Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 10: Tiểu bộ khoái không phẩm
Phá vụ án này ít nhất cũng kiếm được mấy lượng bạc, nghĩ vậy Thạch Bân rất vui vẻ, hắn mang Đoàn Phi đi tới tiệm thuốc bắc để chữa vết thương, sau đó cùng Đoàn Phi đến hồ Bạch Mã gần đó dạo chơi một chút buổi trưa. Trở lại huyện Bảo Ưng là lúc trời cũng hơi tối, trên đường đi mọi người đều bàn chuyện bắt hung thủ, tuy nhiên vẫn không nghe thấy Đoàn Phi tham gia vào câu chuyện ấy.
– Phi ca, Nghiêm bộ đầu cũng quá nhỉ.
Trên đường đi đến lầu Hạc Lai, Thạch Bân tức giận bất bình nói:
– Đợi khi gặp, đệ phải nói với Nghiêm bộ đầu mới được.
Đoàn Phi thật ra không quan tâm, nói rằng:
– Đừng có nhiều chuyện, Nghiêm bộ đầu là quan cấp trên, ông ta vui vẻ thì các người mới dễ sống, tranh giành hư danh với ông ta làm gì? Thật ra ta cũng hi vọng ông ta có thể chia một ít bạc cho ta ha ha.
Thạch Bân giơ ngón tay cái lên khen:
– Đại ca đúng là đại ca, quả nhiên cao minh hơn đệ, bạc tiền quả nhiên là chân thực nhất.
Lầu Hạc Lai là quán rượu bậc nhất của huyện Bảo Ứng. Truyền thuyết kể rằng có một vị tiên hạc đã ngửi được hương thơm của rượu mà hạ xuống đỉnh lầu kêu ba ngày cũng không chịu đi. Nghe xong câu chuyện đó Đoàn Phi cười nhạt, tiên hạc là yếu tố có thật, cho dù là có xuống đây thật, thì đó cũng là do con hạc ngửi được mùi máu của đồng bọn đã bị nhổ lông làm thịt mà bay xuống. Còn về phần kêu to 3 ngày, đó là do đau thương rồi kêu đến ra máu, vậy mà bị con người ngu xuẩn coi là một câu chuyện vui.
Nhưng mà thức ăn ở lầu Hạc Lai là ngon nhất ở huyện Bảo Ứng. Trước kia Đoàn Phi cũng đã từng tới đây nhưng kể từ sau khi xuyên qua thời không thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn đến đây. Nghiêm bộ đầu bọn họ đã sớm an vị ở chỗ tốt nhất, đó là lầu 2 của lầu Hạc Lai gần bên bờ sông. Thấy bọn Đoàn Phi đến, Nghiêm Bộ đầu và một vài tên nha dịch vội đứng dậy chào, khiến cho Đoàn Phi tuy được nhiều người yêu thương nhưng vẫn có chút gì đó lo sợ. Nghiêm Bộ đầu càng khoa trương hơn, ông đỡ hai vai Đoàn Phi và kéo hắn ngồi bên cạnh mình, trên ghế đã để sẵn hai miếng nệm thật dày và êm, ông thở dài và bắt đầu thăm hỏi một cách thân thiết.
Tổng bộ đầu của một huyện là tương đương Trưởng phòng Cảnh sát huyện hiện nay, Đoàn Phi nhận được sự đối đãi như vậy, trong lòng hắn cũng có chút lâng lâng. Những tên nha dịch cũng đối xử tốt với hắn, trong lòng Đoàn Phi cảm thấy có chút kì quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, mình đã giúp bọn họ phá án, bọn họ thấy cảm kích một chút cũng là chuyện bình thường.
Nghiêm Bộ đầu ân cần gắp cho Đoàn Phi mứt hoa quả, ngó sen rồi tủm tỉm cười nói:
– Ở huyện Bảo Ứng là phải ăn ngó sen. Mứt ngó sen là đứng đầu trong số mà mười món ăn nổi tiếng của Bảo Ứng này. Trong món này dùng ngó sen, gạo nếp, mứt hoa quả, sen trắng làm nguyên liệu chính, kết hợp với mơ, quýt, mật ong và gia vị rồi đem hầm, quay, chiên, hấp theo 10 trình tự nói trên mà tạo thành. Nó có màu tương đỏ, vị ngọt, xốp giòn, vị không nhạt mà lại rất đậm, không gây ngán, có tác dụng tốt cho khai vị, giải khát. Tiểu phi ngươi không ăn thêm một ít đi.
Tất cả mọi người đều biết Đoàn Phi tuy là dân bản xứ, nhưng do bị sét đánh nên quên rất nhiều sự việc, bởi vậy mới phải giới thiệu tỉ mỉ như vậy. Tuy nhiên đám người này cũng đều là đám thô lỗ, lịch sự được vài câu thì bắt đầu nói năng lung tung. Bọn nha dịch tin tức nhanh nhạy, bàn tán những chuyện không đâu, cả huyện hầu như không có gì là bọn chúng không biết. Đang nói chuyện đột nhiên nói tới tên Tống Ly bị bắt hôm trước. Y vừa thông dâm vừa là chủ mưu giết người, dự đoán ít nhất là cũng bị hành hình. Trong nhà y còn cha mẹ già, vợ bé con thơ, mọi người đang bàn bạc xem làm sao tới nhà y ép phải đưa cho mình một ít tiền xài.
– Tên Tống Ly đó không phải mở kỹ viện sao? Ông chủ giết người đã bị bắt, bên dưới nhất định loạn thành một bầy, đúng lúc đi kiếm một chút dầu, nói không chừng sẽ có vài ả xinh đẹp đến tiếp khách, ngay cả tiểu Thanh cô nương cũng phải đến phục vụ cho chúng ta. Với thủ đoạn này chuyện ôm mỹ nhân ngủ không phải là không có khả năng!
Thạch Bân đã có ba phần say, bắt đầu mơ tưởng hão huyền, mê đắm sắc đẹp mà cười nói ha hả.
Trương Quân vỗ vào đầu Thạch Bân, cười lạnh và nói:
– Ngươi làm như tất cả mọi người đều ngu ngốc à? Đi kiếm chút béo bở thì dễ, chứ muốn dễ dàng chiếm con gái người ta thì đừng có mơ.
Nghiêm Bộ đầu cười ha hả, nói tránh:
– Uống rượu, uống rượu, muốn có cô nương hầu hạ vẫn không đơn giản sao? A Bân ngươi vẫn còn là trai tân đúng không? Ha ha, đừng mắc cỡ, lần sau có cơ hội sẽ tìm cho ngươi một ả thanh quan nhi mà phá đời trai tân nhé.
Mọi người cười rộ lên, mỗi người đã uống một chút rượu, mỹ nữ cũng tới đủ cả bàn, nam nhân cũng đã nói chuyện nhiều hơn. Nghiêm Bộ đầu thì liên tiếp mời rượu, Đoàn Phi trước giờ tửu lượng cũng không tệ, nghe bọn họ nói cười qua lại, cao hứng mà uống nhiều hơn.
Theo lịch sử huyện Bảo Ứng, từ xa xưa những chuyện phong lưu đều không ít, danh kỹ cũng không ít, nhưng không có ai nổi tiếng như Tiểu Hoa Hồng A Cô bây giờ. Nghe nói nàng gần như làm cho một nửa nam nhân của huyện Bảo Ứng say ngủ hết, đúng là danh chấn Bảo Ứng, thịnh truyền Giang Nam.
Trong số mọi người ngồi đây thì có Trương Quân đã từng quỳ dưới váy nàng. Mọi người ở đó cười giễu cợt Trương Quân, rồi mắng chửi tiểu Hoa dâm đãng. Đoàn Phi bị hơi rượu nồng bốc lên đến đầu, không nhịn được cười mà xen vào nói:
– Đây coi là cái gì? Ta kể cho các ngươi một chuyện lợi hại gấp trăm lần đấy. Nhớ năm đó Thái tổ Hoàng đế bắt đầu kiến quốc, vạn quốc gia khác đến triều bái, Đại Minh phồn vinh hưng thịnh làm bọn hắn lưu luyến không muốn về. Các quốc gia và gia quyến, thuộc hạ đều rất thân quen lẫn nhau. Một ngày nào đó, phu nhân các đại sứ Xiêm La, Triều Tiên, Nhật Bản âm thầm gặp gỡ, bàn tán nói về chuyện khuê phòng.
– Phu nhân đại sứ nước Xiêm La năm đó cũng là đứng đầu bảng thanh lâu. Bà ta kiêu ngạo mà khoe với hai vị phu nhân kia rằng khi bà 12 tuổi, đã ngủ với không dưới 100 người đàn ông. Phu nhân của đại sứ Triều Tiên cũng khinh thường, đả kích bà ta mà khoe rằng, khi bà 10 tuổi đã bị cha và anh 3 người cùng làm, sau khi được gả cho đại sứ Triều Tiên thì được nếm hương vị của vua và các đại công thần, các đại thần dưới váy bà không phải 800 thì cũng phải là 500. Phu nhân của đại sứ Nhật Bản cười một tiếng rồi nói: vậy thì có gì đâu, ta 6 tuổi đã thất thân rồi, bất kể là với người hay với súc vật thì đều đếm không xuể.
Mọi người nghe được nghẹn họng nhìn trân trối. Sau một lúc lâu Thạch Bân mới cười khúc khích rồi nói:
– Phi ca nói đùa à? Làm gì mà nói quá lên như vậy, bà phu nhân đại sứ Nhật Bản chẳng phải ô uế hơn cả đống phân nữa à?
– Vốn là như vậy.
Đoàn Phi cười nhạo một tiếng, lại nâng chén lên. Mọi người thấy hắn lại bắt đầu cười đùa, ai cũng biết hắn tửu lượng cao, nên lúc này Nghiêm Bộ đầu nháy mắt với Thạch Bân. Thạch Bân lộ vẻ khó xử, từ chối một lúc rồi nói:
– Phi ca, tiểu đệ mời huynh một ly. Vụ án mạng ở trấn Sơn Dương làm hại chúng ta thê thảm rồi. Nếu không có Phi ca ra tay tìm ra hung thủ, chúng ta cũng không biết còn phải chịu thêm bao nhiêu tội nữa đây! nếu đệ cũng có sự khôn ngoan của Phi ca ở đây thì tốt rồi.
Đoàn Phi cười ha hả và nói:
– Thông minh thì có thể phá án sao? Cái này thì không chắc. Quan trọng là đi nhiều, động não nhiều, không dễ dàng mà phán đoán, kinh nghiệm là rất quan trọng. Nói một cách thực tế, hôm nay vụ án này làm chưa có tốt, đến nay ta còn chưa biết Mã quả phụ làm thế nào vào được Lưu gia mà thánh không biết, thần không hay, lại làm sao từ bên trong khoá cửa rồi lặng lẽ rời khỏi đó được.
Quách Uy cười nói:
– Chuyện này đã rõ quá rồi. Trên công đường Lưu Đam bị đánh một trận thì đã cung khai rồi. Hắn nói bởi vì biết rất rõ đường lối và thời gian của đám người tuần canh nên khi có thời gian là buổi tối hắn lẻn tới nhà Mã quả phụ để chơi bời. Đêm đó hắn đã giết vợ và ngủ tại phòng đó một đêm. Sáng sớm hắn mượn cớ đuổi Lưu ma ma đi, đêm đó liền lẻn tới nhà Mã quả phụ và bàn bạc với ả đặt ra một kế hoạch hoàn hảo. Tối hôm sau đưa Mã quả phụ về nhà, cải trang thành Lưu thị đứng ở cửa đối diện nhà Tôn lão, sau đó đợi Lưu Đam và Tôn lão đi xa thì quay ngược trở lại thay quần áo rồi đi trước. Ở cửa chính nhà Lưu Đam thì có treo sẵn chốt cửa trên một sợi dây thừng, sau khi đóng cửa là dây thừng hạ xuống đóng cửa lại. Sau đó hắn kêu người phá cửa thì phát hiện một thi thể, thừa dịp loan đó hắn đã đem sợi dây thừng đó dấu đi, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi.
– Thì ra là thế, xem ra quan sát của ta vẫn còn chưa đủ cẩn thận.
Đoàn Phi cười ha hả vui vẻ. Bí ẩn trong lòng được cởi bỏ, hắn càng thêm cao hứng, nói:
– Chúc mừng mọi người phá vụ án này, về sau không còn bị ăn roi nữa rồi!
Nghiêm Bộ đầu thở dài, nói:
– Chỉ có điều tạm thời không cần bị đánh mà thôi. Nếu lại có vụ án mà mười ngày nửa tháng cũng không phá được, chúng ta không phải sẽ lại bị đánh roi sao?
Quách Túng nói:
– Đúng rồi, A Phi, ta biết là ngươi thông minh, hiện tại nha môn đang thiếu người, chi bằng ngươi cũng xếp theo số rồi vào làm bộ khoái đi? Có ngươi ở đây sau này chúng ta sẽ đỡ bị tội, ý ngươi thế nào?
Nghiêm Bộ đầu nhìn Đoàn Phi không nói gì. Trương Quân và những tên khác thì phụ hoạ theo, nói làm bộ khoái có nhiều lợi ích, còn hứa sẽ có những món lợi khác. Nghe bọn họ nói chỉ cần Đoàn Phi trở thành bộ khoái, thì trong nha môn việc gì cần làm hắn không cần phải làm, mỗi ngày cũng không cần điểm mão (điểm danh), chỉ cần có vụ án nào thì phá án là được, lúc bình thường có thể cầm thẻ bài của Bộ khoái ngang dọc trong thành, đó cũng là chuyện tốt đó chứ.
Thạch Bân cũng theo đó mà khuyên nhủ:
– Nói rất đúng, Phi ca, huynh nên làm bộ khoái chính thức đi, hai huynh đệ đồng lòng. Huynh làm bộ khoái, sau này những việc nhàn đệ sẽ thay huynh làm. Huynh chỉ cần an tâm đọc sách, khi nào có vụ án thì huynh phá án là được rồi, vậy không phải quá tốt sao?
Mọi người đều nói vào, Đoàn Phi thì đã có men say, nghe bọn hắn cứ nói huyên thuyên, cũng không cảm thấy có gì đó không ổn, hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng có chút ý hỏi thăm:
– Làm bộ khoái là làm quan phải không? Nó có mấy phẩm?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Nghiêm bộ đầu cười ha hả rồi nói:
– Thông thường bộ khoái không có phẩm, tuy nhiên quan huyện không bằng hiện quản. Làm tiểu bộ khoái không có phẩm mới dễ, sau này vẫn có thể luận công để thăng quan mà. Làm Tổng bộ đầu như ta thì phải là cửu phẩm rồi. Ngươi biết chữ, vừa đi học vừa đi làm, về sau có thể một bước thăng quan tiến chức, ai có thể nói trước được chứ!
Đoàn Phi à à gật đầu:
– Được, vậy ta sẽ làm một tiểu bộ khoái không phẩm kiếm chút bạc chơi. Nhưng thực tế nhất vẫn là bạc, chỉ cần kiếm được bạc, cái gì cũng tốt hết, haha. Mọi người cạn ly, vì tiểu bộ khoái không phẩm cạn ly.
Nghiêm Bộ đầu mừng rỡ nói:
– Hôm nay phá đại án, một phần thưởng của ngươi tuyệt đối chạy cũng không thoát. Sau này chúng ta là người một nhà rời, nào, cạn ly.
Mọi người vủi vẻ cùng nhau uống rượu. Nghe bọn chúng thổi phồng nịnh bợ làm Đoàn Phi cũng hào hứng lạ thường. Hắn cảm thấy bây giờ là vui vẻ nhất, sung sướng nhất, say hồi nào cũng không biết.