Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 85: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Thất
“Chờ ta sửa xong rồi, ngươi thích ta nhiều hơn chút nữa được không.”
Tiểu vương tử không còn vẻ ngả ngớn ngày thường, nhẹ nhàng ôm lấy eo Ảnh Thất, giống ca ca ngồi xổm dưới đất nhìn bạn nhỏ ăn kẹo nhà bên, muốn ăn lắm nhưng lại chần chừ, cuối cùng dè dặt tự thuyết phục bản thân mình.
Khiến người khác nhìn mà đau lòng.
“Được.” Ảnh Thất buột miệng thốt ra lời đồng ý, cũng không để tâm mình lỗ mãng hay mạo phạm, chải chuốt lại mái tóc dài cho tiểu vương tử, ngoan ngoãn cúi đầu, nhỏ giọng hứa hẹn.
Lý Uyển an tâm hôn lên trán y, vội vàng hỏi: “Ngươi sẽ không làm ta thất vọng đúng không?”
Lời này chọc trúng tim đen của Ảnh Thất, y sợ có một ngày sư phụ sẽ thật sự tổn thương thế tử điện hạ, y do dự một lúc lâu, sự tự tin trong ánh mắt Lý Uyển vơi đi hơn phân nửa, đau lòng nhìn y.
Ảnh Thất nắm tay Lý Uyển, thấp giọng nói: “Thuộc hạ nhất định không phụ người.”
Vừa dứt lời, cả người bị kéo vào lồng ngực ấm áp, Lý Uyển nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Ảnh Thất, an lòng nói: “Ta cũng sẽ không phụ ngươi.
Ngươi yên tâm, chờ đánh xong trận này ta cho ngươi xem một thứ.”
Bên ngoài khe nứt truyền đến tiếng chiến mã hí vang, Lý Uyển nhận ra đó là Ô Vân Dịch của hắn, sau khi đưa Chung Ly lão tướng quân về quân doanh thì chạy đến đây.
Ảnh Thất càng lo lắng cho vết thương trên tay thế tử điện hạ: “Điện hạ, khi nào chúng ta về quân doanh?”
Lý Uyển nhìn tay mình, cũng may chỉ dính một ít độc bên ngoài, hắn dùng vải quấn chặt miệng vết thương: “Đi, đi tìm Lý Mạt trước.”
“Chờ một chút.” Ảnh Thất tháo găng mặc cẩm của mình ra, sau đó đeo vào tay thế tử điện hạ, ánh mắt vô cùng chân thành.
Kỹ thuật làm găng mặc cẩm rất phức tạp, bên ngoài thêu hoa văn mẫu đơn, bên trong có một lớp lót dệt bởi các loại thảo dược cầm máu giải độc, mười ngón tay lót dây thép bảo hộ, ống găng dài ôm sát cẳng tay, cùng với đai Bách Nhận là một trong những trang bị tiêu chuẩn của quỷ vệ Tề Vương phủ.
Lý Uyển vô thức liếc nhìn cánh tay trái của y, lúc trước hắn thấy trên đó có một loạt lỗ kim, hắn luôn lo lắng vết kim đâm sẽ sinh mủ, giờ lỗ kim đã biến mất, Lý Uyển cũng yên tâm phần nào.
Đêm lạnh đã qua, mặt trời rực rỡ ló dạng sau những đám mây, binh khí lạnh lẽo dưới ánh sáng mặt trời trở nên oai hùng lẫm liệt, hai quân giao chiến, giương cung bạt kiếm.
Không phải đối phương không có kế sách trả đũa khi bị quân đội người Hán vây sát, bọn họ bôn ba một đường vượt qua cánh đồng tuyết, xông vào trấn nhỏ biên cảnh bằng bất cứ giá nào.
Trấn nhỏ này là nơi người Hán sinh sống, cũng có một vài người Nam Việt hiền lành thật thà, kết duyên với cô nương người Hán, sinh em bé sau đó sống một cuộc sống bình an, bị tộc Ba Tể Mộc coi là phản đồ.
Một vài binh lính bị thương, máu theo kẽ hở chiến giáp nhỏ tí tách trên mặt đất, thu hút hàng chục con Liệt Xà, theo đuôi chiến mã mà đến.
Bá tánh trong trấn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe bên ngoài ầm ĩ, nhanh chóng ra ngoài thu dọn mấy sàng gạo, rồi vội vàng chạy vào nhà, nương theo khe nhỏ trên cửa sổ quan sát bên ngoài.
Ông cụ ở trong phòng ho khù khụ, thở hổn hển chống quải trượng tập tễnh đi đến cạnh cửa sổ, khàn giọng kêu: “A Nha — mau vào trong với gia gia!”
Tiểu cô nương còn đang đắp người tuyết bên ngoài, khuôn mặt đỏ ửng vì trời lạnh.
Một bên là Lý Mạt lĩnh quân đội người Hán, bên kia là Thái Lý cao lớn vạm vỡ, dẫn tộc Ba Tể Mộc giằng co với quân đội người Hán.
Bão tuyết đã tan từ lâu, một mảng tuyết trắng xóa bao phủ hơn phân nửa thôn trang, tuyết trắng phủ một tầng sáng vàng nhạt, tất cả chìm vào im lặng, tiểu cô nương đội một chiếc mũ lông thỏ cũ, mặc kệ xung quanh mà quỳ trên nền tuyết đắp người tuyết, đang ngâm nga khúc hát dị tộc, trông cực kì thuần khiết giữa muôn vàn đao kiếm đẫm máu cùng với chiến giáp lạnh lẽo.
Lý Mạt siết chặt cung Lộc Giác, thấp giọng quát: “Hai quân giao chiến, dân thường tránh đường!”
Tiểu cô nương thờ ơ trước lời Lý Mạt, vẫn ngâm nga khúc hát, cầu tuyết trong tay bỗng nhiên lăn xuống đất, nó chạy theo, cầu tuyết va vào vó ngựa, nó mơ màng mà sờ sờ, ngơ ngác ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn đục ngầu nhìn Lý Mạt.
Nó đeo hoa tai chuông bạc của dị tộc, nhưng gương mặt lại có nét của người Hán, đai lưng treo một thanh loan đao nhỏ cũ nát, vỏ đao được lau chùi bóng lưỡng, tua rua khẽ rung rinh trong gió.
Lý Mạt cười: “Hóa ra là một đứa bé mù điếc, Ám Hỉ, đưa nó về trấn đi.”
Ám Hỉ vươn hai tay với bé gái kia, chưa kịp đến gần đã bị con Liệt Xà đột nhiên chui ra khỏi tuyết như hổ rình mồi ở đối diện ép lui hai bước, giương nửa người nhìn chằm chằm Ám Hỉ.
Ánh mắt Thái Lý bỡn cợt, dùng giọng điệu tiếng Hán quái dị cười với Lý Mạt: “Ngài lục tiễn đồ Phật ta đã tận mắt chứng kiến, ta cho rằng sát thủ người Hán vô tình như ngài sẽ không để dân hèn vào mắt chứ.
Ta biết, hoàng đế các ngài cũng không muốn chiến tranh, nếu muốn giảng hòa, phải đáp ứng yêu sách của bọn ta, nó là nghiệp chướng của phản đồ tộc ta và người Hán, điện hạ giúp bọn ta thanh trừng nó, cho ta thấy thành ý của ngài đi.”
Lý Mạt khảy khảy dây cung, vẻ mặt lạnh lùng, khẽ nhếch cằm nhìn đối phương đang thao thao bất tuyệt.
“Kẻ hèn Man tộc cũng xứng bàn điều kiện với ta?” Lý Mạt phỉ nhổ.
Trong nháy mắt, binh khí hai bên va chạm.
Lý Mạt nhân lúc loạn lạc cúi người bế tiểu cô nương mù lên yên ngựa, đặt nó ngồi phía trước mình, tránh bị vó ngựa dẫm cho tan xương nát thịt.
Ngón tay của hắn đã bị huyền thiết tiễn cọ xát thấm đầy máu, vô số Liệt Xà trúng tên đang điên cuồng uốn éo trên mặt đất, hai ống tên trên yên ngựa chỉ còn một mũi cuối cùng.
Đối phương phóng mưa tên, mũi tên được tẩm thuốc độc, binh lính ngã xuống bị Liệt Xà vây cắn, từ từ hóa thành băng nhân, đau khổ mà nhúc nhích.
Người bị Liệt Xà cắn sẽ không chết ngay mà có thể cảm giác được máu trong cơ thể mình dần dần đông lại, thân thể từ từ hóa thành lưu ly dễ vỡ, cuối cùng đầu cũng đóng băng, sau đó, cả người vỡ vụn, chết không toàn thây.
Gió bấc lạnh thấu xương, Lý Mạt kéo áo choàng tuyết trắng của mình bọc lấy đứa bé mù đang ngồi trong lòng.
Mũi tên sắc bén xé gió lao về phía Lý Mạt, cách Lý Mạt ba thước đột nhiên đụng phải một tấm chắn, ầm một tiếng, tựa như đánh vào bông, nhẹ nhàng rơi xuống đất, một gương mặt quỷ khóc cao bảy thước ẩn hiện trước mặt Lý Mạt, chặn tất cả các mũi tên độc đang lao vun vút về phía Lý Mạt, bảo vệ hắn bên trong lá chắn mặt quỷ.
Lý Mạt nhìn Ám Bi bên cạnh, thấp giọng nói: “Cố chống.
Ám Hỉ, lên.”
“Rõ.” Ám Hỉ bắt lấy yên ngựa Lý Mạt, mượn lực xoay người bay lên không trung, bóng dáng mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện giữa cơn mưa tuyết trắng.
Lý Mạt rút mũi tên cuối cùng ra, ước lượng trong lòng bàn tay.
Trước giờ khinh công Ám Hỉ xuất chúng nhất trong tám ám vệ, Lý Mạt không ngờ hắn lại bại dưới tay Ảnh Thất trong tập hội kinh thành.
Hắn rõ ràng là ám vệ do chính tay mình huấn luyện, năng lực hắn thế nào không ai có thể rõ hơn Lý Mạt cả.
Tuy Lý Mạt đánh hắn, mắng hắn, nói hắn là đồ vô dụng, chửi hắn không ngóc đầu dậy nổi……!Chẳng qua Lý Mạt chưa bao giờ thừa nhận Ám Hỉ, hay cho hắn một ánh mắt tán thưởng thôi.
Một mũi tên độc bay tới, Ám Hỉ xoay người nhảy lên, điểm mũi chân lên độc tiễn đang lao về phía trước, như một con mãnh thú đạp chim nhạn chạy như bay, cũng giống như một dải sao băng vắt ngang qua mặt trăng giữa màn đêm đen kịt.
Lý Uyển giục ngựa phi nước đại giữa cánh đồng tuyết, Ảnh Thất lúc ẩn lúc hiện theo sát, tốc độ không giảm chút nào, y chợt ngẩng đầu, trông thấy mưa tên phía trước, một hình bóng quen thuộc đang đạp tên lướt gió chạy như bay.
Con ngươi Ảnh Thất co rụt lại: “Là……!Đạp Nhạn Quy?!”
Lý Uyển quay đầu nhìn y: “Gì cơ?”
Sắc mặt Ảnh Thất trắng bệch, thất thần nói: “Không có gì.”
Qua khóe mắt Lý Uyển thoáng thấy bàn tay đang siết chặt của Ảnh Thất, hắn cũng thấy bộ dạng đạp tên lướt gió của Ám Hỉ, cùng là cao thủ khinh công, chắc cũng có lúc thua kém người ta, tính tình của Tiểu Thất kiêu ngạo, khinh công chưa từng bại dưới tay ai mà.
Xa xa, Ám Hỉ đạp vài mũi tên, xoay người đáp xuống phía sau Thái Lý, cẳng tay hắn cuồn cuộn gân xanh, mạnh mẽ siết chặt cổ gã, tay trái kẹp chỉ hổ, tọng một quyền vào vai sau Thái Lý.
Thân hình cao sừng sững của Thái Lý giống một con mãnh hổ mất khống chế điên cuồng vùng vẫy, bàn tay to lớn kéo Ám Hỉ xuống khỏi cơ thể mình, dùng hai tay siết cổ hắn một cách dữ tợn.
Sức chiến đấu của lĩnh chủ Tuyết Nguyên không tồi, hình thể lại chiếm ưu thế, nhất thời Ám Hỉ rơi vào thế hạ phong.
Ánh mắt Lý Mạt lạnh thấu xương, rút mũi tên cuối cùng ra, nhắm thẳng vào hai người đang quấn lấy nhau.
Thật ra với lực tay kinh người của Lý Mạt cộng thêm sự cứng cáp của cung Lộc Giác thừa sức bắn một đường tên huyền thiết xuyên thủng tim hai người bọn họ, chỉ cần hắn buông tay, tất cả đều sẽ kết thúc.
“Chủ tử?!” Ám Bi đang chắn bên cạnh Lý Mạt bỗng nhiên phát hiện hắn do dự, đành phải mở miệng nhắc nhở.
Lý Mạt không buông tay, đôi mắt quắt như chim ưng nhìn chằm chằm hai người đang đấu tay đôi, cơ hội nhiều lần vút qua trước mắt nhưng hắn không bắn tên.
Hắn đang chờ thời khắc Thái Lý cách xa Ám Hỉ một chút.
Chỉ cần bọn họ có thể tách ra nửa tấc, Lý Mạt chắc chắn bắn tên không do dự.
Lý Uyển ở nơi xa dùng chân kẹp bụng ngựa, thấp giọng ra lệnh: “Ngươi đi giúp Ám Hỉ, ta đi tìm Lý Mạt.”
Ô Vân Dịch ngửa đầu lên trời hí vang, chở Lý Uyển vượt qua đống thi thể ngổn ngang dưới đất, Ảnh Thất lập tức biến mất, trong nháy mắt xuất hiện phía trên hai người đang liều mạng quấn đấu, xoay người đáp xuống, song kiếm Tinh Đình nhu như dải lụa mềm nhắm đầu bổ xuống.
“Ám Hỉ, tránh ra.” Ảnh Thất hờ hững nhắc nhở.
Tay trái đeo chỉ hổ của Ám Hỉ lại đánh thêm một quyền vào cằm Thái Lý, gã đau đớn vùng vẫy, máu chảy đầy mặt, ép gã phải buông tay, gã vừa mắng vừa bò dậy, lăn một vòng tại chỗ, song kiếm sắc bén của Ảnh Thất chẻ đôi mặt đất băng dưới chân gã thành hai nửa.
Thanh kiếm này không có quán tính, nhẹ nhàng rút ra khỏi khe đất, nhanh chóng bổ về phía Thái Lý.
Ám Hỉ vây phía đối diện, hai người nhanh nhẹn như hai chú phi trùng[1], xuyên qua xuyên lại giữa các ngón tay gã, phút chốc ngắn ngủi, chiến giáp của Thái Lý bị Ám Hỉ đấm một quyền vào ngực, chiến giáp rách nát, cả người dính đầy máu do thanh kiếm dẻo dai uốn lượn của Ảnh Thất để lại.
[1]Phi trùng: côn trùng có cánh.
Ám Hỉ nhìn những vết kiếm hẹp dài trên người Thái Lý, bỗng chốc sửng sốt.
Ba năm trước, vết thương này hắn đã từng gặp qua, năm đó vô cùng chấn động, khắc cốt ghi tâm.
“Là ngươi.” Ám Hỉ cứng ngắc há hốc mồm, sắc mặt trắng bệch.
Ảnh Thất chuyên tâm tiến công, nhàn nhạt liếc Ám Hỉ: “Là ai.”
“Là ngươi giết……” Ánh mắt hắn mông lung.
“Không phải.” Ảnh Thất lạnh lùng nói.
Loại đối thủ hoàn toàn dựa vào sức mạnh để chiến thắng căn bản không chịu được hợp lực vây công của hai cao thủ nhanh nhẹn, nếu cứ tiếp tục gã chắc chắn sẽ bại trận.
Đột nhiên Lý Mạt bị đám binh lính Ba Tể Mộc dẫn Liệt Xà vây sát, trong tay hắn chỉ còn duy nhất một mũi tên, liên tục lui về phía sau.
Ám Hỉ quay đầu lại nhìn Lý Mạt, bỗng nhiên hai mắt mở to —
“Chủ tử!” Hắn thất thanh quát.
Một tay Lý Mạt cứng ngắc chống yên ngựa, máu dần dần chảy ra khỏi khóe miệng.
Hắn chậm rãi cúi đầu, tiểu cô nương trong lòng đang sợ hãi nắm thanh loan đao rỉ sét, cắm lưỡi đao vào khe hở khôi giáp của Lý Mạt.
Máu theo khe hở của giáp bạc nhỏ tí tách trên mặt đất, Lý Mạt ngã khỏi lưng ngựa, tiểu cô nương run rẩy, lúc rút đao ra máu bắn tung tóe lên cả thân mình nó.
Thái Lý suýt nữa bị Ám Hỉ và Ảnh Thất bắt cười ha ha, thổn thức nói với Lý Mạt: “Điện hạ, sát thủ phải vô tình, ta cho rằng ngươi tung hoành sa trường mấy năm, phải rõ đạo lý này hơn ai hết chứ.”
Bên cạnh Lý Mạt có Quỷ Diện Thuẫn của Ám Bi che chở, tất cả Liệt Xà đều bổ nhào về phía tiểu cô nương dính đầy máu Lý Mạt kia, tiểu cô nương bị bầy rắn hung dữ tấn công, mấy con Liệt Xà lúc nhúc quấn chặt cô bé đến mức nó không thở nổi, kéo nó ra khỏi Lý Mạt càng lúc càng xa.
[2] Quỷ Diện Thuẫn: lá chắn mặt quỷ.
Đây là 1 loại vũ khí của Ám Bi nên mình để tên gốc viết hoa nhé.
Nó thét lên rồi bỏ chạy, càng lúc càng có nhiều rắn lao tới quấn lấy nó, bước chân nó tập tễnh, loạng choạng ngã xuống đất.
Lý Mạt vô cảm nhìn cơ thể của tiểu cô nương mù dần dần trong suốt, ngũ quan xinh đẹp chậm rãi đông lại thành băng phiến xấu xí, nó khóc lóc muốn bò ra khỏi bầy rắn, nhưng bất lực, toàn bộ thân thể đều hóa thành băng vỡ vụn, đau đớn nhúc nhích, trong miệng nỉ non: “Lạnh quá……”
Lúc Lý Uyển giục ngựa đuổi tới chỗ Lý Mạt đã chứng kiến một màn như thế.
Gió tuyết gần như nuốt chửng nửa người của Lý Mạt, vẻ mặt hắn lạnh như băng, khóe miệng đọng chút ý cười thương hại, có vô số binh lính dẫn theo Liệt Xà lao về phía hắn, hắn mạnh mẽ chống người đứng dậy, huyền thiết tiễn duy nhất trong tay cài lên cung Lộc Giác, nhắm thẳng vào trái tim vẫn còn đang đập của tiểu cô nương đã hóa thành băng kia rồi buông tay.
Nhất tiễn xuyên tim, nó không còn động đậy nữa, biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt dừng lại tại khoảnh khắc này.
Khối băng nứt toác, cái đầu trong suốt như lưu ly lăn lông lốc đến dưới chân Lý Uyển, trên đầu vẫn còn đội chiếc mũ lông thỏ cũ rích.
Lý Mạt từ bỏ mũi tên hộ mệnh cuối cùng, hắn rút chủy thủ ra, dẫn theo Ám Bi xông lên giáp lá cà với binh lính Ba Tể Mộc.
Đây là cảnh tượng xúc động nhất mà Lý Uyển từng gặp qua.
Hắn ra sức kẹp bụng ngựa, lao vào vòng vây, vớt tên đường đệ nỏ mạnh hết đà của mình lên ngựa, đưa một ống đầy huyền thiết tiễn cho hắn.
Lý Uyển quay đầu lại nhìn Lý Mạt đang đỡ vết thương thở thoi thóp, đôi môi trắng bệch không còn giọt máu, nhướng mày hỏi hắn: “Chó dữ giả nhân giả nghĩa?”
“Nó thọc ta một đao, ta cho nó một mũi tên, công bằng mà thôi.” Lý Mạt ho ra một ngụm máu, quay đầu đi lẩm bẩm, “Nếu nó ở ngay dưới chân ngươi, ngươi có cứu không?”
Đôi mắt Lý Uyển mỉm cười: “Nếu nó muốn lấy nửa cái mạng của ta, ta không cứu.”
Ánh mắt lạnh như băng của Lý Mạt cảm thấy an ủi phần nào.
Bởi vì hắn nhận ra, dường như mình còn mạnh mẽ hơn cả Lý Uyển nữa.
————————————————.