên tai Nghiêm Bộ Đầu vài câu, Nghiêm Bộ Đầu vỗ tay vịn quát:

– Đàm Mậu, ngươi từng nói dao cũ và dao mới giống hệt nhau, có đúng như thế không?

Đàm Mậu nhịn đau nói:

– Đúng vậy, đại nhân, con dao này đầu bếp của chúng rồi dùng khi làm đồ ăn, nếu dao dùng không quen tay, đồ ăn thái ra sẽ không đẹp, sau khi dao bị trộm, ta đã đánh một con dao mới giống hệt với con dao cũ.

– Hừ!

Nghiêm Bộ Đầu cầm lấy túi đựng dao đến trước mặt hắn, cười lạnh nói:

– Hiện đã điều tra rõ, chính con dao cũ của ngươi là hung khí giết chết phú thương thành Tây Lục Lam, chẳng lẽ ngươi nói dối là mất dao, sau đó mới đi giết người?

Đàm Mậu cuối cùng cũng biến sắc, kêu lên:

– Không có, đại nhân, dao của ta quả thật là bị người khác trộm mất, ta không giết người, đại nhân, cầu xin người, ta chịu không nổi nữa rồi, cho ra đứng dậy được không?

– Hừ, còn không mau mau thành thật khai báo, trong nửa canh giờ đêm đó ngươi đã đi đâu?

– Ta…

Đàm Mậu trộm liếc đám nha dịch đang đứng xem náo nhiệt, Nghiêm Bộ Đầu quay đầu phất phất tay, Đoàn Phi đuổi hết đám người đó ra ngoài, khi trở về thì vừa lúc nghe được Đàm Mậu thì thầm nói:

– Ta đi Tứ Hải Lâu!

– Tứ Hải lâu?


Nghiêm Bộ Đầu bật thốt lên kinh hô, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười mờ ám. Tứ Hải lâu là thanh lâu có quy mô lớn nhất trong huyện Bảo Ứng, cũng thuộc sở hữu của Tống Ly gia, Nghiêm Bộ Đầu mấy người họ gần đây thường đến thăm dò, cũng có không ít lợi lộc.

– Không đúng, đi Tứ Hải lâu chơi gái không có gì là không dám nói cả, ngươi lại đang nói dối đúng không!

Đoàn Phi quát.

Nghiêm Bộ đầu tỉnh ngộ lại, nói:

– Đúng, chuyện này không dám nói trước mặt ông chủ và nương tử còn có lý, đến đây rồi còn có gì không dám nói, ngươi đang giấu chuyện gì? Không nói thật, ta sẽ cho ngươi quỳ ở đây đến sáng.

– Ta không nói dối, không nói dối!

Sau khi ngã sụp xuống, sắc mặt Đàm Mậu nhanh chóng trở nên tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng, thắt lưng mềm nhũn, thân thể nghiêng về phía trước rồi ngã xuống, chiếc cùm trên vai đập mạnh lên mặt đất, Đàm Mậu gào thét nói:

– Bằng hữu của ta Vân Cô là đầu bếp giỏi ở đó, ta đến để học nghệ.

Đoàn Phi và Nghiêm Bộ Đầu đều ngẩn người, sau đó cùng cười rộ lên, đây đích thực là điều khó nói. Ở huyện Bảo Ứng này, đầu bếp giỏi cũng không ít, vậy mà lại đi kỹ viện học nghề của một kỹ nữ bán tiếng cười, khó trách hắn không chịu nói, một khi bị truyền ra ngoài, e là hắn không ngẩng mặt lên nổi ở huyện này.

Nghiêm Bộ Đầu cười xong, quay sang nhìn Đoàn Phi, muốn nghe ý kiến từ Đoàn Phi, Đoàn Phi thấp giọng nói:

– Ghi khẩu cung rồi thả hắn ra đi. Lấy sức hắn và tài nghệ làm bếp, muốn đâm thủng bụng một người cần gì phải ra tay hai lần như vậy, hung thủ tuyệt đối là tay chơi đao mới, không phải hắn đâu.

Ghi xong khẩu cung, Đàm Mậu được thả, Đoàn Phi cẩn thận nghiên cứu khẩu cung, Nghiêm Bộ Đầu lại lo lắng đi qua đi lại, không kìm được thúc giục nói:

– A Phi, bây giờ chúng ta nên làm gì?

Đoàn Phi đặt bản khẩu cung xuống, nói:

– Mang theo tất cả huynh đệ đến Lý gia, bận rộn cả một ngày, đến cơm trưa cũng chưa được ăn, vừa hay để Lý lão đầu hao tài, khao anh em một bữa.


Nghiêm Bộ Đầu nhướn mày, nói:

– Việc này chẳng lẽ là có liên quan đến Lý gia?

Đoàn Phi cười cười nói:

– Ừ, đói bụng là chuyện lớn, nhất định phải đến Lý gia rồi. Ha ha, yên tâm đi, Nghiêm Bộ đầu, đại khái ta cũng đã biết hung thủ là ai rồi. Lần này đi Lý gia ngoại trừ ăn chực một bữa, còn để chứng thực một số chuyện nữa, tới trước giờ Tý là có thể bắt được hung thủ.

Cầm khẩu cung của Đàm Mậu đến Lý gia xác minh một chút, tìm lý do ăn không một bữa cũng là đạo lý sinh tồn của bộ khoái mà, Nghiêm Bộ Đầu không ý kiến phản đối, lập tức triệu tập mười mấy bộ khoái trong nha môn lại. Nghe nói có cơ hội ăn không phải trả tiền, tất cả mọi người đều vô cùng hào hứng. Nghe xong lời Đoàn Phi nói, ai nấy ăn mặc mũ mão chỉnh tề, mang theo đủ xiềng xích, cùm gỗ, xích sắt, tay cầm gậy công sai trùng trùng điệp điệp tiến về phía Lý gia ở đông thành. Đến khi Hứa Điển Sử nhận được tin chạy tới, đám bộ khoái đã sớm đi mất, không còn thấy bóng dáng nữa rồi.

Lý đại thiện nhân Lý Thiện Tài lão gia là một trong những đại tài chủ giàu có ít ỏi của đông thành huyện Bảo Ứng, ngày thường cũng làm không ít việc thiện lấy tiếng, cho nên người không hiểu đều gọi ông ấy là Lý đại thiện nhân, nhưng Đoàn Phi biết rõ ngọn ngành, biết bọn họ đều không phải là người tốt gì, những tòa nhà lớn này có thể nói là nơi chứa đầy cường đạo và kỹ nữ.

Quản gia của Lý thiện tài đang cười ha ha đứng ở trước cửa, chợt thấy một đám sai dịch như lang như hổ xông đến, hắn sợ tới mức vội vàng tránh vào bên trong cánh cửa, khi đang gọi người tới đóng cửa thì bị một chiếc gậy công sai chặn lại, Đoàn Phi cười hì hì đối diện với vẻ mặt trắng bệch của quản gia, nói:

– Lý quản gia, đã lâu không gặp!

Lý quản gia bình tĩnh lại, nhìn Nghiêm Bộ Đầu nói:

– Nghiêm đại nhân, chuyện này là sao?

Nghiêm Bộ Đầu hách dịch, mũi hếch lên trời, cười lạnh nói:

– Không có lửa thì làm sao có khói, không có việc không lên điện tam bảo, bộ khoái tới cửa đương nhiên là để phá án, vụ án về xác chết ở miếu thổ địa đã nghe tới bao giờ chưa? Có chứng cớ cho thấy Lý gia các ngươi có liên quan, mau mau gọi lão gia ngươi ra đây, đóng cửa lại, người trên kẻ dưới không ai được phép ra ngoài, nếu để một ai lọt ra ngoài, ta sẽ đem các ngươi bắt về phạt đánh một trận!

Lý quản gia trầm ngâm nói:

– Nghiêm Bộ Đầu, lão gia chúng ta cùng Mẫn đại nhân có giao tình với nhau, các ngươi làm như vậy hình như không hợp quy củ cho lắm.

– Thối lắm!

Đoàn Phi tát một cái khiến Lý quản gia ngã lảo đảo, hắn há miệng ra, rơi ra hai cái răng, Lý quản gia kinh sợ trừng mắt nhìn Đoàn Phi, Đoàn Phi xoa xoa cổ tay, cười tủm tỉm nói:

– Không có chứng cớ chứng minh, bọn ta sao dám tự tiện xông vào sân nhà Lý đại thiện nhân, đám chó dữ đầy nhà còn không nuốt sống chúng ta chắc?

– Ngươi… ngươi chờ đấy!

Lý quản gia tức giận nghiến răng, nghiêng ngả lảo đảo quay đầu chạy vào trong trạch viện, bọn gia đinh cũng hốt hoảng né ra, chó giữ nhà cũng bị bịt mõm lại, chỉ phát ra âm thanh nức nở.


– Phi ca, cảm ơn ngươi.

Thạch Bân kích động nói, lúc này mọi người mới hiểu, hóa ra Đoàn Phi là đang lấy việc công trả thù tư đây mà.

Đoàn Phi cười nói:

– Đợi lát gặp được Lý đại thiện nhân rồi, kính xin Nghiêm đại nhân và các chư vị huynh đệ giúp đỡ cho, thế nào cũng phải trấn trụ tên súc sinh mặt người dạ thú giả nhân giả nghĩa kia. A Bân, năm đó hắn thả chó cắn ngươi, hôm nay ngươi cứ thẳng chân mà đá trứng chim của hắn, thế mới là nam nhân!

– Vâng!

Thạch Bân hai mắt đỏ lên, hẳn là đang nhớ tới ngày trước hắn đến xin ăn trước cửa Lý gia, bị Lý quản gia và những người khác thả chó ra cắn. Năm đó nếu không có Đoàn Phi xả thân tương trợ, e là hắn đã không sống nổi đến ngày hôm nay. Chuyện này cũng là Thạch Bân muốn thức tỉnh trí nhớ bị mất của Đoàn Phi nên mới kể lại cho hắn, Đoàn Phi âm thầm ghi nhớ trong lòng, không ngờ cơ hội trả thù đến nhanh như vậy.

Mọi người cùng chung một mối thù, như lang như hổ xông vào Lý gia, làm huyên náo đến gà bay chó sủa, đợi đến khi Lý đại thiện nhân Lý Thiện Tài thở hồng hộc, được hạ nhân đỡ ra, đám bộ khoái đã nhân cơ hội mà xông vào đến gần hậu viện rồi.

Lý lão gia tức giận đến cả người phát run, chỉ vào Nghiêm Bộ Đầu và Đoàn Phi đang ngạo nghễ bước vào:

– Các ngươi các ngươi làm càn!

– Làm càn? Ta nhớ năm đó chính ngươi đã gọi người thả chó cắn ta!

Thạch Bân bước lên trước một bước về phía đối phương, nỗi hận ùa về, vẻ mặt có chút dữ tợn, Lý lão gia sợ hãi lui một bước, nói:

– Ngươi, ngươi là ai? Ta không quen ngươi!

Nghiêm Bộ Đầu thản nhiên đáp:

– Lý lão bản quý nhân thật hay quên, không biết ông còn nhớ chuyện tháng trước ông bày tiệc rượu mừng không?

Lý lão gia ngạc nhiên nói:

– Tháng trước nhi tử của ta thành thân, ta dĩ nhiên nhớ rõ, chư vị sai gia hôm nay đến không phải là vì hôm đó Lý gia chúng ta phát ít thiệp mời đó chứ?

Thạch Bân đột nhiên bay lên đá một cước vào háng Lý Thiện Tài, Lý lão gia kêu lên thảm thiết, che lấy hạ thân mà quỳ sụp xuống trước mặt Thạch Bân, Thạch Bân cười lạnh nói:

– Lão sát tài, ngươi cho là chúng ta đến để tống tiền sao? Nói cho ngươi biết, Lý gia các ngươi phạm tội rồi, tháng trước con ngươi lấy tiểu thiếp, bày tiệc mừng, bởi vậy mà Lục Gia thành tây phải làm tang sự, cũng hại chúng ta không được an bình, ngươi cho là chúng ta đang đùa với ngươi hay sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.