Tuân Mệnh

Chương 92: Chậm Rãi Quay Về Nhất


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 92: Chậm Rãi Quay Về Nhất


Ảnh Diễm giương cao ống hỏa khí, bắn pháo đỏ trên bầu trời, ánh lửa rực rỡ tứ tán báo hiệu chiến tranh kết thúc.
Lúc Lý Uyển bế Ảnh Thất lên, tức giận đến mức muốn tán y một bạt tai, nhưng tay giơ lên giữa chừng rồi không nỡ, dừng ở trước mặt mình.
Ảnh Thất yếu ớt tựa vào lồng ngực Lý Uyển, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo dính máu của hắn, thấp giọng nói: “Điện hạ bớt giận……”
Lý Uyển trầm mặc không nói gì, ôm tiểu bảo bối suýt nữa đã đánh mất hôn lấy hôn để.
Ngụy Trừng cho Ảnh Thất uống thuốc cầm máu, sau đó xách hòm thuốc đi chữa thương cho các quỷ vệ khác, để lại hai người Lý Uyển và Ảnh Thất an tĩnh nghỉ ngơi.
Hồi lâu sau, Lý Uyển cất giọng khàn khàn: “Vẫn chưa tha thứ cho ngươi đâu, đừng tưởng ta dễ lừa như vậy.”
Đến giờ Lý Uyển vẫn chưa hoàn hồn lại được, hắn tận mắt nhìn thấy máu thịt của Ám Hỉ dần dần tan biến chỉ để lại mỗi bộ xương khô, nếu đổi lại là Ảnh Thất hóa thành tro tàn trong ngực mình, hắn không dám chắc mình có hóa điên tại chỗ hay không nữa, hắn không thể nào bình tĩnh như Lý Mạt được.
“Ân tình của điện hạ……!Thuộc hạ sẽ từ từ trả……!Cầu xin người……!Cho thuộc hạ một cơ hội……” Ảnh Thất dựa vào hõm vai Lý Uyển cầu an ủi, hơi thở dần dần ổn định, vết thương cũng đã ngừng chảy máu, trên mặt mới lấy lại được chút hồng hào.
Ảnh vệ cũng là người, khi bị thương cũng hi vọng có người ôm mình vào lòng dỗ dành, nếu không phải vì tình thế bất đắc dĩ, ai lại muốn rúc vào một góc tự mình liếm láp vết thương chứ.
Ảnh Thất được bao bọc trong một vòng tay ấm áp, cả người y từ trong ra ngoài đều đau đến chết đi sống lại, y thật sự rất muốn điện hạ mãi mãi ôm lấy mình, muốn được một lần nghe theo tiếng gọi con tim, muốn cho điện hạ biết mình ỷ lại cỡ nào, đến nỗi không thể thiếu hắn được, nhưng y không dám, tưởng tượng nhìn thấy biểu cảm mà mình không muốn thấy nhất trên gương mặt của điện hạ thôi là y không muốn nói thêm lời dư thừa nào phá vỡ sự dịu dàng của hiện tại cả.
Mỗi khi đối mặt với thế tử điện hạ, trái tim của Ảnh Thất mỏng manh như viên ngọc lưu ly, chỉ cần một ánh mắt sâu xa khó dò của hắn thôi cũng có thể khiến trái tim y nứt ra một chút, cho nên y luôn bao bọc mình thật chặt, không muốn bất cứ ai chạm vào nơi sâu kín trong lòng mình.
Lý Uyển nhẹ nhàng bế Ảnh Thất vào một khe núi tránh gió, hắn ngồi xuống tựa vào vách đá, đặt Tiểu Thất ngồi trong lòng mình, ôm lấy y từ phía sau, thấp giọng dạy dỗ: “Từ nay về sau không cho phép làm ảnh vệ nữa.”
Ảnh Thất có hơi hoảng loạn, y cố gắng tỏ ra kiên cường, cố gắng bình tĩnh hỏi lại: “……!Đây là……!Trừng phạt sao?”
Thế tử điện hạ im lặng, Ảnh Thất chột dạ, sợ mình đi quá giới hạn khiến tâm tình vừa mới dịu lại một chút của thế tử điện hạ sẽ không vui.

Y khẩn trương siết chặt vạt áo Lý Uyển, giương mắt ngập ngừng nhìn hắn.
Lý Uyển cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng mình, đôi mắt lãnh đạm u buồn của y thay đổi thất thường, khiến Lý Uyển vĩnh viễn cũng không thấu được tâm tư, mỗi khi Lý Uyển muốn xé bỏ lớp vỏ bọc để nhìn người thiếu niên yếu đuối nhạy cảm ở bên trong, nhưng rồi đôi bàn tay cũng sẽ bị lớp vỏ ấy làm tổn thương.
Lý Uyển nhìn người trong lòng bây giờ đã yếu ớt đến mức mặc người chà đạp, bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một loại ham muốn trả thù, hắn muốn thấy y sợ hãi, bởi vì chỉ khi Ảnh Thất cảm thấy sợ hãi mới có thể ỷ lại vào mình, chỉ có như vậy Lý Uyển mới thực sự cảm giác được y cần mình.
Dường như có những giọt nước nhỏ bé vươn trên hàng mi đang rũ xuống của Lý Uyển, hắn dùng bàn tay chi chít vết thương do bị dây cung cắt vuốt ve đôi gò má Ảnh Thất, cúi đầu hôn khóe miệng y, mút nhẹ môi dưới, ánh mắt vừa thâm tình vừa oán trách, xen kẽ chút trả thù:
“Đúng vậy, là trừng phạt, sau này ngươi phải ngoan ngoãn hầu hạ bổn thế tử, ngươi đã mất đi tự do, những lúc ta không ở cạnh ngươi sẽ nhốt ngươi lại, không cho phép ngươi gặp bất cứ ai, chỉ được ăn thức ăn của ta ban cho, ta còn muốn trực tiếp phế võ công của ngươi, vĩnh viễn không được ra chiến trường nữa.”

Hắn thậm chí còn muốn nhìn thấy biểu cảm thấp thỏm lo âu trên gương mặt của Ảnh Thất, ít nhất dễ chịu hơn rất nhiều so với vẻ mặt lạnh lùng vô tình đó.
Ảnh Thất lắng nghe, yên lặng rút vào lồng ngực Lý Uyển, cứng đờ giương mắt lên nhìn Lý Uyển một cái, sau đó cụp mắt không nói lời nào.
Khoảnh khắc hai mắt giao nhau Lý Uyển đã cảm nhận được khoái cảm trả thù rất chân thật, hắn hận đến mức ngứa răng, lúc Tiểu Thất trọng thương yếu ớt nhất khát cầu yêu thương từ hắn, điều này đã kích thích hắn, tựa như có thể xoa dịu chút ít vết thương lòng mấy ngày qua.
Lý Uyển nghiêng đầu, ngón tay lau vết máu bên má Ảnh Thất: “Chừng nào đi được nói một tiếng, chúng ta trở về.”
Ảnh Thất nói: “Lúc nào thuộc hạ cũng có thể đứng dậy.”
“Lời ta vừa nói ngươi coi như gió thoảng bên tai?” Lý Uyển lạnh lùng liếc y.
Y không được phép làm ảnh vệ nữa, đây là mệnh lệnh chủ tử.

Ảnh Thất mím môi, rũ mắt nói: “Thuộc hạ……!Nô gia……!Ặc, ta……!Tuân mệnh.”
Mỗi khi nói gì đó chọc tức điện hạ, Ảnh Thất nhủ thầm hai chữ này tuyệt đối sẽ không mắc lỗi.
Lý Uyển vươn tay kẹp đôi môi của Ảnh Thất lại, ý bảo y im miệng.
Ảnh Thất cứng họng, quả nhiên tức giận rồi thì nói gì cũng chọc giận hết.
Lý Uyển ngẩng đầu, Ảnh Tứ đứng cách đó năm bước, hờ hững hỏi: “Điện hạ, chúng ta không còn binh mã, còn hội hợp với đại quân không?”
Bọn họ hao tổn một binh một tốt, công lao lần này không đẹp chút nào, những kẻ chưa từng kinh qua chiến lực của tộc Trầm Sa vĩnh viễn cũng không biết trận chiến này oanh liệt bao nhiêu, còn những ai nhìn thấy đã về trời dưới màn mưa tiễn màu xanh ngọc kia.
Lý Uyển mò mẫm trong ngực, lấy ra một mảnh khôi giáp mà Sở Uy tướng quân giao phó trước khi đi: “Đại ca nói đây là một đội kỵ binh.

Nếu không phải Ám Hỉ bùng nổ chiến lực, ta vốn định gọi đội kỵ binh này ra.”
Ảnh Tứ cúi người tiếp nhận bằng hai tay, thấy ba chữ “Phi Vân Kỵ” khắc phía trên mảnh chiến giáp.
Lý Uyển nói: “Bên trong mảnh giáp này giấu một lớp hương liệu, ta đã phát mệnh lệnh, bảo Phi Vân Kỵ đi trước một bước hội hợp với đại quân rồi.”
Ảnh Tứ lật mảnh giáp xem thử: “Thuộc hạ chưa từng nghe qua dưới trướng Sở Uy tướng quân có quân đội như vậy.”
Lý Uyển nói: “Ta cũng chưa.


Ngươi đi điều tra thử.”
“Rõ.”

Ngay từ khi Lý Uyển thổi còi triệu tập quỷ vệ, Ảnh Lục và Đàm Thương Vân đang gấp rút cải tiến cơ quát trong kho trang bị đã nghe thấy, Ảnh Lục chuẩn bị buông đồ trong tay xuống định chạy đi giúp đỡ các quỷ vệ khác, bị Đàm Thương Vân níu lại.
Đàm Thương Vân đang tập trung mài tấm lò xo, nhướng mày hỏi: “Đó là tiếng gì?”
Ảnh Lục vội vàng nói: “Tiếng còi triệu tập quỷ vệ của điện hạ, không kịp nữa rồi.”
Đàm Thương Vân móc hạt dưa trong túi ra cắn, tay khác mài lò xo, cũng không ngẩng đầu lên: “Ngươi không cần đi đâu.

Ta đã quan sát rồi, Tề Vương thế tử điện hạ có bảy hộ vệ, hai chỉ huy, hai chủ công, hai phụ trợ, ngươi……!là đồ vô dụng.” Đàm Thương Vân cười ha ha, “Đương nhiên, ngươi là dựa vào tài hoa ăn cơm, không tính.”
Ảnh Lục không muốn nói nhảm với Đàm Thương Vân, mấy câu cười nhạo đó hắn nghe nhiều rồi, xuất thân từ Ảnh Cung Bạch Trạch Tổ, lại không phải y giả, lúc hắn dùng thân phận quỷ vệ ra khỏi Ảnh Cung có hơn phân nửa ảnh vệ bất mãn, suýt nữa gây ra một cuộc bạo loạn.
Sau đó cung chủ Ảnh Cung đích thân xuất hiện chủ trì công đạo, để Ảnh Lục bịt mắt tháo dỡ và lắp ráp lại ám khí Bạo Vũ Lê Hoa Châm của Đường Môn, mới khiến trên dưới Ảnh Cung tâm phục khẩu phục, trở thành quỷ vệ Bạch Trạch Tổ xưa nay chưa từng có.
Đàm Thương Vân nói: “Điện hạ của chúng ta cùng với Lý Mạt điện hạ dẫn binh đi lối tắt, tổn thất binh mã, nhỡ đâu lúc hồi triều có người cố ý ngáng chân, không muốn hai vị điện hạ lập công, lời nói của chúng ta sẽ không có sức thuyết phục.”
Cái chân chuẩn bị bước ra khỏi cửa của Ảnh Lục thu trở về.
Đàm Thương Vân đột nhiên giơ tấm lò xo lên trước mặt Ảnh Lục: “Nhìn cái này xem.” Là một đóa hoa mẫu đơn hắn mài trên tấm lò xo.

Không hổ là đệ tử nội môn của tổ sư ám khí, tay nghề điêu luyện của hắn thực sự khiến người ta kinh ngạc.
“Đây là ký hiệu của Tề Vương phủ các ngươi đúng không, ta thấy y phục của các ngươi đều thêu loại hoa này, ta tiện tay mài hai trăm tấm lò xo, ngươi cài vào nỏ tiễn cơ quát của bọn họ, sau đó gói hai trăm cái nỏ, dẫn ngựa cùng ta lên đường hội hợp với đại quân.”
Ảnh Lục nghe Đàm Thương Vân nói mà choáng váng: “Dựa vào đâu mà ta phải nghe lời ngươi?”
Đàm Thương Vân chỉ chỉ lệnh bài bên hông: “Dựa vào ta là Vô Thường Vệ Thập Vệ Trường.


Bây giờ ở đây không có lấy một binh sĩ sống nào, làm sao chúng ta dùng cơ quát đánh giặc được? Dù cho có ở lại đây cũng chỉ là chờ chết, ngươi đã biết thân phận của hai huynh đệ chúng ta, nếu ta hai lòng, ngươi cứ nói ra thân phận bọn ta, không quá ba ngày, bọn ta nhất định sẽ chết.”
Đàm Thương Vân nắm chắc trong lòng, Ảnh Lục sẽ không nói.
Bởi vì thế tử điện hạ thiếu hai can tướng tinh anh, mà hai huynh đệ bọn họ thiếu một cái ô che chở, cha ruột chết nợ, được vương tộc che chở, cầu còn không được, vì hắn bán mạng thì có làm sao.
Huống hồ, con người điện hạ không tồi.
Đàm Thương Vân nhớ tới mũi tên sau lưng Lý Uyển, hắn cắn môi, đó là lần đầu hắn thấy một vị công tử như thế, thiện ác dung hòa trong một con người, khi thì độc ác tàn nhẫn muốn lấy mạng người, khi thì làm cho người ta cảm thấy hắn là một công tử nhà giàu ngây thơ thẳng thắn, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.
Bọn họ gói hai trăm chiếc nỏ Liên Thành Lục Thiên, trói hai mươi mấy chiến mã còn sống lại, gấp rút ngày đêm để giúp thế tử điện hạ hội hợp cùng với đại quân như kế hoạch ban đầu.
Đàm Thương Vân giương cao cờ chiến Khiếu Lang Doanh, ngay khi hội nhập với đại quân đã tuyên dương trắng trợn “Nhị vị thế tử lãnh binh gặp phải phục kích, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Lý Uyển điện hạ phái ba người bọn ta hộ tống nỏ Liên Thành Lục Thiên đến chi viện!”
Hai trăm giá nỏ Liên Thành Lục Thiên được trang bị tấn công từ xa, sau khi cải tiến nỏ Lục Thiên chỉ cần một người điều khiển, một người hỗ trợ đã có thể sử dụng, có khả năng xuyên thủng hai con chiến mã bọc giáp cách xa cả trăm bước.
Rào chắn của tộc Ô Nguyệt bị đại quân phá hủy, không có chiến sĩ Trầm Sa trở về cứu viện, tộc Ô Nguyệt quả thực giống như chim sợ cành cong, quân lính tan rã, nỏ Liên Thành Lục Thiên quét qua một vòng, cành cỏ cũng khó mọc được, cầm cự cho đến khi một đội kỵ binh từ phía nam đánh tới, thân mặc giáp Phi Vân, tay giương đôi cờ chiến, là cờ của Khiếu Lang Doanh và Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh.
Bọn họ tự xưng là đội thân vệ của Lý Mạt điện hạ và Lý Uyển điện hạ, từ Yến Kinh lặn lội đường xa tới chi viện.
Bầu trời nơi xa dâng lên một luồng pháo đỏ rực, hai vị thế tử điện hạ đã thắng.
Đàm Thương Vân thở phào một hơi, nhân lúc quân đội nghỉ ngơi chỉnh đốn, cầm một bọc hạt dưa tới buôn chuyện với đÁm Binh sĩ.
“Ôi, có biết Tề Vương thế tử của chúng ta là người thế nào không? Thương lính như con mình, xung phong đi đầu làm gương cho binh sĩ, ta tận mắt nhìn thấy sau lưng người trúng một mũi tên, điện hạ lại bảo hai tiểu binh chạy trước, mang thương tích trên mình đánh với tộc Trầm Sa, là người Trầm Sa đó chậc chậc chậc chậc……”
Lãm Bình Xuyên cũng cầm một vốc hạt dưa, vừa cắn vừa tung hứng với ca ca nó: “Đúng đúng! Tộc Trầm Sa từng đứng đầu ngũ tộc Nam Việt, dân số thưa thớt nhưng huyết mạch nhanh nhẹn dũng mãnh, sức lực một người sánh ngang với một trăm tráng sĩ, nghe nói mỗi người có thể khiêng được một con trâu……”
Hai huynh đệ mồm mép không ngừng, liên tục cắn hạt dưa răng rắc, đến mức lừa một đám binh sĩ nước mắt giàn dụa, bắt đầu dấn thân vào con đường tôn sùng thế tử điện hạ.
Trống trận dần dần kết thúc, đại quân khải hoàn, gióng ngựa quay về Lĩnh Nam.
Lĩnh Nam Vương thết đãi tiệc rượu cho chư vị tướng quân đón gió tẩy trần, khao thưởng tướng sĩ, phủ Lĩnh Nam Vương phạt rượu thâu đêm, chỉ thiếu một người.
Ám Bi bưng một chén canh hầm nóng hổi lặng lẽ bước vào thư phòng Lý Mạt, trong phòng chỉ điểm một ngọn nến trắng, Lý Mạt nghiêng người làm tổ trên cái bụng lông xù mềm mại của hoàng kim báo, ngẩn ngơ ôm một cái đầu lâu trong ngực, thỉnh thoảng chú báo nhỏ cọ cọ Lý Mạt mấy cái.
Tất cả mọi người khánh công, kẻ lập công than khóc trong đêm đen vô phùng.
Ám Bi đã quen với sinh ly tử biệt, hắn không giàu tình cảm như thế, đối với hắn mà nói chỉ là hi sinh một vị đồng liêu.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Chủ tử, người không ăn không uống gì cũng lâu rồi, uống chút canh ấm bụng đi.”
Lý Mạt nhìn hắn một cái: “Ngươi uống đi.”

Ám Bi khó hiểu nhìn Lý Mạt, lại cúi đầu nhìn cái chén trong tay mình, trong lòng hiểu rõ, nếm một miếng xong dâng cho Lý Mạt, ngay thẳng nói: “Chủ tử, không có độc.”
Lý Mạt lắc đầu: “Ngươi ăn nhiều một chút, ta cho người đi thỉnh du y[1] Nhã Ninh Sơn tới chữa thương cho ngươi.”
[1] Du y: đại phu đi khắp nơi chữa bệnh, không ở một chỗ cố định.
Ám Bi ngẩn người, không biết vì sao chủ tử lại thay đổi tính tình, trước giờ người cũng đâu có quan tâm mấy chuyện này.
Lý Mạt chỉ không muốn mất đi ám vệ cuối cùng do đích thân mình nuôi lớn.
Có dễ chịu hơn chút nào so với cảm giác mất đi người thân đâu?
Ám Bi chần chừ một hồi, sau đó rút một phong thư tay từ trong tay áo ra, thấp giọng nói: “Chủ tử, đây là lá thư lúc còn sống Ám Hỉ muốn nhờ thuộc hạ gửi cho Ảnh Thất, người xem trước.”
Lý Mạt đoạt lấy lá thư, thô bạo mở ra nhìn.
Đứa nhỏ này viết chữ cũng dùng tay trái, từng nét bút nắn nót viết ra những chữ mà đích thân Lý Mạt dạy cho hắn.
Từ bé Ám Hỉ đã rất thông minh, học gì hiểu nấy, chỉ là hơi nhát gan, đôi khi cũng đần độn, nghịch ngợm bò lên đỉnh cây đại thụ rồi không dám leo xuống, chọc cho Lý Mạt giận đen mặt, khiến hắn phải trèo lên cây ôm bé hư đang run bần bật xuống dưới.
Hắn lại nhớ tới khoảnh khắc Ám Hỉ đứng giữa núi thây quay đầu lại mỉm cười với mình, như thể khoe với Lý Mạt, cận kề cái chết rồi mà hắn vẫn cho rằng mình đỉnh sao?
Lý Mạt nhìn hai lần, đột nhiên vò nát lá thư dúi vào lồng ngực Ám Bi, lạnh lùng hỏi: “Không có thư cho ta?”
Ám Bi nhanh chóng quỳ xuống: “Chủ tử bớt giận, viết thư cho chủ tử chẳng phải là đi quá giới hạn……”
“Cút –!” Lý Mạt lật bàn, nến trắng ngã xuống rồi lụi tắt, thư phòng chìm vào màn đêm, ánh trăng len qua song cửa sổ chiếu lên đôi mắt bi thương của hắn.
Ám Bi đành phải lui ra ngoài.
Lý Mạt ôm đầu lâu hỏi: “Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, sao không một ai chịu nói lời từ biệt với ta?”
“Vì sao lại không có thư cho ta?” Khóe mắt Lý Mạt đỏ lên, hoàng kim báo ngoan ngoãn như một con mèo lớn, cọ cọ hắn, vươn đầu lưỡi liếm đôi mắt ra vẻ kiên cường của hắn.
Lý Mạt ôm cái cổ xù lông của chú báo, vùi đầu vào bộ lông vàng rực, cất giọng nghẹn ngào: “Bảo bối, ta lại mất thêm một đứa nhóc rồi.”
Chú báo nhỏ dùng vành tai tròn xoe của nó xoa xoa Lý Mạt, nức nở an ủi hắn.
Thế tử điện hạ không bao giờ để lộ yếu đuối của mình cho người khác xem, chỉ khi ở trước mặt con thú nuôi kia, hắn mới dám bóc tách từng lớp vỏ bọc mà hắn cố ngụy trang để trải lòng mình với nó.

Ám Bi không đành lòng, chạy đến phòng khách đưa thư cho Ảnh Thất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.